Trong thư phòng, Tôn Bí đang nôn nóng bất an đi qua đi lại, gã vừa mới nhận được tin tức, có điều động quân đội bất thường, Hoàng Cái suất quân tiến đến núi Bắc Cố, dường như đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Bí đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, gã chu đáo chặt chẽ bày ra, an bài ám sát Lưu Cảnh lần này, tổng cộng mười sáu tên cao thủ dân gian thiện xạ nỏ, trên mũi tên có bôi độc dược gặp máu là tan, chỉ cần Lưu Cảnh bị tên bắn trúng, cho dù không trúng yếu hại cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Tôn Bí cũng không lo lắng mười sáu thích khách này sẽ bán đứng mình, bọn họ căn bản cũng không biết cầm tiền của ai, giờ phút này Tôn Bí chỉ quan tâm kết quả, có bắn chết Lưu Cảnh hay không?
Trong lòng của gã rất khẩn trương, đứng ngồi không yên, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia:
- Lão gia, có chuyện bẩm báo.
Tôn Bí liền vội vàng tiến lên mở cửa, hỏi
- Chuyện gì?
- Bẩm báo lão gia, nghe tôi tớ nói, giống như có không ít người ở bên ngoài phủ giám thị chúng ta.
Tôn Bí giật mình kinh hãi, tâm niệm gã chuyển động, lập tức kịp phản ứng, đây nhất định là Tôn Quyền hoài nghi đến mình, trong lòng gã lập tức thu lại, dường như không có việc gì nói:
- Ta biết rồi, đi đi!
Gã nhìn quản gia đi xa, lập tức xoay người nói với hai gã thủ hạ tâm phúc:
- Đi theo ta!
Bọn họ bước nhanh đi đến hướng hậu viện, rất nhanh đi vào trong một tòa tiểu viện, Tôn Bí gõ cửa:
- Quý Bật huynh, là ta!
Cửa mở, lộ ra Trần Kiểu trong lúc này mặt hơi có vẻ tái nhợt, Trần Kiểu cười nói:
- Có phải có tin tức tốt nói cho ta biết?
Tôn Bí tiến tới tai nói vài câu, Trần Kiểu nhướn mày hỏi:
- Không có chứng cớ, Tôn Quyền dám động ngươi sao?
- Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng ta cảm thấy vẫn nên bảo hiểm để đạt được mục đích, hay là Quý Bật huynh trốn đi trước! Đợi khi tin tức được xác thật, ta lại nghĩ biện pháp đưa Quý Bật huynh sang sông.
Trần Kiểu ngẫm nghĩ một chút liền đáp ứng:
- Được rồi! Ta hết thảy nghe theo sứ quân an bài.
Tôn Bí lập tức ra lệnh cho hai gã tâm phúc:
- Đưa Trần tiên sinh đến mật thất dưới đất của ta, sắp xếp thật tốt.
Hai gã tâm phúc đáp ứng, mang theo Trần Kiểu vội vàng đi theo hướng hoa viên, cửa vào mật thất của Tôn Bí ở trong hoa viên, phía dưới trên thực tế là cái nhà kho ngầm, lưu giữ lượng lớn binh khí tiền tài, trong đó cũng có một gian phòng bí mật để ẩn thân rất thoải mái.
Tôn Bí thoáng buông lòng, lúc này mới vội vàng chạy về thư phòng, mới đến thư phòng tiểu viện, đã thấy quản gia nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hoảng sợ vạn phần nói:
- Lão gia! Có quân đội xông vào.
Tôn Bí chấn động, gã không kịp hỏi nhiều, bước nhanh đi đến tiền viện, chỉ thấy trong tiền viện ánh lửa sáng trưng, mấy trăm tên lính tay cầm đuốc, đứng chật ních tiền viện và hành lang, mấy chục tên gia đinh của gã chấp đao giằng co với bọn lính, không cho phép bọn họ tiến vào hậu viện.
Tôn Bí giận dữ trong lòng, gã đẩy gia đinh ra đi lên trước, lớn tiếng quát:
- Lớn mật!
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, bọn lính đều trầm mặc không nói, dù sao Tôn Bí ở Giang Đông có địa vị rất cao, bọn lính nhiều ít đối với gã cũng có chút kiêng kị, Tôn Bí lại phẫn nộ quát:
- Ai là đầu lĩnh, đi ra gặp ta!
Một gã đại tướng đi ra, dáng người khôi ngô, toàn thân mặc giáp mang nón trụ, đúng là đại tướng Chu Thái, y chắp tay thi lễ nói:
- Phụng lệnh Ngô hầu mời sứ quân đi một chuyến.
- Hừ!
Tôn Bí hừ lạnh một tiếng:
- Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau! Thân thể của ta không khoẻ, không muốn đi ra ngoài.
Chu Thái lại khom người nói:
- Kinh Châu Lưu Châu Mục gặp chuyện, thích khách nhận tội là sứ quân sai khiến.
Không đợi Chu Thái nói xong, Tôn Bí giận tím mặt, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Chu Thái hung tợn quát:
- Quả thực nói hươu nói vượn, Lưu Cảnh gặp chuyện có quan hệ gì với ta, có chứng cớ gì chứng minh là ta làm hay sao? Vu oan, ngậm máu phun người!
Ngoài miệng tuy rằng rống rất hung dữ, nhưng trong lòng Tôn Bí thầm kêu không ổn, rõ ràng cho thấy Tôn Quyền mượn đề tài để nói chuyện của mình, lấy chuyện này để đối phó chính mình rồi, cái gọi là khẩu cung nhất định cũng là bức đi ra, gã ý thức được tình thế đối với chính mình có chút bất lợi.
Chu Thái lại lạnh lùng nói:
- Ngô hầu cũng là ý tứ này, khẳng định không liên quan đến sứ quân, nhưng Ngô hầu muốn chứng minh điểm này cho Lưu Châu Mục, cho nên mời sứ quân đi đối chất với thích khách, không thể mặc cho Lưu Châu Mục tùy ý lên án, nếu như sứ quân không chịu đi, Ngô hầu không thể chứng minh sứ quân vô tội, ngược lại bị Lưu Cảnh bắt lấy nhược điểm, chỉ sợ đối với sứ quân bất lợi, vì chứng minh trong sạch, xin mời sứ quân!
Tôn Bí nhất thời không tìm thấy lý do từ chối, gã đành phải cứng rắn, mạnh mẽ nói:
- Ta tại sao phải đi, việc này không có liên quan gì đến ta, ta chính là không muốn đi, các ngươi định làm gì ta?
Chu Thái thấy gã không chịu đi, quay đầu nháy mắt với bọn lính, mười mấy tên binh lính từ hai bên đồng loạt mà lên, chặt chẽ bắt lấy Tôn Bí, bọn gia đinh kinh hãi, định xông lên cứu chủ nhân, lại bị binh lính dùng trường mâu bao bọc vây quanh, không cho phép bọn họ vọng động.
Tôn Bí tức giận vô cùng hô to:
- Chu Thái, ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?
- Ty chức không dám, ty chức là suy nghĩ vì ích lợi của Giang Đông, ám sát Kinh Châu Mục là đại sự, hậu quả ai cũng đảm đương không nổi.
Chu Thái vung tay lên:
- Mang đi!
Mười mấy tên binh lính đẩy Tôn Bí, cưỡng ép mang gã đi, bịt miệng, đẩy lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ đệ, lúc này Chu Thái mới hạ lệnh:
- Lục soát toàn bộ cho ta, mỗi một tấc đất đều không thể bỏ qua.
,
Trong biệt thự của Ngô hầu, Tôn Quyền nhắm mắt ngồi ở trên ghế, giống như lão tăng nhập định, bên cạnh là đám người Trương Chiêu, Trương Hoành và Chu Du đều đã chạy tới, Lưu Cảnh gặp chuyện không thể nghi ngờ là một đại sự, tuy rằng may mắn Lưu Cảnh không có bị thương, nhưng ảnh hưởng lại vô cùng nghiêm trọng.
Giang Đông còn đưa ra văn bản đảm bảo an toàn, bao gồm đám người Trương Chiêu, Trương Hoành và quan lớn đều ký tên trên tờ đảm bảo, hiện giờ Lưu Cảnh gặp chuyện, đối với Giang Đông và thanh danh của bản thân bọn họ đều là một lần đả kích trầm trọng.
Tuy nhiên đám người Trương Chiêu đều đã đoán được tất nhiên là Tôn Bí gây nên, Lưu Cảnh gặp chuyện, dẫn phát Giang Đông và Kinh Châu hỗn chiến, Tôn Bí có thể đoạt vị trong lúc hỗn loạn, hiển nhiên gã là người được lợi ích lớn nhất.
- Ngô hầu muốn dùng việc này đối phó Tôn Thái Thú, ta lo lắng không có chứng cớ, kẻ dưới khó phục tùng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Ngô hầu.
Trương Chiêu đang suy xét đến việc Tôn Quyền và Tôn Bí dù sao cũng là huynh đệ đồng tộc, lấy huynh trưởng khai đao, sẽ có vẻ Tôn Quyền bất nhân, hơn nữa Tôn Bí cũng là nguyên lão Giang Đông, nếu như không có căn cứ chính xác đầy đủ, người nào ủng hộ Tôn Bí sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, ngược lại ủng hộ Tôn Lãng, tạo thành Giang Đông phân liệt.
Chu Du lại lạnh lùng nói:
- Tôn Bí không hề có lòng thần phục, Giang Đông ai không biết, nếu mọi chuyện đều phải thỏa hiệp, vậy quận Hội Kê sớm muộn gì vẫn sẽ phân liệt, đơn giản quyết đoán, đẩy ra mâu thuẫn, dùng vũ lực thu phục quận Hội Kê, Tôn Lãng muốn tạo phản, đó chính là gã lấy hạ phạm thượng, gã chính là phản nghịch, người người có thể giết.
Trương Chiêu có chút bất mãn liếc mắt nhìn Chu Du một cái:
- Chu đô đốc, sự tình không có đến bước cuối cùng, sao lại vọng ngôn động đao binh, đều là người một nhà, tự giết lẫn nhau, khổ chính là lê dân, chính là hòn đá tảng hủy hoại Giang Đông, xin đô đốc nói chuyện thận trọng!
Bên cạnh Trương Hoành nói:
- Theo tình huống trước mắt mà xem, Tôn Bí chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, thế cục còn phải giằng co nữa, đương nhiên, giằng co càng lâu, nhân tâm đối phương cũng dần dần tan, đối với chúng ta quả thật có lợi, điểm này Tôn Bí cũng biết rõ trong lòng, ta lo lắng gã đã tích cực chuẩn bị chiến tranh ở quận Hội Kê, thời gian kéo dài lâu lắm, ngược lại cho bọn họ cơ hội chuẩn bị, ta lo lắng hơn nữa Tôn Lãng sẽ cấu kết người Sơn Việt , mượn lực lượng người Sơn Việt đến khuếch trương thế lực, vậy không ổn.
Tuy rằng Trương Hoành nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại nhất trí với Chu Du, đề nghị Tôn Quyền quyết đoán xử trí.
Tôn Quyền mở mắt, gật đầu nói:
- Đô đốc và Trưởng sử nói rất có đạo lý, văn đối với chúng ta có lợi, nhưng võ cũng không phải bất lợi, lúc này đây sự kiện ám sát là cái cớ tốt nhất, cho dù không phải Tôn Bí gây nên, chúng ta cũng phải đem nó giao cho Tôn Bí, nghĩ biện pháp tìm được căn cứ chính xác gã và Tào Tháo cấu kết theo, khiến gã trăm miệng khó biện giải.
Trương Chiêu hiểu được ý tứ của Tôn Quyền, cho dù không phải Tôn Bí gây nên, cũng phải tạo ra chứng cứ giả, gã thở dài nói:
- Nhưng muốn giấu diếm Chu Nhiên, cũng không phải dễ dàng như vậy a!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:
- Chu tướng quân có tình huống khẩn cấp cầu kiến Ngô hầu.
Tôn Quyền lập tức nói:
- Lệnh cho vào!
Một lát, Chu Thái bước nhanh đi tiến gian phòng, quì một gối thi lễ nói:
- Bẩm báo Ngô hầu, chúng ta lục soát ở trong tầng hầm ngầm Tôn Bí phát hiện mưu sĩ Trần Kiểu của Tào Tháo, cũng lục soát số lượng lớn binh khí và khôi giáp.
Gã lại giơ lên một phần danh sách:
- Đây là danh sách lục soát thư phòng của Tôn Bí, là vây cánh của gã.
Tôn Quyền nhảy dựng lên, tiếp nhận danh sách lật mở, trong lòng y mừng như điên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to:
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Vào ban đêm, thành Kinh Khẩu bắt đầu bắt giữ suốt đêm, Hoàng Cái và Chu Thái suất lĩnh năm nghìn binh lính dựa theo danh sách vây cánh của Tôn Bí bắt giữ từng nhà, không đến canh hai, bao gồm Chu Nhiên, Hàn Đương ở bên trong mười tám tên vây cánh trọng yếu toàn bộ bị bắt giữ.
Bên trong thành Kinh Khẩu từng nhà đều đã bị kinh động, mọi người đều đoán đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ thành Kinh Khẩu gần như một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày kế, những chỗ quan trọng như cửa thành, quan nha, thị khẩu v..v đều dán bố cáo truy nã, Tôn Bí cấu kết Tào Tháo, ám sát Kinh Châu Mục, ý đồ lật đổ Giang Đông, chứng cớ vô cùng xác thực, tin tức này khiến triều dã Giang Đông khiếp sợ, các loại suy đoán nhanh chóng truyền bá ở cửa thành.
Nhưng đối với quan viên văn võ Giang Đông mà nói, Kinh Châu Mục Lưu Cảnh gặp chuyện, ở quý phủ Tôn Bí bắt được Trần Kiểu, tìm ra lượng lớn binh khí khôi giáp, đây cũng là sự thật cứng rắn, làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Không ít quan viên vốn trung lập cũng đều tỏ thái độ, mãnh liệt khiển trách Tôn Bí vì ích lợi bán đứng Giang Đông, khiến Giang Đông trở thành bất tín bất nghĩa, dẫn đến chiến hỏa hủy diệt, đạo nghĩa đã hoàn toàn đứng ở một bên Tôn Quyền.
Tôn Quyền lúc này lệnh cho Chu Du suất mười ngàn quân, đi Ngô Quận, chuẩn bị ứng đối Tôn Lãng tạo phản.
Tuy rằng Lưu Cảnh gặp chuyện khiến đám hỏi Kinh Châu và Đông Ngô khoác lên một tầng bóng ma, nhưng Tôn Quyền vẫn hy vọng hôn lễ có thể dựa theo kế hoạch sớm định ra mà cử hành, hơn nữa Ngô lão phu nhân càng thêm lo lắng hôn sự của con gái bị việc này làm ảnh hưởng, bà mời riêng Kiều quốc lão đến thay mặt bà nói xin lỗi với Lưu Cảnh.
Trong khoang thuyền, Kiều quốc lão chắp tay áy náy nói với Lưu Cảnh:
- Ngô lão phu nhân cũng vì việc này mà giận dữ, hạ lệnh nghiêm trị Tôn Bí, lãophu nhân ủy thác ta tới biểu thị sự xin lỗi chân thành tới Châu Mục, hy vọng sự kiện này không làm ảnh hưởng đến hôn lễ của Châu Mục và Thượng Hương Công chúa.
Dừng một chút, ông lại nói:
- Lão phu nhân nói, nếu cần thiết, bà ấy có thể tự mình đến nói xin lỗi với Châu Mục, chuyện này bà cũng tuyệt đối không muốn phát sinh.
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Chuyện này chỉ là bất ngờ, ta tin tưởng thành ý của Giang Đông, còn nữa, ta đã mở miệng xưng hô nhạc mẫu, sao lại có thể sửa miệng, xin Kiều quốc lão chuyển cáo nhạc mẫu đại nhân của ta, hôn lễ cử hành đúng hạn.
Kiều quốc lão mừng rỡ:
- Vậy một lời đã định, ba ngày sau, chúng ta sẽ dùng nghi thức long trọng cho Châu Mục và Thượng Hương Công chúa thành thân.
... . . .
Tôn Bí đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, gã chu đáo chặt chẽ bày ra, an bài ám sát Lưu Cảnh lần này, tổng cộng mười sáu tên cao thủ dân gian thiện xạ nỏ, trên mũi tên có bôi độc dược gặp máu là tan, chỉ cần Lưu Cảnh bị tên bắn trúng, cho dù không trúng yếu hại cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Tôn Bí cũng không lo lắng mười sáu thích khách này sẽ bán đứng mình, bọn họ căn bản cũng không biết cầm tiền của ai, giờ phút này Tôn Bí chỉ quan tâm kết quả, có bắn chết Lưu Cảnh hay không?
Trong lòng của gã rất khẩn trương, đứng ngồi không yên, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia:
- Lão gia, có chuyện bẩm báo.
Tôn Bí liền vội vàng tiến lên mở cửa, hỏi
- Chuyện gì?
- Bẩm báo lão gia, nghe tôi tớ nói, giống như có không ít người ở bên ngoài phủ giám thị chúng ta.
Tôn Bí giật mình kinh hãi, tâm niệm gã chuyển động, lập tức kịp phản ứng, đây nhất định là Tôn Quyền hoài nghi đến mình, trong lòng gã lập tức thu lại, dường như không có việc gì nói:
- Ta biết rồi, đi đi!
Gã nhìn quản gia đi xa, lập tức xoay người nói với hai gã thủ hạ tâm phúc:
- Đi theo ta!
Bọn họ bước nhanh đi đến hướng hậu viện, rất nhanh đi vào trong một tòa tiểu viện, Tôn Bí gõ cửa:
- Quý Bật huynh, là ta!
Cửa mở, lộ ra Trần Kiểu trong lúc này mặt hơi có vẻ tái nhợt, Trần Kiểu cười nói:
- Có phải có tin tức tốt nói cho ta biết?
Tôn Bí tiến tới tai nói vài câu, Trần Kiểu nhướn mày hỏi:
- Không có chứng cớ, Tôn Quyền dám động ngươi sao?
- Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng ta cảm thấy vẫn nên bảo hiểm để đạt được mục đích, hay là Quý Bật huynh trốn đi trước! Đợi khi tin tức được xác thật, ta lại nghĩ biện pháp đưa Quý Bật huynh sang sông.
Trần Kiểu ngẫm nghĩ một chút liền đáp ứng:
- Được rồi! Ta hết thảy nghe theo sứ quân an bài.
Tôn Bí lập tức ra lệnh cho hai gã tâm phúc:
- Đưa Trần tiên sinh đến mật thất dưới đất của ta, sắp xếp thật tốt.
Hai gã tâm phúc đáp ứng, mang theo Trần Kiểu vội vàng đi theo hướng hoa viên, cửa vào mật thất của Tôn Bí ở trong hoa viên, phía dưới trên thực tế là cái nhà kho ngầm, lưu giữ lượng lớn binh khí tiền tài, trong đó cũng có một gian phòng bí mật để ẩn thân rất thoải mái.
Tôn Bí thoáng buông lòng, lúc này mới vội vàng chạy về thư phòng, mới đến thư phòng tiểu viện, đã thấy quản gia nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hoảng sợ vạn phần nói:
- Lão gia! Có quân đội xông vào.
Tôn Bí chấn động, gã không kịp hỏi nhiều, bước nhanh đi đến tiền viện, chỉ thấy trong tiền viện ánh lửa sáng trưng, mấy trăm tên lính tay cầm đuốc, đứng chật ních tiền viện và hành lang, mấy chục tên gia đinh của gã chấp đao giằng co với bọn lính, không cho phép bọn họ tiến vào hậu viện.
Tôn Bí giận dữ trong lòng, gã đẩy gia đinh ra đi lên trước, lớn tiếng quát:
- Lớn mật!
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, bọn lính đều trầm mặc không nói, dù sao Tôn Bí ở Giang Đông có địa vị rất cao, bọn lính nhiều ít đối với gã cũng có chút kiêng kị, Tôn Bí lại phẫn nộ quát:
- Ai là đầu lĩnh, đi ra gặp ta!
Một gã đại tướng đi ra, dáng người khôi ngô, toàn thân mặc giáp mang nón trụ, đúng là đại tướng Chu Thái, y chắp tay thi lễ nói:
- Phụng lệnh Ngô hầu mời sứ quân đi một chuyến.
- Hừ!
Tôn Bí hừ lạnh một tiếng:
- Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau! Thân thể của ta không khoẻ, không muốn đi ra ngoài.
Chu Thái lại khom người nói:
- Kinh Châu Lưu Châu Mục gặp chuyện, thích khách nhận tội là sứ quân sai khiến.
Không đợi Chu Thái nói xong, Tôn Bí giận tím mặt, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Chu Thái hung tợn quát:
- Quả thực nói hươu nói vượn, Lưu Cảnh gặp chuyện có quan hệ gì với ta, có chứng cớ gì chứng minh là ta làm hay sao? Vu oan, ngậm máu phun người!
Ngoài miệng tuy rằng rống rất hung dữ, nhưng trong lòng Tôn Bí thầm kêu không ổn, rõ ràng cho thấy Tôn Quyền mượn đề tài để nói chuyện của mình, lấy chuyện này để đối phó chính mình rồi, cái gọi là khẩu cung nhất định cũng là bức đi ra, gã ý thức được tình thế đối với chính mình có chút bất lợi.
Chu Thái lại lạnh lùng nói:
- Ngô hầu cũng là ý tứ này, khẳng định không liên quan đến sứ quân, nhưng Ngô hầu muốn chứng minh điểm này cho Lưu Châu Mục, cho nên mời sứ quân đi đối chất với thích khách, không thể mặc cho Lưu Châu Mục tùy ý lên án, nếu như sứ quân không chịu đi, Ngô hầu không thể chứng minh sứ quân vô tội, ngược lại bị Lưu Cảnh bắt lấy nhược điểm, chỉ sợ đối với sứ quân bất lợi, vì chứng minh trong sạch, xin mời sứ quân!
Tôn Bí nhất thời không tìm thấy lý do từ chối, gã đành phải cứng rắn, mạnh mẽ nói:
- Ta tại sao phải đi, việc này không có liên quan gì đến ta, ta chính là không muốn đi, các ngươi định làm gì ta?
Chu Thái thấy gã không chịu đi, quay đầu nháy mắt với bọn lính, mười mấy tên binh lính từ hai bên đồng loạt mà lên, chặt chẽ bắt lấy Tôn Bí, bọn gia đinh kinh hãi, định xông lên cứu chủ nhân, lại bị binh lính dùng trường mâu bao bọc vây quanh, không cho phép bọn họ vọng động.
Tôn Bí tức giận vô cùng hô to:
- Chu Thái, ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?
- Ty chức không dám, ty chức là suy nghĩ vì ích lợi của Giang Đông, ám sát Kinh Châu Mục là đại sự, hậu quả ai cũng đảm đương không nổi.
Chu Thái vung tay lên:
- Mang đi!
Mười mấy tên binh lính đẩy Tôn Bí, cưỡng ép mang gã đi, bịt miệng, đẩy lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ đệ, lúc này Chu Thái mới hạ lệnh:
- Lục soát toàn bộ cho ta, mỗi một tấc đất đều không thể bỏ qua.
,
Trong biệt thự của Ngô hầu, Tôn Quyền nhắm mắt ngồi ở trên ghế, giống như lão tăng nhập định, bên cạnh là đám người Trương Chiêu, Trương Hoành và Chu Du đều đã chạy tới, Lưu Cảnh gặp chuyện không thể nghi ngờ là một đại sự, tuy rằng may mắn Lưu Cảnh không có bị thương, nhưng ảnh hưởng lại vô cùng nghiêm trọng.
Giang Đông còn đưa ra văn bản đảm bảo an toàn, bao gồm đám người Trương Chiêu, Trương Hoành và quan lớn đều ký tên trên tờ đảm bảo, hiện giờ Lưu Cảnh gặp chuyện, đối với Giang Đông và thanh danh của bản thân bọn họ đều là một lần đả kích trầm trọng.
Tuy nhiên đám người Trương Chiêu đều đã đoán được tất nhiên là Tôn Bí gây nên, Lưu Cảnh gặp chuyện, dẫn phát Giang Đông và Kinh Châu hỗn chiến, Tôn Bí có thể đoạt vị trong lúc hỗn loạn, hiển nhiên gã là người được lợi ích lớn nhất.
- Ngô hầu muốn dùng việc này đối phó Tôn Thái Thú, ta lo lắng không có chứng cớ, kẻ dưới khó phục tùng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Ngô hầu.
Trương Chiêu đang suy xét đến việc Tôn Quyền và Tôn Bí dù sao cũng là huynh đệ đồng tộc, lấy huynh trưởng khai đao, sẽ có vẻ Tôn Quyền bất nhân, hơn nữa Tôn Bí cũng là nguyên lão Giang Đông, nếu như không có căn cứ chính xác đầy đủ, người nào ủng hộ Tôn Bí sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, ngược lại ủng hộ Tôn Lãng, tạo thành Giang Đông phân liệt.
Chu Du lại lạnh lùng nói:
- Tôn Bí không hề có lòng thần phục, Giang Đông ai không biết, nếu mọi chuyện đều phải thỏa hiệp, vậy quận Hội Kê sớm muộn gì vẫn sẽ phân liệt, đơn giản quyết đoán, đẩy ra mâu thuẫn, dùng vũ lực thu phục quận Hội Kê, Tôn Lãng muốn tạo phản, đó chính là gã lấy hạ phạm thượng, gã chính là phản nghịch, người người có thể giết.
Trương Chiêu có chút bất mãn liếc mắt nhìn Chu Du một cái:
- Chu đô đốc, sự tình không có đến bước cuối cùng, sao lại vọng ngôn động đao binh, đều là người một nhà, tự giết lẫn nhau, khổ chính là lê dân, chính là hòn đá tảng hủy hoại Giang Đông, xin đô đốc nói chuyện thận trọng!
Bên cạnh Trương Hoành nói:
- Theo tình huống trước mắt mà xem, Tôn Bí chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, thế cục còn phải giằng co nữa, đương nhiên, giằng co càng lâu, nhân tâm đối phương cũng dần dần tan, đối với chúng ta quả thật có lợi, điểm này Tôn Bí cũng biết rõ trong lòng, ta lo lắng gã đã tích cực chuẩn bị chiến tranh ở quận Hội Kê, thời gian kéo dài lâu lắm, ngược lại cho bọn họ cơ hội chuẩn bị, ta lo lắng hơn nữa Tôn Lãng sẽ cấu kết người Sơn Việt , mượn lực lượng người Sơn Việt đến khuếch trương thế lực, vậy không ổn.
Tuy rằng Trương Hoành nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại nhất trí với Chu Du, đề nghị Tôn Quyền quyết đoán xử trí.
Tôn Quyền mở mắt, gật đầu nói:
- Đô đốc và Trưởng sử nói rất có đạo lý, văn đối với chúng ta có lợi, nhưng võ cũng không phải bất lợi, lúc này đây sự kiện ám sát là cái cớ tốt nhất, cho dù không phải Tôn Bí gây nên, chúng ta cũng phải đem nó giao cho Tôn Bí, nghĩ biện pháp tìm được căn cứ chính xác gã và Tào Tháo cấu kết theo, khiến gã trăm miệng khó biện giải.
Trương Chiêu hiểu được ý tứ của Tôn Quyền, cho dù không phải Tôn Bí gây nên, cũng phải tạo ra chứng cứ giả, gã thở dài nói:
- Nhưng muốn giấu diếm Chu Nhiên, cũng không phải dễ dàng như vậy a!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:
- Chu tướng quân có tình huống khẩn cấp cầu kiến Ngô hầu.
Tôn Quyền lập tức nói:
- Lệnh cho vào!
Một lát, Chu Thái bước nhanh đi tiến gian phòng, quì một gối thi lễ nói:
- Bẩm báo Ngô hầu, chúng ta lục soát ở trong tầng hầm ngầm Tôn Bí phát hiện mưu sĩ Trần Kiểu của Tào Tháo, cũng lục soát số lượng lớn binh khí và khôi giáp.
Gã lại giơ lên một phần danh sách:
- Đây là danh sách lục soát thư phòng của Tôn Bí, là vây cánh của gã.
Tôn Quyền nhảy dựng lên, tiếp nhận danh sách lật mở, trong lòng y mừng như điên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to:
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Vào ban đêm, thành Kinh Khẩu bắt đầu bắt giữ suốt đêm, Hoàng Cái và Chu Thái suất lĩnh năm nghìn binh lính dựa theo danh sách vây cánh của Tôn Bí bắt giữ từng nhà, không đến canh hai, bao gồm Chu Nhiên, Hàn Đương ở bên trong mười tám tên vây cánh trọng yếu toàn bộ bị bắt giữ.
Bên trong thành Kinh Khẩu từng nhà đều đã bị kinh động, mọi người đều đoán đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ thành Kinh Khẩu gần như một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày kế, những chỗ quan trọng như cửa thành, quan nha, thị khẩu v..v đều dán bố cáo truy nã, Tôn Bí cấu kết Tào Tháo, ám sát Kinh Châu Mục, ý đồ lật đổ Giang Đông, chứng cớ vô cùng xác thực, tin tức này khiến triều dã Giang Đông khiếp sợ, các loại suy đoán nhanh chóng truyền bá ở cửa thành.
Nhưng đối với quan viên văn võ Giang Đông mà nói, Kinh Châu Mục Lưu Cảnh gặp chuyện, ở quý phủ Tôn Bí bắt được Trần Kiểu, tìm ra lượng lớn binh khí khôi giáp, đây cũng là sự thật cứng rắn, làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Không ít quan viên vốn trung lập cũng đều tỏ thái độ, mãnh liệt khiển trách Tôn Bí vì ích lợi bán đứng Giang Đông, khiến Giang Đông trở thành bất tín bất nghĩa, dẫn đến chiến hỏa hủy diệt, đạo nghĩa đã hoàn toàn đứng ở một bên Tôn Quyền.
Tôn Quyền lúc này lệnh cho Chu Du suất mười ngàn quân, đi Ngô Quận, chuẩn bị ứng đối Tôn Lãng tạo phản.
Tuy rằng Lưu Cảnh gặp chuyện khiến đám hỏi Kinh Châu và Đông Ngô khoác lên một tầng bóng ma, nhưng Tôn Quyền vẫn hy vọng hôn lễ có thể dựa theo kế hoạch sớm định ra mà cử hành, hơn nữa Ngô lão phu nhân càng thêm lo lắng hôn sự của con gái bị việc này làm ảnh hưởng, bà mời riêng Kiều quốc lão đến thay mặt bà nói xin lỗi với Lưu Cảnh.
Trong khoang thuyền, Kiều quốc lão chắp tay áy náy nói với Lưu Cảnh:
- Ngô lão phu nhân cũng vì việc này mà giận dữ, hạ lệnh nghiêm trị Tôn Bí, lãophu nhân ủy thác ta tới biểu thị sự xin lỗi chân thành tới Châu Mục, hy vọng sự kiện này không làm ảnh hưởng đến hôn lễ của Châu Mục và Thượng Hương Công chúa.
Dừng một chút, ông lại nói:
- Lão phu nhân nói, nếu cần thiết, bà ấy có thể tự mình đến nói xin lỗi với Châu Mục, chuyện này bà cũng tuyệt đối không muốn phát sinh.
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Chuyện này chỉ là bất ngờ, ta tin tưởng thành ý của Giang Đông, còn nữa, ta đã mở miệng xưng hô nhạc mẫu, sao lại có thể sửa miệng, xin Kiều quốc lão chuyển cáo nhạc mẫu đại nhân của ta, hôn lễ cử hành đúng hạn.
Kiều quốc lão mừng rỡ:
- Vậy một lời đã định, ba ngày sau, chúng ta sẽ dùng nghi thức long trọng cho Châu Mục và Thượng Hương Công chúa thành thân.
... . . .
/708
|