Ở Giang Lăng, việc quân Kinh Châu tiến công Kinh Nam đã qua một tháng, dựa vào thực lực mà nói, lực lượng trận chiến này còn cách xa chiến dịch nửa tháng hẳn có thể tiếp nhận, nhưng trên thực tế, quân đội Kinh Châu từ đầu tháng một đã bắt đầu tập kết, đến nay đã trung tuần tháng ba rồi, chiến tranh vẫn không có dấu hiệu chấm dứt.
Quân Kinh Châu truyền ra đủ loại tin tức, là quân Kinh Châu ở quận Hành Dương gặp phải sự ngoan cường chống cự của quân đội Lưu Bị, chiến tranh vô cùng thảm thiết, quân Kinh Châu tiến công bất lợi.
Đương nhiên, Lưu Cảnh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Ba Thục, tám vạn quân đội trên thực tế chỉ có một vạn quân đội đi các quận Kinh Nam tiếp thu thành trì, mà bảy vạn quân đội thì trú đóng ở hai bờ sông Trường Giang, chờ đợi mệnh lệnh tây tiến Ba Thục.
Buổi sáng, một con thuyền từ bờ sông bên kia lái tới, Lưu Cảnh đứng ở trên bến tàu, chờ đợi chiếc thuyền này cập bờ, từ bờ bên kia đến là Lưu Hiền con trai của Thái Thú Linh Lăng Lưu Độ, với Lưu Cảnh mà nói, hắn gặp Lưu Hiền cũng không phải vì là con trai của Thái Thú Linh Lăng Lưu Độ, mà Lưu Hiền đại biểu cho gia tộc Lưu thị đến giao thiệp với mình.
Gia tộc Lưu thị sau khi Quân Tào xuôi nam bị chia ra làm hai, một phần nhỏ theo Lưu Tông đi Nghiệp Đô, mà đại bộ phận đều xuôi nam Kinh Nam đầu nhập Lưu Kỳ, lại không có ai đến Giang Hạ đầu nhập Lưu Cảnh, nguyên nhân chủ yếu nằm ở trên người Linh Lăng Thái Thú Lưu Độ.
Lưu Độ ở có uy vọng rất cao trong dòng họ Lưu thị, gần với Lưu Biểu, hơn nữa lão đối đãi tộc nhân vô cùng tốt, từ khi bệnh tình Lưu Biểu nguy kịch, lão liền bắt đầu trợ giúp tộc nhân ở Linh Lăng mua sắm nhà, giúp bọn họ dời tài sản, sắp xếp đường lui.
Cũng bởi vì đại bộ phận tài sản của tộc nhân đều đã dời đi đến Linh Lăng, cho nên khi Quân Tào xuôi nam, đại bộ phận dòng họ Lưu thị ở Kinh Châu đều vượt sông đi Linh Lăng tránh né chiến loạn, thậm chí bao gồm cha mẹ của Lưu Hổ cũng đi Linh Lăng.
Còn có một nguyên nhân là Lưu Bị trọng dụng tộc nhân Lưu Biểu, ngoại trừ Lưu Độ đảm nhiệm Thái Thú Linh Lăng, Lưu Bàn cũng đảm nhiệm Thái Thú Hành Dương, Lưu Liễn thì đảm nhiệm quận thừa Võ Lăng, lại càng không cần phải nói Lưu Kỳ vẫn là người đứng đầu Kinh Nam trên danh nghĩa.
Tuy nhiên đại thế Kinh Nam đã mất, mắt thấy Lưu Bị sắp đi phía nam Giao Châu, Lưu Cảnh thống nhất Kinh Châu, tộc nhân Lưu thị cũng phải đưa ra lựa chọn rồi.
Tiếp tục đi theo Lưu Bị đến Giao Châu, hay là trở về Tương Dương? Mọi người đều có ý tưởng, tuy nhiên không ngờ Lưu Liễn bị bắt ở huyện Tây Lăng, mang về lời nhắn của Lưu Cảnh.
Số lượng tộc nhân Lưu thị hô hào trở về Tương Dương dần dần chiếm thế thượng phong, quân Kinh Châu bắt đầu xuôi nam, Lưu Độ liền lệnh đứa con Lưu Hiền đến Giang Lăng trao đổi với Lưu Cảnh việc gia tộc trở về.
Mặc dù Lưu Cảnh cực kỳ ghét những kẻ tộc nhân như vậy, lúc trước mình ở Giang Hạ thì không có người đầu nhập, hiện tại mình thống nhất Kinh Châu rồi, lại mặt dày, còn giống như là ban ân cho mình, Lưu Cảnh liền hận không thể đem những tộc nhân thế lực này đi Giao Châu.
Nhưng Lưu Cảnh cũng biết, lúc hắn chiếm đoạt thiên hạ vẫn còn cần tộc nhân thay mình ở trong hoàng tộc hò hét, đám tộc nhân này đối với hắn còn hữu dụng, hắn liền nhịn bất mãn trong lòng, đón tiếp Lưu Hiền trước.
Thuyền chậm rãi cập bờ, Lưu Hiền từ đầu thuyền đi xuống, ước chừng ba mươi tuổi, dáng người bậc trung, dung mạo thanh tú, là một người đọc sách rất điển hình, nhưng đồng thời y cũng giúp phụ thân xử lý chính vụ nhiều năm, đảm nhiệm Thái Thú, cũng dần dần luyện thành một quận quan có khả năng khôn khéo.
Lưu Hiền liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Cảnh trên bến tàu, tuy rằng số lần tiếp xúc không nhiều, nhưng Lưu Cảnh để lại cho y ấn tượng rất sâu, y đã từng nói với phụ thân, nếu tộc trưởng đem chức vị Châu Mục truyền cháu không truyền con, có lẽ mới là cử chỉ sáng suốt.
Sự thật chứng minh, lời tiên đoán của y hoàn toàn chính xác, Lưu Cảnh không chỉ có bảo vệ Kinh Châu, hơn nữa trong thời gian mấy năm, đem Kinh Châu tạo thành một chư hầu Hán thất hùng mạnh, tộc trưởng năm đó còn xa mới theo kịp.
Lưu Cảnh cười đi ra đón chào, chắp tay nói:
- Huynh trưởng đi đường khổ cực.
Lưu Hiền không nghĩ tới Lưu Cảnh sẽ đích thân đến bến tàu đón mình, trong lòng y có chút cảm động, vội hoàn lễ nói:
- Trong lúc cấp bách Châu Mục tới đón hạ quan, hạ quan vô cùng cảm kích.
- Lời này khách khí rồi!
Lưu Cảnh tiến lên khoác cánh tay y cười nói:
- Ta cũng không phải là tới đón tiếp Thái Thú, mà là tới đón huynh trưởng của ta, chẳng lẽ không nên sao?
Lưu Cảnh thành khẩn tươi cười khiến trong lòng Lưu Hiền cảm thấy một tia ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có mặt mũi, y cũng cười nói:
- Nếu là thân tình riêng, ta đây cũng không khách khí, Cảnh đệ luôn luôn tốt chứ?
Lưu Cảnh cười to:
- Vậy được rồi, mời huynh trưởng theo ta vào thành đàm phán.
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh vào thành Giang Lăng. Lúc này, Lưu Hiền có chút lo lắng hỏi han:
- Trưởng công tử thật sự qua đời vì bệnh sao?
Lưu Cảnh thở dài một tiếng:
- Y vẫn còn ở Tương Dương, cho y uống rượu còn có chút tinh thần, nếu không có rượu, ba ngày y đều không nhịn được, tuy nhiên Trương Trọng Cảnh nói sức sống của y đã tuyệt, không qua được hè này.
Lưu Hiền yên lặng gật đầu, bọn họ cũng biết mấy năm nay Lưu Kỳ sống thế nào, rõ ràng Lưu Bị dùng tửu sắc chậm rãi hủy diệt Lưu Kỳ, Lưu Bị độc chiếm Kinh Nam, ở điểm này, tộc nhân đều cực kỳ bất mãn với Lưu Bị.
Lưu Hiền cũng thở dài nói:
- Cho nên mọi người nghe nói Trưởng công tử ốm chết, đều không kỳ lạ, y có thể sống tới ngày hôm nay, cũng là y mạng lớn rồi.
- Không nói việc này nữa, thân thể bá phụ vẫn tốt chứ?
- Sức khỏe của cha ta cũng không tốt lắm, tuy nhiên không phải suy yếu như Trưởng công tử, chỉ cần dùng tâm điều dưỡng, có thể an độ lúc tuổi già.
Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Ta nghe nói năm ngoái bá phụ đã đem toàn bộ quận vụ giao cho huynh trưởng rồi, công việc Kinh Châu bề bộn, ta một người khó mà ứng phó, huynh trưởng nhất định phải giúp ta một chút.
Đây là một cách tỏ thái độ của Lưu Cảnh, hắn sẽ không cướp lấy quyền lực của tộc nhân, đây cũng là việc Lưu Hiền muốn đến Giang Lăng trao đổi với Lưu Cảnh, không nghĩ tới Lưu Cảnh ở trên xe ngựa liền chủ động bày tỏ thái độ rồi, khiến Lưu Hiền nhẹ nhàng thở ra, cũng khiến y nhìn thấy thành ý của Lưu Cảnh.
Lưu Hiền trầm mặc chốc lát nói:
- Lần trước Liễn đệ nói qua thành ý của Cảnh đệ, chúng ta thảo luận nhiều lần, cuối cùng nhất trí cho rằng, tất cả mọi người là người một nhà, chúng ta rất nguyện ý làm lực Lưu thị ở Kinh Châu dốc hết toàn giúp Hán thất quật khởi.
Những lời này chính là kết quả Lưu Cảnh muốn nghe, hắn cười cười, không biểu lộ nét mặt, nói:
- Hẳn là như vậy, huynh đệ một lòng, được lợi đồng tâm, gia tộc ta đủ nhân tài, giống như Bàn huynh và Hiền huynh đều là người tài, thậm chí một vài bề trên đức cao vọng trọng, bọn họ hoàn toàn có thể tham dự hoạt động của dòng họ Hoàng thất, không thể để quên một chi dòng họ Lưu thị chúng ta ở Kinh Châu.
Đây là mục đích thực sự của Lưu Cảnh, đem một vài tộc nhân có uy vọng dời đi Nghiệp Đô, tham dự hoạt động hoàng tộc, dần dần vì mình ở trong hoàng thất chiếm một vị trí nhỏ nhoi.
Lưu Hiền hiểu rõ ý tứ của Lưu Cảnh, thở dài một tiếng nói:
- Phụ thân cũng nói như vậy, bộ tộc chúng ta ở Kinh Châu trước đây quá vô danh, cũng không lui tới hoàng tộc ở kinh thành, thời gian dần bị kinh thành quên lãng, nghe nói Tông đệ mang tộc nhân đến Nghiệp Đô nhưng cuộc sống cũng không tốt, bị người ta kỳ thị, đến mua đất cũng bị người ta chiếm đoạt, phụ thân cũng hy vọng có thể xoay chuyển cục diện này, mấu chốt là có Kinh Châu ở phía sau ủng hộ.
Quân Kinh Châu truyền ra đủ loại tin tức, là quân Kinh Châu ở quận Hành Dương gặp phải sự ngoan cường chống cự của quân đội Lưu Bị, chiến tranh vô cùng thảm thiết, quân Kinh Châu tiến công bất lợi.
Đương nhiên, Lưu Cảnh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Ba Thục, tám vạn quân đội trên thực tế chỉ có một vạn quân đội đi các quận Kinh Nam tiếp thu thành trì, mà bảy vạn quân đội thì trú đóng ở hai bờ sông Trường Giang, chờ đợi mệnh lệnh tây tiến Ba Thục.
Buổi sáng, một con thuyền từ bờ sông bên kia lái tới, Lưu Cảnh đứng ở trên bến tàu, chờ đợi chiếc thuyền này cập bờ, từ bờ bên kia đến là Lưu Hiền con trai của Thái Thú Linh Lăng Lưu Độ, với Lưu Cảnh mà nói, hắn gặp Lưu Hiền cũng không phải vì là con trai của Thái Thú Linh Lăng Lưu Độ, mà Lưu Hiền đại biểu cho gia tộc Lưu thị đến giao thiệp với mình.
Gia tộc Lưu thị sau khi Quân Tào xuôi nam bị chia ra làm hai, một phần nhỏ theo Lưu Tông đi Nghiệp Đô, mà đại bộ phận đều xuôi nam Kinh Nam đầu nhập Lưu Kỳ, lại không có ai đến Giang Hạ đầu nhập Lưu Cảnh, nguyên nhân chủ yếu nằm ở trên người Linh Lăng Thái Thú Lưu Độ.
Lưu Độ ở có uy vọng rất cao trong dòng họ Lưu thị, gần với Lưu Biểu, hơn nữa lão đối đãi tộc nhân vô cùng tốt, từ khi bệnh tình Lưu Biểu nguy kịch, lão liền bắt đầu trợ giúp tộc nhân ở Linh Lăng mua sắm nhà, giúp bọn họ dời tài sản, sắp xếp đường lui.
Cũng bởi vì đại bộ phận tài sản của tộc nhân đều đã dời đi đến Linh Lăng, cho nên khi Quân Tào xuôi nam, đại bộ phận dòng họ Lưu thị ở Kinh Châu đều vượt sông đi Linh Lăng tránh né chiến loạn, thậm chí bao gồm cha mẹ của Lưu Hổ cũng đi Linh Lăng.
Còn có một nguyên nhân là Lưu Bị trọng dụng tộc nhân Lưu Biểu, ngoại trừ Lưu Độ đảm nhiệm Thái Thú Linh Lăng, Lưu Bàn cũng đảm nhiệm Thái Thú Hành Dương, Lưu Liễn thì đảm nhiệm quận thừa Võ Lăng, lại càng không cần phải nói Lưu Kỳ vẫn là người đứng đầu Kinh Nam trên danh nghĩa.
Tuy nhiên đại thế Kinh Nam đã mất, mắt thấy Lưu Bị sắp đi phía nam Giao Châu, Lưu Cảnh thống nhất Kinh Châu, tộc nhân Lưu thị cũng phải đưa ra lựa chọn rồi.
Tiếp tục đi theo Lưu Bị đến Giao Châu, hay là trở về Tương Dương? Mọi người đều có ý tưởng, tuy nhiên không ngờ Lưu Liễn bị bắt ở huyện Tây Lăng, mang về lời nhắn của Lưu Cảnh.
Số lượng tộc nhân Lưu thị hô hào trở về Tương Dương dần dần chiếm thế thượng phong, quân Kinh Châu bắt đầu xuôi nam, Lưu Độ liền lệnh đứa con Lưu Hiền đến Giang Lăng trao đổi với Lưu Cảnh việc gia tộc trở về.
Mặc dù Lưu Cảnh cực kỳ ghét những kẻ tộc nhân như vậy, lúc trước mình ở Giang Hạ thì không có người đầu nhập, hiện tại mình thống nhất Kinh Châu rồi, lại mặt dày, còn giống như là ban ân cho mình, Lưu Cảnh liền hận không thể đem những tộc nhân thế lực này đi Giao Châu.
Nhưng Lưu Cảnh cũng biết, lúc hắn chiếm đoạt thiên hạ vẫn còn cần tộc nhân thay mình ở trong hoàng tộc hò hét, đám tộc nhân này đối với hắn còn hữu dụng, hắn liền nhịn bất mãn trong lòng, đón tiếp Lưu Hiền trước.
Thuyền chậm rãi cập bờ, Lưu Hiền từ đầu thuyền đi xuống, ước chừng ba mươi tuổi, dáng người bậc trung, dung mạo thanh tú, là một người đọc sách rất điển hình, nhưng đồng thời y cũng giúp phụ thân xử lý chính vụ nhiều năm, đảm nhiệm Thái Thú, cũng dần dần luyện thành một quận quan có khả năng khôn khéo.
Lưu Hiền liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Cảnh trên bến tàu, tuy rằng số lần tiếp xúc không nhiều, nhưng Lưu Cảnh để lại cho y ấn tượng rất sâu, y đã từng nói với phụ thân, nếu tộc trưởng đem chức vị Châu Mục truyền cháu không truyền con, có lẽ mới là cử chỉ sáng suốt.
Sự thật chứng minh, lời tiên đoán của y hoàn toàn chính xác, Lưu Cảnh không chỉ có bảo vệ Kinh Châu, hơn nữa trong thời gian mấy năm, đem Kinh Châu tạo thành một chư hầu Hán thất hùng mạnh, tộc trưởng năm đó còn xa mới theo kịp.
Lưu Cảnh cười đi ra đón chào, chắp tay nói:
- Huynh trưởng đi đường khổ cực.
Lưu Hiền không nghĩ tới Lưu Cảnh sẽ đích thân đến bến tàu đón mình, trong lòng y có chút cảm động, vội hoàn lễ nói:
- Trong lúc cấp bách Châu Mục tới đón hạ quan, hạ quan vô cùng cảm kích.
- Lời này khách khí rồi!
Lưu Cảnh tiến lên khoác cánh tay y cười nói:
- Ta cũng không phải là tới đón tiếp Thái Thú, mà là tới đón huynh trưởng của ta, chẳng lẽ không nên sao?
Lưu Cảnh thành khẩn tươi cười khiến trong lòng Lưu Hiền cảm thấy một tia ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có mặt mũi, y cũng cười nói:
- Nếu là thân tình riêng, ta đây cũng không khách khí, Cảnh đệ luôn luôn tốt chứ?
Lưu Cảnh cười to:
- Vậy được rồi, mời huynh trưởng theo ta vào thành đàm phán.
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh vào thành Giang Lăng. Lúc này, Lưu Hiền có chút lo lắng hỏi han:
- Trưởng công tử thật sự qua đời vì bệnh sao?
Lưu Cảnh thở dài một tiếng:
- Y vẫn còn ở Tương Dương, cho y uống rượu còn có chút tinh thần, nếu không có rượu, ba ngày y đều không nhịn được, tuy nhiên Trương Trọng Cảnh nói sức sống của y đã tuyệt, không qua được hè này.
Lưu Hiền yên lặng gật đầu, bọn họ cũng biết mấy năm nay Lưu Kỳ sống thế nào, rõ ràng Lưu Bị dùng tửu sắc chậm rãi hủy diệt Lưu Kỳ, Lưu Bị độc chiếm Kinh Nam, ở điểm này, tộc nhân đều cực kỳ bất mãn với Lưu Bị.
Lưu Hiền cũng thở dài nói:
- Cho nên mọi người nghe nói Trưởng công tử ốm chết, đều không kỳ lạ, y có thể sống tới ngày hôm nay, cũng là y mạng lớn rồi.
- Không nói việc này nữa, thân thể bá phụ vẫn tốt chứ?
- Sức khỏe của cha ta cũng không tốt lắm, tuy nhiên không phải suy yếu như Trưởng công tử, chỉ cần dùng tâm điều dưỡng, có thể an độ lúc tuổi già.
Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Ta nghe nói năm ngoái bá phụ đã đem toàn bộ quận vụ giao cho huynh trưởng rồi, công việc Kinh Châu bề bộn, ta một người khó mà ứng phó, huynh trưởng nhất định phải giúp ta một chút.
Đây là một cách tỏ thái độ của Lưu Cảnh, hắn sẽ không cướp lấy quyền lực của tộc nhân, đây cũng là việc Lưu Hiền muốn đến Giang Lăng trao đổi với Lưu Cảnh, không nghĩ tới Lưu Cảnh ở trên xe ngựa liền chủ động bày tỏ thái độ rồi, khiến Lưu Hiền nhẹ nhàng thở ra, cũng khiến y nhìn thấy thành ý của Lưu Cảnh.
Lưu Hiền trầm mặc chốc lát nói:
- Lần trước Liễn đệ nói qua thành ý của Cảnh đệ, chúng ta thảo luận nhiều lần, cuối cùng nhất trí cho rằng, tất cả mọi người là người một nhà, chúng ta rất nguyện ý làm lực Lưu thị ở Kinh Châu dốc hết toàn giúp Hán thất quật khởi.
Những lời này chính là kết quả Lưu Cảnh muốn nghe, hắn cười cười, không biểu lộ nét mặt, nói:
- Hẳn là như vậy, huynh đệ một lòng, được lợi đồng tâm, gia tộc ta đủ nhân tài, giống như Bàn huynh và Hiền huynh đều là người tài, thậm chí một vài bề trên đức cao vọng trọng, bọn họ hoàn toàn có thể tham dự hoạt động của dòng họ Hoàng thất, không thể để quên một chi dòng họ Lưu thị chúng ta ở Kinh Châu.
Đây là mục đích thực sự của Lưu Cảnh, đem một vài tộc nhân có uy vọng dời đi Nghiệp Đô, tham dự hoạt động hoàng tộc, dần dần vì mình ở trong hoàng thất chiếm một vị trí nhỏ nhoi.
Lưu Hiền hiểu rõ ý tứ của Lưu Cảnh, thở dài một tiếng nói:
- Phụ thân cũng nói như vậy, bộ tộc chúng ta ở Kinh Châu trước đây quá vô danh, cũng không lui tới hoàng tộc ở kinh thành, thời gian dần bị kinh thành quên lãng, nghe nói Tông đệ mang tộc nhân đến Nghiệp Đô nhưng cuộc sống cũng không tốt, bị người ta kỳ thị, đến mua đất cũng bị người ta chiếm đoạt, phụ thân cũng hy vọng có thể xoay chuyển cục diện này, mấu chốt là có Kinh Châu ở phía sau ủng hộ.
/708
|