Một gã binh lính báo tin quì một gối hướng Nghiêm Nhan khóc không ra tiếng:
- Kiến Ninh Thái Thú Ung Khải suất lĩnh bốn vạn quân đội Bắc Thượng, đã đến quận Giang Dương, đánh cướp dọc đường, Ba Quận nguy cấp, Quận Thừa Lục Quận khẩn cầu Thái Thú lập tức mang binh trở về!
Tin tức này khiến Nghiêm Nhan giật mình trợn mắt há hốc mồm, lão nằm mơ cũng không nghĩ ra, mình suất quân đến ngăn chặn quân Kinh Châu, không ngờ hậu viện của mình lại bị Ung Khải tập kích rồi. Nghiêm Nhan nửa ngày không nói nên lời, nhưng thật ra Bành Dương bình tĩnh, liền vội vàng hỏi:
- Quân đội Ung Khải giết vào Ba Quận chưa?
- Hồi bẩm tiên sinh, quân đội Ung Khải ở Giang Dương vượt qua Trường Giang, trong quân đội có không ít người Man Di, giết người cướp đoạt hung ác, dọc đường đốt giết, tiên phong nhập Ba quận, hiện tới gần Giang Châu.
- Chúng ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Binh báo tin lui xuống, Bành Dương mới nói với Nghiêm Nhan:
- Ung Khải là nhạc phụ Lưu Vĩ, tất nhiên lão được Lưu Vĩ cầu viện mới suất quân Bắc thượng, nhưng Ung Khải không có nhiều quân đội như vậy, binh lính nói có không ít người Man, ta phỏng chừng Thái Thú Tường Kha Chu Bao, Việt Tây Di Vương Cao Định cũng xuất binh tương trợ.
Nghiêm Nhan trầm ngâm một chút nói:
- Nếu Ung Khải trợ giúp Lưu Vĩ, vậy sau khi bọn họ vượt sông huyện Giang Dương, hẳn là dọc theo Dân Giang Bắc thượng đến Thành Đô mới đúng, vì sao lại đông tiến Ba quận?
- Đây là quân đội Man Di có tư tâm rồi, bọn họ chủ yếu là đến đánh cướp, không phải là Bắc thượng Thành Đô, chính là bởi vì Ba quận hư không mới cho bọn họ cơ hội.
Nghiêm Nhan gật gật đầu:
- Tình huống khẩn cấp, chúng ta phải lập tức trở về Giang Châu.
Lúc này, Trương Dực bên cạnh hỏi:
- Vậy quân Kinh Châu làm sao bây giờ?
Nghiêm Nhan thở dài:
- Trên thực tế, ta chỉ đối phó quân Đông Châu Bàng Hi, lấy binh lực của chúng ta đối phó với Lưu Cảnh, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe, nếu đại quân Kinh Châu tới, chúng ta rút về Ba Quận mới là cử chỉ sáng suốt.
Bành Dương cũng đồng ý quyết định của Nghiêm Nhan, bổ sung:
- Hiện tại Lưu Chương đã chết, trên thực tế Ích Châu đã là nơi vô chủ, Ung Khải mới dám không kiêng nể gì mà Bắc thượng như thế, dưới tình hình như vậy, chúng ta nên bảo tồn thực lực, xem chừng thế cục phát triển mới là chính đồ, mà không thể can thiệp vào, tự tổn thực lực.
Nghiêm Nhan đứng lên lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tập hợp tam quân, lập tức trở về Giang Châu!
.....
Quân đội Nghiêm Nhan rút lui suốt đêm khỏi Ba Đông, quay trở về Ba Quận, ngay sáng sớm ngày tiếp theo, Liêu Hóa tiên phong suất lĩnh năm nghìn quân đội chạy tới huyện Ngư Phúc, chiếm lĩnh chỗ địa thế hiểm yếu này, đồng thời lại phái ra ba nghìn quân đội, xuất phát từ Quận Ba Đông đến các quận, hoàn toàn chiếm lĩnh Ba Thục đầu tiên.
Giữa trưa, Hoàng Trung dẫn hơn một vạn quân đội chạy tới huyện Ngư Phúc. uyện Ngư Phúc là huyện Vĩnh Yên đời sau, là nơi khởi điểm ba eo sông, cũng là cửa đông Ba Thục, vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, chiếm lĩnh huyện Ngư Phúc, cũng tương đương với mở cửa chính Ba Thục.
Liêu Hóa mang Huyện lệnh ra khỏi thành đón tiếp Hoàng Trung:
- Khởi bẩm lão tướng quân, quân đội Nghiêm Nhan đã rút lui khỏi, ty chức đã theo lệnh lão tướng quân, phái binh phân các nơi Quận Ba Đông.
Hoàng Trung khen ngợi gật đầu:
- Liêu tướng quân khổ cực rồi.
Lão xoay người xuống ngựa, rồi hướng Huyện lệnh cười nói:
- Ngươi chính là La Huyện lệnh đi!
La Huyện lệnh tiến lên khom người nói:
- Hạ quan La Ung tham kiến Hoàng lão tướng quân.
- La Huyện lệnh không cần phải khách khí, ta muốn biết, quân đội Nghiêm Nhan sao lại đột nhiên rút quân?
La Huyện lệnh vội vàng nói:
- Quả thật có nguyên nhân đặc thù, từ tối hôm qua liền lục tục có dân chạy trốn đến Ba Quận, nghe nói là binh Man phía nam xông lên Ba Quận, đánh cướp dọc đường, nhân dân đều chạy khỏi gia viên, Nghiêm Thái Thú vì nguyên nhân này mà rút về Ba Quận.
- Thì ra là thế!
Hoàng Trung gật gật đầu, một tình hình mới như thế nên bẩm báo với Châu Mục, lúc này, Liêu Hóa lại nói:
- Khởi bẩm lão tướng quân, lúc trước Nghiêm Nhan bắt được hơn ba ngàn quân Ba Đông, khi lui lại không kịp mang đi, bọn họ đều tỏ vẻ nguyện ý đầu hàng chúng ta, hiện tại tập trung bên trong quân doanh, xin hỏi nên xử trí như thế nào?
Vấn đề này cũng có điểm khó giải quyết ổn thỏa, nên xin chỉ thị Lưu Cảnh mới đúng, nhưng Hoàng Trung cũng biết ý đồ của Lưu Cảnh, quân Ba Đông đều là con cháu Đông Châu, không thể để cho bọn họ thành quân, hơn nữa Bàng Hi một lòng muốn tù binh này, lưu lại là hậu hoạn, lão liền hỏi La Huyện lệnh:
- Quân tướng sĩ Ba Đông này là người ở đâu?
- Nhà bọn họ ở các nơi Ba Thục, chủ yếu tập trung ở Quận Ba Đông và Ba Quận, phần lớn là con cháu Đông Châu lúc trước từ Kinh Châu trốn đến Ba Thục.
Hoàng Trung ngẫm nghĩ một chút, lúc này hạ lệnh cho Liêu Hóa:
- Cho mỗi người bọn họ một chút lương thực, để cho bọn họ tự về nhà, nói chiến tranh kết thúc, cho bọn họ an tâm về nhà phụng dưỡng cha mẹ, dưỡng dục nữ nhân.
- Ty chức đã rõ!
Liêu Hóa xoay người vội vào quân doanh, Hoàng Trung nói La Huyện lệnh:
- Đại quân Kinh Châu phỏng chừng ngày mai sẽ tới, Châu Mục nhà ta sẽ đi cùng, La Huyện lệnh trấn an dân chúng một chút, để cho bọn họ yên tâm, đại quân Kinh Châu tới bảo hộ bọn họ, có quân Kinh Châu, binh Man phía nam giết không nổi.
- Hạ quan yên tâm, xin lão tướng quân theo hạ quan vào thành.
- Không cần, chúng ta trú đóng ở ngoài thành, La Huyện lệnh trở về đi!
Hoàng Trung lập tức hạ lệnh quân đội ở ngoài thành xây dựng cơ sở tạm thời, đợi đại quân Lưu Cảnh đến.
Giữa trưa ngày tiếp theo, quân đội Kinh Châu xuấ hiện trên mặt sông huyện Ngư Phúc, đây là cảnh tượng mấy chục năm nay người Ba Đông chưa từng nhìn thấy, buồm như mây, che đầy mặt sông, dân chúng đứng đầy hai bên bờ sông xem náo nhiệt, toàn thành huyện Ngư Phúc xuất động, mấy vạn người già dắt trẻ đến bờ sông nghênh đón Kinh Châu Mục Lưu Cảnh đến.
Quận Ba Đông có hơn mười vạn người, bảy thành nhân khẩu trong đó đều là từ Kinh Châu và phương bắc đến, là nơi tụ họp của sĩ tộc Đông Châu.
Bởi vậy, bọn họ với quân Kinh Châu đều có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như tới đón tiếp thân nhân của mình, trên bờ khua chiêng gõ trống, náo nhiệt dị thường.
Lúc này, Hoàng Trung đã lên thuyền Lưu Cảnh, đang báo cáo việc phía quân đội phía nam Bắc thượng cho Lưu Cảnh, bên trong nơi nghị sự, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào sa bàn, tin tức ngoài dự liệu của hắn, một khoảng thời gian dài, hắn đều chú ý tình hình Ba Thục, tức là bắc bộ Ích Châu, còn đối với phía nam Ích Châu không hiểu biết nhiều lắm.
Trầm mặc thật lâu sau, hắn mới hỏi Bàng Hi:
- Bàng công có thể nói rõ tình hình phía nam Ích Châu cho ta không?
- Hồi bẩm Châu Mục, thực tế phía nam Ích Châu là bảy quận tạo thành, bao gồm Chu Đề, Việt Tây, Tường Kha, Kiến Ninh, Vân Nam, Vĩnh Xương, Hưng Cổ và Thất Quận, phần lớn là nơi tụ họp của người Di và người Man, cũng có không ít người Hán lẫn lộn trong đó.
Thủ lĩnh người Hán ở Kiến Ninh là Thái Thú Ung Khải, y là hậu nhân của danh tướng Hán sơ Ung Xỉ, còn lại mấy thế lực lớn là Thái Thú Tường Kha Chu Bao, Việt Tây Hắc Di Vương Cao Định, còn có Vương Mạnh Hoạch, Bạch Di nữ Vương La Kiều Phượng.
Thế lực phía nam từ trước đến nay ngang ngược không giáo huấn, đều tự mình cát cứ một phương, Lưu Chương cũng chỉ có thể trấn an, thậm chí để đứa con Lưu Vĩ cưới con gái Ung Khải làm vợ, lần này thế lực phía nam tiến công Bắc thượng, ta nghĩ nhất định là được Lưu Vĩ giúp đỡ.
Bàng Hi nói xong, trong lòng tràn đầy lo lắng, lão vô cùng lo lắng vận mệnh của con rể Lưu Tuần, tuy rằng Bàng Hi vừa mới gặp Lưu Cảnh liền đưa ra đủ loại yêu cầu, nhưng dù sao lão cũng là nguyên lão Ba Thục, ở trong quan trường lăn lộn vài thập niên, Lưu Cảnh không cho lão về Vu Thành, rất nhanh lão liền hiểu rõ mình phạm vào ỷ thế tối kỵ nơi quan trường.
Bàng Hi cũng không dám có bất luận yêu cầu gì nữa, thậm chí tới Quận Ba Đông, lão cũng không chủ động yêu cầu ổn định thế cục về Ba Đông, hết thảy cũng chờ Lưu Cảnh sắp xếp, tuy nhiên, quan tâm vận mệnh của nữ nhi cũng là tình cảm thường tình của con người, ít nhất lão hy vọng con rể có thể tự bảo vệ mình, nữ nhi mới có thể loạn sống sót trong lúc hỗn loạn.
Lưu Cảnh có chút khó hiểu nói:
- Ta nghe nói Chu Bao là Man Vương, như thế nào Mạnh Hoạch cũng là Man Vương, rốt cuộc có mấy Man Vương?
- Hồi bẩm Châu Mục, người Man tổng cộng có ba chi, gọi là Sinh Man, Thục Man và Động Man, Tường Kha Thái Thú Chu Bao là thủ lĩnh Sinh Man, mà Mạnh Hoạch là thủ lĩnh Thục Man, sống ở quận Kiến Ninh và quận Hưng Cổ, Động Man chủ yếu sống ở Giao Châu, cũng có Động Vương, cho nên có ba vương.
Mặt khác, người Di cũng có Bạch Di và Hắc Di, Cao Định là Hắc Di Vương, sống ở quận Việt Tây, Bạch Di chủ yếu phân bố ở quận Vân Nam, Bạch Di Vương là một nữ nhân, gọi là La Kiều Phượng.
- Thì ra là thế!
Lưu Cảnh gật đầu cười, hắn lại nhìn chăm chú sa bàn một lát, dùng cây gỗ chỉ vào Giang Châu nói:
- Bàng công cảm thấy Ung Khải sẽ tiến công Ba Quận sao?
- Nếu như là viện trợ Lưu Vĩ, vậy đường tốt nhất chính là dọc theo phía bắc Dân Giang lên, tuy nhiên Nghiêm Nhan vội vã chạy về Ba Quận, đã nói lên quân đội Ung Khải cũng không ở Bắc thượng, mà là tiếp tục tiến đông, tiến công Giang Châu.
Nói đến đây, Bàng Hi khe khẽ thở dài:
- Năm Kiến An thứ bảy, phía nam Ích Châu gặp hạn lớn, lương thực bị mất mùa, Ung Khải từng mượn gạo của Nghiêm Nhan, lại bị Nghiêm Nhan cự tuyệt. Năm Kiến An thứ tám, hai trăm thưong đội Nghiêm gia mất tích ở quận Kiến Ninh, Nghiêm Nhan yêu cầu Ung Khải trả lại thương đội, Ung Khải vẫn còn hơn một trăm đầu người, nói là bị người Man giết chết, từ nay về sau hai nhà kết thù hận, lần này Ung Khải đông tiến Ba Quận, đoán chừng là muốn báo thù cũ, đương nhiên, người Man Di cũng muốn nhân cơ hội đoạt lấy tài vật nhân khẩu Ba Quận.
Lúc này, Tư Mã Ý ở một bên cười nói:
- Châu Mục, đây là một lần cơ hội!
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu được ý của Tư Mã Ý, đây đúng là một cơ hội tranh thủ lòng dân Ba Thục.
....
Trên thực tế Ba Thục là một cách xưng hô không rõ ràng của Ba Quốc và Thục Quốc thời kỳ Tiền Tần. Ba Quốc lúc đó bây giờ là Ba Đông, Ba Quận và ba quận Ba Tây, lấy Ba Quận làm trung tâm, mà huyện Giang Châu thuộc Ba Quận tức là Trùng Khánh bây giờ, là thành trì lớn nhất phía nam Ba Thục, nhân khẩu dày đặc, buôn bán phát đạt, là khu vực giàu có và đông đúc nhất Ba Thục ngoại trừ Thành Đô.
Nghiêm Nhan làm Thái Thú Ba Quận kiêm Đô úy Quận Ba Tây, trên thực tế là thủ lĩnh quân chính của hai quân Ba Quận và Ba Tây, cướp lấy Ba Đông, thực hiện tâm nguyện lớn nhất của Nghiêm Nhan là thống nhất ba quận.
Lúc này ông ta đã đạt thành tâm nguyện của mình, chiếm lĩnh Quận Ba Đông, nhưng y không ngờ rằng Ung Khải bỗng nhiên suất quân Bắc thượng, chỉ binh Ba Quận, điều này làm cho lòng Nghiêm Nhan nóng như lửa đốt.
Lão xuất chinh Ba Đông lần này, dốc hết tất cả binh lực Ba Quận và Ba Tây, toàn bộ Quận Ba Tây không có người, mà Ba Quận cũng chỉ có một ngàn năm trăm người thủ huyện Giang Châu, sao có thể ngăn cản được bốn vạn binh Man như lang như hổ.
Nghiêm Nhan suốt đêm rút về trở về Ba Quận, không dừng vó ngựa tiến quân Giang Châu, lão đối với tình hình bây giờ của Giang Châu hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trong lòng của lão còn ôm lấy một tia may mắn, có lẽ Ung Khải còn chưa kịp đánh hạ Giang Châu.
Hy vọng của lão cũng là có căn cứ, bởi vì lão chưa nhìn thấy số lượng lớn dân chạy nạn về phía đông, việc này đã nói lên cảnh tượng lão sợ nhất vẫn chưa xảy ra, gia tộc của lão, vợ con của lão chưa bị giết hại lăng nhục.
Nghiêm Nhan vô cùng rõ ràng vợ con của mình rơi vào tay Ung Khải sẽ có kết cục gì, vì thế, lão lo âu hai ngày đều không chợp mắt, không chỉ có lão, tất cả tướng sĩ đều lo lắng người nhà của mình, bọn họ tựa như phát điên rồi, không ngủ đêm liên tục hành quân về hướng tây.
Hai ngày sau, quân đội của Nghiêm Nhan đã tới phía tây huyện Giang Châu cách trấn La Phù chừng năm mươi dặm, trải qua hai ngày hành quân cấp tốc, bọn lính đều không duy trì được, Nghiêm Nhan liền hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Nghiêm Nhan ngồi trên một tảng đá lớn, yên lặng uống nước, lão đã phái thám báo đi tìm hiểu tin tức, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức, đang nghĩ ngợi, một đội kỵ binh từ phía tây chạy gấp tới, Nghiêm Nhan lập tức đứng lên, đây là thám báo ông ta phái ra đã trở lại.
Thám báo chạy vội tới, xoay người xuống ngựa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm lão tướng quân, Giang Châu bình yên vô sự, mà ngay cả trấn La Phù phía trước cũng rất an tĩnh, người trong trấn nói, không thấy binh Nam Man nào.
Nghiêm Nhan có chút ngây ngẩn cả người, sao lại không có quân Nam Man? Dựa theo thời gian, Ung Khải hẳn là đến Giang Châu trước bọn họ mới đúng, chẳng lẽ bọn họ lại rút quân tiếp tục Bắc thượng rồi, không hề để ý tới Ba Quận nữa?
Nghiêm Nhan suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, nếu như là như vậy, trên đường gặp không ít dân Ba Quận chạy nạn, kể với lão binh Man tàn bạo, việc này lại giải thích thế nào đây?
Đúng lúc này, mấy tên lính dìu đỡ trinh sát tuần tra lảo đảo chạy tới, trên người binh lính tuần tra trúng hai mũi tên, hơi thở hấp hối bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Thái Thú, xung quanh có mai phục!
- A!
Nghiêm Nhan chấn động, nhảy dựng lên, bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng trống, 'Thùng! Thùng! Thùng!' tiếng trống nổ lớn, bốn phía kêu rung trời, không biết bao nhiêu phục binh đánh tới từ bốn phương tám hướng.
----------oOo----------
- Kiến Ninh Thái Thú Ung Khải suất lĩnh bốn vạn quân đội Bắc Thượng, đã đến quận Giang Dương, đánh cướp dọc đường, Ba Quận nguy cấp, Quận Thừa Lục Quận khẩn cầu Thái Thú lập tức mang binh trở về!
Tin tức này khiến Nghiêm Nhan giật mình trợn mắt há hốc mồm, lão nằm mơ cũng không nghĩ ra, mình suất quân đến ngăn chặn quân Kinh Châu, không ngờ hậu viện của mình lại bị Ung Khải tập kích rồi. Nghiêm Nhan nửa ngày không nói nên lời, nhưng thật ra Bành Dương bình tĩnh, liền vội vàng hỏi:
- Quân đội Ung Khải giết vào Ba Quận chưa?
- Hồi bẩm tiên sinh, quân đội Ung Khải ở Giang Dương vượt qua Trường Giang, trong quân đội có không ít người Man Di, giết người cướp đoạt hung ác, dọc đường đốt giết, tiên phong nhập Ba quận, hiện tới gần Giang Châu.
- Chúng ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Binh báo tin lui xuống, Bành Dương mới nói với Nghiêm Nhan:
- Ung Khải là nhạc phụ Lưu Vĩ, tất nhiên lão được Lưu Vĩ cầu viện mới suất quân Bắc thượng, nhưng Ung Khải không có nhiều quân đội như vậy, binh lính nói có không ít người Man, ta phỏng chừng Thái Thú Tường Kha Chu Bao, Việt Tây Di Vương Cao Định cũng xuất binh tương trợ.
Nghiêm Nhan trầm ngâm một chút nói:
- Nếu Ung Khải trợ giúp Lưu Vĩ, vậy sau khi bọn họ vượt sông huyện Giang Dương, hẳn là dọc theo Dân Giang Bắc thượng đến Thành Đô mới đúng, vì sao lại đông tiến Ba quận?
- Đây là quân đội Man Di có tư tâm rồi, bọn họ chủ yếu là đến đánh cướp, không phải là Bắc thượng Thành Đô, chính là bởi vì Ba quận hư không mới cho bọn họ cơ hội.
Nghiêm Nhan gật gật đầu:
- Tình huống khẩn cấp, chúng ta phải lập tức trở về Giang Châu.
Lúc này, Trương Dực bên cạnh hỏi:
- Vậy quân Kinh Châu làm sao bây giờ?
Nghiêm Nhan thở dài:
- Trên thực tế, ta chỉ đối phó quân Đông Châu Bàng Hi, lấy binh lực của chúng ta đối phó với Lưu Cảnh, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe, nếu đại quân Kinh Châu tới, chúng ta rút về Ba Quận mới là cử chỉ sáng suốt.
Bành Dương cũng đồng ý quyết định của Nghiêm Nhan, bổ sung:
- Hiện tại Lưu Chương đã chết, trên thực tế Ích Châu đã là nơi vô chủ, Ung Khải mới dám không kiêng nể gì mà Bắc thượng như thế, dưới tình hình như vậy, chúng ta nên bảo tồn thực lực, xem chừng thế cục phát triển mới là chính đồ, mà không thể can thiệp vào, tự tổn thực lực.
Nghiêm Nhan đứng lên lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tập hợp tam quân, lập tức trở về Giang Châu!
.....
Quân đội Nghiêm Nhan rút lui suốt đêm khỏi Ba Đông, quay trở về Ba Quận, ngay sáng sớm ngày tiếp theo, Liêu Hóa tiên phong suất lĩnh năm nghìn quân đội chạy tới huyện Ngư Phúc, chiếm lĩnh chỗ địa thế hiểm yếu này, đồng thời lại phái ra ba nghìn quân đội, xuất phát từ Quận Ba Đông đến các quận, hoàn toàn chiếm lĩnh Ba Thục đầu tiên.
Giữa trưa, Hoàng Trung dẫn hơn một vạn quân đội chạy tới huyện Ngư Phúc. uyện Ngư Phúc là huyện Vĩnh Yên đời sau, là nơi khởi điểm ba eo sông, cũng là cửa đông Ba Thục, vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, chiếm lĩnh huyện Ngư Phúc, cũng tương đương với mở cửa chính Ba Thục.
Liêu Hóa mang Huyện lệnh ra khỏi thành đón tiếp Hoàng Trung:
- Khởi bẩm lão tướng quân, quân đội Nghiêm Nhan đã rút lui khỏi, ty chức đã theo lệnh lão tướng quân, phái binh phân các nơi Quận Ba Đông.
Hoàng Trung khen ngợi gật đầu:
- Liêu tướng quân khổ cực rồi.
Lão xoay người xuống ngựa, rồi hướng Huyện lệnh cười nói:
- Ngươi chính là La Huyện lệnh đi!
La Huyện lệnh tiến lên khom người nói:
- Hạ quan La Ung tham kiến Hoàng lão tướng quân.
- La Huyện lệnh không cần phải khách khí, ta muốn biết, quân đội Nghiêm Nhan sao lại đột nhiên rút quân?
La Huyện lệnh vội vàng nói:
- Quả thật có nguyên nhân đặc thù, từ tối hôm qua liền lục tục có dân chạy trốn đến Ba Quận, nghe nói là binh Man phía nam xông lên Ba Quận, đánh cướp dọc đường, nhân dân đều chạy khỏi gia viên, Nghiêm Thái Thú vì nguyên nhân này mà rút về Ba Quận.
- Thì ra là thế!
Hoàng Trung gật gật đầu, một tình hình mới như thế nên bẩm báo với Châu Mục, lúc này, Liêu Hóa lại nói:
- Khởi bẩm lão tướng quân, lúc trước Nghiêm Nhan bắt được hơn ba ngàn quân Ba Đông, khi lui lại không kịp mang đi, bọn họ đều tỏ vẻ nguyện ý đầu hàng chúng ta, hiện tại tập trung bên trong quân doanh, xin hỏi nên xử trí như thế nào?
Vấn đề này cũng có điểm khó giải quyết ổn thỏa, nên xin chỉ thị Lưu Cảnh mới đúng, nhưng Hoàng Trung cũng biết ý đồ của Lưu Cảnh, quân Ba Đông đều là con cháu Đông Châu, không thể để cho bọn họ thành quân, hơn nữa Bàng Hi một lòng muốn tù binh này, lưu lại là hậu hoạn, lão liền hỏi La Huyện lệnh:
- Quân tướng sĩ Ba Đông này là người ở đâu?
- Nhà bọn họ ở các nơi Ba Thục, chủ yếu tập trung ở Quận Ba Đông và Ba Quận, phần lớn là con cháu Đông Châu lúc trước từ Kinh Châu trốn đến Ba Thục.
Hoàng Trung ngẫm nghĩ một chút, lúc này hạ lệnh cho Liêu Hóa:
- Cho mỗi người bọn họ một chút lương thực, để cho bọn họ tự về nhà, nói chiến tranh kết thúc, cho bọn họ an tâm về nhà phụng dưỡng cha mẹ, dưỡng dục nữ nhân.
- Ty chức đã rõ!
Liêu Hóa xoay người vội vào quân doanh, Hoàng Trung nói La Huyện lệnh:
- Đại quân Kinh Châu phỏng chừng ngày mai sẽ tới, Châu Mục nhà ta sẽ đi cùng, La Huyện lệnh trấn an dân chúng một chút, để cho bọn họ yên tâm, đại quân Kinh Châu tới bảo hộ bọn họ, có quân Kinh Châu, binh Man phía nam giết không nổi.
- Hạ quan yên tâm, xin lão tướng quân theo hạ quan vào thành.
- Không cần, chúng ta trú đóng ở ngoài thành, La Huyện lệnh trở về đi!
Hoàng Trung lập tức hạ lệnh quân đội ở ngoài thành xây dựng cơ sở tạm thời, đợi đại quân Lưu Cảnh đến.
Giữa trưa ngày tiếp theo, quân đội Kinh Châu xuấ hiện trên mặt sông huyện Ngư Phúc, đây là cảnh tượng mấy chục năm nay người Ba Đông chưa từng nhìn thấy, buồm như mây, che đầy mặt sông, dân chúng đứng đầy hai bên bờ sông xem náo nhiệt, toàn thành huyện Ngư Phúc xuất động, mấy vạn người già dắt trẻ đến bờ sông nghênh đón Kinh Châu Mục Lưu Cảnh đến.
Quận Ba Đông có hơn mười vạn người, bảy thành nhân khẩu trong đó đều là từ Kinh Châu và phương bắc đến, là nơi tụ họp của sĩ tộc Đông Châu.
Bởi vậy, bọn họ với quân Kinh Châu đều có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như tới đón tiếp thân nhân của mình, trên bờ khua chiêng gõ trống, náo nhiệt dị thường.
Lúc này, Hoàng Trung đã lên thuyền Lưu Cảnh, đang báo cáo việc phía quân đội phía nam Bắc thượng cho Lưu Cảnh, bên trong nơi nghị sự, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào sa bàn, tin tức ngoài dự liệu của hắn, một khoảng thời gian dài, hắn đều chú ý tình hình Ba Thục, tức là bắc bộ Ích Châu, còn đối với phía nam Ích Châu không hiểu biết nhiều lắm.
Trầm mặc thật lâu sau, hắn mới hỏi Bàng Hi:
- Bàng công có thể nói rõ tình hình phía nam Ích Châu cho ta không?
- Hồi bẩm Châu Mục, thực tế phía nam Ích Châu là bảy quận tạo thành, bao gồm Chu Đề, Việt Tây, Tường Kha, Kiến Ninh, Vân Nam, Vĩnh Xương, Hưng Cổ và Thất Quận, phần lớn là nơi tụ họp của người Di và người Man, cũng có không ít người Hán lẫn lộn trong đó.
Thủ lĩnh người Hán ở Kiến Ninh là Thái Thú Ung Khải, y là hậu nhân của danh tướng Hán sơ Ung Xỉ, còn lại mấy thế lực lớn là Thái Thú Tường Kha Chu Bao, Việt Tây Hắc Di Vương Cao Định, còn có Vương Mạnh Hoạch, Bạch Di nữ Vương La Kiều Phượng.
Thế lực phía nam từ trước đến nay ngang ngược không giáo huấn, đều tự mình cát cứ một phương, Lưu Chương cũng chỉ có thể trấn an, thậm chí để đứa con Lưu Vĩ cưới con gái Ung Khải làm vợ, lần này thế lực phía nam tiến công Bắc thượng, ta nghĩ nhất định là được Lưu Vĩ giúp đỡ.
Bàng Hi nói xong, trong lòng tràn đầy lo lắng, lão vô cùng lo lắng vận mệnh của con rể Lưu Tuần, tuy rằng Bàng Hi vừa mới gặp Lưu Cảnh liền đưa ra đủ loại yêu cầu, nhưng dù sao lão cũng là nguyên lão Ba Thục, ở trong quan trường lăn lộn vài thập niên, Lưu Cảnh không cho lão về Vu Thành, rất nhanh lão liền hiểu rõ mình phạm vào ỷ thế tối kỵ nơi quan trường.
Bàng Hi cũng không dám có bất luận yêu cầu gì nữa, thậm chí tới Quận Ba Đông, lão cũng không chủ động yêu cầu ổn định thế cục về Ba Đông, hết thảy cũng chờ Lưu Cảnh sắp xếp, tuy nhiên, quan tâm vận mệnh của nữ nhi cũng là tình cảm thường tình của con người, ít nhất lão hy vọng con rể có thể tự bảo vệ mình, nữ nhi mới có thể loạn sống sót trong lúc hỗn loạn.
Lưu Cảnh có chút khó hiểu nói:
- Ta nghe nói Chu Bao là Man Vương, như thế nào Mạnh Hoạch cũng là Man Vương, rốt cuộc có mấy Man Vương?
- Hồi bẩm Châu Mục, người Man tổng cộng có ba chi, gọi là Sinh Man, Thục Man và Động Man, Tường Kha Thái Thú Chu Bao là thủ lĩnh Sinh Man, mà Mạnh Hoạch là thủ lĩnh Thục Man, sống ở quận Kiến Ninh và quận Hưng Cổ, Động Man chủ yếu sống ở Giao Châu, cũng có Động Vương, cho nên có ba vương.
Mặt khác, người Di cũng có Bạch Di và Hắc Di, Cao Định là Hắc Di Vương, sống ở quận Việt Tây, Bạch Di chủ yếu phân bố ở quận Vân Nam, Bạch Di Vương là một nữ nhân, gọi là La Kiều Phượng.
- Thì ra là thế!
Lưu Cảnh gật đầu cười, hắn lại nhìn chăm chú sa bàn một lát, dùng cây gỗ chỉ vào Giang Châu nói:
- Bàng công cảm thấy Ung Khải sẽ tiến công Ba Quận sao?
- Nếu như là viện trợ Lưu Vĩ, vậy đường tốt nhất chính là dọc theo phía bắc Dân Giang lên, tuy nhiên Nghiêm Nhan vội vã chạy về Ba Quận, đã nói lên quân đội Ung Khải cũng không ở Bắc thượng, mà là tiếp tục tiến đông, tiến công Giang Châu.
Nói đến đây, Bàng Hi khe khẽ thở dài:
- Năm Kiến An thứ bảy, phía nam Ích Châu gặp hạn lớn, lương thực bị mất mùa, Ung Khải từng mượn gạo của Nghiêm Nhan, lại bị Nghiêm Nhan cự tuyệt. Năm Kiến An thứ tám, hai trăm thưong đội Nghiêm gia mất tích ở quận Kiến Ninh, Nghiêm Nhan yêu cầu Ung Khải trả lại thương đội, Ung Khải vẫn còn hơn một trăm đầu người, nói là bị người Man giết chết, từ nay về sau hai nhà kết thù hận, lần này Ung Khải đông tiến Ba Quận, đoán chừng là muốn báo thù cũ, đương nhiên, người Man Di cũng muốn nhân cơ hội đoạt lấy tài vật nhân khẩu Ba Quận.
Lúc này, Tư Mã Ý ở một bên cười nói:
- Châu Mục, đây là một lần cơ hội!
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu được ý của Tư Mã Ý, đây đúng là một cơ hội tranh thủ lòng dân Ba Thục.
....
Trên thực tế Ba Thục là một cách xưng hô không rõ ràng của Ba Quốc và Thục Quốc thời kỳ Tiền Tần. Ba Quốc lúc đó bây giờ là Ba Đông, Ba Quận và ba quận Ba Tây, lấy Ba Quận làm trung tâm, mà huyện Giang Châu thuộc Ba Quận tức là Trùng Khánh bây giờ, là thành trì lớn nhất phía nam Ba Thục, nhân khẩu dày đặc, buôn bán phát đạt, là khu vực giàu có và đông đúc nhất Ba Thục ngoại trừ Thành Đô.
Nghiêm Nhan làm Thái Thú Ba Quận kiêm Đô úy Quận Ba Tây, trên thực tế là thủ lĩnh quân chính của hai quân Ba Quận và Ba Tây, cướp lấy Ba Đông, thực hiện tâm nguyện lớn nhất của Nghiêm Nhan là thống nhất ba quận.
Lúc này ông ta đã đạt thành tâm nguyện của mình, chiếm lĩnh Quận Ba Đông, nhưng y không ngờ rằng Ung Khải bỗng nhiên suất quân Bắc thượng, chỉ binh Ba Quận, điều này làm cho lòng Nghiêm Nhan nóng như lửa đốt.
Lão xuất chinh Ba Đông lần này, dốc hết tất cả binh lực Ba Quận và Ba Tây, toàn bộ Quận Ba Tây không có người, mà Ba Quận cũng chỉ có một ngàn năm trăm người thủ huyện Giang Châu, sao có thể ngăn cản được bốn vạn binh Man như lang như hổ.
Nghiêm Nhan suốt đêm rút về trở về Ba Quận, không dừng vó ngựa tiến quân Giang Châu, lão đối với tình hình bây giờ của Giang Châu hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trong lòng của lão còn ôm lấy một tia may mắn, có lẽ Ung Khải còn chưa kịp đánh hạ Giang Châu.
Hy vọng của lão cũng là có căn cứ, bởi vì lão chưa nhìn thấy số lượng lớn dân chạy nạn về phía đông, việc này đã nói lên cảnh tượng lão sợ nhất vẫn chưa xảy ra, gia tộc của lão, vợ con của lão chưa bị giết hại lăng nhục.
Nghiêm Nhan vô cùng rõ ràng vợ con của mình rơi vào tay Ung Khải sẽ có kết cục gì, vì thế, lão lo âu hai ngày đều không chợp mắt, không chỉ có lão, tất cả tướng sĩ đều lo lắng người nhà của mình, bọn họ tựa như phát điên rồi, không ngủ đêm liên tục hành quân về hướng tây.
Hai ngày sau, quân đội của Nghiêm Nhan đã tới phía tây huyện Giang Châu cách trấn La Phù chừng năm mươi dặm, trải qua hai ngày hành quân cấp tốc, bọn lính đều không duy trì được, Nghiêm Nhan liền hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Nghiêm Nhan ngồi trên một tảng đá lớn, yên lặng uống nước, lão đã phái thám báo đi tìm hiểu tin tức, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức, đang nghĩ ngợi, một đội kỵ binh từ phía tây chạy gấp tới, Nghiêm Nhan lập tức đứng lên, đây là thám báo ông ta phái ra đã trở lại.
Thám báo chạy vội tới, xoay người xuống ngựa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm lão tướng quân, Giang Châu bình yên vô sự, mà ngay cả trấn La Phù phía trước cũng rất an tĩnh, người trong trấn nói, không thấy binh Nam Man nào.
Nghiêm Nhan có chút ngây ngẩn cả người, sao lại không có quân Nam Man? Dựa theo thời gian, Ung Khải hẳn là đến Giang Châu trước bọn họ mới đúng, chẳng lẽ bọn họ lại rút quân tiếp tục Bắc thượng rồi, không hề để ý tới Ba Quận nữa?
Nghiêm Nhan suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, nếu như là như vậy, trên đường gặp không ít dân Ba Quận chạy nạn, kể với lão binh Man tàn bạo, việc này lại giải thích thế nào đây?
Đúng lúc này, mấy tên lính dìu đỡ trinh sát tuần tra lảo đảo chạy tới, trên người binh lính tuần tra trúng hai mũi tên, hơi thở hấp hối bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Thái Thú, xung quanh có mai phục!
- A!
Nghiêm Nhan chấn động, nhảy dựng lên, bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng trống, 'Thùng! Thùng! Thùng!' tiếng trống nổ lớn, bốn phía kêu rung trời, không biết bao nhiêu phục binh đánh tới từ bốn phương tám hướng.
----------oOo----------
/708
|