Lưu Cảnh cũng không thích có nha hoàn hầu hạ, hắn cảm thấy không thoải mái, giống như mùa hè, hắn không thể cởi trần ngồi trong phòng hóng mát được.
Chẳng qua. . . trông nhóc nha hoàn này cũng khôn khéo lanh lợi, đáng thương khả ái, cũng rất thân thiện, nếu đã tới thì, Lưu Cảnh cũng không cự tuyệt, cười gật đầu:
"Vào nhà rồi hãy nói!"
Đi vào sân Lưu Cảnh mới nhìn thấy toàn bộ khung cảnh khu nhà của mình, diện tích không lớn lắm, bên trái nhà có một cây Hạnh cổ thụ, tàng cây rất lớn, cao vút như ngọn núi che kín một bên nhà.
Khu nhà có chừng sáu bảy gian, sau nhà còn có một vườn rau, tóm lại nhà của hắn chỉ giống gia trạch của một gia đình bình thường, tuy vậy hắn lại thấy khá thích thú.
Mông thúc dẫn ngựa đi, tiểu nha hoàn dẫn Lưu Cảnh tới phòng của hắn.
"Công tử, đây là hai gian phòng ngoài, Mông thúc nói, phòng trong là phòng của công tử, phòng ngoài có thể làm thư phòng."
Nói đến đây, tiểu nha hoàn lại len lén hỏi:
"Công tử có đọc sách không?"
"Thỉnh thoảng! Khi rảnh mới đọc."
"A! Mẹ muội nói, biết chữ rất tốt, tương lai có thể làm quan, cha nô tì không biết chữ nên bây giờ muội chỉ có thể làm nha hoàn."
A Đa quyệt miệng một cái, tức giận nói.
Lưu Cảnh thấy nàng như vậy, không khỏi nở nụ cười:
"Sau này có thời gian ta dạy muội học chữ."
"Quá hay!"
A Đa vui mừng vỗ tay, nhưng lập tức lại xì hơi:
"Công tử dạy cha muội học chữ còn được, muội chỉ là một cô nhóc có biết chữ cũng không thể làm quan."
Nói xong, nàng buồn ảm đạm, đáng tiếc là cha nàng qua đời hồi đầu năm.
Lưu Cảnh không chú ý tới biến hóa tâm tình của nàng mà ngồi xuống ghế trước cửa sổ, đã lâu rồi hắn không được ngồi nghỉ ngơi, bây giờ ngồi xuống đành duỗi dài người một cái, cảm giác thư thái này khiến tinh thần hắn rất thoải mái.
"Công tử chưa ăn cơm đúng không! Muội đi làm bánh nướng cho công tử, muội biết làm bánh nhân hành thịt dê, công cử có muốn ăn không?"
Đôi mắt to tròn mong đợi nhìn Lưu Cảnh, Lưu Cảnh thấy mặt nàng tròn như vầng trăng, trông giống như một cái bánh bao trắng như tuyết, liền cười nói:
"Ta đặt cho muội một cái tên mới nhé!"
"Tốt quá!"
Đa nhi vui mừng vỗ tay, nàng vốn không thích cái tên này, nếu công tử đổi tên cho mình là tốt nhất.
"Công tử đặt tên cho muội là gì, là Xuân Lan hay là Đông Mai?"
Đôi mắt to của nàng vụt sáng, tràn đầy mong đợi.
"Gọi là. . . . Tiểu Bao tử đi!"
Lưu Cảnh cười híp mắt nói.
"Tiểu Bao tử?"
Nhiều mà ngạc nhiên:
"Bánh bao là cái gì?"
"Là một thứ rất đẹp, làm ta rất nhớ nhung."
Nàng mặc dù không biết bánh bao là cái gì, hơn nữa cái tên 'Tiểu Bao tử' dường như cũng không hay cho lắm, chẳng qua nếu công tử nhớ nhung như vậy thì nàng liền gật đầu:
"Vậy thì nghe công tử gọi là Tiểu Bao tử đi, mẹ muội cũng họ Bao đấy!"
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhăn nhó nói:
"Chẳng qua sau khi lớn lên thì không được phép gọi cái tên này."
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Chờ tương lai khi muội phong quang xuất giá, sẽ gọi quan danh của muội, đây chẳng qua chỉ là cái tên gọi ở nhà mà thôi."
Mặt Đa nhi đỏ bừng, cúi đầu nắm vạt áo nhỏ giọng nói:
"Còn. . . sớm lắm!"
Lưu Cảnh thấy bộ dáng của nàng đáng yêu thì không khỏi cười nói:
"Tiểu Bao tử, ta đói rồi, còn không mau đi làm bánh nướng thịt dê nhân hành đi."
"Á! Đi liền đây."
Tiểu Bao tử trả lời một tiếng, xoay người hoan hỉ chạy đi, Lưu Cảnh nhìn theo bóng lưng hoạt bát của nàng rời đi mới cảm thấy, thật ra thì có một tiểu nha hoàn cũng không tệ, ít nhất cũng không phải bực mình.
Lưu Cảnh tĩnh tâm, hắn cần suy nghĩ một vài việc. Dựa theo những yêu cầu trong sách mà Ngọc chân nhân để lại, hắn cần không ít thứ, một cái thùng gỗ lớn, còn phải tắm thảo dược mỗi ngày, trong khi sức ăn của hắn bây giờ rất lớn, tương lai còn phải pha chế thuốc, nào là mật rắn, xạ hương ba mươi năm trở lên, còn có linh chi trăm năm, những thứ này đều là dược liệu cực kỳ quý giá.
Lưu Cảnh biết thứ mình thiếu nhất bây giờ chính là tiền! Mặc dù mỗi tháng Lưu phủ cho hắn ba trăm tiền và một thạch gạo, nhưng chút tiền, gạo này đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nào, lúc này, trên người hắn tổng cộng chỉ còn lại năm lượng hoàng kim, không có tiền, hắn chẳng làm được chuyện gì cả.
Nhưng mà. . . . phải đi nơi nào kiếm nhiều tiền như vậy đây?
... . .
Tiểu Bao tử làm bánh nướng vô cùng ngon, khiến hắn ăn mà thòm thèm, ăn xong hắn rời nhà đi về phía thành nam.
Phàn thành là một thành thị buôn bán rất phát đạt, khắp nơi đều là cửa hàng, tiếng rao hàng, tiếng la liên tiếp, cơ hồ toàn bộ hàng hóa của Kinh châu đều tập trung ở nơi này.
Nhưng điều này cũng có ý nghĩa, Phàn thành là thành thì dùng tiền quyết định, không cho người thiếu tiền bén mảng.
Phàn thành cũng giống như Tương Dương, cũng có một trục đường lớn gọi là đường lớn Nam Dương, quán thông nam bắc, rất nhiều cửa hàng lớn nổi tiếng nằm rải rác hai bên đường này.
Lưu Cảnh hỏi thăm, không bao lâu sau thì tìm được mục tiêu của mình, đây là một tòa nhà rất có khí phái, nằm ở nơi phồn hoa nhất chốn thành nam.
Hắn đi lên bậc tam cấp, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng, thấy bốn chữ triện cổ khá là to: 'Đào thị thương hành'.
Ở Phàn thành, nhắc tới Đào thị thương hành, không ai không cảm thấy kính nể, nó có địa vị sánh ngang với quận nha.
Đào thị thương hành thật ra không phải cửa hàng, nhưng nó lại là nơi giao thương lớn nhất ở Phàn thành, mỗi khi thuyền cắm cờ cá chép xuất hiện ở Phàn thành là sẽ dẫn tới những xao động không nhỏ.
Đào gia càng làm ăn lớn thì Kinh châu thu thuế càng nhiều, hơn nữa ngoài tiền thuế, Đào gia còn tiến cống Lưu Biểu rất nhiều.
Mức cống hiến của Đào gia lớn tới mức, Lưu Biểu cho phép gia chủ Đào gia là Đào Thắng không cần bẩm báo kiểm tra, có thể trực tiếp tiến vào châu nha, đây là đặc quyền biểu dương và tôn vinh sự cống hiến của Đào gia.
Lưu Cảnh vừa mới đi lên bậc tam cấp thì đã có một người làm ra đón, khom người thi lễ nói:
"Công tử tới đây là có chuyện muốn làm ăn sao?"
Lưu Cảnh gật đầu:
"Ta tới là vì có một khoản mua bán lớn."
"Công tử mời sang bên này!"
Người làm rất khách khí, mặc dù không biết lai lịch Lưu Cảnh nhưng hắn vẫn rất cung kính mời Lưu Cảnh tới một gian phòng khách, sau đó có nha hoàn vào dâng trà.
Lưu Cảnh chỉ ngồi được một lúc đã thấy có một tiếng tằng hắng, một gã tiểu quản sự đi vào, người này có chút nghi ngờ quan sát Lưu Cảnh, dường như cảm thấy có chút nhìn quen mắt, tuy vậy vẫn giữ được lễ phép, cười híp mắt nói:
"Tại hạ Giang Hạ Lý Dật Phong, công tử có thể gọi ta là Lý quản sự, nghe nói công tử tới vì có chuyện làm ăn, không ngại nói với ta một chút xem."
Lưu Cảnh đứng lên, chắp tay:
"Tôi là Tương Dương Lưu Cảnh. . . . ."
Lưu Cảnh mới nói đến tên mình, tên quản sự kia bỗng nhiên thất thanh nói:
"Huynh đài là công tử Cảnh!"
Hóa ra đối phương biết mình, vậy là tốt nhất, đỡ phải giới thiệu, Lưu Cảnh gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Ta đang nghĩ công tử quen quen, lần trước khi công tử đấu kiếm ta cũng đi xem, kiếm thuật của công tử quả thật khiến người khác kính ngưỡng!"
"Lý quản sự quá khen."
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Lý quản sự nghĩ thầm, công tử Cảnh nhưng là cháu của châu mục, hắn tới đây vì có chuyện làm ăn à?
Lý quản sự không khỏi cười khan một tiếng hỏi:
"Công tử Cảnh tới vì chuyện gì?"
Lưu Cảnh lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý quản sự nói:
"Việc buôn bán của tôi ở trong tờ giấy này."
Lý quản sự nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trong có hai câu:
'Đào thị đón khách quý Giang Đông, trong thành Võ Xương giết Hoàng “Dương”.'
Lý quản sự nhướng mày:
"Công tử Cảnh, xin hỏi đây là ý gì?"
"Quản sự không hiểu đâu, chỉ có gia chủ Đào gia mới hiểu được."
Lý quản sự ngẩn ra, hắn vội vàng đứng lên nói:
"Vậy mời công tử ngồi đợi một chút, tôi đi bẩm báo đại quản sự, tiểu nhân chức nhỏ không có tư cách truyền tin cho gia chủ."
"Đi đi!"
Lưu Cảnh nâng ly trà lên, từ từ uống một hớp, hắn rất có lòng tin, với sự khéo léo của Đào gia, chuyện mua bán này tất thành.
... .
Lý quản sự cầm tờ giấy vội vã đi vào hậu viện, đi tới trước một căn nhà hắn gõ cửa một cái: "Nhị thiếu đông chủ, tôi có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"Vào đi!"
Lý quản sự đẩy cửa đi vào, trong căn phòng có một người ngồi dựa vào thành giường đọc sách, phần lớn sách thời điểm này được làm từ thẻ tre, nhưng cũng có một số nhà dùng sách giấy, chủ yếu đều là kinh phật.
Đây là một người chừng 30 tuổi, da trắng nõn, đôi mắt lấp lánh có thần, nhìn là biết người này rất khôn khéo, hắn là con trai thứ Đào Chính của gia chủ Đào Thắng, chính là người vào thành Võ Xương lần trước.
Cháu của Hoàng Tổ - Hoàng Dật bị giết, khắp nơi trong Giang Hạ dán cáo thị truy lùng hung thủ, một tiểu cô nương mặc đồ đen, lưng đeo cung, tay cầm bội kiếm, đám thuyền phu ở thành Võ Xương từng có lời đồn, rằng tiểu cô nương này từng xuất hiện ở Đào gia.
Việc này khiến cho Đào gia chột dạ bất an, Đào Thắng đặc biệt ra lệnh cho con trai mình là Đào Chính tới Tương Dương hỏi thăm một chút tin tức.
Đào Chính tới Tương Dương đã nửa tháng nhưng không tìm được manh mối gì, giống như chuyện đã kết thúc.
Lý quản sự tiến lên thi lễ:
"Nhị thiếu đông chủ, công tử Cảnh tới, đang ở bên ngoài chờ."
"Công tử Cảnh là ai?"
Đào Chính nhạy cảm ngồi thẳng người, ánh mắt lấp lánh nhìn quản sự.
"Chính là cháu của châu mục, chính là người mà Nhị thiếu đông chủ bảo lưu ý động tĩnh."
Đào Chính đã điều tra, việc Hoàng Dật bị giết ở thành Võ Xương có liên quan tới Lưu Cảnh, hắn dặn dò các quản sự rằng phải đặc biệt chú ý tin của Lưu Cảnh, khi có tin gì phải lập bức báo ngay.
Trong lòng Đào Chính có chút bất an, vội vàng hỏi:
"Hắn tới làm gì?"
"Hắn nói rằng muốn bàn chuyện làm ăn với chúng ta, nhưng chỉ đưa cho tôi tờ giấy này."
Lý quản sự đưa tờ giấy cho Đào Chính, Đào Chính mở giấy xem một lượt thì cả kinh đứng bật dậy, thanh âm cũng thay đổi:
"Hắn đi chưa?"
"Vẫn chưa! Hắn ở vẫn đang chờ ở phòng khách."
Lý quản sự cũng giật mình, chưa bao giờ thấy Nhị công tử thất thố như vậy.
Đào Chính trán rướm mồ hôi, hắn biết rõ ý nghĩ bên trong tờ giấy này, Lưu Cảnh đã biết thân phân thực sự của hai huynh muội kia, điều này giống như sấm giữa trời quang vậy.
Nếu Lưu Biểu biết chuyện này thì Đào gia sẽ bị tịch thu gia sản, diệt tộc, dù Đào gia có kịp bỏ chạy tới Giang Đông thì toàn bộ tài sản ở Kinh châu cũng coi như xong, hậu quả rất nghiêm trọng.
Đào Chính không dám trễ nãi, bạt cước đi liền, mới đi được hai bước đã quay lại dặn Lý quản sự:
"Bảo đại quản sự lập tức ra cửa hông lệnh cho La giáo đầu dẫn các huynh đệ chặn toàn bộ cửa ra vào, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào."
Lý quản sự thấy sắc mặt Nhị công tử đại biến, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, hắn vốn định lấy lòng Nhị công tử nên không thông qua đại quản sự, không ngờ chuyện lại lớn tới mức này, bây giờ hắn phải đi tìm đại quản sự, bảo hắn phải giải thích sao đây?
Bất đắc dĩ, Lý quản sự chỉ đành phải trơ mặt bước đi, trong lòng than thở, lần này đắc tội đại quản sự, tiền mừng năm mới của mình chắc sẽ bị cắt giảm.
Lý quản sự quên mất một thiết luật của thương trường, đó là thà mạo phạm ông chủ nhưng không thể đắc tội cấp trên.
... .
Trong phòng, Lưu Cảnh đang khoan thai uống trà, đao đã đặt lên bàn, đây không phải là hành động để tăng thêm can đảm, mà là thái độ của hắn, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, loại chuyện này chỉ có hai kết quả, một là diệt khẩu, hai là thành phật.
Nếu như Đào gia có ý tưởng giết người diệt khẩu thì Lưu Cảnh hắn sẽ diệt toàn bộ Đào gia, loại chuyện này chẳng có phần của nhân từ ở đây.
Đương nhiên, nếu như Đào gia nguyện ý đàm phán, vậy thì hai bên sẽ có nhiều không gian để hợp tác.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng tới cửa thì đều dừng lại, Lưu Cảnh nở nụ cười lạnh, có lẽ đối phương đã hiểu dụng ý trong tờ giấy mà hắn đưa tới.
Phụ lục: Tính cách người các tỉnh tại Trung Quốc (1)
1. Người Hà Nam
Tỉnh Hà Nam là cái nôi của dân tộc Trung Hoa, trong sáu cố đô của Trung Quốc có ba cái ở Hà Nam. Thế nhưng thanh danh hiện nay rất xấu, các công ty lớn tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng châu, Thâm Quyến đều không muốn thuê dùng người Hà Nam. Đã có câu nói: “phòng lửa, phòng trộm,(đề) phòng người Hà Nam”, thậm chí tại Thâm Quyến đã từng có biểu ngữ “nghiêm khắc đả kích bọn tội phạm Hà Nam”
Có thể là do đất hẹp ngưòi đông (sắp đạt 100 triệu dân), nên cạnh tranh dữ dội, rất nhiều ngưòi dường như xảo quyệt là thiên tính. Độ tín nhiệm của các công ty Hà Nam rất xấu, hễ lừa được là lừa, hễ hãm hại được là hãm hại, buôn bán làm ăn với họ là rất mạo hiểm. Trịnh Châu, Tân Hưong, An Dương tập trung rất nhiều công ty lừa gạt, dùng các phương thức như uỷ thác gia công, liên minh, để lừa gạt, chính quyền địa phưong về căn bản không quản lý.
Người Hà Nam phổ biến có địa vị không cao tại các thành phố lớn nhưng tiếng tăm lại rất nổi; “ thu nhặt đồ phế phẩm rất nhiều ”(và thường thuận tay giắt bò). Số gái điếm cũng không ít, thưòng lang thang tại thành phố.Tỷ lệ người Hà Nam phạm tội ở Bắc Kinh chỉ dưói ngưòi Đông Bắc, nên ở đâu cũng bị chèn ép, thậm chí nhiều người Hà Nam phải nói dối là người Hà Bắc, người Sơn Đông.
Thực ra ngưòi Hà Nam rất chăm chỉ, chịu khổ được, tập quán sinh họat vốn thật thà chất phác, nhất là ngưòi nông thôn. Tuy vậy có nhược điểm là bảo thủ, thành kiến, không nghĩ đến tiến thủ. Là tỉnh có sức lao động lớn nhất Trung Quốc.
Người Hà Nam ở nhà rất coi trọng lễ nghĩa, các chuyện ma chay cưới xin, sinh đẻ, lễ tết …đều rất coi trọng lễ nghĩa. Tuy nhiên ngưòi Hà Nam nổi tiếng vì không thích tắm rửa.
Nói chung tiếng xấu với ngưòi Hà Nam đã thâm căn cố đế. Nhiều người thường trách mắng người HàNam, nhưng lại quên mất rằng tổ tiên ngưòi Khách Gia thậm chí người Thượng Hải đều là ngưòi HàNam.
2. Người Hồ Bắc
Là láng giềng của tỉnh Hà Nam, trình độ xảo quyệt không thua ngưòi Hà Nam, hàng giả tại một đưòng phố tại Hồ Bắc đã từng nổi tiếng tại Trung Quốc. Tuy vậy thanh danh ngưòi Hồ Bắc không xấu như vậy, đây được coi là tỉnh có nhiều hồ nước, nước nhiều tự nhiên tính tình linh hoạt, và có nhiều mỹ nữ. Ngưòi Hồ Bắc rất thông minh, số ngưòi đạt kết quả cao trong các kỳ thi vào đại học rất cao. Ngưòi Hồ Bắc học giỏi, trường trung học phổ thông Hoàng Cưong nổi tiếng cả nước, thậm chí nhiều trường học trọng điểm của Bắc Kinh, Thưọng Hải cũng không bằng Thiên Môn nổi tiếng là quê hương của Hoa Kiều trong nội địa. Hồ Bắc có những nơi rất giàu, có thể so sánh với vùng ven biển. tuy vậy ở mấy nơi tiếp giáp với Đại Biệt Sơn tỉnh An Huy, Hà Nam lại là vùng nghèo nhất nước.
Huyện Hồng An của Hồ Bắc đựoc gọi là “huyện của các vị tướng”(có tới 223 vị tướng) đó là vì thời thế tạo anh hùng, những năm tháng đó nơi nào càng nghèo, tinh thần tham gia cách mạng càng cao.
Người Hồ Bắc hướng nội, biết giấu mình chờ thời, nhưng dũng khí (trong khi tìm hiểu đối tưọng) không bằng ngưòi Hồ Nam.
Hồ Bắc cũng là tỉnh có nhiều nông dân vào thành phố làm thuê.
3 .Người Giang Tây
Trong ngòi bút của Vưong Bột(nhà thơ Đưòng nổi tiếng), đây là “quê hưong của cá và gạo”. Các danh nhân văn hoá các đời nối nhau xuất hiện, Đào Uyên Minh, Vương An Thạch, Âu Dương Tu, Văn Thiên Tưòng, Thang Hiển Tổ…Lý học Trình Chu, tâm vuơng Lục vưong , Phật học Thiền tôn, Đạo học Lão Trang đều bắt nguồn ở Giang Tây, hoặc hình thành tại Giang Tây. Có thể nói Giang Tây chiếm một nửa văn hoá truyền thống ưu tú của Trung Quốc.
Phần lớn người Giang Tây là người Khách Gia, cũng phần lớn là những dòng họ ở Trung nguyên phưong bắc thời Tấn, Đưòng di dân đến, là những người thừa kế văn hoá chính thống, được tôi rèn lâu dài tư tưỏng trung thành của nhà Nho và quan niệm vô vi của Đạo giáo, nên bằng lòng với hiện trạng, trung dung bảo thủ, trung thành, giữ chữ tín, ý thức mạo hiểm không sâu, quan niệm gia tộc rất mạnh, có tới 8994 nhà thờ họ tại Giang Tây, nhiều nhất nước, do vậy tiếp nhận tư duy mới, sự vật mới rất khó. Giang Tây thuộc vùng “đầu Ngô đuôi Sở” cộng thêm là thành phố trong nội địa, nên người Giang Tây có ý thức kinh tế tiểu nông như đóng của, bảo thủ, tự mãn tự rúc ở trình độ nhất định. Những tổ tiên của người Giang Tây phần lớn là chaỵ trốn chiến tranh mà đến nên tâm thái mong muốn hoà bình, an cư lạc nghiệp ảnh hưởng đến hậu duệ. người Giang Tây thật thà, hàm súc, không khoe khoang và cũng không giỏi thể hiện.
Người Giang Tây khá giống câu nói “người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo” đạo xử thế này có cái hay là quan hệ giao tiếp tương đối hài hoà. Nhưng quan niệm này đồng thời cũng có khuyết điểm là không để cho người ta biết mình. Người Giang Tây nổi tiếng vì phong cách thận trọng. Con gái Giang Tây tuy không nổi tiếng phong tình như gái Hồ Nam sát ngay cạnh, nhưng tính nết hiền thục, nấu ăn rất giỏi.
Mặc dù là thủ phủ của tỉnh nhưng Nam Xưong là thành phố loại vừa miền trung của Trung Quốc, thành phố tương đối loạn, đầy rác rưởi, chỗ nào cũng thấy người vi phạm kỷ luật trật tự, động một tí là cãi nhau. Cảnh Đức vốn được gọi là thủ đô sành sứ nay đã thành hư danh, hàng giả rất thịnh hành. Giang Tây là tỉnh nghèo nhất vùng Hoa Đông, số huyện nghèo đứng đầu cả nước, tại đây khó tìm ra một vùng giầu có.
Chẳng qua. . . trông nhóc nha hoàn này cũng khôn khéo lanh lợi, đáng thương khả ái, cũng rất thân thiện, nếu đã tới thì, Lưu Cảnh cũng không cự tuyệt, cười gật đầu:
"Vào nhà rồi hãy nói!"
Đi vào sân Lưu Cảnh mới nhìn thấy toàn bộ khung cảnh khu nhà của mình, diện tích không lớn lắm, bên trái nhà có một cây Hạnh cổ thụ, tàng cây rất lớn, cao vút như ngọn núi che kín một bên nhà.
Khu nhà có chừng sáu bảy gian, sau nhà còn có một vườn rau, tóm lại nhà của hắn chỉ giống gia trạch của một gia đình bình thường, tuy vậy hắn lại thấy khá thích thú.
Mông thúc dẫn ngựa đi, tiểu nha hoàn dẫn Lưu Cảnh tới phòng của hắn.
"Công tử, đây là hai gian phòng ngoài, Mông thúc nói, phòng trong là phòng của công tử, phòng ngoài có thể làm thư phòng."
Nói đến đây, tiểu nha hoàn lại len lén hỏi:
"Công tử có đọc sách không?"
"Thỉnh thoảng! Khi rảnh mới đọc."
"A! Mẹ muội nói, biết chữ rất tốt, tương lai có thể làm quan, cha nô tì không biết chữ nên bây giờ muội chỉ có thể làm nha hoàn."
A Đa quyệt miệng một cái, tức giận nói.
Lưu Cảnh thấy nàng như vậy, không khỏi nở nụ cười:
"Sau này có thời gian ta dạy muội học chữ."
"Quá hay!"
A Đa vui mừng vỗ tay, nhưng lập tức lại xì hơi:
"Công tử dạy cha muội học chữ còn được, muội chỉ là một cô nhóc có biết chữ cũng không thể làm quan."
Nói xong, nàng buồn ảm đạm, đáng tiếc là cha nàng qua đời hồi đầu năm.
Lưu Cảnh không chú ý tới biến hóa tâm tình của nàng mà ngồi xuống ghế trước cửa sổ, đã lâu rồi hắn không được ngồi nghỉ ngơi, bây giờ ngồi xuống đành duỗi dài người một cái, cảm giác thư thái này khiến tinh thần hắn rất thoải mái.
"Công tử chưa ăn cơm đúng không! Muội đi làm bánh nướng cho công tử, muội biết làm bánh nhân hành thịt dê, công cử có muốn ăn không?"
Đôi mắt to tròn mong đợi nhìn Lưu Cảnh, Lưu Cảnh thấy mặt nàng tròn như vầng trăng, trông giống như một cái bánh bao trắng như tuyết, liền cười nói:
"Ta đặt cho muội một cái tên mới nhé!"
"Tốt quá!"
Đa nhi vui mừng vỗ tay, nàng vốn không thích cái tên này, nếu công tử đổi tên cho mình là tốt nhất.
"Công tử đặt tên cho muội là gì, là Xuân Lan hay là Đông Mai?"
Đôi mắt to của nàng vụt sáng, tràn đầy mong đợi.
"Gọi là. . . . Tiểu Bao tử đi!"
Lưu Cảnh cười híp mắt nói.
"Tiểu Bao tử?"
Nhiều mà ngạc nhiên:
"Bánh bao là cái gì?"
"Là một thứ rất đẹp, làm ta rất nhớ nhung."
Nàng mặc dù không biết bánh bao là cái gì, hơn nữa cái tên 'Tiểu Bao tử' dường như cũng không hay cho lắm, chẳng qua nếu công tử nhớ nhung như vậy thì nàng liền gật đầu:
"Vậy thì nghe công tử gọi là Tiểu Bao tử đi, mẹ muội cũng họ Bao đấy!"
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhăn nhó nói:
"Chẳng qua sau khi lớn lên thì không được phép gọi cái tên này."
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Chờ tương lai khi muội phong quang xuất giá, sẽ gọi quan danh của muội, đây chẳng qua chỉ là cái tên gọi ở nhà mà thôi."
Mặt Đa nhi đỏ bừng, cúi đầu nắm vạt áo nhỏ giọng nói:
"Còn. . . sớm lắm!"
Lưu Cảnh thấy bộ dáng của nàng đáng yêu thì không khỏi cười nói:
"Tiểu Bao tử, ta đói rồi, còn không mau đi làm bánh nướng thịt dê nhân hành đi."
"Á! Đi liền đây."
Tiểu Bao tử trả lời một tiếng, xoay người hoan hỉ chạy đi, Lưu Cảnh nhìn theo bóng lưng hoạt bát của nàng rời đi mới cảm thấy, thật ra thì có một tiểu nha hoàn cũng không tệ, ít nhất cũng không phải bực mình.
Lưu Cảnh tĩnh tâm, hắn cần suy nghĩ một vài việc. Dựa theo những yêu cầu trong sách mà Ngọc chân nhân để lại, hắn cần không ít thứ, một cái thùng gỗ lớn, còn phải tắm thảo dược mỗi ngày, trong khi sức ăn của hắn bây giờ rất lớn, tương lai còn phải pha chế thuốc, nào là mật rắn, xạ hương ba mươi năm trở lên, còn có linh chi trăm năm, những thứ này đều là dược liệu cực kỳ quý giá.
Lưu Cảnh biết thứ mình thiếu nhất bây giờ chính là tiền! Mặc dù mỗi tháng Lưu phủ cho hắn ba trăm tiền và một thạch gạo, nhưng chút tiền, gạo này đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nào, lúc này, trên người hắn tổng cộng chỉ còn lại năm lượng hoàng kim, không có tiền, hắn chẳng làm được chuyện gì cả.
Nhưng mà. . . . phải đi nơi nào kiếm nhiều tiền như vậy đây?
... . .
Tiểu Bao tử làm bánh nướng vô cùng ngon, khiến hắn ăn mà thòm thèm, ăn xong hắn rời nhà đi về phía thành nam.
Phàn thành là một thành thị buôn bán rất phát đạt, khắp nơi đều là cửa hàng, tiếng rao hàng, tiếng la liên tiếp, cơ hồ toàn bộ hàng hóa của Kinh châu đều tập trung ở nơi này.
Nhưng điều này cũng có ý nghĩa, Phàn thành là thành thì dùng tiền quyết định, không cho người thiếu tiền bén mảng.
Phàn thành cũng giống như Tương Dương, cũng có một trục đường lớn gọi là đường lớn Nam Dương, quán thông nam bắc, rất nhiều cửa hàng lớn nổi tiếng nằm rải rác hai bên đường này.
Lưu Cảnh hỏi thăm, không bao lâu sau thì tìm được mục tiêu của mình, đây là một tòa nhà rất có khí phái, nằm ở nơi phồn hoa nhất chốn thành nam.
Hắn đi lên bậc tam cấp, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng, thấy bốn chữ triện cổ khá là to: 'Đào thị thương hành'.
Ở Phàn thành, nhắc tới Đào thị thương hành, không ai không cảm thấy kính nể, nó có địa vị sánh ngang với quận nha.
Đào thị thương hành thật ra không phải cửa hàng, nhưng nó lại là nơi giao thương lớn nhất ở Phàn thành, mỗi khi thuyền cắm cờ cá chép xuất hiện ở Phàn thành là sẽ dẫn tới những xao động không nhỏ.
Đào gia càng làm ăn lớn thì Kinh châu thu thuế càng nhiều, hơn nữa ngoài tiền thuế, Đào gia còn tiến cống Lưu Biểu rất nhiều.
Mức cống hiến của Đào gia lớn tới mức, Lưu Biểu cho phép gia chủ Đào gia là Đào Thắng không cần bẩm báo kiểm tra, có thể trực tiếp tiến vào châu nha, đây là đặc quyền biểu dương và tôn vinh sự cống hiến của Đào gia.
Lưu Cảnh vừa mới đi lên bậc tam cấp thì đã có một người làm ra đón, khom người thi lễ nói:
"Công tử tới đây là có chuyện muốn làm ăn sao?"
Lưu Cảnh gật đầu:
"Ta tới là vì có một khoản mua bán lớn."
"Công tử mời sang bên này!"
Người làm rất khách khí, mặc dù không biết lai lịch Lưu Cảnh nhưng hắn vẫn rất cung kính mời Lưu Cảnh tới một gian phòng khách, sau đó có nha hoàn vào dâng trà.
Lưu Cảnh chỉ ngồi được một lúc đã thấy có một tiếng tằng hắng, một gã tiểu quản sự đi vào, người này có chút nghi ngờ quan sát Lưu Cảnh, dường như cảm thấy có chút nhìn quen mắt, tuy vậy vẫn giữ được lễ phép, cười híp mắt nói:
"Tại hạ Giang Hạ Lý Dật Phong, công tử có thể gọi ta là Lý quản sự, nghe nói công tử tới vì có chuyện làm ăn, không ngại nói với ta một chút xem."
Lưu Cảnh đứng lên, chắp tay:
"Tôi là Tương Dương Lưu Cảnh. . . . ."
Lưu Cảnh mới nói đến tên mình, tên quản sự kia bỗng nhiên thất thanh nói:
"Huynh đài là công tử Cảnh!"
Hóa ra đối phương biết mình, vậy là tốt nhất, đỡ phải giới thiệu, Lưu Cảnh gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Ta đang nghĩ công tử quen quen, lần trước khi công tử đấu kiếm ta cũng đi xem, kiếm thuật của công tử quả thật khiến người khác kính ngưỡng!"
"Lý quản sự quá khen."
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Lý quản sự nghĩ thầm, công tử Cảnh nhưng là cháu của châu mục, hắn tới đây vì có chuyện làm ăn à?
Lý quản sự không khỏi cười khan một tiếng hỏi:
"Công tử Cảnh tới vì chuyện gì?"
Lưu Cảnh lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý quản sự nói:
"Việc buôn bán của tôi ở trong tờ giấy này."
Lý quản sự nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trong có hai câu:
'Đào thị đón khách quý Giang Đông, trong thành Võ Xương giết Hoàng “Dương”.'
Lý quản sự nhướng mày:
"Công tử Cảnh, xin hỏi đây là ý gì?"
"Quản sự không hiểu đâu, chỉ có gia chủ Đào gia mới hiểu được."
Lý quản sự ngẩn ra, hắn vội vàng đứng lên nói:
"Vậy mời công tử ngồi đợi một chút, tôi đi bẩm báo đại quản sự, tiểu nhân chức nhỏ không có tư cách truyền tin cho gia chủ."
"Đi đi!"
Lưu Cảnh nâng ly trà lên, từ từ uống một hớp, hắn rất có lòng tin, với sự khéo léo của Đào gia, chuyện mua bán này tất thành.
... .
Lý quản sự cầm tờ giấy vội vã đi vào hậu viện, đi tới trước một căn nhà hắn gõ cửa một cái: "Nhị thiếu đông chủ, tôi có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"Vào đi!"
Lý quản sự đẩy cửa đi vào, trong căn phòng có một người ngồi dựa vào thành giường đọc sách, phần lớn sách thời điểm này được làm từ thẻ tre, nhưng cũng có một số nhà dùng sách giấy, chủ yếu đều là kinh phật.
Đây là một người chừng 30 tuổi, da trắng nõn, đôi mắt lấp lánh có thần, nhìn là biết người này rất khôn khéo, hắn là con trai thứ Đào Chính của gia chủ Đào Thắng, chính là người vào thành Võ Xương lần trước.
Cháu của Hoàng Tổ - Hoàng Dật bị giết, khắp nơi trong Giang Hạ dán cáo thị truy lùng hung thủ, một tiểu cô nương mặc đồ đen, lưng đeo cung, tay cầm bội kiếm, đám thuyền phu ở thành Võ Xương từng có lời đồn, rằng tiểu cô nương này từng xuất hiện ở Đào gia.
Việc này khiến cho Đào gia chột dạ bất an, Đào Thắng đặc biệt ra lệnh cho con trai mình là Đào Chính tới Tương Dương hỏi thăm một chút tin tức.
Đào Chính tới Tương Dương đã nửa tháng nhưng không tìm được manh mối gì, giống như chuyện đã kết thúc.
Lý quản sự tiến lên thi lễ:
"Nhị thiếu đông chủ, công tử Cảnh tới, đang ở bên ngoài chờ."
"Công tử Cảnh là ai?"
Đào Chính nhạy cảm ngồi thẳng người, ánh mắt lấp lánh nhìn quản sự.
"Chính là cháu của châu mục, chính là người mà Nhị thiếu đông chủ bảo lưu ý động tĩnh."
Đào Chính đã điều tra, việc Hoàng Dật bị giết ở thành Võ Xương có liên quan tới Lưu Cảnh, hắn dặn dò các quản sự rằng phải đặc biệt chú ý tin của Lưu Cảnh, khi có tin gì phải lập bức báo ngay.
Trong lòng Đào Chính có chút bất an, vội vàng hỏi:
"Hắn tới làm gì?"
"Hắn nói rằng muốn bàn chuyện làm ăn với chúng ta, nhưng chỉ đưa cho tôi tờ giấy này."
Lý quản sự đưa tờ giấy cho Đào Chính, Đào Chính mở giấy xem một lượt thì cả kinh đứng bật dậy, thanh âm cũng thay đổi:
"Hắn đi chưa?"
"Vẫn chưa! Hắn ở vẫn đang chờ ở phòng khách."
Lý quản sự cũng giật mình, chưa bao giờ thấy Nhị công tử thất thố như vậy.
Đào Chính trán rướm mồ hôi, hắn biết rõ ý nghĩ bên trong tờ giấy này, Lưu Cảnh đã biết thân phân thực sự của hai huynh muội kia, điều này giống như sấm giữa trời quang vậy.
Nếu Lưu Biểu biết chuyện này thì Đào gia sẽ bị tịch thu gia sản, diệt tộc, dù Đào gia có kịp bỏ chạy tới Giang Đông thì toàn bộ tài sản ở Kinh châu cũng coi như xong, hậu quả rất nghiêm trọng.
Đào Chính không dám trễ nãi, bạt cước đi liền, mới đi được hai bước đã quay lại dặn Lý quản sự:
"Bảo đại quản sự lập tức ra cửa hông lệnh cho La giáo đầu dẫn các huynh đệ chặn toàn bộ cửa ra vào, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào."
Lý quản sự thấy sắc mặt Nhị công tử đại biến, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, hắn vốn định lấy lòng Nhị công tử nên không thông qua đại quản sự, không ngờ chuyện lại lớn tới mức này, bây giờ hắn phải đi tìm đại quản sự, bảo hắn phải giải thích sao đây?
Bất đắc dĩ, Lý quản sự chỉ đành phải trơ mặt bước đi, trong lòng than thở, lần này đắc tội đại quản sự, tiền mừng năm mới của mình chắc sẽ bị cắt giảm.
Lý quản sự quên mất một thiết luật của thương trường, đó là thà mạo phạm ông chủ nhưng không thể đắc tội cấp trên.
... .
Trong phòng, Lưu Cảnh đang khoan thai uống trà, đao đã đặt lên bàn, đây không phải là hành động để tăng thêm can đảm, mà là thái độ của hắn, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, loại chuyện này chỉ có hai kết quả, một là diệt khẩu, hai là thành phật.
Nếu như Đào gia có ý tưởng giết người diệt khẩu thì Lưu Cảnh hắn sẽ diệt toàn bộ Đào gia, loại chuyện này chẳng có phần của nhân từ ở đây.
Đương nhiên, nếu như Đào gia nguyện ý đàm phán, vậy thì hai bên sẽ có nhiều không gian để hợp tác.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng tới cửa thì đều dừng lại, Lưu Cảnh nở nụ cười lạnh, có lẽ đối phương đã hiểu dụng ý trong tờ giấy mà hắn đưa tới.
Phụ lục: Tính cách người các tỉnh tại Trung Quốc (1)
1. Người Hà Nam
Tỉnh Hà Nam là cái nôi của dân tộc Trung Hoa, trong sáu cố đô của Trung Quốc có ba cái ở Hà Nam. Thế nhưng thanh danh hiện nay rất xấu, các công ty lớn tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng châu, Thâm Quyến đều không muốn thuê dùng người Hà Nam. Đã có câu nói: “phòng lửa, phòng trộm,(đề) phòng người Hà Nam”, thậm chí tại Thâm Quyến đã từng có biểu ngữ “nghiêm khắc đả kích bọn tội phạm Hà Nam”
Có thể là do đất hẹp ngưòi đông (sắp đạt 100 triệu dân), nên cạnh tranh dữ dội, rất nhiều ngưòi dường như xảo quyệt là thiên tính. Độ tín nhiệm của các công ty Hà Nam rất xấu, hễ lừa được là lừa, hễ hãm hại được là hãm hại, buôn bán làm ăn với họ là rất mạo hiểm. Trịnh Châu, Tân Hưong, An Dương tập trung rất nhiều công ty lừa gạt, dùng các phương thức như uỷ thác gia công, liên minh, để lừa gạt, chính quyền địa phưong về căn bản không quản lý.
Người Hà Nam phổ biến có địa vị không cao tại các thành phố lớn nhưng tiếng tăm lại rất nổi; “ thu nhặt đồ phế phẩm rất nhiều ”(và thường thuận tay giắt bò). Số gái điếm cũng không ít, thưòng lang thang tại thành phố.Tỷ lệ người Hà Nam phạm tội ở Bắc Kinh chỉ dưói ngưòi Đông Bắc, nên ở đâu cũng bị chèn ép, thậm chí nhiều người Hà Nam phải nói dối là người Hà Bắc, người Sơn Đông.
Thực ra ngưòi Hà Nam rất chăm chỉ, chịu khổ được, tập quán sinh họat vốn thật thà chất phác, nhất là ngưòi nông thôn. Tuy vậy có nhược điểm là bảo thủ, thành kiến, không nghĩ đến tiến thủ. Là tỉnh có sức lao động lớn nhất Trung Quốc.
Người Hà Nam ở nhà rất coi trọng lễ nghĩa, các chuyện ma chay cưới xin, sinh đẻ, lễ tết …đều rất coi trọng lễ nghĩa. Tuy nhiên ngưòi Hà Nam nổi tiếng vì không thích tắm rửa.
Nói chung tiếng xấu với ngưòi Hà Nam đã thâm căn cố đế. Nhiều người thường trách mắng người HàNam, nhưng lại quên mất rằng tổ tiên ngưòi Khách Gia thậm chí người Thượng Hải đều là ngưòi HàNam.
2. Người Hồ Bắc
Là láng giềng của tỉnh Hà Nam, trình độ xảo quyệt không thua ngưòi Hà Nam, hàng giả tại một đưòng phố tại Hồ Bắc đã từng nổi tiếng tại Trung Quốc. Tuy vậy thanh danh ngưòi Hồ Bắc không xấu như vậy, đây được coi là tỉnh có nhiều hồ nước, nước nhiều tự nhiên tính tình linh hoạt, và có nhiều mỹ nữ. Ngưòi Hồ Bắc rất thông minh, số ngưòi đạt kết quả cao trong các kỳ thi vào đại học rất cao. Ngưòi Hồ Bắc học giỏi, trường trung học phổ thông Hoàng Cưong nổi tiếng cả nước, thậm chí nhiều trường học trọng điểm của Bắc Kinh, Thưọng Hải cũng không bằng Thiên Môn nổi tiếng là quê hương của Hoa Kiều trong nội địa. Hồ Bắc có những nơi rất giàu, có thể so sánh với vùng ven biển. tuy vậy ở mấy nơi tiếp giáp với Đại Biệt Sơn tỉnh An Huy, Hà Nam lại là vùng nghèo nhất nước.
Huyện Hồng An của Hồ Bắc đựoc gọi là “huyện của các vị tướng”(có tới 223 vị tướng) đó là vì thời thế tạo anh hùng, những năm tháng đó nơi nào càng nghèo, tinh thần tham gia cách mạng càng cao.
Người Hồ Bắc hướng nội, biết giấu mình chờ thời, nhưng dũng khí (trong khi tìm hiểu đối tưọng) không bằng ngưòi Hồ Nam.
Hồ Bắc cũng là tỉnh có nhiều nông dân vào thành phố làm thuê.
3 .Người Giang Tây
Trong ngòi bút của Vưong Bột(nhà thơ Đưòng nổi tiếng), đây là “quê hưong của cá và gạo”. Các danh nhân văn hoá các đời nối nhau xuất hiện, Đào Uyên Minh, Vương An Thạch, Âu Dương Tu, Văn Thiên Tưòng, Thang Hiển Tổ…Lý học Trình Chu, tâm vuơng Lục vưong , Phật học Thiền tôn, Đạo học Lão Trang đều bắt nguồn ở Giang Tây, hoặc hình thành tại Giang Tây. Có thể nói Giang Tây chiếm một nửa văn hoá truyền thống ưu tú của Trung Quốc.
Phần lớn người Giang Tây là người Khách Gia, cũng phần lớn là những dòng họ ở Trung nguyên phưong bắc thời Tấn, Đưòng di dân đến, là những người thừa kế văn hoá chính thống, được tôi rèn lâu dài tư tưỏng trung thành của nhà Nho và quan niệm vô vi của Đạo giáo, nên bằng lòng với hiện trạng, trung dung bảo thủ, trung thành, giữ chữ tín, ý thức mạo hiểm không sâu, quan niệm gia tộc rất mạnh, có tới 8994 nhà thờ họ tại Giang Tây, nhiều nhất nước, do vậy tiếp nhận tư duy mới, sự vật mới rất khó. Giang Tây thuộc vùng “đầu Ngô đuôi Sở” cộng thêm là thành phố trong nội địa, nên người Giang Tây có ý thức kinh tế tiểu nông như đóng của, bảo thủ, tự mãn tự rúc ở trình độ nhất định. Những tổ tiên của người Giang Tây phần lớn là chaỵ trốn chiến tranh mà đến nên tâm thái mong muốn hoà bình, an cư lạc nghiệp ảnh hưởng đến hậu duệ. người Giang Tây thật thà, hàm súc, không khoe khoang và cũng không giỏi thể hiện.
Người Giang Tây khá giống câu nói “người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo” đạo xử thế này có cái hay là quan hệ giao tiếp tương đối hài hoà. Nhưng quan niệm này đồng thời cũng có khuyết điểm là không để cho người ta biết mình. Người Giang Tây nổi tiếng vì phong cách thận trọng. Con gái Giang Tây tuy không nổi tiếng phong tình như gái Hồ Nam sát ngay cạnh, nhưng tính nết hiền thục, nấu ăn rất giỏi.
Mặc dù là thủ phủ của tỉnh nhưng Nam Xưong là thành phố loại vừa miền trung của Trung Quốc, thành phố tương đối loạn, đầy rác rưởi, chỗ nào cũng thấy người vi phạm kỷ luật trật tự, động một tí là cãi nhau. Cảnh Đức vốn được gọi là thủ đô sành sứ nay đã thành hư danh, hàng giả rất thịnh hành. Giang Tây là tỉnh nghèo nhất vùng Hoa Đông, số huyện nghèo đứng đầu cả nước, tại đây khó tìm ra một vùng giầu có.
/708
|