Không lâu sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi được dẫn vào trong trướng, tuy toàn thân y mặc một bộ áo ngắn của nông thôn, nhưng dáng vẻ hào hoa phong nhã, trông như một người đọc sách cải trang, y tiến vào trướng liền khom người thi lễ:
- Tham kiến Hoàng lão tướng quân, tham kiến Nghiêm thái thú.
Nghiêm Nhan và y rất hiểu nhau, cười nói:
- Hóa ra là Triệu thư tá, có phải là phụng mệnh Khương thái thú mà đến hay không?
- Đúng là vậy!
Triệu Trúc lấy một phong thư từ trong lòng ngực, hai tay đưa lên:
- Đây là thư của Thái thú gửi cho Lưu Châu Mục, xin hai vị lão tướng quân truyền đạt giúp.
Hoàng Trung tiếp nhận phong thư, đây là thư của Châu Mục, ông không thể tùy ý mở ra xem, liền hỏi:
- Xin hỏi Thái thú có dụng ý gì?
- Hồi bẩm Hoàng tướng quân, Thái thú nhà ta cảm ơn quân Kinh Châu đã tiêu diệt quân Ung Khải, nguyện ý dốc sức phục vụ cho Châu Mục, chỉ có điều ngài không thể chỉ huy quân đội trong thành, khó có thể trực tiếp hiến thành, nguyện ý phối hợp với hai vị Tướng quân để công thành.
Hoàng Trung gật gật đầu, lại hỏi:
- Hiện tại bên trong thành có bao nhiêu quân?
- Vốn dĩ có năm ngàn quân, nhưng trưa nay Ngô Ý lại dẫn đến một vạn năm ngàn người đuổi đến, hiện tại bên trong thành có hai vạn quân.
- Hai vạn?
Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, binh lực của đối phương gấp đôi mình, vậy không thể đoạt thành rồi, họ nhất định phải báo cáo với Châu Mục, trầm tư một hồi, Nghiêm Nhan lại hỏi:
- Hiện tại có phải là Ngô Ý làm Chủ tướng không?
- Hồi bẩm Nghiêm thái thú, tuy là Ngô Ý làm Chủ tướng, nhưng Thái thú cũng biết Lãnh Bào va Lưu Hội đều là thuộc cấp của Trương Nhậm, bọn họ không chịu kém cạnh nhau, tranh quyền ầm ĩ trong thành, bây giờ vẫn rất hỗn loạn.
- Chúng ta biết rồi!
Hoàng Trung nói với Triệu Trúc:
- Xin Triệu tiên sinh trở về chuyện cáo với Khương thái thú, về mật quân sự không cần Thái thú mạo hiểm, chỉ cần bảo vệ vật tư trong phủ khố, trấn an dân chúng trong thành, đã là lập công rồi.
Triệu Trúc mừng rỡ, nếu là như vậy, áp lực của bọn họ đã ít đi rất nhiều, y vội vàng thi lễ thật sâu:
- Ty chức liền trở về phục mệnh.
Y chậm rãi lui xuống, chờ y đi rồi, Hoàng Trung mới nói với Nghiêm Nhan:
- Đối phương có hai vạn quân, đừng nói là công thành, cho dù là hai quân đánh dã chiến, chúng ta cũng không nắm chắc thắng lợi, ta cảm thấy hay là nên ổn định trước đã, tạm thời không công thành, đợi sau khi đại quân của Châu Mục đến, lại thương lượng đối sách, Công Nghĩa nghĩ thế nào?
Nghiêm Nhan cười nói:
- Lão tưởng quân không hổ danh là người cẩn trọng, một khi đã như vậy, chúng ta liền chờ Châu Mục đến đi!
Hoàng Trung lập tức sai người truyền tin cho Lưu Cảnh, ông lại lệnh cho quân sỹ tăng cường phòng ngự, không được lơi lỏng vào ban đêm.
Triệu Trúc rời khỏi quân doanh của Hoàng Trung, cưỡi ngựa theo quan đạo trở về thành Vũ Dương, y chạy được khoảng hơn mười dặm, lại quay đầu ngựa đi vào một con đường nhỏ, không lâu sau, đã đi vào một sơn cốc tương đối bí mật, đúng lúc này, hai bên rừng cây xuất hiện mấy chục tên binh sỹ trinh sát, bao vây y lại, y xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Xin chuyển cáo cho Ngô tướng quân, nói Triệu Trúc đã trở lại.
- Hóa ra là Triệu thư tá, xin mời! Ngô tướng quân đang đợi.
Triệu Trúc đi theo binh sỹ vào trong sơn cốc, trong sơn cốc rất rộng rãi, dài hơn mười dặm, rộng bốn năm dặm, có tên là Hồ Lô cốc, chỉ có một thông đạo dài hẹp để ra vào, là một nơi giấu binh lý tưởng, trong Hồ Lô cốc có giấu gần hai vạn quân, chính là quân Ích Châu do Ngô Ý chỉ huy.
Đây dĩ nhiên là kế của Ngô Ý, vì quan huyện các nơi đều muốn đầu hàng quân Kinh Châu, y liền tương kế tựu kế, bảo Thái thú Khương Hằng cũng giả vờ đầu hàng Hoàng Trung, lại lệnh cho Triệu Trúc đi đưa tin tức giả, y thì dẫn hai vạn quân ra khỏi thành, chuẩn bị tập kích đêm quân của Hoàng Trung.
Triệu Trúc được dẫn vào một tòa đại trướng, trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Ngô Ý đang cùng mấy vị Đại tướng bàn bạc kế hoạch tập kích quân địch, có cả Phó tướng Đặng Hiền y mang theo, tướng thủ thành huyện Vũ Dương Lãnh Bào và Lưu Hội, cùng với Tòng quân Phí Thi.
Triệu Trúc tiến vào trướng thi lễ nói:
- Tham kiến Ngô tướng quân!
Ngô Ý cười hỏi:
- Sao rồi, đã gặp Hoàng Trung chưa?
- Ty chức đã gặp được Hoàng Trung và Nghiêm Nhan, dựa theo lời của Ngô tướng quân, nhất nhất nói cho bọn họ biết, xem ra bọn họ không mảy may nghi ngờ.
Ngô Ý nở nụ cười, nói với mọi người:
- Sách lược tốt nhất chính là chín câu nói thật thật thì một câu dối trá, cho dù là Nghiêm Nhan cũng sẽ không hoài nghi, Hoàng Trung đã cho rằng trong quân chúng ta có bất hòa, y ắt sẽ không gia tăng đề phòng, đêm nay chính là cơ hội đánh úp doanh địch.
Mọi người đều tán thành sách lược cao minh của Ngô Ý, lúc này, Phí Thi tiếp lời:
- Nhưng Hoàng Trung là một người tỉ mỉ, cho dù lão tin là thật, nhưng lão cũng sẽ chú ý phòng ngự, sẽ không để cho chúng ta dễ dàng đắc thủ, vẫn mông Ngô tướng quân đừng quá chủ quan.
Ngô Ý gật gật đầu:
- Phí tòng quân nói rất có lý, quả thật chúng ta không thể khinh thường.
Y chỉ vào bản đồ nói với mọi người:
- Chỗ đóng doanh của Hoàng Trung tên là Khốn Long cương (cương là đồi, gò) tuy rằng địa hình không tệ, nhưng cũng có nhược điểm, đó chính là độ dốc rất thoải, trên đồi không có bất kỳ chướng ngại vật nào, khó để phòng ngự, đặc biệt là phía tây, trực tiếp giáp với sông lớn, đá lởm chởm, chúng ta có thể hạ thủ từ phía tây, nhiễu loạn quân doanh của lão, buộc lão rút quân.
Nói đến đây, Ngô Ý lại chỉ vào một khe núi, nói với Lãnh Bào và Lưu Hội:
- Hai vị có thể dẫn quân bản bộ mai phục tại nơi này, đợi lúc Hoàng Trung rút quân, tập kích từ bên này, chỉ cần quân Kinh Châu loạn, đó là cơ hội của chúng ta.
Lãnh Bào và Lưu Hội cùng nhau chắp tay nói:
- Tuân lệnh!
Quân đội của Hoàng Trung đóng trên một sườn đội rộng lớn bằng phẳng, sơ sơ chỉ cao hơn mặt đất mấy chục thước, trên sườn đồi cây cối thưa thớt, ba mặt đều là dốc thoải, phía tây giáp với Dân Giang, nước sống ngàn vạn năm ăn mòn, đã khiến phía tây sườn đồi có một bãi đá lởm chởm, khe hở giữa các bãi đá thậm chí sâu đến một trượng.
Một vầng trăng khuyết xuyên qua tầng mây u ám, lúc thì nhiễm một màu bạc ảm đạm, lúc thì lẫn trong tầng may, khiến cả mặt đất trở nên hắc ám, trong bóng đêm, mấy chục cái bóng đang lặng lẽ leo lên bãi đá từ góc tây nam, bọn họ vô cùng bí mật, quân doanh còn mấy chục bước liền ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.
Đã là canh hai, nhưng Hoàng Trung chưa ngủ, ông vẫn giống như thường ngày, tuần tra xung quanh quân doanh, đây là thói quen mấy chục năm nay của ông, mỗi lần xuất chinh, ông đều hết sức cẩn trọng, phải đích thân tuần tra đến canh ba mới về trướng nghỉ ngơi.
Đặc biệt là tối nay, bọn họ mang khinh trang hành quân, không mang theo nhiều công cụ đóng doanh, tỷ như hàng rào doanh, cắm thương làm rào, khiến cho phòng ngự có vẻ không đủ, chỉ có thể dựa vào trinh sát tuần tra phát hiện trước nguy hiểm.
- Lão tướng quân, đã rất muộn rồi, trở về trướng nghỉ ngơi đi ạ!
Hai tên thân binh ở bên cạnh khuyên bảo ông.
Hoàng Trung không nói, ông lại cẩn thận đánh giá xung quanh, bốn phía đều đồi núi và rừng cây nhấp nhô, vượt qua cánh rừng này là dải đất binh nguyên rộng khoảng mấy trăm dặm, bên kia chính là các nông trang đất đai phì nhiêu.
Hoàng Trung cũng cảm thấy vấn đề không lớn, xoay người trở về đại trướng của mình, nhưng vừa đi được mấy chục bước, sau lưng một truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, Hoàng Trung bỗng quay đầu lại, chỉ thấy một tên trinh sát tuần tra cưỡi ngựa chạy tới hô to:
- Phát hiện địch tình, có địch tình!
Hoàng Trung giật mình, lập tức ra lệnh:
- Gõ chiêng cảnh báo!
Keng! Keng! Keng! tiếng kẻng cảnh báo vang vọng trên sườn núi, binh sỹ Kinh Châu đang say giấc nồng đều bừng tỉnh, lúc này, quân địch đã giết đến trước sườn đồi, có lính gác khẩn cấp bẩm báo với Hoàng Trung:
- Lão tướng quân, phía bắc và phía đông đều có quân địch tiến công!
Hoàng Trung cả kinh trên trán toát mồ hôi, ông bắt đầu ý thức được mình đã mắc lừa Triệu Trúc, nội bộ quân Ích Châu căn bản không có nội chiến gì, y nói như vậy là vì làm cho mình mất cảnh giác, cố tình lơi lỏng bọn họ, trong lòng Hoàng Trung ảo não, nhưng ông không hoảng loạn, ra lệnh cho tả hữu:
- Đừng hoảng loạn, lập tức kết phòng ngự!
Lúc này một tên binh sỹ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, Nghiêm tướng quân đang chỉ huy một ngàn huynh đệ chặn ở phía đông, ngài nói phụ trách phía đông, xin Lão tướng quân sắp xếp phòng ngự phía bắc.
Hoàng Trung gật gật đầu, ông trở mình lên ngựa, chạy về phía bắc, chỉ thấy phía bắc bóng người dày đặc, bốn phía tiếng la giết vang trời, không biết có bao nhiêu quân đánh tới đại doanh sườn đồi, bỗng nhiên, có binh sỹ chỉ về phía tây hô to:
- Lão tướng quân, doanh địa bốc cháy rồi!
Hoàng Trung quay đầu lại, đã thấy ánh lửa từ góc tây nam bốc lên mãnh liệt, các doanh trướng đơn giản để binh sỹ nghỉ ngơi đều bị đốt cháy, lửa mượn sức gió, nháy mắt đã đốt cháy mấy chục túp lều lớn, rất nhanh, rừng tùng khô hanh cũng bị lửa lớn thiêu cháy, lửa bốc lên cao đến mấy mươi trượng, rất nhiều đại trướng bị gió thổi bay lên không trung, rơi lả tả vào trung bộ đại doanh, làm doanh trướng ở trung bộ cũng bén lửa, bọn binh sỹ không kịp thu trướng, sườn đồi lập tức trở nên đại loạn.
Hoàng Trung đã ý thức được bọn họ không thể bảo vệ đại doanh nữa, nếu không lui lại, bọn họ chắc chắn sẽ bị lửa lớn nuốt chửng, lúc này ông liền hạ lệnh:
- Quân đội lập tức rút khỏi sườn đồi, lui về hướng nam!
Keng! Keng
Tiếng chuông lui binh gõ vang, quân Kinh Châu trong lúc hoảng loạn từ từ rút xuống sườn đồi, Hoàng Trung dẫn đầu, Nghiêm Nhan đoạn hậu, một vạn quân nhanh chóng lui về phía nam.
Phía sau truy binh không ngừng, Ngô Ý hô to:
- Các huynh đệ, quân địch đã bại, đuổi giết đi thôi!
Trong tiếng trống trận, hơn một vạn quân Ích Châu đuổi giết theo, quân Hoàng Trung vừa mới chạy được mấy dặm, băng qua một cái khe núi, bỗng nghe tiếng trống trận, ánh lửa mãnh liệt, Lãnh Bào và Lưu Hội mai phục tại khe núi dẫn năm ngàn binh sỹ giết ra, đánh cho quân Kinh Châu đứt làm hai đoạn, quân Kinh Châu gặp phục kích lập tức hỗn loạn.
Hoàng Trung thấy tình thế sau lưng nguy cấp, ông hôt o:
- Theo ta giết trở lại!
Ông lại dẫn quân quay đầu giết đến, nghênh diện Đại tướng Lưu Hội, Hoàng Trung tỏ rõ uy phong, hét lớn một tiếng, tuấn mã như hỗ dữ, nháy mắt đã đánh đến trước mặt, ánh đao chợt lóe, chẻ Lưu Hội làm hai mảnh, sỹ khí quân đội đại chấn, theo Hoàng Trung phản kích, rất nhanh đã giết ra khỏi đợt phục kích, nối liền với quân Kinh Châu phía sau thành một thể.
Lúc này Ngô Ý chỉ huy đại quân đuổi đến, hai quân hỗn chiến với nhau, mặc dù quân Kinh Châu phấn khởi phản kích, nhưng ít không địch lại nhiều, tiếp tục bị đánh bại rút lui, Ngô Ý mừng rỡ, hô:
- Phá địch chính là đêm nay, các huynh đệ, đuổi giết nào!
Quân Ích Châu như cơn sóng cuồng dâng lên, truy đuổi từ phía sau không bỏ, lúc này quân Kinh Châu đã hỗn loạn, không có cách nào tổ chức phòng ngự hữu hiệu được nữa, mắt thấy sắp tan tác, đúng lúc này, bên cạnh một sơn đạo bỗng vang lên tiếng trống, ánh lửa bốc lên, một đội quân hơn ngàn người bên sườn giết ra.
Viên đại tướng dẫn đầu, bạch mã ngân thương, ngựa như giao long, người tựa thiên thần, chiến mã xông vào, ngân thương tả đột hữu xung, sắc bén không thể đỡ được, nơi vừa đi qua, quân Ích Châu bị giết đến người chết ngựa ngã, tử thương thảm trọng.
Trong nhấy mắt, tình thế trên chiến trường liền thay đổi, quân Ích Châu đều lui về phía sau, Ngô Ý thấy tình thế không ổn, hét to ra lệnh ngừng truy kích, quân Ích Châu bị đội quân từ trong sơn đạo giết ra ngăn chặn trên quan đạo.
Lúc này, Ngô Ý nhận một người trong đó là phụ tá Đặng Chi của Bàng Hi, mà người bạch mã ngân thương dũng mạnh vô song kia y lại không biết, y gấp gấp lệnh cho tả hữu:
- Hỏi xem người đến là ai?
Một người chạy lên lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi tướng đang đến là người phương nào?
Đại tướng cầm ngân thương khẽ cười lạnh một tiếng:
- Thường Sơn Triệu Vân chính là ta!
- Tham kiến Hoàng lão tướng quân, tham kiến Nghiêm thái thú.
Nghiêm Nhan và y rất hiểu nhau, cười nói:
- Hóa ra là Triệu thư tá, có phải là phụng mệnh Khương thái thú mà đến hay không?
- Đúng là vậy!
Triệu Trúc lấy một phong thư từ trong lòng ngực, hai tay đưa lên:
- Đây là thư của Thái thú gửi cho Lưu Châu Mục, xin hai vị lão tướng quân truyền đạt giúp.
Hoàng Trung tiếp nhận phong thư, đây là thư của Châu Mục, ông không thể tùy ý mở ra xem, liền hỏi:
- Xin hỏi Thái thú có dụng ý gì?
- Hồi bẩm Hoàng tướng quân, Thái thú nhà ta cảm ơn quân Kinh Châu đã tiêu diệt quân Ung Khải, nguyện ý dốc sức phục vụ cho Châu Mục, chỉ có điều ngài không thể chỉ huy quân đội trong thành, khó có thể trực tiếp hiến thành, nguyện ý phối hợp với hai vị Tướng quân để công thành.
Hoàng Trung gật gật đầu, lại hỏi:
- Hiện tại bên trong thành có bao nhiêu quân?
- Vốn dĩ có năm ngàn quân, nhưng trưa nay Ngô Ý lại dẫn đến một vạn năm ngàn người đuổi đến, hiện tại bên trong thành có hai vạn quân.
- Hai vạn?
Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, binh lực của đối phương gấp đôi mình, vậy không thể đoạt thành rồi, họ nhất định phải báo cáo với Châu Mục, trầm tư một hồi, Nghiêm Nhan lại hỏi:
- Hiện tại có phải là Ngô Ý làm Chủ tướng không?
- Hồi bẩm Nghiêm thái thú, tuy là Ngô Ý làm Chủ tướng, nhưng Thái thú cũng biết Lãnh Bào va Lưu Hội đều là thuộc cấp của Trương Nhậm, bọn họ không chịu kém cạnh nhau, tranh quyền ầm ĩ trong thành, bây giờ vẫn rất hỗn loạn.
- Chúng ta biết rồi!
Hoàng Trung nói với Triệu Trúc:
- Xin Triệu tiên sinh trở về chuyện cáo với Khương thái thú, về mật quân sự không cần Thái thú mạo hiểm, chỉ cần bảo vệ vật tư trong phủ khố, trấn an dân chúng trong thành, đã là lập công rồi.
Triệu Trúc mừng rỡ, nếu là như vậy, áp lực của bọn họ đã ít đi rất nhiều, y vội vàng thi lễ thật sâu:
- Ty chức liền trở về phục mệnh.
Y chậm rãi lui xuống, chờ y đi rồi, Hoàng Trung mới nói với Nghiêm Nhan:
- Đối phương có hai vạn quân, đừng nói là công thành, cho dù là hai quân đánh dã chiến, chúng ta cũng không nắm chắc thắng lợi, ta cảm thấy hay là nên ổn định trước đã, tạm thời không công thành, đợi sau khi đại quân của Châu Mục đến, lại thương lượng đối sách, Công Nghĩa nghĩ thế nào?
Nghiêm Nhan cười nói:
- Lão tưởng quân không hổ danh là người cẩn trọng, một khi đã như vậy, chúng ta liền chờ Châu Mục đến đi!
Hoàng Trung lập tức sai người truyền tin cho Lưu Cảnh, ông lại lệnh cho quân sỹ tăng cường phòng ngự, không được lơi lỏng vào ban đêm.
Triệu Trúc rời khỏi quân doanh của Hoàng Trung, cưỡi ngựa theo quan đạo trở về thành Vũ Dương, y chạy được khoảng hơn mười dặm, lại quay đầu ngựa đi vào một con đường nhỏ, không lâu sau, đã đi vào một sơn cốc tương đối bí mật, đúng lúc này, hai bên rừng cây xuất hiện mấy chục tên binh sỹ trinh sát, bao vây y lại, y xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Xin chuyển cáo cho Ngô tướng quân, nói Triệu Trúc đã trở lại.
- Hóa ra là Triệu thư tá, xin mời! Ngô tướng quân đang đợi.
Triệu Trúc đi theo binh sỹ vào trong sơn cốc, trong sơn cốc rất rộng rãi, dài hơn mười dặm, rộng bốn năm dặm, có tên là Hồ Lô cốc, chỉ có một thông đạo dài hẹp để ra vào, là một nơi giấu binh lý tưởng, trong Hồ Lô cốc có giấu gần hai vạn quân, chính là quân Ích Châu do Ngô Ý chỉ huy.
Đây dĩ nhiên là kế của Ngô Ý, vì quan huyện các nơi đều muốn đầu hàng quân Kinh Châu, y liền tương kế tựu kế, bảo Thái thú Khương Hằng cũng giả vờ đầu hàng Hoàng Trung, lại lệnh cho Triệu Trúc đi đưa tin tức giả, y thì dẫn hai vạn quân ra khỏi thành, chuẩn bị tập kích đêm quân của Hoàng Trung.
Triệu Trúc được dẫn vào một tòa đại trướng, trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Ngô Ý đang cùng mấy vị Đại tướng bàn bạc kế hoạch tập kích quân địch, có cả Phó tướng Đặng Hiền y mang theo, tướng thủ thành huyện Vũ Dương Lãnh Bào và Lưu Hội, cùng với Tòng quân Phí Thi.
Triệu Trúc tiến vào trướng thi lễ nói:
- Tham kiến Ngô tướng quân!
Ngô Ý cười hỏi:
- Sao rồi, đã gặp Hoàng Trung chưa?
- Ty chức đã gặp được Hoàng Trung và Nghiêm Nhan, dựa theo lời của Ngô tướng quân, nhất nhất nói cho bọn họ biết, xem ra bọn họ không mảy may nghi ngờ.
Ngô Ý nở nụ cười, nói với mọi người:
- Sách lược tốt nhất chính là chín câu nói thật thật thì một câu dối trá, cho dù là Nghiêm Nhan cũng sẽ không hoài nghi, Hoàng Trung đã cho rằng trong quân chúng ta có bất hòa, y ắt sẽ không gia tăng đề phòng, đêm nay chính là cơ hội đánh úp doanh địch.
Mọi người đều tán thành sách lược cao minh của Ngô Ý, lúc này, Phí Thi tiếp lời:
- Nhưng Hoàng Trung là một người tỉ mỉ, cho dù lão tin là thật, nhưng lão cũng sẽ chú ý phòng ngự, sẽ không để cho chúng ta dễ dàng đắc thủ, vẫn mông Ngô tướng quân đừng quá chủ quan.
Ngô Ý gật gật đầu:
- Phí tòng quân nói rất có lý, quả thật chúng ta không thể khinh thường.
Y chỉ vào bản đồ nói với mọi người:
- Chỗ đóng doanh của Hoàng Trung tên là Khốn Long cương (cương là đồi, gò) tuy rằng địa hình không tệ, nhưng cũng có nhược điểm, đó chính là độ dốc rất thoải, trên đồi không có bất kỳ chướng ngại vật nào, khó để phòng ngự, đặc biệt là phía tây, trực tiếp giáp với sông lớn, đá lởm chởm, chúng ta có thể hạ thủ từ phía tây, nhiễu loạn quân doanh của lão, buộc lão rút quân.
Nói đến đây, Ngô Ý lại chỉ vào một khe núi, nói với Lãnh Bào và Lưu Hội:
- Hai vị có thể dẫn quân bản bộ mai phục tại nơi này, đợi lúc Hoàng Trung rút quân, tập kích từ bên này, chỉ cần quân Kinh Châu loạn, đó là cơ hội của chúng ta.
Lãnh Bào và Lưu Hội cùng nhau chắp tay nói:
- Tuân lệnh!
Quân đội của Hoàng Trung đóng trên một sườn đội rộng lớn bằng phẳng, sơ sơ chỉ cao hơn mặt đất mấy chục thước, trên sườn đồi cây cối thưa thớt, ba mặt đều là dốc thoải, phía tây giáp với Dân Giang, nước sống ngàn vạn năm ăn mòn, đã khiến phía tây sườn đồi có một bãi đá lởm chởm, khe hở giữa các bãi đá thậm chí sâu đến một trượng.
Một vầng trăng khuyết xuyên qua tầng mây u ám, lúc thì nhiễm một màu bạc ảm đạm, lúc thì lẫn trong tầng may, khiến cả mặt đất trở nên hắc ám, trong bóng đêm, mấy chục cái bóng đang lặng lẽ leo lên bãi đá từ góc tây nam, bọn họ vô cùng bí mật, quân doanh còn mấy chục bước liền ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.
Đã là canh hai, nhưng Hoàng Trung chưa ngủ, ông vẫn giống như thường ngày, tuần tra xung quanh quân doanh, đây là thói quen mấy chục năm nay của ông, mỗi lần xuất chinh, ông đều hết sức cẩn trọng, phải đích thân tuần tra đến canh ba mới về trướng nghỉ ngơi.
Đặc biệt là tối nay, bọn họ mang khinh trang hành quân, không mang theo nhiều công cụ đóng doanh, tỷ như hàng rào doanh, cắm thương làm rào, khiến cho phòng ngự có vẻ không đủ, chỉ có thể dựa vào trinh sát tuần tra phát hiện trước nguy hiểm.
- Lão tướng quân, đã rất muộn rồi, trở về trướng nghỉ ngơi đi ạ!
Hai tên thân binh ở bên cạnh khuyên bảo ông.
Hoàng Trung không nói, ông lại cẩn thận đánh giá xung quanh, bốn phía đều đồi núi và rừng cây nhấp nhô, vượt qua cánh rừng này là dải đất binh nguyên rộng khoảng mấy trăm dặm, bên kia chính là các nông trang đất đai phì nhiêu.
Hoàng Trung cũng cảm thấy vấn đề không lớn, xoay người trở về đại trướng của mình, nhưng vừa đi được mấy chục bước, sau lưng một truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, Hoàng Trung bỗng quay đầu lại, chỉ thấy một tên trinh sát tuần tra cưỡi ngựa chạy tới hô to:
- Phát hiện địch tình, có địch tình!
Hoàng Trung giật mình, lập tức ra lệnh:
- Gõ chiêng cảnh báo!
Keng! Keng! Keng! tiếng kẻng cảnh báo vang vọng trên sườn núi, binh sỹ Kinh Châu đang say giấc nồng đều bừng tỉnh, lúc này, quân địch đã giết đến trước sườn đồi, có lính gác khẩn cấp bẩm báo với Hoàng Trung:
- Lão tướng quân, phía bắc và phía đông đều có quân địch tiến công!
Hoàng Trung cả kinh trên trán toát mồ hôi, ông bắt đầu ý thức được mình đã mắc lừa Triệu Trúc, nội bộ quân Ích Châu căn bản không có nội chiến gì, y nói như vậy là vì làm cho mình mất cảnh giác, cố tình lơi lỏng bọn họ, trong lòng Hoàng Trung ảo não, nhưng ông không hoảng loạn, ra lệnh cho tả hữu:
- Đừng hoảng loạn, lập tức kết phòng ngự!
Lúc này một tên binh sỹ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, Nghiêm tướng quân đang chỉ huy một ngàn huynh đệ chặn ở phía đông, ngài nói phụ trách phía đông, xin Lão tướng quân sắp xếp phòng ngự phía bắc.
Hoàng Trung gật gật đầu, ông trở mình lên ngựa, chạy về phía bắc, chỉ thấy phía bắc bóng người dày đặc, bốn phía tiếng la giết vang trời, không biết có bao nhiêu quân đánh tới đại doanh sườn đồi, bỗng nhiên, có binh sỹ chỉ về phía tây hô to:
- Lão tướng quân, doanh địa bốc cháy rồi!
Hoàng Trung quay đầu lại, đã thấy ánh lửa từ góc tây nam bốc lên mãnh liệt, các doanh trướng đơn giản để binh sỹ nghỉ ngơi đều bị đốt cháy, lửa mượn sức gió, nháy mắt đã đốt cháy mấy chục túp lều lớn, rất nhanh, rừng tùng khô hanh cũng bị lửa lớn thiêu cháy, lửa bốc lên cao đến mấy mươi trượng, rất nhiều đại trướng bị gió thổi bay lên không trung, rơi lả tả vào trung bộ đại doanh, làm doanh trướng ở trung bộ cũng bén lửa, bọn binh sỹ không kịp thu trướng, sườn đồi lập tức trở nên đại loạn.
Hoàng Trung đã ý thức được bọn họ không thể bảo vệ đại doanh nữa, nếu không lui lại, bọn họ chắc chắn sẽ bị lửa lớn nuốt chửng, lúc này ông liền hạ lệnh:
- Quân đội lập tức rút khỏi sườn đồi, lui về hướng nam!
Keng! Keng
Tiếng chuông lui binh gõ vang, quân Kinh Châu trong lúc hoảng loạn từ từ rút xuống sườn đồi, Hoàng Trung dẫn đầu, Nghiêm Nhan đoạn hậu, một vạn quân nhanh chóng lui về phía nam.
Phía sau truy binh không ngừng, Ngô Ý hô to:
- Các huynh đệ, quân địch đã bại, đuổi giết đi thôi!
Trong tiếng trống trận, hơn một vạn quân Ích Châu đuổi giết theo, quân Hoàng Trung vừa mới chạy được mấy dặm, băng qua một cái khe núi, bỗng nghe tiếng trống trận, ánh lửa mãnh liệt, Lãnh Bào và Lưu Hội mai phục tại khe núi dẫn năm ngàn binh sỹ giết ra, đánh cho quân Kinh Châu đứt làm hai đoạn, quân Kinh Châu gặp phục kích lập tức hỗn loạn.
Hoàng Trung thấy tình thế sau lưng nguy cấp, ông hôt o:
- Theo ta giết trở lại!
Ông lại dẫn quân quay đầu giết đến, nghênh diện Đại tướng Lưu Hội, Hoàng Trung tỏ rõ uy phong, hét lớn một tiếng, tuấn mã như hỗ dữ, nháy mắt đã đánh đến trước mặt, ánh đao chợt lóe, chẻ Lưu Hội làm hai mảnh, sỹ khí quân đội đại chấn, theo Hoàng Trung phản kích, rất nhanh đã giết ra khỏi đợt phục kích, nối liền với quân Kinh Châu phía sau thành một thể.
Lúc này Ngô Ý chỉ huy đại quân đuổi đến, hai quân hỗn chiến với nhau, mặc dù quân Kinh Châu phấn khởi phản kích, nhưng ít không địch lại nhiều, tiếp tục bị đánh bại rút lui, Ngô Ý mừng rỡ, hô:
- Phá địch chính là đêm nay, các huynh đệ, đuổi giết nào!
Quân Ích Châu như cơn sóng cuồng dâng lên, truy đuổi từ phía sau không bỏ, lúc này quân Kinh Châu đã hỗn loạn, không có cách nào tổ chức phòng ngự hữu hiệu được nữa, mắt thấy sắp tan tác, đúng lúc này, bên cạnh một sơn đạo bỗng vang lên tiếng trống, ánh lửa bốc lên, một đội quân hơn ngàn người bên sườn giết ra.
Viên đại tướng dẫn đầu, bạch mã ngân thương, ngựa như giao long, người tựa thiên thần, chiến mã xông vào, ngân thương tả đột hữu xung, sắc bén không thể đỡ được, nơi vừa đi qua, quân Ích Châu bị giết đến người chết ngựa ngã, tử thương thảm trọng.
Trong nhấy mắt, tình thế trên chiến trường liền thay đổi, quân Ích Châu đều lui về phía sau, Ngô Ý thấy tình thế không ổn, hét to ra lệnh ngừng truy kích, quân Ích Châu bị đội quân từ trong sơn đạo giết ra ngăn chặn trên quan đạo.
Lúc này, Ngô Ý nhận một người trong đó là phụ tá Đặng Chi của Bàng Hi, mà người bạch mã ngân thương dũng mạnh vô song kia y lại không biết, y gấp gấp lệnh cho tả hữu:
- Hỏi xem người đến là ai?
Một người chạy lên lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi tướng đang đến là người phương nào?
Đại tướng cầm ngân thương khẽ cười lạnh một tiếng:
- Thường Sơn Triệu Vân chính là ta!
/708
|