Hán Trung, trong mưa phùn mịt mù, một chi quân đội tám ngàn người đang cấp tốc hành quân giữa núi non trùng điệp, Ích Châu đã bình phục, nhưng thế cục Hán Trung cũng không trong sáng hơn, hơn nữa Hán Trung còn có hai vạn quân Ích Châu đơn độc ở ngoại cảnh, điều này khiến sách lược Hán Trung của Lưu Cảnh bắt đầu trở nên cấp bách.
Chi quân đội tám ngàn người này do đại tướng Triệu Vân thống soái, tướng Ích Châu đầu hàng là Ngô Ý làm phó tướng. Bọn họ tới Định Quân Sơn tiếp nhận hai vạn quân Ích Châu, đội ngũ đã hành quân năm ngày, đã tiến vào địa giới Hán Trung, khoảng cách tới Định Quân Sơn càng ngày càng gần.
Lúc này đã là cuối xuân, thời tiết dần dần ấm lên, hơn nữa ở giữa lòng chảo, hơi nước bốc hơi lên, dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, cảm thấy càng thêm oi bức.
Triệu Vân ghìm chặt chiến mã, nâng tay làm mái che quan sát địa hình bốn phía, bọn họ đang hành quân ở giữa một lòng chảo rộng lớn, hai bên thế núi cao và dốc, chỗ lòng chảo rộng nhất tới vài dặm, chỗ hẹp nhất cũng tới một dặm. Giữa thung lũng là một suối nước chảy xiết, còn chưa hình thành dòng sông, bề rộng suối nước chừng năm sáu trượng, dòng nước trong suốt thấy đáy, có thể hành quân bằng chân trần ở trong nước, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến bên hông người, suối nước lạnh lẽo làm cho nhiệt khí trên người đều biến mất.
- Triệu tướng quân!
Phía sau truyền đến tiếng gọi, Triệu Vân vừa quay đầu lại, thấy Ngô Ý đang phóng ngựa chạy tới, hai người bọn họ một đường ở chung hòa hợp, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tuy Ngô Ý chỉ là phó tướng của Triệu Vân, nhưng y cũng không có một câu oán hận, y biết rằng địa vị của Triệu Vân ở trong quân Kinh Châu rất cao, gần với Hoàng Trung và Văn Sính, thậm chí so với Cam Ninh còn cao một bậc, đây cũng là bởi vì quan hệ đặc thù giữa Triệu Vân và Lưu Cảnh.
Hơn nữa Triệu Vân làm người độ lượng, đối đãi với người ngoài chân thành, hơn nữa bản thân y đã danh chấn thiên hạ, Ngô Ý đối với y là tâm phục khẩu phục, cam nguyện làm phó tướng cho y.
Hơn nữa trước khi đi, Lưu Cảnh cũng nói rõ với y, để y đi tới Hán Trung, cũng là bởi vì chỉ có y mới có thể thu hai vạn quân đội Hán Trung, ủy khuất y cùng đi với Triệu Vân chuyến này, về sau sẽ trọng dụng. Có những lời này của Lưu Cảnh, Ngô Ý càng không có gì lo lắng nữa.
Y phóng ngựa chạy lên trước, chắp tay cười nói:
- Nơi này cách Định Quân Sơn không đến năm mươi dặm, không bằng phái thám báo đi tìm hiểu một chút tình huống trước, chúng ta cùng đám binh sĩ nghỉ ngơi một canh giờ, Triệu tướng quân cảm thấy như thế nào?
Triệu Vân vui vẻ đáp ứng:
- Ngô Tướng quân nói có lý, nghỉ ngơi ngay tại chỗ đi!
Ngô Ý vội vàng phân phó quân đội nghỉ ngơi ngay tại chỗ ở hai bờ sông, lại phái ra một đội thám báo đi Định Quân Sơn tìm hiểu tin tức, bọn lính đều ngồi ở bờ sông nghỉ ngơi, rất nhiều người cởi áo giáp, nằm tắm ở trong suối nước.
Lúc này, mưu sĩ theo quân là Pháp Chính ngồi xuống bên cạnh Triệu Vân cười hỏi:
- Triệu tướng quân, chúng ta đi lần này là trực tiếp cướp lấy Hán Trung, hay là mở Hán Trung Đạo trước?
Triệu Vân trầm tư chốc lát nói:
- Mấu chốt là xem Thượng Dung bên kia, Châu Mục đã ra lệnh tấn công Thượng Dung, nếu lấy được Thượng Dung, Cam Ninh và Ngụy Diên sẽ từ Thượng Dung Bắc thượng, cùng chúng ta hội hợp ở Hán Trung, ý tứ của Châu Mục là để cho chúng ta làm chệch hướng chủ lực Trương Lỗ ở Định Quân Sơn, để Cam Ninh và Ngụy Diên cướp lấy Nam Trịnh. Nếu thuận lợi, thì do chúng ta trực tiếp đánh hạ Hán Trung, nếu không thuận lợi, như vậy Châu Mục có thể sẽ Bắc thượng.
Pháp Chính gật gật đầu:
- Ta hiểu được, tuy nhiên Trương Lỗ người này vô cùng cảnh giác, một khi Thượng Dung có thất bại, gã liền sẽ lập tức thay đổi sách lược. Cam tướng quân bọn họ chưa chắc sẽ có cơ hội cướp lấy Nam Trịnh, ta đề nghị còn không bằng chúng ta đánh lén Nam Trịnh, giết cho Trương Lỗ trở tay không kịp.
Tinh thần Triệu Vân rung lên, y biết rằng Lưu Cảnh rất coi trọng Pháp Chính, vẫn ca tụng gã là người có kỳ mưu. Đề nghị này của Pháp Chính cũng rất có ý nghĩa, nếu như có thể lấy được Nam Trịnh, như vậy cũng liền coi như đã cướp được một nửa Hán Trung.
Triệu Vân vội vàng bảo người mời Ngô Ý đến, nói cho y biết đề nghị của Pháp Chính, Ngô Ý cũng có phần có hứng thú, vội vàng mang bản đồ tới, trải rộng ra ở trên tảng đá lớn, cười nói:
- Mời Pháp tiên sinh chỉ điểm!
Pháp Chính cười cười, nhìn bản đồ của y một lát, chỉ vào vùng Nam Trịnh nói:
- Cốc Hán Trung trên thực tế là ở giữa phía bắc Chung Nam Sơn và phía nam Đại Ba Sơn, không có gì khác so với vị trí khe hiện tại chúng ta ở, chỉ là lớn hơn mấy chục lần mà thôi, nếu chúng ta đi đường cái, rất nhanh sẽ tới Định Quân Sơn, nhưng nếu như đi đường nhỏ Ba Bắc, theo mặt nam vượt qua Định Quân Sơn, là đi thẳng được đến thành Nam Trịnh.
Triệu Vân ngẫm nghĩ một chút nói:
- Mấu chốt là chúng ta không biết tình hình thành Nam Trịnh, có bao nhiêu binh lực, là người phương nào trấn thủ?
Ngô Ý tiếp lời nói:
- Một tháng trước khi ta rời khỏi Hán Trung xuôi nam, ta biết thành Nam Trịnh do đệ của Trương Lỗ là Trương Vệ và Biệt Giá Dương Tùng trấn thủ, cũng không biết hiện tại có thay đổi gì hay không nữa.
Pháp Chính cười nói:
- Nếu như là Dương Tùng trấn thủ, vậy thì có hy vọng rồi.
Y và Ngô Ý nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, Triệu Vân không hiểu hỏi:
- Đây là vì sao?
Pháp Chính nói:
- Dương Tùng người này rất có khả năng, nhưng ham hối lộ, tâm ích lợi rất nặng, ích lợi lớn hơn trung thành, có thể từ điểm này của gã mà mở ra chỗ hổng.
Triệu Vân trầm tư một chút nói:
- Châu Mục cũng nói cho ta biết, bên người Dương Tùng có người của chúng ta, quả thật có thể lợi dụng.
Y quyết định thật nhanh nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta phân công nhau hành động, Ngô Tướng quân vẫn như cũ đi tới Định Quân Sơn chiêu dụ bộ hạ cũ, ta cùng Pháp tiên sinh đi đường nhỏ tiến đến Nam Trịnh.
Ngô Ý do dự một chút, để y một mình đi chiêu dụ bộ hạ cũ, Châu Mục cho phép làm như vậy sao?
Triệu Vân hiểu khó xử này, liền vỗ vỗ bờ vai của y, ngưng mắt nhìn y nói:
- Ngô Tướng quân cứ việc đi Định Quân Sơn, hết thảy do Triệu Vân ta đến gánh vác!
Ngô Ý yên lặng gật đầu, sự tín nhiệm của Triệu Vân khiến trong lòng y sinh ra một tia cảm kích.
....
Hai quân giằng co trước Định Quân Sơn đã có hơn một tháng, quân Ích Châu chiếm cứ chỗ cao, xây dựng doanh trại quân đội chắc chắn, từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công, mà đại doanh quân Hán Trung thì ở ngoài mười lăm dặm bên sông Miện Thủy, Trương Lỗ tự mình dẫn ba vạn quân giằng co với quân Ích Châu.
Trại lớn Định Quân Sơn là cứ điểm chiến lược quan trọng nhất của Hán Trung, là chỗ hiểm yếu cuối cùng từ Đại Ba Sơn tiến vào khe Hán Trung, quân Hán Trung từ năm thứ năm Kiến An xây dựng một bảo trại chắc chắn ở Định Quân Sơn, tích trữ lượng lớn lương thực vật tư, dùng để đối phó quân Ích Châu khuếch trương đối với Hán Trung.
Nhưng Trương Lỗ như thế nào cũng không nghĩ tới, tòa thành phòng ngự gã vất vả tạo ra cuối cùng lại trở thành một cây chêm để quân Ích Châu đánh vào Hán Trung. Bên trong bảo trại có lương thảo vật tư sung túc, lại có nước suối đầu nguồn, ít nhất có thể duy trì nửa năm, mà bảo trại dễ thủ khó công, gã tiến công liên tục ba lượt, đều chịu khổ thất bại, tổn binh hao tướng mấy nghìn người, lại không thu hoạch được gì.
Trong đại trướng, Trương Lỗ một thân một mình buồn uống rượu, việc quân Kinh Châu quy mô tiến công Ba Thục, gã cũng có nghe thấy, nhưng tình huống cụ thể gã lại không biết.
Mãi cho đến khi Lưu Cảnh tiến công Ba Thục, Trương Lỗ mới rốt cục phản ứng kịp, gã và Lưu Chương đã thành hai quân cờ của Lưu Cảnh. Lưu Cảnh đánh nghi binh Thượng Dung, chính là vì dẫn quân đội Lưu Chương vào Hán Trung, từ phía bắc làm chệch hướng của mình, phòng ngừa gã thừa dịp loạn nhập Thục, mục tiêu chân chính của Lưu Cảnh vẫn là Ba Thục.
Trương Lỗ rất lo lắng, sau khi Lưu Cảnh lấy được Ba Thục, tất nhiên sẽ chỉ binh tới Hán Trung, hắn sẽ tiến công từ hai tuyến Ích Châu và Thượng Dung, với sự thiện chiến của quân Kinh Châu, chính mình còn có thể thủ được Hán Trung sao?
Lúc này, mưu sĩ Diêm Phố chậm rãi đi vào đại trướng, thân thiết hỏi han:
- Hôm nay tâm tình Tướng quân dường như không tốt?
Trương Lỗ thở dài một tiếng:
- Trong lòng ưu phiền, vả lại qua ngày hôm nay, sẽ không biết ngày mai thế nào.
Gã khoát tay:
- Tiên sinh mời ngồi đi!
Diêm Phố ngồi xuống, thật cẩn thận hỏi:
- Tướng quân là lo lắng Lưu Cảnh sao?
Trương Lỗ gật gật đầu:
- Đúng vậy, cũng không biết bây giờ hắn đánh hạ Ích Châu hay chưa, hắn sẽ tiếp tục Bắc thượng, tiến công Hán Trung hay không đây?
- Thuộc hạ lại cảm thấy Lưu Cảnh không đánh hạ Ích Châu nhanh như vậy, việc cấp bách là phải tiêu diệt quân Ích Châu ở Định Quân Sơn, một lần nữa bố trí phòng ngự, lợi dụng địa hình hiểm trở cự quân Kinh Châu ở ngoài cửa lớn. Nếu thật sự không được, tướng quân có thể cầu cứu Tào Thừa tướng.
- Hừ!
Trương Lỗ lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Lưu Cảnh là sói, Tào Tháo chính là hổ, cầu cứu lão, không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp. Lời như vậy, xin tiên sinh đừng nói nữa.
Diêm Phố không nghĩ tới Trương Lỗ có thể mâu thuẫn với Tào Tháo như vậy, y đành phải cười khổ một cái, đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, Trương Lỗ lập tức cả kinh, đứng lên hỏi:
- Là chuyện gì xảy ra?
Một lát, một gã thân binh chạy tiến vào bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, là Ngô Ý suất quân đến khiêu chiến!
- Ngô Ý?
Trong lòng Trương Lỗ kinh ngạc, đoạn thời gian trước gã quơ được thám tử quân Ích Châu đã nói, Ngô Ý về Ba Thục rồi, tại sao lại đã quay lại?
Lúc này, Diêm Phố ở một bên hỏi:
- Là cờ quân của quân Ích Châu, lẽ nào biến hóa rồi?
Trương Lỗ lập tức hiểu được, có lẽ là Ngô Ý đầu hàng quân Kinh Châu rồi, gã cũng khẩn trương hỏi han:
- Là cờ chiến của nơi nào?
Thân binh lắc đầu:
- Ty chức khôngnghe nói.
Trương Lỗ lúc này ra lệnh:
- Xuất binh nghênh chiến!
Tiếng trống trận trong quân doanh Hán Trung cũng gõ ầm ầm, bọn họ đã gần mười ngày không có xuất chiến. Theo tiếng trống trận gõ vang, phấn chấn của quân đội Hán Trung cũng bắt đầu nổi dậy. Cửa doanh mở rộng ra, Trương Lỗ suất lĩnh mười ngàn quân đội nối đuôi nhau đi ra, tinh kỳ phấp phới, đằng đằng sát khí.
Khi bọn họ đối diện ngoài hai dặm, một chi quân đội hơn vạn người cũng xếp thành hàng chỉnh tề, dưới ánh mặt trời, nón trụ minh giáp sáng lấp lánh, ánh đao lóe lên. Trương Lỗ thấy rõ ràng, cờ lớn của đối phương đón gió phất phới, chính là cờ chiến màu lam của Ích Châu, điều này khiến Trương Lỗ nhẹ nhàng thở ra, vậy nghĩa là Ngô Ý cũng chưa đầu hàng quân Kinh Châu, cũng nghĩa là Ích Châu còn chưa bị Lưu Cảnh chiếm lĩnh.
Lúc này, Ngô Ý ở dưới sự hộ vệ của mười mấy tên tướng lĩnh cưỡi ngựa chạy vội đi lên, la lớn:
- Mời Trương đại tướng quân đi ra một chút!
Trương Lỗ do dự một chút, cũng giục ngựa tiến lên, trăm tên thân vệ vội vàng hộ vệ hai bên, hai người cách xa nhau ước chừng mười bước, Trương Lỗ cao giọng hỏi:
- Ngô Tướng quân, có chuyện gì?
Ngô Ý ôm quyền cười nói:
- Có thể cùng Đại tướng quân thương lượng một chút không, chúng ta nguyện lui về Ba Thục, mong Trương đại tướng quân thả chúng ta lui binh.
Cùng ở bên cạnh Trương Lỗ, Diêm Phố mừng rỡ trong lòng, đây đúng là cơ hội trọng chỉnh phòng ngự, y đang định khuyên bảo Trương Lỗ đáp ứng, không ngờ Trương Lỗ lại lạnh lùng nói:
- Hán Trung ta không phải vườn rau xanh, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Muốn đi, cũng có thể, ngươi để đầu người lưu lại!
Ngô Ý giận dữ, tháo thiết thương xuống chỉ vào Trương Lỗ:
- Một khi đã như vậy, thì quyết một trận tử chiến đi!
Trương Lỗ ngửa đầu cười to, quay đầu lại hỏi chư tướng nói:
- Ai muốn xuất chiến?
Một gã tướng lĩnh tuổi trẻ vung đao hô:
- Mạt tướng nguyện ý xuất chiến!
Trương Lỗ thấy là thuộc cấp Mã Khúc, liền gật đầu:
- Chuẩn chiến!
Mã Khúc giục ngựa xông tới, đối diện cũng thay đổi đối thủ, không còn là Ngô Ý, mà là đại tướng Lôi Đồng, y cầm một cái xà mâu, giục ngựa đâm thẳng tướng địch, lúc này, Diêm Phố thấp giọng hỏi Trương Lỗ:
- Đại tướng quân vì sao không đồng ý cho bọn họ rút quân? Chúng ta thừa dịp sửa sang lại quan ải.
Trương Lỗ cười lạnh một tiếng nói:
- Hẳn là tình thế Ích Châu không ổn, Ngô Ý mới vội vã trở về, ta sẽ không cho gã trở về, kéo giết bọn chúng. Chờ khi gã gấp gáp rút quân, cơ hội của chúng ta liền tới rồi. Hai vạn quân Ích Châu này sao ta có thể không nuốt mất?
Diêm Phố gật gật đầu:
- Đại tướng quân quả nhiên cao minh, thuộc hạ khâm phục!
......
----------oOo----------
Chi quân đội tám ngàn người này do đại tướng Triệu Vân thống soái, tướng Ích Châu đầu hàng là Ngô Ý làm phó tướng. Bọn họ tới Định Quân Sơn tiếp nhận hai vạn quân Ích Châu, đội ngũ đã hành quân năm ngày, đã tiến vào địa giới Hán Trung, khoảng cách tới Định Quân Sơn càng ngày càng gần.
Lúc này đã là cuối xuân, thời tiết dần dần ấm lên, hơn nữa ở giữa lòng chảo, hơi nước bốc hơi lên, dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, cảm thấy càng thêm oi bức.
Triệu Vân ghìm chặt chiến mã, nâng tay làm mái che quan sát địa hình bốn phía, bọn họ đang hành quân ở giữa một lòng chảo rộng lớn, hai bên thế núi cao và dốc, chỗ lòng chảo rộng nhất tới vài dặm, chỗ hẹp nhất cũng tới một dặm. Giữa thung lũng là một suối nước chảy xiết, còn chưa hình thành dòng sông, bề rộng suối nước chừng năm sáu trượng, dòng nước trong suốt thấy đáy, có thể hành quân bằng chân trần ở trong nước, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến bên hông người, suối nước lạnh lẽo làm cho nhiệt khí trên người đều biến mất.
- Triệu tướng quân!
Phía sau truyền đến tiếng gọi, Triệu Vân vừa quay đầu lại, thấy Ngô Ý đang phóng ngựa chạy tới, hai người bọn họ một đường ở chung hòa hợp, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tuy Ngô Ý chỉ là phó tướng của Triệu Vân, nhưng y cũng không có một câu oán hận, y biết rằng địa vị của Triệu Vân ở trong quân Kinh Châu rất cao, gần với Hoàng Trung và Văn Sính, thậm chí so với Cam Ninh còn cao một bậc, đây cũng là bởi vì quan hệ đặc thù giữa Triệu Vân và Lưu Cảnh.
Hơn nữa Triệu Vân làm người độ lượng, đối đãi với người ngoài chân thành, hơn nữa bản thân y đã danh chấn thiên hạ, Ngô Ý đối với y là tâm phục khẩu phục, cam nguyện làm phó tướng cho y.
Hơn nữa trước khi đi, Lưu Cảnh cũng nói rõ với y, để y đi tới Hán Trung, cũng là bởi vì chỉ có y mới có thể thu hai vạn quân đội Hán Trung, ủy khuất y cùng đi với Triệu Vân chuyến này, về sau sẽ trọng dụng. Có những lời này của Lưu Cảnh, Ngô Ý càng không có gì lo lắng nữa.
Y phóng ngựa chạy lên trước, chắp tay cười nói:
- Nơi này cách Định Quân Sơn không đến năm mươi dặm, không bằng phái thám báo đi tìm hiểu một chút tình huống trước, chúng ta cùng đám binh sĩ nghỉ ngơi một canh giờ, Triệu tướng quân cảm thấy như thế nào?
Triệu Vân vui vẻ đáp ứng:
- Ngô Tướng quân nói có lý, nghỉ ngơi ngay tại chỗ đi!
Ngô Ý vội vàng phân phó quân đội nghỉ ngơi ngay tại chỗ ở hai bờ sông, lại phái ra một đội thám báo đi Định Quân Sơn tìm hiểu tin tức, bọn lính đều ngồi ở bờ sông nghỉ ngơi, rất nhiều người cởi áo giáp, nằm tắm ở trong suối nước.
Lúc này, mưu sĩ theo quân là Pháp Chính ngồi xuống bên cạnh Triệu Vân cười hỏi:
- Triệu tướng quân, chúng ta đi lần này là trực tiếp cướp lấy Hán Trung, hay là mở Hán Trung Đạo trước?
Triệu Vân trầm tư chốc lát nói:
- Mấu chốt là xem Thượng Dung bên kia, Châu Mục đã ra lệnh tấn công Thượng Dung, nếu lấy được Thượng Dung, Cam Ninh và Ngụy Diên sẽ từ Thượng Dung Bắc thượng, cùng chúng ta hội hợp ở Hán Trung, ý tứ của Châu Mục là để cho chúng ta làm chệch hướng chủ lực Trương Lỗ ở Định Quân Sơn, để Cam Ninh và Ngụy Diên cướp lấy Nam Trịnh. Nếu thuận lợi, thì do chúng ta trực tiếp đánh hạ Hán Trung, nếu không thuận lợi, như vậy Châu Mục có thể sẽ Bắc thượng.
Pháp Chính gật gật đầu:
- Ta hiểu được, tuy nhiên Trương Lỗ người này vô cùng cảnh giác, một khi Thượng Dung có thất bại, gã liền sẽ lập tức thay đổi sách lược. Cam tướng quân bọn họ chưa chắc sẽ có cơ hội cướp lấy Nam Trịnh, ta đề nghị còn không bằng chúng ta đánh lén Nam Trịnh, giết cho Trương Lỗ trở tay không kịp.
Tinh thần Triệu Vân rung lên, y biết rằng Lưu Cảnh rất coi trọng Pháp Chính, vẫn ca tụng gã là người có kỳ mưu. Đề nghị này của Pháp Chính cũng rất có ý nghĩa, nếu như có thể lấy được Nam Trịnh, như vậy cũng liền coi như đã cướp được một nửa Hán Trung.
Triệu Vân vội vàng bảo người mời Ngô Ý đến, nói cho y biết đề nghị của Pháp Chính, Ngô Ý cũng có phần có hứng thú, vội vàng mang bản đồ tới, trải rộng ra ở trên tảng đá lớn, cười nói:
- Mời Pháp tiên sinh chỉ điểm!
Pháp Chính cười cười, nhìn bản đồ của y một lát, chỉ vào vùng Nam Trịnh nói:
- Cốc Hán Trung trên thực tế là ở giữa phía bắc Chung Nam Sơn và phía nam Đại Ba Sơn, không có gì khác so với vị trí khe hiện tại chúng ta ở, chỉ là lớn hơn mấy chục lần mà thôi, nếu chúng ta đi đường cái, rất nhanh sẽ tới Định Quân Sơn, nhưng nếu như đi đường nhỏ Ba Bắc, theo mặt nam vượt qua Định Quân Sơn, là đi thẳng được đến thành Nam Trịnh.
Triệu Vân ngẫm nghĩ một chút nói:
- Mấu chốt là chúng ta không biết tình hình thành Nam Trịnh, có bao nhiêu binh lực, là người phương nào trấn thủ?
Ngô Ý tiếp lời nói:
- Một tháng trước khi ta rời khỏi Hán Trung xuôi nam, ta biết thành Nam Trịnh do đệ của Trương Lỗ là Trương Vệ và Biệt Giá Dương Tùng trấn thủ, cũng không biết hiện tại có thay đổi gì hay không nữa.
Pháp Chính cười nói:
- Nếu như là Dương Tùng trấn thủ, vậy thì có hy vọng rồi.
Y và Ngô Ý nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, Triệu Vân không hiểu hỏi:
- Đây là vì sao?
Pháp Chính nói:
- Dương Tùng người này rất có khả năng, nhưng ham hối lộ, tâm ích lợi rất nặng, ích lợi lớn hơn trung thành, có thể từ điểm này của gã mà mở ra chỗ hổng.
Triệu Vân trầm tư một chút nói:
- Châu Mục cũng nói cho ta biết, bên người Dương Tùng có người của chúng ta, quả thật có thể lợi dụng.
Y quyết định thật nhanh nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta phân công nhau hành động, Ngô Tướng quân vẫn như cũ đi tới Định Quân Sơn chiêu dụ bộ hạ cũ, ta cùng Pháp tiên sinh đi đường nhỏ tiến đến Nam Trịnh.
Ngô Ý do dự một chút, để y một mình đi chiêu dụ bộ hạ cũ, Châu Mục cho phép làm như vậy sao?
Triệu Vân hiểu khó xử này, liền vỗ vỗ bờ vai của y, ngưng mắt nhìn y nói:
- Ngô Tướng quân cứ việc đi Định Quân Sơn, hết thảy do Triệu Vân ta đến gánh vác!
Ngô Ý yên lặng gật đầu, sự tín nhiệm của Triệu Vân khiến trong lòng y sinh ra một tia cảm kích.
....
Hai quân giằng co trước Định Quân Sơn đã có hơn một tháng, quân Ích Châu chiếm cứ chỗ cao, xây dựng doanh trại quân đội chắc chắn, từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công, mà đại doanh quân Hán Trung thì ở ngoài mười lăm dặm bên sông Miện Thủy, Trương Lỗ tự mình dẫn ba vạn quân giằng co với quân Ích Châu.
Trại lớn Định Quân Sơn là cứ điểm chiến lược quan trọng nhất của Hán Trung, là chỗ hiểm yếu cuối cùng từ Đại Ba Sơn tiến vào khe Hán Trung, quân Hán Trung từ năm thứ năm Kiến An xây dựng một bảo trại chắc chắn ở Định Quân Sơn, tích trữ lượng lớn lương thực vật tư, dùng để đối phó quân Ích Châu khuếch trương đối với Hán Trung.
Nhưng Trương Lỗ như thế nào cũng không nghĩ tới, tòa thành phòng ngự gã vất vả tạo ra cuối cùng lại trở thành một cây chêm để quân Ích Châu đánh vào Hán Trung. Bên trong bảo trại có lương thảo vật tư sung túc, lại có nước suối đầu nguồn, ít nhất có thể duy trì nửa năm, mà bảo trại dễ thủ khó công, gã tiến công liên tục ba lượt, đều chịu khổ thất bại, tổn binh hao tướng mấy nghìn người, lại không thu hoạch được gì.
Trong đại trướng, Trương Lỗ một thân một mình buồn uống rượu, việc quân Kinh Châu quy mô tiến công Ba Thục, gã cũng có nghe thấy, nhưng tình huống cụ thể gã lại không biết.
Mãi cho đến khi Lưu Cảnh tiến công Ba Thục, Trương Lỗ mới rốt cục phản ứng kịp, gã và Lưu Chương đã thành hai quân cờ của Lưu Cảnh. Lưu Cảnh đánh nghi binh Thượng Dung, chính là vì dẫn quân đội Lưu Chương vào Hán Trung, từ phía bắc làm chệch hướng của mình, phòng ngừa gã thừa dịp loạn nhập Thục, mục tiêu chân chính của Lưu Cảnh vẫn là Ba Thục.
Trương Lỗ rất lo lắng, sau khi Lưu Cảnh lấy được Ba Thục, tất nhiên sẽ chỉ binh tới Hán Trung, hắn sẽ tiến công từ hai tuyến Ích Châu và Thượng Dung, với sự thiện chiến của quân Kinh Châu, chính mình còn có thể thủ được Hán Trung sao?
Lúc này, mưu sĩ Diêm Phố chậm rãi đi vào đại trướng, thân thiết hỏi han:
- Hôm nay tâm tình Tướng quân dường như không tốt?
Trương Lỗ thở dài một tiếng:
- Trong lòng ưu phiền, vả lại qua ngày hôm nay, sẽ không biết ngày mai thế nào.
Gã khoát tay:
- Tiên sinh mời ngồi đi!
Diêm Phố ngồi xuống, thật cẩn thận hỏi:
- Tướng quân là lo lắng Lưu Cảnh sao?
Trương Lỗ gật gật đầu:
- Đúng vậy, cũng không biết bây giờ hắn đánh hạ Ích Châu hay chưa, hắn sẽ tiếp tục Bắc thượng, tiến công Hán Trung hay không đây?
- Thuộc hạ lại cảm thấy Lưu Cảnh không đánh hạ Ích Châu nhanh như vậy, việc cấp bách là phải tiêu diệt quân Ích Châu ở Định Quân Sơn, một lần nữa bố trí phòng ngự, lợi dụng địa hình hiểm trở cự quân Kinh Châu ở ngoài cửa lớn. Nếu thật sự không được, tướng quân có thể cầu cứu Tào Thừa tướng.
- Hừ!
Trương Lỗ lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Lưu Cảnh là sói, Tào Tháo chính là hổ, cầu cứu lão, không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp. Lời như vậy, xin tiên sinh đừng nói nữa.
Diêm Phố không nghĩ tới Trương Lỗ có thể mâu thuẫn với Tào Tháo như vậy, y đành phải cười khổ một cái, đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, Trương Lỗ lập tức cả kinh, đứng lên hỏi:
- Là chuyện gì xảy ra?
Một lát, một gã thân binh chạy tiến vào bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, là Ngô Ý suất quân đến khiêu chiến!
- Ngô Ý?
Trong lòng Trương Lỗ kinh ngạc, đoạn thời gian trước gã quơ được thám tử quân Ích Châu đã nói, Ngô Ý về Ba Thục rồi, tại sao lại đã quay lại?
Lúc này, Diêm Phố ở một bên hỏi:
- Là cờ quân của quân Ích Châu, lẽ nào biến hóa rồi?
Trương Lỗ lập tức hiểu được, có lẽ là Ngô Ý đầu hàng quân Kinh Châu rồi, gã cũng khẩn trương hỏi han:
- Là cờ chiến của nơi nào?
Thân binh lắc đầu:
- Ty chức khôngnghe nói.
Trương Lỗ lúc này ra lệnh:
- Xuất binh nghênh chiến!
Tiếng trống trận trong quân doanh Hán Trung cũng gõ ầm ầm, bọn họ đã gần mười ngày không có xuất chiến. Theo tiếng trống trận gõ vang, phấn chấn của quân đội Hán Trung cũng bắt đầu nổi dậy. Cửa doanh mở rộng ra, Trương Lỗ suất lĩnh mười ngàn quân đội nối đuôi nhau đi ra, tinh kỳ phấp phới, đằng đằng sát khí.
Khi bọn họ đối diện ngoài hai dặm, một chi quân đội hơn vạn người cũng xếp thành hàng chỉnh tề, dưới ánh mặt trời, nón trụ minh giáp sáng lấp lánh, ánh đao lóe lên. Trương Lỗ thấy rõ ràng, cờ lớn của đối phương đón gió phất phới, chính là cờ chiến màu lam của Ích Châu, điều này khiến Trương Lỗ nhẹ nhàng thở ra, vậy nghĩa là Ngô Ý cũng chưa đầu hàng quân Kinh Châu, cũng nghĩa là Ích Châu còn chưa bị Lưu Cảnh chiếm lĩnh.
Lúc này, Ngô Ý ở dưới sự hộ vệ của mười mấy tên tướng lĩnh cưỡi ngựa chạy vội đi lên, la lớn:
- Mời Trương đại tướng quân đi ra một chút!
Trương Lỗ do dự một chút, cũng giục ngựa tiến lên, trăm tên thân vệ vội vàng hộ vệ hai bên, hai người cách xa nhau ước chừng mười bước, Trương Lỗ cao giọng hỏi:
- Ngô Tướng quân, có chuyện gì?
Ngô Ý ôm quyền cười nói:
- Có thể cùng Đại tướng quân thương lượng một chút không, chúng ta nguyện lui về Ba Thục, mong Trương đại tướng quân thả chúng ta lui binh.
Cùng ở bên cạnh Trương Lỗ, Diêm Phố mừng rỡ trong lòng, đây đúng là cơ hội trọng chỉnh phòng ngự, y đang định khuyên bảo Trương Lỗ đáp ứng, không ngờ Trương Lỗ lại lạnh lùng nói:
- Hán Trung ta không phải vườn rau xanh, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Muốn đi, cũng có thể, ngươi để đầu người lưu lại!
Ngô Ý giận dữ, tháo thiết thương xuống chỉ vào Trương Lỗ:
- Một khi đã như vậy, thì quyết một trận tử chiến đi!
Trương Lỗ ngửa đầu cười to, quay đầu lại hỏi chư tướng nói:
- Ai muốn xuất chiến?
Một gã tướng lĩnh tuổi trẻ vung đao hô:
- Mạt tướng nguyện ý xuất chiến!
Trương Lỗ thấy là thuộc cấp Mã Khúc, liền gật đầu:
- Chuẩn chiến!
Mã Khúc giục ngựa xông tới, đối diện cũng thay đổi đối thủ, không còn là Ngô Ý, mà là đại tướng Lôi Đồng, y cầm một cái xà mâu, giục ngựa đâm thẳng tướng địch, lúc này, Diêm Phố thấp giọng hỏi Trương Lỗ:
- Đại tướng quân vì sao không đồng ý cho bọn họ rút quân? Chúng ta thừa dịp sửa sang lại quan ải.
Trương Lỗ cười lạnh một tiếng nói:
- Hẳn là tình thế Ích Châu không ổn, Ngô Ý mới vội vã trở về, ta sẽ không cho gã trở về, kéo giết bọn chúng. Chờ khi gã gấp gáp rút quân, cơ hội của chúng ta liền tới rồi. Hai vạn quân Ích Châu này sao ta có thể không nuốt mất?
Diêm Phố gật gật đầu:
- Đại tướng quân quả nhiên cao minh, thuộc hạ khâm phục!
......
----------oOo----------
/708
|