Lưu Cảnh vẫn luôn chú ý đến thế cục Quan Trung, hắn vội vàng tiếp nhận bức thư, mở ra đọc một lần, trong thư nói Mã Siêu lấy tội tư thông Tào Tháo mà giết chết Hàn Toại, đem thủ cấp đến các doanh để thị chúng.
Lưu Cảnh thở dài, sai người dẫn binh sỹ báo tin đi nghỉ ngơi, rồi mới nói với Doãn Mặc và Ngô Ý bên cạnh:
- Mã Siêu không có tài trí, đã trúng kế ly gián của Tào Tháo, mười bộ liên quân vốn là liền thành một tuyến, hiện tại đã mất đi một, chín bộ còn lại có thể bị bó buộc nữa hay không? Nội hoạn đã sinh, thời gian đã không còn nhiều, cùng lắm là một tháng, Mã Siêu ắt sẽ bại!
Ngô Ý gật gật đầu:
- Theo như việc này thì, Châu Mục không tiến binh Quan Trung là cử chỉ sáng suốt, hơn nữa Quan Trung không giống như Hán Trung, có thể dùng một trận chiến mà bình định, chúng ta cần phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ.
Lưu Cảnh rất coi trọng Ngô Ý, Ngô Ý không chỉ có thể mang binh đánh trận, đồng thời mưu lược cũng rất lợi hại, không hổ là quân sư của Ba Thục, chỉ tiếc Lưu Chương tin tưởng Hoàng Quyền, không nghe theo kế của Ngô Ý, vào thời khắc mấu chốt còn phái Ngô Ý đi Hán Trung, cuối cùng dẫn đến diệt quốc.
Lưu Cảnh lại trọng dụng Ngô Ý, hắn phong Triệu Vân làm Đô đốc Hán Trung, quản lý ba vạn quân ở Hán Trung, những đồng thời cũng phong Ngô Ý làm Đô đốc Tế tửu, hiệp trợ Triệu Vân chưởng quản quân vụ, làm phó cho Triệu Vân, Pháp Chính làm Trưởng sử, chủ quản chính vụ, lần này Ngô Ý lên đường đến Hán Trung nhậm chức.
Tận đáy lòng của Ngô Ý cũng thấy vui mừng vì mình đã đi theo chủ công như Lưu Cảnh, trên phương diện quan văn Lưu Cảnh đã chọn đúng người, chỉ có tài mới được trọng dụng, lại đồng ý thả lỏng quyền lực trong tay, để cho quần thần có thể phát huy tài năng của mình, cũng chiếm được sự trung thành của các hạ thần.
Mặt khác, đối với quân đội Lưu Cảnh còn thưởng phạt phân minh, quân kỷ nghiêm khắc, có ân có uy, khống chế chặt chẽ quân đội trong tay, đồng thời bớt lao dịch, giảm thuế phú, cổ vũ buôn bán, phát triển kinh tế, lại lấy thân mình làm tấm gương, chú trọng đơn sơ, có thể đồng cam cộng khổ với binh sỹ, đạt được dân tâm và quân tâm, người như vậy, mới là vị hùng chủ có thể tranh đoạt thiên hạ.
Ngô Ý thích mang Lưu Chương và Lưu Cảnh ra so sánh, mỗi lần so sánh, thì cảm thán một lần, so ra, Lưu Chương càng ngu ngốc yếu nhược, chính là nhờ gặp được minh chủ như Lưu Cảnh, mới khiến các hiền thần lương tướng Ba Thục bao gồm cả Ngô Ý nhìn thấy được tiền đồ xán lạn của mình, mới khiến họ có sự nhiệt tình và mục tiêu để phấn đấu phấn đấu, xóa đi sự đấu đá nội bộ trước đó, đều toàn tâm toàn ý phò tá Lưu Cảnh đạt đến mục tiêu cao quý.
Nghĩ đến đây, Ngô Ý lại cười nói:
- Vi thần còn có một đề nghị, Châu Mục không ngại suy xét một chút chứ.
- Xin Tư mã cứ nói!
- Trong khoảng thời gian hàn huyên với đại thần Thục Trung, vi thần đều thường hay nói đến Quan Trung, dường như mỗi người đều có cách nghĩ riêng, Châu Mục không ngại công khai thu thập bình Tam Phụ sách (sách lược bình định Tam Phụ), một mặt có thể tiếp thu ý kiến của quần chúng, mặt khác, có thể kích thích sự nhiệt tình tham gia của tất cả mọi người, khiến chúng thần đất Thục phóng tầm mắt nhìn xa một chút, không thể cứ chẳm chằm vào ba tấc đất Ba Thục nữa.
Không đợi Ngô ý nói xong, Doãn Mặc bên cạnh đã không kìm nổi mà khen không ngớt lời:
- Quả nhiên là thượng sách vậy!
Lưu Cảnh cười cười hỏi Doãn Mặc:
- Sách lược này của Ngô tư mã hay như thế nào?
Doãn Mặc cười nói:
- Vấn đề của quan viên Thục Trung chính là tư tưởng sỹ tộc bản địa quá nặng, tầm nhìn hạn hẹp, mù quáng bài ngoại, qua nhiều năm như vậy đã trở thành cái nhọt độc to lớn trong quan trường Ích Châu, trừ tận gốc nó ít nhất cần thời gian mười mấy năm, nhưng có thể trong thời gian ngắn làm giảm bớt đi cái tập tục của sỹ tộc bản địa, một là đến xứ lạ đảm nhiệm chức quan, có thể đi đất Ba làm quan, cũng có thể đi Kinh Châu nhậm chức.
- Kế tiếp chính là bồi dưỡng ánh mắt quan sát thiên hạ, giống như đề nghị của Tư mã, thu thập bình Tam Phụ sách , đây chính là một đơn thuốc hay, cổ vũ mọi người phóng tầm nhìn ra thiên hạ, lòng dạ đương nhiên sẽ không hẹp hòi như trước nữa.
Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Quả đúng là kế sách hay, nhưng không cần quá vội, từ từ mà làm!
Ngoại trừ đại trướng trung quân để xử lý công vụ ra, phía sau còn có hai tòa tiểu trướng, một là thiên trướng, để cho hai thị nữ của Tôn Thượng Hương ở, một là tẩm trướng của Lưu Cảnh, hơi lớn một chút, là một loại trướng hai tầng, cũng chính là trong ngoài có hai lớp màn trướng, ở giữa có đường thông cho một người đi, theo thông đạo có thể trực tiếp đi đến thiên trướng, hai tòa trướng này thực tế chính là một tòa doanh trướng, vì ngoại hình giống hồ lô, cho nên được gọi là hồ lô trướng.
Trong tẩm trướng, Tôn Thượng Hương đang cùng hai người thị nữ thu dọn đồ đạc, giống như trướng trung quân, trên mặt đất của tẩm trướng cũng được lót một lớp cỏ khô, lại trải lên một tấm thảm, tuy tẩm trướng không lớn, nhiều lắm chỉ có thể chứa được bốn người, nhưng cũng có vẻ rất ấm áp thoải mái, việc này đương nhiên có liên quan đến sự bố trí tỉ mỉ của Tôn Thượng Hương, dù sao nàng cũng là nữ nhân, dọn dẹp sạch sẽ là thiên tính của nàng.
Tôn Thượng Hương đã thay một bộ y phục khác, cởi bộ giáp vẩy cá ra, khoát vào một bộ nội bào màu trắng, lộ ra thân hình mềm mại của nàng, mái tóc đen tung lên như thác nước, dưới ánh nến chiếu rọi, nước da của nàng sáng bóng như ngà voi, hai mắt lóe sáng như bảo thạch.
Tôn Thượng Hương gấp chỉnh tề mấy bộ y phục, cất vào trong rương, lại mang Thanh Nguyệt Kiếm của nàng ra treo lên trên trướng, lúc này, nàng nghe thấy ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, có tiếng thân binh canh gác chào hỏi, Lưu Cảnh đã trở về, nàng liền nói với hai người thị nữ:
- Trời đã không còn sớm nữa, ngày mai canh năm sẽ phải xuất phát, các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi!
Hai người thị nữ thi lễ, liền lui xuống, theo đường thông trở về thiên trướng của họ, lúc này, màn trướng đã được vén lên, Lưu Cảnh mang vẻ mặt tươi cười đi vào.
- Sao vậy, trong trướng ẩm thấp sao?
Lưu Cảnh nhìn sơ qua rồi cười nói.
- Ừm! Vẫn còn tốt hơn so với thiếp nghĩ, có lẽ là do hai tầng trướng.
Tôn Thượng Hương nở nụ cười xinh tươi, tiến lên thay hắn cởi bỏ giáp trụ, lại giúp hắn cởi giày, lúc này, hai người thị nữ lại xách đến hai thùng nước nóng, hầu hạ Lưu Cảnh rửa chân, Tôn Thượng Hương thì ngồi một bên, cười mỉm chi nhìn hai người bận rộn, rửa chân xong, nàng thấy thị nữ muốn xách thùng nước đi, liền ngăn lại, nói:
- Để lại nửa thùng nước nóng, các ngươi đi đi!
Lưu Cảnh rửa chân xong, thoải mái nằm xuống, dễ chịu đến nỗi hắn phải thốt lên:
- Cảm giác được nằm xuống quả thật là quá tuyệt vời!
Tay lại không nhàn rỗi, nhẹ nhàng vung tới, choàng lấy eo của Tôn Thượng Hương, ôm vào trong người mình, Tôn Thượng Hương không kịp đề phòng, sợ đến mức thiếu chút nữa đã kêu ra thành tiếng, y nghĩ đến thân binh ngoài trướng, liền cắn môi, đấm vào vai Lưu Cảnh hai quyền:
- Không được dọa thiếp như vậy!
Không đợi nàng nói xong, Lưu Cảnh liền hôn lên môi nàng, thân thể của Tôn Thượng Hương dần mềm nhũn ra, ôm lấy cổ của trượng phu hôn say sưa, lúc này, bàn tay của Lưu Cảnh đã vươn vào trong váy của nàng, Tôn Thượng Hương vội vàng đè tay của hắn xuống, gắt gỏng:
- Đêm nay không được!
Lưu Cảnh thấp giọng cười nói:
- Nếu không được, nàng để lại nửa thùng nước nóng làm gì?
- Cái tên này, tâm tư của chàng toàn nghĩ bậy thôi!
Tôn Thượng Hương bị hắn đoán trúng tim đen, vẻ mặt ửng đỏ, lòng cũng dần tan chảy, mặc cho trượng phu cởi từng chiếc từng chiếc váy lụa của nàng ra, đêm dần khuya, các binh sỹ đều đã vào giấc mộng đẹp, trong trướng Lưu Cảnh quấn quít Tôn Thượng Hương mà ngủ, hai con tim hòa làm một thể.
Lưu Cảnh thở dài, sai người dẫn binh sỹ báo tin đi nghỉ ngơi, rồi mới nói với Doãn Mặc và Ngô Ý bên cạnh:
- Mã Siêu không có tài trí, đã trúng kế ly gián của Tào Tháo, mười bộ liên quân vốn là liền thành một tuyến, hiện tại đã mất đi một, chín bộ còn lại có thể bị bó buộc nữa hay không? Nội hoạn đã sinh, thời gian đã không còn nhiều, cùng lắm là một tháng, Mã Siêu ắt sẽ bại!
Ngô Ý gật gật đầu:
- Theo như việc này thì, Châu Mục không tiến binh Quan Trung là cử chỉ sáng suốt, hơn nữa Quan Trung không giống như Hán Trung, có thể dùng một trận chiến mà bình định, chúng ta cần phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ.
Lưu Cảnh rất coi trọng Ngô Ý, Ngô Ý không chỉ có thể mang binh đánh trận, đồng thời mưu lược cũng rất lợi hại, không hổ là quân sư của Ba Thục, chỉ tiếc Lưu Chương tin tưởng Hoàng Quyền, không nghe theo kế của Ngô Ý, vào thời khắc mấu chốt còn phái Ngô Ý đi Hán Trung, cuối cùng dẫn đến diệt quốc.
Lưu Cảnh lại trọng dụng Ngô Ý, hắn phong Triệu Vân làm Đô đốc Hán Trung, quản lý ba vạn quân ở Hán Trung, những đồng thời cũng phong Ngô Ý làm Đô đốc Tế tửu, hiệp trợ Triệu Vân chưởng quản quân vụ, làm phó cho Triệu Vân, Pháp Chính làm Trưởng sử, chủ quản chính vụ, lần này Ngô Ý lên đường đến Hán Trung nhậm chức.
Tận đáy lòng của Ngô Ý cũng thấy vui mừng vì mình đã đi theo chủ công như Lưu Cảnh, trên phương diện quan văn Lưu Cảnh đã chọn đúng người, chỉ có tài mới được trọng dụng, lại đồng ý thả lỏng quyền lực trong tay, để cho quần thần có thể phát huy tài năng của mình, cũng chiếm được sự trung thành của các hạ thần.
Mặt khác, đối với quân đội Lưu Cảnh còn thưởng phạt phân minh, quân kỷ nghiêm khắc, có ân có uy, khống chế chặt chẽ quân đội trong tay, đồng thời bớt lao dịch, giảm thuế phú, cổ vũ buôn bán, phát triển kinh tế, lại lấy thân mình làm tấm gương, chú trọng đơn sơ, có thể đồng cam cộng khổ với binh sỹ, đạt được dân tâm và quân tâm, người như vậy, mới là vị hùng chủ có thể tranh đoạt thiên hạ.
Ngô Ý thích mang Lưu Chương và Lưu Cảnh ra so sánh, mỗi lần so sánh, thì cảm thán một lần, so ra, Lưu Chương càng ngu ngốc yếu nhược, chính là nhờ gặp được minh chủ như Lưu Cảnh, mới khiến các hiền thần lương tướng Ba Thục bao gồm cả Ngô Ý nhìn thấy được tiền đồ xán lạn của mình, mới khiến họ có sự nhiệt tình và mục tiêu để phấn đấu phấn đấu, xóa đi sự đấu đá nội bộ trước đó, đều toàn tâm toàn ý phò tá Lưu Cảnh đạt đến mục tiêu cao quý.
Nghĩ đến đây, Ngô Ý lại cười nói:
- Vi thần còn có một đề nghị, Châu Mục không ngại suy xét một chút chứ.
- Xin Tư mã cứ nói!
- Trong khoảng thời gian hàn huyên với đại thần Thục Trung, vi thần đều thường hay nói đến Quan Trung, dường như mỗi người đều có cách nghĩ riêng, Châu Mục không ngại công khai thu thập bình Tam Phụ sách (sách lược bình định Tam Phụ), một mặt có thể tiếp thu ý kiến của quần chúng, mặt khác, có thể kích thích sự nhiệt tình tham gia của tất cả mọi người, khiến chúng thần đất Thục phóng tầm mắt nhìn xa một chút, không thể cứ chẳm chằm vào ba tấc đất Ba Thục nữa.
Không đợi Ngô ý nói xong, Doãn Mặc bên cạnh đã không kìm nổi mà khen không ngớt lời:
- Quả nhiên là thượng sách vậy!
Lưu Cảnh cười cười hỏi Doãn Mặc:
- Sách lược này của Ngô tư mã hay như thế nào?
Doãn Mặc cười nói:
- Vấn đề của quan viên Thục Trung chính là tư tưởng sỹ tộc bản địa quá nặng, tầm nhìn hạn hẹp, mù quáng bài ngoại, qua nhiều năm như vậy đã trở thành cái nhọt độc to lớn trong quan trường Ích Châu, trừ tận gốc nó ít nhất cần thời gian mười mấy năm, nhưng có thể trong thời gian ngắn làm giảm bớt đi cái tập tục của sỹ tộc bản địa, một là đến xứ lạ đảm nhiệm chức quan, có thể đi đất Ba làm quan, cũng có thể đi Kinh Châu nhậm chức.
- Kế tiếp chính là bồi dưỡng ánh mắt quan sát thiên hạ, giống như đề nghị của Tư mã, thu thập bình Tam Phụ sách , đây chính là một đơn thuốc hay, cổ vũ mọi người phóng tầm nhìn ra thiên hạ, lòng dạ đương nhiên sẽ không hẹp hòi như trước nữa.
Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Quả đúng là kế sách hay, nhưng không cần quá vội, từ từ mà làm!
Ngoại trừ đại trướng trung quân để xử lý công vụ ra, phía sau còn có hai tòa tiểu trướng, một là thiên trướng, để cho hai thị nữ của Tôn Thượng Hương ở, một là tẩm trướng của Lưu Cảnh, hơi lớn một chút, là một loại trướng hai tầng, cũng chính là trong ngoài có hai lớp màn trướng, ở giữa có đường thông cho một người đi, theo thông đạo có thể trực tiếp đi đến thiên trướng, hai tòa trướng này thực tế chính là một tòa doanh trướng, vì ngoại hình giống hồ lô, cho nên được gọi là hồ lô trướng.
Trong tẩm trướng, Tôn Thượng Hương đang cùng hai người thị nữ thu dọn đồ đạc, giống như trướng trung quân, trên mặt đất của tẩm trướng cũng được lót một lớp cỏ khô, lại trải lên một tấm thảm, tuy tẩm trướng không lớn, nhiều lắm chỉ có thể chứa được bốn người, nhưng cũng có vẻ rất ấm áp thoải mái, việc này đương nhiên có liên quan đến sự bố trí tỉ mỉ của Tôn Thượng Hương, dù sao nàng cũng là nữ nhân, dọn dẹp sạch sẽ là thiên tính của nàng.
Tôn Thượng Hương đã thay một bộ y phục khác, cởi bộ giáp vẩy cá ra, khoát vào một bộ nội bào màu trắng, lộ ra thân hình mềm mại của nàng, mái tóc đen tung lên như thác nước, dưới ánh nến chiếu rọi, nước da của nàng sáng bóng như ngà voi, hai mắt lóe sáng như bảo thạch.
Tôn Thượng Hương gấp chỉnh tề mấy bộ y phục, cất vào trong rương, lại mang Thanh Nguyệt Kiếm của nàng ra treo lên trên trướng, lúc này, nàng nghe thấy ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, có tiếng thân binh canh gác chào hỏi, Lưu Cảnh đã trở về, nàng liền nói với hai người thị nữ:
- Trời đã không còn sớm nữa, ngày mai canh năm sẽ phải xuất phát, các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi!
Hai người thị nữ thi lễ, liền lui xuống, theo đường thông trở về thiên trướng của họ, lúc này, màn trướng đã được vén lên, Lưu Cảnh mang vẻ mặt tươi cười đi vào.
- Sao vậy, trong trướng ẩm thấp sao?
Lưu Cảnh nhìn sơ qua rồi cười nói.
- Ừm! Vẫn còn tốt hơn so với thiếp nghĩ, có lẽ là do hai tầng trướng.
Tôn Thượng Hương nở nụ cười xinh tươi, tiến lên thay hắn cởi bỏ giáp trụ, lại giúp hắn cởi giày, lúc này, hai người thị nữ lại xách đến hai thùng nước nóng, hầu hạ Lưu Cảnh rửa chân, Tôn Thượng Hương thì ngồi một bên, cười mỉm chi nhìn hai người bận rộn, rửa chân xong, nàng thấy thị nữ muốn xách thùng nước đi, liền ngăn lại, nói:
- Để lại nửa thùng nước nóng, các ngươi đi đi!
Lưu Cảnh rửa chân xong, thoải mái nằm xuống, dễ chịu đến nỗi hắn phải thốt lên:
- Cảm giác được nằm xuống quả thật là quá tuyệt vời!
Tay lại không nhàn rỗi, nhẹ nhàng vung tới, choàng lấy eo của Tôn Thượng Hương, ôm vào trong người mình, Tôn Thượng Hương không kịp đề phòng, sợ đến mức thiếu chút nữa đã kêu ra thành tiếng, y nghĩ đến thân binh ngoài trướng, liền cắn môi, đấm vào vai Lưu Cảnh hai quyền:
- Không được dọa thiếp như vậy!
Không đợi nàng nói xong, Lưu Cảnh liền hôn lên môi nàng, thân thể của Tôn Thượng Hương dần mềm nhũn ra, ôm lấy cổ của trượng phu hôn say sưa, lúc này, bàn tay của Lưu Cảnh đã vươn vào trong váy của nàng, Tôn Thượng Hương vội vàng đè tay của hắn xuống, gắt gỏng:
- Đêm nay không được!
Lưu Cảnh thấp giọng cười nói:
- Nếu không được, nàng để lại nửa thùng nước nóng làm gì?
- Cái tên này, tâm tư của chàng toàn nghĩ bậy thôi!
Tôn Thượng Hương bị hắn đoán trúng tim đen, vẻ mặt ửng đỏ, lòng cũng dần tan chảy, mặc cho trượng phu cởi từng chiếc từng chiếc váy lụa của nàng ra, đêm dần khuya, các binh sỹ đều đã vào giấc mộng đẹp, trong trướng Lưu Cảnh quấn quít Tôn Thượng Hương mà ngủ, hai con tim hòa làm một thể.
/708
|