Bàng Thống chăm chú nhìn vào sa bàn một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Quan Trung là nơi đóng đô của hai triều đại Tần Hán, long mạch đã kéo dài mấy trăm năm, có thể nói là người Quan Trung có thể có được cả thiên hạ, đạo lý này Tào Tháo cũng biết, chỉ có điều lão gặp trở ngại trên thực tế mới không thể dời đô về Trường An, nhưng cũng không tỏ vẻ lão coi trọng Quan Trung, đại chiến Xích Bích, Tào Tháo điều binh khắp thiên hạ, duy chỉ có Quan Trung là không điều một binh một tốt, bởi vậy có thể thấy lão coi trọng Quan Trung như thế nào, cho nên chúng ta phải đoạt Quan Trung, ý nghĩa của nó không thua gì trận chiến Xích Bích, hoàn toàn không giống với đoạt Ba Thục, tranh Hán Trung, điều này hy vọng trong lòng Châu Mục phải hiểu.
Lưu Cảnh khẽ gật đầu:
- Hiện tại đã là cuối mùa thu, Tào Tháo vẫn đang tấn công Mã Siêu, lại lệnh cho Tuân Du dẫn mười vạn đại quân trấn thủ Quan Trung, đủ thấy lão coi trọng Quan Trung, trong lòng ta cũng hiểu tầm quan trọng của Quan Trung đối với Tào Tháo.
- Nếu Châu Mục hiểu, vậy thứ cho thần nói thẳng, bốn phía Quan Trung là núi cao hiểm trở, chúng ta muốn đoạt Quan Trung, không ngoài ba lộ, một là trung lộ, cũng chính là Dụ Cốc đạo, Tý Ngọ đạo, Bao Tà đạo, Thảng Lạc đạo, Trần Thương đạo, năm con đường này xuyên qua Chung Nam sơn sâu thẳm hiểm trở, một lộ khác là tây lộ, từ quận Võ Đô ra Kỳ Sơn đến Lũng Tây, lại đi dọc theo Vị Thủy tiến vào Quan Trung; lộ thứ ba là đông lộ, đi quận Nam Dương, vượt qua con đường Võ Quan tiến vào Quan Trung.
Bàng Thống chậm rãi nói, vẻ mặt Lưu Cảnh nghiêm túc, chăm chú nhìn vào các con đường đến Quan Trung ở trên sa bàn, những con đường mà Bàng Thống nói hắn đều đã suy xét, chỉ có điều trong nhất thời hắn vẫn chưa đưa ra chủ ý, nhưng hắn không ngắt lời Bàng Thống, để y tiếp tục nói.
Bàng Thống lại tiếp tục nói:
- Nếu như suy xét trên phương diện tiếp tế và hành quân, kỳ thực từ Nam Dương đi Võ Quan là tiện lợi nhất, phương diện này vướng vào vấn đề phải tấn công Nam Dương, bây giờ Tào Tháo đang ở quận Thiên Thủy, binh lực chủ yếu đều ở Quan Trung, tấn công quận Nam Dương là cơ hội tốt nhất, không biết Châu Mục đã nghĩ đến hay chưa?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Ta và Tào Tháo đã ký kết hiệp nghị đình chiến ở Nam Dương, chính vào lúc ta tấn công Ba Thục, toàn bộ Tương Dương chỉ có không đến hai vạn người, nhưng Tào Tháo không thừa cơ nam hạ Tương Dương, hay tấn công quận An Lục, đương nhiên là bởi vì thủy quân, nhưng cho dù là lão tấn công Tân Dã Phàn Thánh, cũng sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho ta, chỉ có thể nói, lão vẫn tương đối tuân thủ hiệp nghị, cho nên tạm thời ta không xét đến đông tuyến.
Trong lòng Bàng Thống thầm cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ y đành phải dùng thanh gỗ chỉ vào Kỳ Sơn:
- Nếu Châu Mục không muốn xét đến đông tuyến, vậy chúng ta sẽ xem thử tây tuyến.
Kỳ thực Lưu Cảnh cũng rất chú ý tây tuyến, trong lịch sử Gia Cát Lượng muốn đoạt Quan Trung, cũng đi từ tây tuyến, so với những con đường thâm cốc hiểm trở ở trung tuyến, tây tuyến quả thật dễ đi hơn một chút, Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Xin cứ nói tiếp!
- Tây tuyến chính là ra khỏi Kỳ Sơn tiến vào quận Thiên Thủy, hiện tại Tào Tháo đang dẫn quân đến Ký Thành tiêu diệt tàn quân của Mã Siêu, không biết tình hình gần đây như thế nào?
Bàng Thống hỏi.
- Đúng như lời của Viện thừa nói, Mã Siêu đã duy trì không nổi qua mùa đông này, tuy rằng ta đáp ứng cho Mã Siêu mượn lương thực, nhưng Tào Tháo phong tỏa con đường vận lương ở Kỳ Sơn, lương thực căn bản không thể vận chuyển được, Mã Siêu không có lương thực, súc vật thì ít ỏi, ta đoán nhiều nhất chỉ còn có thể duy trì được một tháng.
Bàng Thống suy ngẫm chốc lát, liền nói:
- Nếu như Mã Siêu bại, Tào Tháo ắt sẽ rút quân về Nghiệp Đô, quân đóng tại quận Thiên Thủy sẽ giảm bớt, đợi đến mùa xuân năm sau, Châu Mục có thể chia binh hai lộ, đánh nghi binh ở trung lộ, ám xuất Kỳ Sơn, đánh úp chiếm lĩnh quận Thiên Thủy, lấy quận Thiên Thủy làm trọng địa hậu cần, thẳng theo hướng bắc công phá các quận Quan Nội, cứ như thế, chúng ta sẽ bao vây Quan Trung từ ba mặt nam, tây, bắc, việc đoạt được Quan Trung đã nắm chặt trong lòng bàn tay rồi.
Lưu Cảnh mỉm cười, ai nói Bàng Thống không có tài hoa, chỉ là Lưu Bị không chịu dùng y mà thôi, từ tận đáy lòng Lưu Cảnh khen ngợi:
- Mưu kế của Sỹ Nguyên thật hợp với ý ta, sau khi cuộc thi lần này kết thúc, ngươi cũng không cần trở về thư viện nữa, cứ nhậm chức Quân sư Tòng sự đi.
Bàng Thống mừng rỡ, tuy rằng còn kém Quân sư một bậc, nhưng chỉ kém Phó quân sư nửa bậc, đây cùng là chức vụ rất cao ở trong quân Kinh Châu, khiến trong lòng y cảm thấy thỏa mãn, y liền khom người hành lễ:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của Châu Mục, vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.
Cuối cùng cuộc công khai tuyển sỹ kéo dài gần một tháng cũng đã kết thúc, lúc này đại bộ phận sỹ tử đều đã về quê, hai tòa thành trì Tương Dương và Phàn Thành rốt cục đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại sáu ngàn sỹ tử thông qua kỳ thi thư viện, bọn họ đang lo lắng bất an chờ đợi yết bảng của kỳ thi tuyển quan.
Trải qua hai vòng thi, cuối cùng một trăm ba mươi thí sinh ưu tú nhất đã xuất hiện, trở thành người thành công sau cùng, yết bảng cũng diễn ra cùng ngày, người trúng tuyển vui mừng không dứt, không ít người mừng đến phát khóc, điều này có nghĩa là bọn họ đã bước vào quan lộ Kinh Châu.
Cho dù là người không trúng tuyển cũng không quá mất mát, dù sao thì bọn họ cũng đã thông qua được kỳ thi thư viện, có thể tiếp tục lưu lại Kinh Châu và Ích Châu đọc sách, bọn họ cũng có cơ hội thông qua cuộc thi tuyển quan trong nội bộ thư viện mà được nhập sỹ.
Canh tư vừa qua, màn đêm trầm lắng, mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ, trong thành Tương Dương im phăng phắc, Thôi Thực đã bị chưởng quầy của lữ xá đánh thức, y vội vàng đứng dậy rửa mặt chuẩn bị, hôm nay tất cả những người trúng tuyển phải đến phủ nha của phủ Tướng Quân vào canh năm, chính thức bắt đầu hành trình làm quan của bọn họ.
Lần này Thôi gia có chín người đến Tương Dương tham gia khảo thí, sau cùng có ba người thông qua kỳ thi tuyển quan, Thôi Thực là người đứng đầu bảng, điều này không có quan hệ với thân phận của y, mà là thực lực mạnh mẽ của bản thân y.
Thôi Thực là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của gia tộc Thôi thị, lúc y còn nhỏ, tổ phụ Thôi Liệt đã tán thưởng y có khí phách của người tài giỏi, cũng chính là sự coi trọng của Thôi gia đối với Lưu Cảnh, Thôi gia mới phái con cháu ưu tú nhất đến Tương Dương tham gia tuyển sỹ.
- Triệu Viễn huynh!
Đặng Hồng kích động tiền vào sân:
- Chúng ta đều đã thu thập xong, đang chờ huynh đấy!
Đặng Hồng đầu đội mão, thân mặc nho bào, có vẻ dồi dào sức sống, y xếp thứ mười chín trên yết bảng, điều này khiến y vô cùng mừng rỡ, cả đêm viết thư báo tin vui cho phụ thân.
Tuy rằng gia tộc Đặng thị không thể so với Tuân thị, Thôi thị về danh vọng trong thiên hạ, nhưng phụ thân của y ở Kinh Châu có mạng lưới quan hệ mà hai nhà Thôi, Tuân không thể bì được, điều này tạo nên ưu thế cho y khi nhậm chức sau này mà khó có người sánh được, đương nhiên, y không thể so với Thôi Thực, Thôi Thực là người đứng đầu bảng, sẽ nhận được chức quan cao nhất.
Thôi Thực cũng đội mão, vừa mặc áo vừa cười nói:
- Các huynh gấp gáp cái gì, canh năm mới bắt đầu, chúng ta đi mấy bước thì đã tới rồi.
- Tóm lại là phải đi sớm một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.
- Ta cũng xong rồi.
Thôi Thực thắt chiếc đai gấm rồi cười nói:
- Vậy thì đi thôi!
Hai người đi ra khỏi lữ xá, ở cửa lớn đã có mười mấy người đang chờ họ, đều là áo mão chỉnh chu, người nào người nấy hưng phấn lạ thường, mọi người nhìn nhau thi lễ, cùng nhau đi đến phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân cách đó không xa
Phủ nha của phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân cũng chính là châu nha trước kia, chưa đến canh năm, một trăm ba mươi sỹ tử đều đã tề tựu trên quảng trường, mười người một đội, xếp hàng chỉnh tề, mấy vị quan viên đang thông báo về các hạng mục hôm nay.
Tuân Chí là người đứng thứ năm trên yết bảng, tuy rằng xếp hạng rất cao, nhưng trong lòng y vẫn có chút tiếc nuối, y đã nghe lầm thời gian trước lúc thi, kết quả làm cho y phải gấp gáp lúc gần hết giờ, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến thành tích, nếu không y cũng có thể tiến vào ba hạng đầu.
Nhưng có thể đạt đến hạng năm y cũng rất vui, y vốn dĩ tưởng là sẽ xếp sau hạng năm mươi, vậy thì sẽ bôi nhọ gia tộc rồi, ít ra cũng không làm cho gia tộc bị mất mặt.
Tuân Chí nhẹ nhàng kéo tay áo của Thôi Thực, chỉ vào một sỹ tử dáng người tầm trung đang đứng trước mặt, khẽ giọng nói:
- Người đó chính là con cháu của Sài Tang Đào thị, nghe nói chỉ xếp hạng một trăm bảy mươi, nhưng cuối cùng lại trúng tuyển.
- Suỵt!
Thôi Thực nói khẽ:
- Đào gia là nhà mẹ đẻ của Châu Mục phu nhân, có công lao rất lớn đối với Kinh Châu, y được trúng tuyển là rất bình thường, đừng ngạc nhiên.
- Ta biết rồi, nhưng thương nhân thế gia
Trong giọng điệu của Tuân Chí lộ ra một ý khinh miệt, y được giáo huấn chính thống, luôn có sự coi thường đối với thương nhân, Thôi Thực lại rộng lượng hơn so với y, mỉm cười nói:
- Thương nhân giao nộp thuế phú, lưu thông vật tư, có tác dụng rất lớn đối với sự hùng mạnh của một nước, hiền đệ cũng không cần quá mâu thuẫn, hơn nữa ta đã gặp người này ở tửu quán, người này khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, giúp đỡ người nghèo khó, cũng là người tốt tính.
Tuân Chí cũng gật gật đầu:
- Quả thật không kiêu ngạo, cũng không cần phải ghét bỏ!
Đang nói, tiếng chuông vang lên, mọi người lập tức im lặng, không ai nói nữa, từ trong chính đường Tưởng Uyển bước nhanh ra ngoài, nói với mọi người:
- Tất cả xin hãy đi theo ta!
Đây là bước đầu tiên, Sở Công Lưu Cảnh tiếp kiến bọn họ, mỗi người đều mang vẻ mặt trang nghiêm, xếp hàng đi vào chính đường, chính đường rộng lớn, đủ chứa ngàn người, hai bên là thị vệ tay cầm giáo, mấy mươi vị quan lớn phân thành hai hàng đứng hai bên, trong đại đường lặng ngắt như tờ, vô cùng trang nghiêm.
Lúc này, Lưu Cảnh đang mặc một bộ quan phục màu tím rảo bước từ cửa bên đi vào, hắn nhìn lần lượt từng gương mặt trẻ, cười nói:
- Ta chính là Lưu Cảnh, chức mừng các vị đã thông qua kỳ thi!
Mọi người cùng khom người thi lễ, đồng thanh nói:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại chậm rãi nói:
- Thông qua được kỳ thi, cũng chính thức trở thành quan viên của hai châu Kinh Ích, chư vị đều là người tài tuấn kiệt, có người sẽ ở lại khu trung tâm, có người sẽ đến địa phương làm quan, có người sẽ đến chỗ quân đội nhậm chức, nhưng bất kể là đi đâu, ta đều không lo lắng cho tiền đồ của các ngươi, chỉ cần chuyên tâm làm việc, cẩn thận hoàn thành tốt nhiệm vụ, các ngươi đều là sẽ được nâng lên từng bước, sau cùng sẽ trở thành khanh tướng trong triều, thống trị thiên hạ, thực hiện khát vọng trong lòng.
Trong đại đường vô cùng yên tĩnh, mọi người đều im lặng lắng nghe từng câu của Lưu Cảnh:
- Hôm này là ngày đầu tiên các người nhậm chức, sau khi nghe xong lời chào mừng của ta, các ngươi sẽ cưỡi ngựa dạo phố, tiếp nhận sự chào đón của dân chúng Tương Dương, buổi tối vẫn còn nghênh yến của bá quan, đây là vinh quang của các ngươi, các ngươi có thể tận tình mà hưởng thụ vinh quang hôm nay, nhưng bắt đầu từ ngày mai, chúng ta hy vọng các ngươi sẽ bắt đầu làm việc nghiêm chỉnh, từng bước từng bước thực hiện khát vọng của mình!
Ngày hôm nay là khoảnh khắc mà mỗi một sỹ tử cũng khó mà quên được, bọn họ hưởng thụ sự chào đón của mấy mươi vạn dân chúng Tương Dương, hưởng thụ ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ của các thiếu nữ, hưởng thụ trân tu mỹ vị trong đại yến bá quan, không say không nghỉ.
Từ ngày mai sẽ bắt tay vào thủ tục nhậm chức, lĩnh một phần phí an gia, mỗi người đều có một tháng thăm gia đình, về quê sắp xếp gia đình, có thể mang vợ con cha mẹ đến Tương Dương.
Thôi Thực không trở về Bác Lăng, y chỉ viết một phong thư báo tin vui cho phụ thân, ba người đứng đầu trong kỳ thi này đều ở lại trung tâm Kinh Châu làm quan, Thôi Thực được bổ nhiệm làm Thâm quân Tòng sự, đã tiến vào nơi trọng yếu nhất của phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, mạc liêu trướng của Lưu Cảnh, đảm nhiệm chức Tòng sự cho Doãn Mặc.
Doãn Mặc dẫn y vào các trướng của mạc liêu, cười híp mắt chỉ vào một vị trí:
- Đây sẽ là nơi ngươi xử lý công vụ, phụ trách phác thảo quân lệnh, quân lệnh được đưa ra phải có chữ ký của ta, mới có thể thêm đại ấn tướng quân, quy củ rất nghiêm khắc, trên đường ta sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngươi.
Thôi Thực sửng sốt, không kiềm nổi, hỏi:
- Xin hỏi Doãn công, chúng ta phải xuất hành sao?
Doãn Mặc mỉm cười:
- Trở về thu dọn đồ đi! Ngày mai Châu Mục sẽ xuất phát đi Hán Trung, đương nhiên chúng ta cũng phải đi theo.
- Quan Trung là nơi đóng đô của hai triều đại Tần Hán, long mạch đã kéo dài mấy trăm năm, có thể nói là người Quan Trung có thể có được cả thiên hạ, đạo lý này Tào Tháo cũng biết, chỉ có điều lão gặp trở ngại trên thực tế mới không thể dời đô về Trường An, nhưng cũng không tỏ vẻ lão coi trọng Quan Trung, đại chiến Xích Bích, Tào Tháo điều binh khắp thiên hạ, duy chỉ có Quan Trung là không điều một binh một tốt, bởi vậy có thể thấy lão coi trọng Quan Trung như thế nào, cho nên chúng ta phải đoạt Quan Trung, ý nghĩa của nó không thua gì trận chiến Xích Bích, hoàn toàn không giống với đoạt Ba Thục, tranh Hán Trung, điều này hy vọng trong lòng Châu Mục phải hiểu.
Lưu Cảnh khẽ gật đầu:
- Hiện tại đã là cuối mùa thu, Tào Tháo vẫn đang tấn công Mã Siêu, lại lệnh cho Tuân Du dẫn mười vạn đại quân trấn thủ Quan Trung, đủ thấy lão coi trọng Quan Trung, trong lòng ta cũng hiểu tầm quan trọng của Quan Trung đối với Tào Tháo.
- Nếu Châu Mục hiểu, vậy thứ cho thần nói thẳng, bốn phía Quan Trung là núi cao hiểm trở, chúng ta muốn đoạt Quan Trung, không ngoài ba lộ, một là trung lộ, cũng chính là Dụ Cốc đạo, Tý Ngọ đạo, Bao Tà đạo, Thảng Lạc đạo, Trần Thương đạo, năm con đường này xuyên qua Chung Nam sơn sâu thẳm hiểm trở, một lộ khác là tây lộ, từ quận Võ Đô ra Kỳ Sơn đến Lũng Tây, lại đi dọc theo Vị Thủy tiến vào Quan Trung; lộ thứ ba là đông lộ, đi quận Nam Dương, vượt qua con đường Võ Quan tiến vào Quan Trung.
Bàng Thống chậm rãi nói, vẻ mặt Lưu Cảnh nghiêm túc, chăm chú nhìn vào các con đường đến Quan Trung ở trên sa bàn, những con đường mà Bàng Thống nói hắn đều đã suy xét, chỉ có điều trong nhất thời hắn vẫn chưa đưa ra chủ ý, nhưng hắn không ngắt lời Bàng Thống, để y tiếp tục nói.
Bàng Thống lại tiếp tục nói:
- Nếu như suy xét trên phương diện tiếp tế và hành quân, kỳ thực từ Nam Dương đi Võ Quan là tiện lợi nhất, phương diện này vướng vào vấn đề phải tấn công Nam Dương, bây giờ Tào Tháo đang ở quận Thiên Thủy, binh lực chủ yếu đều ở Quan Trung, tấn công quận Nam Dương là cơ hội tốt nhất, không biết Châu Mục đã nghĩ đến hay chưa?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Ta và Tào Tháo đã ký kết hiệp nghị đình chiến ở Nam Dương, chính vào lúc ta tấn công Ba Thục, toàn bộ Tương Dương chỉ có không đến hai vạn người, nhưng Tào Tháo không thừa cơ nam hạ Tương Dương, hay tấn công quận An Lục, đương nhiên là bởi vì thủy quân, nhưng cho dù là lão tấn công Tân Dã Phàn Thánh, cũng sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho ta, chỉ có thể nói, lão vẫn tương đối tuân thủ hiệp nghị, cho nên tạm thời ta không xét đến đông tuyến.
Trong lòng Bàng Thống thầm cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ y đành phải dùng thanh gỗ chỉ vào Kỳ Sơn:
- Nếu Châu Mục không muốn xét đến đông tuyến, vậy chúng ta sẽ xem thử tây tuyến.
Kỳ thực Lưu Cảnh cũng rất chú ý tây tuyến, trong lịch sử Gia Cát Lượng muốn đoạt Quan Trung, cũng đi từ tây tuyến, so với những con đường thâm cốc hiểm trở ở trung tuyến, tây tuyến quả thật dễ đi hơn một chút, Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Xin cứ nói tiếp!
- Tây tuyến chính là ra khỏi Kỳ Sơn tiến vào quận Thiên Thủy, hiện tại Tào Tháo đang dẫn quân đến Ký Thành tiêu diệt tàn quân của Mã Siêu, không biết tình hình gần đây như thế nào?
Bàng Thống hỏi.
- Đúng như lời của Viện thừa nói, Mã Siêu đã duy trì không nổi qua mùa đông này, tuy rằng ta đáp ứng cho Mã Siêu mượn lương thực, nhưng Tào Tháo phong tỏa con đường vận lương ở Kỳ Sơn, lương thực căn bản không thể vận chuyển được, Mã Siêu không có lương thực, súc vật thì ít ỏi, ta đoán nhiều nhất chỉ còn có thể duy trì được một tháng.
Bàng Thống suy ngẫm chốc lát, liền nói:
- Nếu như Mã Siêu bại, Tào Tháo ắt sẽ rút quân về Nghiệp Đô, quân đóng tại quận Thiên Thủy sẽ giảm bớt, đợi đến mùa xuân năm sau, Châu Mục có thể chia binh hai lộ, đánh nghi binh ở trung lộ, ám xuất Kỳ Sơn, đánh úp chiếm lĩnh quận Thiên Thủy, lấy quận Thiên Thủy làm trọng địa hậu cần, thẳng theo hướng bắc công phá các quận Quan Nội, cứ như thế, chúng ta sẽ bao vây Quan Trung từ ba mặt nam, tây, bắc, việc đoạt được Quan Trung đã nắm chặt trong lòng bàn tay rồi.
Lưu Cảnh mỉm cười, ai nói Bàng Thống không có tài hoa, chỉ là Lưu Bị không chịu dùng y mà thôi, từ tận đáy lòng Lưu Cảnh khen ngợi:
- Mưu kế của Sỹ Nguyên thật hợp với ý ta, sau khi cuộc thi lần này kết thúc, ngươi cũng không cần trở về thư viện nữa, cứ nhậm chức Quân sư Tòng sự đi.
Bàng Thống mừng rỡ, tuy rằng còn kém Quân sư một bậc, nhưng chỉ kém Phó quân sư nửa bậc, đây cùng là chức vụ rất cao ở trong quân Kinh Châu, khiến trong lòng y cảm thấy thỏa mãn, y liền khom người hành lễ:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của Châu Mục, vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.
Cuối cùng cuộc công khai tuyển sỹ kéo dài gần một tháng cũng đã kết thúc, lúc này đại bộ phận sỹ tử đều đã về quê, hai tòa thành trì Tương Dương và Phàn Thành rốt cục đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại sáu ngàn sỹ tử thông qua kỳ thi thư viện, bọn họ đang lo lắng bất an chờ đợi yết bảng của kỳ thi tuyển quan.
Trải qua hai vòng thi, cuối cùng một trăm ba mươi thí sinh ưu tú nhất đã xuất hiện, trở thành người thành công sau cùng, yết bảng cũng diễn ra cùng ngày, người trúng tuyển vui mừng không dứt, không ít người mừng đến phát khóc, điều này có nghĩa là bọn họ đã bước vào quan lộ Kinh Châu.
Cho dù là người không trúng tuyển cũng không quá mất mát, dù sao thì bọn họ cũng đã thông qua được kỳ thi thư viện, có thể tiếp tục lưu lại Kinh Châu và Ích Châu đọc sách, bọn họ cũng có cơ hội thông qua cuộc thi tuyển quan trong nội bộ thư viện mà được nhập sỹ.
Canh tư vừa qua, màn đêm trầm lắng, mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ, trong thành Tương Dương im phăng phắc, Thôi Thực đã bị chưởng quầy của lữ xá đánh thức, y vội vàng đứng dậy rửa mặt chuẩn bị, hôm nay tất cả những người trúng tuyển phải đến phủ nha của phủ Tướng Quân vào canh năm, chính thức bắt đầu hành trình làm quan của bọn họ.
Lần này Thôi gia có chín người đến Tương Dương tham gia khảo thí, sau cùng có ba người thông qua kỳ thi tuyển quan, Thôi Thực là người đứng đầu bảng, điều này không có quan hệ với thân phận của y, mà là thực lực mạnh mẽ của bản thân y.
Thôi Thực là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của gia tộc Thôi thị, lúc y còn nhỏ, tổ phụ Thôi Liệt đã tán thưởng y có khí phách của người tài giỏi, cũng chính là sự coi trọng của Thôi gia đối với Lưu Cảnh, Thôi gia mới phái con cháu ưu tú nhất đến Tương Dương tham gia tuyển sỹ.
- Triệu Viễn huynh!
Đặng Hồng kích động tiền vào sân:
- Chúng ta đều đã thu thập xong, đang chờ huynh đấy!
Đặng Hồng đầu đội mão, thân mặc nho bào, có vẻ dồi dào sức sống, y xếp thứ mười chín trên yết bảng, điều này khiến y vô cùng mừng rỡ, cả đêm viết thư báo tin vui cho phụ thân.
Tuy rằng gia tộc Đặng thị không thể so với Tuân thị, Thôi thị về danh vọng trong thiên hạ, nhưng phụ thân của y ở Kinh Châu có mạng lưới quan hệ mà hai nhà Thôi, Tuân không thể bì được, điều này tạo nên ưu thế cho y khi nhậm chức sau này mà khó có người sánh được, đương nhiên, y không thể so với Thôi Thực, Thôi Thực là người đứng đầu bảng, sẽ nhận được chức quan cao nhất.
Thôi Thực cũng đội mão, vừa mặc áo vừa cười nói:
- Các huynh gấp gáp cái gì, canh năm mới bắt đầu, chúng ta đi mấy bước thì đã tới rồi.
- Tóm lại là phải đi sớm một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.
- Ta cũng xong rồi.
Thôi Thực thắt chiếc đai gấm rồi cười nói:
- Vậy thì đi thôi!
Hai người đi ra khỏi lữ xá, ở cửa lớn đã có mười mấy người đang chờ họ, đều là áo mão chỉnh chu, người nào người nấy hưng phấn lạ thường, mọi người nhìn nhau thi lễ, cùng nhau đi đến phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân cách đó không xa
Phủ nha của phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân cũng chính là châu nha trước kia, chưa đến canh năm, một trăm ba mươi sỹ tử đều đã tề tựu trên quảng trường, mười người một đội, xếp hàng chỉnh tề, mấy vị quan viên đang thông báo về các hạng mục hôm nay.
Tuân Chí là người đứng thứ năm trên yết bảng, tuy rằng xếp hạng rất cao, nhưng trong lòng y vẫn có chút tiếc nuối, y đã nghe lầm thời gian trước lúc thi, kết quả làm cho y phải gấp gáp lúc gần hết giờ, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến thành tích, nếu không y cũng có thể tiến vào ba hạng đầu.
Nhưng có thể đạt đến hạng năm y cũng rất vui, y vốn dĩ tưởng là sẽ xếp sau hạng năm mươi, vậy thì sẽ bôi nhọ gia tộc rồi, ít ra cũng không làm cho gia tộc bị mất mặt.
Tuân Chí nhẹ nhàng kéo tay áo của Thôi Thực, chỉ vào một sỹ tử dáng người tầm trung đang đứng trước mặt, khẽ giọng nói:
- Người đó chính là con cháu của Sài Tang Đào thị, nghe nói chỉ xếp hạng một trăm bảy mươi, nhưng cuối cùng lại trúng tuyển.
- Suỵt!
Thôi Thực nói khẽ:
- Đào gia là nhà mẹ đẻ của Châu Mục phu nhân, có công lao rất lớn đối với Kinh Châu, y được trúng tuyển là rất bình thường, đừng ngạc nhiên.
- Ta biết rồi, nhưng thương nhân thế gia
Trong giọng điệu của Tuân Chí lộ ra một ý khinh miệt, y được giáo huấn chính thống, luôn có sự coi thường đối với thương nhân, Thôi Thực lại rộng lượng hơn so với y, mỉm cười nói:
- Thương nhân giao nộp thuế phú, lưu thông vật tư, có tác dụng rất lớn đối với sự hùng mạnh của một nước, hiền đệ cũng không cần quá mâu thuẫn, hơn nữa ta đã gặp người này ở tửu quán, người này khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, giúp đỡ người nghèo khó, cũng là người tốt tính.
Tuân Chí cũng gật gật đầu:
- Quả thật không kiêu ngạo, cũng không cần phải ghét bỏ!
Đang nói, tiếng chuông vang lên, mọi người lập tức im lặng, không ai nói nữa, từ trong chính đường Tưởng Uyển bước nhanh ra ngoài, nói với mọi người:
- Tất cả xin hãy đi theo ta!
Đây là bước đầu tiên, Sở Công Lưu Cảnh tiếp kiến bọn họ, mỗi người đều mang vẻ mặt trang nghiêm, xếp hàng đi vào chính đường, chính đường rộng lớn, đủ chứa ngàn người, hai bên là thị vệ tay cầm giáo, mấy mươi vị quan lớn phân thành hai hàng đứng hai bên, trong đại đường lặng ngắt như tờ, vô cùng trang nghiêm.
Lúc này, Lưu Cảnh đang mặc một bộ quan phục màu tím rảo bước từ cửa bên đi vào, hắn nhìn lần lượt từng gương mặt trẻ, cười nói:
- Ta chính là Lưu Cảnh, chức mừng các vị đã thông qua kỳ thi!
Mọi người cùng khom người thi lễ, đồng thanh nói:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại chậm rãi nói:
- Thông qua được kỳ thi, cũng chính thức trở thành quan viên của hai châu Kinh Ích, chư vị đều là người tài tuấn kiệt, có người sẽ ở lại khu trung tâm, có người sẽ đến địa phương làm quan, có người sẽ đến chỗ quân đội nhậm chức, nhưng bất kể là đi đâu, ta đều không lo lắng cho tiền đồ của các ngươi, chỉ cần chuyên tâm làm việc, cẩn thận hoàn thành tốt nhiệm vụ, các ngươi đều là sẽ được nâng lên từng bước, sau cùng sẽ trở thành khanh tướng trong triều, thống trị thiên hạ, thực hiện khát vọng trong lòng.
Trong đại đường vô cùng yên tĩnh, mọi người đều im lặng lắng nghe từng câu của Lưu Cảnh:
- Hôm này là ngày đầu tiên các người nhậm chức, sau khi nghe xong lời chào mừng của ta, các ngươi sẽ cưỡi ngựa dạo phố, tiếp nhận sự chào đón của dân chúng Tương Dương, buổi tối vẫn còn nghênh yến của bá quan, đây là vinh quang của các ngươi, các ngươi có thể tận tình mà hưởng thụ vinh quang hôm nay, nhưng bắt đầu từ ngày mai, chúng ta hy vọng các ngươi sẽ bắt đầu làm việc nghiêm chỉnh, từng bước từng bước thực hiện khát vọng của mình!
Ngày hôm nay là khoảnh khắc mà mỗi một sỹ tử cũng khó mà quên được, bọn họ hưởng thụ sự chào đón của mấy mươi vạn dân chúng Tương Dương, hưởng thụ ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ của các thiếu nữ, hưởng thụ trân tu mỹ vị trong đại yến bá quan, không say không nghỉ.
Từ ngày mai sẽ bắt tay vào thủ tục nhậm chức, lĩnh một phần phí an gia, mỗi người đều có một tháng thăm gia đình, về quê sắp xếp gia đình, có thể mang vợ con cha mẹ đến Tương Dương.
Thôi Thực không trở về Bác Lăng, y chỉ viết một phong thư báo tin vui cho phụ thân, ba người đứng đầu trong kỳ thi này đều ở lại trung tâm Kinh Châu làm quan, Thôi Thực được bổ nhiệm làm Thâm quân Tòng sự, đã tiến vào nơi trọng yếu nhất của phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, mạc liêu trướng của Lưu Cảnh, đảm nhiệm chức Tòng sự cho Doãn Mặc.
Doãn Mặc dẫn y vào các trướng của mạc liêu, cười híp mắt chỉ vào một vị trí:
- Đây sẽ là nơi ngươi xử lý công vụ, phụ trách phác thảo quân lệnh, quân lệnh được đưa ra phải có chữ ký của ta, mới có thể thêm đại ấn tướng quân, quy củ rất nghiêm khắc, trên đường ta sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngươi.
Thôi Thực sửng sốt, không kiềm nổi, hỏi:
- Xin hỏi Doãn công, chúng ta phải xuất hành sao?
Doãn Mặc mỉm cười:
- Trở về thu dọn đồ đi! Ngày mai Châu Mục sẽ xuất phát đi Hán Trung, đương nhiên chúng ta cũng phải đi theo.
/708
|