Trong đại trướng của quân doanh bên ngoài thành, một gã người Hồ chừng ba mươi mấy tuổi đang nặng nề tâm sự đi qua đi lại, dù đang là mùa xuân ấm áp nhưng y vẫn mặc y phục da rất dày, đầu đội mũ da hai tai, chân đi giày rất dày, đây là cách ăn mặc của người Khương Đê điển hình, vật liệu trên người y bậc trung, thân thể bậc trung, hình thức vô cùng khỏe mạnh, mặt đen thùi, hai mắt sáng ngời có thần.
Y tên là Qua Viên, là đệ đệ của thủ lĩnh Dương Thiên Vạn, người Đê phân bố một vùng Lũng Tây, có tất cả hơn mười bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, nhân khẩu hơn mười vạn, đời đời đều lấy chăn nuôi là nghiệp chính.
Ở Lũng Tây cùng với Lương Châu có ba đại thế lực, một là Tống Kiến người Lũng Tây, tự xưng là Lũng Tây Vương, cát cứ Hà Hoàng hơn ba mươi năm, đô thành thiết lập tại Phu Hãn, có mấy vạn binh giáp.
Tiếp đó là người Khương và người Đê, bởi vì người Khương sinh sống tại phía bắc, người Đê sinh sống tại phía nam, cho nên mới gọi là bắc Khương nam Đê.
Người Khương sinh sống tại hành lang Hà Tây của một vùng Võ Uy, Trương Dịch, Khương Vương Nam Cung Tố năm đó từng buôn bán ngựa ở Giang Hạ, mang đến cho Lưu Cảnh giống cỏ Linh Lăng.
Người Đê sinh sống tại một vùng Hà Hoàng, Lũng Tây cùng với người Hồn Thổ Cốc, bộ phận người Khương hỗn tạp sinh sống với nhau cùng một chỗ, người Đê lại có hai chi, một chi là Hưng quốc Đê Vương Dương Thiên Vạn, một chi khác là Bách Hạng Đê Vương A Quý.
Sứ giả trong đại trướng là Hưng Quốc Đê Dương Thiên Vạn phái tới, đối với người Hán Trung Nguyên mà nói thì rất khó phân rõ Hưng Quốc hay là Bách Hạng, đều gọi họ là Đê Hồ.
Trên thực tế, người Đê theo vùng nước mà định cư, tại quận Thiên Thủy, thậm chí ở quận Võ Đô cũng có bóng dáng người Đê, Lưu Cảnh ở quận Võ Đô triệu tập quân đội đại quy mô, Tào Tháo thì không ngừng tăng binh tại quận Thiên Thủy nên sớm đã kinh động đến cuộc sống người Hồ tại vùng này.
Bao gồm người Khương, người Đê, người Hồ Thổ Cốc vân vân họ đều di chuyển từ hướng tây để tránh né chiến hỏa sắp bùng nổ, mà thủ lĩnh người Đê là Dương Thiên Vạn nguyên nhân vì lợi ích vùng Lũng Tây rất sâu, ông ta liền phái đệ đệ đến gặp mặt Lưu Cảnh.
Lúc này, ngoài trướng vải vọng đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, một binh lính vội vàng chạ đến nói với Qua Viên:
- Châu mục chúng ta đến rồi!
Qua Viên cuống quýt ra lều lớn, thấy mười mấy quân sĩ bảo vệ một tướng lĩnh trẻ tuổi khôi ngô bước nhanh tới. Tướng lĩnh trẻ tuổi mặc Ngư lân giáp, đầu đội kim khôi, đi lại mạnh mẽ, y lập tức đoán được đây chính là Lưu Cảnh uy danh hiển hách. Qua Viên lập tức tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Sứ giả Đê Vương Qua Viên bái kiến Châu mục.
Nhiều năm qua lại giao tiếp với người Hán nên Qua Viên có thể nói lưu loát ngôn ngữ Hán, cộng thêm thái độ của y khiêm tốn hữu lễ làm người ta dễ sinh thiện cảm, Lưu Cảnh cũng không ngoại lệ, hắn khẽ cười nói:
- Mời vào trong trướng nói chuyện!
Hắn mời sứ giả Qua Viên vào lều lớn, hai người ngồi xuống, hắn lại sai người dâng trà, mới quay sang cười nói với Qua Viên:
- Ta không hiểu người Đê lắm, nhưng ta biết Nam Cung Tác, hắn hình như là thủ lĩnh người Đê thì phải.
Qua Viên vội vàng nói:
- Vâng, hắn là thủ lĩnh người Khương, chủ yếu sinh sống tại Lương Châu, chúng ta là người Đê, sinh sống tại vùng Lũng Tây, Hà Hoàng, tuy nhiên Khương Đê vốn là người một nhà, tập tục cuộc sống đều tương tự nhau, nên người bình thường không phân biệt rõ.
Lưu Cảnh gật gật đầu, sở dĩ hắn coi trọng người Hồ Khương Đê, nghe được tin tức vội vàng tới gặp là bởi vì năm đó hắn giao tiếp với Nam Cung Tác, Nam Cung Tác đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Trong tay người Hồ Khương Đê có rất nhiều chiến mã hùng tuấn, đây chính là vật tư chiến lược mà hắn đang rất cần, hắn cười nói:
- Năm đó ta nói với Nam Cung Tác, ta rất sẵn lòng thành lập mậu dịch với người Khương, mua bán các loại đặc sản, trâu dê ngựa vân vân, nhưng cũng chỉ là một tâm nguyện, bởi vì ở giữa còn ngăn cách bởi Ba Thục và Hán Trung, nay đã không giống như trước nữa, chúng ta đã có thể thành lập lộ tuyến mậu dịch rồi, bất kể là người Khương hay là người Đê ta đều rất sẵn sàng phát triển quan hệ qua lại.
Lưu Cảnh nói rất hàm súc, nếu như nói toạc ra thì chính là: Ta muốn mua chiến mã của các ngươi!
Làm sứ giả, Qua Viên đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Lưu Cảnh, y vội vàng cười đáp:
- Ta đã mang tới mấy con ngựa, là lễ vật mà tù trưởng nhà ta tặng cho Châu mục, không biết Châu mục có nguyện ý đi đánh giá hay không.
- Ha hả, ta rất sẵn lòng.
Hai người đi ra lều lớn, Qua Viên bảo tùy tùng dắt tới mấy con chiến mã, những con chiến mã này đều có tứ chi thon dài, dáng người mạnh mẽ, cực kỳ hùng tráng, hoặc là toàn thân đen thùi, hoặc là cả người trắng như tuyết, không hề có một sợi lông tạp pha lẫn nào. Qua Viên vỗ vào thân thể của chiến mã, cười nói:
- Năm con chiến mã này đều là từ trên đảo Long Câu mang đến, nghe nói là hậu đại của ngựa Long Hòa, là chút tâm ý của tù trưởng chúng ta.
Lưu Cảnh rất thích năm con chiến mã này, hắn nhận ra năm con chiến mã này đều trên cả chiến mã mà năm đó Nam Cung Tác tặng cho hắn, đây đúng là tù trưởng thật sự bày tỏ tấm lòng, hắn cười nói:
- Đa tạ!
Hai người lại đi vào lều lớn ngồi xuống, lúc này Qua Viên mới chậm rãi nói mục đích mà y tới:
- Nguyên nhân chúng ta ủng hộ Mã Siêu, cho nên sau khi Tào Tháo tiêu diệt bộ phận còn sót lại của Mã Siêu thì đã mệnh Hạ Hầu Uyên tiếp tục tấn công người Đê, nếu không phải trận chiến Quan Trung bùng nổ thì chúng ta đã bị diệt vong rồi. Cho nên đối với chúng ta mà nói, chúng ta vô cùng hy vọng Châu mục có thể chiến thắng quân Tào, vì thế, huynh trưởng ta nguyện ý xuất binh hiệp trợ Châu mục tấn công Thiên Thủy.
Lưu Cảnh im lặng rất lâu, hắn không ngờ người Đê lại xuất binh tương trợ mình tấn công Thiên Thủy, đây quả thật là ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn tưởng rằng người Đê chỉ muốn thành lập quan hệ mua bán mà thôi.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Vô cùng cảm tạ tấm lòng của tù trưởng các ngươi, thật ra phương thức hợp tác của chúng ta còn có rất nhiều, như lúc này mà nói, trước tiên ta muốn mua một ngàn con chiến mã thượng đẳng từ các ngươi.
- Giao dịch này không vấn đề, chúng ta hy vọng có thể dùng vải vóc để trao đổi, dựa theo giá thị trường, mười khúc lụa có thể đổi một con ngựa, chúng ta sẽ mau chóng đưa chiến mã từ Âm Bình tới Hán Trung. Mặt khác, chúng ta đã tập kết sáu ngàn kỵ binh, bất cứ lúc nào cũng có thể theo hướng tây phát động tấn công với quân Tào, chúng ta nguyện nghe theo sai phái của Châu mục.
Nói tới đây, Qua Viên bảo tùy tùng tiến vào dâng lên một đoản kiếm khảm đầy bảo thạch hoàng kim, dâng cho Lưu Cảnh:
- Đây là Đê Vương Quân kiếm chúng ta, dựa vào thanh kiếm này, Châu mục có thể điều động sáu ngàn kỵ binh Tây Đê chúng ta bất cứ lúc nào, chúng ta nguyện làm việc nghĩa không chùn bước trợ giúp Châu Mục đánh bại quân Tào, khôi phục bình an như trước đây.
Qua Viên cáo từ đi rồi, Lưu Cảnh khoanh tay đi đi lại lại trong đại trướng, ngẫm nghĩ về biến hóa tới đột ngột này. Hắn cũng biết, Hạ Hầu Uyển chuẩn bị suất quân tiếp tục tấn công Đê Hồ, nhưng sau đó lại hủy bỏ kế hoạch, nguyên nhân là phải đổi thành chuẩn bị chiến tranh, phòng ngự quân Hán bắc tiến Quan Trung, nếu Đê Hồ thật sự nguyện ý xuất binh tấn công quân Tào đương nhiên là rất tốt, chỉ là chuyện này tới quá bất ngờ khiến Lưu Cảnh không khỏi có chút nghi hoặc.
Lúc này, có binh lính ở ngoài trướng vải bẩm báo:
- Mã Siêu tướng quân đến, cầu kiến Châu mục!
Lưu Cảnh đang muốn tìn Mã Siêu, không ngờ Mã Siêu tới rồi, hắn vội vàng phân phó:
- Mời y vào!
Một lát sau, Mã Siêu đi nhanh vào lều lớn, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Mã Siêu đầu hàng Lưu Cảnh đã bốn tháng rồi, y đã dần dần thích nghi với thân phận trước mắt, Pháp Chính cũng từng ám chỉ với y, bởi vì phụ thân y mà Châu mục tạm thời không thể trọng dụng y, bảo y nhẫn nại một hai năm.
Về điểm này Mã Siêu cũng có thể hiểu được, quan trọng hơn là, Lưu Cảnh chuẩn bị gả Quả tỷ làm vợ mình, điều này khiến Mã Siêu hết sức cảm động, y đã bằng lòng hôn sự này rồi, cứ như vậy, y cũng có thể an tâm ở lại Hán Trung rồi.
Lần này bắc chinh Quan Trung là do Lưu Cảnh thân chinh, Mã Siêu làm đại tướng theo quân, dưới trướng nghe lệnh, ngay vừa rồi y biết Qua Viên đi sứ đến, y rất quen thuộc về người Khương Đê vì vậy không nhẫn nhịn nổi mà tới gặp Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh khoát tay cười nói:
- Mạnh Khởi tướng quân mời ngồi!
Mã Siêu ngồi dưới tay Lưu Cảnh, hỏi:
- Vi thần nghe nói Dương Thiên Vạn phái sứ giả tiến đến, hắn còn có ở đây không?
- Sứ giả tên là Qua Viên, tự xưng là đệ của Dương Thiên Vạn, đã quay về rồi, Mạnh Khởi quen biết gã sao?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Mã Siêu gật gật đầu:
- Qua Viên đúng là đệ của Dương Thiên Vạn, thần biết gã, tuy nhiên người này tính cách rất láu cá, giỏi gió chiều nào theo chiều ấy, ta không thích gã lắm.
Lưu Cảnh cười cười:
- Thật ra ta muốn mua chiến mã của họ, bổ sung lực lượng cho kỵ binh của ta, họ cũng đã đồng ý rồi, tuy nhiên không ngờ Qua Viên tỏ ý bằng lòng giúp ta tấn công quân Tào, điều này thật sự ngoài dự liệu của ta. Mạnh Khởi cảm thấy thái độ này của họ có đáng tin không?
- Họ có đưa ra bằng chứng gì không?
Lưu Cảnh lấy ra Hoàng kim kiếm, đặt lên bàn:
- Có đưa thanh kiếm này, nói là dựa vào nó có thể điều động kỵ binh người Đê.
Mã Siêu cầm kiếm lên nhìn nhìn, nói với Lưu Cảnh:
- Thanh kiếm này là một trong ba thanh Quân kiếm của Dương Thiên Vạn, quả thật có tác dụng điều binh, nếu đã đưa thanh kiếm này cho Châu mục, chứng tỏ họ có lòng xuất binh, hơn nữa ta biết, Dương Thiên Vạn rất sợ quân Tào tây tiến, ông ta có ý nghĩ xuất binh tấn công Tào Tháo cũng không phải là kỳ lạ, nhưng có một điểm ta cần phải nhắc nhở Châu mục!
- Mạnh Khởi mời nói!
Mã Siêu chậm rãi nói:
- Vùng Lũng Hữu có cách nói Khương dày Đê mỏng, ý nói là người Khương đáng tin cậy, người Đê không đáng tin. Lúc trước ta thất bại ở Quan Trung từng cầu viện với Đê Vương Dương Thiên Vạn, ông ta quả thật đã cho ta một vạn quân đội, tuy nhiên người này chỉ cấp binh lính, không cấp chiến mã, cuối cùng khiên ta vô lực quay về Tây Lương, bị quân Tào diệt toàn bộ, bởi vậy có thể thấy được Dương Thiên Vạn cũng không phải là người chân thành, tâm cơ của ông ta rất nặng, Châu mục cần phải đề phòng ông ta, ít nhất không thể dựa vào ông ta, phòng ngự ông ta gặp chuyện thì thay đổi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Mạnh Khởi nói không sai, tuy rằng ta rất hy vọng người Đê có thể cùng theo tấn công quân Tào, nhưng hiện tại ta vẫn chưa nhìn thấy thành ý của họ, cho nên không ký thác hy vọng vào họ mà vẫn muốn dựa theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta mà thực thi.
Kỳ Sơn đạo là chỉ một nhánh quan đạo hướng nam bắc từ quận Võ Đô huyện Hạ Biện đến quận Thiên Thủy huyện Ký, dài chừng năm trăm dặm, lấy Kỳ Sơn làm trung gian chia làm hai bộ phận nam bắc.
Nam đạo là từ huyện Hạ Biện đến Tây huyện của phía bắc Kỳ Sơn, đoạn đường này lộ trình ước chừng hơn hai trăm dặm, một nửa ở cảnh nội quận Võ Đô, nơi này thuộc tây đoạn của sơn mạch Chung Nam, thế núi phập phồng, đường gập ghềnh, là đoạn đường khó đi gian khổ nhất trong Nam đạo Kỳ Sơn, tuy nhiên sau đoạn đường núi này hành quân dễ dàng hơn nhiều, tiến nhập vào địa khu Kỳ Sơn.
Trên thực tế Kỳ Sơn là do ba nhánh dãy núi, gần trăm tòa núi lớn tạo thành, địa hình phá nát, giữa các tòa núi lớn khá độc lập, chạy dài từ tây bắc sang đông nam trên trăm dặm, đường đi giữa vùng núi phức tạp, các loại đường nhỏ xen kẽ ở giữa, quan đạo khá rộng còn có ba nhánh, phân chia hai bên đường vòng từ đông tây Kỳ Sơn bắc tiến.
Cái gọi là hành quân dễ dàng cũng chỉ là cách nói tương đối mà thôi, so với địa hình bình nguyên Quan Trung thì Kỳ Sơn đạo vẫn là đường vùng núi khá gian nan, bởi vì địa vị chiến lược của Kỳ Sơn cực cao, bởi vậy vùng này phân bố vài chục tòa quan ải và quân thành, tỷ như Phố Đình, Liêu Thành, Lịch Thành, Mộc Môn, Long Khẩu, còn có một tòa huyện thành nữa – Tây huyện.
Tào Tháo ở vùng núi Kỳ Sơn đóng trú sáu vạn đại quân, do con thứ của lão là Tào Chương thống soái, Hạ Hầu Uyên làm phó tướng, Trần Quần làm mưu sĩ, những đại tướng trung tâm như Tào Hồng, Vu Cấm, Tang Bá, Lý Điển, Trương Cáp, Trương Yến...v.v...
Đối với quân Hán của Lưu Cảnh, tra xét tình báo cũng là vấn đề quan trọng trước đại chiến, vì thế, Lưu Cảnh trước sau phái ra mười đội thám báo tinh nhuệ nhất do Ưng Kích quân tạo thành, tra xét tại Kỳ Sơn đạo cùng với một vùng Thiên Thủy, Vị Hà.
Buổi chiều, tại mặt nam Kỳ Sơn phụ cận Lịch Thành có một đội thám báo nhỏ do hai mươi người tạo thành đang vội vã hành quân trên đường núi, bọn họ đang đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
Y tên là Qua Viên, là đệ đệ của thủ lĩnh Dương Thiên Vạn, người Đê phân bố một vùng Lũng Tây, có tất cả hơn mười bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, nhân khẩu hơn mười vạn, đời đời đều lấy chăn nuôi là nghiệp chính.
Ở Lũng Tây cùng với Lương Châu có ba đại thế lực, một là Tống Kiến người Lũng Tây, tự xưng là Lũng Tây Vương, cát cứ Hà Hoàng hơn ba mươi năm, đô thành thiết lập tại Phu Hãn, có mấy vạn binh giáp.
Tiếp đó là người Khương và người Đê, bởi vì người Khương sinh sống tại phía bắc, người Đê sinh sống tại phía nam, cho nên mới gọi là bắc Khương nam Đê.
Người Khương sinh sống tại hành lang Hà Tây của một vùng Võ Uy, Trương Dịch, Khương Vương Nam Cung Tố năm đó từng buôn bán ngựa ở Giang Hạ, mang đến cho Lưu Cảnh giống cỏ Linh Lăng.
Người Đê sinh sống tại một vùng Hà Hoàng, Lũng Tây cùng với người Hồn Thổ Cốc, bộ phận người Khương hỗn tạp sinh sống với nhau cùng một chỗ, người Đê lại có hai chi, một chi là Hưng quốc Đê Vương Dương Thiên Vạn, một chi khác là Bách Hạng Đê Vương A Quý.
Sứ giả trong đại trướng là Hưng Quốc Đê Dương Thiên Vạn phái tới, đối với người Hán Trung Nguyên mà nói thì rất khó phân rõ Hưng Quốc hay là Bách Hạng, đều gọi họ là Đê Hồ.
Trên thực tế, người Đê theo vùng nước mà định cư, tại quận Thiên Thủy, thậm chí ở quận Võ Đô cũng có bóng dáng người Đê, Lưu Cảnh ở quận Võ Đô triệu tập quân đội đại quy mô, Tào Tháo thì không ngừng tăng binh tại quận Thiên Thủy nên sớm đã kinh động đến cuộc sống người Hồ tại vùng này.
Bao gồm người Khương, người Đê, người Hồ Thổ Cốc vân vân họ đều di chuyển từ hướng tây để tránh né chiến hỏa sắp bùng nổ, mà thủ lĩnh người Đê là Dương Thiên Vạn nguyên nhân vì lợi ích vùng Lũng Tây rất sâu, ông ta liền phái đệ đệ đến gặp mặt Lưu Cảnh.
Lúc này, ngoài trướng vải vọng đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, một binh lính vội vàng chạ đến nói với Qua Viên:
- Châu mục chúng ta đến rồi!
Qua Viên cuống quýt ra lều lớn, thấy mười mấy quân sĩ bảo vệ một tướng lĩnh trẻ tuổi khôi ngô bước nhanh tới. Tướng lĩnh trẻ tuổi mặc Ngư lân giáp, đầu đội kim khôi, đi lại mạnh mẽ, y lập tức đoán được đây chính là Lưu Cảnh uy danh hiển hách. Qua Viên lập tức tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Sứ giả Đê Vương Qua Viên bái kiến Châu mục.
Nhiều năm qua lại giao tiếp với người Hán nên Qua Viên có thể nói lưu loát ngôn ngữ Hán, cộng thêm thái độ của y khiêm tốn hữu lễ làm người ta dễ sinh thiện cảm, Lưu Cảnh cũng không ngoại lệ, hắn khẽ cười nói:
- Mời vào trong trướng nói chuyện!
Hắn mời sứ giả Qua Viên vào lều lớn, hai người ngồi xuống, hắn lại sai người dâng trà, mới quay sang cười nói với Qua Viên:
- Ta không hiểu người Đê lắm, nhưng ta biết Nam Cung Tác, hắn hình như là thủ lĩnh người Đê thì phải.
Qua Viên vội vàng nói:
- Vâng, hắn là thủ lĩnh người Khương, chủ yếu sinh sống tại Lương Châu, chúng ta là người Đê, sinh sống tại vùng Lũng Tây, Hà Hoàng, tuy nhiên Khương Đê vốn là người một nhà, tập tục cuộc sống đều tương tự nhau, nên người bình thường không phân biệt rõ.
Lưu Cảnh gật gật đầu, sở dĩ hắn coi trọng người Hồ Khương Đê, nghe được tin tức vội vàng tới gặp là bởi vì năm đó hắn giao tiếp với Nam Cung Tác, Nam Cung Tác đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Trong tay người Hồ Khương Đê có rất nhiều chiến mã hùng tuấn, đây chính là vật tư chiến lược mà hắn đang rất cần, hắn cười nói:
- Năm đó ta nói với Nam Cung Tác, ta rất sẵn lòng thành lập mậu dịch với người Khương, mua bán các loại đặc sản, trâu dê ngựa vân vân, nhưng cũng chỉ là một tâm nguyện, bởi vì ở giữa còn ngăn cách bởi Ba Thục và Hán Trung, nay đã không giống như trước nữa, chúng ta đã có thể thành lập lộ tuyến mậu dịch rồi, bất kể là người Khương hay là người Đê ta đều rất sẵn sàng phát triển quan hệ qua lại.
Lưu Cảnh nói rất hàm súc, nếu như nói toạc ra thì chính là: Ta muốn mua chiến mã của các ngươi!
Làm sứ giả, Qua Viên đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Lưu Cảnh, y vội vàng cười đáp:
- Ta đã mang tới mấy con ngựa, là lễ vật mà tù trưởng nhà ta tặng cho Châu mục, không biết Châu mục có nguyện ý đi đánh giá hay không.
- Ha hả, ta rất sẵn lòng.
Hai người đi ra lều lớn, Qua Viên bảo tùy tùng dắt tới mấy con chiến mã, những con chiến mã này đều có tứ chi thon dài, dáng người mạnh mẽ, cực kỳ hùng tráng, hoặc là toàn thân đen thùi, hoặc là cả người trắng như tuyết, không hề có một sợi lông tạp pha lẫn nào. Qua Viên vỗ vào thân thể của chiến mã, cười nói:
- Năm con chiến mã này đều là từ trên đảo Long Câu mang đến, nghe nói là hậu đại của ngựa Long Hòa, là chút tâm ý của tù trưởng chúng ta.
Lưu Cảnh rất thích năm con chiến mã này, hắn nhận ra năm con chiến mã này đều trên cả chiến mã mà năm đó Nam Cung Tác tặng cho hắn, đây đúng là tù trưởng thật sự bày tỏ tấm lòng, hắn cười nói:
- Đa tạ!
Hai người lại đi vào lều lớn ngồi xuống, lúc này Qua Viên mới chậm rãi nói mục đích mà y tới:
- Nguyên nhân chúng ta ủng hộ Mã Siêu, cho nên sau khi Tào Tháo tiêu diệt bộ phận còn sót lại của Mã Siêu thì đã mệnh Hạ Hầu Uyên tiếp tục tấn công người Đê, nếu không phải trận chiến Quan Trung bùng nổ thì chúng ta đã bị diệt vong rồi. Cho nên đối với chúng ta mà nói, chúng ta vô cùng hy vọng Châu mục có thể chiến thắng quân Tào, vì thế, huynh trưởng ta nguyện ý xuất binh hiệp trợ Châu mục tấn công Thiên Thủy.
Lưu Cảnh im lặng rất lâu, hắn không ngờ người Đê lại xuất binh tương trợ mình tấn công Thiên Thủy, đây quả thật là ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn tưởng rằng người Đê chỉ muốn thành lập quan hệ mua bán mà thôi.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Vô cùng cảm tạ tấm lòng của tù trưởng các ngươi, thật ra phương thức hợp tác của chúng ta còn có rất nhiều, như lúc này mà nói, trước tiên ta muốn mua một ngàn con chiến mã thượng đẳng từ các ngươi.
- Giao dịch này không vấn đề, chúng ta hy vọng có thể dùng vải vóc để trao đổi, dựa theo giá thị trường, mười khúc lụa có thể đổi một con ngựa, chúng ta sẽ mau chóng đưa chiến mã từ Âm Bình tới Hán Trung. Mặt khác, chúng ta đã tập kết sáu ngàn kỵ binh, bất cứ lúc nào cũng có thể theo hướng tây phát động tấn công với quân Tào, chúng ta nguyện nghe theo sai phái của Châu mục.
Nói tới đây, Qua Viên bảo tùy tùng tiến vào dâng lên một đoản kiếm khảm đầy bảo thạch hoàng kim, dâng cho Lưu Cảnh:
- Đây là Đê Vương Quân kiếm chúng ta, dựa vào thanh kiếm này, Châu mục có thể điều động sáu ngàn kỵ binh Tây Đê chúng ta bất cứ lúc nào, chúng ta nguyện làm việc nghĩa không chùn bước trợ giúp Châu Mục đánh bại quân Tào, khôi phục bình an như trước đây.
Qua Viên cáo từ đi rồi, Lưu Cảnh khoanh tay đi đi lại lại trong đại trướng, ngẫm nghĩ về biến hóa tới đột ngột này. Hắn cũng biết, Hạ Hầu Uyển chuẩn bị suất quân tiếp tục tấn công Đê Hồ, nhưng sau đó lại hủy bỏ kế hoạch, nguyên nhân là phải đổi thành chuẩn bị chiến tranh, phòng ngự quân Hán bắc tiến Quan Trung, nếu Đê Hồ thật sự nguyện ý xuất binh tấn công quân Tào đương nhiên là rất tốt, chỉ là chuyện này tới quá bất ngờ khiến Lưu Cảnh không khỏi có chút nghi hoặc.
Lúc này, có binh lính ở ngoài trướng vải bẩm báo:
- Mã Siêu tướng quân đến, cầu kiến Châu mục!
Lưu Cảnh đang muốn tìn Mã Siêu, không ngờ Mã Siêu tới rồi, hắn vội vàng phân phó:
- Mời y vào!
Một lát sau, Mã Siêu đi nhanh vào lều lớn, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Mã Siêu đầu hàng Lưu Cảnh đã bốn tháng rồi, y đã dần dần thích nghi với thân phận trước mắt, Pháp Chính cũng từng ám chỉ với y, bởi vì phụ thân y mà Châu mục tạm thời không thể trọng dụng y, bảo y nhẫn nại một hai năm.
Về điểm này Mã Siêu cũng có thể hiểu được, quan trọng hơn là, Lưu Cảnh chuẩn bị gả Quả tỷ làm vợ mình, điều này khiến Mã Siêu hết sức cảm động, y đã bằng lòng hôn sự này rồi, cứ như vậy, y cũng có thể an tâm ở lại Hán Trung rồi.
Lần này bắc chinh Quan Trung là do Lưu Cảnh thân chinh, Mã Siêu làm đại tướng theo quân, dưới trướng nghe lệnh, ngay vừa rồi y biết Qua Viên đi sứ đến, y rất quen thuộc về người Khương Đê vì vậy không nhẫn nhịn nổi mà tới gặp Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh khoát tay cười nói:
- Mạnh Khởi tướng quân mời ngồi!
Mã Siêu ngồi dưới tay Lưu Cảnh, hỏi:
- Vi thần nghe nói Dương Thiên Vạn phái sứ giả tiến đến, hắn còn có ở đây không?
- Sứ giả tên là Qua Viên, tự xưng là đệ của Dương Thiên Vạn, đã quay về rồi, Mạnh Khởi quen biết gã sao?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Mã Siêu gật gật đầu:
- Qua Viên đúng là đệ của Dương Thiên Vạn, thần biết gã, tuy nhiên người này tính cách rất láu cá, giỏi gió chiều nào theo chiều ấy, ta không thích gã lắm.
Lưu Cảnh cười cười:
- Thật ra ta muốn mua chiến mã của họ, bổ sung lực lượng cho kỵ binh của ta, họ cũng đã đồng ý rồi, tuy nhiên không ngờ Qua Viên tỏ ý bằng lòng giúp ta tấn công quân Tào, điều này thật sự ngoài dự liệu của ta. Mạnh Khởi cảm thấy thái độ này của họ có đáng tin không?
- Họ có đưa ra bằng chứng gì không?
Lưu Cảnh lấy ra Hoàng kim kiếm, đặt lên bàn:
- Có đưa thanh kiếm này, nói là dựa vào nó có thể điều động kỵ binh người Đê.
Mã Siêu cầm kiếm lên nhìn nhìn, nói với Lưu Cảnh:
- Thanh kiếm này là một trong ba thanh Quân kiếm của Dương Thiên Vạn, quả thật có tác dụng điều binh, nếu đã đưa thanh kiếm này cho Châu mục, chứng tỏ họ có lòng xuất binh, hơn nữa ta biết, Dương Thiên Vạn rất sợ quân Tào tây tiến, ông ta có ý nghĩ xuất binh tấn công Tào Tháo cũng không phải là kỳ lạ, nhưng có một điểm ta cần phải nhắc nhở Châu mục!
- Mạnh Khởi mời nói!
Mã Siêu chậm rãi nói:
- Vùng Lũng Hữu có cách nói Khương dày Đê mỏng, ý nói là người Khương đáng tin cậy, người Đê không đáng tin. Lúc trước ta thất bại ở Quan Trung từng cầu viện với Đê Vương Dương Thiên Vạn, ông ta quả thật đã cho ta một vạn quân đội, tuy nhiên người này chỉ cấp binh lính, không cấp chiến mã, cuối cùng khiên ta vô lực quay về Tây Lương, bị quân Tào diệt toàn bộ, bởi vậy có thể thấy được Dương Thiên Vạn cũng không phải là người chân thành, tâm cơ của ông ta rất nặng, Châu mục cần phải đề phòng ông ta, ít nhất không thể dựa vào ông ta, phòng ngự ông ta gặp chuyện thì thay đổi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Mạnh Khởi nói không sai, tuy rằng ta rất hy vọng người Đê có thể cùng theo tấn công quân Tào, nhưng hiện tại ta vẫn chưa nhìn thấy thành ý của họ, cho nên không ký thác hy vọng vào họ mà vẫn muốn dựa theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta mà thực thi.
Kỳ Sơn đạo là chỉ một nhánh quan đạo hướng nam bắc từ quận Võ Đô huyện Hạ Biện đến quận Thiên Thủy huyện Ký, dài chừng năm trăm dặm, lấy Kỳ Sơn làm trung gian chia làm hai bộ phận nam bắc.
Nam đạo là từ huyện Hạ Biện đến Tây huyện của phía bắc Kỳ Sơn, đoạn đường này lộ trình ước chừng hơn hai trăm dặm, một nửa ở cảnh nội quận Võ Đô, nơi này thuộc tây đoạn của sơn mạch Chung Nam, thế núi phập phồng, đường gập ghềnh, là đoạn đường khó đi gian khổ nhất trong Nam đạo Kỳ Sơn, tuy nhiên sau đoạn đường núi này hành quân dễ dàng hơn nhiều, tiến nhập vào địa khu Kỳ Sơn.
Trên thực tế Kỳ Sơn là do ba nhánh dãy núi, gần trăm tòa núi lớn tạo thành, địa hình phá nát, giữa các tòa núi lớn khá độc lập, chạy dài từ tây bắc sang đông nam trên trăm dặm, đường đi giữa vùng núi phức tạp, các loại đường nhỏ xen kẽ ở giữa, quan đạo khá rộng còn có ba nhánh, phân chia hai bên đường vòng từ đông tây Kỳ Sơn bắc tiến.
Cái gọi là hành quân dễ dàng cũng chỉ là cách nói tương đối mà thôi, so với địa hình bình nguyên Quan Trung thì Kỳ Sơn đạo vẫn là đường vùng núi khá gian nan, bởi vì địa vị chiến lược của Kỳ Sơn cực cao, bởi vậy vùng này phân bố vài chục tòa quan ải và quân thành, tỷ như Phố Đình, Liêu Thành, Lịch Thành, Mộc Môn, Long Khẩu, còn có một tòa huyện thành nữa – Tây huyện.
Tào Tháo ở vùng núi Kỳ Sơn đóng trú sáu vạn đại quân, do con thứ của lão là Tào Chương thống soái, Hạ Hầu Uyên làm phó tướng, Trần Quần làm mưu sĩ, những đại tướng trung tâm như Tào Hồng, Vu Cấm, Tang Bá, Lý Điển, Trương Cáp, Trương Yến...v.v...
Đối với quân Hán của Lưu Cảnh, tra xét tình báo cũng là vấn đề quan trọng trước đại chiến, vì thế, Lưu Cảnh trước sau phái ra mười đội thám báo tinh nhuệ nhất do Ưng Kích quân tạo thành, tra xét tại Kỳ Sơn đạo cùng với một vùng Thiên Thủy, Vị Hà.
Buổi chiều, tại mặt nam Kỳ Sơn phụ cận Lịch Thành có một đội thám báo nhỏ do hai mươi người tạo thành đang vội vã hành quân trên đường núi, bọn họ đang đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
/708
|