Đao pháp của Vương Bình có kết cấu, đại chiến với Ngụy Diên hơn hai mươi hiệp vẫn không có chút sơ hở nào, nhưng lúc này đã có mấy trăm trường mâu quân của quân Hán xông lên bờ, tay bọn họ cầm tấm chắn và trường mâu, hữu hiệu chặn cung tiễn của quân Tào, yểm hộ quân đội lên bờ ngày càng nhiều, Vương Bình thấy tình thế bất lợi, y lợi dụng sơ hở, quay đầu ngựa định trốn, hô lớn:
- Nhanh lui lại!
Cung nỏ thủ của quân Tào trong rừng cây đều đi theo Vương Bình lui lại, Ngụy Diên lo lắng đối phương có phục binh ở trong rừng cây nên dừng truy kích, lập tức lệnh binh lính qua sông, lúc này đã không có quân địch quấy rầy, quân Hán chỉ dùng một khắc đồng hồ, hai ngàn trường mâu quân liền vượt qua Dạng Thủy, nhanh chóng tập kết cả đội ở bên bờ.
Ngụy Diên suất lĩnh hai ngàn quân đội chạy về tuyến phòng ngự phía bắc của Tào Tháo, lúc này ở hai bờ sông Dạng Thủy đã bạo phát cung tiễn chiến kịch liệt, ba nghìn cung nỏ thủ quân Hán phát ra loạn tiễn cùng một lúc, bao vây gắt gao ngăn chặn quân Tào, khiến quân Tào không thể phản kích.
Lúc này, Vương Bình suất lĩnh năm trăm quân Tào chạy về, hô lớn:
- Lập tức lui lại về doanh trại!
Quân Tào trốn ở phía sau công sự đều chạy trốn hướng bắc, hơn mười người chạy trốn hơi chậm một chút đều bị loạn tiễn của quân Hán bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất, binh lính còn lại liều mạng chạy trốn, đi theo Vương Bình về trại Hắc Tùng.
Nhưng Ngụy Diên lại suất quân xông tới từ phía đông, vượt qua bộ phận binh lính quân Tào, hơn trăm binh lính quân Tào sợ tới mức mất hồn mất vía, đều quỳ xuống đất đầu hàng, trong lòng Ngụy Diên cực hận, không chịu nhận đầu hàng, ra lệnh giết hết hàng binh, chỉ trong thời gian chốc lát, hơn trăm binh lính quân Tào thây rơi khắp cả, số người chết không kể hết.
Vương Bình cũng kinh hồn bạt vía, không dám dừng lại, suất lĩnh tám trăm binh lính còn lại trốn lên Hắc Tùng lĩnh.
Phục binh bờ bên kia đã bị dọn sạch, Triệu Vân lại hạ lệnh bắc cầu qua sông, chỉ dùng một canh giờ, quân Hán liền xây dựng ba cầu nổi, tám ngàn binh lính nhanh chóng đã vượt qua Dạng Thủy, hội hợp một chỗ với quân Ngụy Diên, tiếp tục xuất phát đến Hắc Tùng lĩnh.
....
Ngay khi quân đội Lưu Cảnh bắt đầu Bắc phạt trước một ngày, Tào Tháo cũng dẫn sáu vạn quân tới Ký Thành quận Thiên Thủy, mặc dù Trần Thương đạo cũng phát hiện có quân Hán đang hoạt động, nhưng Tào Tháo vẫn vận chuyển vật tư quy mô lớn đến quận Võ Đô, đoán được chủ lực quân Hán tất nhiên là đi đường núi Kỳ Sơn Bắc thượng.
Nếu muốn phá được Quan Trung, ít nhất cần mười vạn quân đội trở lên, trong lúc này cần điều động số lượng lớn lương thảo vật tư, có lẽ ở trong tác chiến cụ thể sẽ có một chút kế sách nhỏ, nhưng ở trên chiến lược, Lưu Cảnh không thể dùng kế, đi đường Kỳ Sơn là không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc này, Tào Tháo bố trí mười hai vạn quân đội ở Kỳ Sơn, gần như tất cả lính tinh nhuệ đều triệu tập đến đây, hơn nữa quân Tào chiếm ưu thế về địa lợi, với một trận chiến này, Tào Tháo ôm tin tưởng rất lớn.
Ở châu nha, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Tuân Du, Trần Quần thảo luận đối sách đại chiến, ở trước mặt bọn họ bầy một sa bàn cỡ trung, dài rộng một trượng, rõ ràng dựng lên địa hình Quan Trung và Hán Trung, đây cũng là lúc trước vì cướp lấy Hán Trung mà Tào Tháo tốn thời gian nửa năm để chế tác, cuối cùng cũng có công dụng.
- Ta đang suy nghĩ, nếu trận chiến này chúng ta đánh bại quân đội Lưu Cảnh, chúng ta có tiếp tục tiến quân nữa hay không, một hành động cướp lấy Hán Trung.
Trần Quần năm nay mới ba mươi mấy tuổi, cương trực ghét dua nịnh, luôn luôn kiên trì theo nguyên tắc mà làm, mặc dù vài lần y làm Tào Tháo tức giận mà bị trừng phạt, nhưng khi Tào Tháo hết giận lại lập tức đặc xá y, cũng xin lỗi y, từ đầu đến cuối lão đều cực kỳ coi trọng Trần Quần, đại chiến Quan Trung lần này, trên thực tế Trần Quần đảm nhiệm chức vụ phó quân sư.
Trần Quần nghe Tào Tháo muốn tiếp tục giành Hán Trung, lập tức nói:
- Nếu thỏa mãn một vài điều kiện tiên quyết, thần cảm thấy cũng không phải là không thể giành được Hán Trung, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải hoàn thiện phòng ngự Kỳ Sơn.
Ngụ ý là, bây giờ nói đánh chiếm Hán Trung còn hơi sớm, Tào Tháo có chút không vui, hỏi:
- Phải thỏa mãn điều kiện gì, Trường Văn nói rõ hơn một chút.
- Điều kiện vi thần nói là có thể hoàn toàn đánh tan quân Hán, ít nhất phải tiêu diệt hơn phân nửa quân đội, nếu chưa đủ điều kiện này, chúng ta mạo muội xuôi nam, ngược lại sẽ bị phản kích bao vây tiễu trừ, cuối cùng ảnh hưởng đánh mất Lũng Tây.
Tào Tháo trầm mặc một hồi, lại hỏi Tuân Du:
- Công Đạt nghĩ sao?
Tuân Du khẽ mỉm cười:
- Thẳng thắn nói, thần ủng hộ ý kiến của Trường Văn, nếu trận chiến này đánh tới thời điểm nhất định, quả thật có khả năng cướp lấy Hán Trung, vậy thuận thế đánh tiếp cũng chưa hẳn không thể, tuy nhiên hiện tại quả thật là quá xa vời so với cách nghĩ của Thừa tướng.
Tào Tháo cực kỳ tôn trọng ý kiến của Tuân Du, nếu ngay cả y cũng nói như vậy, có lẽ quả thật mình nghĩ quá xa rồi, lão cười gượng hai tiếng, lại quay đầu hỏi Trần Quần nói:
- Vừa rồi Trường Văn nói phải hoàn thiện phòng ngự Kỳ Sơn, chẳng lẽ phòng ngự ở Kỳ Sơn của ta vẫn còn lỗ hổng hay sao?
Trần Quần công bằng nói:
- Bây giờ phòng ngự Kỳ Sơn là một tay Chương công tử sắp đặt, cũng không trưng cầu ý kiến đại tướng, hơn nữa là thần kiên quyết phản đối, nhưng Chương công tử không nghe, hiện tại thần hy vọng Thừa tướng có thể phát hiện vấn đề.
Sắc mặt của Tào Tháo lập tức âm trầm xuống:
- Trường Văn nói cụ thể, chỗ nào không ổn?
Trần Quần nhặt cây gỗ lên, chỉ hướng vùng Kỳ Sơn nói:
- Hiện tại Chương công tử chia phòng ngự Kỳ Sơn làm bốn mảnh, Vu Cấm phụ trách phía nam Kỳ Sơn, Tang Bá phụ trách phía đông Kỳ Sơn, Lý Điển phụ trách phía tây Kỳ Sơn, Hách Chiêu dẫn mười ngàn quân bố trí ở phía bắc Kỳ Sơn, cũng không phải trợ giúp phía nam, mà là chỉ vì phòng ngự thành Hy Vọng, như vậy bốn vạn quân đội quăng ra ngoài, đều tự ra trận, nhưng thật có thể phòng quân Hán Bắc thượng sao?
Không đợi Trần Quần nói xong, Tào Tháo liền hung hăng nện một quyền xuống sa bàn:
- Nghiệp chướng này, suýt nữa làm hại đại sự của ta!
Tào Tháo trải qua trăm trận chiến, lão liếc mắt một cái liền nhìn ra loại bố trí này tồn tại vấn đề, dễ dàng bị quân địch tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận, có thể nói, loại bố trí này là tối kỵ của binh gia.
Trần Quần tiếp tục nói:
- Đương nhiên, Chương công tử bố trí như vậy cũng có lý do, bởi vì lúc trước Hạ Hầu tướng quân cũng bố trí như vậy, vùng Kỳ Sơn hiểm yếu khó có thể đóng quân quy mô lớn, đây cũng là tình hình thực tế, cho nên vi thần cũng không nói không đúng, mà nói cần hoàn thiện hơn.
Tào Tháo cũng biết Trần Quần là cho mình mặt mũi, dù sao là con của mình, Hạ Hầu Uyên lúc trước bố trí như vậy là vì phòng ngừa quân đội của Hán Trung quy mô nhỏ Bắc thượng trợ giúp Mã Siêu, đối phó mười ngàn quân đội là có thể, nhưng hiện tại bọn họ đối mặt với bảy tám vạn quân Hán chủ lực, bố trí như vậy hiển nhiên không được.
Tào Tháo khoát tay chặn lại,
- Ngươi không cần thay nó nói chuyện, đứa con đi ngu ngốc kia đi phương bắc đánh đánh Hung Nô còn có thể, chỉ huy chiến dịch lớn nhưu vậy y không thích hợp, trong lòng ta biết rõ, cho nên mới phải tự mình tới quận Thiên Thủy.
Tức giận của Tào Tháo hơi bình, lại hỏi Trần Quần:
- Nói phương án của ngươi?
- Phương án của vi thần là hủy bỏ phòng ngự bốn phái Kỳ Sơn, chỉ cần thiết lập hai vạn người phòng ngự phía bắc là được, mặc kệ Lưu Cảnh có bao nhiêu binh lực, hắn không vượt qua phòng ngự này thì không thể Bắc Thượng, nếu không hậu cần trợ giúp sẽ xảy ra vấn đề.
Tào Tháo gật gật đầu, rất sớm lão liền ý thức được, quân đội Lưu Cảnh chinh bắc, nhược điểm lớn nhất chính là trợ giúp hậu cần lương thảo, mình phải lợi dụng nhược điểm nàycủa đối phương tận dụng triệt để.
Lão liếc nhìn Tuân Du, Tuân Du khẽ mỉm cười,
- Kỳ thật Thừa tướng hiểu lầm nhị công tử rồi, nhị công tử bố trí binh lực như vậy, là đề nghị của thần.
Tào Tháo và Trần Quần đều ngẩn ra, sao lại là đề nghị của Tuân Du? Tào Tháo không hiểu hỏi:
- Vì sao Công Đạt điều động binh như vậy, đây rõ ràng...
Tuân Du thản nhiên cười,
- Chiến tranh không ngại dối lừa, không để cho Lưu Cảnh một chút ngon ngọt, làm sao hắn sẽ phấn chấn tin tưởng Bắc Thượng, Thừa tướng hiểu được ý của thần không?
Tào Tháo gật gật đầu,
- Ý Công Đạt ta hiểu được, là muốn phối hợp kế liên hoàn dụ dỗ Lưu Cảnh Bắc Thượng, để hắn sinh ra ý nghĩ khinh địch, hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Rất đơn giản!
Tuân Du vuốt râu cười nói:
- Mệnh Vu Cấm, Tang Bá và Lý Điển thiêu hủy hết thảy lương thảo vật tư, lập tức rút quân Bắc Thượng, kéo dài tuyến lương thực quân Hán, nhất là Vu Cấm, lệnh y lập tức vứt bỏ trại Hắc Tùng Bắc Thượng.
Tào Tháo biết lúc này để Vu Cấm vứt bỏ doanh Bắc Thượng, nhất định sẽ lọt vào truy kích quân Hán, có thể toàn quân sẽ bị diệt, nhưng sách lược của Tuân Du rất rõ ràng, quân đội của Vu Cấm chính là một cái mồi, Tào Tháo quyết định thật nhanh nói:
- Nhanh chóng lệnh Hạ Hầu Uyên tới gặp ta!
.....
Triệu Vân ở Hắc Tùng lĩnh đã phát động ra hai lần thử tiến công, cả hai lần đều chuốc lấy thất bại, địa hình Hắc Tùng lĩnh dễ thủ khó công cùng với năm ngàn quân coi giữ khiến quân Tào chặt chẽ chiếm ưu thế phòng ngự, ít nhất cần hai vạn người mới có thể phá được doanh trại quân Tào.
Sau khi Triệu Vân tổn thất gần ngàn công binh, liền dừng tiến công, ở bờ bắc Dạng Thủy hạ đại doanh, chờ quân Hán chủ lực đến, ba ngày sau, Lưu Cảnh suất lĩnh sáu vạn đại quân chủ lực vượt qua Dạng Thủy, tiến vào chiếm giữ đại doanh.
Cho tới bây giờ, Lưu Cảnh vẫn rất hài lòng chiến tích của Triệu Vân, không một binh lính nào bỏ mình mà giành được Lịch Thành, càng làm người tán thưởng mưu lược cao minh, đương nhiên, đây chủ yếu là công lao của Bàng Thống, Triệu Vân cũng không thể kể công, đem công đầu cho Bàng Thống.
Trong đại trướng trung quân, Lưu Cảnh đang cùng mọi người thảo luận quân tình, cũng nghe Triệu Vân báo cáo, Triệu Vân có chút tán thưởng phó tướng Vương Bình của Vu Cấm, khen ngợi y có mưu có dũng, là một tướng lĩnh trẻ tuổi vô cùng có tiền đồ.
Trương Nhậm bên cạnh cười nói:
- Lại nói tiếp Vương Bình này thần cũng biết, y là người Ba Quận, đã từng là kiếm khách du hiệp nổi danh Ba Quận, sau y lại muốn từ quân làm tướng, nhưng Lưu Chương không thích thân phận du hiệp của y, không cho y gia nhập quân Ích Châu, sau lại nghe nói đi phương bắc, chắc là gia nhập quân Tào.
Lưu Cảnh gật gật đầu nói:
- Nếu là người Ba Quận, vậy có thể tranh thủ, Lưu Chương không cần, Lưu Cảnh ta cần, việc này cần thời gian, tạm thời hoãn một chút, hiện tại ta muốn xem bản đồ bố trí quân đội của Tào Tháo ở Kỳ Sơn.
Triệu Vân vội vàng lấy một phần bản vẽ ra, giao cho Lưu Cảnh:
- Đây là tập hợp tình hình bố trí quân Tào do vài đường thám báo vẽ ra, xin Châu Mục xem qua.
Lưu Cảnh tiếp nhận nhìn kỹ một lúc lâu sau, hắn lại đi đến sa bàn trước, dựa theo biểu thị bản đồ đem mấy cờ xanh cắm vào vị trí tương ứng ở sa bàn, hắn nhìn chốc lát, không khỏi cười nói với mọi người:
- Các ngươi nhìn bố trí của quân Tào này, rất có ý tứ.
Tất cả mọi người xúm lại đi lên, Pháp Chính cười nói:
- Trú đóng ở bốn phương, cách xa nhau đều là hơn mười dặm, đây chẳng phải để cho chúng ta tiêu diệt từng bộ phận sao?
Bàng Thống cũng ở một bên nói:
- Theo thần được biết, đây là Tào Chương bố trí, giữ nguyên cách làm của Hạ Hầu Uyên, chỉ là đem số lượng quân đội tăng lên, thần nghĩ, nếu như là Tào Tháo, lão tuyệt sẽ không bố trí như vậy, Tào Tháo đã tới Lũng Tây rồi, vậy quân Tào có khả năng bố trí quân như thế nữa hay không?
Vừa dứt lời, một gã thân vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, thám báo tin tức quan trọng muốn bẩm báo!
- Để y vào!
Chốc lát, một gã đồn trưởng thám báo bước nhanh đi vào lều lớn, quì một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, sáng hôm nay, quân Tào trú đóng ở hai đường phía đông tây Kỳ Sơn đã rút lui, thiêu hủy toàn bộ lương thực, vật tư.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh cười nói với Bàng Thống và mọi người:
- Tin tức này tới rất đúng lúc, xem ra là Tào Tháo nắm giữ quyền phòng ngự lớn, hủy bỏ bố trí của Tào Chương rồi.
Bàng Thống trầm tư một chút nói:
- Đây tất nhiên là Tào Tháo đang rút lại tuyến phòng ngự, đại doanh của Hắc Tùng lĩnh cũng không ngoại lệ, Vu Cấm hẳn là nhận được mệnh lệnh rồi, nếu thần đoán không sai, đêm nay Vu Cấm sẽ rút quân, hơn nữa là lén lút rút lui.
Triệu Vân bên cạnh chần chừ một chút nói:
- Nhưng Tào doanh tại Hắc Tùng lĩnh quả thật dễ thủ khó công, buông tha như vậy không khỏi hơi đáng tiếc, có lẽ Tào Tháo sẽ xem xét đến tình hình thực tế Vu Cấm, mệnh y thủ vững đại doanh.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Tử Long, lời này của ngươi nói không đúng, đại doanh Hắc Tùng lĩnh đối với mười ngàn quân tiên phong của ngươi mà nói, quả thật khó có thể đánh hạ, nhưng nếu như là bốn vạn đại quân? Ta không tiến công đường núi, mà là từ lưng núi khác, nhiều nhất hai canh giờ đại doanh Hắc Tùng lĩnh sẽ bị công phá, năm nghìn quân Tào hoàn toàn bị diệt, ta hiểu Vu Cấm này, y tuyệt đối sẽ không đưa mình vào tuyệt cảnh, cho nên ta cũng nghĩ như Bàng quân sư, tối nay Vu Cấm sẽ thừa dịp lúc ban đêm rút quân.
Triệu Vân không kiên trì nữa, bản thân y cũng chắc chắn, trầm tư một lát, Triệu Vân lại nói:
- Một khi đã như vậy, ta lập tức phái thám báo tra xét tình báo, bất cứ lúc nào nắm giữ động tĩnh quân đội Vu Cấm.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Đây mới là đối sách hữu hiệu nhất!
----------oOo----------
- Nhanh lui lại!
Cung nỏ thủ của quân Tào trong rừng cây đều đi theo Vương Bình lui lại, Ngụy Diên lo lắng đối phương có phục binh ở trong rừng cây nên dừng truy kích, lập tức lệnh binh lính qua sông, lúc này đã không có quân địch quấy rầy, quân Hán chỉ dùng một khắc đồng hồ, hai ngàn trường mâu quân liền vượt qua Dạng Thủy, nhanh chóng tập kết cả đội ở bên bờ.
Ngụy Diên suất lĩnh hai ngàn quân đội chạy về tuyến phòng ngự phía bắc của Tào Tháo, lúc này ở hai bờ sông Dạng Thủy đã bạo phát cung tiễn chiến kịch liệt, ba nghìn cung nỏ thủ quân Hán phát ra loạn tiễn cùng một lúc, bao vây gắt gao ngăn chặn quân Tào, khiến quân Tào không thể phản kích.
Lúc này, Vương Bình suất lĩnh năm trăm quân Tào chạy về, hô lớn:
- Lập tức lui lại về doanh trại!
Quân Tào trốn ở phía sau công sự đều chạy trốn hướng bắc, hơn mười người chạy trốn hơi chậm một chút đều bị loạn tiễn của quân Hán bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất, binh lính còn lại liều mạng chạy trốn, đi theo Vương Bình về trại Hắc Tùng.
Nhưng Ngụy Diên lại suất quân xông tới từ phía đông, vượt qua bộ phận binh lính quân Tào, hơn trăm binh lính quân Tào sợ tới mức mất hồn mất vía, đều quỳ xuống đất đầu hàng, trong lòng Ngụy Diên cực hận, không chịu nhận đầu hàng, ra lệnh giết hết hàng binh, chỉ trong thời gian chốc lát, hơn trăm binh lính quân Tào thây rơi khắp cả, số người chết không kể hết.
Vương Bình cũng kinh hồn bạt vía, không dám dừng lại, suất lĩnh tám trăm binh lính còn lại trốn lên Hắc Tùng lĩnh.
Phục binh bờ bên kia đã bị dọn sạch, Triệu Vân lại hạ lệnh bắc cầu qua sông, chỉ dùng một canh giờ, quân Hán liền xây dựng ba cầu nổi, tám ngàn binh lính nhanh chóng đã vượt qua Dạng Thủy, hội hợp một chỗ với quân Ngụy Diên, tiếp tục xuất phát đến Hắc Tùng lĩnh.
....
Ngay khi quân đội Lưu Cảnh bắt đầu Bắc phạt trước một ngày, Tào Tháo cũng dẫn sáu vạn quân tới Ký Thành quận Thiên Thủy, mặc dù Trần Thương đạo cũng phát hiện có quân Hán đang hoạt động, nhưng Tào Tháo vẫn vận chuyển vật tư quy mô lớn đến quận Võ Đô, đoán được chủ lực quân Hán tất nhiên là đi đường núi Kỳ Sơn Bắc thượng.
Nếu muốn phá được Quan Trung, ít nhất cần mười vạn quân đội trở lên, trong lúc này cần điều động số lượng lớn lương thảo vật tư, có lẽ ở trong tác chiến cụ thể sẽ có một chút kế sách nhỏ, nhưng ở trên chiến lược, Lưu Cảnh không thể dùng kế, đi đường Kỳ Sơn là không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc này, Tào Tháo bố trí mười hai vạn quân đội ở Kỳ Sơn, gần như tất cả lính tinh nhuệ đều triệu tập đến đây, hơn nữa quân Tào chiếm ưu thế về địa lợi, với một trận chiến này, Tào Tháo ôm tin tưởng rất lớn.
Ở châu nha, Tào Tháo đang cùng mưu sĩ Tuân Du, Trần Quần thảo luận đối sách đại chiến, ở trước mặt bọn họ bầy một sa bàn cỡ trung, dài rộng một trượng, rõ ràng dựng lên địa hình Quan Trung và Hán Trung, đây cũng là lúc trước vì cướp lấy Hán Trung mà Tào Tháo tốn thời gian nửa năm để chế tác, cuối cùng cũng có công dụng.
- Ta đang suy nghĩ, nếu trận chiến này chúng ta đánh bại quân đội Lưu Cảnh, chúng ta có tiếp tục tiến quân nữa hay không, một hành động cướp lấy Hán Trung.
Trần Quần năm nay mới ba mươi mấy tuổi, cương trực ghét dua nịnh, luôn luôn kiên trì theo nguyên tắc mà làm, mặc dù vài lần y làm Tào Tháo tức giận mà bị trừng phạt, nhưng khi Tào Tháo hết giận lại lập tức đặc xá y, cũng xin lỗi y, từ đầu đến cuối lão đều cực kỳ coi trọng Trần Quần, đại chiến Quan Trung lần này, trên thực tế Trần Quần đảm nhiệm chức vụ phó quân sư.
Trần Quần nghe Tào Tháo muốn tiếp tục giành Hán Trung, lập tức nói:
- Nếu thỏa mãn một vài điều kiện tiên quyết, thần cảm thấy cũng không phải là không thể giành được Hán Trung, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải hoàn thiện phòng ngự Kỳ Sơn.
Ngụ ý là, bây giờ nói đánh chiếm Hán Trung còn hơi sớm, Tào Tháo có chút không vui, hỏi:
- Phải thỏa mãn điều kiện gì, Trường Văn nói rõ hơn một chút.
- Điều kiện vi thần nói là có thể hoàn toàn đánh tan quân Hán, ít nhất phải tiêu diệt hơn phân nửa quân đội, nếu chưa đủ điều kiện này, chúng ta mạo muội xuôi nam, ngược lại sẽ bị phản kích bao vây tiễu trừ, cuối cùng ảnh hưởng đánh mất Lũng Tây.
Tào Tháo trầm mặc một hồi, lại hỏi Tuân Du:
- Công Đạt nghĩ sao?
Tuân Du khẽ mỉm cười:
- Thẳng thắn nói, thần ủng hộ ý kiến của Trường Văn, nếu trận chiến này đánh tới thời điểm nhất định, quả thật có khả năng cướp lấy Hán Trung, vậy thuận thế đánh tiếp cũng chưa hẳn không thể, tuy nhiên hiện tại quả thật là quá xa vời so với cách nghĩ của Thừa tướng.
Tào Tháo cực kỳ tôn trọng ý kiến của Tuân Du, nếu ngay cả y cũng nói như vậy, có lẽ quả thật mình nghĩ quá xa rồi, lão cười gượng hai tiếng, lại quay đầu hỏi Trần Quần nói:
- Vừa rồi Trường Văn nói phải hoàn thiện phòng ngự Kỳ Sơn, chẳng lẽ phòng ngự ở Kỳ Sơn của ta vẫn còn lỗ hổng hay sao?
Trần Quần công bằng nói:
- Bây giờ phòng ngự Kỳ Sơn là một tay Chương công tử sắp đặt, cũng không trưng cầu ý kiến đại tướng, hơn nữa là thần kiên quyết phản đối, nhưng Chương công tử không nghe, hiện tại thần hy vọng Thừa tướng có thể phát hiện vấn đề.
Sắc mặt của Tào Tháo lập tức âm trầm xuống:
- Trường Văn nói cụ thể, chỗ nào không ổn?
Trần Quần nhặt cây gỗ lên, chỉ hướng vùng Kỳ Sơn nói:
- Hiện tại Chương công tử chia phòng ngự Kỳ Sơn làm bốn mảnh, Vu Cấm phụ trách phía nam Kỳ Sơn, Tang Bá phụ trách phía đông Kỳ Sơn, Lý Điển phụ trách phía tây Kỳ Sơn, Hách Chiêu dẫn mười ngàn quân bố trí ở phía bắc Kỳ Sơn, cũng không phải trợ giúp phía nam, mà là chỉ vì phòng ngự thành Hy Vọng, như vậy bốn vạn quân đội quăng ra ngoài, đều tự ra trận, nhưng thật có thể phòng quân Hán Bắc thượng sao?
Không đợi Trần Quần nói xong, Tào Tháo liền hung hăng nện một quyền xuống sa bàn:
- Nghiệp chướng này, suýt nữa làm hại đại sự của ta!
Tào Tháo trải qua trăm trận chiến, lão liếc mắt một cái liền nhìn ra loại bố trí này tồn tại vấn đề, dễ dàng bị quân địch tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận, có thể nói, loại bố trí này là tối kỵ của binh gia.
Trần Quần tiếp tục nói:
- Đương nhiên, Chương công tử bố trí như vậy cũng có lý do, bởi vì lúc trước Hạ Hầu tướng quân cũng bố trí như vậy, vùng Kỳ Sơn hiểm yếu khó có thể đóng quân quy mô lớn, đây cũng là tình hình thực tế, cho nên vi thần cũng không nói không đúng, mà nói cần hoàn thiện hơn.
Tào Tháo cũng biết Trần Quần là cho mình mặt mũi, dù sao là con của mình, Hạ Hầu Uyên lúc trước bố trí như vậy là vì phòng ngừa quân đội của Hán Trung quy mô nhỏ Bắc thượng trợ giúp Mã Siêu, đối phó mười ngàn quân đội là có thể, nhưng hiện tại bọn họ đối mặt với bảy tám vạn quân Hán chủ lực, bố trí như vậy hiển nhiên không được.
Tào Tháo khoát tay chặn lại,
- Ngươi không cần thay nó nói chuyện, đứa con đi ngu ngốc kia đi phương bắc đánh đánh Hung Nô còn có thể, chỉ huy chiến dịch lớn nhưu vậy y không thích hợp, trong lòng ta biết rõ, cho nên mới phải tự mình tới quận Thiên Thủy.
Tức giận của Tào Tháo hơi bình, lại hỏi Trần Quần:
- Nói phương án của ngươi?
- Phương án của vi thần là hủy bỏ phòng ngự bốn phái Kỳ Sơn, chỉ cần thiết lập hai vạn người phòng ngự phía bắc là được, mặc kệ Lưu Cảnh có bao nhiêu binh lực, hắn không vượt qua phòng ngự này thì không thể Bắc Thượng, nếu không hậu cần trợ giúp sẽ xảy ra vấn đề.
Tào Tháo gật gật đầu, rất sớm lão liền ý thức được, quân đội Lưu Cảnh chinh bắc, nhược điểm lớn nhất chính là trợ giúp hậu cần lương thảo, mình phải lợi dụng nhược điểm nàycủa đối phương tận dụng triệt để.
Lão liếc nhìn Tuân Du, Tuân Du khẽ mỉm cười,
- Kỳ thật Thừa tướng hiểu lầm nhị công tử rồi, nhị công tử bố trí binh lực như vậy, là đề nghị của thần.
Tào Tháo và Trần Quần đều ngẩn ra, sao lại là đề nghị của Tuân Du? Tào Tháo không hiểu hỏi:
- Vì sao Công Đạt điều động binh như vậy, đây rõ ràng...
Tuân Du thản nhiên cười,
- Chiến tranh không ngại dối lừa, không để cho Lưu Cảnh một chút ngon ngọt, làm sao hắn sẽ phấn chấn tin tưởng Bắc Thượng, Thừa tướng hiểu được ý của thần không?
Tào Tháo gật gật đầu,
- Ý Công Đạt ta hiểu được, là muốn phối hợp kế liên hoàn dụ dỗ Lưu Cảnh Bắc Thượng, để hắn sinh ra ý nghĩ khinh địch, hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Rất đơn giản!
Tuân Du vuốt râu cười nói:
- Mệnh Vu Cấm, Tang Bá và Lý Điển thiêu hủy hết thảy lương thảo vật tư, lập tức rút quân Bắc Thượng, kéo dài tuyến lương thực quân Hán, nhất là Vu Cấm, lệnh y lập tức vứt bỏ trại Hắc Tùng Bắc Thượng.
Tào Tháo biết lúc này để Vu Cấm vứt bỏ doanh Bắc Thượng, nhất định sẽ lọt vào truy kích quân Hán, có thể toàn quân sẽ bị diệt, nhưng sách lược của Tuân Du rất rõ ràng, quân đội của Vu Cấm chính là một cái mồi, Tào Tháo quyết định thật nhanh nói:
- Nhanh chóng lệnh Hạ Hầu Uyên tới gặp ta!
.....
Triệu Vân ở Hắc Tùng lĩnh đã phát động ra hai lần thử tiến công, cả hai lần đều chuốc lấy thất bại, địa hình Hắc Tùng lĩnh dễ thủ khó công cùng với năm ngàn quân coi giữ khiến quân Tào chặt chẽ chiếm ưu thế phòng ngự, ít nhất cần hai vạn người mới có thể phá được doanh trại quân Tào.
Sau khi Triệu Vân tổn thất gần ngàn công binh, liền dừng tiến công, ở bờ bắc Dạng Thủy hạ đại doanh, chờ quân Hán chủ lực đến, ba ngày sau, Lưu Cảnh suất lĩnh sáu vạn đại quân chủ lực vượt qua Dạng Thủy, tiến vào chiếm giữ đại doanh.
Cho tới bây giờ, Lưu Cảnh vẫn rất hài lòng chiến tích của Triệu Vân, không một binh lính nào bỏ mình mà giành được Lịch Thành, càng làm người tán thưởng mưu lược cao minh, đương nhiên, đây chủ yếu là công lao của Bàng Thống, Triệu Vân cũng không thể kể công, đem công đầu cho Bàng Thống.
Trong đại trướng trung quân, Lưu Cảnh đang cùng mọi người thảo luận quân tình, cũng nghe Triệu Vân báo cáo, Triệu Vân có chút tán thưởng phó tướng Vương Bình của Vu Cấm, khen ngợi y có mưu có dũng, là một tướng lĩnh trẻ tuổi vô cùng có tiền đồ.
Trương Nhậm bên cạnh cười nói:
- Lại nói tiếp Vương Bình này thần cũng biết, y là người Ba Quận, đã từng là kiếm khách du hiệp nổi danh Ba Quận, sau y lại muốn từ quân làm tướng, nhưng Lưu Chương không thích thân phận du hiệp của y, không cho y gia nhập quân Ích Châu, sau lại nghe nói đi phương bắc, chắc là gia nhập quân Tào.
Lưu Cảnh gật gật đầu nói:
- Nếu là người Ba Quận, vậy có thể tranh thủ, Lưu Chương không cần, Lưu Cảnh ta cần, việc này cần thời gian, tạm thời hoãn một chút, hiện tại ta muốn xem bản đồ bố trí quân đội của Tào Tháo ở Kỳ Sơn.
Triệu Vân vội vàng lấy một phần bản vẽ ra, giao cho Lưu Cảnh:
- Đây là tập hợp tình hình bố trí quân Tào do vài đường thám báo vẽ ra, xin Châu Mục xem qua.
Lưu Cảnh tiếp nhận nhìn kỹ một lúc lâu sau, hắn lại đi đến sa bàn trước, dựa theo biểu thị bản đồ đem mấy cờ xanh cắm vào vị trí tương ứng ở sa bàn, hắn nhìn chốc lát, không khỏi cười nói với mọi người:
- Các ngươi nhìn bố trí của quân Tào này, rất có ý tứ.
Tất cả mọi người xúm lại đi lên, Pháp Chính cười nói:
- Trú đóng ở bốn phương, cách xa nhau đều là hơn mười dặm, đây chẳng phải để cho chúng ta tiêu diệt từng bộ phận sao?
Bàng Thống cũng ở một bên nói:
- Theo thần được biết, đây là Tào Chương bố trí, giữ nguyên cách làm của Hạ Hầu Uyên, chỉ là đem số lượng quân đội tăng lên, thần nghĩ, nếu như là Tào Tháo, lão tuyệt sẽ không bố trí như vậy, Tào Tháo đã tới Lũng Tây rồi, vậy quân Tào có khả năng bố trí quân như thế nữa hay không?
Vừa dứt lời, một gã thân vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, thám báo tin tức quan trọng muốn bẩm báo!
- Để y vào!
Chốc lát, một gã đồn trưởng thám báo bước nhanh đi vào lều lớn, quì một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, sáng hôm nay, quân Tào trú đóng ở hai đường phía đông tây Kỳ Sơn đã rút lui, thiêu hủy toàn bộ lương thực, vật tư.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh cười nói với Bàng Thống và mọi người:
- Tin tức này tới rất đúng lúc, xem ra là Tào Tháo nắm giữ quyền phòng ngự lớn, hủy bỏ bố trí của Tào Chương rồi.
Bàng Thống trầm tư một chút nói:
- Đây tất nhiên là Tào Tháo đang rút lại tuyến phòng ngự, đại doanh của Hắc Tùng lĩnh cũng không ngoại lệ, Vu Cấm hẳn là nhận được mệnh lệnh rồi, nếu thần đoán không sai, đêm nay Vu Cấm sẽ rút quân, hơn nữa là lén lút rút lui.
Triệu Vân bên cạnh chần chừ một chút nói:
- Nhưng Tào doanh tại Hắc Tùng lĩnh quả thật dễ thủ khó công, buông tha như vậy không khỏi hơi đáng tiếc, có lẽ Tào Tháo sẽ xem xét đến tình hình thực tế Vu Cấm, mệnh y thủ vững đại doanh.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Tử Long, lời này của ngươi nói không đúng, đại doanh Hắc Tùng lĩnh đối với mười ngàn quân tiên phong của ngươi mà nói, quả thật khó có thể đánh hạ, nhưng nếu như là bốn vạn đại quân? Ta không tiến công đường núi, mà là từ lưng núi khác, nhiều nhất hai canh giờ đại doanh Hắc Tùng lĩnh sẽ bị công phá, năm nghìn quân Tào hoàn toàn bị diệt, ta hiểu Vu Cấm này, y tuyệt đối sẽ không đưa mình vào tuyệt cảnh, cho nên ta cũng nghĩ như Bàng quân sư, tối nay Vu Cấm sẽ thừa dịp lúc ban đêm rút quân.
Triệu Vân không kiên trì nữa, bản thân y cũng chắc chắn, trầm tư một lát, Triệu Vân lại nói:
- Một khi đã như vậy, ta lập tức phái thám báo tra xét tình báo, bất cứ lúc nào nắm giữ động tĩnh quân đội Vu Cấm.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Đây mới là đối sách hữu hiệu nhất!
----------oOo----------
/708
|