Trong lòng Trương Cáp sợ hãi nói:
- Trong quân đang lan truyền không ít những tin tức không hay, có người nói chủ lực quân Hán bí mật theo đường Trần Thương, đã đánh vào quan ải, tấn công Trường An rồi. Còn có tin nói là, kỵ binh của người Đêngười Đê và chủ lực của Lưu Cảnh trước sau công kích quân chủ lực của ta, quân chủ lực của ta đại bại. Thừa tướng... không may trọng thương, đã tử trận rồi. Lòng quân dao động, đã có gần nghìn người tháo chạy rồi ạ.
Từ Hoảng chỉ cảm thấy đau đầu, đội quân mà hắn thống lĩnh vốn chính là một đám ô hợp tạo phản ở Hà Bắc, hợp nhất huấn luyện mới được hai tháng đã kéo đến Quan Trung tác chiến. Kỷ luật quân đội hỗn loạn và tản mạn, những điều này trên đường hắn đã thấy rồi. Bây giờ tiến công lại gặp phải trắc trở, sĩ khí binh lính yếu kém, làm sao có thể để bọn họ ổn định lòng quân giống như quân Tào tinh nhuệ được?
- Tin đồn truyền từ đâu đến?
Từ Hoảng lại hỏi.
- Ta đã hạ lệnh điều tra ngọn nguồn của những tin đồn đó. Nhưng thời gian quá ngắn, chỉ e nhất thời sẽ không điều tra rõ được.
Từ Hoảng thở dài:
- Chỉ e Tuấn Nghệ vẫn chưa biết, Hạ Hầu tướng quân trên đường tiếp viện lên phía bắc đã gặp phải quân mai phục, gần như toàn quân bị tiêu diệt, Hạ Hầu tướng quân cũng không may mà tử trận rồi.
- Á?
Trương Cáp lập tức ngây người ra, không ngờ Hạ Hầu Uyên lại tử trận rồi, có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Sau một lúc lâu, y lo lắng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
- Ta cũng không biết nữa!
Từ Hoảng trầm tư một lát lại nói:
- Bây giờ ta chỉ sợ gặp phải công kích phía sau, những binh sĩ này lại không chịu nổi. Một khi lòng quân suy sụp thì sẽ xuất hiện lượng lớn binh sĩ trốn chạy, hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi.
Trương Cáp hiểu rất rõ sự lo lắng của Từ Hoảng là không thừa, mà đây là chuyện rất có thể xảy ra. Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chi bằng lui quân đến đường đông trước, chỉnh đốn sĩ khí lòng quân. Nếu như tình hình chuyển biến tốt đẹp thì tiến công đại doanh quân Hán tiếp. Ta nghĩ lúc đó cũng chưa muộn đâu ạ.
Từ Hoảng chậm rãi gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Từ Hoảng lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân! Lui quân đi đường cửa đông, kẻ nào dám tháo chạy, lập tức chém không tha!
Cái gọi là đường cửa đông chính là đường phía đông Tây Thành đi huyện Thượng Khuê, là một vùng đất trống. Từ Hoảng ở đó thiết lập đại doanh hậu cần, cách chiến trường hai mươi dặm. Dưới lệnh của Từ Hoảng, quân Tào bắt đầu từ từ rút lui về hướng đại doanh hậu cần.
Trong lúc kế Kỳ Binh của Tuân Du gặp phải khó khăn lớn thì kế Dụ Binh trong song kế Liên Hoàn của hắn ta cũng gặp phải bất lợi. Điều này cũng là bình thường, dù mưu kế có cao minh đến đâu cũng không có cách nào mưu tính đến lòng người phức tạp. Càng huống hồ đối thủ của Tuân Du lại là một cao thủ mưu lược rất có năng lực.
Lưu Cảnh không hoàn toàn dốc toàn lực lên phía bắc như Tuân du nói, hắn ta không tin tưởng người Đêngười Đê lắm. Đặc biệt là Mã Siêu bị thủ lĩnh người Đê lừa một lần rồi, điều này càng làm cho Lưu Cảnh trong lòng có vài phần cảnh giác. Hắn ta cũng biết nhược điểm của mình là lương thực không đủ, nếu như binh lực quá dựa vào phương bắc thì một khi nảy sinh ra bất cứ biến cố nào, dẫn đến lương thực trong quân bị cắt đứt, thì đội quân của hắn sẽ hoàn toàn bị suy sụp.
Vì vậy, một mặt Lưu Cảnh dẫn quân lên phía bắc nhưng tốc độ hành quân rất thong thả. Hắn đang đợi, đợi sau khi người Đêngười Đê công kích quân Tào thì hắn sẽ phát động tiến công. Bất luận người Đê nói có dễ nghe đến thế nào, nếu như không hành động thực tế thì tất cả đều là nói suông mà thôi.
Đã qua một ngày, đến sáng ngày hôm sau, mấy vạn đại quân của Lưu Cảnh vẫn đóng cách đại quân của quân Tào chừng hai mươi dặm.
Đây là một khoảng cách quân sự khá an toàn, cứ đi về phía trước thì cục diện trận chiến sẽ mất kiểm soát. Lúc này, Lưu Cảnh một mặt đợi tiếp tế lương thực phía nam, một mặt đợi tin người Đê tiến công quân Tào.
Không ngờ đợi một ngày, phía nam vừa không có lương thực chuyển đến mà kỵ binh của người Đê cũng không có bất cứ động tĩnh gì, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh sinh ra nghi ngờ.
Trong lều, Lưu Cảnh có chút sầu lo nói với Chính Pháp:
- Ta cảm thấy ở đây có gì đó là lạ. Nếu như kỵ binh của người Đê thật sự có lòng đánh quân Tào từ phía bắc thì chắc hẳn lúc quân Tào rút quân sẽ phát động công kích. Nhưng bây giờ bên quân Tào lại chần chừ không có động tĩnh gì, hơn nữa quân Tào đã sợ Ký Thành, cũng phải nhanh chóng trở về Ký Thành mới đúng. Nhưng bây giờ bọn chúng lại đóng quân không động tĩnh gì, đây không phải là rất kỳ quái sao?
Pháp Chính cũng nhận ra được rất nhiều chỗ không hợp với lẽ thường. Ví dụ như quân Tào rõ ràng là gấp rút lui quân, ngay đến lều doanh trại cũng không thu lại, trực tiếp vứt đi. Vậy bây giờ lều daonh trại của bọn chúng từ đâu mà đến? Nếu như là lều doanh trại Ký Thành chuyển đến, vậy tại sao đội quân tiếp viện không gặp phải phục kích của người Đê?
Nhiều chỗ không hợp lý như vậy khiến cho Pháp Chính cũng cảm thấy không ổn. Y trầm tư thật lâu sau nói:
- Thần nghi ngờ đây không biết có phải là kế Dụ Binh của Tào Tháo không. Thật ra căn bản là không có kỵ binh nào của người Đê cả, mà là tự Tào Tháo đã bày ra trận nghi binh.
- Kỵ binh của người Đê tấn công Ký Thành hẳn là không giả, Qua Viên kia thật sự là đệ đệ của thủ lĩnh người Đê. Nhưng thần hoài nghi người Đê là một con cờ mà Tào Tháo bày ra, giả vờ tấn công Ký Thành, làm cho Tào Tháo có cớ rút lui lên phía bắc, do đó làm chúng ta mắc câu.
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, lại nói:
- Hiện nay ta rất lo phía nam, một khi đại doanh Tây Thành xảy ra chuyện, lương thực tồn kho bị phá hủy, chỉ e chúng ta đến lui quân cũng đều nguy hiểm. Không được! Không thể tiếp tục mạo hiểm nữa, chúng ta phải lập tức lui quân thôi.
Vừa dứt lời, một tên thân binh ở cửa lều bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục! Triệu tướng quân phái người đưa tin tình báo khẩn cấp đến!
Lưu Cảnh ngẩn người ra, chậm rãi xoay người, trong lòng dấy lên một dự cảm không hay, gật đầu:
- Cho người đưa thư vào!
Trong chốc lát, người đưa thư được đưa vào. Hắn ta tiến lên quì một gối, trình lên một phong thư:
- Khởi bẩm Châu Mục! Đại sự không ổn rồi!
Lưu Cảnh nhận lấy thư của Triệu Vân, nhanh chóng mở ra xem, trong lòng nặng trĩu, ước chừng năm vạn quân Tào từ hướng Thượng Khuê đánh tới, gây áp lực lên đại doanh Tây Thành.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Pháp Chính đi lên trước, hỏi có chút căng thẳng.
Lưu Cảnh khẽ thở dài một cái, đưa thư cho y xem:
- Quân sư tự mình xem đi!
Pháp Chính cuống quít nhận lấy thư, vội vàng xem một lượt. Y cũng ngây người lại, năm vạn quân Tào từ đường đông đánh tới, đại doanh Tây Thành nguy cấp rồi. Một lúc lâu sau, Pháp Chính mới vội hỏi người đưa thư:
- Ngươi từ khi nào xuất phát từ đại doanh?
- Khởi bẩm quân sư! Ty chức tầm khoảng giờ hợi ba khắc tối ngày hôm qua xuất phát ạ.
Pháp Chính yên lặng tính toán thời gian, vừa đúng sáu canh giờ. Y lại nói với Lưu Cảnh:
- Châu Mục! Chúng ta quả thật đã trúng kế rồi. Cách duy nhất bây giờ chính là hỏa tốc chạy về Tây Thành, có lẽ còn có một tia hy vọng.
Lưu Cảnh khoanh tay đi tới lui vài bước, lập tức hạ lệnh:
- Đi tìm Ngụy Diên đến đây!
Trong chốc lát, Ngụy Diên vội vàng đến, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh nhìn gã một cái, chậm rãi nói:
- Bây giờ ta phải lập tức dẫn quân chủ lực quay về Tây Thành, ta để lại năm nghìn binh lính cho ngươi. Nếu như quân Tào truy kích thì ngươi giữ vững cho ta. Trận chiến này bất luận ngươi thắng hay thua, sau khi quay về ta đều phong ngươi làm Trung Lang Tướng.
Trong lòng Ngụy Diên kích động vô cùng. Gã quỳ gối, ôm quyền nói:
- Ngụy Diên chết cũng không từ!
Lưu Cảnh gật đầu, lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, toàn quân tập kết, tất cả lều trại, quân tư đều vứt hết đi, lập tức rút xuống phía nam...
Trong đại doanh quân Tào, gần sáu vạn binh sĩ không được nghỉ ngơi, mà trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tác chiến. Trong lòng Tào Tháo rất rõ, thời khắc quyết định cục diện trận chiến sẽ xảy ra trong tối nay.
Chắc hẳn là tối qua, Từ Hoảng dẫn năm vạn đại quân và đội quân Tây Thành cùng tiến công đại doanh quân Hán ở ngoài Tây Thành. Mặc dù tạm thời không biết tình hình trận chiến, nhưng nếu như không có tin tức truyền đến thì hẳn là ngay vào lúc này rồi.
Tào Tháo đứng ở trên tháp canh trước quân doanh, nheo mắt nhìn ra xa phía nam, các thị vệ bên cạnh đều biết, không phải Thừa tướng đang nhìn quân doanh của quân Hán, cách hai mươi dặm, ở đây không nhìn thấy được. Trên thực tế Thừa tướng đang đợi tin tức của mật thám.
- Công Đạt! Ngươi nghĩ, Lưu Cảnh cuối cùng có rơi vào bẫy không?
Trong giọng nói của Tào Tháo có một nỗi lo không thể che giấu được, nỗi lo của lão ta là có lý do. Đó chính là Lưu Cảnh không tấn công mình giống như kế hoạch ban đầu, điều này chứng tỏ Lưu Cảnh rất có thể đã hoài nghi về kỵ binh của người Đê rồi.
Tuân Du đứng ở phía sau Tào Tháo, luôn trầm tư không nói gì. Trên thực tế, y đã nhận ra kế Liên Hoàn của mình đã xảy ra vấn đề rồi, hơn nữa vấn đề ở đâu, y đều rõ hơn ai hết. Y có một khâu nhỏ không giải quyết tốt, đó chính là không nên để kỵ binh của người Đê bỏ chạy mà nên để bọn họ giả vờ tấn công quân Tào, như vậy Lưu Cảnh chắc chắn sẽ mắc lừa.
Trên thực tế, ngay từ đầu Tuân Du cũng nhắc đến vấn đề này rồi, nhưng Tào Tháo không tin tưởng kỵ binh của người Đê lắm. Lão ta lo lắng sẽ biến giả thành thật, một khi kỵ binh của người Đê phát hiện có thể thu lợi thì sẽ ra tay tấn công quân Tào thật sự. Vì vậy khâu cuối cùng là giả vờ đánh quân Tào đã bị hủy bỏ.
Mặc dù nói không có khâu cuối cùng nhưng vấn đề cũng không lớn lắm. Nếu như Lưu Cảnh không chịu tấn công quân Tào, vậy quân Tào sẽ tấn công ngược lại quân Hán. Chỉ có điều Tuân Du không ngờ rằng, Lưu Cảnh lại khôn khéo vô cùng, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hai mươi dặm. Chính là khoảng cách hai mươi dặm đó đã khiến cho Lưu Cảnh thoát ra khỏi cạm bẫy kia.
Tuân Du trầm tư một lát, thở dài nói:
- Bây giờ thần chỉ có thể bảo đảm rằng Lưu Cảnh sẽ rút về Hán Trung, còn về hắn ta có rơi vào bẫy không thì thật là khó nói. Dù sao kéo dài thời gian càng lâu thì hắn ta cũng sẽ phát hiện ra điều kỳ quái thôi.
Tuân Du vừa dứt lời, chỉ thấy vài tên kỵ binh mật thám cấp tốc chạy lại. Tinh thần Tào Tháo chấn động, đây chính là mật thám mà lão ta đang đợi:
- Tình hình thế nào rồi?
Tào Tháo ở trên trạm canh gác, cao giọng hỏi.
Kỵ binh chạy tới gần, ghìm chặt ngựa chiến, cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh đã rút quân rồi, vô cùng gấp gáp!
Tào Tháo kinh ngạc, lão ta ngay lập tức nhận ra rằng, đây là Lưu Cảnh đã nhìn thấu cạm bẫy của lão nên chạy rồi. Lão lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh ta, toàn quân truy kích!
Trong doanh trại quân Tào ngay lập tức vang lên tiếng trống lớn, cổng doanh trại mở to ra, từng đội quân sớm đã xếp thành hàng chạy ra khỏi đại doanh. Mấy vạn quân Tào như nước thủy triều, chạy đi theo hướng nam. Các binh sĩ dưới sự thúc giục của quan quân, không ngừng tăng tốc độ, truy đuổi quân Hán rút xuống phía nam.
Đoạn đường này là đoạn đường bằng phẳng, có lợi cho việc hành quân. Sau nửa canh giờ, quân Tào đã đến gần đại doanh mà quân Hán vứt bỏ lại. Lúc này, trong đại doanh quân Hán ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn đã thiêu cháy doanh trại. Sắc mặt Tào Tháo xanh mét, lão ta rút kiếm ra, quát lớn:
- Tăng tốc truy đuổi cho ta! Người nào lấy được đầu của Lưu Cảnh sẽ thưởng, phong Vạn Hộ Hầu.
Dưới kích thích của giải thưởng trước nay chưa từng có, sức mạnh quân Tào “bùng nổ”, bọn họ không quản mệt mỏi, liều mạng chạy đuổi theo hướng nam. Nhưng bọn họ vừa mới chạy qua đại doanh chưa đầy năm dặm thì trong một khe núi ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn, tiếng kêu rung chuyển đất trời. Một đội quân Hán mai phục ở khe núi xông ra, đại tướng dẫn đầu chính là Ngụy Diên.
Ngụy Diên nhận được lời hứa của Lưu Cảnh, y sớm đã hít một hơi rồi hét lớn một tiếng:
- Tào tặc! Có Ngụy Diên ta ở đây, đừng vội tác oai tác quái!
Y múa may thanh đao, thúc ngựa chạy lại, đi thẳng đến lọng che của Tào Tháo. Năm nghìn binh sĩ phía sau reo hò xông trận, chặt đứt đường đi của quân Tào.
- Trong quân đang lan truyền không ít những tin tức không hay, có người nói chủ lực quân Hán bí mật theo đường Trần Thương, đã đánh vào quan ải, tấn công Trường An rồi. Còn có tin nói là, kỵ binh của người Đêngười Đê và chủ lực của Lưu Cảnh trước sau công kích quân chủ lực của ta, quân chủ lực của ta đại bại. Thừa tướng... không may trọng thương, đã tử trận rồi. Lòng quân dao động, đã có gần nghìn người tháo chạy rồi ạ.
Từ Hoảng chỉ cảm thấy đau đầu, đội quân mà hắn thống lĩnh vốn chính là một đám ô hợp tạo phản ở Hà Bắc, hợp nhất huấn luyện mới được hai tháng đã kéo đến Quan Trung tác chiến. Kỷ luật quân đội hỗn loạn và tản mạn, những điều này trên đường hắn đã thấy rồi. Bây giờ tiến công lại gặp phải trắc trở, sĩ khí binh lính yếu kém, làm sao có thể để bọn họ ổn định lòng quân giống như quân Tào tinh nhuệ được?
- Tin đồn truyền từ đâu đến?
Từ Hoảng lại hỏi.
- Ta đã hạ lệnh điều tra ngọn nguồn của những tin đồn đó. Nhưng thời gian quá ngắn, chỉ e nhất thời sẽ không điều tra rõ được.
Từ Hoảng thở dài:
- Chỉ e Tuấn Nghệ vẫn chưa biết, Hạ Hầu tướng quân trên đường tiếp viện lên phía bắc đã gặp phải quân mai phục, gần như toàn quân bị tiêu diệt, Hạ Hầu tướng quân cũng không may mà tử trận rồi.
- Á?
Trương Cáp lập tức ngây người ra, không ngờ Hạ Hầu Uyên lại tử trận rồi, có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Sau một lúc lâu, y lo lắng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
- Ta cũng không biết nữa!
Từ Hoảng trầm tư một lát lại nói:
- Bây giờ ta chỉ sợ gặp phải công kích phía sau, những binh sĩ này lại không chịu nổi. Một khi lòng quân suy sụp thì sẽ xuất hiện lượng lớn binh sĩ trốn chạy, hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi.
Trương Cáp hiểu rất rõ sự lo lắng của Từ Hoảng là không thừa, mà đây là chuyện rất có thể xảy ra. Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chi bằng lui quân đến đường đông trước, chỉnh đốn sĩ khí lòng quân. Nếu như tình hình chuyển biến tốt đẹp thì tiến công đại doanh quân Hán tiếp. Ta nghĩ lúc đó cũng chưa muộn đâu ạ.
Từ Hoảng chậm rãi gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Từ Hoảng lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân! Lui quân đi đường cửa đông, kẻ nào dám tháo chạy, lập tức chém không tha!
Cái gọi là đường cửa đông chính là đường phía đông Tây Thành đi huyện Thượng Khuê, là một vùng đất trống. Từ Hoảng ở đó thiết lập đại doanh hậu cần, cách chiến trường hai mươi dặm. Dưới lệnh của Từ Hoảng, quân Tào bắt đầu từ từ rút lui về hướng đại doanh hậu cần.
Trong lúc kế Kỳ Binh của Tuân Du gặp phải khó khăn lớn thì kế Dụ Binh trong song kế Liên Hoàn của hắn ta cũng gặp phải bất lợi. Điều này cũng là bình thường, dù mưu kế có cao minh đến đâu cũng không có cách nào mưu tính đến lòng người phức tạp. Càng huống hồ đối thủ của Tuân Du lại là một cao thủ mưu lược rất có năng lực.
Lưu Cảnh không hoàn toàn dốc toàn lực lên phía bắc như Tuân du nói, hắn ta không tin tưởng người Đêngười Đê lắm. Đặc biệt là Mã Siêu bị thủ lĩnh người Đê lừa một lần rồi, điều này càng làm cho Lưu Cảnh trong lòng có vài phần cảnh giác. Hắn ta cũng biết nhược điểm của mình là lương thực không đủ, nếu như binh lực quá dựa vào phương bắc thì một khi nảy sinh ra bất cứ biến cố nào, dẫn đến lương thực trong quân bị cắt đứt, thì đội quân của hắn sẽ hoàn toàn bị suy sụp.
Vì vậy, một mặt Lưu Cảnh dẫn quân lên phía bắc nhưng tốc độ hành quân rất thong thả. Hắn đang đợi, đợi sau khi người Đêngười Đê công kích quân Tào thì hắn sẽ phát động tiến công. Bất luận người Đê nói có dễ nghe đến thế nào, nếu như không hành động thực tế thì tất cả đều là nói suông mà thôi.
Đã qua một ngày, đến sáng ngày hôm sau, mấy vạn đại quân của Lưu Cảnh vẫn đóng cách đại quân của quân Tào chừng hai mươi dặm.
Đây là một khoảng cách quân sự khá an toàn, cứ đi về phía trước thì cục diện trận chiến sẽ mất kiểm soát. Lúc này, Lưu Cảnh một mặt đợi tiếp tế lương thực phía nam, một mặt đợi tin người Đê tiến công quân Tào.
Không ngờ đợi một ngày, phía nam vừa không có lương thực chuyển đến mà kỵ binh của người Đê cũng không có bất cứ động tĩnh gì, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh sinh ra nghi ngờ.
Trong lều, Lưu Cảnh có chút sầu lo nói với Chính Pháp:
- Ta cảm thấy ở đây có gì đó là lạ. Nếu như kỵ binh của người Đê thật sự có lòng đánh quân Tào từ phía bắc thì chắc hẳn lúc quân Tào rút quân sẽ phát động công kích. Nhưng bây giờ bên quân Tào lại chần chừ không có động tĩnh gì, hơn nữa quân Tào đã sợ Ký Thành, cũng phải nhanh chóng trở về Ký Thành mới đúng. Nhưng bây giờ bọn chúng lại đóng quân không động tĩnh gì, đây không phải là rất kỳ quái sao?
Pháp Chính cũng nhận ra được rất nhiều chỗ không hợp với lẽ thường. Ví dụ như quân Tào rõ ràng là gấp rút lui quân, ngay đến lều doanh trại cũng không thu lại, trực tiếp vứt đi. Vậy bây giờ lều daonh trại của bọn chúng từ đâu mà đến? Nếu như là lều doanh trại Ký Thành chuyển đến, vậy tại sao đội quân tiếp viện không gặp phải phục kích của người Đê?
Nhiều chỗ không hợp lý như vậy khiến cho Pháp Chính cũng cảm thấy không ổn. Y trầm tư thật lâu sau nói:
- Thần nghi ngờ đây không biết có phải là kế Dụ Binh của Tào Tháo không. Thật ra căn bản là không có kỵ binh nào của người Đê cả, mà là tự Tào Tháo đã bày ra trận nghi binh.
- Kỵ binh của người Đê tấn công Ký Thành hẳn là không giả, Qua Viên kia thật sự là đệ đệ của thủ lĩnh người Đê. Nhưng thần hoài nghi người Đê là một con cờ mà Tào Tháo bày ra, giả vờ tấn công Ký Thành, làm cho Tào Tháo có cớ rút lui lên phía bắc, do đó làm chúng ta mắc câu.
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, lại nói:
- Hiện nay ta rất lo phía nam, một khi đại doanh Tây Thành xảy ra chuyện, lương thực tồn kho bị phá hủy, chỉ e chúng ta đến lui quân cũng đều nguy hiểm. Không được! Không thể tiếp tục mạo hiểm nữa, chúng ta phải lập tức lui quân thôi.
Vừa dứt lời, một tên thân binh ở cửa lều bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục! Triệu tướng quân phái người đưa tin tình báo khẩn cấp đến!
Lưu Cảnh ngẩn người ra, chậm rãi xoay người, trong lòng dấy lên một dự cảm không hay, gật đầu:
- Cho người đưa thư vào!
Trong chốc lát, người đưa thư được đưa vào. Hắn ta tiến lên quì một gối, trình lên một phong thư:
- Khởi bẩm Châu Mục! Đại sự không ổn rồi!
Lưu Cảnh nhận lấy thư của Triệu Vân, nhanh chóng mở ra xem, trong lòng nặng trĩu, ước chừng năm vạn quân Tào từ hướng Thượng Khuê đánh tới, gây áp lực lên đại doanh Tây Thành.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Pháp Chính đi lên trước, hỏi có chút căng thẳng.
Lưu Cảnh khẽ thở dài một cái, đưa thư cho y xem:
- Quân sư tự mình xem đi!
Pháp Chính cuống quít nhận lấy thư, vội vàng xem một lượt. Y cũng ngây người lại, năm vạn quân Tào từ đường đông đánh tới, đại doanh Tây Thành nguy cấp rồi. Một lúc lâu sau, Pháp Chính mới vội hỏi người đưa thư:
- Ngươi từ khi nào xuất phát từ đại doanh?
- Khởi bẩm quân sư! Ty chức tầm khoảng giờ hợi ba khắc tối ngày hôm qua xuất phát ạ.
Pháp Chính yên lặng tính toán thời gian, vừa đúng sáu canh giờ. Y lại nói với Lưu Cảnh:
- Châu Mục! Chúng ta quả thật đã trúng kế rồi. Cách duy nhất bây giờ chính là hỏa tốc chạy về Tây Thành, có lẽ còn có một tia hy vọng.
Lưu Cảnh khoanh tay đi tới lui vài bước, lập tức hạ lệnh:
- Đi tìm Ngụy Diên đến đây!
Trong chốc lát, Ngụy Diên vội vàng đến, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh nhìn gã một cái, chậm rãi nói:
- Bây giờ ta phải lập tức dẫn quân chủ lực quay về Tây Thành, ta để lại năm nghìn binh lính cho ngươi. Nếu như quân Tào truy kích thì ngươi giữ vững cho ta. Trận chiến này bất luận ngươi thắng hay thua, sau khi quay về ta đều phong ngươi làm Trung Lang Tướng.
Trong lòng Ngụy Diên kích động vô cùng. Gã quỳ gối, ôm quyền nói:
- Ngụy Diên chết cũng không từ!
Lưu Cảnh gật đầu, lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, toàn quân tập kết, tất cả lều trại, quân tư đều vứt hết đi, lập tức rút xuống phía nam...
Trong đại doanh quân Tào, gần sáu vạn binh sĩ không được nghỉ ngơi, mà trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tác chiến. Trong lòng Tào Tháo rất rõ, thời khắc quyết định cục diện trận chiến sẽ xảy ra trong tối nay.
Chắc hẳn là tối qua, Từ Hoảng dẫn năm vạn đại quân và đội quân Tây Thành cùng tiến công đại doanh quân Hán ở ngoài Tây Thành. Mặc dù tạm thời không biết tình hình trận chiến, nhưng nếu như không có tin tức truyền đến thì hẳn là ngay vào lúc này rồi.
Tào Tháo đứng ở trên tháp canh trước quân doanh, nheo mắt nhìn ra xa phía nam, các thị vệ bên cạnh đều biết, không phải Thừa tướng đang nhìn quân doanh của quân Hán, cách hai mươi dặm, ở đây không nhìn thấy được. Trên thực tế Thừa tướng đang đợi tin tức của mật thám.
- Công Đạt! Ngươi nghĩ, Lưu Cảnh cuối cùng có rơi vào bẫy không?
Trong giọng nói của Tào Tháo có một nỗi lo không thể che giấu được, nỗi lo của lão ta là có lý do. Đó chính là Lưu Cảnh không tấn công mình giống như kế hoạch ban đầu, điều này chứng tỏ Lưu Cảnh rất có thể đã hoài nghi về kỵ binh của người Đê rồi.
Tuân Du đứng ở phía sau Tào Tháo, luôn trầm tư không nói gì. Trên thực tế, y đã nhận ra kế Liên Hoàn của mình đã xảy ra vấn đề rồi, hơn nữa vấn đề ở đâu, y đều rõ hơn ai hết. Y có một khâu nhỏ không giải quyết tốt, đó chính là không nên để kỵ binh của người Đê bỏ chạy mà nên để bọn họ giả vờ tấn công quân Tào, như vậy Lưu Cảnh chắc chắn sẽ mắc lừa.
Trên thực tế, ngay từ đầu Tuân Du cũng nhắc đến vấn đề này rồi, nhưng Tào Tháo không tin tưởng kỵ binh của người Đê lắm. Lão ta lo lắng sẽ biến giả thành thật, một khi kỵ binh của người Đê phát hiện có thể thu lợi thì sẽ ra tay tấn công quân Tào thật sự. Vì vậy khâu cuối cùng là giả vờ đánh quân Tào đã bị hủy bỏ.
Mặc dù nói không có khâu cuối cùng nhưng vấn đề cũng không lớn lắm. Nếu như Lưu Cảnh không chịu tấn công quân Tào, vậy quân Tào sẽ tấn công ngược lại quân Hán. Chỉ có điều Tuân Du không ngờ rằng, Lưu Cảnh lại khôn khéo vô cùng, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hai mươi dặm. Chính là khoảng cách hai mươi dặm đó đã khiến cho Lưu Cảnh thoát ra khỏi cạm bẫy kia.
Tuân Du trầm tư một lát, thở dài nói:
- Bây giờ thần chỉ có thể bảo đảm rằng Lưu Cảnh sẽ rút về Hán Trung, còn về hắn ta có rơi vào bẫy không thì thật là khó nói. Dù sao kéo dài thời gian càng lâu thì hắn ta cũng sẽ phát hiện ra điều kỳ quái thôi.
Tuân Du vừa dứt lời, chỉ thấy vài tên kỵ binh mật thám cấp tốc chạy lại. Tinh thần Tào Tháo chấn động, đây chính là mật thám mà lão ta đang đợi:
- Tình hình thế nào rồi?
Tào Tháo ở trên trạm canh gác, cao giọng hỏi.
Kỵ binh chạy tới gần, ghìm chặt ngựa chiến, cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Thừa tướng, Lưu Cảnh đã rút quân rồi, vô cùng gấp gáp!
Tào Tháo kinh ngạc, lão ta ngay lập tức nhận ra rằng, đây là Lưu Cảnh đã nhìn thấu cạm bẫy của lão nên chạy rồi. Lão lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh ta, toàn quân truy kích!
Trong doanh trại quân Tào ngay lập tức vang lên tiếng trống lớn, cổng doanh trại mở to ra, từng đội quân sớm đã xếp thành hàng chạy ra khỏi đại doanh. Mấy vạn quân Tào như nước thủy triều, chạy đi theo hướng nam. Các binh sĩ dưới sự thúc giục của quan quân, không ngừng tăng tốc độ, truy đuổi quân Hán rút xuống phía nam.
Đoạn đường này là đoạn đường bằng phẳng, có lợi cho việc hành quân. Sau nửa canh giờ, quân Tào đã đến gần đại doanh mà quân Hán vứt bỏ lại. Lúc này, trong đại doanh quân Hán ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn đã thiêu cháy doanh trại. Sắc mặt Tào Tháo xanh mét, lão ta rút kiếm ra, quát lớn:
- Tăng tốc truy đuổi cho ta! Người nào lấy được đầu của Lưu Cảnh sẽ thưởng, phong Vạn Hộ Hầu.
Dưới kích thích của giải thưởng trước nay chưa từng có, sức mạnh quân Tào “bùng nổ”, bọn họ không quản mệt mỏi, liều mạng chạy đuổi theo hướng nam. Nhưng bọn họ vừa mới chạy qua đại doanh chưa đầy năm dặm thì trong một khe núi ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn, tiếng kêu rung chuyển đất trời. Một đội quân Hán mai phục ở khe núi xông ra, đại tướng dẫn đầu chính là Ngụy Diên.
Ngụy Diên nhận được lời hứa của Lưu Cảnh, y sớm đã hít một hơi rồi hét lớn một tiếng:
- Tào tặc! Có Ngụy Diên ta ở đây, đừng vội tác oai tác quái!
Y múa may thanh đao, thúc ngựa chạy lại, đi thẳng đến lọng che của Tào Tháo. Năm nghìn binh sĩ phía sau reo hò xông trận, chặt đứt đường đi của quân Tào.
/708
|