Tháng mười một ở Nghiệp Đô đã bắt đầu có trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi lớn bao trùm khắp cả Nghiệp Thành. Mặc dù tin tức quân Hán công chiếm Tây Thành đã lan truyền khắp Nghiệp Đô theo đủ đường
Nhưng đối với người dân bình thường mà nói, Tây Thành thuộc nơi nào? Có ý nghĩa quan trọng gì? Đều không biết, cho nên tin tức này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Rất nhanh liền bị niềm vui khi tuyết lớn đến thay thế. “Đông này tuyết nặng ba tầng trắng
Mùa sau cơm gạo gối ngủ chơi”, mọi người đều đang đầy hi vọng vào một mừa tới thu hoạch được mùa.
Còn một chuyện khác cũng khiến mọi người phân tâm, đó là Tào Tháo đã di chuyển tướng phủ cũ đến Đồng Tước Đài. Ý nghĩa sau lưng chuyện này khiến cho dân chúng bàn tán lên xuống, hoàn toàn lấn át chuyện tình hình chiến đấu ở tây tuyến.
Đồng Tước Đài thuộc bờ Nam thành Bắc Chương Thủy, đối diện đó là hồ Huyền Vũ, nơi quân Tào thao luyện thủy quân. Nó trên thực tế là một trong ba đài Đồng Tước, Kim Phượng, Băng Tỉnh. Tuy rằng ban đầu xây dựng gọi là đài, nhưng thật ra là một tổ kiến trúc cung điện khổng lồ. Từ sau khi diệt Viên Thiệu liền bắt đầu xây dựng cải tạo, mãi đến mùa thu năm ngoái mới cải tạo xong.
Tào Tháo chuyển đến Đồng Tước Đài cũng là quyết định sau khi lão đã suy nghĩ rất kỹ. Lão đã xây dựng nên nước Ngụy, bố trí các vị trí quan lại, nếu lại lấy lệnh Thừa tướng để ra lệnh thì lão đã vi phạm dự tính ban đầu của lão khi thành lập nước Ngụy. Hơn nữa sẽ khiến cho trong lòng các đại thần có cảm giác thất vọng sâu sắc.
Còn chuyển đến Đồng Tước Đài, làm cung điện của nước Ngụy, như vậy vừa hợp lễ chế, đồng thời cũng quan tân đến cảm nhận của các đại thần. Cho nên sau khi đã cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Tào Tháo đã quyết định chuyển đến Đồng Tước Đài.
Lúc này Đồng Tước Đài cũng đã bị tuyết rơi phủ kín, không nhìn thấy những viên ngói đen đỏ đủ màu sắc nữa. Dù là Kim Phượng ở phía trước, Đồng Tước ở giữa hay là Băng Tỉnh ở phía sau, đều đã trở thành một màu trắng xóa, giống như được khoác lên một tấm áo bào trắng thật dày.
Một mình Tào Tháo khoanh tay đứng trước lan can ngọc, đưa mắt nhìn thật lâu về phía hộ Huyền Vũ đang bị băng tuyết bao phủ ở phía trước.
Nếu người khác không hiểu rõ ý nghĩa của việc quân Hán chiếm Tây Thành còn có thể tha thứ được. Nhưng nếu Tào Tháo lão cũng không hiểu được, thì không lại không thể tha thứ. Tào Tháo hiểu rõ hậu quả việc Lưu Cảnh chiếm Tây Thành hơn bất cứ ai. Việc này thật ra đã ở trong dự liệu của lão. Trần Quần và Tào Thực từ Thành Đô trở về không có được bất kỳ hứa hẹn gì của Lưu Cảnh về việc bắc phạt.
Lão đã biết sẽ không thể tránh được việc Lưu Cảnh bắc phạt. Biết rõ Lưu Cảnh muốn bắc phạt nhưng lão lại không có khả năng ngăn cản, loại cảm giác bất đắc dĩ và mất mát này khiến cho lão rơi vào trạng thái vô cùng phiền muộn.
Tây Thành thất thủ, điều này có nghĩa là cửa chính của quận Thiên Thủy đã mở rộng, giữa Tây Thành và Ký Thành không còn khoảng cách nữa. Quân Hán lại tiến lên phía bắc, binh đến dưới thành Ký Huyện. Ký Huyện là thuộc Quận Thiên Thủy, cũng là thành lớn đệ nhất của Lũng Tây, ban đầu là căn cơ của Mã Siêu. Nếu như Ký Huyện mất thì toàn bộ bốn quận của Lũng Tây sẽ là của Lưu Cảnh.
Tào Tháo không khỏi thở dài một tiếng, nâng chung rượu đã đóng băng một nửa lên, thấp giọng nói:
- Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu!
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi.
Tào Tháo một hơi uống cạn rượu trong ly, trong lòng cảm thấy chua xót khó nói thành lời, dù đã uống ly rượu này nhưng cũng khó mà xua tan được hết âu sầu.
Lúc này, một tên thị vệ cầm chiếc ô, bước nhanh tới bên cạnh Tào Tháo, nói nhỏ:
- Tuân tiên sinh đã tới đang chờ ở trong nội đường. Trình tiên sinh và Trưởng công tử cũng đã tới!
Tào Tháo im lặng gật đầu, xoay người đi chầm chậm xuống dưới đài.
Đi xuống đài, trước tiên Tào Tháo thay một chiếc áo khoác khác rồi mới đi vào nội đường. Nội đường có buông rèm, đốt một vài chậu than khiến trong phòng trở nên ấm áp. Tuân Du và Tào Phi đang thấp giọng nói chuyện.
Trình Dục ở bên cạnh vuốt râu cười mà không nói. Lão rất hài lòng về biểu hiện của Tào Phi, nắm được tất cả các cơ hội có thể lôi kéo người. Tuân Du vẫn chưa bị lôi kéo, ông ta là người Thừa tướng tín nhiệm nhất, nếu như có thể kéo ông ta về phía Trưởng công tử, Trưởng công tử sẵn sàng bày tỏ sự áy náy lúc trước với Tuân Du.
Tuân Du vừa mới đi từ Trường An tới Nghiệp Đô, một mặt y báo cáo với Tào Tháo tình hình của Lũng Tây, mặt khác Tào Tháo cũng hy vọng y có thể có được phương án đối phó với quân Hán.
Lúc này, có thị vệ cất giọng hô:
- Ngụy công giá lâm!
Ba người vội vàng đứng lên, chỉ thấy màn được vén lên, Tào Tháo bước nhanh đến. Ba người cùng khom người thi lễ:
- Tham kiến Ngụy công!
Tào Tháo gật gật đầu:
- Ngồi đi!
Ba người ngồi xuống. Ba a hoàn bưng trà nóng tới cho mọi người. Lúc này Tào Tháo mới thân thiết hỏi Tuân Du:
- Công Đạt đi từ phía đông tới, đường đi cũng không dễ dàng gì nhỉ!
Tuân Du cúi người, cười nói:
- Trên đường đi cũng thuận lợi, chỉ là có tuyết nên đường núi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng đã tới.
Tào Tháo thở dài:
- Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái nửa tháng, vô cùng lạnh, bất lợi cho việc xuất binh!
Bất giác, chủ đề lại chuyển sang chính sự, Tào Tháo trầm ngâm một lát, lại hỏi Tuân Du:
- Ta muốn biết tình hình hiện tại của quân Hán, Công Đạt có thể nói cho ta biết không?
Tuân Du lấy ra một cuốn trục, đưa lên cho Tào Tháo:
- Đây là thư nghị hòa do Lưu Cảnh đưa tới, đề nghị mùa đông đình chiến. Vi thần cả gan, đã tự tiện thay mặt Thừa tướng đồng ý. Vì Kỳ Sơn đã bị đóng băng, quân đội khó có thể hành quân, hơn nữa tướng quân Tào Nhân đã bị thương do trúng tên, cần được nghỉ ngơi.
Tào Tháo nhận cuốn trục, mở ra nhìn một lần, hỏi:
- Tử Hiếu bị thương như thế nào? Thương thế có nghiêm trọng không?
Tuân Du thở dài:
- Khi Tướng quân phá vòng vây ở Tây Thành bị quân đội của Hoàng Trung chặn lại, bị tên lạc bắn trúng lưng. Nhờ có Thừa tướng ban cho tướng quân tuấn mã Bạch Hộc và tướng quân Tang Bá liều mình bảo vệ nên mới có thể phá được vòng vây, trốn thoát về phía tây. Cũng may, quân y nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi mấy tháng, không được tức giận làm vỡ miệng vết thương.
Lúc này, Trình Dục ở bên cạnh chậm rãi nói:
- Lưu Cảnh yêu cầu nghị hòa chỉ sợ là có ý đồ khác!
Nhắc nhở Tào Tháo một câu, gã lại nhìn về phía Tuân Du. Tuân Du gật gật đầu:
- Trọng Đức nói không sai, Lưu Cảnh nghị hòa đúng là có ý đồ. Tại hạ có thể giải thích với Thừa tướng trước sa bàn.
Tào Tháo đứng lên, đưa tay kéo mảnh vải ở bên cạnh, phía sau tấm vải là một chiếc sa bàn lớn, bao gồm Hán Trung, Quan Trung, Lũng Tây, Lũng Hữu và những nơi khác. Bốn người đi đến trước sa bàn, Tuân Du nhặt một cây gỗ, chỉ vào Tây Thành ở trên sa bàn, nói:
- Ý nghĩa của việc quân Hán chiếm được Tây Thành ta không cần nói nhiều nữa, ta nói qua ý đồ của Lưu Cảnh.
Nhưng đối với người dân bình thường mà nói, Tây Thành thuộc nơi nào? Có ý nghĩa quan trọng gì? Đều không biết, cho nên tin tức này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Rất nhanh liền bị niềm vui khi tuyết lớn đến thay thế. “Đông này tuyết nặng ba tầng trắng
Mùa sau cơm gạo gối ngủ chơi”, mọi người đều đang đầy hi vọng vào một mừa tới thu hoạch được mùa.
Còn một chuyện khác cũng khiến mọi người phân tâm, đó là Tào Tháo đã di chuyển tướng phủ cũ đến Đồng Tước Đài. Ý nghĩa sau lưng chuyện này khiến cho dân chúng bàn tán lên xuống, hoàn toàn lấn át chuyện tình hình chiến đấu ở tây tuyến.
Đồng Tước Đài thuộc bờ Nam thành Bắc Chương Thủy, đối diện đó là hồ Huyền Vũ, nơi quân Tào thao luyện thủy quân. Nó trên thực tế là một trong ba đài Đồng Tước, Kim Phượng, Băng Tỉnh. Tuy rằng ban đầu xây dựng gọi là đài, nhưng thật ra là một tổ kiến trúc cung điện khổng lồ. Từ sau khi diệt Viên Thiệu liền bắt đầu xây dựng cải tạo, mãi đến mùa thu năm ngoái mới cải tạo xong.
Tào Tháo chuyển đến Đồng Tước Đài cũng là quyết định sau khi lão đã suy nghĩ rất kỹ. Lão đã xây dựng nên nước Ngụy, bố trí các vị trí quan lại, nếu lại lấy lệnh Thừa tướng để ra lệnh thì lão đã vi phạm dự tính ban đầu của lão khi thành lập nước Ngụy. Hơn nữa sẽ khiến cho trong lòng các đại thần có cảm giác thất vọng sâu sắc.
Còn chuyển đến Đồng Tước Đài, làm cung điện của nước Ngụy, như vậy vừa hợp lễ chế, đồng thời cũng quan tân đến cảm nhận của các đại thần. Cho nên sau khi đã cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Tào Tháo đã quyết định chuyển đến Đồng Tước Đài.
Lúc này Đồng Tước Đài cũng đã bị tuyết rơi phủ kín, không nhìn thấy những viên ngói đen đỏ đủ màu sắc nữa. Dù là Kim Phượng ở phía trước, Đồng Tước ở giữa hay là Băng Tỉnh ở phía sau, đều đã trở thành một màu trắng xóa, giống như được khoác lên một tấm áo bào trắng thật dày.
Một mình Tào Tháo khoanh tay đứng trước lan can ngọc, đưa mắt nhìn thật lâu về phía hộ Huyền Vũ đang bị băng tuyết bao phủ ở phía trước.
Nếu người khác không hiểu rõ ý nghĩa của việc quân Hán chiếm Tây Thành còn có thể tha thứ được. Nhưng nếu Tào Tháo lão cũng không hiểu được, thì không lại không thể tha thứ. Tào Tháo hiểu rõ hậu quả việc Lưu Cảnh chiếm Tây Thành hơn bất cứ ai. Việc này thật ra đã ở trong dự liệu của lão. Trần Quần và Tào Thực từ Thành Đô trở về không có được bất kỳ hứa hẹn gì của Lưu Cảnh về việc bắc phạt.
Lão đã biết sẽ không thể tránh được việc Lưu Cảnh bắc phạt. Biết rõ Lưu Cảnh muốn bắc phạt nhưng lão lại không có khả năng ngăn cản, loại cảm giác bất đắc dĩ và mất mát này khiến cho lão rơi vào trạng thái vô cùng phiền muộn.
Tây Thành thất thủ, điều này có nghĩa là cửa chính của quận Thiên Thủy đã mở rộng, giữa Tây Thành và Ký Thành không còn khoảng cách nữa. Quân Hán lại tiến lên phía bắc, binh đến dưới thành Ký Huyện. Ký Huyện là thuộc Quận Thiên Thủy, cũng là thành lớn đệ nhất của Lũng Tây, ban đầu là căn cơ của Mã Siêu. Nếu như Ký Huyện mất thì toàn bộ bốn quận của Lũng Tây sẽ là của Lưu Cảnh.
Tào Tháo không khỏi thở dài một tiếng, nâng chung rượu đã đóng băng một nửa lên, thấp giọng nói:
- Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu!
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi.
Tào Tháo một hơi uống cạn rượu trong ly, trong lòng cảm thấy chua xót khó nói thành lời, dù đã uống ly rượu này nhưng cũng khó mà xua tan được hết âu sầu.
Lúc này, một tên thị vệ cầm chiếc ô, bước nhanh tới bên cạnh Tào Tháo, nói nhỏ:
- Tuân tiên sinh đã tới đang chờ ở trong nội đường. Trình tiên sinh và Trưởng công tử cũng đã tới!
Tào Tháo im lặng gật đầu, xoay người đi chầm chậm xuống dưới đài.
Đi xuống đài, trước tiên Tào Tháo thay một chiếc áo khoác khác rồi mới đi vào nội đường. Nội đường có buông rèm, đốt một vài chậu than khiến trong phòng trở nên ấm áp. Tuân Du và Tào Phi đang thấp giọng nói chuyện.
Trình Dục ở bên cạnh vuốt râu cười mà không nói. Lão rất hài lòng về biểu hiện của Tào Phi, nắm được tất cả các cơ hội có thể lôi kéo người. Tuân Du vẫn chưa bị lôi kéo, ông ta là người Thừa tướng tín nhiệm nhất, nếu như có thể kéo ông ta về phía Trưởng công tử, Trưởng công tử sẵn sàng bày tỏ sự áy náy lúc trước với Tuân Du.
Tuân Du vừa mới đi từ Trường An tới Nghiệp Đô, một mặt y báo cáo với Tào Tháo tình hình của Lũng Tây, mặt khác Tào Tháo cũng hy vọng y có thể có được phương án đối phó với quân Hán.
Lúc này, có thị vệ cất giọng hô:
- Ngụy công giá lâm!
Ba người vội vàng đứng lên, chỉ thấy màn được vén lên, Tào Tháo bước nhanh đến. Ba người cùng khom người thi lễ:
- Tham kiến Ngụy công!
Tào Tháo gật gật đầu:
- Ngồi đi!
Ba người ngồi xuống. Ba a hoàn bưng trà nóng tới cho mọi người. Lúc này Tào Tháo mới thân thiết hỏi Tuân Du:
- Công Đạt đi từ phía đông tới, đường đi cũng không dễ dàng gì nhỉ!
Tuân Du cúi người, cười nói:
- Trên đường đi cũng thuận lợi, chỉ là có tuyết nên đường núi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng đã tới.
Tào Tháo thở dài:
- Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái nửa tháng, vô cùng lạnh, bất lợi cho việc xuất binh!
Bất giác, chủ đề lại chuyển sang chính sự, Tào Tháo trầm ngâm một lát, lại hỏi Tuân Du:
- Ta muốn biết tình hình hiện tại của quân Hán, Công Đạt có thể nói cho ta biết không?
Tuân Du lấy ra một cuốn trục, đưa lên cho Tào Tháo:
- Đây là thư nghị hòa do Lưu Cảnh đưa tới, đề nghị mùa đông đình chiến. Vi thần cả gan, đã tự tiện thay mặt Thừa tướng đồng ý. Vì Kỳ Sơn đã bị đóng băng, quân đội khó có thể hành quân, hơn nữa tướng quân Tào Nhân đã bị thương do trúng tên, cần được nghỉ ngơi.
Tào Tháo nhận cuốn trục, mở ra nhìn một lần, hỏi:
- Tử Hiếu bị thương như thế nào? Thương thế có nghiêm trọng không?
Tuân Du thở dài:
- Khi Tướng quân phá vòng vây ở Tây Thành bị quân đội của Hoàng Trung chặn lại, bị tên lạc bắn trúng lưng. Nhờ có Thừa tướng ban cho tướng quân tuấn mã Bạch Hộc và tướng quân Tang Bá liều mình bảo vệ nên mới có thể phá được vòng vây, trốn thoát về phía tây. Cũng may, quân y nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi mấy tháng, không được tức giận làm vỡ miệng vết thương.
Lúc này, Trình Dục ở bên cạnh chậm rãi nói:
- Lưu Cảnh yêu cầu nghị hòa chỉ sợ là có ý đồ khác!
Nhắc nhở Tào Tháo một câu, gã lại nhìn về phía Tuân Du. Tuân Du gật gật đầu:
- Trọng Đức nói không sai, Lưu Cảnh nghị hòa đúng là có ý đồ. Tại hạ có thể giải thích với Thừa tướng trước sa bàn.
Tào Tháo đứng lên, đưa tay kéo mảnh vải ở bên cạnh, phía sau tấm vải là một chiếc sa bàn lớn, bao gồm Hán Trung, Quan Trung, Lũng Tây, Lũng Hữu và những nơi khác. Bốn người đi đến trước sa bàn, Tuân Du nhặt một cây gỗ, chỉ vào Tây Thành ở trên sa bàn, nói:
- Ý nghĩa của việc quân Hán chiếm được Tây Thành ta không cần nói nhiều nữa, ta nói qua ý đồ của Lưu Cảnh.
/708
|