Trước khi đại chiến Xích Bích diễn ra, huyện Tân Dã là một nơi có gần năm vạn nhân khẩu trú ngụ, được Lưu Bị cai trị khá tốt, nhưng sau khi Tào Tháo xuôi Nam, mấy vạn dân huyện Tân Dã cũng theo Lưu Bị trốn về phía đông, cuối cùng đã vượt sông đi Giang Hạ, sau khi đại chiến Xích Bích kết thúc dân chúng huyện Tân Dã cũng không trở về quê hương nữa mà an cư ở Tương Dương và Giang Hạ.
Huyện Tân Dã dần dần biến thành một tòa quân thành, phía Nam thị trấn hơn vạn khoảnh ruộng tốt cũng biến thành quân điền, ngoại trừ ba nghìn quân đóng nơi này còn có mười ngàn gia đình quân nhân, bọn họ trồng trọt quân điền, thu hoạch khá cao, được ưu đãi miễn thuế phục dịch.
Nhưng ngày vui chóng tàn, bỗng nhiên quân Tào tăng binh quy mô ở Nam Dương đã tạo nên sự uy hiếp khá lớn đối với huyện Tân Dã, bóng ma chiến tranh lại tới gần, không đợi tướng quân thành đô hạ lệnh, Thái thú Tương Dương Thái Diễm và Đô úy Tương Phàn Văn Sính đã mà lui binh về hướng Nam, toàn bộ quân dân phía Bắc Hán Thủy lui binh về phía Nam Hán Thủy.
Lúc này là cuối tháng mười hai, đúng vào tháng rét lạnh nhất của năm, trong cái lạnh thấu xương, trên quan đạo từ Tân Dã thông qua Phàn Thành, một người đi trước có thêm một đội ngũ dân chạy nạn dài chừng mười dặm từ từ rút về hướng Nam. Những người dân dìu già dắt trẻ, người đông nghìn nghịt, phương tiện di chuyển chủ yếu là xe trâu, người già và trẻ nít đều ngồi trên xe trâu, trên xe chở lương thực, chăn nệm quần áo cùng các dụng cụ sử dụng hàng ngày.
Đàn ông đi trước dắt trâu, phụ nữ đi bộ bên cạnh xe, thỉnh thoảng lo lắng hỏi han đứa trẻ trên xe, không ít đứa trẻ mười mấy tuổi đi bên cạnh mẫu thân, đi sau dân chúng là mấy trăm chiếc xe chở vật tư lương thảo, đây là vật tư của quân đội cũng cùng dân chúng rút lui về phía Nam.
Hai bên đội ngũ là hai ngàn binh lính quân Hán có đầy đủ binh khí, họ phụ trách hộ vệ cho vạn dân chúng chậm rãi rút lui một cách an toàn theo hướng Nam, thỉnh thoảng bọn họ đỡ những cụ già té ngã, đưa một vài cụ già và em bé không có xe trâu để ngồi ngồi lên xe la của quân đội.
Tướng lĩnh thống soái đội quân này chính là phó tướng của Mã Siêu tên Bàng Đức, y được phong làm phó Giáo Úy phái đến hiệp trợ Văn Sính trấn thủ Tương Phàn, đảm nhiệm trấn tướng Tân Dã.
Bàng Đức đối với chức vị hiện giờ xem như cũng khá hài lòng, điều quan trọng y nắm được binh quyền, trong tay có ba nghìn quân, đối với một đại tướng mà nói được trọng dụng hay không, mấu chốt là có được quân quyền.
Tuy rằng trên danh nghĩa Văn Sính bổ nhiệm y làm trấn tướng Tân Dã nhưng trong lòng Bàng Đức hiểu được đây thật ra chính Lưu Cảnh bổ nhiệm.
Đầu hàng quân Hán được một năm, Bàng Đức ít nhiều cũng hiểu được quy cũ của quân Hán, Văn Sính tuy có quyền chỉ huy quân đội nhưng không có quyền bổ nhiệm quân chức, quân quan dưới Nha tướng trở xuống do Binh Tào Ti phủ Tướng quân thông qua khảo hạch mà được bổ nhiệm, mà từ Nha tướng trở lên được bổ nhiệm thì nhất định phải do Lưu Cảnh quyết định.
Bàng Đức khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, người cao tám thước ba, đầu to, da ngăm đen, râu đen dài, sử dụng binh khí là thiết thương lớn khoảng chừng sáu mươi cân, võ nghệ cao cường.
Tuy diện mạo nhìn có vẻ hung hãn thô bạo nhưng từ nhỏ Bàng Đức lại là người đọc sách viết chữ, khi đi lính liền đọc đủ loại binh thư, có thể thấy được y là đại tướng văn võ song toàn, từ khi đi theo Mã Siêu, chính y đã dâng cho Mã Siêu nhiều mưu kế, cũng chính vì điều này Lưu Cảnh mới để y trấn thủ Tân Dã.
Bàng Đức cũng nhận ra quân Tào tăng thêm binh lực ở Nam Dương, cũng như phái binh từ Hợp Phì đến Nam Dương. Bàng Đức cũng biết được điều binh như thế này hao tổn khá lớn, không phải không có mục đích, quân Tào ở Uyển Thành đã có một trăm ngàn quân, điều này cũng thấy rõ lão chuẩn bị cho quân xuôi Nam Tương Dương rồi.
Trong lòng Bàng Đức cũng có chút lo lắn, không biết họ rút khỏi phía Nam lúc này có muộn không? Từ khi Tào Tháo đến Uyển Thành, nhìn góc độ quân sự thì quân Tào cũng không có ý nghĩ đánh bất ngờ Tương Dương, nếu đánh bất ngờ Tương Dương sẽ không đợi viện quân đến mới động thủ mà trực tiếp xuôi Nam tập kích Tân Dã, Phàn Thành, căn bản không để cho bọn y có đường rút lui.
Rất có thể quân Tào chỉ làm ra vẻ để bức bách quân Hán ngừng Bắc phạt Tây tuyến, dù sao hai bên cũng đã ký hiệp nghị ngưng chiến, chưa đến thời điểm cuối cùng quân Tào cũng không dễ dàng xóa bỏ hiệp nghị này.
Nghĩ thông suốt điều này lòng Bàng Đức an tâm một chút, y quay đầu nhìn dân chúng sơ tán, y có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi, lo âu trong những nét mặt kia. Qua ngày mai là năm mới rồi nhưng vẫn gặp tai ương chiến tranh, nghĩ đến đó Bàng Đức không khỏi thở dài.
Bàng Đức thấy mọi người di chuyển thật chậm, một ngày đi nhiều nhất ba bốn mươi lý, trong vòng ba bốn ngày mới có thể đến Phàn Thành, một khi quân Tào giết đến nơi sẽ nguy hiểm vô cùng, nghĩ đến đó y liền ra lệnh:
- Hãy tăng tốc độ một chút.
Đúng lúc này xa xa có vài tên thám báo kỵ binh xông như bay đến bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân Tào đã xuôi Nam rồi, quân tiên phong cách chúng ta chỉ có hơn ba mươi lý.
Tin tức này khiến Bàng Đức bị chấn động, y vừa nghĩ quân Tào sẽ không dễ dàng xuôi Nam, không nghĩ quân Tào đã đến nơi rồi, trong lòng y lo lắng không yên. Nếu đi theo hướng Nam sẽ không tránh khỏi sự đuổi giết của quân Tào, chỉ có theo hướng Đông trốn vào rừng rậm mới có đường thoát.
Cũng may cách ngoài hai mươi dặm là Bỉ Thủy, qua Bỉ Thủy là rừng rậm um tùm mênh mông, lại tiếp tục đi hướng Đông chính là Đồng Bách Sơn, chỉ cần qua sông, phá hủy cầu có thể bảo toàn lực lượng, nhưng đi vào rừng rậm kia xe trâu không thể nào đi được, lập tức y hô lớn:
- Mọi người hãy vứt bỏ quân nhu, chỉ mang đồ ăn dắt theo súc vật lập tức rút theo hướng Đông, quân Tào sắp đuổi tới rồi.
Tin tức quân Tào sắp đánh tới khiến hàng ngũ đại loạn, cho dù bọn lính luôn giải thích rằng quân Tào vẫn còn cách hơn ba mươi dặm nhưng vẫn không thể khống chế sự khủng hoảng của dân chúng, nhóm dân chúng kêu gào thảm thiết, bọn họ chẳng quan tâm đến sự mệt mỏi, đàn ông cõng người già, nữ nhân ôm con dại, tất cả mọi người vô cùng bối rối, những vật dụng đáng giá không cần nghĩ liền vứt lại, chỉ mang theo trâu cày.
Họ nhanh chóng rời xe trâu, các nữ nhân chỉ mang theo nữ trang, chút lương thực, còn lại đều vứt bỏ những vật phẩm không cần thiết, nhanh chóng rời khỏi con đường đó. Cảnh tượng thật hỗn loạn, họ chạy về hướng cánh đồng hướng Đông, đàn ông, phụ nữ, người già, con trẻ chạy nghiêng ngả lảo đảo, hỗn loạn, âm thanh hô gọi, tiếng khóc trẻ con ngã đau vang dội cả vùng quê.
Bàng Đức hét lớn:
- Quân đội nhanh chóng tập hợp, theo ta nghênh đón đánh địch.
Lúc này Bàng Đức không còn quan tâm đến dân chạy nạn nữa, y nhìn một gã quân hầu, ra lệnh:
- Ngươi hãy dẫn theo năm trăm huynh đệ hộ vệ dân chúng chạy nạn, sau khi qua sông lập tức phá cầu không được sai lệnh.
- Tuân lệnh!
Quân hầu khom người thi lễ, hướng sang quân lính bản bộ, vung tay:
- Đi theo ta!
Gã dẫn năm trăm binh lính đi theo sau dân chạy nạn, Bàng Đức nhìn bóng họ khuất xa lại lệnh thám báo tiến đến Phàn Thành báo tin. Lúc này một Nha tướng khuyên nhủ:
- Quân tiên phong của địch hiện tại có hơn vạn người, còn chúng ta chỉ có hơn hai ngàn người, sao có thể địch được, tại sao chúng ta không đi cùng dân chúng rút đến bờ đông của sông?
Bàng Đức trừng mắt nhìn gã lạnh lùng nói:
- Không đánh đã chạy sao có thể gọi là trượng phu, chết trận sa trường cũng là chuyện may mắn của chúng ta, ngươi không cần nói nhiều.
Nha tướng sợ tới mức không dám lên tiếng, Bàng Đức thấy quân lính đến đông đủ liền hô lớn:
- Các huynh đệ, ngăn chặn quân địch, tranh thủ thời gian sang sông cho dân chúng Phàn Thành, đấy là chức trách của chúng ta, mọi người cùng ta Bắc thượng chiến đấu với quân Tào.
- Nguyện đi theo tướng quân Bắc thượng!
Binh lính cùng hô to, Bàng Đức vung tay lên nói:
- Xuất phát.
Y nhanh chóng quay đầu ngựa suất lĩnh hai nghìn năm trăm quân Hán chạy về hướng bắc, chuẩn bị nghênh chiến quân tiên phong quân Tào.
Tám ngàn quân tiên phong của quân Tào đánh giết đến huyện Tân Dã chính do đại tướng Trương Cáp suất lĩnh, khi gã ta phát hiện ra huyện Tân Dã chỉ là một tòa thành trống không, gã đã nhanh chóng xuất quân xuôi Nam, truy kích quân Hán.
Bàng Đức đối với quân Tào cũng không phải hoàn toàn không hiểu, quy mô điều binh của Tào Tháo tụ tập đến Nam Dương cũng đã xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến hai bên ký kết, sở dĩ không phái binh đánh bất ngờ Tương Phàn vì Tào Tháo không có ý định công kích dân chúng Phàn Thành.
Việc công chiếm Tương Phàn cũng không hứng thú lắm, điều lão ta quan tâm chính tạo thanh thế khiến Tương Phàn khủng hoảng, khiến tình thế Kinh Châu trở nên nghiêm trọng, như vậy mới có thể ảnh hưởng lớn đến quyết sách của Lưu Cảnh, để hắn tạm thời từ bỏ Bắc phạt Ký Thành, do đó quân Tào có thời gian bố trí phòng tuyến phía Tây.
Mà lúc này Tào Tháo đã nhận được tình báo Giả Hủ cũng chạy đến Tương Dương, đây chính là thời cơ chín muồi, lão lập tức hạ lệnh đại quân xuôi Nam, tạo áp lực toàn diện đối với Tương Phàn.
Trương Cáp xuất lĩnh tám ngàn quân gấp rút chạy trên quan đạo, gã liên tục nhận được tin tức do thám báo tiền phương gửi tới, cách ba mươi dặm trên quan đạo phát hiện một lượng lớn xe ngựa và đồ vật vứt bỏ ngổn ngang, tìm thấy dấu vết người dân bỏ chạy về hướng Đông. Trương Cáp hừ lạnh một tiếng, gã biết cách đó hai mươi dặm có con sông rộng chừng vài chục trượng, một khi dân chạy nạn qua được sông bọn họ khó mà đuổi theo kịp.
Lúc này phó tướng Dương Quang đứng bên cạnh nói:
- Tại hạ nhớ dường như có cầu bắt qua, hay chúng ta qua cầu đuổi về hướng Nam, họ đều là phụ nữ, trẻ em và người già, chạy sẽ không xa đâu.
Trương Cáp trầm tư lắc lắc đầu nói:
- Đuổi theo bọn họ thì sao? Giết hết họ à? Biến họ thành gánh nặng của chúng ta, Thừa tướng lệnh chúng ta mau chóng cướp Phàn Thành, tạo tiếng thế lớn, nếu lạm sát người vô tội chỉ sợ không đúng lệnh Thừa tướng giao phó.
- Tướng quân nói đúng, ty chức đã lo lắng không đúng rồi!
Trương Cáp quay đầu lại hét lớn một tiếng:
- Tăng thêm tốc độ xuất phát về hướng Phàn Thành.
Tám ngàn quân Tào nhanh chóng tăng tốc độ, tiếp tục đuổi dọc theo con đường hướng Nam, một lúc sau phía trước xuất hiện lượng lớn quân nhu xe ngựa mà quân Hán bỏ lại. Trên xe ngựa thu hoạch lớn một lượng lớn lương thảo, vũ khí, lều trại… không chỉ có vật tư của quân Hán, ngoài ra còn có chiếc xe kéo bình thường của dân chúng, người kéo xe, bao lớn bao nhỏ, các loại vật phẩm chất đầy xe ngựa.
Nhìn thấy vậy quân Tào bắt đầu có chút hỗn loạn, bọn lính tranh nhau cướp đoạt tài sản, Trương Cáp giận dữ xông lên phía trước rút kiếm nhìn binh sĩ hét lớn:
- Mau thả đồ vật kia xuống, nhanh chóng vào hàng ngũ.
Đúng lúc ấy cách đó không xa trên đường nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một đội quân ước chừng hơn hai ngàn người, tướng dẫn đầu không ai khác mà chính là Bàng Đức. Y vốn định xuất quân Bắc thượng nhưng bỗng nhiên nghĩ có thể lợi dụng tài vật dân chúng vứt bỏ để làm mồi nhử, vì thế cho quân mai phục cách đó vài dặm, ẩn trong rừng cây, ngay khi quân Tào hỗn loạn tranh đoạt tài vật này nọ, y sẽ nắm bắt cơ hội này để tấn công.
Bàng Đức vung cao thiết thương, cao giọng hô lớn:
- Các huynh đệ, xông lên.
Hai nghìn năm trăm quân Hán hô gào vang trời ra sức tấn công, trong nháy mắt xông vào hậu quân của địch nhân, khiến đội ngũ quân Tào bị cắt làm hai, giết cho quân địch người ngã ngựa đổ, tiếng kêu vang trời. Bàng Đức vung thiết thương tung bay, nơi nào y đi qua thây ngã chất chồng.
Đại tướng Hậu quân là phó tướng Dương Quang, gã thấy quân địch thế tới dũng mãnh, khiến quân đội mình chết thê thảm, trong lòng cả giận vung đao giục ngựa tiến lên hướng Bàng Đức đánh tới:
- Tên mặt đen mọi rợ kia, đừng vội càng rỡ, hãy đỡ đao của ta!
Bàng Đức cười lạnh một tiếng, trường thương giơ cao giục ngựa tiến lên tiếp đón, hai người chiến đấu kịch liệt, chưa đến năm hiệp, Bàng Đức giả vờ thua giục ngựa chạy đi, Dương Quang đuổi theo sát, chạy đi vài chục mét Bàng Dức quay ngựa lại dùng thương đâm khiến Dương Quang ngã ngựa, lại dùng một thương kết liễu tính mạng gã.
Dương Quang chết trận, ba nghìn hậu quân đều run sợ, ý chí chiến đấu tiêu tan nên bị quân Hán giết nhiều không kể siết, bỗng chốc biến thành một bầy hỗn loạn, vô số binh lính bắt đầu chạy trốn, đội quân xuất hiện dấu hiệu tan rã. Đúng lúc đó, Trương Cáp bỗng nhiên xuất lĩnh mấy ngàn binh từ phía trước đánh tới.
Gã nhận ra Bàng Đức liền giơ cao giáo thép hô lớn:
- Bàng Lệnh Minh, ngươi có dám cùng Trương Cáp ta đánh một trận không?
Huyện Tân Dã dần dần biến thành một tòa quân thành, phía Nam thị trấn hơn vạn khoảnh ruộng tốt cũng biến thành quân điền, ngoại trừ ba nghìn quân đóng nơi này còn có mười ngàn gia đình quân nhân, bọn họ trồng trọt quân điền, thu hoạch khá cao, được ưu đãi miễn thuế phục dịch.
Nhưng ngày vui chóng tàn, bỗng nhiên quân Tào tăng binh quy mô ở Nam Dương đã tạo nên sự uy hiếp khá lớn đối với huyện Tân Dã, bóng ma chiến tranh lại tới gần, không đợi tướng quân thành đô hạ lệnh, Thái thú Tương Dương Thái Diễm và Đô úy Tương Phàn Văn Sính đã mà lui binh về hướng Nam, toàn bộ quân dân phía Bắc Hán Thủy lui binh về phía Nam Hán Thủy.
Lúc này là cuối tháng mười hai, đúng vào tháng rét lạnh nhất của năm, trong cái lạnh thấu xương, trên quan đạo từ Tân Dã thông qua Phàn Thành, một người đi trước có thêm một đội ngũ dân chạy nạn dài chừng mười dặm từ từ rút về hướng Nam. Những người dân dìu già dắt trẻ, người đông nghìn nghịt, phương tiện di chuyển chủ yếu là xe trâu, người già và trẻ nít đều ngồi trên xe trâu, trên xe chở lương thực, chăn nệm quần áo cùng các dụng cụ sử dụng hàng ngày.
Đàn ông đi trước dắt trâu, phụ nữ đi bộ bên cạnh xe, thỉnh thoảng lo lắng hỏi han đứa trẻ trên xe, không ít đứa trẻ mười mấy tuổi đi bên cạnh mẫu thân, đi sau dân chúng là mấy trăm chiếc xe chở vật tư lương thảo, đây là vật tư của quân đội cũng cùng dân chúng rút lui về phía Nam.
Hai bên đội ngũ là hai ngàn binh lính quân Hán có đầy đủ binh khí, họ phụ trách hộ vệ cho vạn dân chúng chậm rãi rút lui một cách an toàn theo hướng Nam, thỉnh thoảng bọn họ đỡ những cụ già té ngã, đưa một vài cụ già và em bé không có xe trâu để ngồi ngồi lên xe la của quân đội.
Tướng lĩnh thống soái đội quân này chính là phó tướng của Mã Siêu tên Bàng Đức, y được phong làm phó Giáo Úy phái đến hiệp trợ Văn Sính trấn thủ Tương Phàn, đảm nhiệm trấn tướng Tân Dã.
Bàng Đức đối với chức vị hiện giờ xem như cũng khá hài lòng, điều quan trọng y nắm được binh quyền, trong tay có ba nghìn quân, đối với một đại tướng mà nói được trọng dụng hay không, mấu chốt là có được quân quyền.
Tuy rằng trên danh nghĩa Văn Sính bổ nhiệm y làm trấn tướng Tân Dã nhưng trong lòng Bàng Đức hiểu được đây thật ra chính Lưu Cảnh bổ nhiệm.
Đầu hàng quân Hán được một năm, Bàng Đức ít nhiều cũng hiểu được quy cũ của quân Hán, Văn Sính tuy có quyền chỉ huy quân đội nhưng không có quyền bổ nhiệm quân chức, quân quan dưới Nha tướng trở xuống do Binh Tào Ti phủ Tướng quân thông qua khảo hạch mà được bổ nhiệm, mà từ Nha tướng trở lên được bổ nhiệm thì nhất định phải do Lưu Cảnh quyết định.
Bàng Đức khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, người cao tám thước ba, đầu to, da ngăm đen, râu đen dài, sử dụng binh khí là thiết thương lớn khoảng chừng sáu mươi cân, võ nghệ cao cường.
Tuy diện mạo nhìn có vẻ hung hãn thô bạo nhưng từ nhỏ Bàng Đức lại là người đọc sách viết chữ, khi đi lính liền đọc đủ loại binh thư, có thể thấy được y là đại tướng văn võ song toàn, từ khi đi theo Mã Siêu, chính y đã dâng cho Mã Siêu nhiều mưu kế, cũng chính vì điều này Lưu Cảnh mới để y trấn thủ Tân Dã.
Bàng Đức cũng nhận ra quân Tào tăng thêm binh lực ở Nam Dương, cũng như phái binh từ Hợp Phì đến Nam Dương. Bàng Đức cũng biết được điều binh như thế này hao tổn khá lớn, không phải không có mục đích, quân Tào ở Uyển Thành đã có một trăm ngàn quân, điều này cũng thấy rõ lão chuẩn bị cho quân xuôi Nam Tương Dương rồi.
Trong lòng Bàng Đức cũng có chút lo lắn, không biết họ rút khỏi phía Nam lúc này có muộn không? Từ khi Tào Tháo đến Uyển Thành, nhìn góc độ quân sự thì quân Tào cũng không có ý nghĩ đánh bất ngờ Tương Dương, nếu đánh bất ngờ Tương Dương sẽ không đợi viện quân đến mới động thủ mà trực tiếp xuôi Nam tập kích Tân Dã, Phàn Thành, căn bản không để cho bọn y có đường rút lui.
Rất có thể quân Tào chỉ làm ra vẻ để bức bách quân Hán ngừng Bắc phạt Tây tuyến, dù sao hai bên cũng đã ký hiệp nghị ngưng chiến, chưa đến thời điểm cuối cùng quân Tào cũng không dễ dàng xóa bỏ hiệp nghị này.
Nghĩ thông suốt điều này lòng Bàng Đức an tâm một chút, y quay đầu nhìn dân chúng sơ tán, y có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi, lo âu trong những nét mặt kia. Qua ngày mai là năm mới rồi nhưng vẫn gặp tai ương chiến tranh, nghĩ đến đó Bàng Đức không khỏi thở dài.
Bàng Đức thấy mọi người di chuyển thật chậm, một ngày đi nhiều nhất ba bốn mươi lý, trong vòng ba bốn ngày mới có thể đến Phàn Thành, một khi quân Tào giết đến nơi sẽ nguy hiểm vô cùng, nghĩ đến đó y liền ra lệnh:
- Hãy tăng tốc độ một chút.
Đúng lúc này xa xa có vài tên thám báo kỵ binh xông như bay đến bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân Tào đã xuôi Nam rồi, quân tiên phong cách chúng ta chỉ có hơn ba mươi lý.
Tin tức này khiến Bàng Đức bị chấn động, y vừa nghĩ quân Tào sẽ không dễ dàng xuôi Nam, không nghĩ quân Tào đã đến nơi rồi, trong lòng y lo lắng không yên. Nếu đi theo hướng Nam sẽ không tránh khỏi sự đuổi giết của quân Tào, chỉ có theo hướng Đông trốn vào rừng rậm mới có đường thoát.
Cũng may cách ngoài hai mươi dặm là Bỉ Thủy, qua Bỉ Thủy là rừng rậm um tùm mênh mông, lại tiếp tục đi hướng Đông chính là Đồng Bách Sơn, chỉ cần qua sông, phá hủy cầu có thể bảo toàn lực lượng, nhưng đi vào rừng rậm kia xe trâu không thể nào đi được, lập tức y hô lớn:
- Mọi người hãy vứt bỏ quân nhu, chỉ mang đồ ăn dắt theo súc vật lập tức rút theo hướng Đông, quân Tào sắp đuổi tới rồi.
Tin tức quân Tào sắp đánh tới khiến hàng ngũ đại loạn, cho dù bọn lính luôn giải thích rằng quân Tào vẫn còn cách hơn ba mươi dặm nhưng vẫn không thể khống chế sự khủng hoảng của dân chúng, nhóm dân chúng kêu gào thảm thiết, bọn họ chẳng quan tâm đến sự mệt mỏi, đàn ông cõng người già, nữ nhân ôm con dại, tất cả mọi người vô cùng bối rối, những vật dụng đáng giá không cần nghĩ liền vứt lại, chỉ mang theo trâu cày.
Họ nhanh chóng rời xe trâu, các nữ nhân chỉ mang theo nữ trang, chút lương thực, còn lại đều vứt bỏ những vật phẩm không cần thiết, nhanh chóng rời khỏi con đường đó. Cảnh tượng thật hỗn loạn, họ chạy về hướng cánh đồng hướng Đông, đàn ông, phụ nữ, người già, con trẻ chạy nghiêng ngả lảo đảo, hỗn loạn, âm thanh hô gọi, tiếng khóc trẻ con ngã đau vang dội cả vùng quê.
Bàng Đức hét lớn:
- Quân đội nhanh chóng tập hợp, theo ta nghênh đón đánh địch.
Lúc này Bàng Đức không còn quan tâm đến dân chạy nạn nữa, y nhìn một gã quân hầu, ra lệnh:
- Ngươi hãy dẫn theo năm trăm huynh đệ hộ vệ dân chúng chạy nạn, sau khi qua sông lập tức phá cầu không được sai lệnh.
- Tuân lệnh!
Quân hầu khom người thi lễ, hướng sang quân lính bản bộ, vung tay:
- Đi theo ta!
Gã dẫn năm trăm binh lính đi theo sau dân chạy nạn, Bàng Đức nhìn bóng họ khuất xa lại lệnh thám báo tiến đến Phàn Thành báo tin. Lúc này một Nha tướng khuyên nhủ:
- Quân tiên phong của địch hiện tại có hơn vạn người, còn chúng ta chỉ có hơn hai ngàn người, sao có thể địch được, tại sao chúng ta không đi cùng dân chúng rút đến bờ đông của sông?
Bàng Đức trừng mắt nhìn gã lạnh lùng nói:
- Không đánh đã chạy sao có thể gọi là trượng phu, chết trận sa trường cũng là chuyện may mắn của chúng ta, ngươi không cần nói nhiều.
Nha tướng sợ tới mức không dám lên tiếng, Bàng Đức thấy quân lính đến đông đủ liền hô lớn:
- Các huynh đệ, ngăn chặn quân địch, tranh thủ thời gian sang sông cho dân chúng Phàn Thành, đấy là chức trách của chúng ta, mọi người cùng ta Bắc thượng chiến đấu với quân Tào.
- Nguyện đi theo tướng quân Bắc thượng!
Binh lính cùng hô to, Bàng Đức vung tay lên nói:
- Xuất phát.
Y nhanh chóng quay đầu ngựa suất lĩnh hai nghìn năm trăm quân Hán chạy về hướng bắc, chuẩn bị nghênh chiến quân tiên phong quân Tào.
Tám ngàn quân tiên phong của quân Tào đánh giết đến huyện Tân Dã chính do đại tướng Trương Cáp suất lĩnh, khi gã ta phát hiện ra huyện Tân Dã chỉ là một tòa thành trống không, gã đã nhanh chóng xuất quân xuôi Nam, truy kích quân Hán.
Bàng Đức đối với quân Tào cũng không phải hoàn toàn không hiểu, quy mô điều binh của Tào Tháo tụ tập đến Nam Dương cũng đã xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến hai bên ký kết, sở dĩ không phái binh đánh bất ngờ Tương Phàn vì Tào Tháo không có ý định công kích dân chúng Phàn Thành.
Việc công chiếm Tương Phàn cũng không hứng thú lắm, điều lão ta quan tâm chính tạo thanh thế khiến Tương Phàn khủng hoảng, khiến tình thế Kinh Châu trở nên nghiêm trọng, như vậy mới có thể ảnh hưởng lớn đến quyết sách của Lưu Cảnh, để hắn tạm thời từ bỏ Bắc phạt Ký Thành, do đó quân Tào có thời gian bố trí phòng tuyến phía Tây.
Mà lúc này Tào Tháo đã nhận được tình báo Giả Hủ cũng chạy đến Tương Dương, đây chính là thời cơ chín muồi, lão lập tức hạ lệnh đại quân xuôi Nam, tạo áp lực toàn diện đối với Tương Phàn.
Trương Cáp xuất lĩnh tám ngàn quân gấp rút chạy trên quan đạo, gã liên tục nhận được tin tức do thám báo tiền phương gửi tới, cách ba mươi dặm trên quan đạo phát hiện một lượng lớn xe ngựa và đồ vật vứt bỏ ngổn ngang, tìm thấy dấu vết người dân bỏ chạy về hướng Đông. Trương Cáp hừ lạnh một tiếng, gã biết cách đó hai mươi dặm có con sông rộng chừng vài chục trượng, một khi dân chạy nạn qua được sông bọn họ khó mà đuổi theo kịp.
Lúc này phó tướng Dương Quang đứng bên cạnh nói:
- Tại hạ nhớ dường như có cầu bắt qua, hay chúng ta qua cầu đuổi về hướng Nam, họ đều là phụ nữ, trẻ em và người già, chạy sẽ không xa đâu.
Trương Cáp trầm tư lắc lắc đầu nói:
- Đuổi theo bọn họ thì sao? Giết hết họ à? Biến họ thành gánh nặng của chúng ta, Thừa tướng lệnh chúng ta mau chóng cướp Phàn Thành, tạo tiếng thế lớn, nếu lạm sát người vô tội chỉ sợ không đúng lệnh Thừa tướng giao phó.
- Tướng quân nói đúng, ty chức đã lo lắng không đúng rồi!
Trương Cáp quay đầu lại hét lớn một tiếng:
- Tăng thêm tốc độ xuất phát về hướng Phàn Thành.
Tám ngàn quân Tào nhanh chóng tăng tốc độ, tiếp tục đuổi dọc theo con đường hướng Nam, một lúc sau phía trước xuất hiện lượng lớn quân nhu xe ngựa mà quân Hán bỏ lại. Trên xe ngựa thu hoạch lớn một lượng lớn lương thảo, vũ khí, lều trại… không chỉ có vật tư của quân Hán, ngoài ra còn có chiếc xe kéo bình thường của dân chúng, người kéo xe, bao lớn bao nhỏ, các loại vật phẩm chất đầy xe ngựa.
Nhìn thấy vậy quân Tào bắt đầu có chút hỗn loạn, bọn lính tranh nhau cướp đoạt tài sản, Trương Cáp giận dữ xông lên phía trước rút kiếm nhìn binh sĩ hét lớn:
- Mau thả đồ vật kia xuống, nhanh chóng vào hàng ngũ.
Đúng lúc ấy cách đó không xa trên đường nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một đội quân ước chừng hơn hai ngàn người, tướng dẫn đầu không ai khác mà chính là Bàng Đức. Y vốn định xuất quân Bắc thượng nhưng bỗng nhiên nghĩ có thể lợi dụng tài vật dân chúng vứt bỏ để làm mồi nhử, vì thế cho quân mai phục cách đó vài dặm, ẩn trong rừng cây, ngay khi quân Tào hỗn loạn tranh đoạt tài vật này nọ, y sẽ nắm bắt cơ hội này để tấn công.
Bàng Đức vung cao thiết thương, cao giọng hô lớn:
- Các huynh đệ, xông lên.
Hai nghìn năm trăm quân Hán hô gào vang trời ra sức tấn công, trong nháy mắt xông vào hậu quân của địch nhân, khiến đội ngũ quân Tào bị cắt làm hai, giết cho quân địch người ngã ngựa đổ, tiếng kêu vang trời. Bàng Đức vung thiết thương tung bay, nơi nào y đi qua thây ngã chất chồng.
Đại tướng Hậu quân là phó tướng Dương Quang, gã thấy quân địch thế tới dũng mãnh, khiến quân đội mình chết thê thảm, trong lòng cả giận vung đao giục ngựa tiến lên hướng Bàng Đức đánh tới:
- Tên mặt đen mọi rợ kia, đừng vội càng rỡ, hãy đỡ đao của ta!
Bàng Đức cười lạnh một tiếng, trường thương giơ cao giục ngựa tiến lên tiếp đón, hai người chiến đấu kịch liệt, chưa đến năm hiệp, Bàng Đức giả vờ thua giục ngựa chạy đi, Dương Quang đuổi theo sát, chạy đi vài chục mét Bàng Dức quay ngựa lại dùng thương đâm khiến Dương Quang ngã ngựa, lại dùng một thương kết liễu tính mạng gã.
Dương Quang chết trận, ba nghìn hậu quân đều run sợ, ý chí chiến đấu tiêu tan nên bị quân Hán giết nhiều không kể siết, bỗng chốc biến thành một bầy hỗn loạn, vô số binh lính bắt đầu chạy trốn, đội quân xuất hiện dấu hiệu tan rã. Đúng lúc đó, Trương Cáp bỗng nhiên xuất lĩnh mấy ngàn binh từ phía trước đánh tới.
Gã nhận ra Bàng Đức liền giơ cao giáo thép hô lớn:
- Bàng Lệnh Minh, ngươi có dám cùng Trương Cáp ta đánh một trận không?
/708
|