Lưu Trí cố lấy dũng khí đáp:
- Nhị nương chỉ là ngoài miệng nói hung ác nhưng tâm của người rất mềm yếu, hơn nữa người quên mất chuyện từng nói không dạy con luyện võ, còn ép con học kiếm với người, sáng sớm trời còn chưa tỏ đã kéo con dậy.
Nói đến phần sau, Lưu Trí có chút oán giận, Lưu Cảnh mỉm cười, tình ý sâu sa nói với con trai:
- Nhị nương con hy vọng con đừng trở thành con mọt sạch, người muốn tốt cho con, bảo con dậy sớm là để tôi luyện ý chí của con, khi phụ thân học võ, canh tư đã phải dậy rồi, kiên trì suốt tám năm, đến giờ vẫn dậy từ lúc trời chưa sáng, chỉ có người có ý chí kiên cường thì tương lai mới làm được việc lớn, con nên cảm tạ nhị nương mới phải.
Lưu Trí ngây người một lúc, chưa có ai nói với nó những đạo lý này, giờ nó mới hiểu được dụng tâm của nhị nương, không khỏi xấu hổ cúi đầu:
- Hài nhi hiểu rồi!
Lưu Cảnh vỗ đôi vai non nớt của nó:
- Sau này sư phụ sẽ từ từ dạy con những đạo lý này, mau viết chữ cho tốt đi!
- Vâng!
Lưu Trí lại ngồi nghiêm túc, bắt đầu chăm chỉ viết chữ, lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhìn thấy một cái đầu nhỏ, thò đầu ra nhìn vào phòng, đúng là con gái bảo bối Lưu Châu của hắn, năm nay mới ba tuổi, khá nghịch ngợm, bình thường những ông bố đều thương yêu con gái, Lưu Cảnh đặc biệt quý mến nó.
Hắn vừa cười vừa bước lại gần, bế con gái lên, khẽ nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nó cười hỏi:
- Heo nhỏ đang làm gì đấy?
Lưu Châu giống hệt mẫu thân của nó, mặt tròn vành vạnh, mắt to, khéo léo thông minh, nó chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Con đang xem có phải phụ thân đang giáo huấn ca ca không.
- Nếu phụ thân đang giáo huấn ca ca thì sao?
Lưu Cảnh lại cười hỏi.
- Con giúp phụ thân cùng đánh!
Lưu Cảnh bật cười ha hả, hắn hôn vào mặt con gái:
- Ca ca có hoa quả đều cho con ăn, sao con còn đánh ca ca?
Lưu Châu giả làm mặt quỷ nhưng không đáp lại, Lưu Cảnh thấy con trai giống như lão tăng ngồi thiền, bất động liền gật đầu cười nói:
- Ca ca đang luyện chữ, ta dẫn con ra sân chơi nhé.
Lưu Châu vui sướng vỗ tay:
- Con muốn phụ thân giúp con hái hoa quả.
- Được, phụ thân giúp con hái.
Lưu Cảnh ôm con gái ra sân, Lưu Châu chỉ vào quả hạnh tử chín trên cây hạnh, vội la lên:
- Con muốn cái kia.
Lưu Cảnh giơ tay kéo cành cây xuống, Lưu Châu vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy hai quả hạnh tử, cười sung sường, lúc này, Tôn Thượng Hương đi vào sân, cười nói với Lưu Cảnh:
- Ban nãy gặp Ngô bà bà, nói Từ Trưởng sử đến đây, đang chờ phu quân ở thư phòng, phu quân không đi gặp sao?
Lưu Cảnh biết Từ Thứ nhất định là vì chuyện của Giang Đông, hắn gật đầu, giao con gái trong tay cho nàng:
- Heo nhỏ, để nhị nương chơi với con, phụ thân có việc rồi.
Lưu Châu mân mê miệng, vẻ mặt mất hứng, nó tha thiết mong ngóng tìm đến phụ thân, phụ thân lại chỉ chơi với nó một lát, Lưu Cảnh yêu quý con gái, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cười nói:
- Tối phụ thân cùng con vẽ tranh nhé.
Lưu Châu lập tức vui sướng:
- Phụ thân gạt con thì là con chó nhỏ nhé!
Lưu Cảnh ngoắc ngón út với nó rồi cười với Tôn Thượng Hương, hắn quay người đi ra cửa liền nghe thấy Tôn Thượng Hương trêu chọc:
- Heo nhỏ, cho nhị nương một quả hạnh tử trong tay con.
- Không được! Đây là phụ thân cho con.
Lưu Cảnh cười lắc đầu, bước nhanh về phía thư phòng.
Đi vào thư phòng, Từ Thứ và Đổng Hòa đang ngồi trong phòng nói gì đó, thấy Lưu Cảnh bước vào, hai người vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
Cuối năm ngoái, phủ tướng quân thực hiện một cuộc cải cách quyền lực trọng đại, chính thức thi hành chế độ đa tướng, nhưng do Lưu Cảnh chưa lập quốc nên vẫn không thể gọi là Tướng quốc, hắn liền thiết lập chức vụ Thượng thư tham chính, gọi tắt là Thượng thư, người được phong chức vụ này cũng tức là có quyền hành của Tướng quốc.
Hiện tại năm người là Từ Thứ, Tưởng Uyển, Phí Quan, Đổng Hòa, Tư Mã Ý cùng đảm nhiệm chức Thượng thư tham chính, chung tay hiệp thương việc quân chính đại sự, còn lập chức Thượng thư lệnh phụ trách xử lý chính vụ thường ngày, quản lý bút chính sự, năm người này sẽ luân phiên giữ chức Thượng thư lệnh, mỗi người cai quản bút chính sự một tháng, vì thế đã đổi tên Nghị sự đường thành Bình Chương đài, Bình Chương cũng có nghĩa là hiệp thương, như vậy, chế độ đa tướng mà Lưu Cảnh khởi xướng đã hình thành.
Nhưng để hạn chế Thượng thư lạm dụng quyền lực, hắn còn lập chức Thị trung, do Doãn Mặc đảm nhiệm, quyết sách chính vụ của Thượng thư hoặc Thượng thư lệnh có điểm bất ổn lớn thì sẽ bị Thị trung bác bỏ, trả lại cho các Thượng thư ở Bình Chương đài hiệp thương lại, dưới Thị trung là mấy Thị lang, làm trợ thủ cho Thị trung.
Nếu ý kiến của Thượng thư và Thị trung trước sau không thể đi đến thống nhất thì sẽ do Lưu Cảnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Mặt khác, Thị trung còn có một quyền lực quan trọng, đó là quyền phân biệt chính vụ, chính vụ nào có thể do Thượng thư lệnh tự quyết định, chính vụ nào cần năm Thượng thư của Bình Chương đài hiệp thương giải quyết, chính vụ nào lại phải trình lên Lưu Cảnh phê duyệt, cứ như vậy, Lưu Cảnh có thể giải thoát khỏi chính vụ nặng nề hàng ngày để chuyên tâm suy nghĩ việc đại sự quốc gia.
Đối với những biến động quyền lực lớn như vậy, tổn thất lớn nhất là Từ Thứ, trên thực tế chính là chia quyền của Trưởng Sử Từ Thứ thành năm phần, trước đây một mình Từ Thứ nắm giữ đại quyền chính vụ thì giờ biến thành năm người cùng nắm tướng quyền.
Mặc dù quyền lực bản thân bị tổn thất rất lớn, nhưng Từ Thứ lại là người thi hành kiên định chế độ đa tướng này, bởi vì Từ Thứ không suy tính đến quyền lực được mất của bản thân, mà nghĩ đến chế độ tướng quyền có thể ngăn được quân quyền, chế độ một tướng của Hán triều dễ đàng khiến Thừa tướng nắm hết quyền hành, cũng dễ tạo nên sự nghi kỵ của Hoàng đế đối với Thừa tướng, vì thế tướng quyền cũng không lớn.
Một khi thi hành chế độ đa tướng, giữa các Thừa tướng có thể chế ước cân bằng nhau, giảm mạnh sự uy hiếp đối với Hoàng đế, do đó Hoàng đế cũng dễ giao quyền.
Từ Thứ biết, một khi đã hình thành chế độ đa tướng này thì cục diện quyền lực trong một trăm năm nữa đều sẽ có ảnh hưởng sâu rộng, nhìn từ góc độ quân tướng phân quyền mà xét, Từ Thứ cực lực ủng hộ lần cải cách này.
Cũng thật trùng hợp, tháng này đúng lúc Từ Thứ đảm nhiệm chức Thượng thư lệnh, quản lý bút chính sự, một số việc chính vụ nhỏ nhặt hàng ngày đều do y phụ trách.
Lưu Cảnh lệnh cho thị nữ dâng trà, rồi cười hỏi Từ Thứ và Đổng Hỏa:
- Chế độ đa tướng hoạt động đã năm tháng, cảm giác thế nào?
Từ Thứ khom người đáp:
- Vừa mới bắt đầu vẫn có chút không phù hợp, cũng có một số chỗ suy xét chưa chu toàn, nhưng thời dan dài tự nhiên sẽ từ từ phù hợp, vì thế chúng ta cũng không cần lo lắng, tóm lại, vẫn rất tốt, hoạt động suôn sẻ.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Bởi vì tinh lực của ta chủ yếu suy nghĩ đến cuộc bắc phạt đông chinh, vì thế việc chính vụ về cơ bản ta không hỏi qua, có điều một khi tương lai ổn định, có lẽ ta cũng muốn tham gia chính vụ.
Đổng Hòa tiếp lời cười:
- Đây là lẽ đương nhiên, Châu Mục xin yên tâm, bọn ty chức sẽ không nhân cơ hội chiếm quyền lực của Châu Mục đâu.
Ba người cùng nhau mỉm cười, không khí trong phòng lập tức trở nên thoải mái, lúc này, Lưu Cảnh lại hỏi:
- Về chuyện tiếp tục chiêu binh một trăm ngàn người nữa, đã quyết định chưa?
Đây là việc Lưu Cảnh phải làm đầu tiên sau khi cuộc chiến Kinh Châu kết thúc, binh lực không đủ khiến hắn cực kỳ bị động trong cuộc giằng co với Tào Tháo, đành phải tạm thời dừng kế hoạch bắc phạt, cho nên tiếp tục mộ binh một trăm ngàn người, đưa tổng binh lực lên tới ba trăm ngàn người, điều này vô cùng cấp bách rồi.
Việc mộ binh do Đổng Hòa phụ trách, y chủ quản Binh Tào và Úy Tào, chức quyền tương đương với Binh bộ Thượng thư sau này, Đổng Hòa vội vã đáp:
- Hồi bẩm Châu Mục, phương án đã được chế định xong, chỉ đợi sau khi Bình Chương đài hiệp thương sẽ báo Châu Mục phê chuẩn là có thể thực thi.
- Nói đơn giản cho ta nghe xem nào.
Lưu Cảnh cười nói.
- Nói đơn giản là Ích Châu mộ binh năm mươi ngàn, Kinh Châu mộ binh ba mươi ngàn, Hán Trung mộ binh hai mươi ngàn, trong đó năm mười ngàn của Ích Châu đã bao gồm hai mươi binh lính Man Di phía nam Ích Châu, chúng ta đã đi đến nhất trí với Man Vương và Di Vương rồi.
Lưu Cảnh gật đầu, lại hỏi Từ Thứ:
- Chuyện kết minh với Giang Đông đã bàn bạc thế nào rồi?
……
Việc hai nhà Tôn Lưu kết minh cũng không thuận lợi, có thể nói là lâm vào cảnh bế tắc, mấu chốt là quyền sở hữu quận Kỳ Xuân, thái độ của Tôn Quyền rất rõ ràng, liên kết thì phải hủy bỏ hiệp ước bất bình đẳng ký kết trước đây, vậy thì quận Kỳ Xuân sẽ trả lại cho Giang Đông, nhưng các Thượng thư của phủ tướng quân sau khi hiệp thương đã nhất trí từ chối yêu cầu này của Giang Đông.
Lý do rất đơn giản, liên minh là việc của tương lai, còn quận Kỳ Xuân thuộc sở hữu Kinh Châu là kết quả cuộc tây chinh của quân Giang Đông lần trước, không thể vì việc kết minh hiện tại mà mạt sát sự thực cuộc tây chinh của quân Giang Đông, đương nhiên, với thành ý của Kinh Châu, có thể trả lại Giang Đông hồ Bành Trạch, huyện Bành Trạch cùng với đường thủy Trường Giang ở phía đông quận Kỳ Xuân, chỉ thế mà thôi.
Thái độ của phủ tướng quân khiến Lã Phạm vô cùng buồn phiền, bởi vì khi xuất phát, Ngô hầu liên tục dặn dò gã nhất định phải lấy được quận Kỳ Xuân về, nếu không thà rằng không liên kết, mặc dù Lã Phạm cũng hiểu được quận Kỳ Xuân uy hiếp quá lớn đến Giang Hạ, phủ tướng quân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng thái độ của Ngô hầu cũng rõ ràng như thế, làm gã lâm vào thế khó xử, không có cách nào khả thi.
Lã Phạm ở trong dịch quán khách quý của Thành Đô, môi trường ở đây rất tao nhã, làm gã thấy vô cùng thoải mái, nhưng thái độ của phủ tướng quân cứng rắn lại khiến gã buồn bực không vui, không có lòng dạ nào thưởng thực phong cảnh đẹp của dịch quán, thậm chí cũng không có tâm tư đi thăm Thượng Hương công chúa.
Giữa trưa, một chiếc xe bò chậm rãi dừng lại trước dịch quán khách quý, một người trung niên dẫn theo hai gã tiểu nhị xách mười mấy hộp đồ ăn xuống xe bò, lúc này chủ dịch quán bước ra, gã nhìn dò xét mấy người này, hỏi:
- Các ngươi là ai, tới đây làm gì?
Người đàn ông trung niên chắp tay thi lễ nói:
- Chúng ta là người của tửu quán Giang Nam, vị khách Giang Đông trong dịch quán đã đặt rượu thịt ở tửu quán nên chúng ta đưa tới đây.
Chủ quán ngây người, còn chưa nghe nói vị khách nào của dịch quán đặt rượu thịt bên ngoài, lúc này, Phó sứ Giang Đông Trương Thừa bước ra. Trương thừa là con trai trưởng của Trương Chiêu, hơn ba mươi tuổi, hiện giữ chức Tham quân phủ Đô đốc Giang Đông, rất khôn khéo giỏi giang, lần này được Tôn Quyền bổ nhiệm làm Phó sứ của Lã Phạm đi sứ Thành Đô.
Do cuộc đàm phán lâm vào bế tắc, trong lòng Trương Thừa cũng buồn khổ, liền muốn đi ra ngoài, gã đi ra cửa thì vừa hay nhìn thấy xe bò liền ngẩn người ra, lúc này người trung niên đưa rượu thịt vội vã tiến lên chắp tay nói:
- Hóa ra là Trương công tử, tiểu nhân là chưởng quầy tửu quán Giang Nam, tới đưa rượu thịt.
Trương Thừa chỉ thấy người này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu, gã trầm ngâm một lúc, không trả lời, người trung niên trừng mắt nhìn gã nói tiếp:
- Công tử quên rồi sao? Hôm qua ngài đã tới cửa hàng của tại hạ, tửu quan Giang Nam.
Trương Thừa lập tức tỉnh ra, tửu quán Giang Nam chẳng phải chính là một điểm tình báo mà quân Giang Đông thiết lập ở Thành Đô sao? Gã bật cười ha hả đáp;
- Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất, mau mời mang vào đi!
......
- Nhị nương chỉ là ngoài miệng nói hung ác nhưng tâm của người rất mềm yếu, hơn nữa người quên mất chuyện từng nói không dạy con luyện võ, còn ép con học kiếm với người, sáng sớm trời còn chưa tỏ đã kéo con dậy.
Nói đến phần sau, Lưu Trí có chút oán giận, Lưu Cảnh mỉm cười, tình ý sâu sa nói với con trai:
- Nhị nương con hy vọng con đừng trở thành con mọt sạch, người muốn tốt cho con, bảo con dậy sớm là để tôi luyện ý chí của con, khi phụ thân học võ, canh tư đã phải dậy rồi, kiên trì suốt tám năm, đến giờ vẫn dậy từ lúc trời chưa sáng, chỉ có người có ý chí kiên cường thì tương lai mới làm được việc lớn, con nên cảm tạ nhị nương mới phải.
Lưu Trí ngây người một lúc, chưa có ai nói với nó những đạo lý này, giờ nó mới hiểu được dụng tâm của nhị nương, không khỏi xấu hổ cúi đầu:
- Hài nhi hiểu rồi!
Lưu Cảnh vỗ đôi vai non nớt của nó:
- Sau này sư phụ sẽ từ từ dạy con những đạo lý này, mau viết chữ cho tốt đi!
- Vâng!
Lưu Trí lại ngồi nghiêm túc, bắt đầu chăm chỉ viết chữ, lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhìn thấy một cái đầu nhỏ, thò đầu ra nhìn vào phòng, đúng là con gái bảo bối Lưu Châu của hắn, năm nay mới ba tuổi, khá nghịch ngợm, bình thường những ông bố đều thương yêu con gái, Lưu Cảnh đặc biệt quý mến nó.
Hắn vừa cười vừa bước lại gần, bế con gái lên, khẽ nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nó cười hỏi:
- Heo nhỏ đang làm gì đấy?
Lưu Châu giống hệt mẫu thân của nó, mặt tròn vành vạnh, mắt to, khéo léo thông minh, nó chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Con đang xem có phải phụ thân đang giáo huấn ca ca không.
- Nếu phụ thân đang giáo huấn ca ca thì sao?
Lưu Cảnh lại cười hỏi.
- Con giúp phụ thân cùng đánh!
Lưu Cảnh bật cười ha hả, hắn hôn vào mặt con gái:
- Ca ca có hoa quả đều cho con ăn, sao con còn đánh ca ca?
Lưu Châu giả làm mặt quỷ nhưng không đáp lại, Lưu Cảnh thấy con trai giống như lão tăng ngồi thiền, bất động liền gật đầu cười nói:
- Ca ca đang luyện chữ, ta dẫn con ra sân chơi nhé.
Lưu Châu vui sướng vỗ tay:
- Con muốn phụ thân giúp con hái hoa quả.
- Được, phụ thân giúp con hái.
Lưu Cảnh ôm con gái ra sân, Lưu Châu chỉ vào quả hạnh tử chín trên cây hạnh, vội la lên:
- Con muốn cái kia.
Lưu Cảnh giơ tay kéo cành cây xuống, Lưu Châu vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy hai quả hạnh tử, cười sung sường, lúc này, Tôn Thượng Hương đi vào sân, cười nói với Lưu Cảnh:
- Ban nãy gặp Ngô bà bà, nói Từ Trưởng sử đến đây, đang chờ phu quân ở thư phòng, phu quân không đi gặp sao?
Lưu Cảnh biết Từ Thứ nhất định là vì chuyện của Giang Đông, hắn gật đầu, giao con gái trong tay cho nàng:
- Heo nhỏ, để nhị nương chơi với con, phụ thân có việc rồi.
Lưu Châu mân mê miệng, vẻ mặt mất hứng, nó tha thiết mong ngóng tìm đến phụ thân, phụ thân lại chỉ chơi với nó một lát, Lưu Cảnh yêu quý con gái, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cười nói:
- Tối phụ thân cùng con vẽ tranh nhé.
Lưu Châu lập tức vui sướng:
- Phụ thân gạt con thì là con chó nhỏ nhé!
Lưu Cảnh ngoắc ngón út với nó rồi cười với Tôn Thượng Hương, hắn quay người đi ra cửa liền nghe thấy Tôn Thượng Hương trêu chọc:
- Heo nhỏ, cho nhị nương một quả hạnh tử trong tay con.
- Không được! Đây là phụ thân cho con.
Lưu Cảnh cười lắc đầu, bước nhanh về phía thư phòng.
Đi vào thư phòng, Từ Thứ và Đổng Hòa đang ngồi trong phòng nói gì đó, thấy Lưu Cảnh bước vào, hai người vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Vi thần tham kiến Châu Mục!
Cuối năm ngoái, phủ tướng quân thực hiện một cuộc cải cách quyền lực trọng đại, chính thức thi hành chế độ đa tướng, nhưng do Lưu Cảnh chưa lập quốc nên vẫn không thể gọi là Tướng quốc, hắn liền thiết lập chức vụ Thượng thư tham chính, gọi tắt là Thượng thư, người được phong chức vụ này cũng tức là có quyền hành của Tướng quốc.
Hiện tại năm người là Từ Thứ, Tưởng Uyển, Phí Quan, Đổng Hòa, Tư Mã Ý cùng đảm nhiệm chức Thượng thư tham chính, chung tay hiệp thương việc quân chính đại sự, còn lập chức Thượng thư lệnh phụ trách xử lý chính vụ thường ngày, quản lý bút chính sự, năm người này sẽ luân phiên giữ chức Thượng thư lệnh, mỗi người cai quản bút chính sự một tháng, vì thế đã đổi tên Nghị sự đường thành Bình Chương đài, Bình Chương cũng có nghĩa là hiệp thương, như vậy, chế độ đa tướng mà Lưu Cảnh khởi xướng đã hình thành.
Nhưng để hạn chế Thượng thư lạm dụng quyền lực, hắn còn lập chức Thị trung, do Doãn Mặc đảm nhiệm, quyết sách chính vụ của Thượng thư hoặc Thượng thư lệnh có điểm bất ổn lớn thì sẽ bị Thị trung bác bỏ, trả lại cho các Thượng thư ở Bình Chương đài hiệp thương lại, dưới Thị trung là mấy Thị lang, làm trợ thủ cho Thị trung.
Nếu ý kiến của Thượng thư và Thị trung trước sau không thể đi đến thống nhất thì sẽ do Lưu Cảnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Mặt khác, Thị trung còn có một quyền lực quan trọng, đó là quyền phân biệt chính vụ, chính vụ nào có thể do Thượng thư lệnh tự quyết định, chính vụ nào cần năm Thượng thư của Bình Chương đài hiệp thương giải quyết, chính vụ nào lại phải trình lên Lưu Cảnh phê duyệt, cứ như vậy, Lưu Cảnh có thể giải thoát khỏi chính vụ nặng nề hàng ngày để chuyên tâm suy nghĩ việc đại sự quốc gia.
Đối với những biến động quyền lực lớn như vậy, tổn thất lớn nhất là Từ Thứ, trên thực tế chính là chia quyền của Trưởng Sử Từ Thứ thành năm phần, trước đây một mình Từ Thứ nắm giữ đại quyền chính vụ thì giờ biến thành năm người cùng nắm tướng quyền.
Mặc dù quyền lực bản thân bị tổn thất rất lớn, nhưng Từ Thứ lại là người thi hành kiên định chế độ đa tướng này, bởi vì Từ Thứ không suy tính đến quyền lực được mất của bản thân, mà nghĩ đến chế độ tướng quyền có thể ngăn được quân quyền, chế độ một tướng của Hán triều dễ đàng khiến Thừa tướng nắm hết quyền hành, cũng dễ tạo nên sự nghi kỵ của Hoàng đế đối với Thừa tướng, vì thế tướng quyền cũng không lớn.
Một khi thi hành chế độ đa tướng, giữa các Thừa tướng có thể chế ước cân bằng nhau, giảm mạnh sự uy hiếp đối với Hoàng đế, do đó Hoàng đế cũng dễ giao quyền.
Từ Thứ biết, một khi đã hình thành chế độ đa tướng này thì cục diện quyền lực trong một trăm năm nữa đều sẽ có ảnh hưởng sâu rộng, nhìn từ góc độ quân tướng phân quyền mà xét, Từ Thứ cực lực ủng hộ lần cải cách này.
Cũng thật trùng hợp, tháng này đúng lúc Từ Thứ đảm nhiệm chức Thượng thư lệnh, quản lý bút chính sự, một số việc chính vụ nhỏ nhặt hàng ngày đều do y phụ trách.
Lưu Cảnh lệnh cho thị nữ dâng trà, rồi cười hỏi Từ Thứ và Đổng Hỏa:
- Chế độ đa tướng hoạt động đã năm tháng, cảm giác thế nào?
Từ Thứ khom người đáp:
- Vừa mới bắt đầu vẫn có chút không phù hợp, cũng có một số chỗ suy xét chưa chu toàn, nhưng thời dan dài tự nhiên sẽ từ từ phù hợp, vì thế chúng ta cũng không cần lo lắng, tóm lại, vẫn rất tốt, hoạt động suôn sẻ.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Bởi vì tinh lực của ta chủ yếu suy nghĩ đến cuộc bắc phạt đông chinh, vì thế việc chính vụ về cơ bản ta không hỏi qua, có điều một khi tương lai ổn định, có lẽ ta cũng muốn tham gia chính vụ.
Đổng Hòa tiếp lời cười:
- Đây là lẽ đương nhiên, Châu Mục xin yên tâm, bọn ty chức sẽ không nhân cơ hội chiếm quyền lực của Châu Mục đâu.
Ba người cùng nhau mỉm cười, không khí trong phòng lập tức trở nên thoải mái, lúc này, Lưu Cảnh lại hỏi:
- Về chuyện tiếp tục chiêu binh một trăm ngàn người nữa, đã quyết định chưa?
Đây là việc Lưu Cảnh phải làm đầu tiên sau khi cuộc chiến Kinh Châu kết thúc, binh lực không đủ khiến hắn cực kỳ bị động trong cuộc giằng co với Tào Tháo, đành phải tạm thời dừng kế hoạch bắc phạt, cho nên tiếp tục mộ binh một trăm ngàn người, đưa tổng binh lực lên tới ba trăm ngàn người, điều này vô cùng cấp bách rồi.
Việc mộ binh do Đổng Hòa phụ trách, y chủ quản Binh Tào và Úy Tào, chức quyền tương đương với Binh bộ Thượng thư sau này, Đổng Hòa vội vã đáp:
- Hồi bẩm Châu Mục, phương án đã được chế định xong, chỉ đợi sau khi Bình Chương đài hiệp thương sẽ báo Châu Mục phê chuẩn là có thể thực thi.
- Nói đơn giản cho ta nghe xem nào.
Lưu Cảnh cười nói.
- Nói đơn giản là Ích Châu mộ binh năm mươi ngàn, Kinh Châu mộ binh ba mươi ngàn, Hán Trung mộ binh hai mươi ngàn, trong đó năm mười ngàn của Ích Châu đã bao gồm hai mươi binh lính Man Di phía nam Ích Châu, chúng ta đã đi đến nhất trí với Man Vương và Di Vương rồi.
Lưu Cảnh gật đầu, lại hỏi Từ Thứ:
- Chuyện kết minh với Giang Đông đã bàn bạc thế nào rồi?
……
Việc hai nhà Tôn Lưu kết minh cũng không thuận lợi, có thể nói là lâm vào cảnh bế tắc, mấu chốt là quyền sở hữu quận Kỳ Xuân, thái độ của Tôn Quyền rất rõ ràng, liên kết thì phải hủy bỏ hiệp ước bất bình đẳng ký kết trước đây, vậy thì quận Kỳ Xuân sẽ trả lại cho Giang Đông, nhưng các Thượng thư của phủ tướng quân sau khi hiệp thương đã nhất trí từ chối yêu cầu này của Giang Đông.
Lý do rất đơn giản, liên minh là việc của tương lai, còn quận Kỳ Xuân thuộc sở hữu Kinh Châu là kết quả cuộc tây chinh của quân Giang Đông lần trước, không thể vì việc kết minh hiện tại mà mạt sát sự thực cuộc tây chinh của quân Giang Đông, đương nhiên, với thành ý của Kinh Châu, có thể trả lại Giang Đông hồ Bành Trạch, huyện Bành Trạch cùng với đường thủy Trường Giang ở phía đông quận Kỳ Xuân, chỉ thế mà thôi.
Thái độ của phủ tướng quân khiến Lã Phạm vô cùng buồn phiền, bởi vì khi xuất phát, Ngô hầu liên tục dặn dò gã nhất định phải lấy được quận Kỳ Xuân về, nếu không thà rằng không liên kết, mặc dù Lã Phạm cũng hiểu được quận Kỳ Xuân uy hiếp quá lớn đến Giang Hạ, phủ tướng quân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng thái độ của Ngô hầu cũng rõ ràng như thế, làm gã lâm vào thế khó xử, không có cách nào khả thi.
Lã Phạm ở trong dịch quán khách quý của Thành Đô, môi trường ở đây rất tao nhã, làm gã thấy vô cùng thoải mái, nhưng thái độ của phủ tướng quân cứng rắn lại khiến gã buồn bực không vui, không có lòng dạ nào thưởng thực phong cảnh đẹp của dịch quán, thậm chí cũng không có tâm tư đi thăm Thượng Hương công chúa.
Giữa trưa, một chiếc xe bò chậm rãi dừng lại trước dịch quán khách quý, một người trung niên dẫn theo hai gã tiểu nhị xách mười mấy hộp đồ ăn xuống xe bò, lúc này chủ dịch quán bước ra, gã nhìn dò xét mấy người này, hỏi:
- Các ngươi là ai, tới đây làm gì?
Người đàn ông trung niên chắp tay thi lễ nói:
- Chúng ta là người của tửu quán Giang Nam, vị khách Giang Đông trong dịch quán đã đặt rượu thịt ở tửu quán nên chúng ta đưa tới đây.
Chủ quán ngây người, còn chưa nghe nói vị khách nào của dịch quán đặt rượu thịt bên ngoài, lúc này, Phó sứ Giang Đông Trương Thừa bước ra. Trương thừa là con trai trưởng của Trương Chiêu, hơn ba mươi tuổi, hiện giữ chức Tham quân phủ Đô đốc Giang Đông, rất khôn khéo giỏi giang, lần này được Tôn Quyền bổ nhiệm làm Phó sứ của Lã Phạm đi sứ Thành Đô.
Do cuộc đàm phán lâm vào bế tắc, trong lòng Trương Thừa cũng buồn khổ, liền muốn đi ra ngoài, gã đi ra cửa thì vừa hay nhìn thấy xe bò liền ngẩn người ra, lúc này người trung niên đưa rượu thịt vội vã tiến lên chắp tay nói:
- Hóa ra là Trương công tử, tiểu nhân là chưởng quầy tửu quán Giang Nam, tới đưa rượu thịt.
Trương Thừa chỉ thấy người này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu, gã trầm ngâm một lúc, không trả lời, người trung niên trừng mắt nhìn gã nói tiếp:
- Công tử quên rồi sao? Hôm qua ngài đã tới cửa hàng của tại hạ, tửu quan Giang Nam.
Trương Thừa lập tức tỉnh ra, tửu quán Giang Nam chẳng phải chính là một điểm tình báo mà quân Giang Đông thiết lập ở Thành Đô sao? Gã bật cười ha hả đáp;
- Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất, mau mời mang vào đi!
......
/708
|