Trong mưa thu dày đặc, quân đội của Lưu Cảnh đã đến huyện Hạ Biện quận Võ Đô, lúc này đã là hạ tuần tháng 8, cách lần trước phá thành tây thời gian đã trôi qua được hơn nửa năm, còn cách lần đầu tiên bắc phạt đã được 2 năm rồi.
Sau lần bắc phạt đầu tiên bị thất bại, quân Hán đã rút ra bài học xương máu. Ngoài việc nóng lòng muốn thành công họ đã bắt đầu chuẩn bị cẩn thận và nghiêm túc cho cuộc chiến. Đến giờ, 6 ngàn chiếc xe trâu gỗ chở lương thực đã được chế tạo, kho lượng tại huyện Hạ Biện đã có được gần 40 vạn thạch lương thực.
Điều quan trọng hơn là quân Hán đã xây dựng xong tuyến đường vận chuyển lương thực dài chừng 300 dặm bắt đầu từ phía nam huyện Hạ Biện đến phía bắc thành tây. Ven đường có xây 3 tòa quân thành và 6 dịch trạm tị nạn. Mỗi tòa quân thành đóng 3 ngàn quân và chứa hơn 100 ngàn thạch lương thực. Vấn đề về lương thực cho quân Hán bắc phạt đã hoàn toàn được giải quyết.
Ngoài ra, sau cuộc chiến Kinh Châu kết thúc quân Hán đã mộ binh từ 4 nơi: Kinh Châu, Ích Châu, Ích Nam và Hán Trung được tổng cộng 100 ngàn người làm cho tổng binh lực của quân Hán tăng lên 30 vạn người. Các nơi như quận Tương Dương, quận An Lục và Hán Trung đều có trọng binh chiếm đóng. Còn các quân thành thuộc huyện Hạ Biện và Kỳ Sơn đạo đã có một đội quân Hán tinh nhuệ đạt 10 vạn người chuẩn bị tham gia vào cuộc bắc phạt.
Thực ra Lưu Cảnh chỉ đi qua huyện Hạ Biện, mục đích cuối cùng của hắn là đi Tây Thành. Đến cùng Lưu Cảnh có Triệu Vân dẫn theo 6 vạn quân chủ lực đã được chuẩn bị.
Trong đại doanh ngoài thành, Lưu Cảnh và thuộc hạ là Triệu Vân và Trương Nhậm cùng đi thị sát quân doanh. Quân doanh nằm trên đất trống, nhìn đâu cũng thấy binh lính đang được huấn luyện.
- Theo tin tình báo tin cậy. Quân Tào đang bố trí ở quận Thiên Thủy và quận Quảng Ngụy hơn 15 vạn đại quân. Trong đó, 2 vạn đại quân là kỵ binh, chủ tướng là Hạ Hầu Đôn, quân sư Tuân Du. Bọn họ cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Lưu Cảnh khẽ cau mày, sao kỵ binh người Đê vẫn còn ở quận Thiên Thủy? Hắn lại hỏi:
- Bên Mã Đại có tin tức gì chưa?
Triệu Vân lắc đầu:
- Tạm thời chưa có.
Lưu Cảnh có vẻ không vui, hắn và Khương Vương Nam Cung Tác đã bàn bạc xong. Đối phương đã đồng ý dẫn quân đánh vào sào huyệt của quân địch nhưng lại đề xuất một điều kiện là quân Hán phải thay y cứu con y đang làm con tin ở Trường An về. Mã Đại đi đã được gần 20 ngày vẫn không có tin tức gì. Nếu Khương Vương không chịu xuất binh sẽ ảnh hướng đến kế hoạch bắc phạt của hắn.
Lúc này có những tiếng la hét ồn ào làm Lưu Cảnh chú ý, chỉ thấy cách đó không xa, hơn 3 ngàn binh lính Man tộc xếp thành một vòng tròn, không ngừng vỗ tay cổ vũ. Triệu Vân cười nói:
- Bọn họ đang tỷ thí võ công, người Man tộc rất thích luận võ xếp hạng, ngày nào cũng phải có mấy trận tỉ võ.
Lưu Cảnh tò mò đi lên một khi đài cao, thấy trong đám người có mười mấy tên lính Man tộc vây quanh 1 người, đó là chủ tướng Vương Bình của quân Man. Qua mấy lần mộ binh, binh lính Man tộc trong quân Hán đã có 7 ngàn người, trong đó có 4 ngàn người được xếp vào đội vận chuyển trâu gỗ. Còn 3 ngàn người dũng mãnh làm thành một đội quân, vì bọn họ đều là thợ săn vùng thâm sơn, không sử dụng lá chắn, chạy như bay trong rừng núi, cho nênđược đặt tên là Vô Đương Phi quân, do Nha môn tướng Vương Bình thống soái.
Trước mắt thủ hạ của Lưu Cảnh có 5 đại tướng nha môn. Một người thống lính Bộ binh trọng binh là Lưu Hổ, một người thủ lĩnh Ưng kích quân là Lưu Chính, một người thống ĩnh kỵ binh là Mã Đại, còn một người thống lĩnh Vô Đương phi quân là Vương Bình. Người cuối cùng thủ lĩnh Thương nỏ nỏ binh là Lôi Đồng. Năm đại tướng thống lĩnh tổng cộng 15 ngàn người hợp thành các nha quân lệ thuộc trực tiếp của Lưu Cảnh.
Trong binh lính người Man, chỉ thấy Vương Bình cầm một cây mộc côn đang chiến đấu kịch liệt với hơn 10 quan quân Man tộc. Binh lính Man tộc đều để trần, tay cầm mộc côn, động tác rất nhanh nhẹn, bọn họ đều là thợ săn nơi núi sâu, rất giàu kinh nghiệm. Tiếng trống cổ vũ vang lên, bọn họ cần chiến đấu chấm dứt trong 1 tuần nhang.
Lưu Cảnh đã từng xem cuộc đấu của Vương Bình và người Man, biết bản lĩnh của Vương Bình. Nhưng lúc này hắn bị một người ở bên cạnh thu hút, người kia chắc là người ghi điểm. Mỗi người bị đánh mấy lần, Vương Bình bị đánh trúng mấy lần, anh ta đều ghi chép rành mạch, không sai sót một chút nào. Điều này khiến Lưu Cảnh ngạc nhiên, chuyện này cần người có khả năng ghi nhớ phải thật tốt mới có thể ghi đểm được.
Lúc này tiếng trống đã ngừng, cả hai bên cũng thôi chiến. Người ghi chép đứng lên tuyên bố thành tích. Y nói về mỗi số lần trúng côn của mỗi người khiến ai cũng phải tâm phục khẩu phục. Cuối cùng là Vương Bình bị đánh trúng 13 côn so với 240 côn đánh trúng đối phương và giành thắng lợi.
Lưu Cảnh gật gật đầu nói với Triệu Vân và Trương Nhậm:
- Vương tướng quân giỏi võ công nhưng ta cảm thấy người ghi điểm kia mới là đại tài.
Triệu Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Người kia hình như là quân y dưới trướng của Vương Bình, họ Lâm, vốn ở Ưng kích quân sau lại bị điều đến Vô Đương phi quân làm quân y.
Lúc này, Vương Bình đã nhìn thấy Lưu Cảnh liền vội vàng đi lên cười nói với hắn:
- Người ghi điểm kia rất khá, trí nhớ tốt và có khả năng phân biệt giỏi.
Vương Bình vội vàng lôi người ghi chép ra, người ghi chép vội quỳ gối thi lễ nói:
- Quân y Lâm Tiến tham kiến Châu mục!
- Lầm Tiến?
Lưu Cảnh chỉ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Hắn lại nhớ ra là trong báo cáo của Lưu Chính, hắn liền cười nói:
- Ngươi bị tên y tượng bị người Đê hại làm cho tan cửa nát nhà đúng không?
Lâm Tiến chán nản nói:
- Chính là ty chức, ty chức được Nhậm Bình tướng quân cứu, gia nhập Ưng kích quân, tháng trước được điều xuống dưới trướng của Vương tướng quân.
Lưu Cảnh lại tò mò hỏi:
- Sao ngươi lại đi ghi chép điểm tỉ võ cho bọn họ?
- Khởi bẩm Châu mục, trí nhớ của ty chức khá tốt, hơn nữa nhãn lực cũng được cho nên có thể phân biệt rõ thành tích của bọn họ.
- Ngươi từng đọc sách?
Lưu Cảnh lại hỏi.
- Từ nhỏ ty chức đã theo cha đọc sách y.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười hỏi:
- Ngươi làm quân y thật đáng tiếc, bên cạnh ta đang thiếu một thư thá phụ tránh kế toán, ngươi có muốn đảm nhiệm không?
Lâm Tiến mừng rỡ lập tức đồng ý nói:
- Ty chức nguyện đi theo Châu mục!
Lưu Cảnh cười ha ha:
- Chiều nay đi tìm Pháp quân sư đi! Ông ấy sẽ sắp xếp cho!
Lưu Cảnh xoay người đi về đại trướng, Vương Bình thấy Châu mục đi xa liền vỗ vỗ bả vai Lâm Tiến nói:
- Chúc mừng ngươi!
Lâm Tiến hổ thẹn nói:
- Ty chức không thể cống hiến dưới trướng của tướng quân nữa rồi!
Vương Bình khẽ mỉm cười nói:
- Có thể nhậm chức bên cạnh Châu mục không phải ai cũng có cơ hội này đâu. Đây là ngươi có năng lực, cũng là vận may của ngươi. Những ngày đau khổ của ngươi đã qua, ngày ngọt lành sẽ tới, ta mong tiền đồ của ngươi sẽ như gấm.
- Đa tạ tướng quân chi ân, còn ơn cứu mạng của Nhậm đại ca nữa, ty chức sẽ khắc sâu trong tâm khảm.
- Đi thu dọn đồ đạc đi! Chiều nay ta sẽ dẫn ngươi vào đại trướng trung quân báo cáo.
- Ty chức cáo lui!
Lâm Tiến đi rồi, Vương Bình nhìn bóng lưng của y liền gật đầu. Duyên của con người thật là kỳ diệu, Lâm Tiến vì không thể thích ứng với cường độ hành quân cao của Ưng kích quân mới điều đến chỗ mình, không ngờ cuối cùng lại được Châu mục nhìn trúng, có lẽ tương lai y sẽ có thành tựu.
Lưu Cảnh quay về đại trướng, Pháp Chính liền cười chào đón:
- Có tin của Mã đại tướng quân rồi.
Lưu Cảnh lập tức phấn chấn, hắn mới nhắc đến chuyện này thì không ngờ có tin ngay. Hắn cũng không nóng vội hỏi mà ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng, lúc này mới thong thả hỏi:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Mã đại tướng quân đã cứu được Nam Cung Bá Ngọc ra rồi. Thực tế, bọn họ đã cứu được con tin từ 10 ngày trước nhưng mãi đến hôm kia mới đưa con tin ra khỏi Quan Trung.
- Vì sao?
Lưu Cảnh khó hiểu hỏi.
- Nói ra mưu lược của họ quả là tuyệt, dùng kế ve sầu thoát xác, dùng hai cậu bé khác để đổi con tin, sau đó giấu người ở Trường An. Chung Diêu thấy con tin đã chạy trốn liền phong tỏa tìm kiếm ở Quan Trung mà không ngờ người lại giấu ngay ở chỗ mình. Một thời gian sau được thả lỏng, Mã Siêu liền dẫn con tin trà trộn vào đội thương nhân của người Túc Đặc rời khỏi Quan Trung.
- Làm hay lắm!
Lưu Cảnh khen ngợi:
- Nói như vậy, người Khương sẽ không có lý gì để từ chối yêu cầu xuất binh của ta nữa rồi?
Pháp Chính đưa thư của Mã Đại cho Lưu Cảnh. Hắn đọc kĩ một lượt, chợt phát hiện ra 1 chi tiết liền hỏi:
- Sao lại có hai cậu bé?
Trong thư không viết rõ, Pháp Chính cười nói:
- Tôi nghe người báo tin nói, một người là Nam Cung Bá Ngọc con trai của Khương Vương, người khác là con trai của người tùy tùng họ Khương, cùng học với Bá Ngọc.
Lưu Cảnh cũng không hỏi đến cùng, hắn trở về vấn đề chính:
- Bây giờ, con tin đã được cứu ra, người Khương sắp dẫn binh đến, ta nghĩ nhất định Tuân Du sẽ nghĩ cách hóa giải nguy cơ này. Rất có thể sẽ phái quân Tào đi trợ giúp, chúng ta không thể để quân Tào có cơ hội được nhất định phải lập tức xuất binh lên bắc.
Pháp Chính gật đầu:
- Châu mục nói đúng, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, có thể xuất binh lên bắc rồi.
Lúc này Lưu Cảnh mới nói với Triệu Vân và Trương Nhậm:
- Hôm nay bắt đầu chuẩn bị, sáng mai đại quân lên bắc Tây Thành.
Trước mắt quân Hán và quân Tào đang giằng co ở Tây Thành. Quân Tào đã xây dựng một đại doanh trên Phương Cốc Khẩu cách phía bắc Tây Thành khoảng 20 dặm, đóng 3 vạn quân, làm tiền tiêu hòa hoãn xung đột của Ký huyện. Mặt khác cho 1 ngàn binh đóng ở huyện Thượng Khuê, đề phòng quân Hán tấn công từ đường đông vào Quảng Ngụy.
Không chỉ có thế, Tuân Du đã lợi dụng cơ hội Tào Tháo đánh Lưu Cảnh ở Kinh Châu mà xây lại thành Ký Thành, khiến Ký Thành trở thành một tòa thành kiên cố và vững chắc hơn Trường An. Bao gồm những vùng chiến lược yếu địa xung quanh Ký huyện như Thao Dương, Nhai Đình, Mộc Môn, Bắc Nguyên...Các pháo đài cũng được sửa chữa, trùng tu, gia cố, bố trí binh lực tạo thành thế bảo vệ xung quanh Ký Thành.
Nhưng kỵ binh người Đê là điều duy nhất khiến Tuân Du lo lắng, đầu năm một đội hai ngàn kỵ binh người Đê quấy rầy sau Kỳ Sơn đã bịquân Hán tiêu diệt hoàn toàn, Đê Vương Dương Thiên Vạn vô cùng sợ hãi, đã mấy lần ám chỉ lui binh nhưng Tuân Du vẫn kiên quyết không lui.
Nhưng mấy ngày trước, Tuân Du lại nhận được tin cấp báo của Chung Diêu. Con trai Khương Vương làm con tin ở Trường An đã được cứu đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích khiến Tuân Du lo lắng. Y lập tức hiểu ra đây là Khương Vương Nam Cung Tác đã muốn xuất binh rồi.
Đương nhiên là người Khương sẽ không xuất binh tấn công quân Tào nhưng bọn họ sẽ đánh vào người Đê tại vùng Lũng Tây Hà Hoàng, ép kỵ binh người Đê rút lui. Tuân Du đã ý thức được sách lược của quân Hán. Một khi kỵ binh người Đê rút lui về phía tây thì chắc chắn quân Hán sẽ bắc chinh rồi.
Trong quận nha Ký Thành, Tuân Du đi đi đi lại trong phòng. Y đang suy nghĩ phải làm thế nào để phá ván cục này với Lưu Cảnh, giữ kỵ binh người Đê lại. Đây là Lưu Cảnh dùng kế rút củi đáy nồi rồi, không còn kỵ binh người Đê, sức mạnh của quân Tào sẽ bị giảm bớt đi hai phần. Hơn nữa, qua hơn nửa năm huấn luyện, sức chiến đấu của kỵ binh người Đê không hề tầm thường, để bọ họ về tây quả thực là đáng tiếc.
Nhưng đúng là người Khương muốn tấn công vào hang ổ người Đê, không thả cho họ về tây thì phải làm sao? Trừ phi người Khương ngừng tấn công. Tuân Du ngửa đầu lên thở dài, nếu có Thừa tướng ở đây có thể viết một lá thư mời Thường tướng thuyết phục Khương Vương duy trì thế trung lập. Tiếc là Thừa tướng lại ở Nghiệp Đô, e là không kịp nữa rồi.
Càng nghĩ lại càng không có phương án khả thi, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể mời Thừa tướng đích thân xuất mã. Nghĩ như vậy, Tuân Du lập tức ngồi xuống, chấp bút viết thư cho Tào Tháo nói rõ tình hình mong Tào Tháo có thể lợi dụng ưu thế của triều đình để khuyên bảo Khương Vương Nam Cung Tác duy trì thế trung lập.
Đồng thời, y cũng muốn nói với Tào Tháo, Lưu Cảnh đã đến quận Võ Đô, quân Hán lại sắp mở màn bắc chinh rồi.
Sau lần bắc phạt đầu tiên bị thất bại, quân Hán đã rút ra bài học xương máu. Ngoài việc nóng lòng muốn thành công họ đã bắt đầu chuẩn bị cẩn thận và nghiêm túc cho cuộc chiến. Đến giờ, 6 ngàn chiếc xe trâu gỗ chở lương thực đã được chế tạo, kho lượng tại huyện Hạ Biện đã có được gần 40 vạn thạch lương thực.
Điều quan trọng hơn là quân Hán đã xây dựng xong tuyến đường vận chuyển lương thực dài chừng 300 dặm bắt đầu từ phía nam huyện Hạ Biện đến phía bắc thành tây. Ven đường có xây 3 tòa quân thành và 6 dịch trạm tị nạn. Mỗi tòa quân thành đóng 3 ngàn quân và chứa hơn 100 ngàn thạch lương thực. Vấn đề về lương thực cho quân Hán bắc phạt đã hoàn toàn được giải quyết.
Ngoài ra, sau cuộc chiến Kinh Châu kết thúc quân Hán đã mộ binh từ 4 nơi: Kinh Châu, Ích Châu, Ích Nam và Hán Trung được tổng cộng 100 ngàn người làm cho tổng binh lực của quân Hán tăng lên 30 vạn người. Các nơi như quận Tương Dương, quận An Lục và Hán Trung đều có trọng binh chiếm đóng. Còn các quân thành thuộc huyện Hạ Biện và Kỳ Sơn đạo đã có một đội quân Hán tinh nhuệ đạt 10 vạn người chuẩn bị tham gia vào cuộc bắc phạt.
Thực ra Lưu Cảnh chỉ đi qua huyện Hạ Biện, mục đích cuối cùng của hắn là đi Tây Thành. Đến cùng Lưu Cảnh có Triệu Vân dẫn theo 6 vạn quân chủ lực đã được chuẩn bị.
Trong đại doanh ngoài thành, Lưu Cảnh và thuộc hạ là Triệu Vân và Trương Nhậm cùng đi thị sát quân doanh. Quân doanh nằm trên đất trống, nhìn đâu cũng thấy binh lính đang được huấn luyện.
- Theo tin tình báo tin cậy. Quân Tào đang bố trí ở quận Thiên Thủy và quận Quảng Ngụy hơn 15 vạn đại quân. Trong đó, 2 vạn đại quân là kỵ binh, chủ tướng là Hạ Hầu Đôn, quân sư Tuân Du. Bọn họ cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Lưu Cảnh khẽ cau mày, sao kỵ binh người Đê vẫn còn ở quận Thiên Thủy? Hắn lại hỏi:
- Bên Mã Đại có tin tức gì chưa?
Triệu Vân lắc đầu:
- Tạm thời chưa có.
Lưu Cảnh có vẻ không vui, hắn và Khương Vương Nam Cung Tác đã bàn bạc xong. Đối phương đã đồng ý dẫn quân đánh vào sào huyệt của quân địch nhưng lại đề xuất một điều kiện là quân Hán phải thay y cứu con y đang làm con tin ở Trường An về. Mã Đại đi đã được gần 20 ngày vẫn không có tin tức gì. Nếu Khương Vương không chịu xuất binh sẽ ảnh hướng đến kế hoạch bắc phạt của hắn.
Lúc này có những tiếng la hét ồn ào làm Lưu Cảnh chú ý, chỉ thấy cách đó không xa, hơn 3 ngàn binh lính Man tộc xếp thành một vòng tròn, không ngừng vỗ tay cổ vũ. Triệu Vân cười nói:
- Bọn họ đang tỷ thí võ công, người Man tộc rất thích luận võ xếp hạng, ngày nào cũng phải có mấy trận tỉ võ.
Lưu Cảnh tò mò đi lên một khi đài cao, thấy trong đám người có mười mấy tên lính Man tộc vây quanh 1 người, đó là chủ tướng Vương Bình của quân Man. Qua mấy lần mộ binh, binh lính Man tộc trong quân Hán đã có 7 ngàn người, trong đó có 4 ngàn người được xếp vào đội vận chuyển trâu gỗ. Còn 3 ngàn người dũng mãnh làm thành một đội quân, vì bọn họ đều là thợ săn vùng thâm sơn, không sử dụng lá chắn, chạy như bay trong rừng núi, cho nênđược đặt tên là Vô Đương Phi quân, do Nha môn tướng Vương Bình thống soái.
Trước mắt thủ hạ của Lưu Cảnh có 5 đại tướng nha môn. Một người thống lính Bộ binh trọng binh là Lưu Hổ, một người thủ lĩnh Ưng kích quân là Lưu Chính, một người thống ĩnh kỵ binh là Mã Đại, còn một người thống lĩnh Vô Đương phi quân là Vương Bình. Người cuối cùng thủ lĩnh Thương nỏ nỏ binh là Lôi Đồng. Năm đại tướng thống lĩnh tổng cộng 15 ngàn người hợp thành các nha quân lệ thuộc trực tiếp của Lưu Cảnh.
Trong binh lính người Man, chỉ thấy Vương Bình cầm một cây mộc côn đang chiến đấu kịch liệt với hơn 10 quan quân Man tộc. Binh lính Man tộc đều để trần, tay cầm mộc côn, động tác rất nhanh nhẹn, bọn họ đều là thợ săn nơi núi sâu, rất giàu kinh nghiệm. Tiếng trống cổ vũ vang lên, bọn họ cần chiến đấu chấm dứt trong 1 tuần nhang.
Lưu Cảnh đã từng xem cuộc đấu của Vương Bình và người Man, biết bản lĩnh của Vương Bình. Nhưng lúc này hắn bị một người ở bên cạnh thu hút, người kia chắc là người ghi điểm. Mỗi người bị đánh mấy lần, Vương Bình bị đánh trúng mấy lần, anh ta đều ghi chép rành mạch, không sai sót một chút nào. Điều này khiến Lưu Cảnh ngạc nhiên, chuyện này cần người có khả năng ghi nhớ phải thật tốt mới có thể ghi đểm được.
Lúc này tiếng trống đã ngừng, cả hai bên cũng thôi chiến. Người ghi chép đứng lên tuyên bố thành tích. Y nói về mỗi số lần trúng côn của mỗi người khiến ai cũng phải tâm phục khẩu phục. Cuối cùng là Vương Bình bị đánh trúng 13 côn so với 240 côn đánh trúng đối phương và giành thắng lợi.
Lưu Cảnh gật gật đầu nói với Triệu Vân và Trương Nhậm:
- Vương tướng quân giỏi võ công nhưng ta cảm thấy người ghi điểm kia mới là đại tài.
Triệu Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Người kia hình như là quân y dưới trướng của Vương Bình, họ Lâm, vốn ở Ưng kích quân sau lại bị điều đến Vô Đương phi quân làm quân y.
Lúc này, Vương Bình đã nhìn thấy Lưu Cảnh liền vội vàng đi lên cười nói với hắn:
- Người ghi điểm kia rất khá, trí nhớ tốt và có khả năng phân biệt giỏi.
Vương Bình vội vàng lôi người ghi chép ra, người ghi chép vội quỳ gối thi lễ nói:
- Quân y Lâm Tiến tham kiến Châu mục!
- Lầm Tiến?
Lưu Cảnh chỉ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Hắn lại nhớ ra là trong báo cáo của Lưu Chính, hắn liền cười nói:
- Ngươi bị tên y tượng bị người Đê hại làm cho tan cửa nát nhà đúng không?
Lâm Tiến chán nản nói:
- Chính là ty chức, ty chức được Nhậm Bình tướng quân cứu, gia nhập Ưng kích quân, tháng trước được điều xuống dưới trướng của Vương tướng quân.
Lưu Cảnh lại tò mò hỏi:
- Sao ngươi lại đi ghi chép điểm tỉ võ cho bọn họ?
- Khởi bẩm Châu mục, trí nhớ của ty chức khá tốt, hơn nữa nhãn lực cũng được cho nên có thể phân biệt rõ thành tích của bọn họ.
- Ngươi từng đọc sách?
Lưu Cảnh lại hỏi.
- Từ nhỏ ty chức đã theo cha đọc sách y.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười hỏi:
- Ngươi làm quân y thật đáng tiếc, bên cạnh ta đang thiếu một thư thá phụ tránh kế toán, ngươi có muốn đảm nhiệm không?
Lâm Tiến mừng rỡ lập tức đồng ý nói:
- Ty chức nguyện đi theo Châu mục!
Lưu Cảnh cười ha ha:
- Chiều nay đi tìm Pháp quân sư đi! Ông ấy sẽ sắp xếp cho!
Lưu Cảnh xoay người đi về đại trướng, Vương Bình thấy Châu mục đi xa liền vỗ vỗ bả vai Lâm Tiến nói:
- Chúc mừng ngươi!
Lâm Tiến hổ thẹn nói:
- Ty chức không thể cống hiến dưới trướng của tướng quân nữa rồi!
Vương Bình khẽ mỉm cười nói:
- Có thể nhậm chức bên cạnh Châu mục không phải ai cũng có cơ hội này đâu. Đây là ngươi có năng lực, cũng là vận may của ngươi. Những ngày đau khổ của ngươi đã qua, ngày ngọt lành sẽ tới, ta mong tiền đồ của ngươi sẽ như gấm.
- Đa tạ tướng quân chi ân, còn ơn cứu mạng của Nhậm đại ca nữa, ty chức sẽ khắc sâu trong tâm khảm.
- Đi thu dọn đồ đạc đi! Chiều nay ta sẽ dẫn ngươi vào đại trướng trung quân báo cáo.
- Ty chức cáo lui!
Lâm Tiến đi rồi, Vương Bình nhìn bóng lưng của y liền gật đầu. Duyên của con người thật là kỳ diệu, Lâm Tiến vì không thể thích ứng với cường độ hành quân cao của Ưng kích quân mới điều đến chỗ mình, không ngờ cuối cùng lại được Châu mục nhìn trúng, có lẽ tương lai y sẽ có thành tựu.
Lưu Cảnh quay về đại trướng, Pháp Chính liền cười chào đón:
- Có tin của Mã đại tướng quân rồi.
Lưu Cảnh lập tức phấn chấn, hắn mới nhắc đến chuyện này thì không ngờ có tin ngay. Hắn cũng không nóng vội hỏi mà ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng, lúc này mới thong thả hỏi:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Mã đại tướng quân đã cứu được Nam Cung Bá Ngọc ra rồi. Thực tế, bọn họ đã cứu được con tin từ 10 ngày trước nhưng mãi đến hôm kia mới đưa con tin ra khỏi Quan Trung.
- Vì sao?
Lưu Cảnh khó hiểu hỏi.
- Nói ra mưu lược của họ quả là tuyệt, dùng kế ve sầu thoát xác, dùng hai cậu bé khác để đổi con tin, sau đó giấu người ở Trường An. Chung Diêu thấy con tin đã chạy trốn liền phong tỏa tìm kiếm ở Quan Trung mà không ngờ người lại giấu ngay ở chỗ mình. Một thời gian sau được thả lỏng, Mã Siêu liền dẫn con tin trà trộn vào đội thương nhân của người Túc Đặc rời khỏi Quan Trung.
- Làm hay lắm!
Lưu Cảnh khen ngợi:
- Nói như vậy, người Khương sẽ không có lý gì để từ chối yêu cầu xuất binh của ta nữa rồi?
Pháp Chính đưa thư của Mã Đại cho Lưu Cảnh. Hắn đọc kĩ một lượt, chợt phát hiện ra 1 chi tiết liền hỏi:
- Sao lại có hai cậu bé?
Trong thư không viết rõ, Pháp Chính cười nói:
- Tôi nghe người báo tin nói, một người là Nam Cung Bá Ngọc con trai của Khương Vương, người khác là con trai của người tùy tùng họ Khương, cùng học với Bá Ngọc.
Lưu Cảnh cũng không hỏi đến cùng, hắn trở về vấn đề chính:
- Bây giờ, con tin đã được cứu ra, người Khương sắp dẫn binh đến, ta nghĩ nhất định Tuân Du sẽ nghĩ cách hóa giải nguy cơ này. Rất có thể sẽ phái quân Tào đi trợ giúp, chúng ta không thể để quân Tào có cơ hội được nhất định phải lập tức xuất binh lên bắc.
Pháp Chính gật đầu:
- Châu mục nói đúng, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, có thể xuất binh lên bắc rồi.
Lúc này Lưu Cảnh mới nói với Triệu Vân và Trương Nhậm:
- Hôm nay bắt đầu chuẩn bị, sáng mai đại quân lên bắc Tây Thành.
Trước mắt quân Hán và quân Tào đang giằng co ở Tây Thành. Quân Tào đã xây dựng một đại doanh trên Phương Cốc Khẩu cách phía bắc Tây Thành khoảng 20 dặm, đóng 3 vạn quân, làm tiền tiêu hòa hoãn xung đột của Ký huyện. Mặt khác cho 1 ngàn binh đóng ở huyện Thượng Khuê, đề phòng quân Hán tấn công từ đường đông vào Quảng Ngụy.
Không chỉ có thế, Tuân Du đã lợi dụng cơ hội Tào Tháo đánh Lưu Cảnh ở Kinh Châu mà xây lại thành Ký Thành, khiến Ký Thành trở thành một tòa thành kiên cố và vững chắc hơn Trường An. Bao gồm những vùng chiến lược yếu địa xung quanh Ký huyện như Thao Dương, Nhai Đình, Mộc Môn, Bắc Nguyên...Các pháo đài cũng được sửa chữa, trùng tu, gia cố, bố trí binh lực tạo thành thế bảo vệ xung quanh Ký Thành.
Nhưng kỵ binh người Đê là điều duy nhất khiến Tuân Du lo lắng, đầu năm một đội hai ngàn kỵ binh người Đê quấy rầy sau Kỳ Sơn đã bịquân Hán tiêu diệt hoàn toàn, Đê Vương Dương Thiên Vạn vô cùng sợ hãi, đã mấy lần ám chỉ lui binh nhưng Tuân Du vẫn kiên quyết không lui.
Nhưng mấy ngày trước, Tuân Du lại nhận được tin cấp báo của Chung Diêu. Con trai Khương Vương làm con tin ở Trường An đã được cứu đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích khiến Tuân Du lo lắng. Y lập tức hiểu ra đây là Khương Vương Nam Cung Tác đã muốn xuất binh rồi.
Đương nhiên là người Khương sẽ không xuất binh tấn công quân Tào nhưng bọn họ sẽ đánh vào người Đê tại vùng Lũng Tây Hà Hoàng, ép kỵ binh người Đê rút lui. Tuân Du đã ý thức được sách lược của quân Hán. Một khi kỵ binh người Đê rút lui về phía tây thì chắc chắn quân Hán sẽ bắc chinh rồi.
Trong quận nha Ký Thành, Tuân Du đi đi đi lại trong phòng. Y đang suy nghĩ phải làm thế nào để phá ván cục này với Lưu Cảnh, giữ kỵ binh người Đê lại. Đây là Lưu Cảnh dùng kế rút củi đáy nồi rồi, không còn kỵ binh người Đê, sức mạnh của quân Tào sẽ bị giảm bớt đi hai phần. Hơn nữa, qua hơn nửa năm huấn luyện, sức chiến đấu của kỵ binh người Đê không hề tầm thường, để bọ họ về tây quả thực là đáng tiếc.
Nhưng đúng là người Khương muốn tấn công vào hang ổ người Đê, không thả cho họ về tây thì phải làm sao? Trừ phi người Khương ngừng tấn công. Tuân Du ngửa đầu lên thở dài, nếu có Thừa tướng ở đây có thể viết một lá thư mời Thường tướng thuyết phục Khương Vương duy trì thế trung lập. Tiếc là Thừa tướng lại ở Nghiệp Đô, e là không kịp nữa rồi.
Càng nghĩ lại càng không có phương án khả thi, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể mời Thừa tướng đích thân xuất mã. Nghĩ như vậy, Tuân Du lập tức ngồi xuống, chấp bút viết thư cho Tào Tháo nói rõ tình hình mong Tào Tháo có thể lợi dụng ưu thế của triều đình để khuyên bảo Khương Vương Nam Cung Tác duy trì thế trung lập.
Đồng thời, y cũng muốn nói với Tào Tháo, Lưu Cảnh đã đến quận Võ Đô, quân Hán lại sắp mở màn bắc chinh rồi.
/708
|