Lòng hiếu kỳ của Lưu Cảnh bị thu hút, hắn cười nói:
- Mã viện chủ xin đừng vòng vo nữa, hãy mang luôn bảo bối ra đây đi.
Mã Quân cười rồi nhận một bình gốm từ trong tay đệ tử. Y đi tới trước bàn, đổ thứ gì đó ở trong bình ra. Chỉ thấy thứ gì ấy chảy ra như đường, nó sền sệt, có màu đen tuyền. Lưu Cảnh đi lên phía trước nhìn thử, rồi kinh ngạc nói:
- Dầu hỏa!
Mã Quân gật đầu:
- Đây chính là dầu hỏa, sau khi trộn thêm một vài thứ thì nó sẽ thành như thế này. Bọn ta gọi nó là dầu dính.
- Cái này thì có khác gì loại dầu hỏa bùn thường dùng trên chiến thuyền, hiệu quả chắc cũng như nhau chứ?
- Thời gian cháy của loại này lâu hơn so với dầu hỏa bùn, hơn nữa hỏa lực cũng lớn hơn. Điều quan trọng là nó gặp gió cũng không tắt, Châu Mục không ngại nghĩ tới khuyết điểm của hỏa tiễn.
Lưu Cảnh đương nhiên là biết, vấn đề lớn nhất của hỏa tiễn chính là sau khi tên được bắn đi chưa lâu thì liền bị tắt trên không trung rồi. Cứ mười mũi thì có ít nhất tám mũi gặp gió là bị tắt. Vậy nên dùng hỏa tiễn để đốt thực tế không có nhiều hiệu quả. Cách thông thường là dùng hỏa tiễn phóng cùng một loạt và hi vọng rằng một trong số các hỏa tiễn đó không bị tắt.
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức vui lên, cười nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta cũng không ngại thử xem sao.
Hắn sai hai người cắm một người rơm cách chừng hơn trăm bước ở bên ngoài, rồi lấy cung tên của mình. Lưu Cảnh chỉ dùng cung cứng ba thạch, tầm bắn xa nhất là khoảng một trăm năm mươi bước. Lúc này, Mã Quân đưa cho hắn một mũi tên:
- Châu Mục mau chóng châm lửa cho mũi tên này.
Lưu Cảnh ngẩn ra, rồi nhận lấy mũi tên. Bề ngoài của tên này hoàn toàn giống những mũi tên bình thường khác, nhưng khi nhìn kỹ hắn phát hiện ra, đầu mũi tên lại có điểm khác biệt, đó là ở đầu mũi tên có một đường rãnh, dường như có thể đựng vật, rất rõ ràng đường rãnh này dùng để tra dầu dính vào đó.
- Châu Mục đừng xem thường đường rãnh này, nó có thể đảm bảo cho mũi tên vẫn cháy trong khoảng thời gian một chén trà.
Lưu Cảnh gật gật đầu, trong lòng thầm khen Mã Quân thông minh, hắn quết một lớp dầu dính lên đầu mũi tên. Trong đường rãnh cũng có một lượt dầu dính. Lưu Cảnh lắp tên, giương cung, ngắm vào người rơm cách đó trăm bước. Lúc này, một tên lính dùng đuốc điểm hỏa cho mũi tên. Một ngọn lửa màu xanh lam bốc lên. Lưu Cảnh buông tay ra, hỏa tiễn kêu vun vút lao đi, mang theo cả một vệt khói đen, bắn thẳng tới người rơm.
Thị lực của Lưu Cảnh vô cùng tốt, hắn thấy rất rõ, ngọn lửa trên đầu tên mặc dù bị gió xé rất nhanh, nhưng vẫn không hề bị tắt. Hỏa tiễn găm trúng ngực người rơm, rồi chỉ trong chốc lát, người rơm bỗng bốc cháy mãnh liệt. Binh lính bốn phía không khỏi kêu to:
- Bắn rất hay.
Lưu Cảnh gật gật đầu tỏ ý hài lòng, quả nhiên tên không bị tắt. Hắn quay lại hỏi Mã Quân nói:
- Xin hỏi Mã Viện Chủ, hai món bảo bối này, ngươi mang đến bao nhiêu?
Mã Quân cười nói:
- Dầu dính thì thần mang tới rất nhiều, máy bắn đá có thể sử dụng trâu gỗ để cải tạo lại. Nhưng cần ném của máy bắn đó thì bọn thần phải mất hai năm mới hoàn thiện. Tổng cộng chỉ làm ra ba trăm cây, nên cũng có thể nói rằng, nhiều nhất cũng củng làm được ba trăm máy bắn đá mà thôi.
- Ba trăm cũng được, vậy cần bao nhiêu thời gian?
Mã Quân suy nghĩ một chút nói:
- Thần cần tất cả các lính thợ phối hợp với thần, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày.
Trong lòng Lưu Cảnh tràn đầy chờ mong, hắn dứt khoát nói:
- Thế là mười ngày, sau mười ngày ta sẽ thử tiến công Tào doanh.
Tin tức viện binh quân Hán đến nơi, nhanh chóng truyền đến các đại doanh Tào quân. Lúc này, Tuân Du đang ở bên trong một đại doanh, thảo luận quân tình với các tướng lĩnh. Sắc mặt của Tuân Du hơi trầm xuống, cũng không phải là bởi vì viện quân của địch đã đến mà là y đang lo lắng tình hình gần đây của Mộc Môn Trại. Theo ước định của y và Trương Cáp, Trương Cáp hẳn nên mỗi ngày thả một con bồ câu đưa thư lên trên cốc, báo tin Mộc Môn Trại bình an, nhưng bồ câu đưa thư đã hai ngày nay không đến, điều này khiến cho Tuân Du lo lắng.
Chẳng lẽ Mộc Môn Trại đã bị quân Hán công phá sao? Bằng không làm sao lại không có tin tức? Nhưng Tuân Du cho rằng với sự kiên cố vững chắc của Mộc Môn Trại, còn có năm nghìn quân thủ vệ, cứ cho là mấy vạn quân cũng khó mà phá được, quân Hán thì làm gì được chứ?
Nếu Mộc Môn Trại thất thủ, quân Hán có được lương thực, là có thể ung dung tấn công Thượng Khuê, thế thì Thượng Khuê làm sao có thể giữ nổi?
Trong lòng Tuân Du vô cùng lo âu, một khi huyện Thượng Khuê thất thủ, chẳng khác nào chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Lũng Tây và Quan Trung, hậu quả rất nghiêm trọng. Đương nhiên, còn có thể vượt qua sông Vị Thủy, đi Nhai Đình lên phía bắc, rẽ qua Quan Nội để đi vào Quan Trung, đi nhiên như vậy đường sá sẽ xa gấp đôi.
Lúc này, Hạ Hầu Đôn ở bên cạnh nói:
- Nghe thám báo nói, hình như Giả Hủ cũng tới, Giả Hủ có thể dùng kế chiếm Thượng Phương Cốc không?
Tuân Du lắc lắc đầu:
- Ta lấy bất biến ứng vạn biến. Giả Hủ đến đây cũng vô dụng. Bây giờ ta đang lo cho huyện Thượng Khuê, huyện Thượng Khuê chỉ có ba nghìn quân coi giữ, Trương Cáp có thể chống chọi được mấy vạn quân đội của Triệu Vân tấn công hay không? Còn có Thừa tướng, bây giờ mới chỉ đến Quan Trung, nếu huyện Thượng Khuê thất thủ, Thừa tướng cũng không thể qua nổi!
Từ Hoảng đứng bên cạnh chắp tay nói:
- Nếu quân sư lo lắng, ty chức nguyện suất quân đi trợ giúp Thượng Khuê, chống chọi lại với sự tấn công của quân Hán.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tuân Du cũng chỉ còn cách này. Nếu cứ ở trong này lo lắng, thà rằng phái binh đi cứu viện. Tuân Du lúc này gật đầu nói:
- Nếu Từ tướng quân đồng y đi trợ giúp huyện Thượng Khuê, ta sẽ cho tướng quân năm nghìn quân đội, hy vọng Từ tướng quân lập tức xuất phát.
- Tuân lệnh!
Từ Hoảng lĩnh lệnh đi rồi, Tuân Du lại đứng trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quân đội của Lưu Cảnh. Vốn dĩ Lưu Cảnh chỉ còn lại có bốn vạn người, bây giờ lại thêm ba vạn viện quân đến nữa, thực lực tăng cường, chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng tiến công Thượng Phương cốc.
Hạ Hầu Đôn đi đến bên cạnh, thấp giọng nói:
- Quân sư cho rằng chúng ta không giữ được Lũng Tây sao?
Tuân Du thở dài:
- Cho dù ta bố trí một năm, có thể nói là cẩn thận không lỗ hổng, nhưng dù sao tác chiến cụ thể vẫn phải dựa vào người, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không phải ta có thể dự kiến, giống như bên Mộc Môn Trại kia, ta lo Trương Cáp không thể kịp thời phá cầu mộc, như vậy phòng ngự ta bố trí sẽ hỏng một nửa, cho nên mấu chốt vẫn là phải xem chấp hành!
- Quân sư nói, Trương Cáp sẽ phạm sai lầm này sao?
- Ta không biết!
Tuân Du lắc lắc đầu, buồn bã nói:
- Nhưng ta biết một điều, nếu Mộc Môn Trại bị công phá, như vậy cầu gỗ nhất định chưa bị phá hủy, có lẽ y muốn phá nhưng chưa kịp phá, bị quân địch chiếm trước rồi. Tóm lại, bây giờ ta chẳng còn tin tưởng với việc bố trí của mình rồi.
…
Quân đội của Triệu Vân sau khi chiếm Mộc Môn Trại, đại tướng Đặng Hiền dẫn ba nghìn quân đóng thủ Mộc Môn Trại, quân đội Triệu Vân tiếp tục đi về phía bắc, cũng trong hai ngày sau dần dần tiến đến huyện Thượng Khuê. Huyện Thượng Khuê thuộc quận Quảng Ngụy, nằm ở biên giới phía nam Vị Thủy – Hà Cốc, tương đương với vị trí của Thượng Phương Cốc, là vùng chuyển tiếp từ cao nguyên đến bồn địa Hà Cốc.
Huyện Thượng Khuê chỉ là một huyện nhỏ, bởi vì giá trị buôn bán không lớn khiến cho nhân khẩu huyện thành không nhiều lắm, chỉ có hơn tám trăm hộ, mấy nghìn người. Tuy nhiên vị trí quân sự của nó lại rất trọng yếu, tuy rằng không thuộc quận Quảng Ngụy nhưng lại là môn hộ của quận Quảng Ngụy, cướp được huyện Thượng Khuê, vùng Vị Thủy cốc rộng lớn sẽ hiện ra trước mắt.
Cũng chính do vị trí quân sự quan trọng, Tuân Du lại gia cố thêm huyện thành để nó có được khả năng phòng ngự nhất định. Tuy nhiên so với Ký thành, huyện Thượng Khuê vẫn kém xa.
Cách thị trấn còn khoảng mười dặm trời cũng nhá nhem tối, Triệu Vân hành quân cẩn thận, y không quen với địa hình huyện Thượng Khuê liền hạ lệnh cắm trại ngay tại chỗ, đợi ngày mai trời sáng lại đi về phía Bắc.
Trong đại trướng, Triệu Vân, Trương Nhậm cùng Pháp Chính dang thảo luận sách lược cướp lấy huyện Thượng Khuê. Pháp Chính chỉ vào Thượng PHương Cốc nói:
- Từ Thượng Phương Cốc đến huyện Thượng Khuê chỉ có chín mươi dặm, Mộc Môn Trại thất thủ, Tuân Du tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định phái binh đến cứu viện. Ta đề nghị dùng kế vây thành đánh viện binh, một mặt bao vây huyện Thượng Khuê, mặt khác phái chủ lực đánh bại viện quân từ Thượng Phương Cốc đến, chỉ cần viện quân bị đánh bại, huyện Thượng Khuê sẽ không giữ được nữa, Trương Cáp tất nhiên bỏ thành mà chạy.
Triệu Vân trầm tư chốc lát, nói:
- Trương Cáp đã đánh mất Mộc Môn Trại, quân sư cho rằng y còn có thể từ bỏ huyện Thượng Khuê sao?
Trương Nhậm cũng tiếp lời nói:
- Ta cũng hiểu Trương Cáp không dám làm mất huyện Thượng Khuê một lần nữa, như vậy y không còn cách nào khai báo với Tào Tháo.
-Ta cho rằng y nhất định sẽ từ bỏ.
Pháp Chính cười nói:
- Nếu chúng ta chỉ có mười ngàn quân, có lẽ Trương Cáp sẽ giữ bằng được huyện thành, nhưng chúng ta có hai vạn năm ngàn quân, không giữ được huyện Thượng Khuê, quan trọng hơn là, Tuân Du cho rằng tám ngàn quân đội của y, nếu như toàn quân bị tiêu diệt, y mới không còn cách nào báo cáo với Tào Tháo, dù sao huyện thành không giữ được, thà rằng giữ gìn sinh lực, từ bỏ thành trì mà rút lui.
Đang thảo luận, ngoài trướng lại vọng đến tiếng xôn xao, Triệu Vân có chút không vui hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm tướng quân, dây thừng của quân kì bị đứt, quân kỳ của chúng ta bị gió thổi đi rồi.
Trong lòng Trương Nhậm sợ hãi, y nói với Triệu Vân và Pháp Chính:
- Ta là người khá tin vào ý trời, quân kỳ có điều dị thường, thông thường là ám chỉ sẽ có đánh úp bí mật doanh trại lúc nửa đêm, đêm nay Trương Cáp tất có động tĩnh.
Triệu Vân cũng trầm ngâm chốc lát, nói:
- Tuy rằng nghe hoang đường, nhưng nếu như nói đêm nay Trương Cáp bí mật đánh úp doanh trại, ta không cảm thấy kì lạ. Đây là thủ đoạn duy nhất để xoay chuyển tổn thất Mộc Môn Trại.
Nói đến đây, Trương Nhậm và Triệu Vân cùng nhìn về Pháp Chính, Pháp Chính lại hí mắt cười nói:
- Nếu quả thật có tập kích ban đêm, chúng ta cũng không ngại tương kế tựu kế.
- Mã viện chủ xin đừng vòng vo nữa, hãy mang luôn bảo bối ra đây đi.
Mã Quân cười rồi nhận một bình gốm từ trong tay đệ tử. Y đi tới trước bàn, đổ thứ gì đó ở trong bình ra. Chỉ thấy thứ gì ấy chảy ra như đường, nó sền sệt, có màu đen tuyền. Lưu Cảnh đi lên phía trước nhìn thử, rồi kinh ngạc nói:
- Dầu hỏa!
Mã Quân gật đầu:
- Đây chính là dầu hỏa, sau khi trộn thêm một vài thứ thì nó sẽ thành như thế này. Bọn ta gọi nó là dầu dính.
- Cái này thì có khác gì loại dầu hỏa bùn thường dùng trên chiến thuyền, hiệu quả chắc cũng như nhau chứ?
- Thời gian cháy của loại này lâu hơn so với dầu hỏa bùn, hơn nữa hỏa lực cũng lớn hơn. Điều quan trọng là nó gặp gió cũng không tắt, Châu Mục không ngại nghĩ tới khuyết điểm của hỏa tiễn.
Lưu Cảnh đương nhiên là biết, vấn đề lớn nhất của hỏa tiễn chính là sau khi tên được bắn đi chưa lâu thì liền bị tắt trên không trung rồi. Cứ mười mũi thì có ít nhất tám mũi gặp gió là bị tắt. Vậy nên dùng hỏa tiễn để đốt thực tế không có nhiều hiệu quả. Cách thông thường là dùng hỏa tiễn phóng cùng một loạt và hi vọng rằng một trong số các hỏa tiễn đó không bị tắt.
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức vui lên, cười nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta cũng không ngại thử xem sao.
Hắn sai hai người cắm một người rơm cách chừng hơn trăm bước ở bên ngoài, rồi lấy cung tên của mình. Lưu Cảnh chỉ dùng cung cứng ba thạch, tầm bắn xa nhất là khoảng một trăm năm mươi bước. Lúc này, Mã Quân đưa cho hắn một mũi tên:
- Châu Mục mau chóng châm lửa cho mũi tên này.
Lưu Cảnh ngẩn ra, rồi nhận lấy mũi tên. Bề ngoài của tên này hoàn toàn giống những mũi tên bình thường khác, nhưng khi nhìn kỹ hắn phát hiện ra, đầu mũi tên lại có điểm khác biệt, đó là ở đầu mũi tên có một đường rãnh, dường như có thể đựng vật, rất rõ ràng đường rãnh này dùng để tra dầu dính vào đó.
- Châu Mục đừng xem thường đường rãnh này, nó có thể đảm bảo cho mũi tên vẫn cháy trong khoảng thời gian một chén trà.
Lưu Cảnh gật gật đầu, trong lòng thầm khen Mã Quân thông minh, hắn quết một lớp dầu dính lên đầu mũi tên. Trong đường rãnh cũng có một lượt dầu dính. Lưu Cảnh lắp tên, giương cung, ngắm vào người rơm cách đó trăm bước. Lúc này, một tên lính dùng đuốc điểm hỏa cho mũi tên. Một ngọn lửa màu xanh lam bốc lên. Lưu Cảnh buông tay ra, hỏa tiễn kêu vun vút lao đi, mang theo cả một vệt khói đen, bắn thẳng tới người rơm.
Thị lực của Lưu Cảnh vô cùng tốt, hắn thấy rất rõ, ngọn lửa trên đầu tên mặc dù bị gió xé rất nhanh, nhưng vẫn không hề bị tắt. Hỏa tiễn găm trúng ngực người rơm, rồi chỉ trong chốc lát, người rơm bỗng bốc cháy mãnh liệt. Binh lính bốn phía không khỏi kêu to:
- Bắn rất hay.
Lưu Cảnh gật gật đầu tỏ ý hài lòng, quả nhiên tên không bị tắt. Hắn quay lại hỏi Mã Quân nói:
- Xin hỏi Mã Viện Chủ, hai món bảo bối này, ngươi mang đến bao nhiêu?
Mã Quân cười nói:
- Dầu dính thì thần mang tới rất nhiều, máy bắn đá có thể sử dụng trâu gỗ để cải tạo lại. Nhưng cần ném của máy bắn đó thì bọn thần phải mất hai năm mới hoàn thiện. Tổng cộng chỉ làm ra ba trăm cây, nên cũng có thể nói rằng, nhiều nhất cũng củng làm được ba trăm máy bắn đá mà thôi.
- Ba trăm cũng được, vậy cần bao nhiêu thời gian?
Mã Quân suy nghĩ một chút nói:
- Thần cần tất cả các lính thợ phối hợp với thần, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày.
Trong lòng Lưu Cảnh tràn đầy chờ mong, hắn dứt khoát nói:
- Thế là mười ngày, sau mười ngày ta sẽ thử tiến công Tào doanh.
Tin tức viện binh quân Hán đến nơi, nhanh chóng truyền đến các đại doanh Tào quân. Lúc này, Tuân Du đang ở bên trong một đại doanh, thảo luận quân tình với các tướng lĩnh. Sắc mặt của Tuân Du hơi trầm xuống, cũng không phải là bởi vì viện quân của địch đã đến mà là y đang lo lắng tình hình gần đây của Mộc Môn Trại. Theo ước định của y và Trương Cáp, Trương Cáp hẳn nên mỗi ngày thả một con bồ câu đưa thư lên trên cốc, báo tin Mộc Môn Trại bình an, nhưng bồ câu đưa thư đã hai ngày nay không đến, điều này khiến cho Tuân Du lo lắng.
Chẳng lẽ Mộc Môn Trại đã bị quân Hán công phá sao? Bằng không làm sao lại không có tin tức? Nhưng Tuân Du cho rằng với sự kiên cố vững chắc của Mộc Môn Trại, còn có năm nghìn quân thủ vệ, cứ cho là mấy vạn quân cũng khó mà phá được, quân Hán thì làm gì được chứ?
Nếu Mộc Môn Trại thất thủ, quân Hán có được lương thực, là có thể ung dung tấn công Thượng Khuê, thế thì Thượng Khuê làm sao có thể giữ nổi?
Trong lòng Tuân Du vô cùng lo âu, một khi huyện Thượng Khuê thất thủ, chẳng khác nào chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Lũng Tây và Quan Trung, hậu quả rất nghiêm trọng. Đương nhiên, còn có thể vượt qua sông Vị Thủy, đi Nhai Đình lên phía bắc, rẽ qua Quan Nội để đi vào Quan Trung, đi nhiên như vậy đường sá sẽ xa gấp đôi.
Lúc này, Hạ Hầu Đôn ở bên cạnh nói:
- Nghe thám báo nói, hình như Giả Hủ cũng tới, Giả Hủ có thể dùng kế chiếm Thượng Phương Cốc không?
Tuân Du lắc lắc đầu:
- Ta lấy bất biến ứng vạn biến. Giả Hủ đến đây cũng vô dụng. Bây giờ ta đang lo cho huyện Thượng Khuê, huyện Thượng Khuê chỉ có ba nghìn quân coi giữ, Trương Cáp có thể chống chọi được mấy vạn quân đội của Triệu Vân tấn công hay không? Còn có Thừa tướng, bây giờ mới chỉ đến Quan Trung, nếu huyện Thượng Khuê thất thủ, Thừa tướng cũng không thể qua nổi!
Từ Hoảng đứng bên cạnh chắp tay nói:
- Nếu quân sư lo lắng, ty chức nguyện suất quân đi trợ giúp Thượng Khuê, chống chọi lại với sự tấn công của quân Hán.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tuân Du cũng chỉ còn cách này. Nếu cứ ở trong này lo lắng, thà rằng phái binh đi cứu viện. Tuân Du lúc này gật đầu nói:
- Nếu Từ tướng quân đồng y đi trợ giúp huyện Thượng Khuê, ta sẽ cho tướng quân năm nghìn quân đội, hy vọng Từ tướng quân lập tức xuất phát.
- Tuân lệnh!
Từ Hoảng lĩnh lệnh đi rồi, Tuân Du lại đứng trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quân đội của Lưu Cảnh. Vốn dĩ Lưu Cảnh chỉ còn lại có bốn vạn người, bây giờ lại thêm ba vạn viện quân đến nữa, thực lực tăng cường, chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng tiến công Thượng Phương cốc.
Hạ Hầu Đôn đi đến bên cạnh, thấp giọng nói:
- Quân sư cho rằng chúng ta không giữ được Lũng Tây sao?
Tuân Du thở dài:
- Cho dù ta bố trí một năm, có thể nói là cẩn thận không lỗ hổng, nhưng dù sao tác chiến cụ thể vẫn phải dựa vào người, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không phải ta có thể dự kiến, giống như bên Mộc Môn Trại kia, ta lo Trương Cáp không thể kịp thời phá cầu mộc, như vậy phòng ngự ta bố trí sẽ hỏng một nửa, cho nên mấu chốt vẫn là phải xem chấp hành!
- Quân sư nói, Trương Cáp sẽ phạm sai lầm này sao?
- Ta không biết!
Tuân Du lắc lắc đầu, buồn bã nói:
- Nhưng ta biết một điều, nếu Mộc Môn Trại bị công phá, như vậy cầu gỗ nhất định chưa bị phá hủy, có lẽ y muốn phá nhưng chưa kịp phá, bị quân địch chiếm trước rồi. Tóm lại, bây giờ ta chẳng còn tin tưởng với việc bố trí của mình rồi.
…
Quân đội của Triệu Vân sau khi chiếm Mộc Môn Trại, đại tướng Đặng Hiền dẫn ba nghìn quân đóng thủ Mộc Môn Trại, quân đội Triệu Vân tiếp tục đi về phía bắc, cũng trong hai ngày sau dần dần tiến đến huyện Thượng Khuê. Huyện Thượng Khuê thuộc quận Quảng Ngụy, nằm ở biên giới phía nam Vị Thủy – Hà Cốc, tương đương với vị trí của Thượng Phương Cốc, là vùng chuyển tiếp từ cao nguyên đến bồn địa Hà Cốc.
Huyện Thượng Khuê chỉ là một huyện nhỏ, bởi vì giá trị buôn bán không lớn khiến cho nhân khẩu huyện thành không nhiều lắm, chỉ có hơn tám trăm hộ, mấy nghìn người. Tuy nhiên vị trí quân sự của nó lại rất trọng yếu, tuy rằng không thuộc quận Quảng Ngụy nhưng lại là môn hộ của quận Quảng Ngụy, cướp được huyện Thượng Khuê, vùng Vị Thủy cốc rộng lớn sẽ hiện ra trước mắt.
Cũng chính do vị trí quân sự quan trọng, Tuân Du lại gia cố thêm huyện thành để nó có được khả năng phòng ngự nhất định. Tuy nhiên so với Ký thành, huyện Thượng Khuê vẫn kém xa.
Cách thị trấn còn khoảng mười dặm trời cũng nhá nhem tối, Triệu Vân hành quân cẩn thận, y không quen với địa hình huyện Thượng Khuê liền hạ lệnh cắm trại ngay tại chỗ, đợi ngày mai trời sáng lại đi về phía Bắc.
Trong đại trướng, Triệu Vân, Trương Nhậm cùng Pháp Chính dang thảo luận sách lược cướp lấy huyện Thượng Khuê. Pháp Chính chỉ vào Thượng PHương Cốc nói:
- Từ Thượng Phương Cốc đến huyện Thượng Khuê chỉ có chín mươi dặm, Mộc Môn Trại thất thủ, Tuân Du tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định phái binh đến cứu viện. Ta đề nghị dùng kế vây thành đánh viện binh, một mặt bao vây huyện Thượng Khuê, mặt khác phái chủ lực đánh bại viện quân từ Thượng Phương Cốc đến, chỉ cần viện quân bị đánh bại, huyện Thượng Khuê sẽ không giữ được nữa, Trương Cáp tất nhiên bỏ thành mà chạy.
Triệu Vân trầm tư chốc lát, nói:
- Trương Cáp đã đánh mất Mộc Môn Trại, quân sư cho rằng y còn có thể từ bỏ huyện Thượng Khuê sao?
Trương Nhậm cũng tiếp lời nói:
- Ta cũng hiểu Trương Cáp không dám làm mất huyện Thượng Khuê một lần nữa, như vậy y không còn cách nào khai báo với Tào Tháo.
-Ta cho rằng y nhất định sẽ từ bỏ.
Pháp Chính cười nói:
- Nếu chúng ta chỉ có mười ngàn quân, có lẽ Trương Cáp sẽ giữ bằng được huyện thành, nhưng chúng ta có hai vạn năm ngàn quân, không giữ được huyện Thượng Khuê, quan trọng hơn là, Tuân Du cho rằng tám ngàn quân đội của y, nếu như toàn quân bị tiêu diệt, y mới không còn cách nào báo cáo với Tào Tháo, dù sao huyện thành không giữ được, thà rằng giữ gìn sinh lực, từ bỏ thành trì mà rút lui.
Đang thảo luận, ngoài trướng lại vọng đến tiếng xôn xao, Triệu Vân có chút không vui hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm tướng quân, dây thừng của quân kì bị đứt, quân kỳ của chúng ta bị gió thổi đi rồi.
Trong lòng Trương Nhậm sợ hãi, y nói với Triệu Vân và Pháp Chính:
- Ta là người khá tin vào ý trời, quân kỳ có điều dị thường, thông thường là ám chỉ sẽ có đánh úp bí mật doanh trại lúc nửa đêm, đêm nay Trương Cáp tất có động tĩnh.
Triệu Vân cũng trầm ngâm chốc lát, nói:
- Tuy rằng nghe hoang đường, nhưng nếu như nói đêm nay Trương Cáp bí mật đánh úp doanh trại, ta không cảm thấy kì lạ. Đây là thủ đoạn duy nhất để xoay chuyển tổn thất Mộc Môn Trại.
Nói đến đây, Trương Nhậm và Triệu Vân cùng nhìn về Pháp Chính, Pháp Chính lại hí mắt cười nói:
- Nếu quả thật có tập kích ban đêm, chúng ta cũng không ngại tương kế tựu kế.
/708
|