Hạ Hầu Đôn lại khom người thi lễ nói:
- Hôm nay ta vô lễ đối với quân sư, mong quân sư thứ lỗi!
- Không có gì, ta có thể hiểu được tâm tình của tướng quân.
Tuân Du thấy Hạ Hầu Đôn muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Hạ Hầu tướng quân không ngại đi vào trong trướng một lát?
Hạ Hầu Đôn gật gật đầu, đi theo Tuân Du tới doanh trướng, hai người đi vào doanh trướng, mấy tên lính lui xuống, Hạ Hầu Đôn mới lo lắng nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm quân sư nữa, ta vốn không phải là không tán thành điều kiện của Lưu Cảnh, chỉ là ta lo lắng không biết nên ăn nói thế nào với Thừa tướng, quan quân đều đi rồi, bỏ lại mấy vạn sĩ tốt bình thường, đây không phải đạo làm tướng. Theo chủ ý của ta mà nói, ta quyết không nguyện trở thành tù binh của quân Hán, thà rằng chết trận. Nhưng hiện tại quân Hán không giao chiến cùng chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể toàn bộ chết bệnh ở đầu thành, đây đối với bọn lính là quá tàn khốc.
Tuân Du cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta làm sao lại nguyện ý cơ chứ? Thừa tướng vì bảo vệ Lũng Tây, không tiếc phát động ra cuộc chiến Kinh Châu, cuối cùng bỏ cả điều kiện trách nhiệm chính trị, mà chúng ta lại phụ một phen khổ tâm của Thừa tướng. Ta lại càng không cách nào ăn nói với Thừa tướng, nhưng chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật, bất kể khiến bọn lính toàn bộ chết bệnh, hay là toàn bộ đầu hàng, cuối cùng Ký Thành đều giữ không được, Lũng Tây cũng xong rồi. Trên phương diện tình cảm chúng ta tuy rằng không thể tiếp thụ, thẹn với Thừa tướng, nhưng có thể bảo vệ đại tướng, hơn nữa bảo vệ Hạ Hầu tướng quân, ta tin tưởng Thừa tướng vẫn sẽ thừa nhận chúng ta làm rất đúng, Hạ Hầu tướng quân cảm thấy thế nào?
- Nhưng, chúng ta không thể đi toàn bộ, nhất định phải có người ở lại.
Tuân Du lộ vẻ sầu thảm cười:
- Ta biết, cho nên ta quyết định ở lại, hết thảy hậu quả để ta tới đón nhận.
Hạ Hầu Đôn quay đầu lại nhìn chăm chú vào y, ánh mắt Tuân Du vô cùng kiên định, trong lòng Hạ Hầu Đôn cảm động, y không thể không thừa nhận Tuân Du lý trí, bây giờ không phải là lúc buồn bực, y không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta nhận văn phương án của Lưu Cảnh, hết thảy giao cho quân sư đến xử lý.
......
Sáng sớm hôm sau, hơn mười chiếc bè da dê chở đầy hơn một trăm quan lớn quân Tào rời khỏi thị trấn Ký huyện, đi theo hướng tây nam, bọn họ lên bờ ở ngoài mấy chục dặm, sau đó rời đi Lũng Tây trở về Quan Trung, mấy vạn binh lính quân Tào yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ rời đi, rất nhiều người đều ngồi xổm xuống cất tiếng khóc rống, cái loại thống khổ bị vứt bỏ này làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, nhưng trong mắt càng nhiều người cũng là tràn ngập phẫn nộ, nhưng không ai rống giận, không ai quát to, đó là một loại phẫn nộ trong yên lặng.
Tuân Du không đi, quan viên Nha tướng trở lên chỉ có y một mình ở lại, y cũng không phải muốn đầu hàng Lưu Cảnh, mà là phải gánh vác trách nhiệm này, Thừa tướng đem Lũng Tây giao cho y, nhưng cuối cùng y không có bảo vệ được Lũng Tây, điều này làm cho trong lòng của y tràn đầy hổ thẹn và tự trách.
Ngay sau khi bè da dê vận chuyển Hạ Hầu Đôn rời đi không bao lâu, một chi đội do mấy trăm chiếc bè da dê tạo thành bắt đầu chậm rãi lái tới hướng Ký thành, đi đầu là một bè da dê thật lớn, có thể bốc xếp và vận chuyển mấy trăm người, nhưng trên bè lại chỉ có Lưu Cảnh đứng, hắn đang khoanh tay nhìn ra hướng bên này, khóe miệng của hắn treo một tia tươi cười của người chiến thắng, cũng không phải là vì gần sáu vạn tù binh, mà là vì Lũng Tây, Bắc phạt suốt ba năm, hắn rốt cục chiếm lĩnh Vị Thủy cốc, một bước này đi vô cùng gian nan, nhưng lại vô cùng vững vàng, chỉ cần hắn cướp lấy Lũng Tây, cũng sẽ không để mất đi.
Từng chiếc từng chiếc bè da dê bắt đầu chậm rãi tới gần Ký thành, bọn lính quân Tào không có bất kỳ người nào phản kháng, lúc này bọn họ giữ được mạng sống cũng đã là may mắn, huống hồ đám quan lớn đều đã từ bỏ bọn họ, làm bọn họ nản lòng thoái chí, bọn lính dựa theo mệnh lệnh của quân Hán bỏ đi khôi giáp, bỏ vũ khí xuống, lên bè da dê, chạy tới hướng đại doanh quân Hán ngoài mười dặm. Ít nhất cần hai ngày thời gian, mới có thể vận hoàn toàn sáu vạn tù binh này.
Lúc này, bè của Lưu Cảnh chạy tới gần Nam thành, Lưu Cảnh chắp tay cười nói với Tuân Du:
- Tuân quân sư nguyện cùng binh lính cộng sinh tử, Lưu Cảnh vạn phần kính nể, mời Tuân quân sư lên bè của ta đi!
Tuân Du lắc lắc đầu, y chỉ ra cái bè vận chuyển tù binh phía xa xa, cao giọng nói:
- Đó mới là bè ta nên lên.
Lưu Cảnh hiểu được ý tứ của y, cười nói:
- Xin Tuân tiên sinh yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng Tuân quân sư làm một chuyện gì, Tuân quân sư có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, trở về Nghiệp Đô.
Nói xong, hắn sai người điều khiển một cái bè da dê không đi đón Tuân Du, Tuân Du gật gật đầu:
- Đa tạ Châu Mục thông cảm cho Tuân Du, cũng rất tạ ơn Châu Mục đối xử tử tế với binh lính, trong quân đã có ôn dịch xuất hiện, mong Châu Mục cẩn thận phân biệt, không cần lại tạo thành thảm kịch lớn hơn nữa.
- Ta biết rồi, cảm ơn Tuân quân sư nhắc nhở.
Lưu Cảnh lập tức ra lệnh cho tùy tùng:
- Binh lính quân Tào bị sốt thì cách ly trước, xác nhận không việc gì mới đưa về doanh tù binh.
Binh lính đi truyền đạt mệnh lệnh, Lưu Cảnh lại nhìn từng chiếc bè da dê chở đầy tù binh quân Tào rời khỏi, hắn lập tức lại ra lệnh:
- Truyền lệnh cho Hoàng lão tướng quân, khiến lão mau chóng ngăn chặn Vị Thủy vỡ, khơi thông Hồng Thủy.
Đầu năm thứ mười tám Kiến An, lũ xuân Vị Thủy, quân Hán đắp đê khơi thông Vị Thủy, để nước chảy tới Ký thành, bảy vạn quân Tào bị chết đuối hơn vạn người, còn lại gần sáu vạn người không có chỗ nào thể trốn, toàn bộ đã trở thành tù binh của quân Hán, quân Hán chiếm lĩnh vùng Vị Hà cốc. Tới đây, Bắc phạt kéo dài suốt ba năm của quân Hán rốt cục tạm thời kết thúc.
Nhưng chiến tranh cũng không có chấm dứt, sau khi lũ lụt ngừng lại, quân Hán lập tức chỉnh đốn binh mã, vượt qua Vị Thủy, chia ra bốn đường, phân biệt tiến quân tới quận Quảng Ngụy, quận Nam An, quận Lũng Tây và quận An Định, lúc này quân đội Từ Hoảng đang trú đóng ở huyện Lâm Vị, quận Quảng Ngụy cũng rút về Quan Trung, binh lực các quận còn lại của Lũng Tây hư không, đều mở thành đầu hàng, quân Hán thế như chẻ tre, vẻn vẹn thời gian ba ngày, liền chiếm lĩnh năm quận Lũng Tây.
Tin tức Lũng Tây thất thủ, một trăm ngàn đại quân chỉ trốn về hai vạn rất nhanh truyền đến Nghiệp Đô, cao thấp toàn triều xôn xao, tin tức này so với Lưu Cảnh công chiếm Ích Châu còn khiến cho người ta khiếp sợ hơn, ai cũng biết, Lũng Tây chỉ là một cái ván cầu, quân Hán công chiếm Lũng Tây về sau, bước tiếp theo tất nhiên là chỉ binh tới Quan Trung.
Liên tiếp mấy ngày, cao thấp trong triều đều nghị luận, bao gồm dân gian cũng nhiều khen chê, có người đốt pháo, nâng chén chúc mừng Đại Hán có hy vọng phục hưng, cũng có người không cho là đúng, giận dữ mắng mỏ Lưu Cảnh bụng dạ khó lường, không hề có lòng thần phục. Nhưng Tào Tháo lại hết sức an tĩnh, vài ngày đều không có nghe được thanh âm của gã, không có ai biết thái độ của gã đến tột cùng là cái gì.
Chợ Đông ở phía nam hoàng cung là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất Nghiệp Đô, trong chợ Đông có hơn một ngàn cửa hàng, kinh doanh các loại hàng hóa, mà ở cửa chính hai bên chợ Đông thì phân bố dày đặc hai mươi mấy nhà tửu quán, mỗi ngày đám đông như dệt, kinh doanh thịnh vượng.
Trưa hôm nay, vài tên tùy tùng hộ vệ lấy một lão già râu bạc trắng đi vào một nhà tửu quán tên là Thuận Hưng, chỗ tửu quán này có ba tầng lầu cao, ở Nghiệp Đô danh khí rất lớn, kinh doanh cũng cực kỳ thịnh vượng, mỗi ngày từ sớm đến muộn đều ngồi đầy khách nhân.
Lão già này mặc áo bào vải, đầu đội khăn bình, dáng người bậc trung, thoạt nhìn rất có khí chất, nhưng nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện chòm râu trắng của lão mất tự nhiên, mặt mày và cái mũi đều trải qua khéo léo hoá trang, hiển nhiên là dịch dung mà đến, người này đúng là Tào Tháo mấy ngày qua vẫn duy trì trầm mặc, hôm nay tâm tình lão phiền muộn, liền cải trang xuất hành, đi ra phố phường hít thở không khí.
Sớm có tửu bảo thấy bọn họ khí độ bất phàm, liền vội vàng tiến lên cười đón nói:
- Vài vị khách quý, lầu hai vừa lúc có một cái bàn trống, mời theo ta lên lầu hai.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Vậy lên lầu hai đi!
Tửu bảo đưa bọn họ lên lầu hai, tìm được một chỗ gần cửa sổ chưa có người bèn ngồi xuống, Tào Tháo nói với Hứa Chử:
- Các ngươi cũng ngồi xuống đi!
Hứa Chử gật gật đầu, cho vài tên thị vệ cái nháy mắt, mấy người sang bên kia ngồi xuống, lại gọi một ít rượu và thức ăn, Hứa Chử rót một chén rượu Tào Tháo, cười mời nói:
- Khó được sứ quân đi ra ngoài một chút, cũng đừng có nghĩ đến việc triều đình nữa, sứ quân thoải mái, buông lỏng tinh thần, thân thể sẽ tốt.
Tào Tháo vào mùa đông năm trước sau khi Tào Thuần bỏ mình, liền bệnh nặng một hồi, để lại bệnh căn, thân thể vẫn không tốt, lần này quân Hán dìm Ký thành trong biển nước, công chiếm Lũng Tây, chấn động triều đình, Hứa Chử cũng rất lo lắng Thừa tướng sẽ không chịu nổi sự đả kích này, không ngờ Thừa tướng lại rất bình tĩnh, cũng không có giận tím mặt, cũng không có uể oải mất mát, mà là cực kỳ an tĩnh, liên tiếp hai ngày tự giam mình ở trong phòng, suốt một ngày cũng không thấy đi ra.
Điều này làm cho Hứa Chử càng thêm lo lắng, y hiểu rất rõ Tào Tháo, đây là biểu hiện ở sâu trong tim Tào Tháo gặp phải đả kích nặng nề, chỉ có năm đó khi ở cuộc chiến Uyển Thành, đứa con cả Tào Ngang bất hạnh bỏ mình, Tào Tháo mới có tình huống tự giam mình ở trong trướng vải một ngày như vậy, Hứa Chử cũng không biết phải an ủi chủ công như thế nào, liền khuyên riêng lão đi ra ngoài dạo một chút.
Tào Tháo nâng chén rượu lên uống một ngụm rượu, lúc này, trên chỗ ngồi cách vách truyền đến một trận la hét ầm ĩ, có một người cao giọng nói:
- Chúng ta có thể đánh cuộc, trong vòng nửa tháng Lưu Cảnh tất sẽ công đánh Quan Trung, nếu ta thua, nguyện bồi thường mười ngàn tiền.
Một thanh âm khác nói:
- Ta không đánh cuộc với ngươi, nhưng ta cho rằng vừa mới lấy được Lũng Tây, đương nhiên phải ổn định cục diện một chút, trấn an dân chúng, không có khả năng nhanh như vậy liền tấn công Quan Trung, ít nhất phải một tháng sau.
- Ngươi thì biết cái gì? Binh pháp viết, binh quý thần tốc, Lưu Cảnh lại chiếm lĩnh Nam Dương, hắn có thể từ phía tây và mặt nam đồng thời phát động tiến công Quan Trung, thừa dịp trước khi kỵ binh Hổ Báo chưa tới Quan Trung, một lần đánh hạ Quan Trung, đây là thượng sách.
Tào Tháo khẽ cau mày, này là người phương nào? Cũng có vài phần kiến thức, Hứa Chử thấp giọng nói:
- Ta đã thấy người này, hình như là tộc đệ của Dương Bưu - Dương Hiến.
- Dương Hiến?
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, lão đối với người này không có ấn tượng, lại hỏi Hứa Chử:
- Gã quen biết với ngươi sao?
Hứa Chử lắc đầu:
- Gã không biết ta, ta sở dĩ nhớ rõ gã, là bởi vì tóc gã có điểm đặc sắc, làm cho người ta khó quên.
Tào Tháo mắt lé nhìn lại, chỉ thấy người này một đầu tóc đỏ dài, tựa như Xích Mi quân ở thời đại Vương Mãng, ánh mắt cũng là mắt xanh, quả thật làm người ta khó quên, xem ra mẫu thân người này là Bạch Địch.
Lúc này, trên bàn rượu lặng ngắt như tờ, không người nào dám đánh cuộc với y, Dương Hiến lại dương dương đắc ý nói:
- Ta nói không sai, nếu Lưu Cảnh không chọn dùng sách lược này, vậy hắn chính là si ngốc thật sự.
Tào Tháo lại lạnh lùng nói:
- Ta đến đánh đánh cuộc này với ngươi!
Dương Hiến vừa quay đầu lại, thấy được Tào Tháo ngồi cách một bàn, nhưng gã quả thật không biết Tào Tháo, trên mặt có chút mất hứng, chắp tay, vẻ mặt ngạo mạn nói
- Nguyện ý nghe cao kiến của vị tiên sinh này!
......
----------oOo----------
- Hôm nay ta vô lễ đối với quân sư, mong quân sư thứ lỗi!
- Không có gì, ta có thể hiểu được tâm tình của tướng quân.
Tuân Du thấy Hạ Hầu Đôn muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Hạ Hầu tướng quân không ngại đi vào trong trướng một lát?
Hạ Hầu Đôn gật gật đầu, đi theo Tuân Du tới doanh trướng, hai người đi vào doanh trướng, mấy tên lính lui xuống, Hạ Hầu Đôn mới lo lắng nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm quân sư nữa, ta vốn không phải là không tán thành điều kiện của Lưu Cảnh, chỉ là ta lo lắng không biết nên ăn nói thế nào với Thừa tướng, quan quân đều đi rồi, bỏ lại mấy vạn sĩ tốt bình thường, đây không phải đạo làm tướng. Theo chủ ý của ta mà nói, ta quyết không nguyện trở thành tù binh của quân Hán, thà rằng chết trận. Nhưng hiện tại quân Hán không giao chiến cùng chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể toàn bộ chết bệnh ở đầu thành, đây đối với bọn lính là quá tàn khốc.
Tuân Du cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta làm sao lại nguyện ý cơ chứ? Thừa tướng vì bảo vệ Lũng Tây, không tiếc phát động ra cuộc chiến Kinh Châu, cuối cùng bỏ cả điều kiện trách nhiệm chính trị, mà chúng ta lại phụ một phen khổ tâm của Thừa tướng. Ta lại càng không cách nào ăn nói với Thừa tướng, nhưng chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật, bất kể khiến bọn lính toàn bộ chết bệnh, hay là toàn bộ đầu hàng, cuối cùng Ký Thành đều giữ không được, Lũng Tây cũng xong rồi. Trên phương diện tình cảm chúng ta tuy rằng không thể tiếp thụ, thẹn với Thừa tướng, nhưng có thể bảo vệ đại tướng, hơn nữa bảo vệ Hạ Hầu tướng quân, ta tin tưởng Thừa tướng vẫn sẽ thừa nhận chúng ta làm rất đúng, Hạ Hầu tướng quân cảm thấy thế nào?
- Nhưng, chúng ta không thể đi toàn bộ, nhất định phải có người ở lại.
Tuân Du lộ vẻ sầu thảm cười:
- Ta biết, cho nên ta quyết định ở lại, hết thảy hậu quả để ta tới đón nhận.
Hạ Hầu Đôn quay đầu lại nhìn chăm chú vào y, ánh mắt Tuân Du vô cùng kiên định, trong lòng Hạ Hầu Đôn cảm động, y không thể không thừa nhận Tuân Du lý trí, bây giờ không phải là lúc buồn bực, y không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta nhận văn phương án của Lưu Cảnh, hết thảy giao cho quân sư đến xử lý.
......
Sáng sớm hôm sau, hơn mười chiếc bè da dê chở đầy hơn một trăm quan lớn quân Tào rời khỏi thị trấn Ký huyện, đi theo hướng tây nam, bọn họ lên bờ ở ngoài mấy chục dặm, sau đó rời đi Lũng Tây trở về Quan Trung, mấy vạn binh lính quân Tào yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ rời đi, rất nhiều người đều ngồi xổm xuống cất tiếng khóc rống, cái loại thống khổ bị vứt bỏ này làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, nhưng trong mắt càng nhiều người cũng là tràn ngập phẫn nộ, nhưng không ai rống giận, không ai quát to, đó là một loại phẫn nộ trong yên lặng.
Tuân Du không đi, quan viên Nha tướng trở lên chỉ có y một mình ở lại, y cũng không phải muốn đầu hàng Lưu Cảnh, mà là phải gánh vác trách nhiệm này, Thừa tướng đem Lũng Tây giao cho y, nhưng cuối cùng y không có bảo vệ được Lũng Tây, điều này làm cho trong lòng của y tràn đầy hổ thẹn và tự trách.
Ngay sau khi bè da dê vận chuyển Hạ Hầu Đôn rời đi không bao lâu, một chi đội do mấy trăm chiếc bè da dê tạo thành bắt đầu chậm rãi lái tới hướng Ký thành, đi đầu là một bè da dê thật lớn, có thể bốc xếp và vận chuyển mấy trăm người, nhưng trên bè lại chỉ có Lưu Cảnh đứng, hắn đang khoanh tay nhìn ra hướng bên này, khóe miệng của hắn treo một tia tươi cười của người chiến thắng, cũng không phải là vì gần sáu vạn tù binh, mà là vì Lũng Tây, Bắc phạt suốt ba năm, hắn rốt cục chiếm lĩnh Vị Thủy cốc, một bước này đi vô cùng gian nan, nhưng lại vô cùng vững vàng, chỉ cần hắn cướp lấy Lũng Tây, cũng sẽ không để mất đi.
Từng chiếc từng chiếc bè da dê bắt đầu chậm rãi tới gần Ký thành, bọn lính quân Tào không có bất kỳ người nào phản kháng, lúc này bọn họ giữ được mạng sống cũng đã là may mắn, huống hồ đám quan lớn đều đã từ bỏ bọn họ, làm bọn họ nản lòng thoái chí, bọn lính dựa theo mệnh lệnh của quân Hán bỏ đi khôi giáp, bỏ vũ khí xuống, lên bè da dê, chạy tới hướng đại doanh quân Hán ngoài mười dặm. Ít nhất cần hai ngày thời gian, mới có thể vận hoàn toàn sáu vạn tù binh này.
Lúc này, bè của Lưu Cảnh chạy tới gần Nam thành, Lưu Cảnh chắp tay cười nói với Tuân Du:
- Tuân quân sư nguyện cùng binh lính cộng sinh tử, Lưu Cảnh vạn phần kính nể, mời Tuân quân sư lên bè của ta đi!
Tuân Du lắc lắc đầu, y chỉ ra cái bè vận chuyển tù binh phía xa xa, cao giọng nói:
- Đó mới là bè ta nên lên.
Lưu Cảnh hiểu được ý tứ của y, cười nói:
- Xin Tuân tiên sinh yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng Tuân quân sư làm một chuyện gì, Tuân quân sư có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, trở về Nghiệp Đô.
Nói xong, hắn sai người điều khiển một cái bè da dê không đi đón Tuân Du, Tuân Du gật gật đầu:
- Đa tạ Châu Mục thông cảm cho Tuân Du, cũng rất tạ ơn Châu Mục đối xử tử tế với binh lính, trong quân đã có ôn dịch xuất hiện, mong Châu Mục cẩn thận phân biệt, không cần lại tạo thành thảm kịch lớn hơn nữa.
- Ta biết rồi, cảm ơn Tuân quân sư nhắc nhở.
Lưu Cảnh lập tức ra lệnh cho tùy tùng:
- Binh lính quân Tào bị sốt thì cách ly trước, xác nhận không việc gì mới đưa về doanh tù binh.
Binh lính đi truyền đạt mệnh lệnh, Lưu Cảnh lại nhìn từng chiếc bè da dê chở đầy tù binh quân Tào rời khỏi, hắn lập tức lại ra lệnh:
- Truyền lệnh cho Hoàng lão tướng quân, khiến lão mau chóng ngăn chặn Vị Thủy vỡ, khơi thông Hồng Thủy.
Đầu năm thứ mười tám Kiến An, lũ xuân Vị Thủy, quân Hán đắp đê khơi thông Vị Thủy, để nước chảy tới Ký thành, bảy vạn quân Tào bị chết đuối hơn vạn người, còn lại gần sáu vạn người không có chỗ nào thể trốn, toàn bộ đã trở thành tù binh của quân Hán, quân Hán chiếm lĩnh vùng Vị Hà cốc. Tới đây, Bắc phạt kéo dài suốt ba năm của quân Hán rốt cục tạm thời kết thúc.
Nhưng chiến tranh cũng không có chấm dứt, sau khi lũ lụt ngừng lại, quân Hán lập tức chỉnh đốn binh mã, vượt qua Vị Thủy, chia ra bốn đường, phân biệt tiến quân tới quận Quảng Ngụy, quận Nam An, quận Lũng Tây và quận An Định, lúc này quân đội Từ Hoảng đang trú đóng ở huyện Lâm Vị, quận Quảng Ngụy cũng rút về Quan Trung, binh lực các quận còn lại của Lũng Tây hư không, đều mở thành đầu hàng, quân Hán thế như chẻ tre, vẻn vẹn thời gian ba ngày, liền chiếm lĩnh năm quận Lũng Tây.
Tin tức Lũng Tây thất thủ, một trăm ngàn đại quân chỉ trốn về hai vạn rất nhanh truyền đến Nghiệp Đô, cao thấp toàn triều xôn xao, tin tức này so với Lưu Cảnh công chiếm Ích Châu còn khiến cho người ta khiếp sợ hơn, ai cũng biết, Lũng Tây chỉ là một cái ván cầu, quân Hán công chiếm Lũng Tây về sau, bước tiếp theo tất nhiên là chỉ binh tới Quan Trung.
Liên tiếp mấy ngày, cao thấp trong triều đều nghị luận, bao gồm dân gian cũng nhiều khen chê, có người đốt pháo, nâng chén chúc mừng Đại Hán có hy vọng phục hưng, cũng có người không cho là đúng, giận dữ mắng mỏ Lưu Cảnh bụng dạ khó lường, không hề có lòng thần phục. Nhưng Tào Tháo lại hết sức an tĩnh, vài ngày đều không có nghe được thanh âm của gã, không có ai biết thái độ của gã đến tột cùng là cái gì.
Chợ Đông ở phía nam hoàng cung là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất Nghiệp Đô, trong chợ Đông có hơn một ngàn cửa hàng, kinh doanh các loại hàng hóa, mà ở cửa chính hai bên chợ Đông thì phân bố dày đặc hai mươi mấy nhà tửu quán, mỗi ngày đám đông như dệt, kinh doanh thịnh vượng.
Trưa hôm nay, vài tên tùy tùng hộ vệ lấy một lão già râu bạc trắng đi vào một nhà tửu quán tên là Thuận Hưng, chỗ tửu quán này có ba tầng lầu cao, ở Nghiệp Đô danh khí rất lớn, kinh doanh cũng cực kỳ thịnh vượng, mỗi ngày từ sớm đến muộn đều ngồi đầy khách nhân.
Lão già này mặc áo bào vải, đầu đội khăn bình, dáng người bậc trung, thoạt nhìn rất có khí chất, nhưng nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện chòm râu trắng của lão mất tự nhiên, mặt mày và cái mũi đều trải qua khéo léo hoá trang, hiển nhiên là dịch dung mà đến, người này đúng là Tào Tháo mấy ngày qua vẫn duy trì trầm mặc, hôm nay tâm tình lão phiền muộn, liền cải trang xuất hành, đi ra phố phường hít thở không khí.
Sớm có tửu bảo thấy bọn họ khí độ bất phàm, liền vội vàng tiến lên cười đón nói:
- Vài vị khách quý, lầu hai vừa lúc có một cái bàn trống, mời theo ta lên lầu hai.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Vậy lên lầu hai đi!
Tửu bảo đưa bọn họ lên lầu hai, tìm được một chỗ gần cửa sổ chưa có người bèn ngồi xuống, Tào Tháo nói với Hứa Chử:
- Các ngươi cũng ngồi xuống đi!
Hứa Chử gật gật đầu, cho vài tên thị vệ cái nháy mắt, mấy người sang bên kia ngồi xuống, lại gọi một ít rượu và thức ăn, Hứa Chử rót một chén rượu Tào Tháo, cười mời nói:
- Khó được sứ quân đi ra ngoài một chút, cũng đừng có nghĩ đến việc triều đình nữa, sứ quân thoải mái, buông lỏng tinh thần, thân thể sẽ tốt.
Tào Tháo vào mùa đông năm trước sau khi Tào Thuần bỏ mình, liền bệnh nặng một hồi, để lại bệnh căn, thân thể vẫn không tốt, lần này quân Hán dìm Ký thành trong biển nước, công chiếm Lũng Tây, chấn động triều đình, Hứa Chử cũng rất lo lắng Thừa tướng sẽ không chịu nổi sự đả kích này, không ngờ Thừa tướng lại rất bình tĩnh, cũng không có giận tím mặt, cũng không có uể oải mất mát, mà là cực kỳ an tĩnh, liên tiếp hai ngày tự giam mình ở trong phòng, suốt một ngày cũng không thấy đi ra.
Điều này làm cho Hứa Chử càng thêm lo lắng, y hiểu rất rõ Tào Tháo, đây là biểu hiện ở sâu trong tim Tào Tháo gặp phải đả kích nặng nề, chỉ có năm đó khi ở cuộc chiến Uyển Thành, đứa con cả Tào Ngang bất hạnh bỏ mình, Tào Tháo mới có tình huống tự giam mình ở trong trướng vải một ngày như vậy, Hứa Chử cũng không biết phải an ủi chủ công như thế nào, liền khuyên riêng lão đi ra ngoài dạo một chút.
Tào Tháo nâng chén rượu lên uống một ngụm rượu, lúc này, trên chỗ ngồi cách vách truyền đến một trận la hét ầm ĩ, có một người cao giọng nói:
- Chúng ta có thể đánh cuộc, trong vòng nửa tháng Lưu Cảnh tất sẽ công đánh Quan Trung, nếu ta thua, nguyện bồi thường mười ngàn tiền.
Một thanh âm khác nói:
- Ta không đánh cuộc với ngươi, nhưng ta cho rằng vừa mới lấy được Lũng Tây, đương nhiên phải ổn định cục diện một chút, trấn an dân chúng, không có khả năng nhanh như vậy liền tấn công Quan Trung, ít nhất phải một tháng sau.
- Ngươi thì biết cái gì? Binh pháp viết, binh quý thần tốc, Lưu Cảnh lại chiếm lĩnh Nam Dương, hắn có thể từ phía tây và mặt nam đồng thời phát động tiến công Quan Trung, thừa dịp trước khi kỵ binh Hổ Báo chưa tới Quan Trung, một lần đánh hạ Quan Trung, đây là thượng sách.
Tào Tháo khẽ cau mày, này là người phương nào? Cũng có vài phần kiến thức, Hứa Chử thấp giọng nói:
- Ta đã thấy người này, hình như là tộc đệ của Dương Bưu - Dương Hiến.
- Dương Hiến?
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, lão đối với người này không có ấn tượng, lại hỏi Hứa Chử:
- Gã quen biết với ngươi sao?
Hứa Chử lắc đầu:
- Gã không biết ta, ta sở dĩ nhớ rõ gã, là bởi vì tóc gã có điểm đặc sắc, làm cho người ta khó quên.
Tào Tháo mắt lé nhìn lại, chỉ thấy người này một đầu tóc đỏ dài, tựa như Xích Mi quân ở thời đại Vương Mãng, ánh mắt cũng là mắt xanh, quả thật làm người ta khó quên, xem ra mẫu thân người này là Bạch Địch.
Lúc này, trên bàn rượu lặng ngắt như tờ, không người nào dám đánh cuộc với y, Dương Hiến lại dương dương đắc ý nói:
- Ta nói không sai, nếu Lưu Cảnh không chọn dùng sách lược này, vậy hắn chính là si ngốc thật sự.
Tào Tháo lại lạnh lùng nói:
- Ta đến đánh đánh cuộc này với ngươi!
Dương Hiến vừa quay đầu lại, thấy được Tào Tháo ngồi cách một bàn, nhưng gã quả thật không biết Tào Tháo, trên mặt có chút mất hứng, chắp tay, vẻ mặt ngạo mạn nói
- Nguyện ý nghe cao kiến của vị tiên sinh này!
......
----------oOo----------
/708
|