Phủ của Lưu Cảnh cũng giăng đèn kết hóa, năm nay vui mừng hơn năm ngoái, không chỉ vì Tôn Thượng Hương mang thai mà còn bởi chiến tranh chấm dứt, phải nghỉ ngơi lấy lại sức mấy năm, có nghĩa là thời gian cả nhà đoàn tụ sẽ nhiều hơn.
Lưu Cảnh đã trở về phủ một ngày trước, lúc này hắn đang bàn bạc với Lưu Hổ và Lưu Hiền trong thư phòng về việc sắp xếp tế tộc, năm nay, gia tộc Lưu thị sẽ tập trung ở Thành Đô, tham dự lễ tế năm mới mỗi năm một lần, đây cũng là lần đoàn tụ đầu tiên của gia tộc Lưu thị kể từ năm Kiến An thứ thứ mười.
Lưu Cảnh không để tâm tới chuyện vụn vặt như tế tộc mà giao hết cho Lưu Hổ lo liệu, năm nay tế tộc sẽ do Lưu Hổ và Lưu Hiền toàn quyền chủ trì, Lưu Hổ cười nói:
- Năm nay rất khác so với bình thường, người trong tộc ở Nghiệp Đô cũng đều đã tới Thành Đô dưới dự dẫn dắt của Tam thúc, người không biết đúng không!
Lưu Cảnh quả thật không biết, người trong tộc ở Nghiệp Đô cũng có bảy phòng, đã đi theo Lưu Tông tới Nghiệp Đô, từ đó về sau không còn qua lại, có điều từ sau khi Lưu Độ tới Nghiệp Đô, giữa mọi người trong tộc dần dần liên hệ với nhau, không ngờ bọn họ lại tới Thành Đô tham gia hiến tế nữa, đây đúng là lần đầu tiên.
- Không biết Lưu Tông có tới không?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Lưu Hiền lắc đầu:
- Chỉ có hắn không chịu tới, nghe phụ thân nói, những người trong tộc đi cùng hắn tới Nghiệp Đô đều sống rất nghèo túng, bị người khác xem thường, chỉ dựa vào một chút tiền hàng tháng phủ Thừa tướng phát để sống qua ngày, không thì miệng ăn núi lở, trong đó còn có ba phòng đã khởi nghiệp buôn bán, bọn họ cực kỳ oán hận Lưu Tông, năm nay Lưu Tông vốn cũng muốn tổ chức tế tộc ở Nghiệp Đô nhưng kết quả mọi người trong tộc đều theo phụ thân tới Thành Đô, giờ đang ở trong tộc quán của Lưu thị.
Nói đến đây, Lưu Hiền lại chần chừ hỏi:
- Bọn họ đều rất muốn gặp Châu Mục, không biết Châu Mục có thể bớt chút thời gian gặp bọn họ một lần không?
Chưa đợi Lưu Cảnh tỏ thái độ, Lưu Hổ ở bên cạnh đã tức giận nói:
- Chẳng phải bọn họ muốn chút lợi ích sao, trước đây thì ngạo mạn lờ Kinh Châu đi, giờ thấy Kinh Châu lớn mạnh lại mặt dày đến nhờ vả, đám người nịnh nọt đó, gặp bọn họ làm gì?
Lưu Cảnh khoát tay cười:
- Lão Hổ nói những lời này quá cực đoan rồi, chim còn biết chọn cây tốt mà đậu, huống hồ là con người, đây cũng là lẽ thường tình, dù sao là người trong cùng một tộc, ngàn dặm xa xôi từ Nghiệp Đô tới đây, cũng không được quá lạnh nhạt với bọn họ, như thế này đi! Bảo bọn họ chọn ra hai đại diện, ngày mai tới phủ tướng quân gặp ta.
Lưu Hiền mừng rỡ vội vàng khom người:
- Ty chức sẽ đi nói với bọn họ.
Lúc này ngoài cửa có tiếng cậu con trai cả Lưu Trí:
- Phụ thân, hài nhi đến rồi.
Lưu Cảnh cười đáp:
- Mau vào!
Lưu Trí bước nhanh vào, năm nay nó bảy tuổi, dáng người vừa phải, tướng mạo rất giống mẫu thân, vô cùng tuấn tú, còn ôn hòa lễ phép, Lưu Cảnh cũng rất thích đứa con này, hắn gọi con trai đến đây cũng là muốn để Lưu Trí cung tham gia việc tế tộc.
Lưu Trí bước vào phòng quỳ xuống thi lễ với phụ thân, tiếp đó bái kiến Lưu Hổ và Lưu Hiền:
- Trí nhi bái kiến hai vị bá phụ!
Lưu Trí là chủ công tương lai nên văn võ bá quan trên dưới ở Kinh Châu và Ba Thục đều vô cùng coi trọng nó, quan tâm nó bội phần, tuy nhiên Lưu Hổ lại dành cho nó một sự yêu quý khác, xuất phát từ tình thân, Lưu Hổ vội kéo nó dậy, ôm bên cạnh mình và ngồi xuống, cười hỏi:
- Ta nghe Từ Thượng thư nói, cháu đổi sư phụ rồi phải không?
Sư phụ trước đây của Lưu Trí là Lai Mẫn, học thức uyên bác, dạy Lưu Trí đọc sách họ phú, rất có tiến bộ, nhưng y có một nhược điểm cực lớn, đó là yêu rượu như mạng, sau khi uống rượu thường thất lễ, nửa năm trước có người tố giác y uống rượu chơi gái, chuyện này bị Đào Trạm biết được, nàng cực kỳ bất mãn liền viết một phong thư cho Bình Chương đài, yêu cầu đổi sư phụ cho Lưu Trí, sau khi Bình Chương đài thảo luận đã nhất trí quyết định Tần Mật sẽ đảm nhận làm sư phụ cho Lưu Trí.
Chuyện này đương nhiên Lưu Cảnh cũng biết, Đào Trạm đã viết thư cho hắn trước và được sự đồng ý của phu quân, đầu tiên ý của Lưu Cảnh là giữ lại Lai Mẫn, rồi tìm một sư phụ khác cho con, tuy nhiên Lai Mẫn đã làm chuyện thất đức sau khi uống rượu thì quả thật không nên tiếp tục làm sư tôn của con trai nữa.
Lưu Trí sợ sệt liếc nhìn phụ thân, khẽ nói:
- Trí nhi đổi sang Tần sư phụ, Lai sư phụ sức khỏe không tốt nên về quê dưỡng bệnh rồi.
Lưu Hiền ở bên cạnh bật cười, tên tiểu tử này rất biết ăn nói! Rõ ràng là bị miễn vì thất đức sau khi uống rượu mà nó lại nói là sức khỏe không tốt xin cáo từ, giỏi lắm, cư xử với mọi người rộng lượng, rất có phong thái của kẻ bề trên, Lưu Cảnh cũng gật đầu:
- Con hãy chịu khó theo Tần sư phụ đọc sách học tập, hôm nay gọi con tới đây là vì sắp đến ngày hiến tế rồi, gia tộc chuẩn bị cử hành lễ tế tộc một năm một lần, theo lý, con phải đủ mười một tuổi mới được tham gia, nhưng phụ thân chuẩn bị phá lệ, cho con năm nay bắt đầu tham gia tế tộc, chiều mai, con hãy theo hiền bá bá tới từ đường học lễ, hiểu chưa?
Tất cả bọn trẻ đều hết sức tò mò với sự vật mới, Lưu Trí cũng không ngoại lệ, từ lâu nó đã nghe sư phụ nói đến tầm quan trọng của tế tộc, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tham gia, năm nay phụ thân phá lệ bảo nó tham gia khiến nó vô cùng phấn khích, vội quỳ xuống thi lễ:
- Hài nhi hiểu rồi.
Lưu Cảnh vỗ vai đứa con bé bỏng, cười nói:
- Đi đi! Đi nói cho mẫu thân biết, người sẽ chuẩn bị áo bào buổi hiến tế cho con.
Lưu Trí khấu đầu lui ra, lúc này Lưu Cảnh mới nói với Lưu Hổ và Lưu Hiền:
- Mấy hôm nay ta sẽ rất bận, việc chuẩn bị cho buổi tế tộc phải giao cho hai vị huynh trưởng rồi.
- Châu Mục yên tâm, chúng ta sẽ bố trí ổn thỏa.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến, ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, sứ giả của Thiên tử tới rồi!
Lưu Cảnh lập tức đứng dậy, hắn biết đây là sứ giả Thiên tử phái đến để sắc phòng hắn làm Hán Vương.
Cuối năm Kiến An thứ mười tám, Lưu Cảnh cử hành nghi thức sắc phong long trọng, nhận sắc phong của Thiên tử, Hán đế Lưu Hiệp chính thức sắc phong Lưu Cảnh làm Hán Vương, sắc phong Đào thị làm Hán Vương phi, Tôn thị làm Lệnh phi, đồng thời chấp thuận cho Lưu Cảnh xây dựng nước Hán, đất phong gồm Kinh Châu, Ích Châu và Quan Lũng, đồng cỏ phì nhiêu mấy ngàn dặm, dân số ngàn vạn người.
Tin tức Lưu Cảnh được sắc phong làm Hán Vương truyền đi, khắp thành reo mừng nhộn nhịp, Lưu Cảnh vì thế hạ lệnh, đại xá tù nhân, miễn giảm một năm tiền thuế và lao dịch trong cả nước để cùng chúc mừng.
Bên trong nghị sự đường của Bình Chương đài, hàng trăm đại thần quỳ lạy chúc mừng Lưu Cảnh:
- Chúc mừng Châu Mục vinh dự trở thành Hán Vương điện hạ!
Mọi người vui mừng khôn xiết, chủ công được phong làm Hán Vương, nước Hán được thành lập, đây là thời khắc mà bọn họ tha thiết mong ước, cuối cùng đã được thực hiện, Từ Thứ không kìm được nước mắt lã chã rơi, từ khi Sài Tang tự lập đến nay suốt mười năm rồi, bọn họ từng bước đi từ yếu đến mạnh, từng bước mở rộng lãnh thổ, từ hai ngàn binh sĩ mở rộng lên mấy trăm ngàn binh giáp, lãnh thổ vạn dặm, nhớ lại sự bé nhỏ cô độc giữ thành năm đó thì sự thay đổi kinh thiên động địa này khiến Từ Thứ hết sức xúc động.
Lưu Cảnh đã trở về phủ một ngày trước, lúc này hắn đang bàn bạc với Lưu Hổ và Lưu Hiền trong thư phòng về việc sắp xếp tế tộc, năm nay, gia tộc Lưu thị sẽ tập trung ở Thành Đô, tham dự lễ tế năm mới mỗi năm một lần, đây cũng là lần đoàn tụ đầu tiên của gia tộc Lưu thị kể từ năm Kiến An thứ thứ mười.
Lưu Cảnh không để tâm tới chuyện vụn vặt như tế tộc mà giao hết cho Lưu Hổ lo liệu, năm nay tế tộc sẽ do Lưu Hổ và Lưu Hiền toàn quyền chủ trì, Lưu Hổ cười nói:
- Năm nay rất khác so với bình thường, người trong tộc ở Nghiệp Đô cũng đều đã tới Thành Đô dưới dự dẫn dắt của Tam thúc, người không biết đúng không!
Lưu Cảnh quả thật không biết, người trong tộc ở Nghiệp Đô cũng có bảy phòng, đã đi theo Lưu Tông tới Nghiệp Đô, từ đó về sau không còn qua lại, có điều từ sau khi Lưu Độ tới Nghiệp Đô, giữa mọi người trong tộc dần dần liên hệ với nhau, không ngờ bọn họ lại tới Thành Đô tham gia hiến tế nữa, đây đúng là lần đầu tiên.
- Không biết Lưu Tông có tới không?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Lưu Hiền lắc đầu:
- Chỉ có hắn không chịu tới, nghe phụ thân nói, những người trong tộc đi cùng hắn tới Nghiệp Đô đều sống rất nghèo túng, bị người khác xem thường, chỉ dựa vào một chút tiền hàng tháng phủ Thừa tướng phát để sống qua ngày, không thì miệng ăn núi lở, trong đó còn có ba phòng đã khởi nghiệp buôn bán, bọn họ cực kỳ oán hận Lưu Tông, năm nay Lưu Tông vốn cũng muốn tổ chức tế tộc ở Nghiệp Đô nhưng kết quả mọi người trong tộc đều theo phụ thân tới Thành Đô, giờ đang ở trong tộc quán của Lưu thị.
Nói đến đây, Lưu Hiền lại chần chừ hỏi:
- Bọn họ đều rất muốn gặp Châu Mục, không biết Châu Mục có thể bớt chút thời gian gặp bọn họ một lần không?
Chưa đợi Lưu Cảnh tỏ thái độ, Lưu Hổ ở bên cạnh đã tức giận nói:
- Chẳng phải bọn họ muốn chút lợi ích sao, trước đây thì ngạo mạn lờ Kinh Châu đi, giờ thấy Kinh Châu lớn mạnh lại mặt dày đến nhờ vả, đám người nịnh nọt đó, gặp bọn họ làm gì?
Lưu Cảnh khoát tay cười:
- Lão Hổ nói những lời này quá cực đoan rồi, chim còn biết chọn cây tốt mà đậu, huống hồ là con người, đây cũng là lẽ thường tình, dù sao là người trong cùng một tộc, ngàn dặm xa xôi từ Nghiệp Đô tới đây, cũng không được quá lạnh nhạt với bọn họ, như thế này đi! Bảo bọn họ chọn ra hai đại diện, ngày mai tới phủ tướng quân gặp ta.
Lưu Hiền mừng rỡ vội vàng khom người:
- Ty chức sẽ đi nói với bọn họ.
Lúc này ngoài cửa có tiếng cậu con trai cả Lưu Trí:
- Phụ thân, hài nhi đến rồi.
Lưu Cảnh cười đáp:
- Mau vào!
Lưu Trí bước nhanh vào, năm nay nó bảy tuổi, dáng người vừa phải, tướng mạo rất giống mẫu thân, vô cùng tuấn tú, còn ôn hòa lễ phép, Lưu Cảnh cũng rất thích đứa con này, hắn gọi con trai đến đây cũng là muốn để Lưu Trí cung tham gia việc tế tộc.
Lưu Trí bước vào phòng quỳ xuống thi lễ với phụ thân, tiếp đó bái kiến Lưu Hổ và Lưu Hiền:
- Trí nhi bái kiến hai vị bá phụ!
Lưu Trí là chủ công tương lai nên văn võ bá quan trên dưới ở Kinh Châu và Ba Thục đều vô cùng coi trọng nó, quan tâm nó bội phần, tuy nhiên Lưu Hổ lại dành cho nó một sự yêu quý khác, xuất phát từ tình thân, Lưu Hổ vội kéo nó dậy, ôm bên cạnh mình và ngồi xuống, cười hỏi:
- Ta nghe Từ Thượng thư nói, cháu đổi sư phụ rồi phải không?
Sư phụ trước đây của Lưu Trí là Lai Mẫn, học thức uyên bác, dạy Lưu Trí đọc sách họ phú, rất có tiến bộ, nhưng y có một nhược điểm cực lớn, đó là yêu rượu như mạng, sau khi uống rượu thường thất lễ, nửa năm trước có người tố giác y uống rượu chơi gái, chuyện này bị Đào Trạm biết được, nàng cực kỳ bất mãn liền viết một phong thư cho Bình Chương đài, yêu cầu đổi sư phụ cho Lưu Trí, sau khi Bình Chương đài thảo luận đã nhất trí quyết định Tần Mật sẽ đảm nhận làm sư phụ cho Lưu Trí.
Chuyện này đương nhiên Lưu Cảnh cũng biết, Đào Trạm đã viết thư cho hắn trước và được sự đồng ý của phu quân, đầu tiên ý của Lưu Cảnh là giữ lại Lai Mẫn, rồi tìm một sư phụ khác cho con, tuy nhiên Lai Mẫn đã làm chuyện thất đức sau khi uống rượu thì quả thật không nên tiếp tục làm sư tôn của con trai nữa.
Lưu Trí sợ sệt liếc nhìn phụ thân, khẽ nói:
- Trí nhi đổi sang Tần sư phụ, Lai sư phụ sức khỏe không tốt nên về quê dưỡng bệnh rồi.
Lưu Hiền ở bên cạnh bật cười, tên tiểu tử này rất biết ăn nói! Rõ ràng là bị miễn vì thất đức sau khi uống rượu mà nó lại nói là sức khỏe không tốt xin cáo từ, giỏi lắm, cư xử với mọi người rộng lượng, rất có phong thái của kẻ bề trên, Lưu Cảnh cũng gật đầu:
- Con hãy chịu khó theo Tần sư phụ đọc sách học tập, hôm nay gọi con tới đây là vì sắp đến ngày hiến tế rồi, gia tộc chuẩn bị cử hành lễ tế tộc một năm một lần, theo lý, con phải đủ mười một tuổi mới được tham gia, nhưng phụ thân chuẩn bị phá lệ, cho con năm nay bắt đầu tham gia tế tộc, chiều mai, con hãy theo hiền bá bá tới từ đường học lễ, hiểu chưa?
Tất cả bọn trẻ đều hết sức tò mò với sự vật mới, Lưu Trí cũng không ngoại lệ, từ lâu nó đã nghe sư phụ nói đến tầm quan trọng của tế tộc, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tham gia, năm nay phụ thân phá lệ bảo nó tham gia khiến nó vô cùng phấn khích, vội quỳ xuống thi lễ:
- Hài nhi hiểu rồi.
Lưu Cảnh vỗ vai đứa con bé bỏng, cười nói:
- Đi đi! Đi nói cho mẫu thân biết, người sẽ chuẩn bị áo bào buổi hiến tế cho con.
Lưu Trí khấu đầu lui ra, lúc này Lưu Cảnh mới nói với Lưu Hổ và Lưu Hiền:
- Mấy hôm nay ta sẽ rất bận, việc chuẩn bị cho buổi tế tộc phải giao cho hai vị huynh trưởng rồi.
- Châu Mục yên tâm, chúng ta sẽ bố trí ổn thỏa.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến, ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, sứ giả của Thiên tử tới rồi!
Lưu Cảnh lập tức đứng dậy, hắn biết đây là sứ giả Thiên tử phái đến để sắc phòng hắn làm Hán Vương.
Cuối năm Kiến An thứ mười tám, Lưu Cảnh cử hành nghi thức sắc phong long trọng, nhận sắc phong của Thiên tử, Hán đế Lưu Hiệp chính thức sắc phong Lưu Cảnh làm Hán Vương, sắc phong Đào thị làm Hán Vương phi, Tôn thị làm Lệnh phi, đồng thời chấp thuận cho Lưu Cảnh xây dựng nước Hán, đất phong gồm Kinh Châu, Ích Châu và Quan Lũng, đồng cỏ phì nhiêu mấy ngàn dặm, dân số ngàn vạn người.
Tin tức Lưu Cảnh được sắc phong làm Hán Vương truyền đi, khắp thành reo mừng nhộn nhịp, Lưu Cảnh vì thế hạ lệnh, đại xá tù nhân, miễn giảm một năm tiền thuế và lao dịch trong cả nước để cùng chúc mừng.
Bên trong nghị sự đường của Bình Chương đài, hàng trăm đại thần quỳ lạy chúc mừng Lưu Cảnh:
- Chúc mừng Châu Mục vinh dự trở thành Hán Vương điện hạ!
Mọi người vui mừng khôn xiết, chủ công được phong làm Hán Vương, nước Hán được thành lập, đây là thời khắc mà bọn họ tha thiết mong ước, cuối cùng đã được thực hiện, Từ Thứ không kìm được nước mắt lã chã rơi, từ khi Sài Tang tự lập đến nay suốt mười năm rồi, bọn họ từng bước đi từ yếu đến mạnh, từng bước mở rộng lãnh thổ, từ hai ngàn binh sĩ mở rộng lên mấy trăm ngàn binh giáp, lãnh thổ vạn dặm, nhớ lại sự bé nhỏ cô độc giữ thành năm đó thì sự thay đổi kinh thiên động địa này khiến Từ Thứ hết sức xúc động.
/708
|