Huyện Ngô là cơ quan chính quyền của Đông Ngô Tôn thị, cũng là thành Tô Châu hiện nay, do Ngũ Tử Tư xây dựng thành trì. Thành kéo dài 2500 năm, mãi cho đến ngày nay.
Trên núi Linh Nham ở thành tây ngoài huyện Ngô xây dựng một khu kiến trúc tinh tế trang nhã, diện tích ước chừng trăm mẫu, Quỳnh Lâu ngọc các và núi rừng tôn nhau lên rực rỡ, tinh nhã dị thường.
Đây là Ly Cung nơi mẹ của Tôn Quyền Ngô ở, nguyên là nơi cấp cho mỹ nữ Tây Thi xây dựng Quán Oa Cung. Sau bị đại hỏa thiêu hủy, nhưng Ngô thị thích phong cảnh nơi này, Tôn Quyền lúc đầu xây dựng Quán Oa Cung trên cơ sở như vậy, xây dựng lại Ly Cung tại chỗ này để mẫu thân ở lại.
Không lâu sau tết Dượng lịch, Ngô thị liền bị bệnh, mời danh y khắp nơi chữa trị đều không thấy hiệu quả, bệnh tình càng nặng, vài danh y đêu đã nói rõ, lão phu nhân không thể được qua mùa hạ năm nay.
Tôn Quyền cũng cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn, ngày đêm hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân. Bệnh tình của mẫu thân ngày càng nặng, tâm tình của y cũng vô cùng nặng nề.
Cách phòng bệnh Ngô thị không xa là một cái sân, để Tôn Quyền tạm thời hay ngủ lại đây. Nơi này chiếm diện tích không quá ba mẫu đất của tiểu viện, được chính quyền Đông Ngô dùng làm nơi bàn việc quân cơ chính sự, mỗi ngày đều có người hầu đặc biệt từ trong thành đem các loại văn thư đưa tới.
Ở trong thư phòng lầu hai, Tôn Quyền đang ngồi ở sau án viết vài văn kiện, thỉnh thoảng ngừng bút ngửa mặt suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay Tôn Quyển hai mươi mốt tuổi, là chủ công trẻ tuổi nhất trong tất cả các chư hầu. Y cό chỏm râu tím mắt xanh, mắt có tinh quang, miệng lớn, tướng to lớn khác hăn với người bình thường.
Năm đó khi sử giả triều đình gia tích Tôn Sách, liền từng quả quyết, nói:
– Ta thấy huynh đệ Tôn thị mặc dù tài trí thấu đáo, nhưng đều không có phúc ngồi ngai vàng, duy chỉ có trung đệ Hiếu Liêm, tướng mạo kỳ vĩ, thể cốt không lâu dài, có bề ngoài đại quý.
Tôn Quyền từ mấy năm trước đã tiếp nhận cơ nghiệp của huynh trưởng Tôn Sách, loạn trong giặc ngoài. Tôn Phụ có dã tâm đoạt vị tòng huynh, Tôn Hạo muốn đoạt Hội Kê tự lập, Thái Thú Lư Giang Lý Thuật lại công khai phản loạn.
Nhưng Tôn Quyền giấu trong trấn an bên ngoài, trấn áp phản loạn, lại tuyển hiền tài có thể đảm nhiệm, bình định Sơn Việt, mở biên giới. Y không chỉ có hoàn toàn nắm trong tay quyền lớn ở Giang Đông, đồng thời cấp đủ lương thực cho binh lính, tướng sĩ phục vụ quên mình.
Mùa thu năm ngoái, đại quân Tào Tháo thảo phạt Lưu Bị ở Nhữ Nam, chấn động Kinh Châu. Lưu Biểu triệu tập một trăm ngàn đại quân đóng binh ở Tương Dương, làm cho binh lực Giang Hạ không đủ, khiến trong lòng Tôn Quyền có ý tưởng.
Vừa gặp lúc này, Trương Vũ, Trần Tôn ở Giang Hạ không phục Hoàng Tổ, muốn xưng loạn mưu phản, đặc biệt phái người âm thầm truyền tin tới Giang Đông, thuyết phục một hồi ở Lỗ Túc. Tôn Quyền dứt khoát quyết định xuất binh Bành Trạch, chờ đợi tình hình.
Nếu Lưu Biểu vô lực bình ổn Trương Vũ, Trần Tôn làm loạn, thì y sẽ nhân cơ hội phá được Giang Hạ. Nếu đại quân Lưu Biểu đến phía tây, quân Giang Đông cũng án binh bất động.
Nhưng Lưu Biểu lại lệnh cho Lưu Bị dẫn quân đến từ phía Tây, nhanh chóng bình ổn Trương Vũ, Trần Tôn làm loạn, không có cho quân Giang Đông một chút cơ hội.
Ngay tại khi Tôn Quyền đang suy xét có muốn tăng lính Bành Trạch hay không, một lần hành động nắm bắt Sài Tang để tấn công cứ điểm Giang Hạ, thì mẹ của y lại bị bệnh, khiến Tôn Quyền không thể không dừng binh khí, cầu nguyện bệnh của mẫu thân có thể bình phục. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ:
- Huynh trưởng, ta có thể đi vào sao?
Là thanh âm của muội muội Thượng Hương, phụ thân của Tôn Quyền là Tôn Kiên cùng cưới hai tỷ muội Ngô thị làm vợ. Đại tỷ là mẫu thân của Tôn Quyền, sinh hạ bốn đứa con, mà chỉ sinh một muội muội duy nhất, tên là Tôn Nhân, tự Thượng Hương.
Mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng huynh đệ Tôn thị lại cực kỳ yêu thương tiểu muội duy nhất này, từ nhỏ coi nàng như bảo bối, che chở nàng lớn lên. Nàng được dân chúng Đông Ngô xưng là công chúa Giang Đông.
Tôn Quyền cũng vô cùng yêu quý muội muội này. Y không chỉ một lần nói với các tướng lĩnh trẻ tuổi, có thể lấy em gái ta, hẳn là trượng phu cao ngạo nhất Giang Đông.
Qua mùa thu năm ngoái, tứ đệ Tôn Khuông mang theo Thượng Hương cùng tùy tùng Ngô Cảnh đi Giang Hạ du lịch, suýt nữa xảy ra chuyện. Tôn Quyền tự trách rất nhiều, cũng nghiêm trị Tôn Khuông và muội muội Thượng Hương, cấm túc bọn họ hai tháng.
- Vào đi!
Ngữ khí của Tôn Quyền vô cùng dịu dàng. Kỳ hạn Thượng Hương bị trừng phạt đã qua, y càng thêm yêu thương nàng, dường như muốn đem hai tháng này bù đắp lại.
Một bóng dáng lả lướt vào phòng, chính là công chúa của Giang Đông Tôn Thượng Hương. Lần du lịch vào mùa thu năm ngoái đã khiến nàng khắc cốt ghi tâm, cũng khiến nàng bị nghiêm trị cấm túc hai tháng.
Tuy nhiên mặc dù huynh trưởng không câm chân, nàng cũng không ra khỏi cửa một bước, trên mặt có vài vết xước làm cho nàng buồn bực không vui, không chịu đi ra gặp người.
Trong lòng nàng cũng cực hận Lưu Cảnh kia. Sau đó nàng mới biết được, không ngờ quan quân trẻ tuổi bắt cóc nàng lại là cháu Luru Biểu, vừa làm cho nàng kinh ngạc, lại để cho nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng còn đồng ý phong hắn làm Nha tướng, không biết trong lòng của hắn lúc ấy là chê cười chính mình thế nào.
Tuy nhiên, từ khi vết xước trên mặt dần dần biến mất, khôi phục dung nhan như hoa như ngọc, nỗi hận trong lòng nàng đối với Lưu Cảnh cũng liền thoáng mất đi thêm vài phần. Dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi, mặc dù tâm trí có chút trưởng thành sớm, nhưng bản chất vẫn là khờ khạo ngây ngô, trong lòng không có quá nhiều thù hận.
Hai tháng này đại nương bệnh nặng, Tôn Thượng Hương cũng không biết khóc bao nhiêu lần. Tuy rằng không phải mẹ đẻ nàng, nhưng đại nương từ nhỏ rất yêu thương nàng, mỗi lần nàng nghịch ngợm ức hiếp ca ca, đại nương luôn thiên vị nàng.
Nghe nói đại nương đã trị liệu không khỏi bệnh, phải chuẩn bị hậu sự rồi, trong lòng Tôn Thượng Hương càng thêm bi thương, mỗi lúc trời tối đều khóc một trận.
- Huynh trưởng tìm ta sao?
Tôn Thượng Hương cúi đầu, đau buồn bi thương hỏi.
Tôn Quyền cầm bàn tay của muội muội, cảm giác tay nàng lạnh lẽo, lại thấy hai mắt nàng khóc sưng húp, trong lòng thương tiếc, miễn cưỡng cười nói:
- Hai ngày này muội luôn luôn hầu hạ bên cạnh mẫu thân. Hình như tối hôm qua muội không ngủ, muội tuổi còn nhỏ, thân thể nhu nhược, phải chú ý nghỉ ngơi tối nay muội cũng đừng có thức đêm nữa, có chúng ta hầu hạ mẫu thân rồi!
. - Huynh trưởng cũng hai đêm chưa ngủ rồi, ban ngày còn vội việc quân cơ chính vụ. huynh mới càng cần nghỉ ngơi. Muội không có việc gì, mệt nhọc chợp mắt trong chốc lát, huynh trưởng không cần lo lắng cho ta!
Có đôi khi Tôn Quyền cũng vì muội muội cả ngày múa đao xách kiếm, mà cảm thấy lo lắng, nhưng lúc này đây mẫu thân bệnh nặng, muội muội biểu hiện ra một mặt thiếu nữ dịu dàng săn sóc, y yên tâm rồi. Dù sao cũng là con gái, tính tình vĩnh viễn sẽ không mất đi được.
Có đôi khi y cũng suy nghĩ tìm cho muội muội một vị hôn phu vừa lòng đẹp ý, nhưng vừa nghĩ lại, nghĩ đến nàng vừa mới đầy mười hai tuổi, trong lòng lập tức không kìm nổi cười, còn rất sớm! Tương lai cũng không biết là ai mới có thể xứng đôi với muội muội của mình.
Lúc này, Tôn Quyền ngoài ý muốn phát hiện trên cổ muội muội còn có một vết xước, không khỏi nhướn mày, hỏi:
- Thượng Hương, trên cổ muội…?
Lúc ấy Lưu Cảnh tổng cộng để lại trên mặt và cổ Tôn Thượng Hương bốn vết xước, hiện tại đêu mất đi rồi, chỉ có một chút huyết tơ trên cổ, khiến nàng buồn bực không vui.
Không nghĩ tới lại bị huynh trưởng phát hiện, nàng sợ tới mức vội vàng che cổ, đáp:
- Không có gì, qua mấy ngày thì tốt rồi!
Tôn Thượng Hương là sợ hãi huynh trưởng vì vậy mà tức giận, từ nay về Sau không cho nàng ra ngoài. Mặc dù trong lòng nàng cũng hận Lưu Cảnh, nhưng lúc này nàng cũng không muốn lại phức tạp, nàng thà rằng mình chịu đựng nỗi hận này, cũng không muốn huynh trưởng nhắc lại sự kiện kia.
Sắc mặt Tôn Quyền âm trầm xuống, cũng không phải y hận Lưu Cảnh. Lưu Cảnh biết rõ thân phận của huynh muội bọn họ, còn thả bọn họ, đây cũng là điều Tôn Quyền cảm thấy không ngờ, thậm chí trong lòng còn có một chút cảm kích.
Y là tức giận hai đệ muội mạo hiểm, nghĩ Việc như vậy, y lại tự trách mình. Tôn Quyền lại oán giận nói:
- Đơn giản chỉ là một con ngựa mà thôi! Nếu như muội bởi vậy bị thương đến tính mạng, ta biết ăn nói với mẫu thân như thế nào đây?
Tôn Thượng Hương bỉu môi, lay lay cánh tay huynh trưởng, làm nũng nói:
- Muội biết rồi, lần trước chỉ là điều bất trắc. Muội cam đoan sẽ không tái phạm sai lầm, huynh trưởng cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa nha!
Tôn Quyền với muội muội này không có biện pháp, chỉ phải thỞ dài nói:
- Thôi đi! Để sau này hãy nói, muội đi trước chăm sóc mâu thân, ta còn có công vụ.
Tôn Thượng Hương thấy huynh trưởng không hề so đo chuyện này, trong lòng lại cao hứng trở lại, giống con chim nhỏ chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng đáng yêu của muội muội, Tôn Quyền cười lắc đầu. Muội muội bảo bối này rốt cuộc bao lâu mới có thể thật sự trưởng thành đây?!
Tôn Quyền thu hồi tâm tư, lại hỏi thị vệ bên cạnh:
- Có chuyện gì?.
- Khởi bâm Ngô hầu, Chu Hộ Quân cầu kiến!
Tôn Quyền mừng rỡ. Y đang muốn phái người đi tìm Chu Du, không nghĩ tới y lại tự mình đến đây, vội sai bảo:
- Mau mời y vào!
Không bao lâu, Chu Du khí vũ hiên ngang đi đến. Chu Du năm nay chỉ có hai mươi tám tuổi, bộ dạng oai hùng anh phát, phong thái phi phàm, hơn nữa am hiểu âm luật, ở Giang Đông cực kỳ trứ danh. Cố dân gian có câu nói Khúc hữu ngộ, chu lang cố”, cho nên dân chúng Giang Đông lại gọi y là Chu lang.
Tôn Quyền cũng cực kỳ coi trọng Chu Du. Sau khi y kế thừa ngôi vị của huynh trưởng đã phong cho Chu Du làm Trung hộ quân, cùng với Trưởng sử Trương Chiêu chung tay quản quân sự và chính trị ở Giang Đông.
Chu Du đi vào gian phòng, quỳ xuống hướng Tôn Quyền cúi đầu hành lễ:
- Chu Du bái kiến Ngô hầu!
- Công Cẩn không cần đa lễ, mời ngồi!
Chu Du ngồi xuống, một gã thị vệ bưng trà tới. Tôn Quyền từ trên bàn lấy ra một phần chiếu thư triều đình, nói:
- Mấy ngày hôm trước nhận được chiếu thư triều đình, yêu cầu Tôn thị Giang Đông đưa con trai trưởng đi Hứa Đô làm vật thế chấp. Chuyện này ta thật khó khăn, nếu không phụng chiếu, ta sẽ trên có tội nghịch thần trên lưng. Nếu phụng chiếu đưa huynh đệ đi Hứa Đô, chỉ sợ cũng sẽ bị người khống chế.
Chu Du lạnh lùng cười, nói :
- Ở nơi này chiếu thư là cái gì, rõ ràng là ý của Tào tặc. Năm kia, Tào tặc không phải cũng mệnh cháu của Lưu Biểu sao? Lại bị Lưu Biểu cự tuyệt rõ ràng, cũng không có thấy ai nói Lưu Biểu là nghịch thần, công đạo ở trong lòng người. Ngô hầu làm gì phải nghe theo lệnh của Tào tặc?
Tôn Quyền gật gật đầu, Công đạo ở trong lòng người “ những lời này nói đến rất đúng. Kỳ thật Tôn Quyền cũng không muốn đưa huynh đệ đi Hứa Đô làm con tin, chỉ có điều y không có chủ ý, lời khuyên của Chu Du khiến cho y hạ quyết tâm.
- Quần thần thảo luận ý kiến không dám quyết định, để cho ta do dự đến nay. Công Cẩn quả quyết, ta biết bây giờ nên làm cái gì rồi!
Chu Du Vừa cười nói:
- Kỳ thật ta đến, là muốn cùng Ngô hầu thảo luận việc tiến quân Giang Hạ. Tào Tháo chuyên tâm bình định Hà Bắc, không rảnh chú ý phía nam, Dương Châu Thứ sử Lưu Phức luyện binh ở Hoài Nam, căn cứ chú ý tra xét tình hình địch. Lưu Phức chuyên cho phòng ngự, không có lòng dạ nào xuôi nam, có thể thấy được trọng tâm Tào quân ở Hà Bắc.
- Mà Hạ Hầu Đôn ở Nam Dương đóng ba vạn quân, uy hiếp Kinh Tương, kiềm chế chủ lực của Lưu Biểu. Giang Hạ chỉ có hai vạn năm nghìn quân đội của Hoàng Tổ, sao chúng ta không nhân cơ hội này cướp lấy Giang Hạ?
Tôn Quyền thở dài, cảm thán nói:
– Ta làm sao không nghĩ, chỉ là mẫu thân bệnh nặng, ta không dám hành động mù quáng, sợ lưu lại danh bất hiếu!
Chu Du hạ giọng nói:
– Ta mời thuật sĩ đêm xem thiên tượng, mặc dù thái phu nhân bệnh nặng. nhưng tạm thời chưa có giấu hiệu ngã xuống, hơn nữa ta nghe nói Hoa Đà ở Quảng Lăng thu đồ đệ, đã sai người đi mời y. Không lâu nữa, có lẽ có thể trị bệnh được cho thái phu nhân ; nhưng thời cơ chiến đấu lại trồi qua tức thì, Ngô hầu nên ngừng đứt đoạn.
Tôn Quyền trầm tư thật lâu sau, nhân tiện nói:
- Bệnh của mẫu thân muốn trị, thời cơ chiến đấu cũng phải bắt cho được. Không bằng như vậy, trước hết mời Hoa Đà đến chữa, nếu như có thể ổn định bệnh tình mẫu thân, bất kể là chữa khỏi hay không, chúng ta trước đánh hạ Sài Tang, vì Giang Hạ lưu lại nơi sống yên ổn. Công Cẩn cảm thấy như thế nào?
Chu Du gật gật đầu, như vậy cũng đúng, y lập tức nói:
- Thuộc hạ đề cử Từ Thịnh làm tiên phong, chuẩn bị chiến đánh Bành Trạch, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Sài Tang!
Trên núi Linh Nham ở thành tây ngoài huyện Ngô xây dựng một khu kiến trúc tinh tế trang nhã, diện tích ước chừng trăm mẫu, Quỳnh Lâu ngọc các và núi rừng tôn nhau lên rực rỡ, tinh nhã dị thường.
Đây là Ly Cung nơi mẹ của Tôn Quyền Ngô ở, nguyên là nơi cấp cho mỹ nữ Tây Thi xây dựng Quán Oa Cung. Sau bị đại hỏa thiêu hủy, nhưng Ngô thị thích phong cảnh nơi này, Tôn Quyền lúc đầu xây dựng Quán Oa Cung trên cơ sở như vậy, xây dựng lại Ly Cung tại chỗ này để mẫu thân ở lại.
Không lâu sau tết Dượng lịch, Ngô thị liền bị bệnh, mời danh y khắp nơi chữa trị đều không thấy hiệu quả, bệnh tình càng nặng, vài danh y đêu đã nói rõ, lão phu nhân không thể được qua mùa hạ năm nay.
Tôn Quyền cũng cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn, ngày đêm hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân. Bệnh tình của mẫu thân ngày càng nặng, tâm tình của y cũng vô cùng nặng nề.
Cách phòng bệnh Ngô thị không xa là một cái sân, để Tôn Quyền tạm thời hay ngủ lại đây. Nơi này chiếm diện tích không quá ba mẫu đất của tiểu viện, được chính quyền Đông Ngô dùng làm nơi bàn việc quân cơ chính sự, mỗi ngày đều có người hầu đặc biệt từ trong thành đem các loại văn thư đưa tới.
Ở trong thư phòng lầu hai, Tôn Quyền đang ngồi ở sau án viết vài văn kiện, thỉnh thoảng ngừng bút ngửa mặt suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay Tôn Quyển hai mươi mốt tuổi, là chủ công trẻ tuổi nhất trong tất cả các chư hầu. Y cό chỏm râu tím mắt xanh, mắt có tinh quang, miệng lớn, tướng to lớn khác hăn với người bình thường.
Năm đó khi sử giả triều đình gia tích Tôn Sách, liền từng quả quyết, nói:
– Ta thấy huynh đệ Tôn thị mặc dù tài trí thấu đáo, nhưng đều không có phúc ngồi ngai vàng, duy chỉ có trung đệ Hiếu Liêm, tướng mạo kỳ vĩ, thể cốt không lâu dài, có bề ngoài đại quý.
Tôn Quyền từ mấy năm trước đã tiếp nhận cơ nghiệp của huynh trưởng Tôn Sách, loạn trong giặc ngoài. Tôn Phụ có dã tâm đoạt vị tòng huynh, Tôn Hạo muốn đoạt Hội Kê tự lập, Thái Thú Lư Giang Lý Thuật lại công khai phản loạn.
Nhưng Tôn Quyền giấu trong trấn an bên ngoài, trấn áp phản loạn, lại tuyển hiền tài có thể đảm nhiệm, bình định Sơn Việt, mở biên giới. Y không chỉ có hoàn toàn nắm trong tay quyền lớn ở Giang Đông, đồng thời cấp đủ lương thực cho binh lính, tướng sĩ phục vụ quên mình.
Mùa thu năm ngoái, đại quân Tào Tháo thảo phạt Lưu Bị ở Nhữ Nam, chấn động Kinh Châu. Lưu Biểu triệu tập một trăm ngàn đại quân đóng binh ở Tương Dương, làm cho binh lực Giang Hạ không đủ, khiến trong lòng Tôn Quyền có ý tưởng.
Vừa gặp lúc này, Trương Vũ, Trần Tôn ở Giang Hạ không phục Hoàng Tổ, muốn xưng loạn mưu phản, đặc biệt phái người âm thầm truyền tin tới Giang Đông, thuyết phục một hồi ở Lỗ Túc. Tôn Quyền dứt khoát quyết định xuất binh Bành Trạch, chờ đợi tình hình.
Nếu Lưu Biểu vô lực bình ổn Trương Vũ, Trần Tôn làm loạn, thì y sẽ nhân cơ hội phá được Giang Hạ. Nếu đại quân Lưu Biểu đến phía tây, quân Giang Đông cũng án binh bất động.
Nhưng Lưu Biểu lại lệnh cho Lưu Bị dẫn quân đến từ phía Tây, nhanh chóng bình ổn Trương Vũ, Trần Tôn làm loạn, không có cho quân Giang Đông một chút cơ hội.
Ngay tại khi Tôn Quyền đang suy xét có muốn tăng lính Bành Trạch hay không, một lần hành động nắm bắt Sài Tang để tấn công cứ điểm Giang Hạ, thì mẹ của y lại bị bệnh, khiến Tôn Quyền không thể không dừng binh khí, cầu nguyện bệnh của mẫu thân có thể bình phục. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ:
- Huynh trưởng, ta có thể đi vào sao?
Là thanh âm của muội muội Thượng Hương, phụ thân của Tôn Quyền là Tôn Kiên cùng cưới hai tỷ muội Ngô thị làm vợ. Đại tỷ là mẫu thân của Tôn Quyền, sinh hạ bốn đứa con, mà chỉ sinh một muội muội duy nhất, tên là Tôn Nhân, tự Thượng Hương.
Mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng huynh đệ Tôn thị lại cực kỳ yêu thương tiểu muội duy nhất này, từ nhỏ coi nàng như bảo bối, che chở nàng lớn lên. Nàng được dân chúng Đông Ngô xưng là công chúa Giang Đông.
Tôn Quyền cũng vô cùng yêu quý muội muội này. Y không chỉ một lần nói với các tướng lĩnh trẻ tuổi, có thể lấy em gái ta, hẳn là trượng phu cao ngạo nhất Giang Đông.
Qua mùa thu năm ngoái, tứ đệ Tôn Khuông mang theo Thượng Hương cùng tùy tùng Ngô Cảnh đi Giang Hạ du lịch, suýt nữa xảy ra chuyện. Tôn Quyền tự trách rất nhiều, cũng nghiêm trị Tôn Khuông và muội muội Thượng Hương, cấm túc bọn họ hai tháng.
- Vào đi!
Ngữ khí của Tôn Quyền vô cùng dịu dàng. Kỳ hạn Thượng Hương bị trừng phạt đã qua, y càng thêm yêu thương nàng, dường như muốn đem hai tháng này bù đắp lại.
Một bóng dáng lả lướt vào phòng, chính là công chúa của Giang Đông Tôn Thượng Hương. Lần du lịch vào mùa thu năm ngoái đã khiến nàng khắc cốt ghi tâm, cũng khiến nàng bị nghiêm trị cấm túc hai tháng.
Tuy nhiên mặc dù huynh trưởng không câm chân, nàng cũng không ra khỏi cửa một bước, trên mặt có vài vết xước làm cho nàng buồn bực không vui, không chịu đi ra gặp người.
Trong lòng nàng cũng cực hận Lưu Cảnh kia. Sau đó nàng mới biết được, không ngờ quan quân trẻ tuổi bắt cóc nàng lại là cháu Luru Biểu, vừa làm cho nàng kinh ngạc, lại để cho nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng còn đồng ý phong hắn làm Nha tướng, không biết trong lòng của hắn lúc ấy là chê cười chính mình thế nào.
Tuy nhiên, từ khi vết xước trên mặt dần dần biến mất, khôi phục dung nhan như hoa như ngọc, nỗi hận trong lòng nàng đối với Lưu Cảnh cũng liền thoáng mất đi thêm vài phần. Dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi, mặc dù tâm trí có chút trưởng thành sớm, nhưng bản chất vẫn là khờ khạo ngây ngô, trong lòng không có quá nhiều thù hận.
Hai tháng này đại nương bệnh nặng, Tôn Thượng Hương cũng không biết khóc bao nhiêu lần. Tuy rằng không phải mẹ đẻ nàng, nhưng đại nương từ nhỏ rất yêu thương nàng, mỗi lần nàng nghịch ngợm ức hiếp ca ca, đại nương luôn thiên vị nàng.
Nghe nói đại nương đã trị liệu không khỏi bệnh, phải chuẩn bị hậu sự rồi, trong lòng Tôn Thượng Hương càng thêm bi thương, mỗi lúc trời tối đều khóc một trận.
- Huynh trưởng tìm ta sao?
Tôn Thượng Hương cúi đầu, đau buồn bi thương hỏi.
Tôn Quyền cầm bàn tay của muội muội, cảm giác tay nàng lạnh lẽo, lại thấy hai mắt nàng khóc sưng húp, trong lòng thương tiếc, miễn cưỡng cười nói:
- Hai ngày này muội luôn luôn hầu hạ bên cạnh mẫu thân. Hình như tối hôm qua muội không ngủ, muội tuổi còn nhỏ, thân thể nhu nhược, phải chú ý nghỉ ngơi tối nay muội cũng đừng có thức đêm nữa, có chúng ta hầu hạ mẫu thân rồi!
. - Huynh trưởng cũng hai đêm chưa ngủ rồi, ban ngày còn vội việc quân cơ chính vụ. huynh mới càng cần nghỉ ngơi. Muội không có việc gì, mệt nhọc chợp mắt trong chốc lát, huynh trưởng không cần lo lắng cho ta!
Có đôi khi Tôn Quyền cũng vì muội muội cả ngày múa đao xách kiếm, mà cảm thấy lo lắng, nhưng lúc này đây mẫu thân bệnh nặng, muội muội biểu hiện ra một mặt thiếu nữ dịu dàng săn sóc, y yên tâm rồi. Dù sao cũng là con gái, tính tình vĩnh viễn sẽ không mất đi được.
Có đôi khi y cũng suy nghĩ tìm cho muội muội một vị hôn phu vừa lòng đẹp ý, nhưng vừa nghĩ lại, nghĩ đến nàng vừa mới đầy mười hai tuổi, trong lòng lập tức không kìm nổi cười, còn rất sớm! Tương lai cũng không biết là ai mới có thể xứng đôi với muội muội của mình.
Lúc này, Tôn Quyền ngoài ý muốn phát hiện trên cổ muội muội còn có một vết xước, không khỏi nhướn mày, hỏi:
- Thượng Hương, trên cổ muội…?
Lúc ấy Lưu Cảnh tổng cộng để lại trên mặt và cổ Tôn Thượng Hương bốn vết xước, hiện tại đêu mất đi rồi, chỉ có một chút huyết tơ trên cổ, khiến nàng buồn bực không vui.
Không nghĩ tới lại bị huynh trưởng phát hiện, nàng sợ tới mức vội vàng che cổ, đáp:
- Không có gì, qua mấy ngày thì tốt rồi!
Tôn Thượng Hương là sợ hãi huynh trưởng vì vậy mà tức giận, từ nay về Sau không cho nàng ra ngoài. Mặc dù trong lòng nàng cũng hận Lưu Cảnh, nhưng lúc này nàng cũng không muốn lại phức tạp, nàng thà rằng mình chịu đựng nỗi hận này, cũng không muốn huynh trưởng nhắc lại sự kiện kia.
Sắc mặt Tôn Quyền âm trầm xuống, cũng không phải y hận Lưu Cảnh. Lưu Cảnh biết rõ thân phận của huynh muội bọn họ, còn thả bọn họ, đây cũng là điều Tôn Quyền cảm thấy không ngờ, thậm chí trong lòng còn có một chút cảm kích.
Y là tức giận hai đệ muội mạo hiểm, nghĩ Việc như vậy, y lại tự trách mình. Tôn Quyền lại oán giận nói:
- Đơn giản chỉ là một con ngựa mà thôi! Nếu như muội bởi vậy bị thương đến tính mạng, ta biết ăn nói với mẫu thân như thế nào đây?
Tôn Thượng Hương bỉu môi, lay lay cánh tay huynh trưởng, làm nũng nói:
- Muội biết rồi, lần trước chỉ là điều bất trắc. Muội cam đoan sẽ không tái phạm sai lầm, huynh trưởng cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa nha!
Tôn Quyền với muội muội này không có biện pháp, chỉ phải thỞ dài nói:
- Thôi đi! Để sau này hãy nói, muội đi trước chăm sóc mâu thân, ta còn có công vụ.
Tôn Thượng Hương thấy huynh trưởng không hề so đo chuyện này, trong lòng lại cao hứng trở lại, giống con chim nhỏ chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng đáng yêu của muội muội, Tôn Quyền cười lắc đầu. Muội muội bảo bối này rốt cuộc bao lâu mới có thể thật sự trưởng thành đây?!
Tôn Quyền thu hồi tâm tư, lại hỏi thị vệ bên cạnh:
- Có chuyện gì?.
- Khởi bâm Ngô hầu, Chu Hộ Quân cầu kiến!
Tôn Quyền mừng rỡ. Y đang muốn phái người đi tìm Chu Du, không nghĩ tới y lại tự mình đến đây, vội sai bảo:
- Mau mời y vào!
Không bao lâu, Chu Du khí vũ hiên ngang đi đến. Chu Du năm nay chỉ có hai mươi tám tuổi, bộ dạng oai hùng anh phát, phong thái phi phàm, hơn nữa am hiểu âm luật, ở Giang Đông cực kỳ trứ danh. Cố dân gian có câu nói Khúc hữu ngộ, chu lang cố”, cho nên dân chúng Giang Đông lại gọi y là Chu lang.
Tôn Quyền cũng cực kỳ coi trọng Chu Du. Sau khi y kế thừa ngôi vị của huynh trưởng đã phong cho Chu Du làm Trung hộ quân, cùng với Trưởng sử Trương Chiêu chung tay quản quân sự và chính trị ở Giang Đông.
Chu Du đi vào gian phòng, quỳ xuống hướng Tôn Quyền cúi đầu hành lễ:
- Chu Du bái kiến Ngô hầu!
- Công Cẩn không cần đa lễ, mời ngồi!
Chu Du ngồi xuống, một gã thị vệ bưng trà tới. Tôn Quyền từ trên bàn lấy ra một phần chiếu thư triều đình, nói:
- Mấy ngày hôm trước nhận được chiếu thư triều đình, yêu cầu Tôn thị Giang Đông đưa con trai trưởng đi Hứa Đô làm vật thế chấp. Chuyện này ta thật khó khăn, nếu không phụng chiếu, ta sẽ trên có tội nghịch thần trên lưng. Nếu phụng chiếu đưa huynh đệ đi Hứa Đô, chỉ sợ cũng sẽ bị người khống chế.
Chu Du lạnh lùng cười, nói :
- Ở nơi này chiếu thư là cái gì, rõ ràng là ý của Tào tặc. Năm kia, Tào tặc không phải cũng mệnh cháu của Lưu Biểu sao? Lại bị Lưu Biểu cự tuyệt rõ ràng, cũng không có thấy ai nói Lưu Biểu là nghịch thần, công đạo ở trong lòng người. Ngô hầu làm gì phải nghe theo lệnh của Tào tặc?
Tôn Quyền gật gật đầu, Công đạo ở trong lòng người “ những lời này nói đến rất đúng. Kỳ thật Tôn Quyền cũng không muốn đưa huynh đệ đi Hứa Đô làm con tin, chỉ có điều y không có chủ ý, lời khuyên của Chu Du khiến cho y hạ quyết tâm.
- Quần thần thảo luận ý kiến không dám quyết định, để cho ta do dự đến nay. Công Cẩn quả quyết, ta biết bây giờ nên làm cái gì rồi!
Chu Du Vừa cười nói:
- Kỳ thật ta đến, là muốn cùng Ngô hầu thảo luận việc tiến quân Giang Hạ. Tào Tháo chuyên tâm bình định Hà Bắc, không rảnh chú ý phía nam, Dương Châu Thứ sử Lưu Phức luyện binh ở Hoài Nam, căn cứ chú ý tra xét tình hình địch. Lưu Phức chuyên cho phòng ngự, không có lòng dạ nào xuôi nam, có thể thấy được trọng tâm Tào quân ở Hà Bắc.
- Mà Hạ Hầu Đôn ở Nam Dương đóng ba vạn quân, uy hiếp Kinh Tương, kiềm chế chủ lực của Lưu Biểu. Giang Hạ chỉ có hai vạn năm nghìn quân đội của Hoàng Tổ, sao chúng ta không nhân cơ hội này cướp lấy Giang Hạ?
Tôn Quyền thở dài, cảm thán nói:
– Ta làm sao không nghĩ, chỉ là mẫu thân bệnh nặng, ta không dám hành động mù quáng, sợ lưu lại danh bất hiếu!
Chu Du hạ giọng nói:
– Ta mời thuật sĩ đêm xem thiên tượng, mặc dù thái phu nhân bệnh nặng. nhưng tạm thời chưa có giấu hiệu ngã xuống, hơn nữa ta nghe nói Hoa Đà ở Quảng Lăng thu đồ đệ, đã sai người đi mời y. Không lâu nữa, có lẽ có thể trị bệnh được cho thái phu nhân ; nhưng thời cơ chiến đấu lại trồi qua tức thì, Ngô hầu nên ngừng đứt đoạn.
Tôn Quyền trầm tư thật lâu sau, nhân tiện nói:
- Bệnh của mẫu thân muốn trị, thời cơ chiến đấu cũng phải bắt cho được. Không bằng như vậy, trước hết mời Hoa Đà đến chữa, nếu như có thể ổn định bệnh tình mẫu thân, bất kể là chữa khỏi hay không, chúng ta trước đánh hạ Sài Tang, vì Giang Hạ lưu lại nơi sống yên ổn. Công Cẩn cảm thấy như thế nào?
Chu Du gật gật đầu, như vậy cũng đúng, y lập tức nói:
- Thuộc hạ đề cử Từ Thịnh làm tiên phong, chuẩn bị chiến đánh Bành Trạch, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Sài Tang!
/708
|