Trong đêm tối, một đoàn tùy tùng hơn sáu trăm chiếc xe lương thảo tạo thành đội quân, dọc theo quan đạo trùng trùng điệp điệp hướng tây bắc chạy tới. Chung quanh, tổng cộng có 1500 binh lính Kinh Châu hộ vệ đoàn xe.
Đi đầu là ba trăm kỵ binh mở đường, cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng có thám tử cưỡi ngựa chạy vội về, bẩm báo tình hình phía trước đường.
Lưu Cảnh đi sau quân, giục ngựa đi chậm rãi. Ở bên cạnh hắn là một xe cỏ khổ, Ngụy Diên nằm tựa vào đống cỏ khô ở bên trong, mặc dù không thương gân động cốt, nhưng dù sao cũng bị đánh ba mươi gậy, vẫn là đánh cho y máu thịt mơ hồ, không thể đi lại. Y lại không muốn ở lại trong quân doanh, chỉ có thể nằm ở trên xe lương thảo.
- Ngụy Bá trường, thương thế tốt tốt hơn chút nào chưa?
Lưu Cảnh cười hỏi, trong giọng nói tràn đầy thân thiết.
- Hổi bẩm Quân hầu, chỉ có là ngoại thương da thịt, tĩnh dưỡng vài ngày liền không sao.
Ngụy Diên từ khi đảm nhiệm Bá trường đến hiện tại đã có gần hai canh giờ, y đã thích ứng thân phận trước mắt của mình, rốt cục có thể bình ổn tỉnh thần suy xét đến một vài vấn đề rồi.
Y ở trong quân đội quan hệ với mọi người không tốt, hơn nữa quan hệ với cấp trên không hòa hợp, là quân nổi danh ngang ngược trong doanh. Truy cứu nguyên nhân cơ bản, chính là vì tâm tính của y cao ngạo, xem thường một số binh lính và quan quân cấp thấp, khinh thường làm bạn với bọn họ.
Ngụy Diên võ nghệ cao cường, giàu có mưu lược, chỉ tiếc thân thể y không gặp thời, không có được cơ hội ra mặt, giống hệt phượng hoàng trà trộn trong bầy gà cầm quyền, màu lông ảm đạm, mất đi khí thế vua bách điểu.
Nhưng hôm nay trời đưa đất đẩy làm sao mà y lại được Lưu Cảnh cứu, trở thành thủ hạ của Lưu Cảnh, làm một gã Bá trường.
Tuy rằng chức quan còn giảm một bậc, nhưng Ngụy Diên lại thấy được hy vọng. Y đi theo Quân hầu không phải là tiểu nhân vô vị, hơn nữa là cháu của Lưu Biểu.
Ngụy Diên cũng đã nghe nói về Lưu Cảnh, thậm chí bao gồm thủ trưởng y cực kỳ chán ghét, có đôi khi cũng sẽ tán gẫu, ngay cả bọn họ cũng thừa nhận Lưu Cảnh là người cháu có đầu óc nhất của Lưu Biểu.
Như vậy Ngụy Diên y đi theo Lưu Cảnh, có thể thay đổi vận mệnh hay không? Càng nghĩ, trong lòng Ngụy Diên càng rạng rỡ, trong lòng của y đối với tương lai tràn đầy chờ mong.
Con của Lưu Cảnh Thẳng đều là bao cỏ, nói không chừng một ngày nào đó Cảnh công tử sẽ thay vào. Ngụy Diên âm thầm nghĩ ngợi.
Lúc này, một gã kỵ binh chạy tới gấp, hướng Lưu Cảnh chắp tay nói:
- Quân hầu, Đặng Tướng quân cho mời!
Lưu Cảnh gật gật đầu, với Ngụy Diên cười nói:
- Mau chóng khôi phục thân thể, không cần bỏ lỡ cơ hội cuộc chiến này.
- Đa tạ Quân hầu quan tâm!
Lưu Cảnh hai chân kẹp chiến mã, chạy lên trước đội quân. Ngụy Diên nhìn hắn đi xa, cúi đầu thở dài, y cần phải khôi phục thương thế nhanh một chút, không muốn trở thành vướng bận, nhưng vẫn cứ không thể vội mà khỏi được.
…
Không bao lâu, Lưu Cảnh liền chạy đên gặp Nha tướng Đặng Võ trước đội quân. Đặng Võ là tướng lĩnh trẻ tuổi, ước chừng hai mươi bày hai mươi tám tuổi, xuất thân đại tộc Đặng thị ở Tân Dã. Dáng người trung bình, sức lực cùng bình thường, nhưng y có ý nghĩ linh hoạt, có khả năng khôn khéo, là phụ tá đắc lực được Văn Sính cực kỳ coi trọng.
- Đặng Tướng quân, ngươi tìm ta có việc sao?
Lưu Cảnh ghìm chặt chiến mã hỏi.
Đặng Võ cầm roi ngựa chỉ ra dãy núi đen ở phương xa, cười nói:
- Phía trước là tiến nhập vào địa giới Khâu Lăng rồi. Hai bên rừng cây rậm rạp, dễ dàng bị phục kích, cho nên ta nhắc nhở ngươi nên coi chừng.
Lưu Cảnh liếc qua dãy núi phương xa, lập tức trở về quay đầu ra lệnh:
- Tất cả các xe đắp vải dầu lên!
Đắp vải dầu lên chủ yếu phòng ngừa quân địch dùng hỏa tiễn tập kích xe lương thực, nhất là thu hoạch lớn cỏ khô xe bò, càng phải để phòng hỏa tiễn tập kích. Công việc của bọn lính lu bù lên, dùng vải dầu thật dày đem phủ lên xe ngựa cực kỳ chặt chẽ.
Bận rộn một hồi xong, lại yên tĩnh, Đặng Võ vừa cười chỉ hướng phía sau tây nam hướng thị trấn nói:
- Kia đã là huyện Tân Dã rồi, nhà của ta ở ngay trong huyện thành.
Huyện thành Tân Dã cũng không xa, cũng cách nhau trong vòng ba bốn dặm, tường thành thật dài ở dưới ánh trăng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Lưu Cảnh nhìn chăm chú một lát hỏi:
- Nghe nói Đặng Tướng quân là người của Tân Dã Đặng thị?
- Cũng không thể gọi là Tân Dã Đặng thị.
Đặng Võ cười cười, nói:
- Gia tộc Đặng thị chúng ta rất lớn, phân bố ở các nơi quận Nam Dương, từ đường Đặng thị ở Uyên Thành, Tân Dã chỉ là một chi trong đó, ước chừng có hơn mười dòng. Tuy nhiên cũng coi như là dòng chính, tộc trưởng Đặng thị ở Uyển Thành, là ông nội ta, còn có cai trị Kinh Châu Trung Đặng Nghĩa, cũng là tộc nhân của chúng ta.
Lúc này, Lưu Cảnh chợt nhớ tới một người, liền cười hỏi:
- Đặng thị gia tộc có một người nào tên là Đặng Ngải không?
Đặng Võ ngẩn ra, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn phía Lưu Cảnh, trả lời:
- Đúng là có Đặng Ngải.
- Đúng là hơi cà lăm, mồm miệng không rõ ràng lắm, hiện tại hăn là vẫn là một đứa bé.
Đặng Võ ha hả mỉm cười, đáp:
- Cảnh công tử sao lại biết khuyển từ?
Lần này Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, hoá ra Đặng Võ chính là phụ thân của Đặng Ngải, không tưởng được! Chỉ là điều này. . . mình phải giải thích việc mình biết Đặng Ngải như thế nào đây?
Lưu Cảnh tâm niệm Xoay chuyển cực nhanh, cười nói:
- Khi ta và Tử Long tướng quân nói chuyện phiếm có nghe nói lệnh lang thiên tư thông minh, sách đã đọc qua rồi gặp qua là không quên được, ở Tân Dã được vinh danh là thần đồng.
Nghe người khác khen con mình, bất cứ kẻ nào đều thật cao hứng, Đặng Võ quả thật vì con mà vẻ vang. Con của y Đặng Ngải tuy rằng mồm miệng không rõ, nhưng thông minh hơn người, đọc sách là không quên được, từ khi ba tuổi liền được vinh danh là thần đồng, hiện tại đã tám tuổi rồi, ở huyện Tân Dã có rất danh tiếng. Nếu như là Triệu Vân nói cho Lưu Cảnh, đó cũng là hợp tình lý.
- Cảnh công tử quá khen, khuyển tử chỉ là hơi khôn vặt thôi! Ta hy vọng nó sau khi lớn lên có thể văn võ song toàn, trở thành trụ cột của quốc gia.
Hai người nói xong, đoàn xe liền chậm rãi đi vào thung lũng. Hai bên đều là đồi núi thấp, đồi núi cao nhất cũng không quá vài chục trượng, thế núi tròn, rừng cây dầy đặc, đúng là một nơi dễ dàng bị phục kích.
Binh sĩ Kinh Châu đều đề cao cảnh giác, tay cầm tấm chắn, nhìn chăm chú vào đường núi hai bên, năm trăm quân đội của Lưu Cảnh phụ trách đoạn sau, kéo dài ước một dặm, hộ vệ hai trăm chiêc xe lương thực.
Trong xe ngựa, Ngụy Diên chau mày, kinh nghiệm của y rất phong phú, cũng cảm giác được địa hình bât lợi, loại địa hình này quá dề dàng bị phục kích.
- Lưu tướng quân!
Y thấp giọng gọi Lưu Hổ, đảm nhiệm Đồn trưởng, Lưu Hổ là người trực tiếp lãnh đạo y. Lưu Hổ lúc này không hề cưỡi ngựa, đi theo quân đội đi bộ, một tay mang theo Phách Sơn thái đao của gã, một tay cầm tấm chắn, hết sức chăm chú nhìn rừng cây trên núi, không nghe thấy Ngụy Diên gọi mình.
- Lưu tướng quân!
Ngụy Diên lại gọi một tiếng, Lưu Hổ lúc này mới nghe thấy, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngụy Diên, hỏi:
- Ngươi kêu ta?
Gã có thành kiến với Ngụy Diên, vẫn cho rằng y là tên ngang ngược, nhưng Lưu Cảnh lại không cho gã ác đãi Ngụy Diên. Lưu Hổ chỉ có thể dùng phương thức của chính mình để diễn tả sự không thích với Ngụy Diên, chính là không cho y gọi mình là lão Hổ.
Binh lính trẻ tuổi trong quân đều gọi gã là Hổ ca, mà binh lính lớn tuổi thì gọi gã là lão Hồ, gã rất thích, bình thường rất chán ghét người khác gọi gã là Lưu Đồn trưởng, hoặc là Lưu tướng quân. Chỉ có người gã không thích, mới có thể gọi gã như vậy.
- Chuyện gì?
Lưu Hổ lại lớn tiếng hỏi.
- Lưu tướng quân, ta đề nghị binh lính nên đứng ở hai bên súc vật, xe ngựa đắp vải dầu lên không sợ hỏa tiễn, nhưng súc vật không có phòng hộ, bị tên bắn lén, thì hỏng bét rồi!
Lưu Hổ ngẫm nghĩ một chút, điều này cũng đúng. Nếu súc vật bị bắn chết, xe lương thực cũng liền không thể hành động, đó là một đề nghị tốt lắm. Ấn tượng của gã với Ngụy Diên lập tức tốt thêm vài phần, dựng thẳng ngón cái lên tán dương:
- Đề nghị của ngươi không tồi!
Gã lập tức chỉ bảo binh lính bên người, ra lệnh:
- Đi theo hai bên súc vật, dùng tấm chắn ngăn trở cho chúng!
Phương án tốt truyền rất nhanh, không bao lâu, gần như tất cả Đồn trưởng đều lệnh cho binh lính bảo hộ súc vật. Hơn sáu trăm chiếc xe bò, 1500 tên lính, tuy rằng không thể hoàn toàn che ở súc vật, tuy nhiên có binh lính đi bên cạnh súc vật, đối với súc vật bảo hộ được tăng cường lên rất nhiều.
- Lão Ngụy!
Lưu Hổ chốc lát thay đổi cách nhìn, gã sẽ trở nên hết sức thân mật, mặc dù lúc trước, trong lòng của gã còn lẩm bẩm Ngụy ngang ngược này như thế nào lại theo mình. Nhưng lúc này, gã liền quên luôn sự phản cảm với Ngụy Diên, thân thiết gọi y là lão Ngụy...
- Ngươi nói nếu có Tào phục kích, chính là kỵ binh sao?
Ngụy Diên khẽ cười nói:
- Nếu như là kỵ binh mà nói..., sẽ không cần lo lắng rồi, bởi vì tuyệt đối sẽ không vượt qua hai trăm người.
- Vì sao?
Lưu Hổ không hiểu hỏi.
- Bởi vì kỵ binh không thích hợp tác chiến ở rừng, bọn họ thích hợp ở cánh đồng rộng lớn tấn công hơn. Nếu như là ba trăm kỵ binh trở lên, nhất định sẽ ở cánh đồng rộng lớn trên đất bằng phăng tập kích chúng ta, chỉ có kỵ binh quy mô nhỏ trinh sát tuần tra mới có thể bởi vì binh lực ít mà mai phục trong rừng cây. Cho nên, nếu có phục binh, chỉ có thể là bộ binh, nhiều nhất lại thêm chút ít kỵ binh.
Lưu Hổ bừng tỉnh đại ngộ, kinh nghiệm thực chiến này gã chưa bao giờ hiêu, bây giờ là Ngụy Diên dạy cho gã, gã từ đáy lòng tán thưởng:
- Lão Ngụy, ngươi được lắm đấy!
Ngụy Diên cũng mỉm cười, y phát hiện người lãnh đạo trực tiếp này rất thật thà chất phác đáng yêu, trong lòng không có chút lòng dạ riêng, mà Lưu Cảnh lại làm cho y có cảm giác hơi sợ hãi, đi theo lão Hổ này lăn lộn thật ra là việc vui vẻ nhất, y bắt đầu hơi thích con người Lưu Hổ này rồi.
…
Con đường dài của thung lũng này ước chừng hơn mười dặm, dọc đường bóng cây dày đặc, che lấp đường, một loại hơi thở nguy hiểm bao phủ rừng, mặc dù trinh thám cũng không phát hiện có Tào quân mai phục, nhưng tất cả binh lính đều cảm giác được một tia bất an, đến súc vật cũng có chút bực bội đứng lên.
Lúc này, có kỵ binh tại phía trước hô to:
- Tướng quân, đường phía trước bị cây lớn ngăn cản!
Đặng Võ và Lưu Cảnh nhìn nhau, đồng thời hô một tiếng: - Không hay rồi!
Phía trước có cây lớn chặn đường, vậy trình thám kia đi đâu rồi?
Lưu Cảnh vội la lên:
– Ta đi phía sau quân!
Không đợi Đặng Võ đồng ý, hắn quay đầu ngựa chạy lại về phía hậu quân, vừa hô to:
- Toàn quân dừng lại, có phục binh, cảnh giác!
Đội quân lập tức vô cùng khẩn trương, tất cả binh lính đều nhìn thẳng hai bên. Đúng lúc này, một gã phu xe kêu thảm một tiếng, trên cổ trúng một mũi tên, từ trên xe bò ngã xuống. Ngay sau đó không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, liên tiếp, đều là người phu xe, một vòng tên bắn lén về sau, hơn ba mươi phu xe bị trúng tên.
Ngay khi tên băn lén phát ra, từ trong rừng cây băn ra mấy trăm hỏa tiễn dài, dày đặc lửa mở rộ ở trong trời đêm, xẹt qua bắn thẳng đến xe bò.
Nhưng trên xe bò có che vải dày, loại vải dầu này trải qua xử lý đặc biệt, dày nghiêm mật, không thấm nước vả lại phòng cháy. Hỏa tiễn bắn trúng xe bò, nhưng không cách nào châm lương thảo, lập tức bị binh lính dùng cành trúc cây chổi dập tắt.
Nhưng ở phía sau, vẫn có một chiếc xe cỏ khô bị cháy, rất nhanh ánh lửa phóng lên cao. Một con trâu bức đứt càng xe, chạy loạn đi, khiến đội quân hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp tới, mãnh liệt đâm trường thương, lực đánh chiến mã vào khiến lực của kiếm dài mạnh mẽ dị thường, mũi thương rất sắc nhọn đâm xuyên qua đầu bò. Con trâu điên ngã xuống đất mà chết, Lưu Cảnh rút thương ra hét lớn:
- Mọi người không được hỗn loạn, tập trung đến bên cạnh ta đi!
Binh lính hỗn loạn thoáng bình tĩnh trở lại, mười mấy người đẩy ngã chiếc xe ngựa bị thiêu đốt, ngăn cỏ khô chưa bị cháy lan rộng ra. Bọn lính đều dựa quanh Lưu Cảnh, mũi tên bỗng nhiên ngừng, trở nên an tĩnh dị thường, tựa như dấu hiệu của trận mưa bão sắp tới.
Bỗng nhiên, hai bên trong rừng cây phát ra một mảnh tiếng kêu, hơn ngàn binh lính Tào quân ẩn nấp ở trong rừng cây chen chúc lao ra, giết tới đoàn xe lương thực Kinh Châu.
Đi đầu là ba trăm kỵ binh mở đường, cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng có thám tử cưỡi ngựa chạy vội về, bẩm báo tình hình phía trước đường.
Lưu Cảnh đi sau quân, giục ngựa đi chậm rãi. Ở bên cạnh hắn là một xe cỏ khổ, Ngụy Diên nằm tựa vào đống cỏ khô ở bên trong, mặc dù không thương gân động cốt, nhưng dù sao cũng bị đánh ba mươi gậy, vẫn là đánh cho y máu thịt mơ hồ, không thể đi lại. Y lại không muốn ở lại trong quân doanh, chỉ có thể nằm ở trên xe lương thảo.
- Ngụy Bá trường, thương thế tốt tốt hơn chút nào chưa?
Lưu Cảnh cười hỏi, trong giọng nói tràn đầy thân thiết.
- Hổi bẩm Quân hầu, chỉ có là ngoại thương da thịt, tĩnh dưỡng vài ngày liền không sao.
Ngụy Diên từ khi đảm nhiệm Bá trường đến hiện tại đã có gần hai canh giờ, y đã thích ứng thân phận trước mắt của mình, rốt cục có thể bình ổn tỉnh thần suy xét đến một vài vấn đề rồi.
Y ở trong quân đội quan hệ với mọi người không tốt, hơn nữa quan hệ với cấp trên không hòa hợp, là quân nổi danh ngang ngược trong doanh. Truy cứu nguyên nhân cơ bản, chính là vì tâm tính của y cao ngạo, xem thường một số binh lính và quan quân cấp thấp, khinh thường làm bạn với bọn họ.
Ngụy Diên võ nghệ cao cường, giàu có mưu lược, chỉ tiếc thân thể y không gặp thời, không có được cơ hội ra mặt, giống hệt phượng hoàng trà trộn trong bầy gà cầm quyền, màu lông ảm đạm, mất đi khí thế vua bách điểu.
Nhưng hôm nay trời đưa đất đẩy làm sao mà y lại được Lưu Cảnh cứu, trở thành thủ hạ của Lưu Cảnh, làm một gã Bá trường.
Tuy rằng chức quan còn giảm một bậc, nhưng Ngụy Diên lại thấy được hy vọng. Y đi theo Quân hầu không phải là tiểu nhân vô vị, hơn nữa là cháu của Lưu Biểu.
Ngụy Diên cũng đã nghe nói về Lưu Cảnh, thậm chí bao gồm thủ trưởng y cực kỳ chán ghét, có đôi khi cũng sẽ tán gẫu, ngay cả bọn họ cũng thừa nhận Lưu Cảnh là người cháu có đầu óc nhất của Lưu Biểu.
Như vậy Ngụy Diên y đi theo Lưu Cảnh, có thể thay đổi vận mệnh hay không? Càng nghĩ, trong lòng Ngụy Diên càng rạng rỡ, trong lòng của y đối với tương lai tràn đầy chờ mong.
Con của Lưu Cảnh Thẳng đều là bao cỏ, nói không chừng một ngày nào đó Cảnh công tử sẽ thay vào. Ngụy Diên âm thầm nghĩ ngợi.
Lúc này, một gã kỵ binh chạy tới gấp, hướng Lưu Cảnh chắp tay nói:
- Quân hầu, Đặng Tướng quân cho mời!
Lưu Cảnh gật gật đầu, với Ngụy Diên cười nói:
- Mau chóng khôi phục thân thể, không cần bỏ lỡ cơ hội cuộc chiến này.
- Đa tạ Quân hầu quan tâm!
Lưu Cảnh hai chân kẹp chiến mã, chạy lên trước đội quân. Ngụy Diên nhìn hắn đi xa, cúi đầu thở dài, y cần phải khôi phục thương thế nhanh một chút, không muốn trở thành vướng bận, nhưng vẫn cứ không thể vội mà khỏi được.
…
Không bao lâu, Lưu Cảnh liền chạy đên gặp Nha tướng Đặng Võ trước đội quân. Đặng Võ là tướng lĩnh trẻ tuổi, ước chừng hai mươi bày hai mươi tám tuổi, xuất thân đại tộc Đặng thị ở Tân Dã. Dáng người trung bình, sức lực cùng bình thường, nhưng y có ý nghĩ linh hoạt, có khả năng khôn khéo, là phụ tá đắc lực được Văn Sính cực kỳ coi trọng.
- Đặng Tướng quân, ngươi tìm ta có việc sao?
Lưu Cảnh ghìm chặt chiến mã hỏi.
Đặng Võ cầm roi ngựa chỉ ra dãy núi đen ở phương xa, cười nói:
- Phía trước là tiến nhập vào địa giới Khâu Lăng rồi. Hai bên rừng cây rậm rạp, dễ dàng bị phục kích, cho nên ta nhắc nhở ngươi nên coi chừng.
Lưu Cảnh liếc qua dãy núi phương xa, lập tức trở về quay đầu ra lệnh:
- Tất cả các xe đắp vải dầu lên!
Đắp vải dầu lên chủ yếu phòng ngừa quân địch dùng hỏa tiễn tập kích xe lương thực, nhất là thu hoạch lớn cỏ khô xe bò, càng phải để phòng hỏa tiễn tập kích. Công việc của bọn lính lu bù lên, dùng vải dầu thật dày đem phủ lên xe ngựa cực kỳ chặt chẽ.
Bận rộn một hồi xong, lại yên tĩnh, Đặng Võ vừa cười chỉ hướng phía sau tây nam hướng thị trấn nói:
- Kia đã là huyện Tân Dã rồi, nhà của ta ở ngay trong huyện thành.
Huyện thành Tân Dã cũng không xa, cũng cách nhau trong vòng ba bốn dặm, tường thành thật dài ở dưới ánh trăng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Lưu Cảnh nhìn chăm chú một lát hỏi:
- Nghe nói Đặng Tướng quân là người của Tân Dã Đặng thị?
- Cũng không thể gọi là Tân Dã Đặng thị.
Đặng Võ cười cười, nói:
- Gia tộc Đặng thị chúng ta rất lớn, phân bố ở các nơi quận Nam Dương, từ đường Đặng thị ở Uyên Thành, Tân Dã chỉ là một chi trong đó, ước chừng có hơn mười dòng. Tuy nhiên cũng coi như là dòng chính, tộc trưởng Đặng thị ở Uyển Thành, là ông nội ta, còn có cai trị Kinh Châu Trung Đặng Nghĩa, cũng là tộc nhân của chúng ta.
Lúc này, Lưu Cảnh chợt nhớ tới một người, liền cười hỏi:
- Đặng thị gia tộc có một người nào tên là Đặng Ngải không?
Đặng Võ ngẩn ra, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn phía Lưu Cảnh, trả lời:
- Đúng là có Đặng Ngải.
- Đúng là hơi cà lăm, mồm miệng không rõ ràng lắm, hiện tại hăn là vẫn là một đứa bé.
Đặng Võ ha hả mỉm cười, đáp:
- Cảnh công tử sao lại biết khuyển từ?
Lần này Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, hoá ra Đặng Võ chính là phụ thân của Đặng Ngải, không tưởng được! Chỉ là điều này. . . mình phải giải thích việc mình biết Đặng Ngải như thế nào đây?
Lưu Cảnh tâm niệm Xoay chuyển cực nhanh, cười nói:
- Khi ta và Tử Long tướng quân nói chuyện phiếm có nghe nói lệnh lang thiên tư thông minh, sách đã đọc qua rồi gặp qua là không quên được, ở Tân Dã được vinh danh là thần đồng.
Nghe người khác khen con mình, bất cứ kẻ nào đều thật cao hứng, Đặng Võ quả thật vì con mà vẻ vang. Con của y Đặng Ngải tuy rằng mồm miệng không rõ, nhưng thông minh hơn người, đọc sách là không quên được, từ khi ba tuổi liền được vinh danh là thần đồng, hiện tại đã tám tuổi rồi, ở huyện Tân Dã có rất danh tiếng. Nếu như là Triệu Vân nói cho Lưu Cảnh, đó cũng là hợp tình lý.
- Cảnh công tử quá khen, khuyển tử chỉ là hơi khôn vặt thôi! Ta hy vọng nó sau khi lớn lên có thể văn võ song toàn, trở thành trụ cột của quốc gia.
Hai người nói xong, đoàn xe liền chậm rãi đi vào thung lũng. Hai bên đều là đồi núi thấp, đồi núi cao nhất cũng không quá vài chục trượng, thế núi tròn, rừng cây dầy đặc, đúng là một nơi dễ dàng bị phục kích.
Binh sĩ Kinh Châu đều đề cao cảnh giác, tay cầm tấm chắn, nhìn chăm chú vào đường núi hai bên, năm trăm quân đội của Lưu Cảnh phụ trách đoạn sau, kéo dài ước một dặm, hộ vệ hai trăm chiêc xe lương thực.
Trong xe ngựa, Ngụy Diên chau mày, kinh nghiệm của y rất phong phú, cũng cảm giác được địa hình bât lợi, loại địa hình này quá dề dàng bị phục kích.
- Lưu tướng quân!
Y thấp giọng gọi Lưu Hổ, đảm nhiệm Đồn trưởng, Lưu Hổ là người trực tiếp lãnh đạo y. Lưu Hổ lúc này không hề cưỡi ngựa, đi theo quân đội đi bộ, một tay mang theo Phách Sơn thái đao của gã, một tay cầm tấm chắn, hết sức chăm chú nhìn rừng cây trên núi, không nghe thấy Ngụy Diên gọi mình.
- Lưu tướng quân!
Ngụy Diên lại gọi một tiếng, Lưu Hổ lúc này mới nghe thấy, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngụy Diên, hỏi:
- Ngươi kêu ta?
Gã có thành kiến với Ngụy Diên, vẫn cho rằng y là tên ngang ngược, nhưng Lưu Cảnh lại không cho gã ác đãi Ngụy Diên. Lưu Hổ chỉ có thể dùng phương thức của chính mình để diễn tả sự không thích với Ngụy Diên, chính là không cho y gọi mình là lão Hổ.
Binh lính trẻ tuổi trong quân đều gọi gã là Hổ ca, mà binh lính lớn tuổi thì gọi gã là lão Hồ, gã rất thích, bình thường rất chán ghét người khác gọi gã là Lưu Đồn trưởng, hoặc là Lưu tướng quân. Chỉ có người gã không thích, mới có thể gọi gã như vậy.
- Chuyện gì?
Lưu Hổ lại lớn tiếng hỏi.
- Lưu tướng quân, ta đề nghị binh lính nên đứng ở hai bên súc vật, xe ngựa đắp vải dầu lên không sợ hỏa tiễn, nhưng súc vật không có phòng hộ, bị tên bắn lén, thì hỏng bét rồi!
Lưu Hổ ngẫm nghĩ một chút, điều này cũng đúng. Nếu súc vật bị bắn chết, xe lương thực cũng liền không thể hành động, đó là một đề nghị tốt lắm. Ấn tượng của gã với Ngụy Diên lập tức tốt thêm vài phần, dựng thẳng ngón cái lên tán dương:
- Đề nghị của ngươi không tồi!
Gã lập tức chỉ bảo binh lính bên người, ra lệnh:
- Đi theo hai bên súc vật, dùng tấm chắn ngăn trở cho chúng!
Phương án tốt truyền rất nhanh, không bao lâu, gần như tất cả Đồn trưởng đều lệnh cho binh lính bảo hộ súc vật. Hơn sáu trăm chiếc xe bò, 1500 tên lính, tuy rằng không thể hoàn toàn che ở súc vật, tuy nhiên có binh lính đi bên cạnh súc vật, đối với súc vật bảo hộ được tăng cường lên rất nhiều.
- Lão Ngụy!
Lưu Hổ chốc lát thay đổi cách nhìn, gã sẽ trở nên hết sức thân mật, mặc dù lúc trước, trong lòng của gã còn lẩm bẩm Ngụy ngang ngược này như thế nào lại theo mình. Nhưng lúc này, gã liền quên luôn sự phản cảm với Ngụy Diên, thân thiết gọi y là lão Ngụy...
- Ngươi nói nếu có Tào phục kích, chính là kỵ binh sao?
Ngụy Diên khẽ cười nói:
- Nếu như là kỵ binh mà nói..., sẽ không cần lo lắng rồi, bởi vì tuyệt đối sẽ không vượt qua hai trăm người.
- Vì sao?
Lưu Hổ không hiểu hỏi.
- Bởi vì kỵ binh không thích hợp tác chiến ở rừng, bọn họ thích hợp ở cánh đồng rộng lớn tấn công hơn. Nếu như là ba trăm kỵ binh trở lên, nhất định sẽ ở cánh đồng rộng lớn trên đất bằng phăng tập kích chúng ta, chỉ có kỵ binh quy mô nhỏ trinh sát tuần tra mới có thể bởi vì binh lực ít mà mai phục trong rừng cây. Cho nên, nếu có phục binh, chỉ có thể là bộ binh, nhiều nhất lại thêm chút ít kỵ binh.
Lưu Hổ bừng tỉnh đại ngộ, kinh nghiệm thực chiến này gã chưa bao giờ hiêu, bây giờ là Ngụy Diên dạy cho gã, gã từ đáy lòng tán thưởng:
- Lão Ngụy, ngươi được lắm đấy!
Ngụy Diên cũng mỉm cười, y phát hiện người lãnh đạo trực tiếp này rất thật thà chất phác đáng yêu, trong lòng không có chút lòng dạ riêng, mà Lưu Cảnh lại làm cho y có cảm giác hơi sợ hãi, đi theo lão Hổ này lăn lộn thật ra là việc vui vẻ nhất, y bắt đầu hơi thích con người Lưu Hổ này rồi.
…
Con đường dài của thung lũng này ước chừng hơn mười dặm, dọc đường bóng cây dày đặc, che lấp đường, một loại hơi thở nguy hiểm bao phủ rừng, mặc dù trinh thám cũng không phát hiện có Tào quân mai phục, nhưng tất cả binh lính đều cảm giác được một tia bất an, đến súc vật cũng có chút bực bội đứng lên.
Lúc này, có kỵ binh tại phía trước hô to:
- Tướng quân, đường phía trước bị cây lớn ngăn cản!
Đặng Võ và Lưu Cảnh nhìn nhau, đồng thời hô một tiếng: - Không hay rồi!
Phía trước có cây lớn chặn đường, vậy trình thám kia đi đâu rồi?
Lưu Cảnh vội la lên:
– Ta đi phía sau quân!
Không đợi Đặng Võ đồng ý, hắn quay đầu ngựa chạy lại về phía hậu quân, vừa hô to:
- Toàn quân dừng lại, có phục binh, cảnh giác!
Đội quân lập tức vô cùng khẩn trương, tất cả binh lính đều nhìn thẳng hai bên. Đúng lúc này, một gã phu xe kêu thảm một tiếng, trên cổ trúng một mũi tên, từ trên xe bò ngã xuống. Ngay sau đó không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, liên tiếp, đều là người phu xe, một vòng tên bắn lén về sau, hơn ba mươi phu xe bị trúng tên.
Ngay khi tên băn lén phát ra, từ trong rừng cây băn ra mấy trăm hỏa tiễn dài, dày đặc lửa mở rộ ở trong trời đêm, xẹt qua bắn thẳng đến xe bò.
Nhưng trên xe bò có che vải dày, loại vải dầu này trải qua xử lý đặc biệt, dày nghiêm mật, không thấm nước vả lại phòng cháy. Hỏa tiễn bắn trúng xe bò, nhưng không cách nào châm lương thảo, lập tức bị binh lính dùng cành trúc cây chổi dập tắt.
Nhưng ở phía sau, vẫn có một chiếc xe cỏ khô bị cháy, rất nhanh ánh lửa phóng lên cao. Một con trâu bức đứt càng xe, chạy loạn đi, khiến đội quân hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này, Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp tới, mãnh liệt đâm trường thương, lực đánh chiến mã vào khiến lực của kiếm dài mạnh mẽ dị thường, mũi thương rất sắc nhọn đâm xuyên qua đầu bò. Con trâu điên ngã xuống đất mà chết, Lưu Cảnh rút thương ra hét lớn:
- Mọi người không được hỗn loạn, tập trung đến bên cạnh ta đi!
Binh lính hỗn loạn thoáng bình tĩnh trở lại, mười mấy người đẩy ngã chiếc xe ngựa bị thiêu đốt, ngăn cỏ khô chưa bị cháy lan rộng ra. Bọn lính đều dựa quanh Lưu Cảnh, mũi tên bỗng nhiên ngừng, trở nên an tĩnh dị thường, tựa như dấu hiệu của trận mưa bão sắp tới.
Bỗng nhiên, hai bên trong rừng cây phát ra một mảnh tiếng kêu, hơn ngàn binh lính Tào quân ẩn nấp ở trong rừng cây chen chúc lao ra, giết tới đoàn xe lương thực Kinh Châu.
/708
|