Sáng hôm sau mọi chuyện đều diễn ra như dự kiến. Lúc Hoàng Chi Nhi cùng các quan y đưa ra những biện pháp giải quyết thì tên đội trưởng liền cầm tư liệu điều tra tới bẩm báo.
Kiên Vĩnh đang ngồi một bên trầm tư thì ngước mặt lên, ra hiệu cho hắn bước vào.
Tên đội trưởng kín đáo đưa mắt nhìn Hoàng Chi Nhi một chút rồi nghiêm cẩn cất tiếng:
" Bẩm Kiên thống lĩnh tình hình bệnh dịch ở thôn Lộc Thảo đã được giải quyết."
Các quan y nghe xong thì sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau rồi đều cất tiếng :
" Làm sao có thể? Ngươi tận mắt thấy?"
Kiên Vĩnh cũng nhíu mày rậm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tên đội trưởng, vỗ mạnh bàn " Rầm " nói:
" Ngươi làm việc cho triều đình mà lại dám làm việc tất trách, qua loa như vậy?!!!"
Tình hình bệnh dịch này nguy hiểm đến ngay cả Hoàng Thượng cũng phải phái rất nhiều thái y chuyên dụng tới đây. Làm sao một thôn nghèo nàn có thể tự sinh tự diệt được.
Tên đội trưởng lập tức cúi đầu.
Hoàng Chi Nhi đưa mắt nhìn Kiên Vĩnh rồi cất tiếng:
" Là ta đã phái người tới trước, không ngờ lại thuận lợi giúp thôn An Lộc thoát khỏi."
Kiên Vĩnh và các quan y đồng loạt nhìn ả.
Khuôn mặt bình thường nhưng từ trong thân phát ra khí tức tự tin làm người ta phải lưu tâm.
Kiên Vĩnh mặt không đổi sắc nhìn Hoàng Chi Nhi, môi nhạt khẽ vẽ ra một nụ cười nhạt, giọng nói dịu xuống:
" Đã biết tài năng y thuật của Hoàng Dược Sư cao minh. Chuyến đi lần này có lẽ không phụ sự ủy thác của hoàng thượng."
Các quan y cũng phụ họa, trong lòng thì thầm tính toán. Lần này chỉ e không còn được trọng dụng như trước. Tuy có chút ganh tỵ nhưng người ta chỉ trong thời gian ngắn phái người chữa bệnh dịch nguy hiểm này. Còn mình thì vẫn đang dốc lòng nghiên cứu. Quả thật khoảng cách quá xa.
Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Tên đội trưởng đang cúi đầu thì trong mắt xẹt qua tia nhạo báng.
Hoàng Chi Nhi đã âm thầm tính toán, phương pháp trị liệu có lẽ không giống nhưng với những người dân nghèo chỉ biết làm việc kiếm cái ăn cái mặc thì kết quả mới là quan trọng.
Nghe xong lời nói đầy ẩn ý của Kiên Vĩnh thì ả chỉ bình thản đáp:
" Thật ra ta cũng muốn nói rõ với Kiên thống lĩnh. Nhưng vì thời gian bận rộn, không thể xem xét tình hình. Vừa đúng lúc có thông báo này. Ta cũng không giấu diếm. Mong Kiên thống lĩnh không trách tội ta tùy ý làm việc."
Kiên Vĩnh vội phất tay, nhẹ nhàng nói:
" Làm sao có thể chứ."
" Chuyện bệnh dịch này nếu Hoàng Dược Sư đã có phương thuốc chữa trị thì hãy mang ra. Các quan y khác sẽ trợ giúp nàng một tay. Chuyện này có thể giải quyết càng sớm thì... càng tốt." Nói xong thì mỉm cười thân thiện với Hoàng Chi Nhi.
Ả cũng không phụ lòng sự chờ mong của mọi người ở đây. Tay mềm nhẹ nhàng lấy trong ống tay áo ra một toa thuốc.
Mấy quan y ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú.
Hành thái y may mắn đứng gần, đọc được đầu tiên. Nhưng càng đọc, mày hoa râm càng trừng to, không thể tin nhìn Hoàng Chi Nhi, tay run lẩy bẩy chỉ chỉ vào ả nói ngắt quảng:
" Đâ...yy... rỏ...ràng àng ....là là thuốc..thuốc độc...."
Câu đó vừa rơi xuống không khí trong phòng liền đông lạnh.
Ánh mắt nghi ngờ, khó tin đều đồng loạt đâm thẳng vào người ả.
Kiên Vĩnh đang ngồi một bên trầm tư thì ngước mặt lên, ra hiệu cho hắn bước vào.
Tên đội trưởng kín đáo đưa mắt nhìn Hoàng Chi Nhi một chút rồi nghiêm cẩn cất tiếng:
" Bẩm Kiên thống lĩnh tình hình bệnh dịch ở thôn Lộc Thảo đã được giải quyết."
Các quan y nghe xong thì sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau rồi đều cất tiếng :
" Làm sao có thể? Ngươi tận mắt thấy?"
Kiên Vĩnh cũng nhíu mày rậm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tên đội trưởng, vỗ mạnh bàn " Rầm " nói:
" Ngươi làm việc cho triều đình mà lại dám làm việc tất trách, qua loa như vậy?!!!"
Tình hình bệnh dịch này nguy hiểm đến ngay cả Hoàng Thượng cũng phải phái rất nhiều thái y chuyên dụng tới đây. Làm sao một thôn nghèo nàn có thể tự sinh tự diệt được.
Tên đội trưởng lập tức cúi đầu.
Hoàng Chi Nhi đưa mắt nhìn Kiên Vĩnh rồi cất tiếng:
" Là ta đã phái người tới trước, không ngờ lại thuận lợi giúp thôn An Lộc thoát khỏi."
Kiên Vĩnh và các quan y đồng loạt nhìn ả.
Khuôn mặt bình thường nhưng từ trong thân phát ra khí tức tự tin làm người ta phải lưu tâm.
Kiên Vĩnh mặt không đổi sắc nhìn Hoàng Chi Nhi, môi nhạt khẽ vẽ ra một nụ cười nhạt, giọng nói dịu xuống:
" Đã biết tài năng y thuật của Hoàng Dược Sư cao minh. Chuyến đi lần này có lẽ không phụ sự ủy thác của hoàng thượng."
Các quan y cũng phụ họa, trong lòng thì thầm tính toán. Lần này chỉ e không còn được trọng dụng như trước. Tuy có chút ganh tỵ nhưng người ta chỉ trong thời gian ngắn phái người chữa bệnh dịch nguy hiểm này. Còn mình thì vẫn đang dốc lòng nghiên cứu. Quả thật khoảng cách quá xa.
Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Tên đội trưởng đang cúi đầu thì trong mắt xẹt qua tia nhạo báng.
Hoàng Chi Nhi đã âm thầm tính toán, phương pháp trị liệu có lẽ không giống nhưng với những người dân nghèo chỉ biết làm việc kiếm cái ăn cái mặc thì kết quả mới là quan trọng.
Nghe xong lời nói đầy ẩn ý của Kiên Vĩnh thì ả chỉ bình thản đáp:
" Thật ra ta cũng muốn nói rõ với Kiên thống lĩnh. Nhưng vì thời gian bận rộn, không thể xem xét tình hình. Vừa đúng lúc có thông báo này. Ta cũng không giấu diếm. Mong Kiên thống lĩnh không trách tội ta tùy ý làm việc."
Kiên Vĩnh vội phất tay, nhẹ nhàng nói:
" Làm sao có thể chứ."
" Chuyện bệnh dịch này nếu Hoàng Dược Sư đã có phương thuốc chữa trị thì hãy mang ra. Các quan y khác sẽ trợ giúp nàng một tay. Chuyện này có thể giải quyết càng sớm thì... càng tốt." Nói xong thì mỉm cười thân thiện với Hoàng Chi Nhi.
Ả cũng không phụ lòng sự chờ mong của mọi người ở đây. Tay mềm nhẹ nhàng lấy trong ống tay áo ra một toa thuốc.
Mấy quan y ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú.
Hành thái y may mắn đứng gần, đọc được đầu tiên. Nhưng càng đọc, mày hoa râm càng trừng to, không thể tin nhìn Hoàng Chi Nhi, tay run lẩy bẩy chỉ chỉ vào ả nói ngắt quảng:
" Đâ...yy... rỏ...ràng àng ....là là thuốc..thuốc độc...."
Câu đó vừa rơi xuống không khí trong phòng liền đông lạnh.
Ánh mắt nghi ngờ, khó tin đều đồng loạt đâm thẳng vào người ả.
/27
|