Phàn Cảnh không nói gì, nằm im trên đất, một đôi mắt trong suốt bị tức giận nhuộm đỏ bừng, mà trong nội tâm dâng lên mười phần tức giận cùng hối hận.
Một năm trước Phi Yến tức giận trốn đi, làm cho hắn lo lắng không thôi, nhưng mà sau lại nghe nói nàng ở kinh thành sống trong nhà bá thúc thì cũng không gấp tìm đến, cũng có chút tâm tư, bởi vì hắn biết Phi Yến chính là tức giận mình lại thành thân cùng người khác nên nghĩ trước sắp xếp lại nơi này sau mới lo đến truyện tình cảm, cũng là chờ Phi Yến bình tĩnh nguôi giận xong lại đi tìm nàng.
Phi Yến yêu mình, điểm ấy hắn luôn luôn tràn ngập tự tin, nàng cùng mình ở Núi Bạch Lộ khởi nghĩa, sớm chiều đều ở chung, có bao nhiêu là tình thâm? Một đôi mắt phượng sáng rực ở trong doanh tướng hơi e lệ, lại lớn mật đuổi theo hình bóng chính mình.
Hắn tự tin nghĩ Phi Yến chỉ thích minhd, sẽ không yêu người bên ngoài, cho dù nhất thời bị tức giận cùng đau lòng, đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết, chung quy nàng sẽ quay về bên cạnh mình.
Nhưng mà thiên tính vạn tính, hắn không ngờ tới rằng, trân bảo này mình đã giấu kín ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng sớm đã cóác lang ở nơi đen tối dòm ngó.
Kiêu Vương chính là vị công tử ngày đó, hắn rõ ràng đã sớm biết được thân phận thật của Phi Yến, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn không tiếng động, đợi đến khi Phi Yến cùng mình xảy ra hiểu lầm, trở về kinh thành thì liền ra tay, tiến hành quỷ kế làm cho hoàng thượng ra thánh chỉđem Phi Yến gả treo Kiêu Vương, nhìn qua tưởng trùng hợp, thật ra làđã tỉ mỉ tính toán sắp xếp.
Nếu sớm biết, hắn tuyệt đối không để cho Phi Yến rời xa mình nửa bước!
Ba thủ hạ của Phàn Cảnh, vừa thấy chủ tử bị quản chế, vội vã xông lên muốn cứu giá, mà trên núi cung thủđồng loạt đem mũi tên hướng tới ngực Kiêu Vương.
Nhưng Kiêu Vương cũng đã tiếp nhận bảo kiếm từ thị vệ bên cạnh, đặt xuống cổ họng Phàn Cảnh: Phàn tướng quân, bổn vương chưa bao giờđánh chó ngó mặt chủ, nếu ngươi thuận theo đánh cược, bổn vương đương nhiên sẽ thả ngươi, nhưng nếu ngươi bội ước thì tự chuốc lấy hậu quả
Phàn Cảnh ngẫm nghĩ, tuy rằng trong lòng tràn đầy phẫn hận, nhưng Kiêu Vương đã sớm biết người biết ta, thấy được tiên cơ, vì thế chỉ có thể lấy lui làm tiến, tính toán bước khác.
Vì thế liền cắn răng bảo thuộc hạ không được hành động xằng bậy, còn nói: Cởi trói cho Tam hoàng tử!
Đoạn nhai bên kia có người nhảy xuống, có người quăng dây, đem tam hoàng tử kéo lên mặt đất, Hoắc Quảng Vân đã rất lâu rồi chưa đi đến Mễ Quốc, nên trận đánh nhau vừa rồi đã phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh, lúc này đãđược đặt xuống, bị hành hạđến mức một đại hán thân cao năm thước chỉ có thể nằm rên rỉ lăn lộn trên mặt đất. Tảng đá lớn chặn Kiêu vương ở phía sau lúc này cũng truyền đến tiếng người nói và tiếng nổ mạnh, có người dùng thuốc nổđể phá mỏng cự thạch, sau đó dùng búa đập vỡ, tránh cho đá vụn
bị văng ra, làm bị thương người ở bên trong.
Hoắc Tôn Đình thấy Phàn Cảnh thả tam hoàng tử, liền cười nói: Qủa nhiên là lời quân tửđáng giá ngàn vàng, phụ vương mật chiếu Phàn tướng quân lập tức tới Bắc Cương, mong rằng Phàn tướng quân trên đường đi bảo trọng, tương lai cùng Đại Tề hảo hảo hợp tác. Nếu có một ngày nguyện ý quy hàng Đại Tề, bổn vương nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ, trọng dụng nhân tài . . . Hôm nay đắc tội, ngược lại bổn vương phải bồi thường cho Phàn tướng quân . . . Người đâu, đem Gia Cát tiên sinh để vào trong rương, đưa cho Phàn tướng quân.
Vài tên thị vệ của Kiêu Vương nghe lệnh, đem nữ tử bỏ vào trong rương, khiêng tới.
Nam nhi chíở tứ phương, sao có thể vì nữ nhi thường tình mà làm ảnh hưởng tới chí lớn? Nếu nữ tử này chính là người yêu trong lòng tướng quân, bổn vương liền không đoạt cái ngươi thích, xin Phàn tướng quân rời đi!
Phàn Cảnh nghe vậy không khỏi nheo mắt lại, vui mừng ra mặt, nhưng vẫn có chút nghi ngờ vì sao Kiêu Vương lại tốt như vậy?Hắn trong lòng biết nơi đây không tiện ở lâu, để tránh Kiêu Vương đổi ý, hơn nữa nóng lòng giải cứu Phi Yến ở trong rương, liền sai người mang theo rương, đi theo một khe núi nhỏ biến mất không bóng dáng.
Mắt nhìn phía sau cự thạch đã mở, Kiêu Vương chậm rãi cởi bỏ băng gạc quấn trên tay mình, nhìn lại bàn tay thon dài, tưởng tượng cảnh Phàn Cảnh mở rương cứu nhân tình, chợt cảm thấy tâm tình sảng khoái, liền đối với tam đề nhiều chuyện cũng là vẻ mặt ôn hòa:
Tam đệ tú nữ lựa chọn lần này có hơi sơ sót, đúng là trống mái không phân biệt được, mẫu hậu bởi vì ngươi mà lo muốn rớt tim, lúc này đang rất tức giận, ngươi lén về kinh, mang theo vợ và thiếp của ngươi ra khỏi kinh thành, trở lại Lĩnh Nam, việc này nếu bị lộ, rơi vào tai phụ vương, như vậy là liên lụy đến mẫu hậu, gặp phải đại hạn! Hiểu không?
Hoắc Quảng Vân thấy nhị ca vượt mạo hiểm đến cứu mình, nội tâm trừ bỏ tràn đầy khâm phục thì không còn gì khác. Hăn vốn là võ công coa cường, tự cho là can đảm trong các huynh đề, nhị ca tuy rằng điều binh đánh giặc lợi hại, chẳng qua chỉ là dùng chút âm mưu quỷ kế, nhưng hôm ay xem ra, lá gan của bản thân hay võ nghệđều không thể so sánh với nhị ca.
Nghĩđến trước kia cùng đại ca tính kế nhị ca, lại là trăm ngàn lần không nên, nhị ca này tuy mặt lạnh tính tình lạnh lùng nhưng hắn mới thật là vì huynh đệ có thể lên núi đao xuống biển lửa không tiếc mạng mình.
Vô cùng hổ thẹn, Nhị ca nói gìđều nghe, nhớ tới chính mình đúng là bị lừa đến thần hồn điên đảo, vừa xấu hổ không thôi, hướng tới mặt đất chửi thề một tiếng, liền cùng thị vệ ra khỏi sơn cốc.
Kiêu vương, mấy rương tiền chuộc làm sao bây giờ? Muốn đưa cho Hoàng hậu nương nương mang trở về hay không? Tiểu Lục đợi tam hoàng tử rời đi mới nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tôn Đình liếc hắn một cái, Tiểu Lục chợt cảm thấy mình nói sai, liền vội vàng nói: Thuộc hạ hồđồ, tiền chuộc đã bị giặc cướp đi, thuộc hạđem mấy cái rương rỗng này cho Ngụy tổng quản đưa đi, làm cho hắn có chút khốn đốn.
Kiêu Vương mặt không thay đổi gật đầu: Ngươi tự mình xử lí, việc vặt này không cần phiền toái đến bổn vương.
Tiểu Lục vội vàng vâng lệnh lui xuống, trong lòng nghĩ sau khi đưa đống rương rỗng kia đến chỗ Ngụy tổng quản, cười đến trăm hoa đua nở . . .
Kiêu Vương luôn luôn không đểýđến mấy việc vặt phiền nhiễu. Mấy ngày này cứu tam đệ, thực chất làđi thăm giai nhân. Theo Hổ Lao ra ngoài, liền ngày đêm kiên trì chạy, không trở về phủ màđi đến Uất Trì Hầu Phủ.
Gặp Kiêu Vương quay lại, Uất Trì chờ trước phủ mấy ngày không thấy liền tự trở về. Người gác cổng tôi tớđều là người của Kiêu Vương nên Kiêu Vương trực tiếp đi vào Uất Trì Hầu Phủ. Bởi vì Kiêu Vương không cóđi Phủ Trạch Đaị Môn, ở cửa đông tôi tớ thấy Kiêu Vương đến cũng không đi thông báo cho Uất Trì Thụy, lập tức mở cửa đông cung nghênh Kiêu Vương vào.
Bổn vương đến xem tiểu thư, các ngươi không cần thông báo cho Hầu gia. Nghe xong Kiêu Vương phân phó, phía dưới tối tớ liền vội vàng gật đầu, dẫn Kiêu Vương đi thẳng tới tiểu viện của Phi Yến.
Lúc này sắp hoàng hôn, Phi Yến đang ngồi dưới tán cây liễu mộc tiểu phương trên băng, hướng về phía tiểu viện của mình nơi bồn hoa mới mọc. Chỉ thấy nàng bàn tay trắng nõn cầm một cái xẻ nhỏ, ra sức đào hốđất.
Mấy năm nay Thúc bá quá nghèo túng, vào ngày đông đốt bếp lửa muộn, hơn nữa trước kia ở tòa nhà lạnh lẽo ẩm ướt nên bị nhiễm phong hàn, gần đây mưa gió lại nhiều, Thúc báđau đến không thởđược, thường thường nghỉ ngơi không tốt. Tuy rằng đã mời thầy lang đến kê cho đơn thuốc nhưng không thấy có hiệu quả gì.
Phi Yến liền nhớ tới mình trước kia đi tìm thần y thìđược cho thang thuốc có một vị gừng tiêu xài dùng được, hoa này là cuối mùa thu mới nở, kỳ nở lại ngắn,đúng lúc này sắp vào thu, rất thích hợp để gieo trồng, nếu hái phơi khô cũng đủ cho một năm làm thuốc uống. Vì thế liền sai người gặp chút trắc trở mới tìm được một ít mầm cây, chuẩn bị trồng trong sân. Tương lai khi mình gảđi, không ra ngoài được, bọn hạ nhân cũng có thể ngắt lấy cho vào chén thuốc của Thúc bá.
Ban ngày rất nắng, lúc này mặt trời đang lặn, đỡ khô nóng, nàng mới miễn cưỡng ra trồng cây.
Bởi vìđã nhiều ngày ở trong phủ không được ra ngoài, rảnh rỗi nhàm chán nên cũng không gọi người hầu mà tự bệt tóc thành một bú to, thay quần áo cũ, sau đó liền cầm theo cái xẻng chuẩn bịđi trồng cây.
Đã nhiều ngày trong phủ tôi tớ gác cổng, mặc dù không yên nhưng cũng không có chuyện gì lớn.
Sáng sớm hôm nay, vương phủ Ngụy tổng quản tự mình tới đầy một giỏ cua đồng từ kinh thành, cua đồng này thường ngày trong hoàng cung được ăn sơn hào hải vị, so với cua đồng ngoài ruộng cũng to hơn nhiều.
Ở Hầu phủ có một con chóđen ngang tàng, vừa thấy con cua trong giỏ bò ra ngoài liền đưa mũi ngửi ngửi, kết quả bị cua không chút khách khí cắp một nhát vào cái mũi đen, đau điếng tru lên một tiếng, sợ tới múc lao thẳng vào lòng Phi Yến khiến cho mọi người khó cưỡng lại liền nhoẻn miệng cười.
Nghe Ngụy tổng quản nói, phủ nội vụ tặng cho vương phủ ba cái lâu, trong đó hai lâu đều đưa đến Hầu phủ, cua đồng này hương vị có thể so sánh với dương rừng hồáp giải, ngược lại trị liệu rất tốt.
Cho nên Phi Yến dặn Uyên Ương đun một chén thuốc cho bá thúc, lại nhìn đầu bếp đang đem một phần cua để hấp một phần cua để xào cay, vừa nhìn Uyên Ương làm vừa nhìn Uyên Ương đun thuốc, mùi xào nấu rất thơm, vừa làm cơm chiều cho bá thúc và em họ chút cơm canh.
Ở phòng bếp Uyên Ương không phân thân ra được, trong viện bao nhiêu người hầu hạ. Thấy Kiêu Vương bước vào, đang muốn lên tiếng đi gọi tiểu thư, lại thấy Kiêu Vương khoát tay ao, liền nhất thời ngậm miệng, lặng lẽ thối lui ra sân.
Kiêu Vương đứng ở phía sau nàng nhìn một lúc rồi lên tiếng: Đất xung quanh phải đập vỡ, nếu không cây sau này không mọc được.
Phi Yến nghe vậy mới ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Kiêu Vương, bởi vì mới vừa rồi quật đất mạnh quá, cái trán trắng như tuyết có một lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng hởi đỏ lên, bịánh nắng chiều chiều vào, thần thái mê hoặc, đúng là khó cưỡng lại được.
Phàn Cảnh quả nhiên có mắt không tròng, cho dù hắn tìm thấy thiếu nữ cùng cô gái trước mắt có vài điểm tương đồng nhưng cũng không cóđược cặp mắt linh động lòng người, nếu có người cải trang thành nàng, hắn liếc mắt cái có thể nhận ra được.
Kiêu Vương vào phủ khi nào mà bọn hạ nhân cũng không thông báo được, đúng là vô dụng mà . Sau khi Phi Yến kinh ngạc thì thản nhiên mở miệng.
Kiêu Vưỡng đã ngồi xổm xuống cạnh nàng, vươn bàn tay lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay nàng đập bểđất rồi nói: Bọn họ hàng tháng đều lĩnh lương do phủ Kiêu Vương chi, bổn vương cũng được coi là chủ nhân Hầu phủ, bọn họ không bẩm báo cũng là lẽđương nhiên . . .
Phi Yến thấy Nhịđiện hạ nói một nửa đột nhiên khép miệng, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào người mình. Không tự chủđược vừa nhìn xuống, lập tức đứng bật dậy, lấy tay che ngực, mặt đỏ một mảng.
Thì ra nàng đổi cái áo này hành động lưu loát hơn, nhưng lại quá rộng, nghĩ là vừa tắm xong mặc áo sợ thấm nước, trừ bỏáo rộng bên ngoài, bên hông chỉ thắt vỏn vẹn cái đai lớn.
Vốn nghĩđến mặt trời sắp lặn, cũng không ai chạy đến viện của mình, nếu có, cũng sẽ bẩm trước một tiếng. Do đó cũng không chúýđến dung nhan, Phi Yến nghĩ sau khi trồng xong sẽ tắm rửa tháy quần áo, rồi sẽ cùng cả nhàăn cơm chiều. Thế nào cũng không nghĩ ma vương đột nhiên vào viện, mình lúc này đúng là không ra thể thống gì, mà quan trọng là, vừa rồi cuốc đất động tác quá nhiều, cổáo cũng bị kéo xuống, thân mình ngồi nghiêng thì hơi để lộ cái yếm hồng cánh sen với đường viền thêu hoa, trong khi hoạt động, một nửa bộ ngực cũng bởi vì ngồi xuống mà hơi lộ ra . . .
Bời vì Phi Yến bình thường quần áo đều rộng thùng thình, không giống như cô gái khác ăn mặc lả lướt, Kiêu Vương liền chỉ coi nàng vóc người gầy yếu. Mấy lần trước thân cân, tuy rằng cảm thấy thân thể mềm mại dị thường, bởi vì sợ mình quá mức càn rỡ, thật vất vả mới chính mình đi đến mái hiên của Tiểu Yến, đó là cố gắng kìm nén muốn tự tay kiểm tra xem thật hư thế nào.
Đây đúng là cơ duyên, trong lúc vôý bắt gặp người kia đang mặc đúng một chiếc áo mỏng, quả nhiên thật bất ngờ, nhìn dáng người có vẻ gầy yếu nhưng bộ ngực lại nở nang, thật mê hoặc! Khe đồi núi đột nhiên hiện ra, ở dưới ánh chiều tà lại trắng như tuyết quả thực quá mê hoặc hơn bình thường.
Kiêu Vương đưa mắt theo cô gái lấy tay che ngực đi về phía trước, mấy ngày nay nhung nhớ, giờ khắc này đột nhiên dục vọng lan tràn, trong lúc nhất thời không chịu được, chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt thâm thúy mở to tỏa ra ánh hào quang khắp người.
Xin Kiêu Vương tránh mặt, ta muốn đi thay quần áo . . . A
Còn không chờ Phi Yến nói hết câu, Kiêu Vương đã duỗi thẳng cánh tay ra, lập tức bế Phi Yến lên, sải bước đi vào trong nhà . . .
Phi Yến nhận thấy thần sắc Kiêu Vương không đúng, biểu hiện đến nay không có gì quá khác thường, trong lòng phát hoảng, do đó vùng vẫy muốn xuống, tiếc là cánh tay rắn chắc của hắn nàng làm sao thoát được?
Kiêu Vương nhấc chân đá văng cửa phòng đóng chặt, đi vào trong, hướng tới chiếc giường màđi, miệng cũng khó kiềm chế mà thở gấp nói: Yến Nhi đừng sợ, mấy ngày nữa ta và nàng thành thân, đã nhiều ngày nhớ nàng, làm cho bổn vương muốn hảo hảo chăm sóc nàng . . .
Một năm trước Phi Yến tức giận trốn đi, làm cho hắn lo lắng không thôi, nhưng mà sau lại nghe nói nàng ở kinh thành sống trong nhà bá thúc thì cũng không gấp tìm đến, cũng có chút tâm tư, bởi vì hắn biết Phi Yến chính là tức giận mình lại thành thân cùng người khác nên nghĩ trước sắp xếp lại nơi này sau mới lo đến truyện tình cảm, cũng là chờ Phi Yến bình tĩnh nguôi giận xong lại đi tìm nàng.
Phi Yến yêu mình, điểm ấy hắn luôn luôn tràn ngập tự tin, nàng cùng mình ở Núi Bạch Lộ khởi nghĩa, sớm chiều đều ở chung, có bao nhiêu là tình thâm? Một đôi mắt phượng sáng rực ở trong doanh tướng hơi e lệ, lại lớn mật đuổi theo hình bóng chính mình.
Hắn tự tin nghĩ Phi Yến chỉ thích minhd, sẽ không yêu người bên ngoài, cho dù nhất thời bị tức giận cùng đau lòng, đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết, chung quy nàng sẽ quay về bên cạnh mình.
Nhưng mà thiên tính vạn tính, hắn không ngờ tới rằng, trân bảo này mình đã giấu kín ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng sớm đã cóác lang ở nơi đen tối dòm ngó.
Kiêu Vương chính là vị công tử ngày đó, hắn rõ ràng đã sớm biết được thân phận thật của Phi Yến, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn không tiếng động, đợi đến khi Phi Yến cùng mình xảy ra hiểu lầm, trở về kinh thành thì liền ra tay, tiến hành quỷ kế làm cho hoàng thượng ra thánh chỉđem Phi Yến gả treo Kiêu Vương, nhìn qua tưởng trùng hợp, thật ra làđã tỉ mỉ tính toán sắp xếp.
Nếu sớm biết, hắn tuyệt đối không để cho Phi Yến rời xa mình nửa bước!
Ba thủ hạ của Phàn Cảnh, vừa thấy chủ tử bị quản chế, vội vã xông lên muốn cứu giá, mà trên núi cung thủđồng loạt đem mũi tên hướng tới ngực Kiêu Vương.
Nhưng Kiêu Vương cũng đã tiếp nhận bảo kiếm từ thị vệ bên cạnh, đặt xuống cổ họng Phàn Cảnh: Phàn tướng quân, bổn vương chưa bao giờđánh chó ngó mặt chủ, nếu ngươi thuận theo đánh cược, bổn vương đương nhiên sẽ thả ngươi, nhưng nếu ngươi bội ước thì tự chuốc lấy hậu quả
Phàn Cảnh ngẫm nghĩ, tuy rằng trong lòng tràn đầy phẫn hận, nhưng Kiêu Vương đã sớm biết người biết ta, thấy được tiên cơ, vì thế chỉ có thể lấy lui làm tiến, tính toán bước khác.
Vì thế liền cắn răng bảo thuộc hạ không được hành động xằng bậy, còn nói: Cởi trói cho Tam hoàng tử!
Đoạn nhai bên kia có người nhảy xuống, có người quăng dây, đem tam hoàng tử kéo lên mặt đất, Hoắc Quảng Vân đã rất lâu rồi chưa đi đến Mễ Quốc, nên trận đánh nhau vừa rồi đã phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh, lúc này đãđược đặt xuống, bị hành hạđến mức một đại hán thân cao năm thước chỉ có thể nằm rên rỉ lăn lộn trên mặt đất. Tảng đá lớn chặn Kiêu vương ở phía sau lúc này cũng truyền đến tiếng người nói và tiếng nổ mạnh, có người dùng thuốc nổđể phá mỏng cự thạch, sau đó dùng búa đập vỡ, tránh cho đá vụn
bị văng ra, làm bị thương người ở bên trong.
Hoắc Tôn Đình thấy Phàn Cảnh thả tam hoàng tử, liền cười nói: Qủa nhiên là lời quân tửđáng giá ngàn vàng, phụ vương mật chiếu Phàn tướng quân lập tức tới Bắc Cương, mong rằng Phàn tướng quân trên đường đi bảo trọng, tương lai cùng Đại Tề hảo hảo hợp tác. Nếu có một ngày nguyện ý quy hàng Đại Tề, bổn vương nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ, trọng dụng nhân tài . . . Hôm nay đắc tội, ngược lại bổn vương phải bồi thường cho Phàn tướng quân . . . Người đâu, đem Gia Cát tiên sinh để vào trong rương, đưa cho Phàn tướng quân.
Vài tên thị vệ của Kiêu Vương nghe lệnh, đem nữ tử bỏ vào trong rương, khiêng tới.
Nam nhi chíở tứ phương, sao có thể vì nữ nhi thường tình mà làm ảnh hưởng tới chí lớn? Nếu nữ tử này chính là người yêu trong lòng tướng quân, bổn vương liền không đoạt cái ngươi thích, xin Phàn tướng quân rời đi!
Phàn Cảnh nghe vậy không khỏi nheo mắt lại, vui mừng ra mặt, nhưng vẫn có chút nghi ngờ vì sao Kiêu Vương lại tốt như vậy?Hắn trong lòng biết nơi đây không tiện ở lâu, để tránh Kiêu Vương đổi ý, hơn nữa nóng lòng giải cứu Phi Yến ở trong rương, liền sai người mang theo rương, đi theo một khe núi nhỏ biến mất không bóng dáng.
Mắt nhìn phía sau cự thạch đã mở, Kiêu Vương chậm rãi cởi bỏ băng gạc quấn trên tay mình, nhìn lại bàn tay thon dài, tưởng tượng cảnh Phàn Cảnh mở rương cứu nhân tình, chợt cảm thấy tâm tình sảng khoái, liền đối với tam đề nhiều chuyện cũng là vẻ mặt ôn hòa:
Tam đệ tú nữ lựa chọn lần này có hơi sơ sót, đúng là trống mái không phân biệt được, mẫu hậu bởi vì ngươi mà lo muốn rớt tim, lúc này đang rất tức giận, ngươi lén về kinh, mang theo vợ và thiếp của ngươi ra khỏi kinh thành, trở lại Lĩnh Nam, việc này nếu bị lộ, rơi vào tai phụ vương, như vậy là liên lụy đến mẫu hậu, gặp phải đại hạn! Hiểu không?
Hoắc Quảng Vân thấy nhị ca vượt mạo hiểm đến cứu mình, nội tâm trừ bỏ tràn đầy khâm phục thì không còn gì khác. Hăn vốn là võ công coa cường, tự cho là can đảm trong các huynh đề, nhị ca tuy rằng điều binh đánh giặc lợi hại, chẳng qua chỉ là dùng chút âm mưu quỷ kế, nhưng hôm ay xem ra, lá gan của bản thân hay võ nghệđều không thể so sánh với nhị ca.
Nghĩđến trước kia cùng đại ca tính kế nhị ca, lại là trăm ngàn lần không nên, nhị ca này tuy mặt lạnh tính tình lạnh lùng nhưng hắn mới thật là vì huynh đệ có thể lên núi đao xuống biển lửa không tiếc mạng mình.
Vô cùng hổ thẹn, Nhị ca nói gìđều nghe, nhớ tới chính mình đúng là bị lừa đến thần hồn điên đảo, vừa xấu hổ không thôi, hướng tới mặt đất chửi thề một tiếng, liền cùng thị vệ ra khỏi sơn cốc.
Kiêu vương, mấy rương tiền chuộc làm sao bây giờ? Muốn đưa cho Hoàng hậu nương nương mang trở về hay không? Tiểu Lục đợi tam hoàng tử rời đi mới nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tôn Đình liếc hắn một cái, Tiểu Lục chợt cảm thấy mình nói sai, liền vội vàng nói: Thuộc hạ hồđồ, tiền chuộc đã bị giặc cướp đi, thuộc hạđem mấy cái rương rỗng này cho Ngụy tổng quản đưa đi, làm cho hắn có chút khốn đốn.
Kiêu Vương mặt không thay đổi gật đầu: Ngươi tự mình xử lí, việc vặt này không cần phiền toái đến bổn vương.
Tiểu Lục vội vàng vâng lệnh lui xuống, trong lòng nghĩ sau khi đưa đống rương rỗng kia đến chỗ Ngụy tổng quản, cười đến trăm hoa đua nở . . .
Kiêu Vương luôn luôn không đểýđến mấy việc vặt phiền nhiễu. Mấy ngày này cứu tam đệ, thực chất làđi thăm giai nhân. Theo Hổ Lao ra ngoài, liền ngày đêm kiên trì chạy, không trở về phủ màđi đến Uất Trì Hầu Phủ.
Gặp Kiêu Vương quay lại, Uất Trì chờ trước phủ mấy ngày không thấy liền tự trở về. Người gác cổng tôi tớđều là người của Kiêu Vương nên Kiêu Vương trực tiếp đi vào Uất Trì Hầu Phủ. Bởi vì Kiêu Vương không cóđi Phủ Trạch Đaị Môn, ở cửa đông tôi tớ thấy Kiêu Vương đến cũng không đi thông báo cho Uất Trì Thụy, lập tức mở cửa đông cung nghênh Kiêu Vương vào.
Bổn vương đến xem tiểu thư, các ngươi không cần thông báo cho Hầu gia. Nghe xong Kiêu Vương phân phó, phía dưới tối tớ liền vội vàng gật đầu, dẫn Kiêu Vương đi thẳng tới tiểu viện của Phi Yến.
Lúc này sắp hoàng hôn, Phi Yến đang ngồi dưới tán cây liễu mộc tiểu phương trên băng, hướng về phía tiểu viện của mình nơi bồn hoa mới mọc. Chỉ thấy nàng bàn tay trắng nõn cầm một cái xẻ nhỏ, ra sức đào hốđất.
Mấy năm nay Thúc bá quá nghèo túng, vào ngày đông đốt bếp lửa muộn, hơn nữa trước kia ở tòa nhà lạnh lẽo ẩm ướt nên bị nhiễm phong hàn, gần đây mưa gió lại nhiều, Thúc báđau đến không thởđược, thường thường nghỉ ngơi không tốt. Tuy rằng đã mời thầy lang đến kê cho đơn thuốc nhưng không thấy có hiệu quả gì.
Phi Yến liền nhớ tới mình trước kia đi tìm thần y thìđược cho thang thuốc có một vị gừng tiêu xài dùng được, hoa này là cuối mùa thu mới nở, kỳ nở lại ngắn,đúng lúc này sắp vào thu, rất thích hợp để gieo trồng, nếu hái phơi khô cũng đủ cho một năm làm thuốc uống. Vì thế liền sai người gặp chút trắc trở mới tìm được một ít mầm cây, chuẩn bị trồng trong sân. Tương lai khi mình gảđi, không ra ngoài được, bọn hạ nhân cũng có thể ngắt lấy cho vào chén thuốc của Thúc bá.
Ban ngày rất nắng, lúc này mặt trời đang lặn, đỡ khô nóng, nàng mới miễn cưỡng ra trồng cây.
Bởi vìđã nhiều ngày ở trong phủ không được ra ngoài, rảnh rỗi nhàm chán nên cũng không gọi người hầu mà tự bệt tóc thành một bú to, thay quần áo cũ, sau đó liền cầm theo cái xẻng chuẩn bịđi trồng cây.
Đã nhiều ngày trong phủ tôi tớ gác cổng, mặc dù không yên nhưng cũng không có chuyện gì lớn.
Sáng sớm hôm nay, vương phủ Ngụy tổng quản tự mình tới đầy một giỏ cua đồng từ kinh thành, cua đồng này thường ngày trong hoàng cung được ăn sơn hào hải vị, so với cua đồng ngoài ruộng cũng to hơn nhiều.
Ở Hầu phủ có một con chóđen ngang tàng, vừa thấy con cua trong giỏ bò ra ngoài liền đưa mũi ngửi ngửi, kết quả bị cua không chút khách khí cắp một nhát vào cái mũi đen, đau điếng tru lên một tiếng, sợ tới múc lao thẳng vào lòng Phi Yến khiến cho mọi người khó cưỡng lại liền nhoẻn miệng cười.
Nghe Ngụy tổng quản nói, phủ nội vụ tặng cho vương phủ ba cái lâu, trong đó hai lâu đều đưa đến Hầu phủ, cua đồng này hương vị có thể so sánh với dương rừng hồáp giải, ngược lại trị liệu rất tốt.
Cho nên Phi Yến dặn Uyên Ương đun một chén thuốc cho bá thúc, lại nhìn đầu bếp đang đem một phần cua để hấp một phần cua để xào cay, vừa nhìn Uyên Ương làm vừa nhìn Uyên Ương đun thuốc, mùi xào nấu rất thơm, vừa làm cơm chiều cho bá thúc và em họ chút cơm canh.
Ở phòng bếp Uyên Ương không phân thân ra được, trong viện bao nhiêu người hầu hạ. Thấy Kiêu Vương bước vào, đang muốn lên tiếng đi gọi tiểu thư, lại thấy Kiêu Vương khoát tay ao, liền nhất thời ngậm miệng, lặng lẽ thối lui ra sân.
Kiêu Vương đứng ở phía sau nàng nhìn một lúc rồi lên tiếng: Đất xung quanh phải đập vỡ, nếu không cây sau này không mọc được.
Phi Yến nghe vậy mới ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Kiêu Vương, bởi vì mới vừa rồi quật đất mạnh quá, cái trán trắng như tuyết có một lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng hởi đỏ lên, bịánh nắng chiều chiều vào, thần thái mê hoặc, đúng là khó cưỡng lại được.
Phàn Cảnh quả nhiên có mắt không tròng, cho dù hắn tìm thấy thiếu nữ cùng cô gái trước mắt có vài điểm tương đồng nhưng cũng không cóđược cặp mắt linh động lòng người, nếu có người cải trang thành nàng, hắn liếc mắt cái có thể nhận ra được.
Kiêu Vương vào phủ khi nào mà bọn hạ nhân cũng không thông báo được, đúng là vô dụng mà . Sau khi Phi Yến kinh ngạc thì thản nhiên mở miệng.
Kiêu Vưỡng đã ngồi xổm xuống cạnh nàng, vươn bàn tay lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay nàng đập bểđất rồi nói: Bọn họ hàng tháng đều lĩnh lương do phủ Kiêu Vương chi, bổn vương cũng được coi là chủ nhân Hầu phủ, bọn họ không bẩm báo cũng là lẽđương nhiên . . .
Phi Yến thấy Nhịđiện hạ nói một nửa đột nhiên khép miệng, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào người mình. Không tự chủđược vừa nhìn xuống, lập tức đứng bật dậy, lấy tay che ngực, mặt đỏ một mảng.
Thì ra nàng đổi cái áo này hành động lưu loát hơn, nhưng lại quá rộng, nghĩ là vừa tắm xong mặc áo sợ thấm nước, trừ bỏáo rộng bên ngoài, bên hông chỉ thắt vỏn vẹn cái đai lớn.
Vốn nghĩđến mặt trời sắp lặn, cũng không ai chạy đến viện của mình, nếu có, cũng sẽ bẩm trước một tiếng. Do đó cũng không chúýđến dung nhan, Phi Yến nghĩ sau khi trồng xong sẽ tắm rửa tháy quần áo, rồi sẽ cùng cả nhàăn cơm chiều. Thế nào cũng không nghĩ ma vương đột nhiên vào viện, mình lúc này đúng là không ra thể thống gì, mà quan trọng là, vừa rồi cuốc đất động tác quá nhiều, cổáo cũng bị kéo xuống, thân mình ngồi nghiêng thì hơi để lộ cái yếm hồng cánh sen với đường viền thêu hoa, trong khi hoạt động, một nửa bộ ngực cũng bởi vì ngồi xuống mà hơi lộ ra . . .
Bời vì Phi Yến bình thường quần áo đều rộng thùng thình, không giống như cô gái khác ăn mặc lả lướt, Kiêu Vương liền chỉ coi nàng vóc người gầy yếu. Mấy lần trước thân cân, tuy rằng cảm thấy thân thể mềm mại dị thường, bởi vì sợ mình quá mức càn rỡ, thật vất vả mới chính mình đi đến mái hiên của Tiểu Yến, đó là cố gắng kìm nén muốn tự tay kiểm tra xem thật hư thế nào.
Đây đúng là cơ duyên, trong lúc vôý bắt gặp người kia đang mặc đúng một chiếc áo mỏng, quả nhiên thật bất ngờ, nhìn dáng người có vẻ gầy yếu nhưng bộ ngực lại nở nang, thật mê hoặc! Khe đồi núi đột nhiên hiện ra, ở dưới ánh chiều tà lại trắng như tuyết quả thực quá mê hoặc hơn bình thường.
Kiêu Vương đưa mắt theo cô gái lấy tay che ngực đi về phía trước, mấy ngày nay nhung nhớ, giờ khắc này đột nhiên dục vọng lan tràn, trong lúc nhất thời không chịu được, chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt thâm thúy mở to tỏa ra ánh hào quang khắp người.
Xin Kiêu Vương tránh mặt, ta muốn đi thay quần áo . . . A
Còn không chờ Phi Yến nói hết câu, Kiêu Vương đã duỗi thẳng cánh tay ra, lập tức bế Phi Yến lên, sải bước đi vào trong nhà . . .
Phi Yến nhận thấy thần sắc Kiêu Vương không đúng, biểu hiện đến nay không có gì quá khác thường, trong lòng phát hoảng, do đó vùng vẫy muốn xuống, tiếc là cánh tay rắn chắc của hắn nàng làm sao thoát được?
Kiêu Vương nhấc chân đá văng cửa phòng đóng chặt, đi vào trong, hướng tới chiếc giường màđi, miệng cũng khó kiềm chế mà thở gấp nói: Yến Nhi đừng sợ, mấy ngày nữa ta và nàng thành thân, đã nhiều ngày nhớ nàng, làm cho bổn vương muốn hảo hảo chăm sóc nàng . . .
/184
|