Bình Thiên Hạ

Chương 44 - Chương 41.2

/184


Nhưng hôm nay Kiêu Vương cưới chỉ là một tiểu thiếp, mà lại ôm tân nương vào cửa như thế, mà Uất Trì gia của tiền triều bại lụi đương nhiên không hề cao quý gì dáng nói. Thiên hạ này cũng không có nữ tử nào mà đường đường Nhị điện hạ Đại Tề không trèo cao tới. Thế này, chẳng phải ám chỉ rằng cô nương này rất nóng nảy?

Tam hoàng tử vẫn chưa rời kinh nên đến đây chúc mừng liền lập tức bừng tỉnh, nhỏ giọng nói với Thái Tử bên cạnh: Đại ca, tính tình nữ tử này mạnh mẽ, thuần hoá được hẳn có một phen tư vị khác, khó trách Nhị ca luôn không nạp thê thiếp, một mình cô độc lại nhìn trúng Tây Thi bán cháo góc đường này, thật là khẩu vị không giống người thường!

Thái Tử cười thích thú, mắt thấy Lão Nhị này sắp bị sung quân tới Hoài Nam, xem như đã trị được tâm bệnh, tâm tình lúc này cũng thả lỏng, nhưng khi trông thấy dung nhan yêu kiều thoắt ẩn thoắt hiện của tân nương tử nằm trong lòng Kiêu Vương, trong lòng lại suy tính, nữ tử này thoạt nhìn thì không thu hút lắm, nhưng nhìn mãi lại không chán, so với tương mạo thường thường của Thái tử phi mình, còn kiều diễm hơn vài phần.

Đợi qua xong đại lễ, phải chọn vài thiếp thất kiều mị động lòng người để điều hoà...

Trong tiếng cười ha ha của các tân khách, Kiêu Vương rảo bước bước qua thềm cửa cao cao của Vương phủ. Nhưng cũng không theo tập tục buông Trắc phi xuống, mà vẫn ôm nàng vững chắc bước vào đại đường làm lễ. Cho đến khi tới trước lễ trán dán chữ chữ hỉ to và đỏ thẫm, Kiêu Vương mới chậm rãi buông nữ tử trong lòng xuống, đích thân cầm lấy một chén bạch ngọc tước chi, rót đầy rượu, sau đó đưa cho Phi Yến.

Mọi người trong lễ đường yên tĩnh hẳn, đều không hiểu rốt cuộc Kiêu Vương này trong hồ lô bán thuốc gì? Hành sự như vậy, chẳng phải thể hiện sẽ ăn nói khép nép với Trắc phi nho nhỏ sao?

Phi Yến lại không biết nội tình bên trong, chỉ cho rằng đây cũng là nghi thức thành thân, bèn đưa tay đón nhận chén rượu, uống cạn rượu trong chén.

Trong lòng các nữ quyến tân quý vọng tộc ở đây đều có chút hâm mộ với Uất Trì Phi Yến. Dù thế nào, chắc chắn hiện tại Kiêu Vương rất sủng ái nàng ấy, thử hỏi trên thế gian này có bao nhiêu nữ tử được một nam tử anh tuấn văn võ song toàn như vậy ái mộ sủng ái, dù là một lúc phong hoa tuyết cũng làm người ta cam tâm tình nguyện.

Chỉ có Phò mã Vương Ngọc Lãng, một mình ngồi ở một góc trong hỉ đường, hai mắt nóng bỏng nhìn tân nương tử kiều diễm ấy, siết chặt đôi tay...

Nếu không phải phụ mẫu cản trở, người nên nắm đôi tay ngọc ngà kia, phải là hắn, nhưng bởi mình nhu nhược vô năng, mới khiến chính mình trở thành trò cười của các phủ trạch trong kinh thành như hiện nay. Ả Công chúa Nhạc Bình điêu ngoa kia, quả thật không nháo Vương gia đến long trời lở đất, thề không bỏ qua. Ngay cả phụ thân cũng thầm nói với mẫu thân đã đi sai nước cờ này rồi. Nhưng, thời gian khó mà thanh toàn chữ 'Nếu', Vương Ngọc Lãng liếc nhìn vị Công Chúa cười toe toét miệng bên cạnh, lại si ngốc nhìn nữ tử mày ngài, tóc mây thướt tha, rực rỡ dịu dàng, lại rầu rĩ uống cạn chén rượu...

Sau khi làm lễ xong, Phi Yến được bà hỉ của Vương phủ dìu vào tân phòng, còn Kiêu Vương phải chiêu đãi tân khách bạn bè ở tiền thính.

Đến khi Phi Yến ổn định ngồi lên chiếc tân giường được bọc chăn hỉ đỏ thật lớn, dựa theo quy định, phải ở một mình chờ Vương Gia.

Bảo Châu bưng một đĩa điểm tâm hoa quả được cắt nhỏ lên bàn nhỏ cạnh giường: Tiểu thư... Không, là Trắc vương phi, tiệc rượu ở tiền thính phải còn một lúc, buổi sáng người ăn không nhiều, đừng để bị đói trong ngày đại hỉ, nô tỳ đã cắt những thức ăn thành miếng nhỏ, người dùng cũng không làm hư lớp phấn son.

Nói xong lại lấy một hộp nhỏ như bàn tay từ ngực ra, đặt bên người Phi Yến: Trên nắp hộp trang điểm này có khảm gương đồng, bên trong còn chưa son phấn và than chì, nếu trước khi Kiêu Vương vào, phấn son bị phai, xin Trắc vương phi trang điểm lại, một hồi khi Kiêu Vương vào, hai vị quý nhân phải cùng uống rượu và chè nhãn hạt sen, đến đêm mới rửa mặt tháo trang sức, nếu không có tình hình đặc biệt gì, chúng nô tỳ sẽ không thể tuỳ ý mở cửa phòng, để tránh hỉ khí bay mất.

Phi Yến gật đầu, Bảo Châu liền khom người ra khỏi phòng, đóng cửa tân phòng lại, cùng với các mama nha hoàn canh giữ cửa phòng chờ sai bảo.

Đến khi trong tân phòng yên tĩnh lại, Phi Yến mới chậm rãi vén rèm châu treo lên hai giá kẹp tước đầu ở hai bên má.

Từ khi Hoàng Thượng tứ hôn đến nay, nàng luôn chẳng có ngày nào nguyên vẹn. Vì Kiêu Vương trúng kỳ độc, nàng cũng không quá xem trọng hôn sự hoang đường này. Loạn thế tân triều, điều mình gọi là hạnh phúc lương nhân đều bị phủi sạch, sống ở trong nhà thúc bá hay Vương phủ, thật ra về bản chất không có khác biệt gì nhiều.

Nhưng nay ở trong tân phòng giăng đầy hoa chúc, hồng sa chu cẩm, mới lờ mờ hiểu rõ, mình đã không thể lui rồi.

Tuy nữ Gia Cát trên chiến trường bày mưu tính kế, nhưng giờ khắc này, ở trong hoàn cảnh đầy vui mừng nhưng thật xa lạ, cũng khó tránh có chút hoảng sợ không rõ.

Nghĩ vậy, khẽ thở dài, Phi Yên lại chậm rãi đánh giá tứ phía.

Trên tân giường lớn thế này được bọc chăn hỉ đỏ thẫm, và rãi đầy đậu phộng và táo đỏ như tập tục dân gian. Trừ những thứ này, ở một góc chăn còn đặt một túi vải đỏ. Phi Yến tiện thể mở ra xem, bên trong có một hộp tròn nhỏ bằng đồng khảm tam sắc bích tỳ. Ở trong đều chứa những mỡ cao trong suốt. Tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt. Ngoài hộp bằng đồng này ra, còn có một quyển chiết thử gấm vóc.

Nhàn rỗi không có việc gì, nàng cầm chiết thư kia lên, chậm rãi mở ra, đến khi từng bức hoạ tinh xảo nét vẽ miêu tả tỉ mỉ hiện rõ trước mắt, Phi Yến liền sửng sốt, kế tiếp gò má hồng phấn hiện lên hai luồng mây đỏ.

Thì ra chiết thư này là quyển hộp hoan vỡ lòng cho xuân ý động phòng. Nam nữ bên trong đều hở cổ bung áo, đủ loại tư thế... Đến khi nàng ném xuân cung đồ này như ném khoai lang phỏng tay vào hộp tròn bên cạnh, trong lòng đã mơ hồ đoán được thuốc mỡ kia cũng không phải vật tốt gì.

Thái giám (*) đáng chết! Dám sai người chuẩn bị những ô uế bại hoại này, thật sự cho rằng mình còn kiện toàn sao?

(*) chị nghĩ anh trúng kỳ độc nên ..khụ... không được.

Nàng vội vã bọc những thứ này lại như cũ, cũng không để ý phấn son sẽ bị làm lem hay không, cắn môi theo thói quen, thấp thỏm lo về tình hình một hồi Kiêu Vương vào.

Bên cạnh đó, hai ngày nay còn có một chuyện nàng không yên lòng, đó là trước khi Kiêu Vương xông vào, rốt cuộc Phàn Cảnh muốn nói gì?

Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng động, Kiêu Vương ngà ngà say, hơi lảo đảo bước vào.

Nhìn thấy mình chưa dùng gậy vén rèm châu, Phi Yến đã tự vén rèm che mặt, không khỏi mỉm cười: Ái phi thật nôn nóng, không đợi Bản Vương...

Nói rồi lại lảo đảo đi vào, Bảo Châu và hỉ bà tuỳ thị ở phía sau, nhanh chóng chuẩn bị rượu giao bôi và chè hạt sen.

Sau khi uống rượu giao bôi và vài muỗng hạt sen, Kiêu Vương phất tay, ý bảo những người còn lại đều ra ngoài.

Vương phủ không thể như dân gian, tất nhiên sẽ thiếu tiết mục nháo động phòng. Kiêu Vương có vẻ rất vui mừng, ôm Phi Yến chưa cởi y sam, ném nàng lên giường lớn, sau đó tự mình nhào tới ôm Phi Yến đang cố giãy giụa, rồi nhắm mắt ngủ khò khò.

Phi Yến trợn mắt phượng, nhìn tửu quỷ nằm sấp trên người mình, trong lòng liền thả lỏng, vốn nghĩ rằng đêm nay, thái giám đáng chết hẳn sẽ lăn mình qua lại, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp ngủ mê man.

Thử đẩy hắn vài lần, nhưng cơ thể cao to này cứ như bàn thạch, đè một cách vững vàng triệt để, đẩy một lúc cũng không xê dịch.

Nhìn gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, bỗng tâm tình Phi Yến khẽ động, thuận lợi cầm lấy hộp trang điểm nhỏ mà trước đó Bảo Châu đã đặt bên giường, lấy hộp màu bạc chứa than chì, so đi so lại, rồi vẽ dưới sóng mũi cao ngất của Kiêu Vương hai mép râu đen hình chữ bát...

Đợi xong nét bút cuối cùng, Phi Yến chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người đều xông lên màng nhĩ, kêu ông ông. Chẳng qua chỉ thêm hai mép râu đen, gương mặt anh tuấn nam tính này và kích chất lập tức thay đổi, nếu ốm chút...

Chẳng phải là cố nhân dưới chân núi Bạch Lộ Sơn, dọc đường luôn quấn quýt si mê mình - Đoan Mộc công tử sao?

Đúng lúc này, tiếng ngáy dần ngưng hẳn, đôi mắt vốn đóng chặt bỗng mở ra, rực rỡ sáng ngời, men say ngất trời cũng bay sạch, như cười như không nhìn mình, môi mỏng khẽ mở, nói: Vốn cho rằng đêm tân hôn, cho nàng chút tự do, tránh cho mệt nhọc quá mức, không ngờ lại bướng bỉnh như vậy, trời còn chưa sáng đã nhàn nhã trang điểm cho phu quân nàng, muốn gia tăng niềm vui khuê phòng sao?

Giờ khắc này, Phi Yến chợt hiểu rõ Phàn Cảnh muốn nói gì, nhưng lúc này nàng đã ở trong hang cọp, mãnh hổ đang nằm sấp trên người, lộ ra hàm răng trắng đều mỉm cười với nàng.

Gia Cát thư sinh, nàng ta xa cách trên sa trường đã lâu, có thể gặp lại như thế này, quả thật duyên kiếp tam sinh.

/184

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status