Kiêu Vương và Đặng Hoài Nhu uống rượu rất vui vẻ, máu tươi của hổ pha với rượu trượt xuống cổ họng liền có cảm giác thiêu đốt.
Khi Phi Yến đến cửa, liền thấy hai người mỗi người một vò rượu nhỏ uống hả hê, mà chỉ trong thời gian ngắn, bên chân đã có hai ba vò trống không. Sau khi Đặng Hoài Nhu uống hết thêm một vò rượu, liền hào sảng cười to, nói: Không ngời tửu lượng Kiêu Vương lại tốt như thế, thật làm Đặng mỗ hận gặp nhau quá trễ!
Kiêu Vương cũng uống xong một vò, sắc mặt cũng không đổi, nói: Nhờ Đặng Công, sau khi tới Hoài Nam Bản Vương được uống không ít máu của kì thú (động vật hiếm).
Đặng Hoài Nhu mỉm cười liếc nhìn Uất Trì Phi Yến đang đứng ở cửa, đột nhiên mở miệng nói: Nếu Trắc phi đã tới, cũng nên uống một chén. Nói rồi trực tiếp rót một chén, cơ thể cao to như tháp đứng dậy, vài bước đi đến gần nàng, hơi cong người đưa chén rượu qua.
Phi Yến vốn định uyển chuyển từ chối, nhưng nàng còn chưa mở lời, Kiêu Vương đã chắn trước người nàng: Trắc phi của Bản Vương không biết uống rượu, đã khiến Nam Lộc Công mất hứng rồi.
Đặng Hoài Nhu chóp mắt: Không ngờ Nhị điện hạ lại thương hoa tiếc ngọc như vậy... Nhưng Trắc phi đa mưu túc trí, thật đáng để người ta yêu thương. Giai nhân như thế tốt nhất đừng để bước xuống giường, nếu không chắc chắn sẽ khiến các anh hùng tranh nhau khom dưới váy...
Trên mặt Kiêu Vương không chút ý cười, mắt lạnh lẽo muốn làm khó, lại nghe thấy tiếng Vệ Tuyên thị từ ngoài phòng truyền vào: Công Hầu uống say rồi, sao lại thất thố trước mặt Nhị điện hạ? Nói rồi, liền lệnh cho tì nữ đỡ Đặng Hoài Nhu, sau đó cúi người hành lễ nói: Công Hầu nhà ta nhìn thì uống rất được, thật ra rượu phẩm lại rất kém. Mông Điện hạ thứ tội...
Đúng lúc này, Phi Yến cũng hơi nhíu mày nói: Điện hạ, thiếp có lẽ trúng gió, đầu đau quá, muốn về sớm một chút...
Hai nữ nhân đều là cao thủ lây theo chiều gió, phong ba giông tố bị ngắt lời liền tản hết.
Vì Vệ Tuyên thị đề cập Trắc phi sợ lạnh, Đặng Hoài Nhu sai người lột da hổ tặng cho Kiêu Vương, rồi người hai phủ trạch tự lên xe ngựa mình mỗi người một ngã.
Ngồi trong xe ngựa, Vệ Tuyên thị vẫn nói giọng nhẹ nhàng, nhưng ý có chút trách cứ: Sao Đặng lang lại nói như thế? Chẳng lẽ muốn xé rách mặt với Kiêu Vương?
Đặng Hoài Nhu khẽ kéo nàng vào lòng, khinh thường nói: Mấy ngày trước Phàn Cảnh ở Bắc cương (biên cương miền Bắc) gửi thư, nguyện lấy mười rương hoàng kim trả tiền thù lao, muốn ta làm một việc, cho phép người của hắn ta lẻn vào quận phủ Hoài Nam, tùy thời bắt cóc nữ nhân tên Uất Trì Phi Yến. Bản Vương... Ngoài mặt từ chối, nhưng đã lén đáp ứng.
Nghe vậy Vệ Tuyên thị lập tức ngẩng đầu, có chút không tin, hỏi: Cái gì?
Đặng Hoài Nhu không chút để ý cười: Trước đây nàng nói không sai, Phàn Cảnh kia không phải người làm đại sự, khó khắn lắm mới giảng hòa, lại vì một nữ nhân có chút nhan sắc mà muốn xé rạch mặt với Đại Tề? Qua hôm nay thấy Kiêu Vương cũng xem trọng nữ nhân này, thật là hồng nhan họa thủy...
Vệ Tuyên thị trầm mặc một lúc, cau mày trầm giọng nói: Lúc này đang trong thời điểm mẫn cảm, chuyện của hai ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nếu lúc này Trắc phi của Kiêu Vương gặp chuyện ở Hoài Nam, chẳng phải sẽ sinh nhiều rắc rối?
Đặng Hoài Nhu lơ đểnh cười: Nếu Kiêu Vương thương tiếc nữ nhân này thật, biết nàng ta bị người khác bắt chắc chắn sẽ không còn tỉnh táo, thế thì diễn binh một tháng sau, nhất định ta sẽ có lợi. Đến lúc đó hạ được uy phong Đại Tề, đồng thời lung lây cẩu hoàng đế Đại Tề, đổi được thái bình nhất thời!
Mặc dù ta lén đáp ứng thỉnh cầu của hắn ta, nhưng trước mặt mật thám Đại Tề xếp vào Hoài Nam, đã chọn từ ngữ cương quyết từ chối bức thư kia, đồng thời chém chết sứ giả truyền tin, nhưng mười rương vàng kia đều nhận hết, rồi cho người đóng giả làm vận chuyển thuyền cho Thái tử đương triều Hoắc Đông Lôi. Tên ngu xuẩn Hoắc Đông Lôi kia, từ lâu đã mở lời xúi giục, muốn mượn tay ta diệt trừ đệ đệ hắn, nên đã phái người thầm tiết lộ ý định diễn binh của tên Hoàng Đế từ trước... Mượn đao giết người, nghĩ thật hay! Thành ý khẩn thiết như thế, ta cũng phải có qua có lại đúng không?
Tương lai nếu tên ngu xuẩn đó làm Hoàng Đế, vậy còn phải lo thiên hạ này không vào tay nàng và ta sao?
Hôm nay ta cố ý để lộ ẩn ý, mai này mật hàm của Phàn Cảnh đưa đến quý phủ Kiêu Vương, chắc hắn vẫn sẽ khẩn trương, đã chuẩn bị từ sớm, nhưng nếu đến lúc đó xảy ra chuyện, cũng không thể trách ta được...
Nghe vậy, Vệ Tuyên thị liền hiểu, một mũi tên hạ ba con chim, Phàn Cảnh, Kiêu Vương và cả Thái tử đều bị tính kế.
Nếu Kiêu Vương không ngăn cản được, cũng chỉ liên quan đến Phàn Cảnh, còn Hoài Nam thì không hề dính líu, Đại Tề và phương Bắc xảy ra xung đột tranh chấp, Hoài Nam sẽ có thể ngư ông đắc lợi, đồng thời tạo được quan hệ với Thái tử, nếu Kiêu Vương may mắn thắng lợi, cũng có thể tỏ ra yếu thế, lợi dụng Thái tử kia để kéo dài chút thời cơ cho Hoài Nam...
Thấy Đặng Hoài Nhu chủ ý đã quyết, Vệ Tuyên thị không nói gì nữa, đôi mắt nàng ta nhìn ra ngoài xe, hai phu thê đều mang tâm sự, dọc đường đi đều trầm tư không nói...
Xe ngựa chạy như bay, chạy qua bãi tập chuẩn bị cho tháng sau, tuy đã mùa đông, nhưng rất nhiều thợ mộc đang mình trần khiêng vác, nhất thời vùng đất rộng rãi đều bụi đất tung tóe.
Vệ Tuyên thị hất cầm, nàng ta biết, tuy bãi tập chưa làm xong, nhưng một trận chém giết đã bắt đầu... Hươu chết trên tay ai?
Còn chưa biết được!
Hoàng Đế đích thân hạ chiếu diễn binh, tất nhiên cẩn thận càng phải cẩn thận hơn, thuộc hạ đến đây tham gia đương nhiên sẽ không ít, có lão thuộc hạ của Kiêu Vương thậm chí còn dẫn theo gia quyến chạy đến Hoài Nam từ sớm để gặp Kiêu Vương.
Người đang ở Giang Nam như Đậu Dũng cũng sớm đến Hoài Nam rồi.
Nhưng khiến Phi Yến không ngờ, đi cùng hắn ta còn có bạn thân khuê trung —— Long Trân.
Khi nghe Ngụy tổng quản phụ trách tiếp đãi tân khách nói lúc Đậu tướng quân đến có trói một nữ nhân, nhìn gương mặt thấp thoáng có vẻ giống tiểu thư Long Trân vậy, trong lòng nàng thầm nói một tiếng không ổn!
Nàng dẫn Bảo Châu và vài thị vệ theo vội vàng đến dịch quán Đậu Dũng đang tạm ở, biết lúc này Đậu Dũng đang ở quân doanh gặp Kiêu Vương. Không nói hai lời, xông vào phòng ngủ Đậu Dũng, quả nhiên thấy Long Trân một thân giá y đỏ thẩm đang bị trói chặc, gương mặt đẫm lệ.
Phi Yến vội vã rút đao của thị vệ cởi trói cho Long Trân, rồi lấy vải trong miệng nàng ấy ra. Vốn nghĩ rằng phải nói vài ba câu trấn an nàng ấy. Không ngờ Long Trân lập tức ngồi dậy, phóng thẳng ra ngoài cửa, chửi ầm lên: Đậu Dũng! Con heo thối nhà ngươi! Lăn ra đây cho ta! Cùng đến trước mặt Kiêu Vương nói lí lẽ, xem xem có còn vương pháp hay không? Thanh thiên bạch nhật dám bắt cóc phụ nhân người khác! Ngươi là heo thối ngang ngược!
Có lẽ do luôn bị bịt miệng, oán khí bị đè nén qua nhiều, thét lớn đến nửa ngày cũng không ngưng lại.
Ban đầu Phi Yến vì hoàn cảnh Long Trân cũng tràn đầy lòng đầy căm phẫn, nhưng không ngờ cởi trói xong khuê hữu (bạn thân) lại có hơi có sức như vậy, nhất thời không cản lại được, có chút xúc động muốn nhét vải trở về chỗ cũ...
Vất vả lắm mói khuyên ngăn được nàng ấy, nhân lúc Đậu Dũng chưa trở về mà nhanh chóng lên xe ngựa, Long Trân uống chén trà Bảo Châu đưa tới, tâm tình mới trở lại bình thường, kể lại cảnh ngộ bản thân.
Thì ra sau khi Long Trân trở về Giang Nam, đúng như nàng ấy đoán trước, lời đồn linh tinh giống như mưa phùn liên tục không tạnh ở Giang Nam vậy, một kẻ làm thiếp của võ tướng tân triều bị hưu trở về nhà cũ liền trở thành đề tài bàn tán nhai đi nhai lại! Cũng may mà Long Trân đã liệu trước điều này, ở bên ngoài sớm mua một trạch viện, mang theo tì nữ thuê quản gia, sai vặt rồi tự lập môn hộ.
Thật ra ngày tháng bế môn đóng cửa lúc đầu rất yên ổn. Tiếc rằng lúc chọn mua trạch viện, Long Trân làm lộ tiền tài, khiến huynh tẩu (anh và chị dâu) trong nhà dòm ngó.
Đường ca của Long Trấn vốn đã quen cẩm y ngọc thực. Khi xưa vội vàng rời khỏi kinh thành tuy có mang theo nhiều nữ trang, nhưng từ kinh thành phồn hoa ca múa chè chén tới Giang Nam, nói cho cùng có chút không quen, lại còn kết giao với hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), ra vào sòng bạc mấy năm liền thua gần hết phân nửa gia sản.
Vốn tưởng rằng một tiểu thiếp bị đuổi như Long Trân, vật mang trên người chắc cũng không nhiều, trở về mẹ đẻ chỉ liên lụy thêm mà thôi, đường tẩu kia, ngay từ đầu nói chuyện đã châm chọc, nhưng không ngờ tiểu cô (em chồng) này có không ít vàng bạc, trạch viện nàng mua tuy nhỏ, nhưng vị trí rất tốt, trang trí thanh nhã, nên giá rất cao, ấy vậy nàng ta chỉ xem một vòng, không chút do dự mua đứt.
Sau này đường lại tỉ mỉ thăm dò, mới biết tiểu cô vừa hồi hương là một phú hộ, nhất thời có chút hối hận. Nên muốn để Long Trân tái giá cho đệ đệ chân bị tật của mình, coi như phù sa không chảy ruộng ngoài.
Tính toán tuy rằng rất khéo, đáng tiếc Long Trân sớm đã không còn là thiên kim hầu phủ đoan trang hiền lành của mấy năm trước. Nếu nói sống trong phủ tướng quân giết lợn kia học được cái gì, thì đó chính là chua ngoa ngang ngược chợ búa.
Khi đường tẩu dắt tên đệ đệ què của ả vào trạch viện xinh đẹp của nàng nói chuyện tào lao, Long Trân không chút khách khí lệnh cho quản gia cầm chổi quét hai tỷ đệ không biết xẩu hổ ra khỏi cửa.
Khiến vị tẩu tử tức đến về nhà chửi ầm lên, rồi không duyên không cớ tạo ra không ít lời đồn nhảm.
Long Trân biết một nữ tử độc thân tự lập môn hộ không dễ, đành cố tình tìm một hán tử thành thật để kén rể. Nhưng người được chọn còn chưa xem xét kĩ, heo thối Đậu Dũng đã đuổi tới Giang Nam. Ba lần bốn lượt sai người mang đồ tới, đúng là khiến người ta không thể sống yên, chẳng lẽ tiểu thiếp mới nạp không vừa ý hắn ta, nhưng đuổi tới Giang Nam dây dưa với nàng làm chi?
Nàng biết chỉ khi cắt đứt mong muốn của Đậu Dũng mới có thể sống yên ổn, vội vã tìm bà mối, tìm trái lựa phải, cuối cùng cũng chọn được một thư sinh trung niên thi rớt đã mất vợ, nếu tự mình chiêu phu thì có chút ngượng ngùng, đành tự mình đi tìm đến nhà bà mối hẹn gặp hai lần, thư sinh kia nho nhã ôn hòa, cũng có dáng một phu quân, còn nhất kiến chung tình với Long Tân, đồng ý tới nhà làm rể.
Ngay lúc Long Trân lệnh cho quản gia lo liệu đơn giản, chọn một ngày tốt rồi bái đường thành thân, nàng đang thử giá y, không biết tên Đậu Dũng chỉ đưa đồ vật mà không thấy mặt biết ở đâu nghe được tin tức, mang mấy binh lính phá cửa xông vào, trói ném lên xe ngựa rồi một mạch chạy đến Hoài Nam.
Tuy Phi Yến biết Đậu Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định với Long Trân, nhưng thật không ngờ tên mãng phu đó lúc ghen tức lại làm ra như thế! Lặng lẽ hít một hơi khí lạnh.
Ngay lúc hai nàng ngồi xe trở về Vương phủ, lập tức liền có một thị vệ dịch quán báo tin cho Đậu Dũng đang ở quân doanh.
Nghe xong thị vệ hồi báo, Đậu Dũng liền tức giận xoay người nói với Kiêu Vương: Nhị điện hạ, có phải Trắc phi quản quá rộng rồi không? Vì sao nàng luôn muốn nhúng tay vào chuyện phu thê ta chứ?
Kiêu Vương liếc xéo, giọng hơi trầm: Có lẽ Giang Nam chưa đủ hoang vu, không dạy dỗ được ngươi chút bài học nào, ngươi và Long Trân đã không còn là phu thê, thế mà lại làm ra những hành động tự ý xông vào nhà dân như thế, bắt cóc người đến Hoài Nam, thật sự còn muốn Trắc phi không biết?
Đậu Dũng cũng tự thấy mình sai, chỉ vì lúc đó chuẩn bị xuất phát về Hoài Nam thì nhận được tin, nhất thời máu xông lên não mới tới nhà bắt người, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này một lòng muốn cho mình cắm cái sừng cao cao, liền tức giận trong lòng, nên trói nàng đến dịch trạm.
Nhưng hiện giờ đâm lao đành phải theo lao, Trắc phi một lòng thiên vị giúp Long Trân rời khỏi mình, còn bộ dạng sủng ái vô nguyên tắc của Điện hạ luôn tùy ý để đám đàn bà hành sự, nhất thời, trời đất rộng lớn, chỉ có mình hắn cô độc một mình...
Lập tức quỳ hai gối xuống đất, nghẹn ngào nói với Kiêu Vương: Điện hạ, nể tình mạt tướng cửu tử nhất sinh đi theo Điện làm tùy tùng, hãy năn nỉ Trắc phi đừng đề xuất thêm chủ ý gì nữa, mạt tướng... không thể thiếu nữ nhân Long Trân kia được...
Lúc này trong lều không có người ngoài, dù Đậu Dũng quỳ như gấu bò trên đất, Kiêu Vương vẫn lạnh lùng hừ một tiếng: Còn biết mình là thuộc hạ của Bản Vương ư, ngay cả một nữ nhân cũng giữ không được, thật bị ngươi làm mất mặt!
Đậu Dũng nghe vậy, mắt liền sáng rực, đứng dậy nói: Điện hạ đã có kế hay?
Kiêu Vương đứng dậy, chuẩn bị rời quân doanh hồi phủ, vung roi ngựa trong tay, đầu roi đánh vào trướng, kêu bụp bụp, mỉm cười, nói: Kế hay thì không có, cách tệ thì có một... Không biết Đậu tướng quân có chịu hay không?
Đậu Dũng nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, mừng rõ hỏi: Cách gì?
...
Bên đây Phi Yến dẫn Long Trân hồi phủ, Long Trân phát tiết xong, cũng bình tĩnh trở lại, cả người đều mềm nhũn vô lực.
Phi Yến lệnh cho Bảo Châu lấy y phục trong rương của mình, may mà dáng người nàng và Long Trân không khác mấy, đều là nữ tử yểu điệu chân dài, rất vừa người, lại bảo tì nữ lấy thùng tắm pha nước nóng, để nàng ấy tắm gội sạch sẽ một phen, rồi tự mình dìu nàng ấy đến trước gương, bắt đầu chải tóc trang điểm.
Đã lâu không gặp Long Trân, tự nhiên Phi Yến sẽ có rất nhiều điều muốn nói, liền lệnh cho bọn Bảo Châu ở ngoài cửa đợi, tự mình mở hộp phấn son, lấy lược chải tóc cho hảo tỷ muội, lại lấy thìa nghiền nát thỏi phấn thược dược trắng, mở hộp son Vệ Tuyên thị đích thân tặng.
Long Trân thấy Phi Yến làm thế, liền mở miệng nói: Muội... Muội muội phức tạp quá rồi, sao có thể để muội hầu hạ chứ, tự ta chải tóc là được... Giọng nói khàn khàn thật giống như tiếng quạ mùa đông.
Phi Yến thấy tinh thần nàng ấy uể oải, dáng vẻ mệt mỏi, muốn trêu ghẹo một chút khiến nàng ấy phấn chấn, cười nói: Vừa rồi bảo tỷ đừng hét, giờ thì sắp tắt tiếng rồi, nói cũng khàn khàn, nếu không chải đẹp tóc lấy lại nhan sắc, thật sự thành bà điên mất. Này, bột nước đã nghiền rồi, tô son phấn thế nào thì tỷ tự làm, muội muội ta xưa nay không biết tô son điểm phấn lắm, mắc công nói như rồng leo, làm như mèo mửa [1], biến tỷ thành khỉ mông đỏ thì không hay đâu.
[1] nói như rồng leo, làm như mèo mửa: tiêu chuẩn yêu cầu thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Long Trân cũng biết lúc này ở trạm dịch mình đã quá thất lễ, nhưng hành động trói mình lên xe ngựa của mãng phu Đậu Dũng kia làm nàng ấy không tự chủ được nhớ lại năm đó mình cũng ở trên xe ngựa bị hắn bắt cóc cướp bóc tương tự như vậy, trong bụng liền dâng lên ngọn lửa, muốn liều mạng.
Bây giờ bị Phi Yến nói như thế, mặt cũng hơi nóng rát, liền trợn mắt oán trách nhìn nàng, vươn ngón tay nhỏ nhắn, móng tay xanh non, lấy chút ít son trong hộp ra, đặt vào đĩa nhỏ thếp vàng rồi lấy chút nước hòa tan, đưa lên mũi ngửi rồi nói: Muội muội dùng đều là thứ tốt, son này rất tốt, nhưng...
Phi Yến giương mắt: Sao vậy? Không ổn à? Do phu nhân Nam Lộc Công tặng, nàng vốn không muốn dùng, nhưng Bảo Châu lại vui mừng không ngừng khen đấy là son cao cấp, không nỡ đưa vào khố phòng, liền lệnh cho người có chuyên môn hiểu rõ y thuật thảo dược dùng ngân châm kiểm nghiệm độc tính, thấy không có gì đáng ngại mới lấy ra dùng.
Long Trân ngập ngừng liếc nhìn nàng, ánh mắt lướt nhanh qua cánh cửa, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: Muội muội không muốn mang thai?
Phi Yến khẽ giật mình, hơi nhíu mày, hạ giọng nói: Sao Long Trân tỷ tỷ lại nói như vậy?
Bằng trực giác Long Trân nhận ra sự khác thường của Phi Yến, nhất thời như hiểu ra nói: Chẳng trách, tuy tuyệt tử thảo trong son này rất nhạt, nhưng ta đã dùng nhiều năm, sao có thể không ngửi thấy? Nhưng trước giờ muội muội không hề đi qua Giang Nam, sao lại biết bài thuốc chỉ có Giang Nam mới có?
Lâu nay Long Trân vẫn không có thai, hóa ra là bởi nàng ấy lén dùng tuyệt tử thảo, dược tính nó rất mạnh, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, ít thì tránh thai, nhiều thì cả đời tuyệt tử.
Long Trân vẫn luôn không cam lòng, hơn nữa bà lớn trong phủ rất hung ác dữ tợn, sợ hài nhi sinh ra rồi sẽ chịu tội như mình, đành lén nhờ người tìm bài thuốc tránh thai ít người biết ở quê nhà, len lén tránh thai, tuy rằng sau này cũng có chút động lòng muốn mang thai, nhưng Đậu Dũng lại nạp thiếp, quá đau lòng nên đã từ bỏ ý định đó.
Tuy son có mùi thơm ngào ngạt, có thể che giấu, nhưng dù sao Long Trân cũng đã dùng qua mấy năm, đương nhiên nhạy cảm với mùi đó hơn người thường, cẩn thận ngửi, dĩ nhiên sẽ phát hiện ra. Lúc này đột nhiên ngửi thấy trong son có mùi này, lại thấy Phi Yến căng thẳng, liền bừng tỉnh, chỉ cho rằng tâm tư muội muội cũng như mình năm đó.
Nghe thấy vậy, trong lòng Phi Yến có chút ngạc nhiên, nếu trong son chứa hạc đỉnh hồng, một loại kịch độc, cũng sẽ không khiến nàng khiếp sợ... Dù sao phụ nhân cũng vì phu quân mình, tuy rằng khồng cần mưu tính nữ tử hậu viện như nàng, cho dù Vệ Tuyên thị cố tình mưu hại cũng chẳng có gì lạ... Nhưng... Sao trong hộp lại là tuyệt tử thảo dùng để tránh thai?
Ngầm nghĩ một vòng, nhưng trong lòng vẫn chưa rõ, chậm rãi nói: Mong tỷ tỷ đừng để lộ...
Long Trân khẽ thở dài, nắm tay Phi Yến lời nặng ý sâu nói: Sao ta lại nhiều chuyện với người ngoài, lúc trước ta dùng nhưng không dám nói ra cho muội muội biết. Nhưng... Tình huống của uội muội không giống cảnh ngộ ta lúc đó. Tuy rằng tỷ tỷ cũng biết lòng dạ muội muội rất cao, tuyệt đối có thể làm được chính phi một phủ, nhưng bởi vì chúng ta là thiên kim tiền triều, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có một con đường.
Ta không muốn hài tử, là do tình thế ép buộc, dù sao cũng còn hi vọng ra khỏi phủ, nhưng muội muội sẽ có ngày rời khỏi sao? Hoàng gia Đại Tề sẽ không để chuyện gièm pha như vậy xảy ra. Sau này chắc chắn Kiêu Vương sẽ cưới chính phi, nhưng lúc này chỉ có một mình muội, sao không sớm sớm sinh một nhi tử nối dõi, thừa dịp trong phủ ít người, bên cạnh không có áp lực, hài tử cũng sẽ được dạy dỗ tốt? Cho dù không phải đích tử (con trai vợ cả), sau này nhi tử trưởng thành nên người, tự mở một phủ riêng, dù mất ân sủng của Điện hạ, dựa vào nhi tử cũng có thể xem như không lo không nghĩ...
Long Trân còn chưa nói hết, bên ngoài cửa đã có người đến truyền tin, nói là Kiêu Vương đã hồi phủ, thỉnh Trắc phi đến tiền thính nghênh đón.
Thật ra không chỉ Kiêu Vương hồi phủ, mà dũng tướng của hắn Đậu Dũng cũng đi theo sau. Phi Yến đợi Long Trân thay y phục rửa mặt chải tóc xong rồi ngồi ở phòng khách. Thấy Kiêu Vương đằng đằng sát khí túm Đậu Dũng đến đây, nghĩ rằng hắn ta tới đòi người, liền nghĩ chút nữa nên nói như thế nào.
Nhưng tới trước cửa phòng khách, Đậu Dũng cũng không đi theo vào. Chưa đợi Phi Yến mở miệng nói, Đậu Dũng đã quỳ xuống đất bùm một tiếng, chóp mắt liền cởi áo, ném sang một bên, để ngực trần, sau đó nằm sấp dưới đất.
Mặt Kiêu Vương sa sầm nói: Đồ vô pháp vô thiên, thân là võ tướng Giang Nam, lại tự tiện xông vào nhà dân cướp bóc phụ nhân, thật bôi nhọ mặt mũi Bản Vương quá, có đánh chết cũng không hả giận, người đâu! Quất một trăm roi trước để Đậu tướng quân thư giản gân cốt!
Nói rồi vung roi trong tay, một thị vệ mạnh khỏe cao to bên cạnh đi tới, cung kính nhận trường tiên (roi dài) từ tay Kiêu Vương, đứng ở phía sau Đậu Dũng, vung roi trong tay kêu vùn vụt, rồi vung tay cao lên, hung hăng quất lên lưng trần của Đậu Dũng.
Cơ thịt ngăm đen trên lừng nhất thời gồng cứng, chỉ có hai tay siết chặt thành nấm đấm, kêu lên một tiếng đâu đớn hung hăng ép sát mặt đất, tựa như con gấu lớn ngủ đông, vẫn không động đậy mặc cho gió thu lá rụng lướt qua người, chỉ chốc lát sau lưng đã thành một mảnh máu thịt đầm đề.
Lúc này Phi Yến hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ, ngồi tại chỗ cười khổ, liếc mắt nhìn sang Long Trân bên cạnh.
Trên mặt Long Trân cũng không có biểu hiện gì, không hề nhúc nhích ngồi yên ở đấy, mặc cho roi quất lên máu thịt đầm đề kêu bốp bốp. Nhưng số roi nhanh chóng lên đến năm mươi, gương mặt thẫn thờ kia càng lúc càng trắng bệch.
Ngồi nhìn trường tiên lên xuống, khiến máu đỏ bắn vào mặt đất phòng khách, Long Trân nhắm mắt rồi mở ra, lại nhắm chặt lại, sau cùng nhịn không nổi nữa mở miệng hô: Dừng tay!
Khi Phi Yến đến cửa, liền thấy hai người mỗi người một vò rượu nhỏ uống hả hê, mà chỉ trong thời gian ngắn, bên chân đã có hai ba vò trống không. Sau khi Đặng Hoài Nhu uống hết thêm một vò rượu, liền hào sảng cười to, nói: Không ngời tửu lượng Kiêu Vương lại tốt như thế, thật làm Đặng mỗ hận gặp nhau quá trễ!
Kiêu Vương cũng uống xong một vò, sắc mặt cũng không đổi, nói: Nhờ Đặng Công, sau khi tới Hoài Nam Bản Vương được uống không ít máu của kì thú (động vật hiếm).
Đặng Hoài Nhu mỉm cười liếc nhìn Uất Trì Phi Yến đang đứng ở cửa, đột nhiên mở miệng nói: Nếu Trắc phi đã tới, cũng nên uống một chén. Nói rồi trực tiếp rót một chén, cơ thể cao to như tháp đứng dậy, vài bước đi đến gần nàng, hơi cong người đưa chén rượu qua.
Phi Yến vốn định uyển chuyển từ chối, nhưng nàng còn chưa mở lời, Kiêu Vương đã chắn trước người nàng: Trắc phi của Bản Vương không biết uống rượu, đã khiến Nam Lộc Công mất hứng rồi.
Đặng Hoài Nhu chóp mắt: Không ngờ Nhị điện hạ lại thương hoa tiếc ngọc như vậy... Nhưng Trắc phi đa mưu túc trí, thật đáng để người ta yêu thương. Giai nhân như thế tốt nhất đừng để bước xuống giường, nếu không chắc chắn sẽ khiến các anh hùng tranh nhau khom dưới váy...
Trên mặt Kiêu Vương không chút ý cười, mắt lạnh lẽo muốn làm khó, lại nghe thấy tiếng Vệ Tuyên thị từ ngoài phòng truyền vào: Công Hầu uống say rồi, sao lại thất thố trước mặt Nhị điện hạ? Nói rồi, liền lệnh cho tì nữ đỡ Đặng Hoài Nhu, sau đó cúi người hành lễ nói: Công Hầu nhà ta nhìn thì uống rất được, thật ra rượu phẩm lại rất kém. Mông Điện hạ thứ tội...
Đúng lúc này, Phi Yến cũng hơi nhíu mày nói: Điện hạ, thiếp có lẽ trúng gió, đầu đau quá, muốn về sớm một chút...
Hai nữ nhân đều là cao thủ lây theo chiều gió, phong ba giông tố bị ngắt lời liền tản hết.
Vì Vệ Tuyên thị đề cập Trắc phi sợ lạnh, Đặng Hoài Nhu sai người lột da hổ tặng cho Kiêu Vương, rồi người hai phủ trạch tự lên xe ngựa mình mỗi người một ngã.
Ngồi trong xe ngựa, Vệ Tuyên thị vẫn nói giọng nhẹ nhàng, nhưng ý có chút trách cứ: Sao Đặng lang lại nói như thế? Chẳng lẽ muốn xé rách mặt với Kiêu Vương?
Đặng Hoài Nhu khẽ kéo nàng vào lòng, khinh thường nói: Mấy ngày trước Phàn Cảnh ở Bắc cương (biên cương miền Bắc) gửi thư, nguyện lấy mười rương hoàng kim trả tiền thù lao, muốn ta làm một việc, cho phép người của hắn ta lẻn vào quận phủ Hoài Nam, tùy thời bắt cóc nữ nhân tên Uất Trì Phi Yến. Bản Vương... Ngoài mặt từ chối, nhưng đã lén đáp ứng.
Nghe vậy Vệ Tuyên thị lập tức ngẩng đầu, có chút không tin, hỏi: Cái gì?
Đặng Hoài Nhu không chút để ý cười: Trước đây nàng nói không sai, Phàn Cảnh kia không phải người làm đại sự, khó khắn lắm mới giảng hòa, lại vì một nữ nhân có chút nhan sắc mà muốn xé rạch mặt với Đại Tề? Qua hôm nay thấy Kiêu Vương cũng xem trọng nữ nhân này, thật là hồng nhan họa thủy...
Vệ Tuyên thị trầm mặc một lúc, cau mày trầm giọng nói: Lúc này đang trong thời điểm mẫn cảm, chuyện của hai ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nếu lúc này Trắc phi của Kiêu Vương gặp chuyện ở Hoài Nam, chẳng phải sẽ sinh nhiều rắc rối?
Đặng Hoài Nhu lơ đểnh cười: Nếu Kiêu Vương thương tiếc nữ nhân này thật, biết nàng ta bị người khác bắt chắc chắn sẽ không còn tỉnh táo, thế thì diễn binh một tháng sau, nhất định ta sẽ có lợi. Đến lúc đó hạ được uy phong Đại Tề, đồng thời lung lây cẩu hoàng đế Đại Tề, đổi được thái bình nhất thời!
Mặc dù ta lén đáp ứng thỉnh cầu của hắn ta, nhưng trước mặt mật thám Đại Tề xếp vào Hoài Nam, đã chọn từ ngữ cương quyết từ chối bức thư kia, đồng thời chém chết sứ giả truyền tin, nhưng mười rương vàng kia đều nhận hết, rồi cho người đóng giả làm vận chuyển thuyền cho Thái tử đương triều Hoắc Đông Lôi. Tên ngu xuẩn Hoắc Đông Lôi kia, từ lâu đã mở lời xúi giục, muốn mượn tay ta diệt trừ đệ đệ hắn, nên đã phái người thầm tiết lộ ý định diễn binh của tên Hoàng Đế từ trước... Mượn đao giết người, nghĩ thật hay! Thành ý khẩn thiết như thế, ta cũng phải có qua có lại đúng không?
Tương lai nếu tên ngu xuẩn đó làm Hoàng Đế, vậy còn phải lo thiên hạ này không vào tay nàng và ta sao?
Hôm nay ta cố ý để lộ ẩn ý, mai này mật hàm của Phàn Cảnh đưa đến quý phủ Kiêu Vương, chắc hắn vẫn sẽ khẩn trương, đã chuẩn bị từ sớm, nhưng nếu đến lúc đó xảy ra chuyện, cũng không thể trách ta được...
Nghe vậy, Vệ Tuyên thị liền hiểu, một mũi tên hạ ba con chim, Phàn Cảnh, Kiêu Vương và cả Thái tử đều bị tính kế.
Nếu Kiêu Vương không ngăn cản được, cũng chỉ liên quan đến Phàn Cảnh, còn Hoài Nam thì không hề dính líu, Đại Tề và phương Bắc xảy ra xung đột tranh chấp, Hoài Nam sẽ có thể ngư ông đắc lợi, đồng thời tạo được quan hệ với Thái tử, nếu Kiêu Vương may mắn thắng lợi, cũng có thể tỏ ra yếu thế, lợi dụng Thái tử kia để kéo dài chút thời cơ cho Hoài Nam...
Thấy Đặng Hoài Nhu chủ ý đã quyết, Vệ Tuyên thị không nói gì nữa, đôi mắt nàng ta nhìn ra ngoài xe, hai phu thê đều mang tâm sự, dọc đường đi đều trầm tư không nói...
Xe ngựa chạy như bay, chạy qua bãi tập chuẩn bị cho tháng sau, tuy đã mùa đông, nhưng rất nhiều thợ mộc đang mình trần khiêng vác, nhất thời vùng đất rộng rãi đều bụi đất tung tóe.
Vệ Tuyên thị hất cầm, nàng ta biết, tuy bãi tập chưa làm xong, nhưng một trận chém giết đã bắt đầu... Hươu chết trên tay ai?
Còn chưa biết được!
Hoàng Đế đích thân hạ chiếu diễn binh, tất nhiên cẩn thận càng phải cẩn thận hơn, thuộc hạ đến đây tham gia đương nhiên sẽ không ít, có lão thuộc hạ của Kiêu Vương thậm chí còn dẫn theo gia quyến chạy đến Hoài Nam từ sớm để gặp Kiêu Vương.
Người đang ở Giang Nam như Đậu Dũng cũng sớm đến Hoài Nam rồi.
Nhưng khiến Phi Yến không ngờ, đi cùng hắn ta còn có bạn thân khuê trung —— Long Trân.
Khi nghe Ngụy tổng quản phụ trách tiếp đãi tân khách nói lúc Đậu tướng quân đến có trói một nữ nhân, nhìn gương mặt thấp thoáng có vẻ giống tiểu thư Long Trân vậy, trong lòng nàng thầm nói một tiếng không ổn!
Nàng dẫn Bảo Châu và vài thị vệ theo vội vàng đến dịch quán Đậu Dũng đang tạm ở, biết lúc này Đậu Dũng đang ở quân doanh gặp Kiêu Vương. Không nói hai lời, xông vào phòng ngủ Đậu Dũng, quả nhiên thấy Long Trân một thân giá y đỏ thẩm đang bị trói chặc, gương mặt đẫm lệ.
Phi Yến vội vã rút đao của thị vệ cởi trói cho Long Trân, rồi lấy vải trong miệng nàng ấy ra. Vốn nghĩ rằng phải nói vài ba câu trấn an nàng ấy. Không ngờ Long Trân lập tức ngồi dậy, phóng thẳng ra ngoài cửa, chửi ầm lên: Đậu Dũng! Con heo thối nhà ngươi! Lăn ra đây cho ta! Cùng đến trước mặt Kiêu Vương nói lí lẽ, xem xem có còn vương pháp hay không? Thanh thiên bạch nhật dám bắt cóc phụ nhân người khác! Ngươi là heo thối ngang ngược!
Có lẽ do luôn bị bịt miệng, oán khí bị đè nén qua nhiều, thét lớn đến nửa ngày cũng không ngưng lại.
Ban đầu Phi Yến vì hoàn cảnh Long Trân cũng tràn đầy lòng đầy căm phẫn, nhưng không ngờ cởi trói xong khuê hữu (bạn thân) lại có hơi có sức như vậy, nhất thời không cản lại được, có chút xúc động muốn nhét vải trở về chỗ cũ...
Vất vả lắm mói khuyên ngăn được nàng ấy, nhân lúc Đậu Dũng chưa trở về mà nhanh chóng lên xe ngựa, Long Trân uống chén trà Bảo Châu đưa tới, tâm tình mới trở lại bình thường, kể lại cảnh ngộ bản thân.
Thì ra sau khi Long Trân trở về Giang Nam, đúng như nàng ấy đoán trước, lời đồn linh tinh giống như mưa phùn liên tục không tạnh ở Giang Nam vậy, một kẻ làm thiếp của võ tướng tân triều bị hưu trở về nhà cũ liền trở thành đề tài bàn tán nhai đi nhai lại! Cũng may mà Long Trân đã liệu trước điều này, ở bên ngoài sớm mua một trạch viện, mang theo tì nữ thuê quản gia, sai vặt rồi tự lập môn hộ.
Thật ra ngày tháng bế môn đóng cửa lúc đầu rất yên ổn. Tiếc rằng lúc chọn mua trạch viện, Long Trân làm lộ tiền tài, khiến huynh tẩu (anh và chị dâu) trong nhà dòm ngó.
Đường ca của Long Trấn vốn đã quen cẩm y ngọc thực. Khi xưa vội vàng rời khỏi kinh thành tuy có mang theo nhiều nữ trang, nhưng từ kinh thành phồn hoa ca múa chè chén tới Giang Nam, nói cho cùng có chút không quen, lại còn kết giao với hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), ra vào sòng bạc mấy năm liền thua gần hết phân nửa gia sản.
Vốn tưởng rằng một tiểu thiếp bị đuổi như Long Trân, vật mang trên người chắc cũng không nhiều, trở về mẹ đẻ chỉ liên lụy thêm mà thôi, đường tẩu kia, ngay từ đầu nói chuyện đã châm chọc, nhưng không ngờ tiểu cô (em chồng) này có không ít vàng bạc, trạch viện nàng mua tuy nhỏ, nhưng vị trí rất tốt, trang trí thanh nhã, nên giá rất cao, ấy vậy nàng ta chỉ xem một vòng, không chút do dự mua đứt.
Sau này đường lại tỉ mỉ thăm dò, mới biết tiểu cô vừa hồi hương là một phú hộ, nhất thời có chút hối hận. Nên muốn để Long Trân tái giá cho đệ đệ chân bị tật của mình, coi như phù sa không chảy ruộng ngoài.
Tính toán tuy rằng rất khéo, đáng tiếc Long Trân sớm đã không còn là thiên kim hầu phủ đoan trang hiền lành của mấy năm trước. Nếu nói sống trong phủ tướng quân giết lợn kia học được cái gì, thì đó chính là chua ngoa ngang ngược chợ búa.
Khi đường tẩu dắt tên đệ đệ què của ả vào trạch viện xinh đẹp của nàng nói chuyện tào lao, Long Trân không chút khách khí lệnh cho quản gia cầm chổi quét hai tỷ đệ không biết xẩu hổ ra khỏi cửa.
Khiến vị tẩu tử tức đến về nhà chửi ầm lên, rồi không duyên không cớ tạo ra không ít lời đồn nhảm.
Long Trân biết một nữ tử độc thân tự lập môn hộ không dễ, đành cố tình tìm một hán tử thành thật để kén rể. Nhưng người được chọn còn chưa xem xét kĩ, heo thối Đậu Dũng đã đuổi tới Giang Nam. Ba lần bốn lượt sai người mang đồ tới, đúng là khiến người ta không thể sống yên, chẳng lẽ tiểu thiếp mới nạp không vừa ý hắn ta, nhưng đuổi tới Giang Nam dây dưa với nàng làm chi?
Nàng biết chỉ khi cắt đứt mong muốn của Đậu Dũng mới có thể sống yên ổn, vội vã tìm bà mối, tìm trái lựa phải, cuối cùng cũng chọn được một thư sinh trung niên thi rớt đã mất vợ, nếu tự mình chiêu phu thì có chút ngượng ngùng, đành tự mình đi tìm đến nhà bà mối hẹn gặp hai lần, thư sinh kia nho nhã ôn hòa, cũng có dáng một phu quân, còn nhất kiến chung tình với Long Tân, đồng ý tới nhà làm rể.
Ngay lúc Long Trân lệnh cho quản gia lo liệu đơn giản, chọn một ngày tốt rồi bái đường thành thân, nàng đang thử giá y, không biết tên Đậu Dũng chỉ đưa đồ vật mà không thấy mặt biết ở đâu nghe được tin tức, mang mấy binh lính phá cửa xông vào, trói ném lên xe ngựa rồi một mạch chạy đến Hoài Nam.
Tuy Phi Yến biết Đậu Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định với Long Trân, nhưng thật không ngờ tên mãng phu đó lúc ghen tức lại làm ra như thế! Lặng lẽ hít một hơi khí lạnh.
Ngay lúc hai nàng ngồi xe trở về Vương phủ, lập tức liền có một thị vệ dịch quán báo tin cho Đậu Dũng đang ở quân doanh.
Nghe xong thị vệ hồi báo, Đậu Dũng liền tức giận xoay người nói với Kiêu Vương: Nhị điện hạ, có phải Trắc phi quản quá rộng rồi không? Vì sao nàng luôn muốn nhúng tay vào chuyện phu thê ta chứ?
Kiêu Vương liếc xéo, giọng hơi trầm: Có lẽ Giang Nam chưa đủ hoang vu, không dạy dỗ được ngươi chút bài học nào, ngươi và Long Trân đã không còn là phu thê, thế mà lại làm ra những hành động tự ý xông vào nhà dân như thế, bắt cóc người đến Hoài Nam, thật sự còn muốn Trắc phi không biết?
Đậu Dũng cũng tự thấy mình sai, chỉ vì lúc đó chuẩn bị xuất phát về Hoài Nam thì nhận được tin, nhất thời máu xông lên não mới tới nhà bắt người, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này một lòng muốn cho mình cắm cái sừng cao cao, liền tức giận trong lòng, nên trói nàng đến dịch trạm.
Nhưng hiện giờ đâm lao đành phải theo lao, Trắc phi một lòng thiên vị giúp Long Trân rời khỏi mình, còn bộ dạng sủng ái vô nguyên tắc của Điện hạ luôn tùy ý để đám đàn bà hành sự, nhất thời, trời đất rộng lớn, chỉ có mình hắn cô độc một mình...
Lập tức quỳ hai gối xuống đất, nghẹn ngào nói với Kiêu Vương: Điện hạ, nể tình mạt tướng cửu tử nhất sinh đi theo Điện làm tùy tùng, hãy năn nỉ Trắc phi đừng đề xuất thêm chủ ý gì nữa, mạt tướng... không thể thiếu nữ nhân Long Trân kia được...
Lúc này trong lều không có người ngoài, dù Đậu Dũng quỳ như gấu bò trên đất, Kiêu Vương vẫn lạnh lùng hừ một tiếng: Còn biết mình là thuộc hạ của Bản Vương ư, ngay cả một nữ nhân cũng giữ không được, thật bị ngươi làm mất mặt!
Đậu Dũng nghe vậy, mắt liền sáng rực, đứng dậy nói: Điện hạ đã có kế hay?
Kiêu Vương đứng dậy, chuẩn bị rời quân doanh hồi phủ, vung roi ngựa trong tay, đầu roi đánh vào trướng, kêu bụp bụp, mỉm cười, nói: Kế hay thì không có, cách tệ thì có một... Không biết Đậu tướng quân có chịu hay không?
Đậu Dũng nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, mừng rõ hỏi: Cách gì?
...
Bên đây Phi Yến dẫn Long Trân hồi phủ, Long Trân phát tiết xong, cũng bình tĩnh trở lại, cả người đều mềm nhũn vô lực.
Phi Yến lệnh cho Bảo Châu lấy y phục trong rương của mình, may mà dáng người nàng và Long Trân không khác mấy, đều là nữ tử yểu điệu chân dài, rất vừa người, lại bảo tì nữ lấy thùng tắm pha nước nóng, để nàng ấy tắm gội sạch sẽ một phen, rồi tự mình dìu nàng ấy đến trước gương, bắt đầu chải tóc trang điểm.
Đã lâu không gặp Long Trân, tự nhiên Phi Yến sẽ có rất nhiều điều muốn nói, liền lệnh cho bọn Bảo Châu ở ngoài cửa đợi, tự mình mở hộp phấn son, lấy lược chải tóc cho hảo tỷ muội, lại lấy thìa nghiền nát thỏi phấn thược dược trắng, mở hộp son Vệ Tuyên thị đích thân tặng.
Long Trân thấy Phi Yến làm thế, liền mở miệng nói: Muội... Muội muội phức tạp quá rồi, sao có thể để muội hầu hạ chứ, tự ta chải tóc là được... Giọng nói khàn khàn thật giống như tiếng quạ mùa đông.
Phi Yến thấy tinh thần nàng ấy uể oải, dáng vẻ mệt mỏi, muốn trêu ghẹo một chút khiến nàng ấy phấn chấn, cười nói: Vừa rồi bảo tỷ đừng hét, giờ thì sắp tắt tiếng rồi, nói cũng khàn khàn, nếu không chải đẹp tóc lấy lại nhan sắc, thật sự thành bà điên mất. Này, bột nước đã nghiền rồi, tô son phấn thế nào thì tỷ tự làm, muội muội ta xưa nay không biết tô son điểm phấn lắm, mắc công nói như rồng leo, làm như mèo mửa [1], biến tỷ thành khỉ mông đỏ thì không hay đâu.
[1] nói như rồng leo, làm như mèo mửa: tiêu chuẩn yêu cầu thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Long Trân cũng biết lúc này ở trạm dịch mình đã quá thất lễ, nhưng hành động trói mình lên xe ngựa của mãng phu Đậu Dũng kia làm nàng ấy không tự chủ được nhớ lại năm đó mình cũng ở trên xe ngựa bị hắn bắt cóc cướp bóc tương tự như vậy, trong bụng liền dâng lên ngọn lửa, muốn liều mạng.
Bây giờ bị Phi Yến nói như thế, mặt cũng hơi nóng rát, liền trợn mắt oán trách nhìn nàng, vươn ngón tay nhỏ nhắn, móng tay xanh non, lấy chút ít son trong hộp ra, đặt vào đĩa nhỏ thếp vàng rồi lấy chút nước hòa tan, đưa lên mũi ngửi rồi nói: Muội muội dùng đều là thứ tốt, son này rất tốt, nhưng...
Phi Yến giương mắt: Sao vậy? Không ổn à? Do phu nhân Nam Lộc Công tặng, nàng vốn không muốn dùng, nhưng Bảo Châu lại vui mừng không ngừng khen đấy là son cao cấp, không nỡ đưa vào khố phòng, liền lệnh cho người có chuyên môn hiểu rõ y thuật thảo dược dùng ngân châm kiểm nghiệm độc tính, thấy không có gì đáng ngại mới lấy ra dùng.
Long Trân ngập ngừng liếc nhìn nàng, ánh mắt lướt nhanh qua cánh cửa, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: Muội muội không muốn mang thai?
Phi Yến khẽ giật mình, hơi nhíu mày, hạ giọng nói: Sao Long Trân tỷ tỷ lại nói như vậy?
Bằng trực giác Long Trân nhận ra sự khác thường của Phi Yến, nhất thời như hiểu ra nói: Chẳng trách, tuy tuyệt tử thảo trong son này rất nhạt, nhưng ta đã dùng nhiều năm, sao có thể không ngửi thấy? Nhưng trước giờ muội muội không hề đi qua Giang Nam, sao lại biết bài thuốc chỉ có Giang Nam mới có?
Lâu nay Long Trân vẫn không có thai, hóa ra là bởi nàng ấy lén dùng tuyệt tử thảo, dược tính nó rất mạnh, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, ít thì tránh thai, nhiều thì cả đời tuyệt tử.
Long Trân vẫn luôn không cam lòng, hơn nữa bà lớn trong phủ rất hung ác dữ tợn, sợ hài nhi sinh ra rồi sẽ chịu tội như mình, đành lén nhờ người tìm bài thuốc tránh thai ít người biết ở quê nhà, len lén tránh thai, tuy rằng sau này cũng có chút động lòng muốn mang thai, nhưng Đậu Dũng lại nạp thiếp, quá đau lòng nên đã từ bỏ ý định đó.
Tuy son có mùi thơm ngào ngạt, có thể che giấu, nhưng dù sao Long Trân cũng đã dùng qua mấy năm, đương nhiên nhạy cảm với mùi đó hơn người thường, cẩn thận ngửi, dĩ nhiên sẽ phát hiện ra. Lúc này đột nhiên ngửi thấy trong son có mùi này, lại thấy Phi Yến căng thẳng, liền bừng tỉnh, chỉ cho rằng tâm tư muội muội cũng như mình năm đó.
Nghe thấy vậy, trong lòng Phi Yến có chút ngạc nhiên, nếu trong son chứa hạc đỉnh hồng, một loại kịch độc, cũng sẽ không khiến nàng khiếp sợ... Dù sao phụ nhân cũng vì phu quân mình, tuy rằng khồng cần mưu tính nữ tử hậu viện như nàng, cho dù Vệ Tuyên thị cố tình mưu hại cũng chẳng có gì lạ... Nhưng... Sao trong hộp lại là tuyệt tử thảo dùng để tránh thai?
Ngầm nghĩ một vòng, nhưng trong lòng vẫn chưa rõ, chậm rãi nói: Mong tỷ tỷ đừng để lộ...
Long Trân khẽ thở dài, nắm tay Phi Yến lời nặng ý sâu nói: Sao ta lại nhiều chuyện với người ngoài, lúc trước ta dùng nhưng không dám nói ra cho muội muội biết. Nhưng... Tình huống của uội muội không giống cảnh ngộ ta lúc đó. Tuy rằng tỷ tỷ cũng biết lòng dạ muội muội rất cao, tuyệt đối có thể làm được chính phi một phủ, nhưng bởi vì chúng ta là thiên kim tiền triều, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có một con đường.
Ta không muốn hài tử, là do tình thế ép buộc, dù sao cũng còn hi vọng ra khỏi phủ, nhưng muội muội sẽ có ngày rời khỏi sao? Hoàng gia Đại Tề sẽ không để chuyện gièm pha như vậy xảy ra. Sau này chắc chắn Kiêu Vương sẽ cưới chính phi, nhưng lúc này chỉ có một mình muội, sao không sớm sớm sinh một nhi tử nối dõi, thừa dịp trong phủ ít người, bên cạnh không có áp lực, hài tử cũng sẽ được dạy dỗ tốt? Cho dù không phải đích tử (con trai vợ cả), sau này nhi tử trưởng thành nên người, tự mở một phủ riêng, dù mất ân sủng của Điện hạ, dựa vào nhi tử cũng có thể xem như không lo không nghĩ...
Long Trân còn chưa nói hết, bên ngoài cửa đã có người đến truyền tin, nói là Kiêu Vương đã hồi phủ, thỉnh Trắc phi đến tiền thính nghênh đón.
Thật ra không chỉ Kiêu Vương hồi phủ, mà dũng tướng của hắn Đậu Dũng cũng đi theo sau. Phi Yến đợi Long Trân thay y phục rửa mặt chải tóc xong rồi ngồi ở phòng khách. Thấy Kiêu Vương đằng đằng sát khí túm Đậu Dũng đến đây, nghĩ rằng hắn ta tới đòi người, liền nghĩ chút nữa nên nói như thế nào.
Nhưng tới trước cửa phòng khách, Đậu Dũng cũng không đi theo vào. Chưa đợi Phi Yến mở miệng nói, Đậu Dũng đã quỳ xuống đất bùm một tiếng, chóp mắt liền cởi áo, ném sang một bên, để ngực trần, sau đó nằm sấp dưới đất.
Mặt Kiêu Vương sa sầm nói: Đồ vô pháp vô thiên, thân là võ tướng Giang Nam, lại tự tiện xông vào nhà dân cướp bóc phụ nhân, thật bôi nhọ mặt mũi Bản Vương quá, có đánh chết cũng không hả giận, người đâu! Quất một trăm roi trước để Đậu tướng quân thư giản gân cốt!
Nói rồi vung roi trong tay, một thị vệ mạnh khỏe cao to bên cạnh đi tới, cung kính nhận trường tiên (roi dài) từ tay Kiêu Vương, đứng ở phía sau Đậu Dũng, vung roi trong tay kêu vùn vụt, rồi vung tay cao lên, hung hăng quất lên lưng trần của Đậu Dũng.
Cơ thịt ngăm đen trên lừng nhất thời gồng cứng, chỉ có hai tay siết chặt thành nấm đấm, kêu lên một tiếng đâu đớn hung hăng ép sát mặt đất, tựa như con gấu lớn ngủ đông, vẫn không động đậy mặc cho gió thu lá rụng lướt qua người, chỉ chốc lát sau lưng đã thành một mảnh máu thịt đầm đề.
Lúc này Phi Yến hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ, ngồi tại chỗ cười khổ, liếc mắt nhìn sang Long Trân bên cạnh.
Trên mặt Long Trân cũng không có biểu hiện gì, không hề nhúc nhích ngồi yên ở đấy, mặc cho roi quất lên máu thịt đầm đề kêu bốp bốp. Nhưng số roi nhanh chóng lên đến năm mươi, gương mặt thẫn thờ kia càng lúc càng trắng bệch.
Ngồi nhìn trường tiên lên xuống, khiến máu đỏ bắn vào mặt đất phòng khách, Long Trân nhắm mắt rồi mở ra, lại nhắm chặt lại, sau cùng nhịn không nổi nữa mở miệng hô: Dừng tay!
/184
|