Bình Tung Hiệp Ảnh Lục
Chương 23: Chuyện mười năm trước làm hiệp nữ đau lòng - Hai phen kịch đấu đất bằng nổi sóng gió
/31
|
Cây san hô này là do Châu Kiện tặng cho Vân Lối, rồi Vân Lối lại tặng cho Thạch Thúy Phượng làm sính lễ, sau đó Vân Lối lại gởi cho Châu Sơn Dân, nhờ chàng nói rõ sự thật với Thạch Anh. Châu Sơn Dân lấy ra cây san hô, Thạch Thúy Phượng bất giác đỏ mặc. Châu Sơn Dân định đưa cây san hô cho Vân Lối, Vân Lối cười nói: “Cây san hô này vốn là vật của nhà họ Châu, trả cho tôi làm gì?” Thế rồi vỗ nhẹ, thớt ngựa hí dài, cùng thớt ngựa của Trương Đan Phong phóng như bay như bay trên đường trong chốc lát đã khuất dạng, Châu Sơn Dân đứng thẩn người dưới chân núi, không biết làm thế nào.
Hai người phóng ngựa thật nhanh, đến sáng hôm sau thì qua khỏi Nhạn Môn quan, bên ngoài Nhạn Môn Qua là nơi tiếp giáp giữa Hán với Hồ, người Mông Cổ chủ yếu sống du mục, phụ nữ cưỡi ngựa là điều rất bình thường. Do đó Vân Lối cũng không cần đổi nam trang. Trương Đan Phong cùng người ngọc cưỡi ngựa tung vó trên thảo nguyên, lòng càng thơi thới hơn, cười rằng: “Nếu có thể cùng đệ rong ruổi suốt đời như thế này ta cũng cam tâm tình nguyện”.
Vân Lối vỗ nhẹ vào cổ ngựa mỉm cười: “Ca ca ngốc toàn nói những lời ngốc nghếch!”
Trương Đan Phong cảm thấy lòng lân lân, không thể kềm chế được. Ngựa chạy qua Nhạn Môn quan, võ quan ở Nhạn Môn quan của triều Minh vẫn chưa quay lại, sau chiến hỏa chỉ thấy một đống hoang tàn, Trương Đan Phong đang cảm khái, chợt nghe Vân Lối thở dài, Trương Đan Phong hỏi: “Tiểu huynh đệ, sao thế!”
Vân Lối nói: “Muội nhớ lại lúc nhỏ, cảnh tượng quay về cùng với gia gia lúc nhỏ, hỡi ơi, thế mà đã mười năm trôi qua, cũng ở nơi này, muội còn nhớ đó là đêm mười lăm tháng mười, gia gia đã trao bức huyết thư cho muội ở đây”. Nhắc đến bức huyết thư trong lòng cảm thấy buồn bã, nàng chỉ im lặng cúi đầu Trương Đan Phong nói: “Đời người có được mấy lúc? Sau cứ nhớ những chuyện không vui”.
Hai người buông ngựa đi chậm. Vân Lối nói: “Đời người cũng thật là kỳ lạ!”
Trương Đan Phong nói: “Kỳ lạ thế nào?”
Vân Lối nhìn chàng đắm đuối tựa như muốn nói gì đấy lại thôi Trương Đan Phong nói: “Thế sự có lắm điều thay đổi chuyện nào cũng bất ngờ, ví dụ như ta, ta vốn tưởng rằng suốt đời này không ra Nhạn Môn quan nữa, nhưng nào ngờ hôm nay lại đến đây. Cho nên những chuyện đệ cho rằng kỳ lạ thì chưa chắc kỳ lạ. Có những chuyện xem ra không thể nào, nói không chừng đột nhiên lại giải quyết dễ dàng”.
Trong lời nói hàm chứa thâm ý, trong khoảnh khắc lòng Vân Lối dấy lên nỗi ám ảnh về bức huyết thư của gia gia, vẻ mặt nghiêm khắc của đại ca, khi ngẩng đầu lên lại thấy nụ cười ấm áp của Trương Đan Phong, nỗi ám ảnh ấy chợt tan biến
Trương Đan Phong vỗ ngựa đi bên cạnh Vân Lối đang định khuyên giải, con Chiếu dạ sư tử mã hí dài một tiếng, phóng về phía trước thớt ngựa này chưa bao giờ như thế. Trương Đan Phong kéo dây cương, chợt nói: “Thớt ngựa chạy lồng lên như thế chắc là có nguyên cớ, ta hãy xem nó đưa ta đến nơi nào”. Thế rồi buông nhẹ dây cương, thớt ngựa không phóng về phía truớc mà chạy vòng qua con đường nhỏ bên chân núi, trên đường cứ hí mãi không thôi, Vân Lối phóng ngựa đuổi theo nhưng trong chốc lát đã ở phía sau đến cả nữa dặm. Chạy một hồi, chợt nghe phía truớc có tiếng ngựa hí, tựa như hội ứng với nhau. Trương Đan Phong nhìn về phía trước, ở dưới chân núi có hai người đang giao đấu, có một thớt ngựa trắng giống như con Chiếu dạ sư tử mã chạy vọt ra.
Trương Đan Phong nhìn kỹ lại thì không khỏi thất kinh. Té ra một người là Triều Âm sư bá, đối thủ của ông ta là một người hơn bốn mươi tuổi, người hơi béo nhưng ra tay rất mạnh mẽ. Triều Âm hòa thượng sử dụng cây thiền trượng to như miệng bát, quét ngang bổ dọc kêu lên vù vù. Hán tử kia lúc dùng trượng, lúc dùng chỉ, lúc chém lúc đâm, chiêu số nhanh nhẹn vô cùng, mà thủ pháp cũng rất quái dị Phục Ma trượng pháp của Triều Âm hòa thượng lợi hại đến thế nhưng đều nhẹ nhàng đẩy ra, trong chưởng phong trượng ảnh, y lướt sát người lên đột nhiên vung chỉ điểm vào huyệt đạo của Triều Âm hòa thượng, Triều Âm hòa thượng tuy có thể né tránh nhưng không khỏi rùng mình. Trương Đan Phong thầm nhủ: “Pháp và chỉ pháp của hán tử này tựa như người che mặt đó. Đây chính là công phu Thiết Tỳ Bà thủ và Nhất chỉ thiền công!”
Dưới sườn núi còn có một người phụ nữ mỉm cười đứng nhìn, nàng ta khoảng ba mươi tuổi, mặt như trăng rằm, tư dung đoan chính, tựa như một thiếu phụ nhà quyền quý, nhưng đó thật ra là một lão cô cô nương đã xuất giá. Nàng vừa nhìn vừa mỉm cười, Triều Âm hòa thượng tuy người cao lớn vạm vỡ, nhưng chỉ bằng đôi chưởng mà hán tử ấy có thể làm cho ông ta luống cuống tay chân, Triều Âm hòa thượng chợt đánh ra một ra một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, bổ thiền trượng xuống, hán tử ấy nhẹ nhàng né tránh, Triều Âm hòa thượng đánh quá mạnh cho nên thu thế không kịp, trượng ấy giáng xuống khiến cho đất đá bay lên mù mịt. Hán tử ấy cười ha hả, xuất chỉ nhanh như điện chớp xỉa vào be sườn của Triều Âm hòa thượng, võ công của Triều Âm hòa thượng cũng cao cường, trong lúc nguy hiểm mà có thể chống cây thiền trượng xuống đất, lộn người nhảy vọt lên. Thiếu phụ trung niên lúc nãy cười ha hả, rồi nói: “Đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ chẳng qua chỉ có thế!”
Trương Đan Phong nhíu mày, toan xông lên, chợt nghĩ bụng: “Hán tử này rõ ràng là người che mặt, y là võ sĩ của Dã Tiên cùng đến sơn trại của Sa Đào, sau đó lại chỉ cho Châu Sơn Dân đến cứu, quả thật không thể nào biết được lai lịch của y. Không hiểu tại sao y lại làm khó nhị sư bá của mình?” Chàng quay đầu nhìn thì thấy thớt khoái mã của Vân Lối phóng nhanh như bay. Con chiếu dạ sư tử mã của mình và thớt ngựa trắng của Triều Âm hòa thượng thì đứng cọ vào nhau.
Trong khoảnh khắc Vân Lối đã tới nhìn vào trong vòng chiến, lạnh giọng kêu lên: “Chẳng phải Triều Âm sư bá đấy sao? Triều Âm sư bá!”
Triều Âm hòa thượng đang kịch đấu bị hán tử ấy dồn ép đến nỗi không kịp thở, nghe tiếng gọi của Vân Lối cũng không thể nào trả lời. Còn hán tử ấy thì xông về phía hai người Trương, Vân, cười hì hì nói: “Lại gặp các người, lão hòa thượng này là sư bá của các người ư?” Triều Âm hòa thượng cả giận, múa cây thiền trượng quét tới, nhưng người ấy trở tay điểm một chỉ vào vai ông ta, khiến cho ông ta loạng choạng thoái lui Trương Đan Phong kêu lên: “Nhị sư bá hãy nghỉ ngơi một lát để cho bọn tiểu bối thay người tiếp vài chiêu”. Thế rồi rút kiếm ra khỏi bao, nhìn hán tử ấy nói: “Chúng tôi là đệ tử đời thứ ba của Huyền Cơ Dật Sĩ, mong tiền bối ban cho mấy chiêu”. Thế rồi vung kiếm lên nói: “Tiểu huynh đệ, đệ cũng nên lên tiếp lão tiền bối vài chiêu”.
Vân Lối rút kiếm ra, hai kiếm hợp lại lập tức múa ra hai luồng ngân hồng, hán tử ấy vỗ một chưởng về phía Trương Đan Phong, đâm một chỉ về phía Vân Lối.
song kiếm hợp bích rất lợi hại, kiếm chiêu tuông ra tựa như Trường Giang dâng sóng, biển rộng nổi cuồng phong, cứ chiêu này nối tiếp chiêu kia, lại thêm võ công của Trương Đan Phong ngang hàng với võ công của Triều Âm hòa thượng, sau khi chàng lấy được Huyền công yếu quyết thì võ công càng tiến bộ hơn, cho nên chỉ sau mười chiêu thì lập tức khiến cho người ấy chỉ có chống đỡ, chẳng hề trả đòn được. Người ấy nói: “Song kiếm hợp bích quả nhiên uy lực bất phàm, sư muội, muội cũng đến đây xem thử”.
Thiếu phụ ấy vâng một tiếng, cũng không thấy nàng bước chân, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, chỉ nghe nàng ta rút soạt ra hai món binh khí, tay trái là một cây kim câu, tay phải là một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc, trường kiếm xỉa ra phía trước, kim câu móc lại phía sau khiến cho Vân Lối và Trương Đan Phong bắt đầu thoái lui ba bước, Trương Đan Phong thi triển kiếm thế ở bên trái,Vân Lối thi triển kiếm thế ở phía bên phải hợp thành một vòng tròn, đẩy hai người kia ra khỏi vòng kiếm quang.
Thiếu phụ ấy không biết lợi hại, cứ tiến thẳng lên, hai món binh khí trong tay trong chớp mắt đã đánh ra ba chiêu.
Thiếu nữ ấy lúc thì sử dụng Thiết Tỳ Bà thủ, lúc thì sử dụng Nhất chỉ thiền công, thế công trở nên mạnh mẽ, Trương Đan Phong chặn hai chiêu, rồi đánh ra một chiêu Phi Long Tại Thiên phối hợp với chiêu kiếm Tiềm Long Nhập Địa của Vân Lối, chia nhau tấn công trên và dưới, chặn lại bốn luồng tấn công bằng câu, kiếm, chưởng, chỉ của kẻ địch. Thiếu phụ ấy bất đồ mấp máy môi, khen một chữ “Hay”. Trương Đan Phong chợt nói: “Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào với Đàm Đài Diệt Minh?” Té ra không những Thiết Tỳ Bà của hán tử này giống với Đàm Đài Diệt Minh mà lộ số Kim câu của thiếu phụ kia cũng tương tự như Ngô câu kiếm pháp của Đàm Đài Diệt Minh. Nhưng Đàm Đài Diệt Minh sử dụng đội song câu còn thiếu phụ ấy lại sử dụng một câu một kiếm cho nên chiêu số càng quái dị hơn.
Thiếu phụ ấy ngạc nhiên, chợt cười rằng: “Bọn ta chỉ muốn tìm hiểu võ công của Huyền Cơ Dật Sĩ, không rỗi trả lời!” Thế rồi tay trái vung lên, ánh vàng lấp lánh lại đánh tới một câu, Trương Đan Phong hơi bực dọc thầm nhủ: “Được, ta sẽ cho bọn ngươi thấy võ công của sư tổ!” Thế rồi kiếm thế càng lúc càng gấp gáp hơn, hai kiếm lúc phân lúc hợp, tựa như song long giỡn nước, kiếm thế tựa như cầu vồng, biến đổi vô cùng, trong nhất thời nhốt đôi nam nữ ấy vào trong vòng kiếm quang.
Nhưng võ công của hai người này thật sự cao cường, nhìn bề ngoài tựa như họ bị song kiếm nhốt vào luồng kiếm quang, nhưng thật sự chiêu nào cũng phản công mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, đôi bên lại đổi nhau năm bảy mươi chiêu, Trương Đan Phong thì không sao, nhưng Vân Lối thì có căn cơ kém hơn, nội công yếu hơn, bị tiềm lực của họ phản kích, ngực như bị đè nặng, hơi thở gấp gáp dần dần đuối sức. Trương Đan Phong hít một hơi, nghĩ bụng: “Quả nhiên ngoài trời có trời, ngoài người có người, mình chỉ tưởng song kiếp hợp bích thì vô địch, nào ngờ đôi nam nữ này đã chiếm thượng phong”.
Thật ra uy lực của song kiếm hợp bích rất mạnh mẽ, nhưng công lực của Vân Lối kém xa kẻ địch, cho nên không thể phát huy trọn vẹn mà thôi.
Triều Âm hòa thượng nghĩ một hồi, thấy Trương Đan Phong và Vân Lối chẳng kém gì kẻ địch, thế là vung cây thiền trượng nhảy vào vòng chiến, công lực của Triều Âm hòa thượng kém Trương Đan Phong nhưng lại trên Vân Lối, hai người Trương, Vân song kiếp hợp bích, vốm kém kẻ địch vài phần, nhưng Triều Âm hòa thượng nhảy vào vòng chiến, thì thành ra ba chống hai cho nên dần dần đã cân bằng nhau.
Lại kịch đấu hơn năm mươi chiêu nữa vẫn không phân cao thấp, chợt nghe có tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới, trong chốc lát đã thấy bóng người phóng ngựa tới, người này eo mang trường kiếm dáng vẻ tiêu soái, ông ta liếc nhìn rồi chợt nói: “Cả đồ đệ của ta mà ngươi cũng hạ không xong, làm sao giữ sĩ diện cho Thượng Quan lão quái?”
Trương Đan Phong vừa nhìn thì mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ!”
Té ra người ấy chính là Tạ Thiên Hoa.
Tạ Thiên Hoa nói: “Triều Âm sư huynh, huynh hãy nghỉ ngơi một lát, để đệ xem thử đệ tử của Thượng Quan lão quái. Kim Câu Tiên Tử, tôi sẽ thỉnh giáo ngươi trước, Ô lão nhị ngươi hãy đấu thêm vài hiệp với học trò của ta”.
Té ra người đàn ông tên là Ô Mông Phu, vốn là đệ tử thứ hai của Thượng Quan Thiên Dã, năm xưa Thượng Quan Thiên Dã tranh hùng với Huyền Cơ Dật Sĩ, kịch đấu ba ngày ba đêm mà vẫn không phân thắng bại. Y có mấy môn võ công rất lợi hại. Công phu Nhất chỉ thiền công của y rất quái dị, chỉ có người đồng nam đồng nữ mới có thể luyện được, dù sao sau khi luyện thành mà kết hôn thì công lực sẽ giảm. Cho nên sau khi Thượng Quan Thiên Dã thu nhận học trò, trước tiên phải hỏi học trò nếu chịu suốt đời không kết hôn thì mới có thể truyền cho Nhất chỉ thiền công, đại đệ tử Đàm Đài Diệt Minh thì ở xứ người cho nên không muốn tiệt hậu do đó không chấp nhận, vì thế chỉ học được Ngô Câu kiếm pháp và vài môn công phu khác không biết Nhất chỉ thiền công. Nhị đệ tử Ô Mông Phu ham võ công thượng thừa, vừa nhập môn đã hứa suốt đời không kết hôn, còn thiếu phụ kia tên gọi Lâm Tiên Vận, ngoại hiệu Kim Câu Tiên Tử, là đệ tử thứ ba của Thượng Quan Thiên Dã, cũng không chịu kết hôn. Mười năm trước Lâm Tiên Vận xinh đẹp vô cùng, Ô Mông Phu cùng nàng học võ nghệ, ngày đêm bên nhau cho nên nảy sinh tình cảm, Lâm Tiên Vận là phụ nữ, tương đối trầm tĩnh hơn, không thể hiện ra ngoài, nhưng Ô Mông Phu lại mạnh dạn theo đuổi, tất cả những người đó đều không qua nổi cặp mắt của Thượng Quan Thiên Dã.
Thượng Quan Thiên Dã vốn định dạy vài đê tử xuất sắc để quyết một trận thư hùng Huyền Cơ Dật Sĩ, y lại ghét nhất người ta không giữ lời hứa, phát hiện đệ tử Ô Mông Phu có tình cảm với Lâm Tiên Vận thì không khỏi cả giận, trong lúc tức tối đã đuổi Ô Mông Phu ra khỏi sư môn, cho nên Đàm Đài Diệt Minh chỉ nói với người khác rằng, mình chỉ có một sư muội chứ không nhắc đến Ô Mông Phu.
Sau khi Ô Mông Phu bị đuổi ra khòi sư môn, một mặt vẫn quyến luyến sư môn, một mặt vẫn đau đớn vô cùng, trong lòng thầm nhủ: “Chả lẽ trên đời này không còn võ công nào thượng thừa hơn, hai vợ chồng có thể cùng tập hay sao? Môn Nhất chỉ thiền công của sư phụ sau khi kết hôn thì công lực giảm sút, theo sư phụ nói là vì khí chân nguyên tiết ra, phá hoại Đồng Tử công; nhưng nếu có một loại nội công thương thừa có thể giữ khí chân nguyên, vậy thì kết hôn có hề gì?” Do đó Ô Mông Phu mới đi khắp thiên hạ, tìm kiếm nội công thượng thừa chính tông hơn, nhưng mười năm qua vẫn chưa tìm được. Thời còn trẻ y nghe Đàm Đài Diệt Minh kể chuyện Trương Sĩ Thành và Bành hòa thượng nghe nói Bành hòa thượng có một quyển di thư gọi là Huyền công yếu quyết, tuy không biết nội dung, nhưng nghĩ bản lĩnh của Bành hòa thượng cao cường đến thế và tên sách lại là Huyền công yếu quyết thì chắc có ghi nhiều loại võ công cao siêu. Cho nên y cũng muốn tìm quyển sách này. Một tháng trước, y trở về Mông Cổ gặp võ sĩ thủ hạ của Dã Tiên là Ngạch Cát Đa, Ngạch Cát Đa kể rằng bảo tàng của Trương Sĩ Thành và quyển di thư của Bành hòa thượng đều được chôn ở Tô Châu, mấu chốt nằm trong bức tranh ở nhà Thạch Anh. Ngạch Cát Đa biết y là sư đệ của Đàm Đài Diệt Minh cho nên nhờ giúp đỡ, thế là y cùng Ngạch Cát Đa đến sơn trại của Sa Đào, vừa khéo gặp Trương Đan Phong lúc đó mới biết Huyền công yếu quyết đã lọt vào tay Trương Đan Phong. Y là bậc trưởng bối, lại tự phụ là nhân vật có tiếng trong võ lâm, đương nhiên không tiện giành sách của bậc tiểu bối, cho nên buồn bã thoái lui. Y vốn chẳng có thiện cảm với người dị tộc, nhưng vì một lòng muốn học nội công thượng thừa, cho nên chẳng hề quan tâm chuyện đánh nhau giữa hai nước Ngõa Thích và Trung Hoa, nhưng cũng không muốn y và Trương Đan Phong chết trong tay Sa Đào và Ngạch Cát Đa để quyển kỳ thư ấy lọt vào tay võ sĩ Mông Cổ cho nên sau khi rời khỏi sơn trại của Sa Đào thì âm thầm đến báo tin cho Kim Đao trại chủ.
Còn Kim Câu Tiên Tử Lâm Tiên Vận, tuy bề ngoài không để lộ ra, nhưng trong bụng cũng nhớ nhung Ô Mông Phu. Sau mười năm ở sư môn, võ công của nàng cũng có chút thành tựu, Thượng Quan Thiên Dã sai nàng xuống núi tự lập môn hộ, nàng đã chọn một ngọn núi bên ngoài Nhạn Môn quan, cố công khổ luyện nhưng cũng không thu học trò. Mấy ngày trước Ô Mông Phu đã tìm đến, hai người nhắc lại chuyện xưa, đôi bên đều buồn rầu. Nhưng vì quy tắc của sư môn, cả hai vẫn không dám nhắc đến chuyện hôn nhân. Sau đó Ô Mông Phu kể rằng, hai đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ sắp ra Nhạn Môn quan, Lâm Tiên Vận nói: “Tâm nguyện mười năm qua của sư phụ là đánh thắng Huyền Cơ Dật Sĩ, không biết mấy mươi năm nay Huyền Cơ Dật Sĩ có sáng tạo ra võ công gì đặc biệt hay không. Người cũng muốn đệ tử thắng đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ làm rạng rỡ sư môn. Chi bằng chúng ta ra Nhạn Môn quan chặn đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ, thắng thì tốt, nếu không thể thắng thì tìm ra hư thực, để lập công lớn cho sư môn. Có lẽ sư phụ sẽ cho huynh trở lại”.
Ô Mông Phu nghe nói thế thì lập tức cùng đến Nhạn Môn quan. Cả hai vốn dò hỏi được hai đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ là một nam một nữ, nhưng chỉ gặp được một mình Triều Âm hòa thượng. Đó là lý do Ô Mông Phu đánh nhau với Triều Âm hòa thượng khi hai bên đang kịch chiến, Tạ Thiên Hoa vỗ ngựa chạy đến gọi Triều Âm hòa thượng. Nhưng Triều Âm hòa thượng chỉ liếc nhìn Tạ Thiên Hoa chứ chẳng thèm nói gì. Lâm Tiên Vận nói: “Ngươi có phải là Tạ Thiên Hoa đấy không?” Tạ Thiên Hoa nói: “Đúng thế, chính là Tạ Thiên Hoa”.
Lâm Tiên Vận nói: “Ta nghe trong số đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ, Tạ Thiên Hoa có võ công cao nhất, nay ngươi đến thật đúng lúc, ta cũng muốn thử võ công của ngươi”. Thế rồi tay trái vung lên, móc tới trước một câu, Tạ Thiên Hoa trở tay đâm ra một kiếm, người nương theo kiếm kéo giật qua một bên, Lâm Tiên Vận bị ông ta kéo đi hai bước, cây kim câu suýt nữa vuột khỏi tay, không khỏi cả kinh. Loại binh khí như câu đoạt vốn dùng để khắc chế đao kiếm, nhưng trái lại cây kim câu của Lâm Tiên Vận lại bị thanh kiếm của Tạ Thiên Hoa khắc chế, làm sao khiến nàng không kinh hãi cho được! Tạ Thiên Hoa nương theo kiếm xoay người, giám sát thân kiếm vào mũi kim câu đâm vào cổ tay của Lâm Tiên Vận, đó là chiêu số tinh diệu nhất của Bách Biến Huyền Cơ kiếm pháp. Lâm Tiên Vận vung cây kiếm trong tay phải ra, đánh một chiêu Ngọc Nữ Xuyên Châm, đâm vào huyệt Huyền Cơ trước ngực Tạ Thiên Hoa, đó chính là kế vây Ngụy cứu Triệu, buộc Tạ Thiên Hoa phải rút kiếm về tự cứu. Tạ Thiên Hoa cười thầm: “Ta làm sao có thể để ngươi đâm trúng?” Thế rồi người hơi lách qua một bên, thân kiếm vẫn giám sát vào kim câu, mũi kiếm hất lên. Nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc ấy, Lâm Tiên Vận nhân lúc Tạ Thiên Hoa hơi mất thăng bằng, cây kim câu kéo giật về, thoát ra khỏi cây kiếm, kiếm quang lóe lên, lúc này bà ta không đâm mà gạt qua một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, hai chiêu đánh ra rất nhẹ nhàng gọn gàng, lại nắm đúng thời cơ không hề sai sót, có thể xoay chuyển cục diện. Tạ Thiên Hoa không khỏi khen rằng: “Kim Câu Tiên Tử quả nhiên danh đồn không ngoa!” Thế rồi gạt ngang kiếm, đẩy kim câu và ngân kiếm ra, trong chốc lát Tạ Thiên Hoa đã đánh ra một mạch tám nhát kiếm, đều dùng một loại thủ pháp, xem ra chẳng có gì lạ, nhưng tám kiếm này nối liền với nhau, Lâm Tiên Vận chỉ có thể chống đỡ trong lòng thầm bội phục: “Võ công của Tạ Thiên Hoa quả nhiên cao hơn sư huynh của y”.
Khi Tạ Thiên Hoa động thủ, Trương Đan Phong cũng giao thủ trở lại với Ô Mông Phu, lần này Trương Đan Phong một mình tiếp chiến, có ý nhường nhịn, không dùng song kiếm dồn ép y. Vốn Trương Đan Phong không phải là đối thủ của Ô Mông Phu, nhưng đầu tiên Ô Mông Phu đã đánh nhau với Triều Âm hòa thượng, sau đó phải chống chọi với Trương Đan Phong và Vân Lối cho nên khí lực đã giảm rất nhiều, trong vòng ba mươi chiêu mà cũng không hơn nỗi Trương Đan Phong.
Tạ Thiên Hoa liếc mắt nhìn, thấy võ công của học trò mình tiến bộ, trong lòng ngạc nhiên, cười ha hả nói: “Ô Mông Phu, cả học trò của ta mà ngươi đánh không lại sao?”Ô Mông Phu cả giận, vỗ ra vù vù ba chưởng, trong vòng chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy y lướt người lên, vận dụng công phu Nhất chỉ thiền đâm vào huyệt đạo của Trương Đan Phong. Trương Đan Phong nhanh nhẹn vô cùng, vội vàng thu nhỏ vòng kiếm, bảo vệ cho toàn thân, thế công của Ô Mông Phu tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào phá nổi thế thủ của Trương Đan Phong.
Một hồi sau, hai bên đã giao nhau bảy tám mươi chiêu, kiếm thế của Tạ Thiên Hoa ngang dọc, đẩy Lâm Tiên Vận từng bước thoái lui, rõ ràng đã chiếm được ưu thế rất lớn, Ô Mông Phu cũng chiếm được thượng phong, nhưng Trương Đan Phong vẫn còn có thể tự bảo vệ mình được. Tạ Thiên Hoa ha hả nói: “Ôi lão nhị, đã sắp đến một trăm chiêu, ngươi vẫn chưa thắng nỗi đồ đệ của ta sao?” Ô Mông Phu không thắng nổi một tên tiểu bối, lòng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, lại thấy Lâm Tiên Vận đã lọt xuống thế hạ phong, y đã không muốn tiếp tục đánh nữa, thế rồi gượng cười nói: “Tạ Thiên Hoa, học trò của ngươi quả nhiên danh đồn không ngoa, ta thấy y còn cao mimh hơn ngươi nhiều. Ta xưa nay thương yêu bọn hậu bối có bản lĩnh, cứ để y nghỉ ngơi một lát, hôm nay không cần đánh nữa, ngày sau ta sẽ lãnh giáo ngươi”.
Thế rồi cùng Lâm Tiên Vận nhảy ra khỏi vòng chiến, chạy về hướng Tây bắc. Tạ Thiên Hoa thấy bọn họ tự bỏ đi, mỉm cười nói với Trương Đan Phong: “Con học võ công ở đâu thế này, chỉ mới hai năm mà ta thật sự không dám làm sư phụ của con nữa!” Rồi xoay sang Triều Âm hòa thượng nói: “Hôm nay chúng ta tuy chiếm được thượng phong, nhưng công phu của hai người này thật hiếm có trong võ lâm, đồ đệ đã như thế, võ công của Thượng quan lão quái càng cao thâm khó lường, sư phụ của chúng ta không muốn đích thân động thủ với y, đệ e rằng đệ và tứ sư muội liên thủ đối phó với y cũng khó thắng nổi”.
Trương Đan Phong vốn định nói với sư phụ chuyện mình đã kiếm được quyển di thư của Bành hòa thượng, chợt thấy Triều Âm hòa thượng đanh mặt nói: “Hừ, ngươi còn nhớ đến sư phụ ư?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Sư huynh nói gì thế?”
Triều Âm hòa thượng nói: “Ta còn tưởng hôm nay ngươi không đến!”
Tạ Thiên Hoa nói: “Sư huynh, có phải huynh trách đệ đến muộn không!”
Triều Âm hòa thượng nói: “Vân Lối, con đến đây thật đúng lúc, con biết hôm nay là ngày gì không?”
Vân Lối ngạc nhiên, nàng đi đường mà quên cả ngày tháng, nhưng hai hôm trước là đêm trăng tròn, lại nghĩ bụng nói không phải là ngày mười lăm thì cũng là ngày mười sáu.
Trương Đan Phong nói: “Hôm nay là ngày mười sáu tháng mười năm Chính Thống mười ba”.
Vân Lối chợt nhớ lại, nay là tròn mười năm ngày gia gia của nàng tử nạn. Cảnh tượng ngày trước lướt qua trong đầu, những cảnh tượng này vốn đã mờ nhạt nhưng đột nhiên bày ra trước mắt nàng không khỏi rơi nước mắt.
Triều Âm hòa thượng nói: “Mười năm trước chúng ta đã nói gì ở đây?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Ngày trước chúng ta đã vỗ tay thề ở đây, một người nuôi con côi, một người báo thù. Huynh đưa cháu gái của Vân Tĩnh về cho tứ sư muội nuôi dưỡng thành người, còn đệ đến Ngõa Thích giết Trương Tôn Châu”.
Triều Âm hòa thượng ngửa đầu cười lạnh nói: “Té ra ngươi vẫn còn nhớ rõ đến thế. Vân Lối, con đến đây”.
Vân Lối bước tới phía trước. Triều Âm hòa thượng nói: “Ngươi xem, đứa nhỏ ngày trước đã trở thành nữ kiếm khách xuất sắc, coi như ta đã làm xong. Còn ngươi? Ngươi đã lấy đầu Trương Tôn Châu chưa?”
Tạ Thiên Hoa đáp: “Chưa!”
Triều Âm hòa thượng hừ một tiếng nói: “Té ra chỉ vì ngươi tham phú quý!” Thế rồi vỗ vù một chưởng xuống đầu Tạ Thiên Hoa. Tạ Thiên Hoa lách người né tránh, nói: “Khoan đã, tứ sư muội đâu? Nàng đã đến chưa?”
Triều Âm hòa thượng cả giận, quát rằng: “Ngươi dám ỷ võ công cao cường ức hiếp sư huynh? Ta không cần tứ sư muội giúp đỡ, ta đánh ngươi ba trăm trượng trước, ngươi có gan khi sư diệt tổ, thì hãy giết chết ta!”
Tạ Thiên Hoa nói: “Không, đệ không có ý đó, đệ cứ tưởng rằng tứ sư muội lẽ ra đã đến cùng huynh, sau lúc này vẫn chưa thấy?”. Triều Âm hòa thượng vốn hẹn Diệp Doanh Doanh cùng ra Nhạn Môn quan tìm Tạ Thiên Hoa tính sổ, Triều Âm hòa thượng phóng ngựa nhanh hơn nên tới trước.
Nhưng nghĩ bụng lúc này lẽ ra Diệp Doanh Doanh đã tới, bất giác ngạc nhiên. Tạ Thiên Hoa nói: “Đợi tứ sư muội đến, chúng ta sẽ nói cho rõ ràng”.
Triều Âm hòa thượng quát lớn: “Hừ, té ra trong mắt ngươi chẳng có sư huynh này!” Thế rồi quát lớn một tiếng, bổ tới một trượng!
Triều Âm hòa thượng nóng tính vô cùng, cứ động thủ mãi không ngớt, không chịu nghe ai phân giải, liên tục đánh ra đến bảy tám trượng, khiến cho Tạ Thiên Hoa dở khóc dở cười, buộc phải thi triển công phu nội gia, phất tay áo cuộn cây triền trượng của Triều Âm hòa thượng lại cười nói: “Đan Phong, con đến thật đúng lúc, con hãy giải thích cho nhị sư bá biết”.
Triều Âm hòa thượng nói: “Chuyện của Trương Đan Phong ta đã biết quá nửa, hắn không hổ là hảo nam nhi. Nhưng cha là cha, con là con, mỗi người đều khác nhau. Trương Tôn Châu rốt cuộc vẫn là Thừa tướng của Ngõa Thích, là gian tặc bán nước thông gian. Việc này chẳng liên quan đến Trương Đan Phong, ta chỉ hỏi tội bội ước của ngươi”.
Triều Âm hòa thượng cứ nói hàng tràng chẳng cho ai xen vào, nói chưa xong thì lại rút thiền trượng ra bổ xuống đầu Tạ Thiên Hoa. Ôâng ta thi triển Phục Ma trượng pháp ào ạt tựa như sóng vỗ vào bờ, cứ hết đợt này đến đợt khác, xem ra nếu không giật cây thiền trượng thì ông ta không ngừng tay.
Tạ Thiên Hoa cười khổ sở, tránh trái né phải, Trương Đan Phong ho một tiếng, nghĩ bụng không biết bắt đầu nói từ đâu, chợt nghe một âm thanh quái dị vang lên trên không trung, âm thanh này tựa như tiếng tù và của người Hồ, nhưng lại cứ kêu lên lanh lảnh. Vân Lối biến sắc kêu: “Đại ca hãy theo muội”.
Trương Đan Phong nói: “Chuyện gì?” Nói chưa dứt lời, Tạ Thiên Hoa phất tay áo, đẩy cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng ra, người nhảy bổ tới con ngựa trắng của Triều Âm hòa thượng. Con ngựa trắng tựa như thất kinh, ngửa đầu chổng hai vó trước lên, Tạ Thiên Hoa nhảy lên mình ngựa đè cổ ngựa xuống vỗ nhẹ, con ngựa cứ đá loạn xạ, hí dài không ngớt, tựa như không phục, nhưng Triều Âm hòa thượng cả giận quát: “Ngươi dám cướp thớt ngựa ta?” Thật ra con ngựa này là do Tạ Thiên Hoa tặng cho ông ta, Trương Đan Phong nghe thế thì cũng thấy buồn cười.
Chợt thấy Vân Lối đã phóng lên ngựa chạy về phía trước, nàng không ngừng quay đầu lại vẫy tay về phía Trương Đan Phong.
Triều Âm hòa thượng nói: “Đan Phong, hãy nhường ngựa cho ta!”
Trương Đan Phong nói: “Nhị sư bá, hôm nay người đã mệt, hãy nghỉ ngơi một lát, lát nữa con sẽ quay lại thỉnh an người”. Thế rồi chàng phóng người lên lưng ngựa, không thèm để ý đến Triều Âm hòa thượng, vỗ ngựa đuổi thẳng về phía trước, Triều Âm hòa thượng tức tối, chỉ đành lấy con ngựa của Tạ Thiên Hoa. Nhưng ba thớt ngựa phía trước đều là ngựa quý hiếm có, con ngựa của Tạ Thiên Hoa cũng là ngựa Mông Cổ nhưng còn kém xa.
Con ngựa của Trương Đan Phong chạy nhanh nhất, trong chốc lát đã vượt qua sư phụ, Tạ Thiên Hoa tuy đã chiếm một con ngựa trắng nhưng vẫn ngồi chưa quen, trên đường con ngựa cứ lồng lên, cho nên đi phía sau Vân Lối. Trương Đan Phong kêu: “Sư phụ, chuyện gì?”
Tạ Thiên Hoa vẫy tay nói: “Con cứ chạy theo Vân cô nương trước, không cần hỏi”.
Trương Đan Phong vỗ ngựa đuổi theo, trong chốc lát đã theo kịp Vân Lối, chỉ nghe âm thanh quái lạ vẫn vang vọng trên không trung lúc ngắn lúc dài, càng lúc càng rõ ràng. Trương Đan Phong vỗ ngựa đi sau Vân Lối, một hồi sau âm thanh quái lạ ấy lại vang lên thêm vài lần nữa, rồi sau đó tắt hẳn. Vân Lối biến sắc, nhưng tay lắng nghe. Nàng vừa kêu ồ một tiếng rồi nói: “Sao lại không nghe nữa?”
Trương Đan Phong nén không được, lại hỏi: “Tiểu huynh đệ, chuyện gì thế? Sao đệ lại căng thẳng đến thế?”
Vân Lối nói: “Sư phụ của muội gặp nguy hiểm!”
Trương Đan Phong thất kinh, nói: “Sư phụ của muội!”
Vân Lối nói: “Đúng thế, chỉ có muội và tam sư bá mới hiểu được âm thanh này!”
Trương Đan Phong nói: “Trên đời này có mấy ai hơn sư phụ của muội, sao người có thể gặp nguy hiểm được!”
Vân Lối nói: “Đây đúng là âm thanh báo nguy của người!”
Ở núi Tiểu Hàn có một loại tre, dùng tre này làm sáo thổi, âm thanh nghe rất chói tai, có thể phát ra âm thanh trong vòng mười dặm, lại thêm Phi Thiên Long Nữ có nội công thâm hậu, cho nên thổi lên ở nơi hoang vắng, âm thanh có thể vang xa đến cả hai mươi dặm. Phi Thiên Long Nữ trong lúc bị phạt diện bích, thường đem ra thổi chơi, nói đùa với Tạ Thiên Hoa rằng sau này nếu gặp chuyệïn gì nguy hiểm thì thổi lên. Khi Vân Lối đến núi Tiểu Hàn, hai thầy trò ở bên nhau đến mười năm, nên Vân Lối biết công dụng của loại sáo ấy. Còn những đồng môn khác thì không hề hiểu.
Tiếng sáo chợt dừng, rõ ràng đã bị kẻ địch phá hủy, có lẽ bà ta đã gặp nguy hiểm. Trương Đan Phong bất giác thầm nghĩ: “Thượng Quan Thiên Dã đang ở vùng giao giới giữa Mông Cổ và Tây Tạng, ngoại trừ lão ta, trên đời này e rằng chỉ có Huyền Cơ Dật Sĩ là có thể thyết phục được Phi Thiên Long Nữ, những người khác nghe Đàm Đài Diệt Minh, Tạ Thiên Hoa cũng chỉ ngang sức. Chả lẽ Thượng Quan Thiên Dã đã đến? Với thân phận và địa vị của lão ta, chả lẻ từ ngàn dặm xa xôi đến đây để làm khó một kẻ hậu bối? Nhưng ngoại trừ lão thì còn ai? Ai có bản lĩnh cao cường như thế?” Vân Lối càng lo lắng hơn. Đến khi tiếng sáo ngừng lại, hai người không biết cứ tiếp tục đuổi về đâu, Vân Lối nói: “Đại ca phải làm thế nào đây?”. Tiếng sáo lúc nãy thoát ra từ vùng núi, cho nên không dễ xác định phương hướng như ở vùng đồng bằng, Trương Đan Phong cũng chẳng biết làm thế nào.
Chợt thấy có hai thớt ngựa tung vó phía trước, té ra ngựa của hai người Trương, Vân chạy nhanh cho nên đã đuổi kịp Ô Mông Phu và Lâm Tiên Vận. Ô Mông Phu quay đầu cười: “Trương Đan Phong, ngươi còn muốn đánh nhau nữa ư?”
Trương Đan Phong nói: “Không dám, xin hỏi ở đây có cao nhân nào hay không?”
Ô Mông Phu cười nói: “Làm sao các ngươi có thể gặp được thế ngoại cao nhân?”
Trương Đan Phong nói: “Mặc cho họ có gặp hay không, nhưng mong tiền bối chỉ dẫn cho”.
Ô Mông Phu nói: “Coi như ngươi cũng lễ phép, tam muội hãy hỏi thử xem?”
Kim Câu Tiên Tử Lâm Tiên Vận huýt một tiếng sáo, một hồi sau chỉ nghe một tiếng sáo từ trên trời sa xuống, tựa như có người thổi bên tai, công lực của người này rất thâm hậu. Lâm Tiên Vận lắc đầu nói: “Hôm nay cao nhân này không chịu gặp ai cả”.
Trương Đan Phong cung tay nói: “Đa tạ chỉ dẫn!”
Rồi cùng Vân Lối vỗ ngựa phóng tới. Lâm Tiên Vận nói: “Các người chưa được cho phép mà tự tiện xông tới, muốn chết? Hừ, trẻ tuổi như thế thật đáng tiếc?”. Hai người Trương, Vân không thèm để ý đến bà ta, phóng ngựa như bay đến chân núi, bỏ Ô Mông Phu và Lâm Tiên Vận ở phía sau. Hai người xuống ngựa thi triển khinh công phóng lên núi, lên được nửa đường thì nghe trong gió có làn hương thơm rất dễ chịu. Vân Lối nói: “Đây là Bách Hoa hương của sư phụ thường dùng”.
Trương Đan Phong nghe thế thì bớt lo trong lòng, quả nhiên Phi Thiên Long Nữ đã ở đây. Hai người trong chốc lát đã đến đỉnh núi.
Đó chính là:
Chợt nghe tiếng lạ bên ngoài gọi, trong núi lại gặp một kỳ nhân.
Muốn biết sau đó thế nào mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hai người phóng ngựa thật nhanh, đến sáng hôm sau thì qua khỏi Nhạn Môn quan, bên ngoài Nhạn Môn Qua là nơi tiếp giáp giữa Hán với Hồ, người Mông Cổ chủ yếu sống du mục, phụ nữ cưỡi ngựa là điều rất bình thường. Do đó Vân Lối cũng không cần đổi nam trang. Trương Đan Phong cùng người ngọc cưỡi ngựa tung vó trên thảo nguyên, lòng càng thơi thới hơn, cười rằng: “Nếu có thể cùng đệ rong ruổi suốt đời như thế này ta cũng cam tâm tình nguyện”.
Vân Lối vỗ nhẹ vào cổ ngựa mỉm cười: “Ca ca ngốc toàn nói những lời ngốc nghếch!”
Trương Đan Phong cảm thấy lòng lân lân, không thể kềm chế được. Ngựa chạy qua Nhạn Môn quan, võ quan ở Nhạn Môn quan của triều Minh vẫn chưa quay lại, sau chiến hỏa chỉ thấy một đống hoang tàn, Trương Đan Phong đang cảm khái, chợt nghe Vân Lối thở dài, Trương Đan Phong hỏi: “Tiểu huynh đệ, sao thế!”
Vân Lối nói: “Muội nhớ lại lúc nhỏ, cảnh tượng quay về cùng với gia gia lúc nhỏ, hỡi ơi, thế mà đã mười năm trôi qua, cũng ở nơi này, muội còn nhớ đó là đêm mười lăm tháng mười, gia gia đã trao bức huyết thư cho muội ở đây”. Nhắc đến bức huyết thư trong lòng cảm thấy buồn bã, nàng chỉ im lặng cúi đầu Trương Đan Phong nói: “Đời người có được mấy lúc? Sau cứ nhớ những chuyện không vui”.
Hai người buông ngựa đi chậm. Vân Lối nói: “Đời người cũng thật là kỳ lạ!”
Trương Đan Phong nói: “Kỳ lạ thế nào?”
Vân Lối nhìn chàng đắm đuối tựa như muốn nói gì đấy lại thôi Trương Đan Phong nói: “Thế sự có lắm điều thay đổi chuyện nào cũng bất ngờ, ví dụ như ta, ta vốn tưởng rằng suốt đời này không ra Nhạn Môn quan nữa, nhưng nào ngờ hôm nay lại đến đây. Cho nên những chuyện đệ cho rằng kỳ lạ thì chưa chắc kỳ lạ. Có những chuyện xem ra không thể nào, nói không chừng đột nhiên lại giải quyết dễ dàng”.
Trong lời nói hàm chứa thâm ý, trong khoảnh khắc lòng Vân Lối dấy lên nỗi ám ảnh về bức huyết thư của gia gia, vẻ mặt nghiêm khắc của đại ca, khi ngẩng đầu lên lại thấy nụ cười ấm áp của Trương Đan Phong, nỗi ám ảnh ấy chợt tan biến
Trương Đan Phong vỗ ngựa đi bên cạnh Vân Lối đang định khuyên giải, con Chiếu dạ sư tử mã hí dài một tiếng, phóng về phía trước thớt ngựa này chưa bao giờ như thế. Trương Đan Phong kéo dây cương, chợt nói: “Thớt ngựa chạy lồng lên như thế chắc là có nguyên cớ, ta hãy xem nó đưa ta đến nơi nào”. Thế rồi buông nhẹ dây cương, thớt ngựa không phóng về phía truớc mà chạy vòng qua con đường nhỏ bên chân núi, trên đường cứ hí mãi không thôi, Vân Lối phóng ngựa đuổi theo nhưng trong chốc lát đã ở phía sau đến cả nữa dặm. Chạy một hồi, chợt nghe phía truớc có tiếng ngựa hí, tựa như hội ứng với nhau. Trương Đan Phong nhìn về phía trước, ở dưới chân núi có hai người đang giao đấu, có một thớt ngựa trắng giống như con Chiếu dạ sư tử mã chạy vọt ra.
Trương Đan Phong nhìn kỹ lại thì không khỏi thất kinh. Té ra một người là Triều Âm sư bá, đối thủ của ông ta là một người hơn bốn mươi tuổi, người hơi béo nhưng ra tay rất mạnh mẽ. Triều Âm hòa thượng sử dụng cây thiền trượng to như miệng bát, quét ngang bổ dọc kêu lên vù vù. Hán tử kia lúc dùng trượng, lúc dùng chỉ, lúc chém lúc đâm, chiêu số nhanh nhẹn vô cùng, mà thủ pháp cũng rất quái dị Phục Ma trượng pháp của Triều Âm hòa thượng lợi hại đến thế nhưng đều nhẹ nhàng đẩy ra, trong chưởng phong trượng ảnh, y lướt sát người lên đột nhiên vung chỉ điểm vào huyệt đạo của Triều Âm hòa thượng, Triều Âm hòa thượng tuy có thể né tránh nhưng không khỏi rùng mình. Trương Đan Phong thầm nhủ: “Pháp và chỉ pháp của hán tử này tựa như người che mặt đó. Đây chính là công phu Thiết Tỳ Bà thủ và Nhất chỉ thiền công!”
Dưới sườn núi còn có một người phụ nữ mỉm cười đứng nhìn, nàng ta khoảng ba mươi tuổi, mặt như trăng rằm, tư dung đoan chính, tựa như một thiếu phụ nhà quyền quý, nhưng đó thật ra là một lão cô cô nương đã xuất giá. Nàng vừa nhìn vừa mỉm cười, Triều Âm hòa thượng tuy người cao lớn vạm vỡ, nhưng chỉ bằng đôi chưởng mà hán tử ấy có thể làm cho ông ta luống cuống tay chân, Triều Âm hòa thượng chợt đánh ra một ra một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, bổ thiền trượng xuống, hán tử ấy nhẹ nhàng né tránh, Triều Âm hòa thượng đánh quá mạnh cho nên thu thế không kịp, trượng ấy giáng xuống khiến cho đất đá bay lên mù mịt. Hán tử ấy cười ha hả, xuất chỉ nhanh như điện chớp xỉa vào be sườn của Triều Âm hòa thượng, võ công của Triều Âm hòa thượng cũng cao cường, trong lúc nguy hiểm mà có thể chống cây thiền trượng xuống đất, lộn người nhảy vọt lên. Thiếu phụ trung niên lúc nãy cười ha hả, rồi nói: “Đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ chẳng qua chỉ có thế!”
Trương Đan Phong nhíu mày, toan xông lên, chợt nghĩ bụng: “Hán tử này rõ ràng là người che mặt, y là võ sĩ của Dã Tiên cùng đến sơn trại của Sa Đào, sau đó lại chỉ cho Châu Sơn Dân đến cứu, quả thật không thể nào biết được lai lịch của y. Không hiểu tại sao y lại làm khó nhị sư bá của mình?” Chàng quay đầu nhìn thì thấy thớt khoái mã của Vân Lối phóng nhanh như bay. Con chiếu dạ sư tử mã của mình và thớt ngựa trắng của Triều Âm hòa thượng thì đứng cọ vào nhau.
Trong khoảnh khắc Vân Lối đã tới nhìn vào trong vòng chiến, lạnh giọng kêu lên: “Chẳng phải Triều Âm sư bá đấy sao? Triều Âm sư bá!”
Triều Âm hòa thượng đang kịch đấu bị hán tử ấy dồn ép đến nỗi không kịp thở, nghe tiếng gọi của Vân Lối cũng không thể nào trả lời. Còn hán tử ấy thì xông về phía hai người Trương, Vân, cười hì hì nói: “Lại gặp các người, lão hòa thượng này là sư bá của các người ư?” Triều Âm hòa thượng cả giận, múa cây thiền trượng quét tới, nhưng người ấy trở tay điểm một chỉ vào vai ông ta, khiến cho ông ta loạng choạng thoái lui Trương Đan Phong kêu lên: “Nhị sư bá hãy nghỉ ngơi một lát để cho bọn tiểu bối thay người tiếp vài chiêu”. Thế rồi rút kiếm ra khỏi bao, nhìn hán tử ấy nói: “Chúng tôi là đệ tử đời thứ ba của Huyền Cơ Dật Sĩ, mong tiền bối ban cho mấy chiêu”. Thế rồi vung kiếm lên nói: “Tiểu huynh đệ, đệ cũng nên lên tiếp lão tiền bối vài chiêu”.
Vân Lối rút kiếm ra, hai kiếm hợp lại lập tức múa ra hai luồng ngân hồng, hán tử ấy vỗ một chưởng về phía Trương Đan Phong, đâm một chỉ về phía Vân Lối.
song kiếm hợp bích rất lợi hại, kiếm chiêu tuông ra tựa như Trường Giang dâng sóng, biển rộng nổi cuồng phong, cứ chiêu này nối tiếp chiêu kia, lại thêm võ công của Trương Đan Phong ngang hàng với võ công của Triều Âm hòa thượng, sau khi chàng lấy được Huyền công yếu quyết thì võ công càng tiến bộ hơn, cho nên chỉ sau mười chiêu thì lập tức khiến cho người ấy chỉ có chống đỡ, chẳng hề trả đòn được. Người ấy nói: “Song kiếm hợp bích quả nhiên uy lực bất phàm, sư muội, muội cũng đến đây xem thử”.
Thiếu phụ ấy vâng một tiếng, cũng không thấy nàng bước chân, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, chỉ nghe nàng ta rút soạt ra hai món binh khí, tay trái là một cây kim câu, tay phải là một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc, trường kiếm xỉa ra phía trước, kim câu móc lại phía sau khiến cho Vân Lối và Trương Đan Phong bắt đầu thoái lui ba bước, Trương Đan Phong thi triển kiếm thế ở bên trái,Vân Lối thi triển kiếm thế ở phía bên phải hợp thành một vòng tròn, đẩy hai người kia ra khỏi vòng kiếm quang.
Thiếu phụ ấy không biết lợi hại, cứ tiến thẳng lên, hai món binh khí trong tay trong chớp mắt đã đánh ra ba chiêu.
Thiếu nữ ấy lúc thì sử dụng Thiết Tỳ Bà thủ, lúc thì sử dụng Nhất chỉ thiền công, thế công trở nên mạnh mẽ, Trương Đan Phong chặn hai chiêu, rồi đánh ra một chiêu Phi Long Tại Thiên phối hợp với chiêu kiếm Tiềm Long Nhập Địa của Vân Lối, chia nhau tấn công trên và dưới, chặn lại bốn luồng tấn công bằng câu, kiếm, chưởng, chỉ của kẻ địch. Thiếu phụ ấy bất đồ mấp máy môi, khen một chữ “Hay”. Trương Đan Phong chợt nói: “Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào với Đàm Đài Diệt Minh?” Té ra không những Thiết Tỳ Bà của hán tử này giống với Đàm Đài Diệt Minh mà lộ số Kim câu của thiếu phụ kia cũng tương tự như Ngô câu kiếm pháp của Đàm Đài Diệt Minh. Nhưng Đàm Đài Diệt Minh sử dụng đội song câu còn thiếu phụ ấy lại sử dụng một câu một kiếm cho nên chiêu số càng quái dị hơn.
Thiếu phụ ấy ngạc nhiên, chợt cười rằng: “Bọn ta chỉ muốn tìm hiểu võ công của Huyền Cơ Dật Sĩ, không rỗi trả lời!” Thế rồi tay trái vung lên, ánh vàng lấp lánh lại đánh tới một câu, Trương Đan Phong hơi bực dọc thầm nhủ: “Được, ta sẽ cho bọn ngươi thấy võ công của sư tổ!” Thế rồi kiếm thế càng lúc càng gấp gáp hơn, hai kiếm lúc phân lúc hợp, tựa như song long giỡn nước, kiếm thế tựa như cầu vồng, biến đổi vô cùng, trong nhất thời nhốt đôi nam nữ ấy vào trong vòng kiếm quang.
Nhưng võ công của hai người này thật sự cao cường, nhìn bề ngoài tựa như họ bị song kiếm nhốt vào luồng kiếm quang, nhưng thật sự chiêu nào cũng phản công mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, đôi bên lại đổi nhau năm bảy mươi chiêu, Trương Đan Phong thì không sao, nhưng Vân Lối thì có căn cơ kém hơn, nội công yếu hơn, bị tiềm lực của họ phản kích, ngực như bị đè nặng, hơi thở gấp gáp dần dần đuối sức. Trương Đan Phong hít một hơi, nghĩ bụng: “Quả nhiên ngoài trời có trời, ngoài người có người, mình chỉ tưởng song kiếp hợp bích thì vô địch, nào ngờ đôi nam nữ này đã chiếm thượng phong”.
Thật ra uy lực của song kiếm hợp bích rất mạnh mẽ, nhưng công lực của Vân Lối kém xa kẻ địch, cho nên không thể phát huy trọn vẹn mà thôi.
Triều Âm hòa thượng nghĩ một hồi, thấy Trương Đan Phong và Vân Lối chẳng kém gì kẻ địch, thế là vung cây thiền trượng nhảy vào vòng chiến, công lực của Triều Âm hòa thượng kém Trương Đan Phong nhưng lại trên Vân Lối, hai người Trương, Vân song kiếp hợp bích, vốm kém kẻ địch vài phần, nhưng Triều Âm hòa thượng nhảy vào vòng chiến, thì thành ra ba chống hai cho nên dần dần đã cân bằng nhau.
Lại kịch đấu hơn năm mươi chiêu nữa vẫn không phân cao thấp, chợt nghe có tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới, trong chốc lát đã thấy bóng người phóng ngựa tới, người này eo mang trường kiếm dáng vẻ tiêu soái, ông ta liếc nhìn rồi chợt nói: “Cả đồ đệ của ta mà ngươi cũng hạ không xong, làm sao giữ sĩ diện cho Thượng Quan lão quái?”
Trương Đan Phong vừa nhìn thì mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ!”
Té ra người ấy chính là Tạ Thiên Hoa.
Tạ Thiên Hoa nói: “Triều Âm sư huynh, huynh hãy nghỉ ngơi một lát, để đệ xem thử đệ tử của Thượng Quan lão quái. Kim Câu Tiên Tử, tôi sẽ thỉnh giáo ngươi trước, Ô lão nhị ngươi hãy đấu thêm vài hiệp với học trò của ta”.
Té ra người đàn ông tên là Ô Mông Phu, vốn là đệ tử thứ hai của Thượng Quan Thiên Dã, năm xưa Thượng Quan Thiên Dã tranh hùng với Huyền Cơ Dật Sĩ, kịch đấu ba ngày ba đêm mà vẫn không phân thắng bại. Y có mấy môn võ công rất lợi hại. Công phu Nhất chỉ thiền công của y rất quái dị, chỉ có người đồng nam đồng nữ mới có thể luyện được, dù sao sau khi luyện thành mà kết hôn thì công lực sẽ giảm. Cho nên sau khi Thượng Quan Thiên Dã thu nhận học trò, trước tiên phải hỏi học trò nếu chịu suốt đời không kết hôn thì mới có thể truyền cho Nhất chỉ thiền công, đại đệ tử Đàm Đài Diệt Minh thì ở xứ người cho nên không muốn tiệt hậu do đó không chấp nhận, vì thế chỉ học được Ngô Câu kiếm pháp và vài môn công phu khác không biết Nhất chỉ thiền công. Nhị đệ tử Ô Mông Phu ham võ công thượng thừa, vừa nhập môn đã hứa suốt đời không kết hôn, còn thiếu phụ kia tên gọi Lâm Tiên Vận, ngoại hiệu Kim Câu Tiên Tử, là đệ tử thứ ba của Thượng Quan Thiên Dã, cũng không chịu kết hôn. Mười năm trước Lâm Tiên Vận xinh đẹp vô cùng, Ô Mông Phu cùng nàng học võ nghệ, ngày đêm bên nhau cho nên nảy sinh tình cảm, Lâm Tiên Vận là phụ nữ, tương đối trầm tĩnh hơn, không thể hiện ra ngoài, nhưng Ô Mông Phu lại mạnh dạn theo đuổi, tất cả những người đó đều không qua nổi cặp mắt của Thượng Quan Thiên Dã.
Thượng Quan Thiên Dã vốn định dạy vài đê tử xuất sắc để quyết một trận thư hùng Huyền Cơ Dật Sĩ, y lại ghét nhất người ta không giữ lời hứa, phát hiện đệ tử Ô Mông Phu có tình cảm với Lâm Tiên Vận thì không khỏi cả giận, trong lúc tức tối đã đuổi Ô Mông Phu ra khỏi sư môn, cho nên Đàm Đài Diệt Minh chỉ nói với người khác rằng, mình chỉ có một sư muội chứ không nhắc đến Ô Mông Phu.
Sau khi Ô Mông Phu bị đuổi ra khòi sư môn, một mặt vẫn quyến luyến sư môn, một mặt vẫn đau đớn vô cùng, trong lòng thầm nhủ: “Chả lẽ trên đời này không còn võ công nào thượng thừa hơn, hai vợ chồng có thể cùng tập hay sao? Môn Nhất chỉ thiền công của sư phụ sau khi kết hôn thì công lực giảm sút, theo sư phụ nói là vì khí chân nguyên tiết ra, phá hoại Đồng Tử công; nhưng nếu có một loại nội công thương thừa có thể giữ khí chân nguyên, vậy thì kết hôn có hề gì?” Do đó Ô Mông Phu mới đi khắp thiên hạ, tìm kiếm nội công thượng thừa chính tông hơn, nhưng mười năm qua vẫn chưa tìm được. Thời còn trẻ y nghe Đàm Đài Diệt Minh kể chuyện Trương Sĩ Thành và Bành hòa thượng nghe nói Bành hòa thượng có một quyển di thư gọi là Huyền công yếu quyết, tuy không biết nội dung, nhưng nghĩ bản lĩnh của Bành hòa thượng cao cường đến thế và tên sách lại là Huyền công yếu quyết thì chắc có ghi nhiều loại võ công cao siêu. Cho nên y cũng muốn tìm quyển sách này. Một tháng trước, y trở về Mông Cổ gặp võ sĩ thủ hạ của Dã Tiên là Ngạch Cát Đa, Ngạch Cát Đa kể rằng bảo tàng của Trương Sĩ Thành và quyển di thư của Bành hòa thượng đều được chôn ở Tô Châu, mấu chốt nằm trong bức tranh ở nhà Thạch Anh. Ngạch Cát Đa biết y là sư đệ của Đàm Đài Diệt Minh cho nên nhờ giúp đỡ, thế là y cùng Ngạch Cát Đa đến sơn trại của Sa Đào, vừa khéo gặp Trương Đan Phong lúc đó mới biết Huyền công yếu quyết đã lọt vào tay Trương Đan Phong. Y là bậc trưởng bối, lại tự phụ là nhân vật có tiếng trong võ lâm, đương nhiên không tiện giành sách của bậc tiểu bối, cho nên buồn bã thoái lui. Y vốn chẳng có thiện cảm với người dị tộc, nhưng vì một lòng muốn học nội công thượng thừa, cho nên chẳng hề quan tâm chuyện đánh nhau giữa hai nước Ngõa Thích và Trung Hoa, nhưng cũng không muốn y và Trương Đan Phong chết trong tay Sa Đào và Ngạch Cát Đa để quyển kỳ thư ấy lọt vào tay võ sĩ Mông Cổ cho nên sau khi rời khỏi sơn trại của Sa Đào thì âm thầm đến báo tin cho Kim Đao trại chủ.
Còn Kim Câu Tiên Tử Lâm Tiên Vận, tuy bề ngoài không để lộ ra, nhưng trong bụng cũng nhớ nhung Ô Mông Phu. Sau mười năm ở sư môn, võ công của nàng cũng có chút thành tựu, Thượng Quan Thiên Dã sai nàng xuống núi tự lập môn hộ, nàng đã chọn một ngọn núi bên ngoài Nhạn Môn quan, cố công khổ luyện nhưng cũng không thu học trò. Mấy ngày trước Ô Mông Phu đã tìm đến, hai người nhắc lại chuyện xưa, đôi bên đều buồn rầu. Nhưng vì quy tắc của sư môn, cả hai vẫn không dám nhắc đến chuyện hôn nhân. Sau đó Ô Mông Phu kể rằng, hai đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ sắp ra Nhạn Môn quan, Lâm Tiên Vận nói: “Tâm nguyện mười năm qua của sư phụ là đánh thắng Huyền Cơ Dật Sĩ, không biết mấy mươi năm nay Huyền Cơ Dật Sĩ có sáng tạo ra võ công gì đặc biệt hay không. Người cũng muốn đệ tử thắng đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ làm rạng rỡ sư môn. Chi bằng chúng ta ra Nhạn Môn quan chặn đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ, thắng thì tốt, nếu không thể thắng thì tìm ra hư thực, để lập công lớn cho sư môn. Có lẽ sư phụ sẽ cho huynh trở lại”.
Ô Mông Phu nghe nói thế thì lập tức cùng đến Nhạn Môn quan. Cả hai vốn dò hỏi được hai đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ là một nam một nữ, nhưng chỉ gặp được một mình Triều Âm hòa thượng. Đó là lý do Ô Mông Phu đánh nhau với Triều Âm hòa thượng khi hai bên đang kịch chiến, Tạ Thiên Hoa vỗ ngựa chạy đến gọi Triều Âm hòa thượng. Nhưng Triều Âm hòa thượng chỉ liếc nhìn Tạ Thiên Hoa chứ chẳng thèm nói gì. Lâm Tiên Vận nói: “Ngươi có phải là Tạ Thiên Hoa đấy không?” Tạ Thiên Hoa nói: “Đúng thế, chính là Tạ Thiên Hoa”.
Lâm Tiên Vận nói: “Ta nghe trong số đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ, Tạ Thiên Hoa có võ công cao nhất, nay ngươi đến thật đúng lúc, ta cũng muốn thử võ công của ngươi”. Thế rồi tay trái vung lên, móc tới trước một câu, Tạ Thiên Hoa trở tay đâm ra một kiếm, người nương theo kiếm kéo giật qua một bên, Lâm Tiên Vận bị ông ta kéo đi hai bước, cây kim câu suýt nữa vuột khỏi tay, không khỏi cả kinh. Loại binh khí như câu đoạt vốn dùng để khắc chế đao kiếm, nhưng trái lại cây kim câu của Lâm Tiên Vận lại bị thanh kiếm của Tạ Thiên Hoa khắc chế, làm sao khiến nàng không kinh hãi cho được! Tạ Thiên Hoa nương theo kiếm xoay người, giám sát thân kiếm vào mũi kim câu đâm vào cổ tay của Lâm Tiên Vận, đó là chiêu số tinh diệu nhất của Bách Biến Huyền Cơ kiếm pháp. Lâm Tiên Vận vung cây kiếm trong tay phải ra, đánh một chiêu Ngọc Nữ Xuyên Châm, đâm vào huyệt Huyền Cơ trước ngực Tạ Thiên Hoa, đó chính là kế vây Ngụy cứu Triệu, buộc Tạ Thiên Hoa phải rút kiếm về tự cứu. Tạ Thiên Hoa cười thầm: “Ta làm sao có thể để ngươi đâm trúng?” Thế rồi người hơi lách qua một bên, thân kiếm vẫn giám sát vào kim câu, mũi kiếm hất lên. Nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc ấy, Lâm Tiên Vận nhân lúc Tạ Thiên Hoa hơi mất thăng bằng, cây kim câu kéo giật về, thoát ra khỏi cây kiếm, kiếm quang lóe lên, lúc này bà ta không đâm mà gạt qua một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, hai chiêu đánh ra rất nhẹ nhàng gọn gàng, lại nắm đúng thời cơ không hề sai sót, có thể xoay chuyển cục diện. Tạ Thiên Hoa không khỏi khen rằng: “Kim Câu Tiên Tử quả nhiên danh đồn không ngoa!” Thế rồi gạt ngang kiếm, đẩy kim câu và ngân kiếm ra, trong chốc lát Tạ Thiên Hoa đã đánh ra một mạch tám nhát kiếm, đều dùng một loại thủ pháp, xem ra chẳng có gì lạ, nhưng tám kiếm này nối liền với nhau, Lâm Tiên Vận chỉ có thể chống đỡ trong lòng thầm bội phục: “Võ công của Tạ Thiên Hoa quả nhiên cao hơn sư huynh của y”.
Khi Tạ Thiên Hoa động thủ, Trương Đan Phong cũng giao thủ trở lại với Ô Mông Phu, lần này Trương Đan Phong một mình tiếp chiến, có ý nhường nhịn, không dùng song kiếm dồn ép y. Vốn Trương Đan Phong không phải là đối thủ của Ô Mông Phu, nhưng đầu tiên Ô Mông Phu đã đánh nhau với Triều Âm hòa thượng, sau đó phải chống chọi với Trương Đan Phong và Vân Lối cho nên khí lực đã giảm rất nhiều, trong vòng ba mươi chiêu mà cũng không hơn nỗi Trương Đan Phong.
Tạ Thiên Hoa liếc mắt nhìn, thấy võ công của học trò mình tiến bộ, trong lòng ngạc nhiên, cười ha hả nói: “Ô Mông Phu, cả học trò của ta mà ngươi đánh không lại sao?”Ô Mông Phu cả giận, vỗ ra vù vù ba chưởng, trong vòng chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy y lướt người lên, vận dụng công phu Nhất chỉ thiền đâm vào huyệt đạo của Trương Đan Phong. Trương Đan Phong nhanh nhẹn vô cùng, vội vàng thu nhỏ vòng kiếm, bảo vệ cho toàn thân, thế công của Ô Mông Phu tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào phá nổi thế thủ của Trương Đan Phong.
Một hồi sau, hai bên đã giao nhau bảy tám mươi chiêu, kiếm thế của Tạ Thiên Hoa ngang dọc, đẩy Lâm Tiên Vận từng bước thoái lui, rõ ràng đã chiếm được ưu thế rất lớn, Ô Mông Phu cũng chiếm được thượng phong, nhưng Trương Đan Phong vẫn còn có thể tự bảo vệ mình được. Tạ Thiên Hoa ha hả nói: “Ôi lão nhị, đã sắp đến một trăm chiêu, ngươi vẫn chưa thắng nỗi đồ đệ của ta sao?” Ô Mông Phu không thắng nổi một tên tiểu bối, lòng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, lại thấy Lâm Tiên Vận đã lọt xuống thế hạ phong, y đã không muốn tiếp tục đánh nữa, thế rồi gượng cười nói: “Tạ Thiên Hoa, học trò của ngươi quả nhiên danh đồn không ngoa, ta thấy y còn cao mimh hơn ngươi nhiều. Ta xưa nay thương yêu bọn hậu bối có bản lĩnh, cứ để y nghỉ ngơi một lát, hôm nay không cần đánh nữa, ngày sau ta sẽ lãnh giáo ngươi”.
Thế rồi cùng Lâm Tiên Vận nhảy ra khỏi vòng chiến, chạy về hướng Tây bắc. Tạ Thiên Hoa thấy bọn họ tự bỏ đi, mỉm cười nói với Trương Đan Phong: “Con học võ công ở đâu thế này, chỉ mới hai năm mà ta thật sự không dám làm sư phụ của con nữa!” Rồi xoay sang Triều Âm hòa thượng nói: “Hôm nay chúng ta tuy chiếm được thượng phong, nhưng công phu của hai người này thật hiếm có trong võ lâm, đồ đệ đã như thế, võ công của Thượng quan lão quái càng cao thâm khó lường, sư phụ của chúng ta không muốn đích thân động thủ với y, đệ e rằng đệ và tứ sư muội liên thủ đối phó với y cũng khó thắng nổi”.
Trương Đan Phong vốn định nói với sư phụ chuyện mình đã kiếm được quyển di thư của Bành hòa thượng, chợt thấy Triều Âm hòa thượng đanh mặt nói: “Hừ, ngươi còn nhớ đến sư phụ ư?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Sư huynh nói gì thế?”
Triều Âm hòa thượng nói: “Ta còn tưởng hôm nay ngươi không đến!”
Tạ Thiên Hoa nói: “Sư huynh, có phải huynh trách đệ đến muộn không!”
Triều Âm hòa thượng nói: “Vân Lối, con đến đây thật đúng lúc, con biết hôm nay là ngày gì không?”
Vân Lối ngạc nhiên, nàng đi đường mà quên cả ngày tháng, nhưng hai hôm trước là đêm trăng tròn, lại nghĩ bụng nói không phải là ngày mười lăm thì cũng là ngày mười sáu.
Trương Đan Phong nói: “Hôm nay là ngày mười sáu tháng mười năm Chính Thống mười ba”.
Vân Lối chợt nhớ lại, nay là tròn mười năm ngày gia gia của nàng tử nạn. Cảnh tượng ngày trước lướt qua trong đầu, những cảnh tượng này vốn đã mờ nhạt nhưng đột nhiên bày ra trước mắt nàng không khỏi rơi nước mắt.
Triều Âm hòa thượng nói: “Mười năm trước chúng ta đã nói gì ở đây?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Ngày trước chúng ta đã vỗ tay thề ở đây, một người nuôi con côi, một người báo thù. Huynh đưa cháu gái của Vân Tĩnh về cho tứ sư muội nuôi dưỡng thành người, còn đệ đến Ngõa Thích giết Trương Tôn Châu”.
Triều Âm hòa thượng ngửa đầu cười lạnh nói: “Té ra ngươi vẫn còn nhớ rõ đến thế. Vân Lối, con đến đây”.
Vân Lối bước tới phía trước. Triều Âm hòa thượng nói: “Ngươi xem, đứa nhỏ ngày trước đã trở thành nữ kiếm khách xuất sắc, coi như ta đã làm xong. Còn ngươi? Ngươi đã lấy đầu Trương Tôn Châu chưa?”
Tạ Thiên Hoa đáp: “Chưa!”
Triều Âm hòa thượng hừ một tiếng nói: “Té ra chỉ vì ngươi tham phú quý!” Thế rồi vỗ vù một chưởng xuống đầu Tạ Thiên Hoa. Tạ Thiên Hoa lách người né tránh, nói: “Khoan đã, tứ sư muội đâu? Nàng đã đến chưa?”
Triều Âm hòa thượng cả giận, quát rằng: “Ngươi dám ỷ võ công cao cường ức hiếp sư huynh? Ta không cần tứ sư muội giúp đỡ, ta đánh ngươi ba trăm trượng trước, ngươi có gan khi sư diệt tổ, thì hãy giết chết ta!”
Tạ Thiên Hoa nói: “Không, đệ không có ý đó, đệ cứ tưởng rằng tứ sư muội lẽ ra đã đến cùng huynh, sau lúc này vẫn chưa thấy?”. Triều Âm hòa thượng vốn hẹn Diệp Doanh Doanh cùng ra Nhạn Môn quan tìm Tạ Thiên Hoa tính sổ, Triều Âm hòa thượng phóng ngựa nhanh hơn nên tới trước.
Nhưng nghĩ bụng lúc này lẽ ra Diệp Doanh Doanh đã tới, bất giác ngạc nhiên. Tạ Thiên Hoa nói: “Đợi tứ sư muội đến, chúng ta sẽ nói cho rõ ràng”.
Triều Âm hòa thượng quát lớn: “Hừ, té ra trong mắt ngươi chẳng có sư huynh này!” Thế rồi quát lớn một tiếng, bổ tới một trượng!
Triều Âm hòa thượng nóng tính vô cùng, cứ động thủ mãi không ngớt, không chịu nghe ai phân giải, liên tục đánh ra đến bảy tám trượng, khiến cho Tạ Thiên Hoa dở khóc dở cười, buộc phải thi triển công phu nội gia, phất tay áo cuộn cây triền trượng của Triều Âm hòa thượng lại cười nói: “Đan Phong, con đến thật đúng lúc, con hãy giải thích cho nhị sư bá biết”.
Triều Âm hòa thượng nói: “Chuyện của Trương Đan Phong ta đã biết quá nửa, hắn không hổ là hảo nam nhi. Nhưng cha là cha, con là con, mỗi người đều khác nhau. Trương Tôn Châu rốt cuộc vẫn là Thừa tướng của Ngõa Thích, là gian tặc bán nước thông gian. Việc này chẳng liên quan đến Trương Đan Phong, ta chỉ hỏi tội bội ước của ngươi”.
Triều Âm hòa thượng cứ nói hàng tràng chẳng cho ai xen vào, nói chưa xong thì lại rút thiền trượng ra bổ xuống đầu Tạ Thiên Hoa. Ôâng ta thi triển Phục Ma trượng pháp ào ạt tựa như sóng vỗ vào bờ, cứ hết đợt này đến đợt khác, xem ra nếu không giật cây thiền trượng thì ông ta không ngừng tay.
Tạ Thiên Hoa cười khổ sở, tránh trái né phải, Trương Đan Phong ho một tiếng, nghĩ bụng không biết bắt đầu nói từ đâu, chợt nghe một âm thanh quái dị vang lên trên không trung, âm thanh này tựa như tiếng tù và của người Hồ, nhưng lại cứ kêu lên lanh lảnh. Vân Lối biến sắc kêu: “Đại ca hãy theo muội”.
Trương Đan Phong nói: “Chuyện gì?” Nói chưa dứt lời, Tạ Thiên Hoa phất tay áo, đẩy cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng ra, người nhảy bổ tới con ngựa trắng của Triều Âm hòa thượng. Con ngựa trắng tựa như thất kinh, ngửa đầu chổng hai vó trước lên, Tạ Thiên Hoa nhảy lên mình ngựa đè cổ ngựa xuống vỗ nhẹ, con ngựa cứ đá loạn xạ, hí dài không ngớt, tựa như không phục, nhưng Triều Âm hòa thượng cả giận quát: “Ngươi dám cướp thớt ngựa ta?” Thật ra con ngựa này là do Tạ Thiên Hoa tặng cho ông ta, Trương Đan Phong nghe thế thì cũng thấy buồn cười.
Chợt thấy Vân Lối đã phóng lên ngựa chạy về phía trước, nàng không ngừng quay đầu lại vẫy tay về phía Trương Đan Phong.
Triều Âm hòa thượng nói: “Đan Phong, hãy nhường ngựa cho ta!”
Trương Đan Phong nói: “Nhị sư bá, hôm nay người đã mệt, hãy nghỉ ngơi một lát, lát nữa con sẽ quay lại thỉnh an người”. Thế rồi chàng phóng người lên lưng ngựa, không thèm để ý đến Triều Âm hòa thượng, vỗ ngựa đuổi thẳng về phía trước, Triều Âm hòa thượng tức tối, chỉ đành lấy con ngựa của Tạ Thiên Hoa. Nhưng ba thớt ngựa phía trước đều là ngựa quý hiếm có, con ngựa của Tạ Thiên Hoa cũng là ngựa Mông Cổ nhưng còn kém xa.
Con ngựa của Trương Đan Phong chạy nhanh nhất, trong chốc lát đã vượt qua sư phụ, Tạ Thiên Hoa tuy đã chiếm một con ngựa trắng nhưng vẫn ngồi chưa quen, trên đường con ngựa cứ lồng lên, cho nên đi phía sau Vân Lối. Trương Đan Phong kêu: “Sư phụ, chuyện gì?”
Tạ Thiên Hoa vẫy tay nói: “Con cứ chạy theo Vân cô nương trước, không cần hỏi”.
Trương Đan Phong vỗ ngựa đuổi theo, trong chốc lát đã theo kịp Vân Lối, chỉ nghe âm thanh quái lạ vẫn vang vọng trên không trung lúc ngắn lúc dài, càng lúc càng rõ ràng. Trương Đan Phong vỗ ngựa đi sau Vân Lối, một hồi sau âm thanh quái lạ ấy lại vang lên thêm vài lần nữa, rồi sau đó tắt hẳn. Vân Lối biến sắc, nhưng tay lắng nghe. Nàng vừa kêu ồ một tiếng rồi nói: “Sao lại không nghe nữa?”
Trương Đan Phong nén không được, lại hỏi: “Tiểu huynh đệ, chuyện gì thế? Sao đệ lại căng thẳng đến thế?”
Vân Lối nói: “Sư phụ của muội gặp nguy hiểm!”
Trương Đan Phong thất kinh, nói: “Sư phụ của muội!”
Vân Lối nói: “Đúng thế, chỉ có muội và tam sư bá mới hiểu được âm thanh này!”
Trương Đan Phong nói: “Trên đời này có mấy ai hơn sư phụ của muội, sao người có thể gặp nguy hiểm được!”
Vân Lối nói: “Đây đúng là âm thanh báo nguy của người!”
Ở núi Tiểu Hàn có một loại tre, dùng tre này làm sáo thổi, âm thanh nghe rất chói tai, có thể phát ra âm thanh trong vòng mười dặm, lại thêm Phi Thiên Long Nữ có nội công thâm hậu, cho nên thổi lên ở nơi hoang vắng, âm thanh có thể vang xa đến cả hai mươi dặm. Phi Thiên Long Nữ trong lúc bị phạt diện bích, thường đem ra thổi chơi, nói đùa với Tạ Thiên Hoa rằng sau này nếu gặp chuyệïn gì nguy hiểm thì thổi lên. Khi Vân Lối đến núi Tiểu Hàn, hai thầy trò ở bên nhau đến mười năm, nên Vân Lối biết công dụng của loại sáo ấy. Còn những đồng môn khác thì không hề hiểu.
Tiếng sáo chợt dừng, rõ ràng đã bị kẻ địch phá hủy, có lẽ bà ta đã gặp nguy hiểm. Trương Đan Phong bất giác thầm nghĩ: “Thượng Quan Thiên Dã đang ở vùng giao giới giữa Mông Cổ và Tây Tạng, ngoại trừ lão ta, trên đời này e rằng chỉ có Huyền Cơ Dật Sĩ là có thể thyết phục được Phi Thiên Long Nữ, những người khác nghe Đàm Đài Diệt Minh, Tạ Thiên Hoa cũng chỉ ngang sức. Chả lẽ Thượng Quan Thiên Dã đã đến? Với thân phận và địa vị của lão ta, chả lẻ từ ngàn dặm xa xôi đến đây để làm khó một kẻ hậu bối? Nhưng ngoại trừ lão thì còn ai? Ai có bản lĩnh cao cường như thế?” Vân Lối càng lo lắng hơn. Đến khi tiếng sáo ngừng lại, hai người không biết cứ tiếp tục đuổi về đâu, Vân Lối nói: “Đại ca phải làm thế nào đây?”. Tiếng sáo lúc nãy thoát ra từ vùng núi, cho nên không dễ xác định phương hướng như ở vùng đồng bằng, Trương Đan Phong cũng chẳng biết làm thế nào.
Chợt thấy có hai thớt ngựa tung vó phía trước, té ra ngựa của hai người Trương, Vân chạy nhanh cho nên đã đuổi kịp Ô Mông Phu và Lâm Tiên Vận. Ô Mông Phu quay đầu cười: “Trương Đan Phong, ngươi còn muốn đánh nhau nữa ư?”
Trương Đan Phong nói: “Không dám, xin hỏi ở đây có cao nhân nào hay không?”
Ô Mông Phu cười nói: “Làm sao các ngươi có thể gặp được thế ngoại cao nhân?”
Trương Đan Phong nói: “Mặc cho họ có gặp hay không, nhưng mong tiền bối chỉ dẫn cho”.
Ô Mông Phu nói: “Coi như ngươi cũng lễ phép, tam muội hãy hỏi thử xem?”
Kim Câu Tiên Tử Lâm Tiên Vận huýt một tiếng sáo, một hồi sau chỉ nghe một tiếng sáo từ trên trời sa xuống, tựa như có người thổi bên tai, công lực của người này rất thâm hậu. Lâm Tiên Vận lắc đầu nói: “Hôm nay cao nhân này không chịu gặp ai cả”.
Trương Đan Phong cung tay nói: “Đa tạ chỉ dẫn!”
Rồi cùng Vân Lối vỗ ngựa phóng tới. Lâm Tiên Vận nói: “Các người chưa được cho phép mà tự tiện xông tới, muốn chết? Hừ, trẻ tuổi như thế thật đáng tiếc?”. Hai người Trương, Vân không thèm để ý đến bà ta, phóng ngựa như bay đến chân núi, bỏ Ô Mông Phu và Lâm Tiên Vận ở phía sau. Hai người xuống ngựa thi triển khinh công phóng lên núi, lên được nửa đường thì nghe trong gió có làn hương thơm rất dễ chịu. Vân Lối nói: “Đây là Bách Hoa hương của sư phụ thường dùng”.
Trương Đan Phong nghe thế thì bớt lo trong lòng, quả nhiên Phi Thiên Long Nữ đã ở đây. Hai người trong chốc lát đã đến đỉnh núi.
Đó chính là:
Chợt nghe tiếng lạ bên ngoài gọi, trong núi lại gặp một kỳ nhân.
Muốn biết sau đó thế nào mời xem hồi sau sẽ rõ.
/31
|