Tình trạng bữa trưa của nhà họ Trần rất dọa người. Trên chiếc bàn ăn thật dài, đối mặt với gần hai mươi người, Trần Ngộ Bạch tựa như là người vô cùng quan trọng trong gia tộc. Anh ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải của Trần Thế Cương, Tiểu Ly được xếp ngồi cạnh anh.
Bọn nhóc mới vừa rồi còn vui đùa náo nhiệt với Tiểu Ly giờ đây lại hoàn toàn im tiếng. Mọi người cúi đầu yên lặng, trang nhã dùng cơm.
Tiểu Ly không quen dùng dao nĩa nên luôn phát ra âm thanh va chạm. Trần phu nhân không ngừng dùng ánh mắt ưu sầu chú ý đến cô. Cuối cùng bà đã thành công khiến cô mất hết khẩu vị.
Hóa ra Tiểu Bạch lại lớn lên trong hoàn cảnh thế này, trách sao anh lại lùng đến thế. Thật đáng thương! An Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch an tĩnh cảm thấy hơi đau lòng.
Trần Ngộ Bạch mang thức ăn đã được cắt chỉnh tề trong đĩa của mình chuyển qua cho Tiểu Ly. Anh hơi nghiêng đầu đến gần cô “Ngoan ngoãn ăn đi.”
Trần Thế Cương lại ho khẽ trong cổ họng, bất mãn cau mày lườm hai người. Tiểu Ly vội vàng cách xa Trần Ngộ Bạch ra, yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Bữa trưa nặng nề đã xong, rõ ràng tâm trạng của Trần Ngộ Bạch không được tốt nên người trong nhà đến tìm anh trò chuyện đều bị gương mặt lạnh lùng của anh hù dọa bỏ đi. Ngồi thêm chốc nữa anh liền đứng lên tạm biệt cha mẹ dẫn Tiểu Ly đi về.
Trong lòng Tiểu Ly lo sợ, cô cảm thấy được sự thất bại chưa từng có của mình.
“Còn thời gian nửa ngày, dẫn em đi chơi nhé?” Lúc lên xe anh bỗng nói với vẻ mặt ôn hòa.
Tiểu Ly do dự nhìn anh rồi nói thì thầm “Trần Ngộ Bạch, cha mẹ anh hình như không thích em thật đó. Nếu không…. tạm thời thôi đi được không?”
Vừa dứt lời Trần Ngộ Bạch dẫm lên thắng xe. An Tiểu Ly bay về phía trước thiếu chút nữa đã văng ra ngoài. Cô kinh hãi run rẩy nắm lấy dây an toàn, nhìn tên hung thần ác sát trước mặt rồi cười nịnh bợ “Em… nói giỡn thôi…”
Trần Ngộ Bạch siết chặt quả đấm vài lần, cuối cùng chỉ hừ mũi khinh bỉ, cũng không so đo với cô nữa.
……………
Tần Tống bao cả một cánh rừng ở vùng ngoại ô, thả vào đó một ít động vật để chơi trò săn bắn. Lúc Trần Ngộ Bạch và Tiểu Ly đến mọi người đã bắt đầu cuộc đi săn.
Từ xa đã thấy được vài nam nữ mặc trang phụ thợ săn hùng dũng, cưỡi ngựa đuổi bắt trong rừng. An Tiểu Ly lập tức quên phứt chuyện không vui buổi trưa đi, cô nắm tay Trần Ngộ Bạch vui mừng nhảy nhót.
Trần Ngộ Bạch tìm người kêu Tần Tống thì nghe báo lại là Tần Tống không có đi săn chỉ ở đi tản bộ với một cô gái bên cạnh hồ nước. Trần Ngộ Bách đoán đó là Tần Tang nên liền dẫn An Tiểu Ly đến đó.
Quả nhiên là Tần Tang, Trần Ngộ Bạch nhếch khóe môi. Tần Tiểu Lục mặc chiếc áo màu đen, quần bò và giày da nhìn tệ hại vô cùng, vẻ mặt củng rất bức bối. Tần Tang ở bên cạnh cậu lại mặc một chiếc váy màu tro, tóc dài xõa tung bay, lộng lẫy đến kỳ lạ.
Tiểu Ly từ xa đã kêu to, Tần Tang và Tần Tống thấy bọn họ cũng cất bước đi đến.
“Anh ba, Tiểu Ly.” Tần Tống chào hỏi ỉu xìu “Trang phục ở phòng thay quần áo bên chuồng ngựa. Bên đó có người, hai người cứ chọn đi.”
Trần Ngộ Bạch kéo lại An Tiểu Ly vừa nghe thấy thế đã ríu rít chạy sang bên kia, hỏi bình tĩnh “Sao bọn em không đi?”
Tần Tống tủi thân nhìn Tần Tang rồi quơ roi ngựa trong tay, ủ rũ. Tần Tang cười đáp “Tôi không thích cưỡi ngựa. Các người đi đi.”
An Tiểu Ly không hiểu được không khí này. Nhưng tâm trạng Trần Ngộ Bạch rất tốt, anh cười ôm co đi thay quần áo.
Tần Tống như một đứa bé không giành được đồ chơi, chỉ biết núp trong bóng tối canh cánh trong lòng. Còn Tần Tang dường như đang để anh lĩnh giáo không gì là không thể.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả đám nam nữ gào thét ồn ào quay về. Họ mang mấy món thôn quê lên xe, vẫn là Tần Tống mời khác, cả đám người hùng hổ đi đến “Thịnh Thế.”
Mới vừa ngồi xuống thì có người đi vào kêu to “Ngũ thiếu gia đến!”
Tất cả mọi người đều hoan hô, duy chỉ có Trần Ngộ Bạch và Kỷ Nam biết nội tình lo lắng nhìn Tần Tang. Tần Tang đang ngồi cạnh Tần Tống, nhìn thấy Lý Vi Nhiên vào cũng chẳng tỏ vẻ gì.
“Vi Nhiên, không phải nói bận không đến được sao? Sao đây, bị bắt được à?” Có người cười trêu, Lý Vi Nhiên chỉ khẽ cười không nói lại, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Hôm nay ngồi đây đều là mấy người bạn thân với Tần Tống và Lý Vi Nhiên. Sắp tới đại thọ của Trương tư lệnh giao cho Tần Tống và Lý Vi Nhiên làm chủ, nên mọi người liền tụ họp để đề xuất ý kiến quan trọng.
Trong lúc dùng bữa Lý Di Nhiên làm đổ nước trái cây lên người của Tần Tống. Tần Tống vội vàng lấy khăn tay ra lau. Chiếc khăn tay màu xám tro, trên góc nhỏ còn thêu hai chữ QS (1) xanh biếc.
(1) QS là viết tắt chữ cái đầu âm của tên Tần Tống (Qin Song) cũng là của Tần Tang (Qin Sang)
Dung Nham nhanh mắt giựt lấy chiếc khăn, cầm trong tay đánh giá sau đó lấy làm lạ “Tiểu Lục, khi nào thì em lại xến vậy chứ?”
Tần Tống nhíu mày nhưng cũng không thể giấu đi sự dịu dàng, anh nhìn Tần Tang đang bình thản “Đâu phải do em… Tang Tang đó. Con gái nhà ai cũng thích mấy thứ này cả.”
Nói đến nói lui vẫn cẩn thận tỉ mỉ giao cho người phục vụ “Mang đi giặt rồi đưa lại cho tôi.”
Lý Di Nhiên vẫn không thể nào vui vẻ, lạnh lùng khoanh tay nói giễu cợt “Anh sáu ước gì khắp thiên hạ này đều biết hết. Các anh chị không thấy sao, bây giờ biển số xe của anh ấy có số đuôi là QS223 đó.”
Mọi người vốn đang rất tò mò với Tần Tang, cộng thêm chuyện lần này nên cùng nhau trêu chọc Tần Tống. Có người ồn ào muốn Tần Tang phát biểu cảm nghĩ xem làm sao thu phục được cái tên tiểu quái vật Tần Tống này.
Tần Tang chỉ vén tóc cười thản nhiên, không hề trả lời nhìn người đặt câu hỏi kia. Cho đến khi người đó bối rối tìm cớ đi ra ngoài. Tần Tống hơi lúng túng với không khí này nên khui rượu mời mọi người xung quanh.
Dung Nham vô tình khơi gợi lên chuyện bị Kỷ Nam hung hăn véo anh đau đến xuýt xoa, nên cũng không nhiều lời nữa.
Lý Chí Nhiên nói cười một lúc rồi chống tay lên trán, một tay khác thì vỗ "> vào lưng Lý Vi Nhiên “Lão lục nhà chúng ta cuối cùng cũng đã thất thủ rồi. Em năm, em nên chống đỡ, bọn anh chỉ còn em là đồng minh thôi.”
Lý Vi Nhiên như bị vỗ sặc rượu, không nhịn được cúi đầu ho khan “Nói nhảm thôi! Ngũ thiếu gia nhà mình nếu bị trói buộc thì hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ tịch mịch trong thiên hạ này lấy ai đi bù đắp chứ?”
Tất cả mọi người đều cười to. Lý Vi Nhiên cũng cười, cười đến chảy nước mắt. Vừa rồi hình như uống hơi nhiều nên muốn ói, anh che miệng lại xông ra ngoài.
“Thằng nhóc này sao hôm nay lại uống yếu vậy?” Lý Chí Nhiên lắc lắc chai rượu, mới vơi đi một phần ba thôi mà!
Trần Ngộ Bạch uống chút rượu, thong thả ung dung nói với cả bàn đều đang hưng phấn “Đợi chút lão Ngũ vào thì các người cũng bớt tranh cãi lại đi.”
Tần Tống khẽ cau mày liếc nhìn anh ba không nói gì. Tần Tang chỉ bật cười rồi cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
………..
Lý Vi Nhiên hứng nước đầu cả bồn rửa tay rồi vùi đầu xuống. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn vào mình trong gương. Những giọt nước chạy xuống từ khuôn mặt, hai mắt đỏ ngầu, tiều tụy chật vật.
Tang Tang, em đã hạ cổ gì anh vậy?
Anh đứng tựa trên hành lang một chốc nghe tiếng cười nói bên trong. Anh cố chỉnh lại vẻ mặt.
“Ngũ thiếu gia” Người phục vụ biết điều gọi anh, trong tay còn giơ lên chiếc túi.
“Khăn tay à?” Giọng anh đã khàn.
“Vâng, của Lục thiếu gia.”
“Của tôi!” Anh nói thật nhỏ, giật lấy chiếc túi rồi xoay người rời đi.
Cậu phục vụ chừng mười bảy mười tám tuổi sợ hãi đuổi theo phía sau “Ngũ thiếu gia, cái đó của Lục thiếu gia….”
“Là của tôi” Lý Vi Nhiên cúi đầu rống lên. Gương mặt tuấn tú nổi gân xanh, lộ rõ vẻ mặt giận dữ hung tàn. Cậu trai phục vụ bị dọa tái mặt, chỉ ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Lý Vi Nhiên lạnh lùng quan sát cậu ta cho đến khi xác định cậu ta không bao giờ mở miệng nói gì nữa mớt hất tay bỏ đi.
………
Đương lúc Tiểu Ly lôi kéo tay Tần Tang nói chuyện xì xầm thì Trần Ngộ Bạch bước đến. Tần Tang nhếch môi cười với anh xong rồi bỏ đi.
An Tiểu Ly lo lắng nói với Trần Ngộ Bạch “Em hỏi cậu ấy giờ nghĩ thế nào. Cậu ấy nói không nghĩ gì cả. Trước kia cậu ấy không phải như thế.”
“Cô ấy đang trong khoảng thời gian hoang mang thôi.” Trần Ngộ Bạch trầm ngâm “Em không thể đòi hỏi một người biết mình làm gì trong thời khắc này được đúng không? Để cho cô ấy phóng túng một khoảng thời gian ngắn đi. Yên tâm, người phụ nữ như Tần Tang tuyệt đối kiên cường hơn em nghĩ nhiều. Em xem Tần Tống bị cô ấy hành hạ ra dáng vẻ gì rồi kìa.”
An Tiểu Ly không nhịn được nữa, lôi kéo tay áo của anh hỏi ngọt ngào “Anh nói cho em biết có được hay không? Lý Vi Nhiên và Tần Tang rốt cuộc là tại sao?”
Trần Ngộ Bạch vuốt tóc cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp “Đã nói đừng hỏi rồi, muốn anh chỉnh đốn em à?”
Cô bất mãn quay mặt chỗ khác, vẻ mặt vừa tức giận vừa đáng yêu. Trần Ngộ Bạch mang cho cô ly nước trái cây “Chuyện của bọn họ người khác không nhúng tay vào được. Em cũng đừng lo lắng mấy việc này. Chúng ta … đi gặp ba mẹ em có được không?”
An Tiểu Ly hơi do dự, thật lâu mới trả lời anh “Em không biết. Tiểu Bạch, anh chắc chắn chưa? Chúng ta phải kết hôn thật sao?”
Cô cảm giác rằng điều này không thật. Trần Ngộ Bạch là một người hoàn mỹ, cô thật có thể gả cho anh sao? Sao cô vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy bất an lo lắng rồi?
Bọn nhóc mới vừa rồi còn vui đùa náo nhiệt với Tiểu Ly giờ đây lại hoàn toàn im tiếng. Mọi người cúi đầu yên lặng, trang nhã dùng cơm.
Tiểu Ly không quen dùng dao nĩa nên luôn phát ra âm thanh va chạm. Trần phu nhân không ngừng dùng ánh mắt ưu sầu chú ý đến cô. Cuối cùng bà đã thành công khiến cô mất hết khẩu vị.
Hóa ra Tiểu Bạch lại lớn lên trong hoàn cảnh thế này, trách sao anh lại lùng đến thế. Thật đáng thương! An Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch an tĩnh cảm thấy hơi đau lòng.
Trần Ngộ Bạch mang thức ăn đã được cắt chỉnh tề trong đĩa của mình chuyển qua cho Tiểu Ly. Anh hơi nghiêng đầu đến gần cô “Ngoan ngoãn ăn đi.”
Trần Thế Cương lại ho khẽ trong cổ họng, bất mãn cau mày lườm hai người. Tiểu Ly vội vàng cách xa Trần Ngộ Bạch ra, yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Bữa trưa nặng nề đã xong, rõ ràng tâm trạng của Trần Ngộ Bạch không được tốt nên người trong nhà đến tìm anh trò chuyện đều bị gương mặt lạnh lùng của anh hù dọa bỏ đi. Ngồi thêm chốc nữa anh liền đứng lên tạm biệt cha mẹ dẫn Tiểu Ly đi về.
Trong lòng Tiểu Ly lo sợ, cô cảm thấy được sự thất bại chưa từng có của mình.
“Còn thời gian nửa ngày, dẫn em đi chơi nhé?” Lúc lên xe anh bỗng nói với vẻ mặt ôn hòa.
Tiểu Ly do dự nhìn anh rồi nói thì thầm “Trần Ngộ Bạch, cha mẹ anh hình như không thích em thật đó. Nếu không…. tạm thời thôi đi được không?”
Vừa dứt lời Trần Ngộ Bạch dẫm lên thắng xe. An Tiểu Ly bay về phía trước thiếu chút nữa đã văng ra ngoài. Cô kinh hãi run rẩy nắm lấy dây an toàn, nhìn tên hung thần ác sát trước mặt rồi cười nịnh bợ “Em… nói giỡn thôi…”
Trần Ngộ Bạch siết chặt quả đấm vài lần, cuối cùng chỉ hừ mũi khinh bỉ, cũng không so đo với cô nữa.
……………
Tần Tống bao cả một cánh rừng ở vùng ngoại ô, thả vào đó một ít động vật để chơi trò săn bắn. Lúc Trần Ngộ Bạch và Tiểu Ly đến mọi người đã bắt đầu cuộc đi săn.
Từ xa đã thấy được vài nam nữ mặc trang phụ thợ săn hùng dũng, cưỡi ngựa đuổi bắt trong rừng. An Tiểu Ly lập tức quên phứt chuyện không vui buổi trưa đi, cô nắm tay Trần Ngộ Bạch vui mừng nhảy nhót.
Trần Ngộ Bạch tìm người kêu Tần Tống thì nghe báo lại là Tần Tống không có đi săn chỉ ở đi tản bộ với một cô gái bên cạnh hồ nước. Trần Ngộ Bách đoán đó là Tần Tang nên liền dẫn An Tiểu Ly đến đó.
Quả nhiên là Tần Tang, Trần Ngộ Bạch nhếch khóe môi. Tần Tiểu Lục mặc chiếc áo màu đen, quần bò và giày da nhìn tệ hại vô cùng, vẻ mặt củng rất bức bối. Tần Tang ở bên cạnh cậu lại mặc một chiếc váy màu tro, tóc dài xõa tung bay, lộng lẫy đến kỳ lạ.
Tiểu Ly từ xa đã kêu to, Tần Tang và Tần Tống thấy bọn họ cũng cất bước đi đến.
“Anh ba, Tiểu Ly.” Tần Tống chào hỏi ỉu xìu “Trang phục ở phòng thay quần áo bên chuồng ngựa. Bên đó có người, hai người cứ chọn đi.”
Trần Ngộ Bạch kéo lại An Tiểu Ly vừa nghe thấy thế đã ríu rít chạy sang bên kia, hỏi bình tĩnh “Sao bọn em không đi?”
Tần Tống tủi thân nhìn Tần Tang rồi quơ roi ngựa trong tay, ủ rũ. Tần Tang cười đáp “Tôi không thích cưỡi ngựa. Các người đi đi.”
An Tiểu Ly không hiểu được không khí này. Nhưng tâm trạng Trần Ngộ Bạch rất tốt, anh cười ôm co đi thay quần áo.
Tần Tống như một đứa bé không giành được đồ chơi, chỉ biết núp trong bóng tối canh cánh trong lòng. Còn Tần Tang dường như đang để anh lĩnh giáo không gì là không thể.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả đám nam nữ gào thét ồn ào quay về. Họ mang mấy món thôn quê lên xe, vẫn là Tần Tống mời khác, cả đám người hùng hổ đi đến “Thịnh Thế.”
Mới vừa ngồi xuống thì có người đi vào kêu to “Ngũ thiếu gia đến!”
Tất cả mọi người đều hoan hô, duy chỉ có Trần Ngộ Bạch và Kỷ Nam biết nội tình lo lắng nhìn Tần Tang. Tần Tang đang ngồi cạnh Tần Tống, nhìn thấy Lý Vi Nhiên vào cũng chẳng tỏ vẻ gì.
“Vi Nhiên, không phải nói bận không đến được sao? Sao đây, bị bắt được à?” Có người cười trêu, Lý Vi Nhiên chỉ khẽ cười không nói lại, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Hôm nay ngồi đây đều là mấy người bạn thân với Tần Tống và Lý Vi Nhiên. Sắp tới đại thọ của Trương tư lệnh giao cho Tần Tống và Lý Vi Nhiên làm chủ, nên mọi người liền tụ họp để đề xuất ý kiến quan trọng.
Trong lúc dùng bữa Lý Di Nhiên làm đổ nước trái cây lên người của Tần Tống. Tần Tống vội vàng lấy khăn tay ra lau. Chiếc khăn tay màu xám tro, trên góc nhỏ còn thêu hai chữ QS (1) xanh biếc.
(1) QS là viết tắt chữ cái đầu âm của tên Tần Tống (Qin Song) cũng là của Tần Tang (Qin Sang)
Dung Nham nhanh mắt giựt lấy chiếc khăn, cầm trong tay đánh giá sau đó lấy làm lạ “Tiểu Lục, khi nào thì em lại xến vậy chứ?”
Tần Tống nhíu mày nhưng cũng không thể giấu đi sự dịu dàng, anh nhìn Tần Tang đang bình thản “Đâu phải do em… Tang Tang đó. Con gái nhà ai cũng thích mấy thứ này cả.”
Nói đến nói lui vẫn cẩn thận tỉ mỉ giao cho người phục vụ “Mang đi giặt rồi đưa lại cho tôi.”
Lý Di Nhiên vẫn không thể nào vui vẻ, lạnh lùng khoanh tay nói giễu cợt “Anh sáu ước gì khắp thiên hạ này đều biết hết. Các anh chị không thấy sao, bây giờ biển số xe của anh ấy có số đuôi là QS223 đó.”
Mọi người vốn đang rất tò mò với Tần Tang, cộng thêm chuyện lần này nên cùng nhau trêu chọc Tần Tống. Có người ồn ào muốn Tần Tang phát biểu cảm nghĩ xem làm sao thu phục được cái tên tiểu quái vật Tần Tống này.
Tần Tang chỉ vén tóc cười thản nhiên, không hề trả lời nhìn người đặt câu hỏi kia. Cho đến khi người đó bối rối tìm cớ đi ra ngoài. Tần Tống hơi lúng túng với không khí này nên khui rượu mời mọi người xung quanh.
Dung Nham vô tình khơi gợi lên chuyện bị Kỷ Nam hung hăn véo anh đau đến xuýt xoa, nên cũng không nhiều lời nữa.
Lý Chí Nhiên nói cười một lúc rồi chống tay lên trán, một tay khác thì vỗ "> vào lưng Lý Vi Nhiên “Lão lục nhà chúng ta cuối cùng cũng đã thất thủ rồi. Em năm, em nên chống đỡ, bọn anh chỉ còn em là đồng minh thôi.”
Lý Vi Nhiên như bị vỗ sặc rượu, không nhịn được cúi đầu ho khan “Nói nhảm thôi! Ngũ thiếu gia nhà mình nếu bị trói buộc thì hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ tịch mịch trong thiên hạ này lấy ai đi bù đắp chứ?”
Tất cả mọi người đều cười to. Lý Vi Nhiên cũng cười, cười đến chảy nước mắt. Vừa rồi hình như uống hơi nhiều nên muốn ói, anh che miệng lại xông ra ngoài.
“Thằng nhóc này sao hôm nay lại uống yếu vậy?” Lý Chí Nhiên lắc lắc chai rượu, mới vơi đi một phần ba thôi mà!
Trần Ngộ Bạch uống chút rượu, thong thả ung dung nói với cả bàn đều đang hưng phấn “Đợi chút lão Ngũ vào thì các người cũng bớt tranh cãi lại đi.”
Tần Tống khẽ cau mày liếc nhìn anh ba không nói gì. Tần Tang chỉ bật cười rồi cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
………..
Lý Vi Nhiên hứng nước đầu cả bồn rửa tay rồi vùi đầu xuống. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn vào mình trong gương. Những giọt nước chạy xuống từ khuôn mặt, hai mắt đỏ ngầu, tiều tụy chật vật.
Tang Tang, em đã hạ cổ gì anh vậy?
Anh đứng tựa trên hành lang một chốc nghe tiếng cười nói bên trong. Anh cố chỉnh lại vẻ mặt.
“Ngũ thiếu gia” Người phục vụ biết điều gọi anh, trong tay còn giơ lên chiếc túi.
“Khăn tay à?” Giọng anh đã khàn.
“Vâng, của Lục thiếu gia.”
“Của tôi!” Anh nói thật nhỏ, giật lấy chiếc túi rồi xoay người rời đi.
Cậu phục vụ chừng mười bảy mười tám tuổi sợ hãi đuổi theo phía sau “Ngũ thiếu gia, cái đó của Lục thiếu gia….”
“Là của tôi” Lý Vi Nhiên cúi đầu rống lên. Gương mặt tuấn tú nổi gân xanh, lộ rõ vẻ mặt giận dữ hung tàn. Cậu trai phục vụ bị dọa tái mặt, chỉ ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Lý Vi Nhiên lạnh lùng quan sát cậu ta cho đến khi xác định cậu ta không bao giờ mở miệng nói gì nữa mớt hất tay bỏ đi.
………
Đương lúc Tiểu Ly lôi kéo tay Tần Tang nói chuyện xì xầm thì Trần Ngộ Bạch bước đến. Tần Tang nhếch môi cười với anh xong rồi bỏ đi.
An Tiểu Ly lo lắng nói với Trần Ngộ Bạch “Em hỏi cậu ấy giờ nghĩ thế nào. Cậu ấy nói không nghĩ gì cả. Trước kia cậu ấy không phải như thế.”
“Cô ấy đang trong khoảng thời gian hoang mang thôi.” Trần Ngộ Bạch trầm ngâm “Em không thể đòi hỏi một người biết mình làm gì trong thời khắc này được đúng không? Để cho cô ấy phóng túng một khoảng thời gian ngắn đi. Yên tâm, người phụ nữ như Tần Tang tuyệt đối kiên cường hơn em nghĩ nhiều. Em xem Tần Tống bị cô ấy hành hạ ra dáng vẻ gì rồi kìa.”
An Tiểu Ly không nhịn được nữa, lôi kéo tay áo của anh hỏi ngọt ngào “Anh nói cho em biết có được hay không? Lý Vi Nhiên và Tần Tang rốt cuộc là tại sao?”
Trần Ngộ Bạch vuốt tóc cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp “Đã nói đừng hỏi rồi, muốn anh chỉnh đốn em à?”
Cô bất mãn quay mặt chỗ khác, vẻ mặt vừa tức giận vừa đáng yêu. Trần Ngộ Bạch mang cho cô ly nước trái cây “Chuyện của bọn họ người khác không nhúng tay vào được. Em cũng đừng lo lắng mấy việc này. Chúng ta … đi gặp ba mẹ em có được không?”
An Tiểu Ly hơi do dự, thật lâu mới trả lời anh “Em không biết. Tiểu Bạch, anh chắc chắn chưa? Chúng ta phải kết hôn thật sao?”
Cô cảm giác rằng điều này không thật. Trần Ngộ Bạch là một người hoàn mỹ, cô thật có thể gả cho anh sao? Sao cô vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy bất an lo lắng rồi?
/94
|