- Cô là ai?
Có thêm ba thanh niên xuất hiện, có vẻ như họ đã nghe thấy tiếng súng nên chạy ra. Nhưng tại sao họ lại có mặt ở đây? Rõ ràng khu vực xung quanh chỉ có hai căn biệt thự, một căn của cô và một căn của người bạn thời thơ ấu.
Cô gái gần như ngay lập tức đánh mắt về ngôi biệt thự bấy lâu chìm trong bóng tối nay lại được thắp sáng bằng vô số ánh đèn. Đôi mắt ánh lên vài tia vui mừng, có lẽ người ấy đã trở về rồi. Không để cho cô hưởng niềm vui, một tiếng nói chất chứa sự bực dọc cắt ngang mạch cảm xúc của cô.
- Cô là ai? Làm người ta bị thương rồi đứng đực ra đấy sao?
Cô gái không mấy quan tâm đến câu nói đó nhưng nghe đến từ “bị thương” cô giật mình nhìn quanh tìm người vừa “cứu” mình. Không mất nhiều thời gian, người thanh niên đó đã được một trong ba người bạn đỡ dậy.
Cô sững người khi nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt thân quen đến kì lạ. Dáng vẻ lạnh lùng bất cần, đôi mắt đen quyến rũ, huyền bí nhưng lại mang đến cảm giác cô đơn. Cậu rất giống đứa trẻ đó, đứa trẻ mà sáu năm về trước đã bỏ đi không một lời từ biệt. Cô ngập ngừng cất tiếng, chỉ sợ đó chỉ là sự nhầm lẫn để rồi thất vọng lấp đầy tâm trí.
- Cậu là… Trần… Nhật… Minh!
- Thì sao?_Chàng trai lãnh đạm lên tiếng, cậu không ngạc nhiên cho lắm khi có người biết đến tên mình. Dù gì thì cậu cũng là thiếu gia của dòng họ Trần, cô gái này biết danh tính của cậu cũng không lấy gì làm lạ. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu không buồn nhìn cô lấy một lần.
- Đúng là cậu rồi! Cuối cùng cậu cũng trở về rồi._Cô gái mừng rỡ ôm chầm lấy Minh mà không chú ý đến sự hờ hững của cậu. Có thể là niềm vui đã khiến cô không quan tâm đến gì nữa. Cô rúc mặt vào lồng ngực rắn chắc của cậu, tham lam hít mùi thơm thân thuộc từ người cậu tỏa ra, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
- Cô làm gì vậy?_Minh khẽ nhăn mặt vì cô đã động tới vết thương. Viên đạn chỉ sượt qua da nhưng máu lại chảy ra khá nhiều. Hai tay cậu đưa lên tách cô ra để cô đối diện với mình.
Lạnh buốt. Cô sững sờ nhìn Minh, lông mày xô vào nhau. Cái tiếp xúc thoáng qua giữa cơ thể cô với bàn tay cậu làm cô khẽ rùng mình. Từ bao giờ bàn tay của cậu lại lạnh như vậy. Sau năm năm không gặp, cậu lại trở về là một Trần Nhật Minh lạnh lùng và tàn ác lúc mới quen sao? Mọi công sức của cô đều đổ sông đổ bể hết rồi sao?
- Thật khiếm nhã!_Tiếng nói của người thanh niên đứng cạnh Minh vang lên. Vì chiếc mũ đen đã che đi nửa khuôn mặt nên mấy chàng trai chỉ lờ mờ thấy đôi mắt cô hướng về Minh, lẽ dĩ nhiên cô trở thành đứa con gái vô duyên, háo sắc và có khi cũng hư hỏng trong mắt họ.
Cô bất giác nở nụ cười nhạt sau câu nói khinh bỉ của chàng trai lạ. Năm năm trước, khi cậu bỏ đi không một lời từ biệt cô đã hận cậu tới mức nào, đã thề là sẽ không tha thứ cho cậu. Nhưng sau đó thì sao, cô ngày ngày chờ mong một chút tin tức về cậu, mong cậu vẫn coi cô là bạn mà liên lạc với cô chỉ một lần. Thời gian trôi đi, hình ảnh về cậu đã bị cô nhấn chìm cùng với sự thất vọng. Cứ ngỡ là đã quên nhưng khi gặp cậu thì những mảng kí ức đó lại trỗi dậy mạnh mẽ cứ như là chỉ vừa mới xảy ra. Cô thấy mình như một con ngốc không làm chủ được bản thân. Tự hỏi mình liệu tình cảm của cô đối với cậu có phải chỉ đơn thuần là tình bạn. Tạm thời cô không muốn giải đáp nó. Cứ để thời gian trả lời vậy. Hít một hơi để che đi những cảm xúc hỗn độn vừa nảy sinh, cô chậm rãi lên tiếng khác xa với sự mất kiểm soát vừa rồi.
- Tôi là Dương Thiên Băng! Cậu còn nhớ tôi, đúng chứ?
- Nhớ!_Minh trả lời trong vô thức, sự hối hận bủa vây tâm trí. Cậu không ngờ cô lại có thể nhận ra cậu trong khi bản thân lại không hề chú ý đến cô. Có lẽ cậu lại làm con mèo nhỏ này tổn thương nữa rồi.
- Còn nhớ là được rồi! Vào nhà thôi._Cô nắm lấy tay Minh kéo cậu đi vào trong.
Ba người thấy vậy cũng tự động đi theo.
Trước cổng căn biệt thự có một cô gái đã đứng đó. Có vẻ như cô đã đứng đó được một lúc, mái tóc đen óng đã bị những ngọn gió làm rối tung. Khuôn mặt bình thản nhìn những người đang bước tới. Tận sâu trong đáy mắt ẩn dấu một sự lo lắng khôn nguôi.
- Chị la cà giờ này mới về sao?_Giọng nói của cô gái có phần giễu cợt cùng trách móc.
- Thôi nào cô nương. Có bênh nhân cần băng bó này!_Băng không trả lời câu hỏi của cô gái mà chuyển hướng chú ý của cô sang Minh.
- Thấy rồi. Mọi người vào nhà đi.
Ấn Minh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, Băng đi vào nhà bếp lấy hộp y tế ra.
- Tuyết! Cô gái đó là chị cậu sao?_Chờ cho Băng đi khuất, một trong ba người lên tiếng, hình như họ vẫn còn ngại chuyện khi nãy hay nói đúng hơn là sợ thái độ hiền lành bất thường của Minh vào lúc này.
- Ừ! Chị ấy là chị em song sinh của mình._Chất giọng cô phảng phất một chút nỗi buồn khó giấu.
- Không ngờ kẻ thua cuộc còn có chị gái! Không biết là có tài giỏi hơn cô em bất tài của mình không ha?_ Câu nói chứa đầy sự mỉa mai vang lên.
Tuyết bực mình ra mặt, tên này chán sống rồi hay sao mà nói chuyện như vậy với cô. Muốn chị cô làm thịt ngay tại trận luôn sao chứ. Cậu ta nên cầu trời cho chị cô không nghe mấy câu nói ấy đi là vừa.
Thấy vẻ mặt khó coi của cô, cậu ta mừng ra mặt, cứ tưởng là mình đã làm cô tức giận. Tính bồi thêm mấy câu nữa nhưng vội im bặt khi thấy Băng đang cầm hộp y tế bước ra. Một nỗi sợ vô hình hình thành quấn lấy tâm trí chàng trai trẻ.
Vờ như chưa nghe thấy gì, Băng đi đến chỗ Minh đang ngồi. Khuôn mặt cậu có phần hơi tái do mất máu quá nhiều. Đôi mắt nhắm hờ nửa ngủ nửa không. Cô nhẹ nhàng băng lại vết thương đang rỉ máu, những động tác sát trùng, quấn băng được cô thực hiện rất thuần thục như đây là việc thường ngày đối với cô vậy.
Trong khi băng cô nghe Tuyết giới thiệu về ba người con trai lạ. Minh và ba người quen nhau khi cậu qua Mỹ. Vậy là tình bạn của họ được năm năm (giống cô và Minh). Người hỏi tên cô là Hoàng Tuấn Kiệt, người “chử.i” cô là Lâm Anh Quân còn kẻ to gan dám nói em cô “bất tài” là Lê Hoàng Tuấn Tú. Tên này sẽ được cô và Linh chăm sóc đặc biệt. Nhỏ chắc chắn không bao giờ bỏ lỡ cơ hội “báo thù” đâu.
Khi cô hoàn thành xong “bổn phận” cũng là lúc cơn buồn ngủ kéo đến. Ngáp một rõ dài, mắt nhắm mắt mở, cô lười biếng nhếch đôi chân bị “bóc lột sức lao động nặng nề” của mình từ trưa đến giờ về phòng. Trước khi đi, cô không quên để lại một câu đầy tai hại.
- Khi nào hắn (ý chỉ Minh) dậy. Hốt về nhà dùm!
Đôi mắt của cô khẽ dừng lại chỗ Tuyết, khả năng che giấu cảm xúc của cô em gái đã tiến bộ hơn nhiều rồi nhưng liệu nó có phải là cách tốt. Bản chất con người vốn dĩ khó có thể thay đổi mà. Còn Minh, cô sẽ có kế hoạch để phá tan vỏ bọc của cậu. Không thể để cho nó trở về với vạch xuất phát được.
Nghe câu nói không biết dành cho ai mà mặt Tuyết bí xị, câu nói vô ý bật ra.
- Ai nhờ cậu ta đỡ viên đạn ấy dùm chị ấy chứ!
Giọng cô rất nhỏ nhưng không may là Kiệt đã nghe được. Cậu nhìn cô đầy thắc mắc. Hai người này có thật là chị em không? Lúc chạy ngang qua biệt thự khi nghe tiếng súng nổ, cậu thấy Tuyết đứng đó nhưng dáng vẻ không hề giống với việc hoảng sợ vì có người nổ súng gần nhà mình chút nào. Nó giống như cô đang chờ xem nó xảy ra vậy, đôi mắt dán chặt vào khung cảnh phía xa.
Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Tuyết nhìn kẻ đang ngủ ở gần đó. Cô băn khoăn: khi chị gái “yêu quái” của cô biết Minh đang là leader của Devil thì như thế nào nhỉ? Cô đang rất tò mò đây và hy vọng ba người bạn mới của cô sẽ không có cảm tình với chị cô. Bởi vì… Thiên Băng là loại băng có một không hai, là loại băng đẹp nhất, lạnh nhất, vô tình nhất và cũng tàn nhẫn nhất.
4 giờ sáng…
Bóng tối vẫn còn bao phủ bầu trời, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng không đủ sức mạnh để lan vào trong căn phòng rộng lớn. Tiếng xào xạc lâu lâu lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Từ lá cây ngọn cỏ cho đến con người đều như chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt trong veo từ từ hé mở, cô gái khẽ cựa mình nhưng không được, cơ thể nhỏ bé của cô đã bị một vòng tay ôm trọn. Phát hiện có kẻ khác ở trong phòng nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng, đôi mắt sắc lên trong đêm tối, các nơron thần kinh được hoạt động ở mức tối đa.
Cánh cửa phòng cô chỉ cần đóng lại sẽ tự động khóa, muốn xâm nhập phải có mật mã, mà người biết mật mã chỉ có cô, Tuyết và Phong (em trai Băng). Vòng tay này thật sự rất quen thuộc nhưng làm sao cậu vào được đây chứ. Chẳng lẽ…
Nhanh chóng nhận ra được sự mờ ám trong sự việc lần này, cô dồn hết sức để thoát khỏi ai kia nhưng ai kia không muốn cho cô dậy. Lông mày khẽ nhíu lại, băn khoăn không biết cô dậy sớm thế để làm gì?
Cô thuộc dạng lì lợm, đã muốn làm gì là nhất định sẽ làm được. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ sau hai phút vật lộn cô đã tháo được “xiềng xích”. Quay phắt người lại để nhận diện kẻ tình nghi. Cô đoán quả không sai mà. Kẻ đó không ai khác chính là Trần Nhật Minh.
Cô chống hai tay ngang hông hệt như người mẹ đang tức giận chuẩn bị “dạy dỗ” thằng con hư đốn vậy. Vẫn giữ nguyên sự im lặng vốn có, cô rón rén bước trở lại giường như sợ làm kẻ đang vờ ngủ kia thức giấc vậy.
Chân phải rồi đến chân trái, đứng thẳng người trên chiếc giường vững chắc, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm. Dừng lại vài giây quan sát vị trí đồ vật xung quanh. Chân trái giơ ra sau và…
Bộp…
Cốp…
Rầm…
Minh choáng váng, đang yên vị trên chiếc giường ấm áp thì cậu bị một cước của cô làm cho bay luôn xuống sàn. Không ngờ cô lại dám ra tay hành hung người đang bị thương như vậy. Khi cô tiến lại gần giường cậu đã cảm thấy bất an rồi. Ai đời con gái mà ra tay mạnh thế chứ, cho cậu một cú vào bụng làm cậu theo quán tính lăn xuống gường, trước khi tiếp đất cái trán của cậu còn “gặp” ngay cái kệ sách gắn đầu giường. Cậu tức giận gầm lên.
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
- Biết rồi còn hỏi!_Cô lầm bầm trong miệng, thính giác nhạy bén của cô nhanh chóng phát hiện ra có người đang đến. Không phải một mà là năm, nụ cười nửa miệng lại được dịp nở rộ trên đôi môi nhỏ xinh.
Tiếng bước chân ngày một gần nhưng đến trước của phòng lại im bặt. Một vài tiếng gắt nho nhỏ “theo gió” đập vào màng nhĩ của cô, một tiếng nói thanh thoát cất lên.
- Mở cửa!
Sau mệnh lệnh của cô chủ nhỏ, trong căn phòng lại vang lên một tiếng nói lạ, có vẻ là từ trần nhà thoát ra.
- Xác nhận!
Cánh cửa từ từ mở ra đồng thời cũng có bốn thân ảnh ngã xuống, bộ dạng thảm hại vô cùng. Ba nam một nữ chồng chất lên nhau, người này bám lấy người kia để đứng dậy nhưng đều bất lực. Bên ngoài còn một cậu bé tầm 13 tuổi, khuôn mặt e ngại nhìn khắp phòng cuối cùng dừng lại nơi người chị gái đang phóng đôi mắt như muốn xơi tái bốn kẻ “to gan lớn mật” trước của phòng.
- Em đã cố ngăn… chị ấy… nhưng… không.. được!_Cổ họng khô khốc, phải cố gắng lắm cậu bé mới nói được thành câu.
- Chị biết!
Hai từ đơn giản thoát ra từ đôi môi căng mọng như môt sức mạnh vô hình đỡ Tuyết đứng bật dậy. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, khuôn mặt lo lắng hiện rõ. Chị cô biết là biết cái gì cơ chứ? Biết chuyện cô đã làm sao?
- Cho em 5 giây để trình bày sự việc!_Băng nhìn Tuyết không biểu cảm, trong căn phòng đang sắp sửa có một trận núi lửa phun trào.
- Dạ! Chuyện là thế này… hôm qua á… chị bảo á… khi nào Minh tỉnh á… thì hốt cậu ta về á…_Hàng loạt từ “á” được Tuyết phun ra nhằm kéo dài thời gian cho cô tìm từ ngữ phù hợp nhất để biện hộ cho trò đùa tối qua của mình nhưng tất cả đều phản tác dụng, nó làm cho Băng điên tiết hơn.
- Ngắn gọn, súc tích!
- Ực!_Tuyết nuốt nước bọt, hít vào thở ra thật sâu, trong đầu liên tục vẽ ra những viễn cảnh “tươi đẹp” dành cho cô sau khi bản thân kết thúc “bài thuyết trình”._Hôm qua chị nói khi nào Minh tỉnh thì hốt cậu ta về nhưng mãi mà cậu ta không chịu dậy nên tụi em (ý nói cô và Tú, Quân và Kiệt) mới khiêng cậu ta lên phòng… chị. _Ngừng một lát quan sát thái độ của Băng, cô nói tiếp_Em không có bày trò gì đâu em chỉ sợ cậu ta đang bị thương mà ngủ ở sô pha không tốt với lại đưa cậu ta về nhà tốn sức lắm. Dù gì cậu ta vì chị mà bị thương nên cho cậu ta vào phòng chị để chị “tiện bề chăm sóc” ý mà.
Băng nghe xong chỉ im lặng, khuôn mặt hiện rõ chữ gian, khóe một nhếch tạo thành nụ cười rất ư là đểu khiến Tuyết và ba chàng trai phải giật mình. Cậu bé Phong cũng tự động biến.
- Chị à! Có quá đáng không, em có làm gì sai đâu chứ._Tuyết ấm ức nhìn Băng đang ung dung nhấm nháp mấy cái bánh sandwich trên bàn sau khi ban ra hình phạt đối với cô. Từ lúc chị cô im lặng đi xuống nhà cô đã có dự cảm không hay rồi.
- Một trăm cái không đủ thì gấp đôi vậy!_Vẫn giữ nguyên thái độ cũ, Băng tiếp tục cho cái bánh thứ hai vào miệng.
- Năm trăm cái cũng được nhưng sao lại chồm lên người nhau mà chống đẩy thế chứ._Tuyết bực tức hét lên, hai tay như muốn bay tới nhét luôn đống bánh ngon lành vào cái miệng đang rất nhàn nhã thưởng thức công sức của cô.
- Không phải là chồm lên người nhau mà hít đất. Em và Quân nằm dưới, Tú và Kiệt sẽ chống đẩy trên hai đứa, quá lời cho Em và Quân còn gì._Băng ngừng ăn, chậm rãi phóng ra từng lời giải thích.
- A! Điên mất!_Tuyết liên tục giẫm chân xuống sàn trước thái độ có như không của Băng.
- Tại sao chúng tôi lại phải chịu phạt chứ?_Ba chàng bất bình lên tiếng.
- Vì ba người giờ chịu quản lí của tôi, nếu không thích thì tôi sẽ đổi hình phạt khác!
Đôi tai vểnh lên cố gắng tiếp thu những lời mà Băng vừa nói, Tuyết trưng đôi mắt ngưỡng mộ về phía cô. Không ngờ cô nắm bắt tin tức nhanh đến thế.
- Quản lí…_Không để Kiệt gây thêm họa, Phong bước tới nói nhỏ vào tai cậu gì đó. Khuôn mặt anh tuấn chau mày cau có nhưng cũng chịu “nhận” hình phạt. Theo như Phong nói thì bà chị này không phải là người, nếu đổi hình phạt khác thì chắc chắn sẽ gây tổn hại đến hình tượng của cậu hay đại loại như vậy. Còn lí do vì sao lại có thể quản lí ba người cậu thì tối nay sẽ biết. Thôi thì chấp nhận cho lành.
Thấy Kiệt chấp nhận nên hai người kia cũng đành làm theo. Còn Tuyết nghe đến ba từ “hình phạt khác” thì đã sợ mất vía rồi, không dám ho he gì thêm.
Thế là hình phạt một trăm cái hít đất siêu biến thái do Dương Thiên Băng làm tác giả được thực hiện vô điều kiện.
Tuyết nhắm tịt mắt, nằm yên như một xác chết nhưng hơi thở nam tính của Tú liên tục phả lên người làm khuôn mặt trắng không tì vết ửng hồng. Cô thừa biết nếu mình cử động sẽ tai hại thế nào nhưng tính cô có phần rất giống Băng, không bao giờ chịu ở yên một chỗ, nên lúc Tú chống đẩy đến cái 99 thì hai tay cô giơ lên đụng trúng vùng eo của Tú làm cậu khẽ rùng mình, bàn tay đầy mồ hôi trượt tên mặt sàn láng bóng.
Tuyết cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng và mềm mại vừa áp lên đôi môi của mình. Đôi mắt nhắm nghiền đột ngột mở to. Khuôn mặt anh tuấn được phóng to hết cỡ, máu nóng trong người cô dồn hết lên mặt làm nó chẳng khác gì quả cà chua.
Tú cũng không khá hơn cô là mấy, lật đật đứng dậy đi ra ngoài. Ngay sau đó cô cũng vội vàng chạy thẳng lên phòng đóng của bằng một lực mạnh nhất có thể.
Ở trong phòng mà cô cứ như kẻ bị thần kinh đi đi lại lại hết bên này đến bên khác, lâu lâu lại lấy gối đập vào đầu.
Cô thực sự rất loạn, chỉ vì một trò chơi mà đi tong luôn nụ hôn đầu của cô rồi. Cô đã định trao nó cho anh khi nói ra tình cảm của mình nhưng tại sao tên Tú chết tiệt ấy lại hôn mình làm gì cơ chứ. Tại sao trái tim của cô cứ đập loạn xạ vậy? Điên rồi, điên thật rồi. Nó không sợ cô bị nhồi máu cơ tim sao chứ. Tại sao nó nằm trong cơ thể cô mà lại không bao giờ chịu nghe lời cô vậy? Nhất định cô sẽ đi phẫu thuật thay trái tim này đi. Nhất định thế.
Phía dưới nhà, sau khi chống đẩy đủ một trăm cái thì Kiệt và Quân vội vàng chạy vào WC nôn thốc nôn tháo. Cảm giác không còn gì tệ hơn được nữa, cứ như là hai kẻ gay ấy. Cô gái này đúng thật là ác độc mà, cho hai chàng trai mới lớn chống đẩy kiểu đó thì còn gì nữa. Thật đúng là mới thấy hình phạt này lần đầu. Chắc chắn là từ giờ hai cậu phải nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất và tránh xa mấy trò chọc phá cô gái tên băng này để bảo toàn tính mạng.
Sau khi tống khứ hết dịch dạ dày hai chàng bước ra, mặt mày bơ phờ thấy rõ. Tuyết từ trên lầu đi xuống và Tú ngoài vườn bước vào cũng thê thảm không kém. Nhưng “thủ phạm” không biết đã “tẩu thoát” từ khi nào mà chiếc ghế ban nãy cô ngồi đã lạnh từ lâu. Hỏi Phong thì chỉ nhận được một câu trả lời là “Đi phá phách rồi!”. Không biết làm gì hơn, bốn người đành chuẩn bị đến trường mặc cho Minh đang rơi vào trầm tư từ khi đặt chân xuống bếp.
Có thêm ba thanh niên xuất hiện, có vẻ như họ đã nghe thấy tiếng súng nên chạy ra. Nhưng tại sao họ lại có mặt ở đây? Rõ ràng khu vực xung quanh chỉ có hai căn biệt thự, một căn của cô và một căn của người bạn thời thơ ấu.
Cô gái gần như ngay lập tức đánh mắt về ngôi biệt thự bấy lâu chìm trong bóng tối nay lại được thắp sáng bằng vô số ánh đèn. Đôi mắt ánh lên vài tia vui mừng, có lẽ người ấy đã trở về rồi. Không để cho cô hưởng niềm vui, một tiếng nói chất chứa sự bực dọc cắt ngang mạch cảm xúc của cô.
- Cô là ai? Làm người ta bị thương rồi đứng đực ra đấy sao?
Cô gái không mấy quan tâm đến câu nói đó nhưng nghe đến từ “bị thương” cô giật mình nhìn quanh tìm người vừa “cứu” mình. Không mất nhiều thời gian, người thanh niên đó đã được một trong ba người bạn đỡ dậy.
Cô sững người khi nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt thân quen đến kì lạ. Dáng vẻ lạnh lùng bất cần, đôi mắt đen quyến rũ, huyền bí nhưng lại mang đến cảm giác cô đơn. Cậu rất giống đứa trẻ đó, đứa trẻ mà sáu năm về trước đã bỏ đi không một lời từ biệt. Cô ngập ngừng cất tiếng, chỉ sợ đó chỉ là sự nhầm lẫn để rồi thất vọng lấp đầy tâm trí.
- Cậu là… Trần… Nhật… Minh!
- Thì sao?_Chàng trai lãnh đạm lên tiếng, cậu không ngạc nhiên cho lắm khi có người biết đến tên mình. Dù gì thì cậu cũng là thiếu gia của dòng họ Trần, cô gái này biết danh tính của cậu cũng không lấy gì làm lạ. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu không buồn nhìn cô lấy một lần.
- Đúng là cậu rồi! Cuối cùng cậu cũng trở về rồi._Cô gái mừng rỡ ôm chầm lấy Minh mà không chú ý đến sự hờ hững của cậu. Có thể là niềm vui đã khiến cô không quan tâm đến gì nữa. Cô rúc mặt vào lồng ngực rắn chắc của cậu, tham lam hít mùi thơm thân thuộc từ người cậu tỏa ra, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
- Cô làm gì vậy?_Minh khẽ nhăn mặt vì cô đã động tới vết thương. Viên đạn chỉ sượt qua da nhưng máu lại chảy ra khá nhiều. Hai tay cậu đưa lên tách cô ra để cô đối diện với mình.
Lạnh buốt. Cô sững sờ nhìn Minh, lông mày xô vào nhau. Cái tiếp xúc thoáng qua giữa cơ thể cô với bàn tay cậu làm cô khẽ rùng mình. Từ bao giờ bàn tay của cậu lại lạnh như vậy. Sau năm năm không gặp, cậu lại trở về là một Trần Nhật Minh lạnh lùng và tàn ác lúc mới quen sao? Mọi công sức của cô đều đổ sông đổ bể hết rồi sao?
- Thật khiếm nhã!_Tiếng nói của người thanh niên đứng cạnh Minh vang lên. Vì chiếc mũ đen đã che đi nửa khuôn mặt nên mấy chàng trai chỉ lờ mờ thấy đôi mắt cô hướng về Minh, lẽ dĩ nhiên cô trở thành đứa con gái vô duyên, háo sắc và có khi cũng hư hỏng trong mắt họ.
Cô bất giác nở nụ cười nhạt sau câu nói khinh bỉ của chàng trai lạ. Năm năm trước, khi cậu bỏ đi không một lời từ biệt cô đã hận cậu tới mức nào, đã thề là sẽ không tha thứ cho cậu. Nhưng sau đó thì sao, cô ngày ngày chờ mong một chút tin tức về cậu, mong cậu vẫn coi cô là bạn mà liên lạc với cô chỉ một lần. Thời gian trôi đi, hình ảnh về cậu đã bị cô nhấn chìm cùng với sự thất vọng. Cứ ngỡ là đã quên nhưng khi gặp cậu thì những mảng kí ức đó lại trỗi dậy mạnh mẽ cứ như là chỉ vừa mới xảy ra. Cô thấy mình như một con ngốc không làm chủ được bản thân. Tự hỏi mình liệu tình cảm của cô đối với cậu có phải chỉ đơn thuần là tình bạn. Tạm thời cô không muốn giải đáp nó. Cứ để thời gian trả lời vậy. Hít một hơi để che đi những cảm xúc hỗn độn vừa nảy sinh, cô chậm rãi lên tiếng khác xa với sự mất kiểm soát vừa rồi.
- Tôi là Dương Thiên Băng! Cậu còn nhớ tôi, đúng chứ?
- Nhớ!_Minh trả lời trong vô thức, sự hối hận bủa vây tâm trí. Cậu không ngờ cô lại có thể nhận ra cậu trong khi bản thân lại không hề chú ý đến cô. Có lẽ cậu lại làm con mèo nhỏ này tổn thương nữa rồi.
- Còn nhớ là được rồi! Vào nhà thôi._Cô nắm lấy tay Minh kéo cậu đi vào trong.
Ba người thấy vậy cũng tự động đi theo.
Trước cổng căn biệt thự có một cô gái đã đứng đó. Có vẻ như cô đã đứng đó được một lúc, mái tóc đen óng đã bị những ngọn gió làm rối tung. Khuôn mặt bình thản nhìn những người đang bước tới. Tận sâu trong đáy mắt ẩn dấu một sự lo lắng khôn nguôi.
- Chị la cà giờ này mới về sao?_Giọng nói của cô gái có phần giễu cợt cùng trách móc.
- Thôi nào cô nương. Có bênh nhân cần băng bó này!_Băng không trả lời câu hỏi của cô gái mà chuyển hướng chú ý của cô sang Minh.
- Thấy rồi. Mọi người vào nhà đi.
Ấn Minh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, Băng đi vào nhà bếp lấy hộp y tế ra.
- Tuyết! Cô gái đó là chị cậu sao?_Chờ cho Băng đi khuất, một trong ba người lên tiếng, hình như họ vẫn còn ngại chuyện khi nãy hay nói đúng hơn là sợ thái độ hiền lành bất thường của Minh vào lúc này.
- Ừ! Chị ấy là chị em song sinh của mình._Chất giọng cô phảng phất một chút nỗi buồn khó giấu.
- Không ngờ kẻ thua cuộc còn có chị gái! Không biết là có tài giỏi hơn cô em bất tài của mình không ha?_ Câu nói chứa đầy sự mỉa mai vang lên.
Tuyết bực mình ra mặt, tên này chán sống rồi hay sao mà nói chuyện như vậy với cô. Muốn chị cô làm thịt ngay tại trận luôn sao chứ. Cậu ta nên cầu trời cho chị cô không nghe mấy câu nói ấy đi là vừa.
Thấy vẻ mặt khó coi của cô, cậu ta mừng ra mặt, cứ tưởng là mình đã làm cô tức giận. Tính bồi thêm mấy câu nữa nhưng vội im bặt khi thấy Băng đang cầm hộp y tế bước ra. Một nỗi sợ vô hình hình thành quấn lấy tâm trí chàng trai trẻ.
Vờ như chưa nghe thấy gì, Băng đi đến chỗ Minh đang ngồi. Khuôn mặt cậu có phần hơi tái do mất máu quá nhiều. Đôi mắt nhắm hờ nửa ngủ nửa không. Cô nhẹ nhàng băng lại vết thương đang rỉ máu, những động tác sát trùng, quấn băng được cô thực hiện rất thuần thục như đây là việc thường ngày đối với cô vậy.
Trong khi băng cô nghe Tuyết giới thiệu về ba người con trai lạ. Minh và ba người quen nhau khi cậu qua Mỹ. Vậy là tình bạn của họ được năm năm (giống cô và Minh). Người hỏi tên cô là Hoàng Tuấn Kiệt, người “chử.i” cô là Lâm Anh Quân còn kẻ to gan dám nói em cô “bất tài” là Lê Hoàng Tuấn Tú. Tên này sẽ được cô và Linh chăm sóc đặc biệt. Nhỏ chắc chắn không bao giờ bỏ lỡ cơ hội “báo thù” đâu.
Khi cô hoàn thành xong “bổn phận” cũng là lúc cơn buồn ngủ kéo đến. Ngáp một rõ dài, mắt nhắm mắt mở, cô lười biếng nhếch đôi chân bị “bóc lột sức lao động nặng nề” của mình từ trưa đến giờ về phòng. Trước khi đi, cô không quên để lại một câu đầy tai hại.
- Khi nào hắn (ý chỉ Minh) dậy. Hốt về nhà dùm!
Đôi mắt của cô khẽ dừng lại chỗ Tuyết, khả năng che giấu cảm xúc của cô em gái đã tiến bộ hơn nhiều rồi nhưng liệu nó có phải là cách tốt. Bản chất con người vốn dĩ khó có thể thay đổi mà. Còn Minh, cô sẽ có kế hoạch để phá tan vỏ bọc của cậu. Không thể để cho nó trở về với vạch xuất phát được.
Nghe câu nói không biết dành cho ai mà mặt Tuyết bí xị, câu nói vô ý bật ra.
- Ai nhờ cậu ta đỡ viên đạn ấy dùm chị ấy chứ!
Giọng cô rất nhỏ nhưng không may là Kiệt đã nghe được. Cậu nhìn cô đầy thắc mắc. Hai người này có thật là chị em không? Lúc chạy ngang qua biệt thự khi nghe tiếng súng nổ, cậu thấy Tuyết đứng đó nhưng dáng vẻ không hề giống với việc hoảng sợ vì có người nổ súng gần nhà mình chút nào. Nó giống như cô đang chờ xem nó xảy ra vậy, đôi mắt dán chặt vào khung cảnh phía xa.
Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Tuyết nhìn kẻ đang ngủ ở gần đó. Cô băn khoăn: khi chị gái “yêu quái” của cô biết Minh đang là leader của Devil thì như thế nào nhỉ? Cô đang rất tò mò đây và hy vọng ba người bạn mới của cô sẽ không có cảm tình với chị cô. Bởi vì… Thiên Băng là loại băng có một không hai, là loại băng đẹp nhất, lạnh nhất, vô tình nhất và cũng tàn nhẫn nhất.
4 giờ sáng…
Bóng tối vẫn còn bao phủ bầu trời, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng không đủ sức mạnh để lan vào trong căn phòng rộng lớn. Tiếng xào xạc lâu lâu lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Từ lá cây ngọn cỏ cho đến con người đều như chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt trong veo từ từ hé mở, cô gái khẽ cựa mình nhưng không được, cơ thể nhỏ bé của cô đã bị một vòng tay ôm trọn. Phát hiện có kẻ khác ở trong phòng nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng, đôi mắt sắc lên trong đêm tối, các nơron thần kinh được hoạt động ở mức tối đa.
Cánh cửa phòng cô chỉ cần đóng lại sẽ tự động khóa, muốn xâm nhập phải có mật mã, mà người biết mật mã chỉ có cô, Tuyết và Phong (em trai Băng). Vòng tay này thật sự rất quen thuộc nhưng làm sao cậu vào được đây chứ. Chẳng lẽ…
Nhanh chóng nhận ra được sự mờ ám trong sự việc lần này, cô dồn hết sức để thoát khỏi ai kia nhưng ai kia không muốn cho cô dậy. Lông mày khẽ nhíu lại, băn khoăn không biết cô dậy sớm thế để làm gì?
Cô thuộc dạng lì lợm, đã muốn làm gì là nhất định sẽ làm được. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ sau hai phút vật lộn cô đã tháo được “xiềng xích”. Quay phắt người lại để nhận diện kẻ tình nghi. Cô đoán quả không sai mà. Kẻ đó không ai khác chính là Trần Nhật Minh.
Cô chống hai tay ngang hông hệt như người mẹ đang tức giận chuẩn bị “dạy dỗ” thằng con hư đốn vậy. Vẫn giữ nguyên sự im lặng vốn có, cô rón rén bước trở lại giường như sợ làm kẻ đang vờ ngủ kia thức giấc vậy.
Chân phải rồi đến chân trái, đứng thẳng người trên chiếc giường vững chắc, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm. Dừng lại vài giây quan sát vị trí đồ vật xung quanh. Chân trái giơ ra sau và…
Bộp…
Cốp…
Rầm…
Minh choáng váng, đang yên vị trên chiếc giường ấm áp thì cậu bị một cước của cô làm cho bay luôn xuống sàn. Không ngờ cô lại dám ra tay hành hung người đang bị thương như vậy. Khi cô tiến lại gần giường cậu đã cảm thấy bất an rồi. Ai đời con gái mà ra tay mạnh thế chứ, cho cậu một cú vào bụng làm cậu theo quán tính lăn xuống gường, trước khi tiếp đất cái trán của cậu còn “gặp” ngay cái kệ sách gắn đầu giường. Cậu tức giận gầm lên.
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
- Biết rồi còn hỏi!_Cô lầm bầm trong miệng, thính giác nhạy bén của cô nhanh chóng phát hiện ra có người đang đến. Không phải một mà là năm, nụ cười nửa miệng lại được dịp nở rộ trên đôi môi nhỏ xinh.
Tiếng bước chân ngày một gần nhưng đến trước của phòng lại im bặt. Một vài tiếng gắt nho nhỏ “theo gió” đập vào màng nhĩ của cô, một tiếng nói thanh thoát cất lên.
- Mở cửa!
Sau mệnh lệnh của cô chủ nhỏ, trong căn phòng lại vang lên một tiếng nói lạ, có vẻ là từ trần nhà thoát ra.
- Xác nhận!
Cánh cửa từ từ mở ra đồng thời cũng có bốn thân ảnh ngã xuống, bộ dạng thảm hại vô cùng. Ba nam một nữ chồng chất lên nhau, người này bám lấy người kia để đứng dậy nhưng đều bất lực. Bên ngoài còn một cậu bé tầm 13 tuổi, khuôn mặt e ngại nhìn khắp phòng cuối cùng dừng lại nơi người chị gái đang phóng đôi mắt như muốn xơi tái bốn kẻ “to gan lớn mật” trước của phòng.
- Em đã cố ngăn… chị ấy… nhưng… không.. được!_Cổ họng khô khốc, phải cố gắng lắm cậu bé mới nói được thành câu.
- Chị biết!
Hai từ đơn giản thoát ra từ đôi môi căng mọng như môt sức mạnh vô hình đỡ Tuyết đứng bật dậy. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, khuôn mặt lo lắng hiện rõ. Chị cô biết là biết cái gì cơ chứ? Biết chuyện cô đã làm sao?
- Cho em 5 giây để trình bày sự việc!_Băng nhìn Tuyết không biểu cảm, trong căn phòng đang sắp sửa có một trận núi lửa phun trào.
- Dạ! Chuyện là thế này… hôm qua á… chị bảo á… khi nào Minh tỉnh á… thì hốt cậu ta về á…_Hàng loạt từ “á” được Tuyết phun ra nhằm kéo dài thời gian cho cô tìm từ ngữ phù hợp nhất để biện hộ cho trò đùa tối qua của mình nhưng tất cả đều phản tác dụng, nó làm cho Băng điên tiết hơn.
- Ngắn gọn, súc tích!
- Ực!_Tuyết nuốt nước bọt, hít vào thở ra thật sâu, trong đầu liên tục vẽ ra những viễn cảnh “tươi đẹp” dành cho cô sau khi bản thân kết thúc “bài thuyết trình”._Hôm qua chị nói khi nào Minh tỉnh thì hốt cậu ta về nhưng mãi mà cậu ta không chịu dậy nên tụi em (ý nói cô và Tú, Quân và Kiệt) mới khiêng cậu ta lên phòng… chị. _Ngừng một lát quan sát thái độ của Băng, cô nói tiếp_Em không có bày trò gì đâu em chỉ sợ cậu ta đang bị thương mà ngủ ở sô pha không tốt với lại đưa cậu ta về nhà tốn sức lắm. Dù gì cậu ta vì chị mà bị thương nên cho cậu ta vào phòng chị để chị “tiện bề chăm sóc” ý mà.
Băng nghe xong chỉ im lặng, khuôn mặt hiện rõ chữ gian, khóe một nhếch tạo thành nụ cười rất ư là đểu khiến Tuyết và ba chàng trai phải giật mình. Cậu bé Phong cũng tự động biến.
- Chị à! Có quá đáng không, em có làm gì sai đâu chứ._Tuyết ấm ức nhìn Băng đang ung dung nhấm nháp mấy cái bánh sandwich trên bàn sau khi ban ra hình phạt đối với cô. Từ lúc chị cô im lặng đi xuống nhà cô đã có dự cảm không hay rồi.
- Một trăm cái không đủ thì gấp đôi vậy!_Vẫn giữ nguyên thái độ cũ, Băng tiếp tục cho cái bánh thứ hai vào miệng.
- Năm trăm cái cũng được nhưng sao lại chồm lên người nhau mà chống đẩy thế chứ._Tuyết bực tức hét lên, hai tay như muốn bay tới nhét luôn đống bánh ngon lành vào cái miệng đang rất nhàn nhã thưởng thức công sức của cô.
- Không phải là chồm lên người nhau mà hít đất. Em và Quân nằm dưới, Tú và Kiệt sẽ chống đẩy trên hai đứa, quá lời cho Em và Quân còn gì._Băng ngừng ăn, chậm rãi phóng ra từng lời giải thích.
- A! Điên mất!_Tuyết liên tục giẫm chân xuống sàn trước thái độ có như không của Băng.
- Tại sao chúng tôi lại phải chịu phạt chứ?_Ba chàng bất bình lên tiếng.
- Vì ba người giờ chịu quản lí của tôi, nếu không thích thì tôi sẽ đổi hình phạt khác!
Đôi tai vểnh lên cố gắng tiếp thu những lời mà Băng vừa nói, Tuyết trưng đôi mắt ngưỡng mộ về phía cô. Không ngờ cô nắm bắt tin tức nhanh đến thế.
- Quản lí…_Không để Kiệt gây thêm họa, Phong bước tới nói nhỏ vào tai cậu gì đó. Khuôn mặt anh tuấn chau mày cau có nhưng cũng chịu “nhận” hình phạt. Theo như Phong nói thì bà chị này không phải là người, nếu đổi hình phạt khác thì chắc chắn sẽ gây tổn hại đến hình tượng của cậu hay đại loại như vậy. Còn lí do vì sao lại có thể quản lí ba người cậu thì tối nay sẽ biết. Thôi thì chấp nhận cho lành.
Thấy Kiệt chấp nhận nên hai người kia cũng đành làm theo. Còn Tuyết nghe đến ba từ “hình phạt khác” thì đã sợ mất vía rồi, không dám ho he gì thêm.
Thế là hình phạt một trăm cái hít đất siêu biến thái do Dương Thiên Băng làm tác giả được thực hiện vô điều kiện.
Tuyết nhắm tịt mắt, nằm yên như một xác chết nhưng hơi thở nam tính của Tú liên tục phả lên người làm khuôn mặt trắng không tì vết ửng hồng. Cô thừa biết nếu mình cử động sẽ tai hại thế nào nhưng tính cô có phần rất giống Băng, không bao giờ chịu ở yên một chỗ, nên lúc Tú chống đẩy đến cái 99 thì hai tay cô giơ lên đụng trúng vùng eo của Tú làm cậu khẽ rùng mình, bàn tay đầy mồ hôi trượt tên mặt sàn láng bóng.
Tuyết cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng và mềm mại vừa áp lên đôi môi của mình. Đôi mắt nhắm nghiền đột ngột mở to. Khuôn mặt anh tuấn được phóng to hết cỡ, máu nóng trong người cô dồn hết lên mặt làm nó chẳng khác gì quả cà chua.
Tú cũng không khá hơn cô là mấy, lật đật đứng dậy đi ra ngoài. Ngay sau đó cô cũng vội vàng chạy thẳng lên phòng đóng của bằng một lực mạnh nhất có thể.
Ở trong phòng mà cô cứ như kẻ bị thần kinh đi đi lại lại hết bên này đến bên khác, lâu lâu lại lấy gối đập vào đầu.
Cô thực sự rất loạn, chỉ vì một trò chơi mà đi tong luôn nụ hôn đầu của cô rồi. Cô đã định trao nó cho anh khi nói ra tình cảm của mình nhưng tại sao tên Tú chết tiệt ấy lại hôn mình làm gì cơ chứ. Tại sao trái tim của cô cứ đập loạn xạ vậy? Điên rồi, điên thật rồi. Nó không sợ cô bị nhồi máu cơ tim sao chứ. Tại sao nó nằm trong cơ thể cô mà lại không bao giờ chịu nghe lời cô vậy? Nhất định cô sẽ đi phẫu thuật thay trái tim này đi. Nhất định thế.
Phía dưới nhà, sau khi chống đẩy đủ một trăm cái thì Kiệt và Quân vội vàng chạy vào WC nôn thốc nôn tháo. Cảm giác không còn gì tệ hơn được nữa, cứ như là hai kẻ gay ấy. Cô gái này đúng thật là ác độc mà, cho hai chàng trai mới lớn chống đẩy kiểu đó thì còn gì nữa. Thật đúng là mới thấy hình phạt này lần đầu. Chắc chắn là từ giờ hai cậu phải nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất và tránh xa mấy trò chọc phá cô gái tên băng này để bảo toàn tính mạng.
Sau khi tống khứ hết dịch dạ dày hai chàng bước ra, mặt mày bơ phờ thấy rõ. Tuyết từ trên lầu đi xuống và Tú ngoài vườn bước vào cũng thê thảm không kém. Nhưng “thủ phạm” không biết đã “tẩu thoát” từ khi nào mà chiếc ghế ban nãy cô ngồi đã lạnh từ lâu. Hỏi Phong thì chỉ nhận được một câu trả lời là “Đi phá phách rồi!”. Không biết làm gì hơn, bốn người đành chuẩn bị đến trường mặc cho Minh đang rơi vào trầm tư từ khi đặt chân xuống bếp.
/20
|