Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả Minh cũng đưa được Băng đến trường học. Cô quả thật là một con quỷ đội lốt người, không biết thương xót cho ai cả. Bắt cậu cõng suốt đoạn đường hai cây số còn mình thì nằm ngủ ngon lành. Vậy mà không hiểu sao cậu lại không nỡ làm gì cô. Nhưng đến trường cậu vẫn chưa được tha.
Từ khi bước qua cái cổng sắt kia thì không biết bao nhiêu con mắt chiếu thẳng vào người cậu, đặc biệt là đám con gái. Khó chịu vô cùng.
Hình như cậu mệt quá hoa mắt thì phải? Sao cậu lại thấy những cô gái kia khi nhìn cậu thì chẳng khác gì một con thỏ hiền lành nhưng chỉ cần đáy mắt chạm đến cô gái sau lưng cậu thì ngay lập tức, từ thỏ con biến thành sư tử cái, chỉ chờ cậu sơ sẩy là sẽ vồ lấy Băng mà cấu, mà xé.
Khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, cậu tiếp tục bước đi, đích đến là phòng y tế, chủ yếu là để tì một chỗ nằm thoải mái cho con mèo nhỏ đang cào cấu lưng cậu.
Cảm nhận được bầu không khí kì lạ khi bước vào trường nên Băng buộc phải thức giấc. Nghe những câu nói xấu mình cứ lởn vởn quanh tai làm cô “nhột” không chịu được. Để cố gắng không bật ra tiếng cười nên cô dùng móng tay bấm mạnh vào lưng Minh không chút thương xót.
Tuy không thấy được biểu cảm trên mặt cậu nhưng cô có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của cậu. Không những không sợ mà cô còn nở nụ cười khoái trá và tất nhiên là cô không cho phép ai thấy nụ cười đó của mình. Cô phải đảm bảo không ai biết cô đang vô cùng thích thú về những lời nói cùng hành động của họ và chính họ là nguyên nhân khiến Trần Nhật Minh bị cô trừng phạt nếu không khoảng thời gian học ở trường này của cô còn gì vui nữa.
Đầu óc cô đang chơi đùa cùng chín tầng mây nên không để ý là hai người đã ở trong phòng y tế từ lúc nào. Trước khi hồn nhập xác thì cô đã bị Minh quăng cuống chiếc giường trắng xóa bằng cách phũ phàng nhất. Và giờ đây, thay vì được tiếp tục vở kịch “nàng công chúa ngủ trên lưng hoàng tử” của mình thì cô phải xoa cái mông gần như sắp vỡ nát sau cú va chạm không hề nhẹ vừa rồi.
- Cậu có cần mạnh tay thế không?_Băng ngước mặt lên nhìn Minh trách móc.
- Thế cậu có cần phải cào lưng tôi tan nát không?_Minh cúi xuống để đối diện với cô, khẽ nhếch môi cười đểu.
- Ủa? Tôi có cào lưng cậu à? Lúc này tôi có mơ là mình đang “vặt lông” “con quạ đáng ghét” không biết từ đâu bay tới đậu “trước cửa phòng” cậu. Thật không ngờ tôi lại nhầm con quạ đó là cậu. Xin lỗi nha!_Băng ra vẻ ngây thơ, vờ như tất cả những việc vừa nãy chỉ là do cơn mộng du không đúng lúc mà ra. Tiện thể nói vài câu trù ẻo cậu luôn.
- Cậu-chắc-chứ?_Minh nghiến răng, gằn từng chữ. Cậu không ngờ móng vuốt của con mèo nhỏ này lại sắc đến vậy. Chỉ cần cào nhẹ một phát là đau tới tận tâm can.
Đáp lại câu hỏi chất chứa sự phẫn nộ của cậu là cái ngáp rõ to. Mặc dù không có ác ý gì nhưng hành động này của cô vô tình đã khích thích một ngọn núi lửa nguy hiểm hoạt động.
- Cậu coi thường tôi?_Minh nắm lấy hai cánh tay của cô, siết chặt.
Cố kiềm chế lại cơn buồn ngủ vô duyên của mình, cô bắt chước nụ cười đểu ban nãy của cậu. Chiếc miệng xinh xắn từ tốn nhả ra từng chữ “lay động lòng người”.
- Tức vui vẻ.
- Cậu…_Minh hận là không thể cho cô một bài học ngay bây giờ. Con gái gì mà nói ra mấy câu chọc tức người khác xong là lăn ra ngủ như thế chứ. Nhưng… hình như tối qua cô không ngủ. Trước đây cô không bao giờ ngủ vào buổi sáng trừ phi đêm qua cô thức trắng. Không biết lần này cô sẽ làm gì đây. Cô gái này luôn làm cậu phải đau đầu. Không bao giờ chịu nghĩ cho bản thân nhưng lại luôn quan tâm đến người khác.
Cầm bọc thức ăn to tướng trên tay, hai cô gái thẳng tiến đến phòng y tế, nơi “ác ma” đang an giấc.
Không biết mà xui quỷ khiến thế nào mà đám con gái đều nhìn hai người như sinh vật lạ. Thậm chí không có chút thiện ý nào. Cả hai đoán thái độ như này là do hành động “thân mật” của đôi trai gái nào đó sáng nay.
Bước đi trong những tiếng chỉ trích, lời nói xấu của mọi người thật không dễ chút nào ấy thế mà không hiểu tại sao con người kia có thể cười một cách khoái trá như thế cứ như mọi chuyện theo đúng như những gì bản thân mong muốn vậy.
- Minh! Cậu đánh thức Băng được không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy._Linh vừa bước vào phòng đã ngay lập tức nhờ Minh làm một việc hết sức cao cả.
- Tại sao?_Minh chỉ hỏi ngắn gọn, mắt không buồn liếc hai người con gái mới bước vào dù chỉ một lần.
- Không phải tôi nói rồi sao! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy._Linh hét thẳng vào mặt Minh. Bình sinh cô ghét nhất tĩnh cách này của cậu, luôn luôn lạnh lùng, hờ hững với tất cả mọi người, ngoại trừ Băng.
- Cậu có chuyện gì muốn hỏi vậy?_Băng ngáp ngắn ngáp dài, chất giọng ngái ngủ đặc sệt, tiếng hét lúc nãy của Linh đã thổi bay luôn giấc ngủ ngắn ngủi của cô.
- Cậu dậy rồi à? Đồ ăn nè, cậu ăn đi._Linh lăng xăng đưa bọc đồ ăn cho Băng.
Băng không ngần ngại nhận lấy nó, tay bóc một cái bánh hamburger ăn ngon lành. Không mấy quan tâm đến thái độ quay một nửa vòng tròn của Linh.
- Có một người tớ muốn hỏi cậu._Linh mon men lại gần Băng, có lẽ cô vẫn sợ Băng sẽ nổi giận vì cô đã làm Băng thức giấc.
- Ai?
- Hôm qua, tớ có gặp một cô gái biết tớ là người của Hắc vương. Mắt cô ta màu hổ phách, còn màu tóc thì tớ không nhớ, hình như là màu bạch kim thì phải._Linh nói ngay tránh khơi dậy con quái thú không có chút kiên nhẫn nào trong Băng.
- Cô ta biết cô là người của hắc vương thì sao chứ? Chuyện này to tát lắm sao?_Quân nói.
- Cậu đến đây từ lúc nào vậy?_Linh hỏi ngây ngô.
- Vừa mới đến. Mà cô trả lời câu hỏi của tôi đi chứ!
- Cứ như một con ma._Linh lầm bầm vài từ rồi mới chịu giải thích cho Quân._Vốn dĩ tôi lo lắng là chỉ có người của Devil mới biết được Hắc vương gồm những ai. Người ngoài không bao giờ có thể biết được. Còn cô gái kia chắc chắc không phải người của Devil. Thế không phải chuyện lớn là gì.
- Người ngoài biết được thì sao? Hay là cô sợ bị người ta thủ tiêu.
- Nếu người ngoài biết thì những chuyện tương tự tối qua sẽ xảy ra. Như thế rất phiền phức. Còn chưa kể đến kẻ đó có thể làm hại Băng._ Tiếng nói của Linh nhỏ dần, đến câu cuối thì chỉ còn là những cái mấp máy môi bất lực.
- Chuyện tương tự tối qua? Hai người đã đi với nhau tối qua hả? Đã có chuyện gì xảy ra sao?_Băng xoay chủ đề sang hướng khác nhằm phá tan vẻ mặt thất vọng của Linh. Nhưng bản thân cô cũng phải nói rằng rất hứng thú với việc này.
- Ừ! Tối qua tên hâm kia kéo tớ đi, rồi hai bọn tớ gặp phó bang Fox. Rồi sau đó gặp cô gái bí ẩn kia. Đúng rồi. Rốt cuộc cậu có biết cô gái đó không?
- Mắt màu hổ phách, tóc bạch kim._Băng lẩm bẩm._Có phải cô gái đó có đeo một chiếc khuyên hình bươm bướm ở tai trái đùng không?
- Hình như là vậy. Cậu biết cô ta là ai rồi phải không?_Linh mừng ra mặt.
- Chắc là tớ biết người đó. Nếu đúng như tớ nghĩ thì chúng ta sẽ gặp lại cô gái đó sớm thôi._Băng nở nụ cười hiểm.
Nhìn khuôn mặt đểu vô cùng của Băng mà Linh ớn lạnh. Hai tai không tự chủ xoa vào nhau. Kiểu này cô có muốn hỏi thêm cũng không có gan mở miệng. Tốt nhất là cô nên chuồn trước khi trở thành thú tiêu khiển của Băng. Sự hiền lành bất thường này làm cô có dự cảm chẳng lành.
- Về lớp thôi._Băng nhảy xuống giường, chân cô cũng không còn đau nữa.
Nhưng khi bước ra tới của phong thì hàng loạt quả bóng nước sắc màu thi nhau lao về phía cô. Có vẻ như hành động sáng nay của Minh đã làm toàn bộ fan nữ của cậu ghét cô. Mà việc này cũng đúng thôi, hoàng tử băng giá của họ nổi tiếng không bao giờ lại gần con gái, sáng nay lại cõng một cô gái không có nhan sắc nổi bật gì cho cam, chung quy cũng không đẹp hơn họ.
Những tiếng “Bộp… Bộp” vang lên thật vui tai. Chiếc áo đồng phục trắng tinh giờ đây nhuốm đủ màu sắc của cầu vồng. Nó đẹp đến nỗi chủ nhân của nó gần như phát điên, tưởng chừng như có khói đang bốc lên nghi ngút từ đỉnh đầu.
/20
|