Kỳ thật ban đầu, câu chuyện này vốn là “Tập hợp những truyện ngắn 囧 囧 khôi hài”. Nói cách khác, mỗi chương sẽ là một câu chuyện nhỏ không lien quan đến nhau, hơn nữa vô cùng lố lăng, không nghiêm túc .
Nhưng sau khi kiểm duyệt bản thảo lần một, truyện đã chuyển thành “Ngôn Tình lãng mạn kì ảo” . Đã dính đến tình yêu, nó liền trở nên hơi bị nghiêm túc. Sau đó lại tiếp tục đẻ ra thế giới Huyết tộc, kéo đến chính trị kinh tế khoa học kỹ thuật lịch sử mâu thuẫn chủng tộc...... Vì thế ..câu chuyện chết tiệt trở nên càng ngày càng mẹ nó nghiêm túc ![ Ôm đầu......]
1, Thế giới
Vì đây là truyện khoa học viễn tưởng nên trong đầu tôi nảy sinh rất nhiều ý tuởng. Thế giới Huyết tộc, sự phân chia giai cấp, mâu thuẫn chủng tộc; Suy đoán về nguồn gốc của Quỷ hút máu và con người, phản biện kinh Thánh, khuyết điểm sinh sản, sự hủy diệt lẫn trường tồn của con người và Huyết tộc; Bức tranh toàn cảnh về vũ trụ trong tương lai, sự khác biệt cực đoan trong văn hóa của các tinh cầu, quá khứ hiện tại đan xen, kẻ xâm lược bất đắc dĩ, người bị tấn công vô tội......
Tôi muốn viết thật nhiều nhưng không thể bỏ qua cái khung vui vẻ lãng mạn đặc trưng của truyện Ngôn Tình. Viết nhiều lại cảm thấy lệch khỏi chủ đề chính mà viết ít thì không cam lòng. Tôi thấy nếu cứ dựa theo Logic thì diễn biến câu chuyện sẽ rất tàn khốc, mà viết theo hướng tàn khốc lại không đủ lãng mạn Ngôn Tình, thật sự rất khó xử......
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, kiên quyết nhét quá nhiều ý tưởng vào một câu chuyện sẽ rất miễn cưỡng, thực lực của tôi còn chưa đủ. Cho nên tôi nghĩ, câu chuyện này có thể viết đến nay, thể hiện được một khía cạnh của tình yêu thì coi như cũng viên mãn rồi.
2, Tình yêu
Tôi thường xuyên nghe mọi người nói “Như vậy không phải là tình yêu chỉ là dục vọng chiếm hữu” Hoặc là “Như thế này mới là tình yêu, tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau” hoặc “Tình yêu là canh bạc trả giá bằng cả sinh mệnh” linh tinh......
Kỳ thật thế nào mới xứng đáng gọi là tình yêu? Thật sự có thể định nghĩa được nó sao? Ai dám chắc chắn quan điểm về tình yêu của mình mới là tình yêu đích thực, nếu không phù hợp thì không tính?
Huyết tộc không có tình yêu, thậm chí cho đến cuối đời, có lẽ Ventrue và Brujah cũng không rõ cảm tình của chính bọn họ dành cho Tiểu Tiểu có phải được thành lập dựa trên khát vọng với máu không.
Nhưng tình yêu tồn tại dục vọng thì không tính là tình yêu sao?
Chẳng lẽ phải loại bỏ tất cả mọi nhân tố “quấy nhiễu” như sùng kính, thương hại, đồng tình, chiếm hữu, quán tính, thèm khát, tiền tài, tính dục, trách nhiệm mới được coi là tình yêu thuần khiết.
Vậy trong tình yêu thuần khiết kia sẽ còn lại gì?
Tôi cảm thấy thứ tình cảm thuần túy đó quá yếu ớt, không đáng tin cậy.
Có đôi khi đối với Cao Đại Bàn mà nói, có thứ “dục vọng khát máu” không thuần khiết đó lẫn trong tình yêu, lại là một điều may mắn.
Bởi vì chỉ cần cô vẫn còn một giọt máu, thì với anh, cô là độc nhất vô nhị trong vũ trụ này!
Liệu có còn điều gì đáng tin hơn việc này?
3. Một vấn đề còn bỏ ngỏ
Đến khi câu chuyện kết thúc, vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết. Đó là có nên cho Cao Tiểu Tiểu năng lực trường sinh bất lão không?
Tôi không đề cập đến vì chính tôi cũng không biết.
Rốt cuộc nên để con người tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử hay trải qua bàn tay cải tạo để sống mãi cùng người yêu thì hạnh phúc hơn?
Vấn đề này tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời.
Tôi không bất tử nên không hiểu cảm giác đó.
Rốt cuộc là tốt hay là xấu? Là đúng hay là sai?
Tôi không thể tùy tiện cho ra một đáp án mà ngay cả bản thân mình cũng không dám chắc. Cho nên tôi sẽ để vấn đề này cho chính bọn họ đi giải quyết.[ Nhưng với tài ăn nói, làm nũng, bám riết, vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn của người nào đó thì tám phần là Ventrue thắng......= =]
Vậy thôi giấc mơ đã kết thúc, mọi người tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai ai đi làm thì đi làm, ai đến trường thì đến trường, ai chăm con thì cứ chăm con thôi. Chỉ mong trong dòng đời hối hả, mọi người có thể dành ít thời gian mơ tưởng về cuộc sống của Tiểu Tiểu trong vũ trụ sau tận thế. Ở đó bạn sẽ là duy nhất, tuấn nam mỹ nữ vờn quanh, trung trinh trọn đời không thay đổi để giảm bớt áp lực ^^ ~
Yêu Chu viết 9 ngày tháng 9 năm 2010
..............
-------- Chính văn kết thúc ---------
Nhưng sau khi kiểm duyệt bản thảo lần một, truyện đã chuyển thành “Ngôn Tình lãng mạn kì ảo” . Đã dính đến tình yêu, nó liền trở nên hơi bị nghiêm túc. Sau đó lại tiếp tục đẻ ra thế giới Huyết tộc, kéo đến chính trị kinh tế khoa học kỹ thuật lịch sử mâu thuẫn chủng tộc...... Vì thế ..câu chuyện chết tiệt trở nên càng ngày càng mẹ nó nghiêm túc ![ Ôm đầu......]
1, Thế giới
Vì đây là truyện khoa học viễn tưởng nên trong đầu tôi nảy sinh rất nhiều ý tuởng. Thế giới Huyết tộc, sự phân chia giai cấp, mâu thuẫn chủng tộc; Suy đoán về nguồn gốc của Quỷ hút máu và con người, phản biện kinh Thánh, khuyết điểm sinh sản, sự hủy diệt lẫn trường tồn của con người và Huyết tộc; Bức tranh toàn cảnh về vũ trụ trong tương lai, sự khác biệt cực đoan trong văn hóa của các tinh cầu, quá khứ hiện tại đan xen, kẻ xâm lược bất đắc dĩ, người bị tấn công vô tội......
Tôi muốn viết thật nhiều nhưng không thể bỏ qua cái khung vui vẻ lãng mạn đặc trưng của truyện Ngôn Tình. Viết nhiều lại cảm thấy lệch khỏi chủ đề chính mà viết ít thì không cam lòng. Tôi thấy nếu cứ dựa theo Logic thì diễn biến câu chuyện sẽ rất tàn khốc, mà viết theo hướng tàn khốc lại không đủ lãng mạn Ngôn Tình, thật sự rất khó xử......
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, kiên quyết nhét quá nhiều ý tưởng vào một câu chuyện sẽ rất miễn cưỡng, thực lực của tôi còn chưa đủ. Cho nên tôi nghĩ, câu chuyện này có thể viết đến nay, thể hiện được một khía cạnh của tình yêu thì coi như cũng viên mãn rồi.
2, Tình yêu
Tôi thường xuyên nghe mọi người nói “Như vậy không phải là tình yêu chỉ là dục vọng chiếm hữu” Hoặc là “Như thế này mới là tình yêu, tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau” hoặc “Tình yêu là canh bạc trả giá bằng cả sinh mệnh” linh tinh......
Kỳ thật thế nào mới xứng đáng gọi là tình yêu? Thật sự có thể định nghĩa được nó sao? Ai dám chắc chắn quan điểm về tình yêu của mình mới là tình yêu đích thực, nếu không phù hợp thì không tính?
Huyết tộc không có tình yêu, thậm chí cho đến cuối đời, có lẽ Ventrue và Brujah cũng không rõ cảm tình của chính bọn họ dành cho Tiểu Tiểu có phải được thành lập dựa trên khát vọng với máu không.
Nhưng tình yêu tồn tại dục vọng thì không tính là tình yêu sao?
Chẳng lẽ phải loại bỏ tất cả mọi nhân tố “quấy nhiễu” như sùng kính, thương hại, đồng tình, chiếm hữu, quán tính, thèm khát, tiền tài, tính dục, trách nhiệm mới được coi là tình yêu thuần khiết.
Vậy trong tình yêu thuần khiết kia sẽ còn lại gì?
Tôi cảm thấy thứ tình cảm thuần túy đó quá yếu ớt, không đáng tin cậy.
Có đôi khi đối với Cao Đại Bàn mà nói, có thứ “dục vọng khát máu” không thuần khiết đó lẫn trong tình yêu, lại là một điều may mắn.
Bởi vì chỉ cần cô vẫn còn một giọt máu, thì với anh, cô là độc nhất vô nhị trong vũ trụ này!
Liệu có còn điều gì đáng tin hơn việc này?
3. Một vấn đề còn bỏ ngỏ
Đến khi câu chuyện kết thúc, vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết. Đó là có nên cho Cao Tiểu Tiểu năng lực trường sinh bất lão không?
Tôi không đề cập đến vì chính tôi cũng không biết.
Rốt cuộc nên để con người tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử hay trải qua bàn tay cải tạo để sống mãi cùng người yêu thì hạnh phúc hơn?
Vấn đề này tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời.
Tôi không bất tử nên không hiểu cảm giác đó.
Rốt cuộc là tốt hay là xấu? Là đúng hay là sai?
Tôi không thể tùy tiện cho ra một đáp án mà ngay cả bản thân mình cũng không dám chắc. Cho nên tôi sẽ để vấn đề này cho chính bọn họ đi giải quyết.[ Nhưng với tài ăn nói, làm nũng, bám riết, vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn của người nào đó thì tám phần là Ventrue thắng......= =]
Vậy thôi giấc mơ đã kết thúc, mọi người tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai ai đi làm thì đi làm, ai đến trường thì đến trường, ai chăm con thì cứ chăm con thôi. Chỉ mong trong dòng đời hối hả, mọi người có thể dành ít thời gian mơ tưởng về cuộc sống của Tiểu Tiểu trong vũ trụ sau tận thế. Ở đó bạn sẽ là duy nhất, tuấn nam mỹ nữ vờn quanh, trung trinh trọn đời không thay đổi để giảm bớt áp lực ^^ ~
Yêu Chu viết 9 ngày tháng 9 năm 2010
..............
-------- Chính văn kết thúc ---------
/70
|