Hôm sau là thứ 7, nên không đi học. Từ tối qua đến giờ, sau khi về nhà tụi nó cứ nhốt mình trong phòng. Chắt do bị ảnh hưởng tâm lí. 3 chiếc điện thoại cứ reo liên tục nhưng chẳng ai chạm vào.
Không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi bị nhõ từ bọn hắn rồi. Các anh sợ tụi nó sẽ suy nghĩ vẫn vơ mà làm chuyện không hay.
Tính... tong... chuông cửa vang lên. 1lần... 2lần... 3lần không ai ra mở cửa.
Không chờ được nữa, bọn hắn định phá cửa nhưng khi chạm vào thì nó tự mở vì cửa không khóa.
Vào trong, Tiểu Đan từ trên lầu bước xuống, mặt phờ phạt, không chút sức sống.
- các anh vô đây bằng cách nào??_ không ngạc nhiên lắm khi thấy 3 anh có mặt trong nhà mình.
- cửa không khóa nên..._ Tuấn Anh trả lời.
- 2 người kia đâu???_ Anh Kiệt lên tiếng hỏi
- trên phòng!_ câu trả lời ngắn gọn, cô bước lại ngồi xuống ghế sô pha
- tôi muốn gặp Tiểu An/Tiểu San_ Tuấn Anh và Anh Kiệt đồng thanh lên tiếng. Tiểu Đan nhìn họ hồi lâu rồi lên tiếng.
- Tiểu San phòng đầu bên phải, Tiểu An phòng thứ 2.
Nghe xong 2 anh bước lên lầu. Còn lại cặp đôi Hàn Phong và Tiểu Đan dưới nhà.
- cô.. cô... tôi_ Hàn Phong ấp úng không biết nói gì. Còn Tiểu Đan thì cuối mặt im lặng, không khí có vẻ ngượng ngùng không tự nhiên cho lắm
- xin lỗi/ cám ơn!_ đồng thanh lên tieng. 2 người ngước lên nhìn nhau.
- xin lỗi đã đưa cô đến nơi đó!
- cảm ơn đã cứu tôi!
- ừ...
- cô không sao chứ, tôi thấy sắc mặt cô không tốt
- đói_ câu trả lời suýt làm anh bật cười.
- chúng ta đi mua gì đó đi!_ Hàn Phong đề nghị.
- chúng ta?
- ừ tôi không biết cô thích ăn gì!
- ừm!
họ rời khỏi nhà và đi mua đồ ăn. Để xem 2 anh kia như thế nào rồi. Ôi nhìn kìa, rất giống nhau, họ đứng trước cửa, giơ tay lên rồi bỏ xuống (bài đặt xạo xạo, thường ngày cặp biết bao em) , hồi lâu 2 anh hít một hơi dài và gỡ cửa.
- ....im lặng
Đánh liều tự mở cửa và bước vào luôn.
vừa mở cửa, nhìn vào thì Tuấn Anh ngẩn tò tè ra khi thấy Tiểu An đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Gương mặt cô lúc ngủ như một thiên thần, hiền dịu và nhẹ nhàng. Tuấn Anh đứng ngơ ra đó gần 1", sau đó bước lại cạnh giường, ngồi xuống mà ngắm người đẹp thoải mái.
Một hành Động làm Tuấn Anh hết sức bất ngờ, Tiểu An dùng tay kéo anh xuống nằm bên cạnh và quàng tay và chân sang ôm anh như một chiếc gối ôm.
- đừng!!!_ bỗng nhiên Tiểu An la lên mở mắt ra thở hồng hộc. Chắt vừa gặp ác mộng.
- Á..._ cô bụm miệng, người nằm bên cạnh cô là Tuấn Anh - một người con trai.
- cô gặp ác mộng à?_ Tuấn Anh không quan tâm đến sự ngạc nhiên của cô mà lo lắng vì trán cô lấm tấm mồ hôi.
-....gật đầu... sao anh lại ở phòng tôi
- quên nó đi! Qua hết rồi!_ anh cất giọng ân cần, dùng một tay kéo đầu cô dựa vào ngực mình. Chẳng biết sao mà Tiểu An không phản ứng, cô bất Động như người máy làm theo Tuấn Anh. Nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác lạ nhưng dễ chịu lúc này.
- Tuấn Anh...
- hử???
- đói bụng!_ nhìn Tiểu An như một chú cún con, cô ngước mặt lên, chớp chớp mắt nói. Cái này là sử dụng vũ khí đặc biệt của mình nè.
- xuống dưới nào? kiếm gì ăn đã, tôi cũng chưa ăn!_ nói xong Tuấn Anh kéo tay cô bước xuống giường. Nhưng Tiểu An vẫn ngồi đó nhìn anh bằng ánh mắt lạ.
- sao vậy?_ anh thắc mắc, ngồi xuống nhìn cô hỏi
- cõng...
- haizz... lên!!!_ không biết ai trả thù ai mà sao giờ nghe lời răm rắp vậy nè.
.....
Anh Kiệt ơi còn anh có dại gái vậy hôn.
Anh Kiệt vừa bước vào phòng nhìn quanh không thấy Tiểu San đâu cả, sau đó điều làm anh hốt hoảng là Tiểu San đang trèo lên bệ cửa sổ, 2 cánh cửa mở toang.
- Tiểu San!!cô xuống đi, có chuyện gì từ từ giải quyết đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ!_ Anh Kiệt bay lại kéo cô xuống, miệng thì hoạt Động hết công suất
- buông tôi ra!!!_ Tiểu San giằng tay, lên tiếng sau vài giây bất ngờ.
- không!!! Nghe tôi đi, đừng làm chuyện dại dột_ Anh Kiệt tiếp tục nói tay vẫn giữ chạt cô
- bỏ ra mặc kệ tôi!_ Tiểu San la lên
- làm sao mặc kệ được, cô đang là người yêu của tôi đó_ Anh Kiệt vẫn kiên quyết không để Tiểu San làm liều. Anh bế cô xuống bằng mọi cách.
- bỏ tôi ra, làm gì vậy, làm cái gì vậy??? Sợi dây chuyền của tôi rớt ngoài đó, tôi phải lượm nó_ Tiểu San hét lên, vùng vẫy
- cô nói sao?_ Anh bỏ Tiểu San xuống rồi lên tiếng hỏi lại
- trời ơi, tôi điên mất! tôi muốn lượm sợi dây chuyền rõ chưa? _Tiểu San ôm đầu nói. Trông cô vô cùng ức chế. Còn Anh Kiệt thì nghệch mặt ra đó vì biết mình bị ăn dưa bở.
- hừ!_ Tiểu San quay đi và tiếp tục sự nghiệp trèo lên cửa sổ nhặt đồ của mình.
Sau khi lấy được. Cô đứng dậy bỗng trượt chân.
- cẩn thận!!_ Anh Kiệt nhanh tay dơ Tiểu San lại như không may anh cũng bị ngã, nằm đè lên nhau và điều quan trọng là... môi... chạm... môi.
2 người mở to mắt, nhìn nhau bất Động. Sau khi hoàng hồn Tiểu San nhanh chóng đẩy Anh Kiệt ra nhưng anh đã ghì chặt và biến nụ hôn sự cố thành nụ hôn thật. Môi anh quấn lấy bờ môi mỏng và mềm mai của cô. Tiểu San dùng sức đẩy anh ra nhưng không được. và cuối cùng cô cũng bị nụ hôn mãnh liệt kia cuốn vào 2 người trao cho nhau nụ hôn thật sâu thật nồng cháy.
Sau khi kết thúc, mặt ai cũng đỏ lự và nóng rang. Tiểu San nhanh chân chạy vụt ra khỏi phòng, bỏ lại Anh Kiệt ngồi ngẩn người, lấy tay sờ nhẹ lên môi, tự mỉm cười.
- "cảm giác thật khác lạ "
anh suy nghĩ rồi cũng bước xuống nhà.
Không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi bị nhõ từ bọn hắn rồi. Các anh sợ tụi nó sẽ suy nghĩ vẫn vơ mà làm chuyện không hay.
Tính... tong... chuông cửa vang lên. 1lần... 2lần... 3lần không ai ra mở cửa.
Không chờ được nữa, bọn hắn định phá cửa nhưng khi chạm vào thì nó tự mở vì cửa không khóa.
Vào trong, Tiểu Đan từ trên lầu bước xuống, mặt phờ phạt, không chút sức sống.
- các anh vô đây bằng cách nào??_ không ngạc nhiên lắm khi thấy 3 anh có mặt trong nhà mình.
- cửa không khóa nên..._ Tuấn Anh trả lời.
- 2 người kia đâu???_ Anh Kiệt lên tiếng hỏi
- trên phòng!_ câu trả lời ngắn gọn, cô bước lại ngồi xuống ghế sô pha
- tôi muốn gặp Tiểu An/Tiểu San_ Tuấn Anh và Anh Kiệt đồng thanh lên tiếng. Tiểu Đan nhìn họ hồi lâu rồi lên tiếng.
- Tiểu San phòng đầu bên phải, Tiểu An phòng thứ 2.
Nghe xong 2 anh bước lên lầu. Còn lại cặp đôi Hàn Phong và Tiểu Đan dưới nhà.
- cô.. cô... tôi_ Hàn Phong ấp úng không biết nói gì. Còn Tiểu Đan thì cuối mặt im lặng, không khí có vẻ ngượng ngùng không tự nhiên cho lắm
- xin lỗi/ cám ơn!_ đồng thanh lên tieng. 2 người ngước lên nhìn nhau.
- xin lỗi đã đưa cô đến nơi đó!
- cảm ơn đã cứu tôi!
- ừ...
- cô không sao chứ, tôi thấy sắc mặt cô không tốt
- đói_ câu trả lời suýt làm anh bật cười.
- chúng ta đi mua gì đó đi!_ Hàn Phong đề nghị.
- chúng ta?
- ừ tôi không biết cô thích ăn gì!
- ừm!
họ rời khỏi nhà và đi mua đồ ăn. Để xem 2 anh kia như thế nào rồi. Ôi nhìn kìa, rất giống nhau, họ đứng trước cửa, giơ tay lên rồi bỏ xuống (bài đặt xạo xạo, thường ngày cặp biết bao em) , hồi lâu 2 anh hít một hơi dài và gỡ cửa.
- ....im lặng
Đánh liều tự mở cửa và bước vào luôn.
vừa mở cửa, nhìn vào thì Tuấn Anh ngẩn tò tè ra khi thấy Tiểu An đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Gương mặt cô lúc ngủ như một thiên thần, hiền dịu và nhẹ nhàng. Tuấn Anh đứng ngơ ra đó gần 1", sau đó bước lại cạnh giường, ngồi xuống mà ngắm người đẹp thoải mái.
Một hành Động làm Tuấn Anh hết sức bất ngờ, Tiểu An dùng tay kéo anh xuống nằm bên cạnh và quàng tay và chân sang ôm anh như một chiếc gối ôm.
- đừng!!!_ bỗng nhiên Tiểu An la lên mở mắt ra thở hồng hộc. Chắt vừa gặp ác mộng.
- Á..._ cô bụm miệng, người nằm bên cạnh cô là Tuấn Anh - một người con trai.
- cô gặp ác mộng à?_ Tuấn Anh không quan tâm đến sự ngạc nhiên của cô mà lo lắng vì trán cô lấm tấm mồ hôi.
-....gật đầu... sao anh lại ở phòng tôi
- quên nó đi! Qua hết rồi!_ anh cất giọng ân cần, dùng một tay kéo đầu cô dựa vào ngực mình. Chẳng biết sao mà Tiểu An không phản ứng, cô bất Động như người máy làm theo Tuấn Anh. Nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác lạ nhưng dễ chịu lúc này.
- Tuấn Anh...
- hử???
- đói bụng!_ nhìn Tiểu An như một chú cún con, cô ngước mặt lên, chớp chớp mắt nói. Cái này là sử dụng vũ khí đặc biệt của mình nè.
- xuống dưới nào? kiếm gì ăn đã, tôi cũng chưa ăn!_ nói xong Tuấn Anh kéo tay cô bước xuống giường. Nhưng Tiểu An vẫn ngồi đó nhìn anh bằng ánh mắt lạ.
- sao vậy?_ anh thắc mắc, ngồi xuống nhìn cô hỏi
- cõng...
- haizz... lên!!!_ không biết ai trả thù ai mà sao giờ nghe lời răm rắp vậy nè.
.....
Anh Kiệt ơi còn anh có dại gái vậy hôn.
Anh Kiệt vừa bước vào phòng nhìn quanh không thấy Tiểu San đâu cả, sau đó điều làm anh hốt hoảng là Tiểu San đang trèo lên bệ cửa sổ, 2 cánh cửa mở toang.
- Tiểu San!!cô xuống đi, có chuyện gì từ từ giải quyết đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ!_ Anh Kiệt bay lại kéo cô xuống, miệng thì hoạt Động hết công suất
- buông tôi ra!!!_ Tiểu San giằng tay, lên tiếng sau vài giây bất ngờ.
- không!!! Nghe tôi đi, đừng làm chuyện dại dột_ Anh Kiệt tiếp tục nói tay vẫn giữ chạt cô
- bỏ ra mặc kệ tôi!_ Tiểu San la lên
- làm sao mặc kệ được, cô đang là người yêu của tôi đó_ Anh Kiệt vẫn kiên quyết không để Tiểu San làm liều. Anh bế cô xuống bằng mọi cách.
- bỏ tôi ra, làm gì vậy, làm cái gì vậy??? Sợi dây chuyền của tôi rớt ngoài đó, tôi phải lượm nó_ Tiểu San hét lên, vùng vẫy
- cô nói sao?_ Anh bỏ Tiểu San xuống rồi lên tiếng hỏi lại
- trời ơi, tôi điên mất! tôi muốn lượm sợi dây chuyền rõ chưa? _Tiểu San ôm đầu nói. Trông cô vô cùng ức chế. Còn Anh Kiệt thì nghệch mặt ra đó vì biết mình bị ăn dưa bở.
- hừ!_ Tiểu San quay đi và tiếp tục sự nghiệp trèo lên cửa sổ nhặt đồ của mình.
Sau khi lấy được. Cô đứng dậy bỗng trượt chân.
- cẩn thận!!_ Anh Kiệt nhanh tay dơ Tiểu San lại như không may anh cũng bị ngã, nằm đè lên nhau và điều quan trọng là... môi... chạm... môi.
2 người mở to mắt, nhìn nhau bất Động. Sau khi hoàng hồn Tiểu San nhanh chóng đẩy Anh Kiệt ra nhưng anh đã ghì chặt và biến nụ hôn sự cố thành nụ hôn thật. Môi anh quấn lấy bờ môi mỏng và mềm mai của cô. Tiểu San dùng sức đẩy anh ra nhưng không được. và cuối cùng cô cũng bị nụ hôn mãnh liệt kia cuốn vào 2 người trao cho nhau nụ hôn thật sâu thật nồng cháy.
Sau khi kết thúc, mặt ai cũng đỏ lự và nóng rang. Tiểu San nhanh chân chạy vụt ra khỏi phòng, bỏ lại Anh Kiệt ngồi ngẩn người, lấy tay sờ nhẹ lên môi, tự mỉm cười.
- "cảm giác thật khác lạ "
anh suy nghĩ rồi cũng bước xuống nhà.
/62
|