2 anh hướng mắt về Tiểu San, muốn biết cô định làm gì. Tiểu San không trả lời mà quan sát kĩ ngoài kia.
- đến lúc rồi!_ Đột nhiên cô xông vào trận đánh của 2 người kia, đứng chặn ngang giữa họ.
Do bất thình lình nên Hàn Phong không kịp trở tay vậy nên Tiểu San hứng trọn đoàn của anh. Thật ra thì cô cố ý để bị anh đánh đó chứ.
Tiểu San cuống theo chiều gió văng ra xa chắt vài mét (cái này đừng có tin nhe)
- TIỂU SAN!_ tiểu An la lên (diễn cũng đạt đó chứ) chạy lại cạnh cô đang ôm đất mẹ thiêng liêng. Anh Kiệt hốt hoảng cùng Tuấn Anh chạy đến. Tiểu Đan dừng hẳn trận đấu, chuyển sang lo lắng.
- Mày có sao không vậy!_Tiểu An như sắp khóc
- Tiểu San mày điên hả?_ Tiểu Đan cũng rối cả lên.
Nhỏ ngất đi làm ai cũng lo lắng. Anh Kiệt nhanh chóng bế cô lên ném ánh nhìn giết người cho thằng bạn rồi bước nhanh lên phòng y tế.
Mọi người ở đây thì nháo nhào cả lên vì không biết ai thắng. Sau một hồi cải nhau chí chóe thì cũng giải tán. Sân thể thao trở nên yên tĩnh lạ thường. Nó được nghỉ ngơi sau một sự kiện lớn.
......
Ở phòng y tế.
- không sao đâu, do va chạm mạnh nên ngất thôi!_ cô y tá của trường nói. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu San có thế nào tôi thề sẽ giết anh_ Tiểu Đan hâm he nhìn Hàn Phong tóe lữa.
- chẳng phải do cô háo thắng sao?_ anh trả lời
- thôi đi! còn gây nữa à? tại ai hả?_ Anh Kiệt gắt lên tức giận. 2 người kia im bặt. Đúng là tại họ cố chấp.
Anh Kiệt tự dưng tức giận mà chính anh cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cả người run lên khi thấy Tiểu San ngất đi.
- các người ra ngoài đi!_ Tiểu An đuổi mấy anh ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại tụi nó. Tiểu San đã tỉnh.
"Má ơi mình ngất thiệt hả trời, cái tên đầu trâu đó là quái vật "_Tiểu San lắc lắc đầu vài cái.
- mày cảm thấy thế nào, có đau chỗ nào không, con quỷ này tự nhiên nhào vô chi vậy hả?_ Tiểu Đan nhào đến khỏi ngay khi thấy cô mở mắt.
- thiệt hả nhỏ?_ Tiểu An đứng bên cạnh hỏi, nó biết lúc nãy Tiểu San không hề giả.
- tao cũng không ngờ!_ Tiểu San trả lời
- 2 đứa bây nói gì vậy hả?_ Tiểu Đan nghe mà chẳng hiểu gì. Cái gì thiệt?
- mày hay lắm rồi có biết bản thân mình đang bị bệnh không hả? đánh đấm như vậy muốn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à?_ Tiểu An gắt lên nhìn nhỏ bạn, nó thật sự giận vì Tiểu Đan không biết suy nghĩ.
- tao..._ cô ấp úng trước cơn giận của Tiểu An, nhưng đâu phải Tiểu Đan, chỉ vì cái tên đó khinh thường mình.
- thôi đi! nó đâu muốn vậy ,nhìn cái mặt của nó là tao hết muốn ăn chè rồi_ Tiểu San giảng hòa khi thấy nhiệt độ phòng tăng cao.
......
Ở ngoài tụi hắn đang dựa vào tường im lặng. Mỗi người một suy nghĩ riêng.
Hàn Phong lôi cái máy nghe nhạc trong túi ra nhìn đăm đăm. Hình ảnh khuôn mặt có nụ cười trong vắt, hồn nhiên của một người con gái hiện ra rỡ mồm một.
Anh nắm chặt vật trong tay đến nổi gân.
Nhớ.....
Cái cảm xúc đã dày vò anh từng ngày.
Đau...
Vết thương lòng làm sao chữa khỏi.
Cứ thế anh chìm vào miên man kí ức đẹp đẽ khi còn người ấy bên cạnh.
Còn Anh Kiệt đang mông lung suy nghĩ về cảm giác của mình. Liệu có phải là yêu....
Anh lắc đầu nguầy nguậy để xua cái mình vừa nghĩ ra.
Chỉ có Tuấn Anh là bình thường đến, lúc nãy Tuấn Anh cũng lo lắng lắm, cũng hoảng hốt nhưng chắt là vì họ là bạn thân của ai đó.
- đến lúc rồi!_ Đột nhiên cô xông vào trận đánh của 2 người kia, đứng chặn ngang giữa họ.
Do bất thình lình nên Hàn Phong không kịp trở tay vậy nên Tiểu San hứng trọn đoàn của anh. Thật ra thì cô cố ý để bị anh đánh đó chứ.
Tiểu San cuống theo chiều gió văng ra xa chắt vài mét (cái này đừng có tin nhe)
- TIỂU SAN!_ tiểu An la lên (diễn cũng đạt đó chứ) chạy lại cạnh cô đang ôm đất mẹ thiêng liêng. Anh Kiệt hốt hoảng cùng Tuấn Anh chạy đến. Tiểu Đan dừng hẳn trận đấu, chuyển sang lo lắng.
- Mày có sao không vậy!_Tiểu An như sắp khóc
- Tiểu San mày điên hả?_ Tiểu Đan cũng rối cả lên.
Nhỏ ngất đi làm ai cũng lo lắng. Anh Kiệt nhanh chóng bế cô lên ném ánh nhìn giết người cho thằng bạn rồi bước nhanh lên phòng y tế.
Mọi người ở đây thì nháo nhào cả lên vì không biết ai thắng. Sau một hồi cải nhau chí chóe thì cũng giải tán. Sân thể thao trở nên yên tĩnh lạ thường. Nó được nghỉ ngơi sau một sự kiện lớn.
......
Ở phòng y tế.
- không sao đâu, do va chạm mạnh nên ngất thôi!_ cô y tá của trường nói. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu San có thế nào tôi thề sẽ giết anh_ Tiểu Đan hâm he nhìn Hàn Phong tóe lữa.
- chẳng phải do cô háo thắng sao?_ anh trả lời
- thôi đi! còn gây nữa à? tại ai hả?_ Anh Kiệt gắt lên tức giận. 2 người kia im bặt. Đúng là tại họ cố chấp.
Anh Kiệt tự dưng tức giận mà chính anh cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cả người run lên khi thấy Tiểu San ngất đi.
- các người ra ngoài đi!_ Tiểu An đuổi mấy anh ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại tụi nó. Tiểu San đã tỉnh.
"Má ơi mình ngất thiệt hả trời, cái tên đầu trâu đó là quái vật "_Tiểu San lắc lắc đầu vài cái.
- mày cảm thấy thế nào, có đau chỗ nào không, con quỷ này tự nhiên nhào vô chi vậy hả?_ Tiểu Đan nhào đến khỏi ngay khi thấy cô mở mắt.
- thiệt hả nhỏ?_ Tiểu An đứng bên cạnh hỏi, nó biết lúc nãy Tiểu San không hề giả.
- tao cũng không ngờ!_ Tiểu San trả lời
- 2 đứa bây nói gì vậy hả?_ Tiểu Đan nghe mà chẳng hiểu gì. Cái gì thiệt?
- mày hay lắm rồi có biết bản thân mình đang bị bệnh không hả? đánh đấm như vậy muốn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à?_ Tiểu An gắt lên nhìn nhỏ bạn, nó thật sự giận vì Tiểu Đan không biết suy nghĩ.
- tao..._ cô ấp úng trước cơn giận của Tiểu An, nhưng đâu phải Tiểu Đan, chỉ vì cái tên đó khinh thường mình.
- thôi đi! nó đâu muốn vậy ,nhìn cái mặt của nó là tao hết muốn ăn chè rồi_ Tiểu San giảng hòa khi thấy nhiệt độ phòng tăng cao.
......
Ở ngoài tụi hắn đang dựa vào tường im lặng. Mỗi người một suy nghĩ riêng.
Hàn Phong lôi cái máy nghe nhạc trong túi ra nhìn đăm đăm. Hình ảnh khuôn mặt có nụ cười trong vắt, hồn nhiên của một người con gái hiện ra rỡ mồm một.
Anh nắm chặt vật trong tay đến nổi gân.
Nhớ.....
Cái cảm xúc đã dày vò anh từng ngày.
Đau...
Vết thương lòng làm sao chữa khỏi.
Cứ thế anh chìm vào miên man kí ức đẹp đẽ khi còn người ấy bên cạnh.
Còn Anh Kiệt đang mông lung suy nghĩ về cảm giác của mình. Liệu có phải là yêu....
Anh lắc đầu nguầy nguậy để xua cái mình vừa nghĩ ra.
Chỉ có Tuấn Anh là bình thường đến, lúc nãy Tuấn Anh cũng lo lắng lắm, cũng hoảng hốt nhưng chắt là vì họ là bạn thân của ai đó.
/62
|