Bồ Công Anh Trong Gió

Chương 32

/32


Năm ngày sau hôm có bài kiểm tra giao hẹn, Minh Linh nhận được điện thoại của thầy Duy Linh hỏi nó chiều tối có rảnh không, thầy sẽ qua chữa bài cho nó. Minh Linh không nghĩ ngợi gì, lật đật gật như mổ thóc đồng ý. Dù sao nó cũng rất tò mò được bao nhiêu điểm. Về cơ bản lý thuyết nó nghĩ chắc cũng hòm hòm, nhưng bài tập lại không chắc chắn lắm vì vậy suy cho cùng vẫn cần sự xuất hiện của thầy.

6 giờ chiều, thầy nhấn chuông cửa, lần này đã vượt bậc hơn tất cả những lần trước, thầy mang theo ô của nó. Vẫn chỉn chu phát sáng như ngày đầu tiên, đến mức nó thoáng ngờ vực hình ảnh hôm trước có hay không từng tồn tại.

Điều đáng ngạc nhiên nhất, thần kì nhất chính là bài kiểm tra kia được 7 điểm. Minh Linh xoa mắt điểm số vẫn còn nguyên đó không suy chuyển. Trời ơi, con 7 này có ý nghĩa với nó lắm luôn.

“Thầy ơi, em qua rồi”. – Minh Linh giữ nguyên vẻ mặt kích động khó mà tin được thỏ thẻ.

Duy Linh nhìn cô trò nhỏ hai mắt long lanh nhìn mình, gật đầu lên tiếng “Đáng lẽ sẽ còn cao hơn nếu em chịu bỏ thêm thời gian”.

Nhận thấy thầy thừa nhận sự cố gắng của mình. Lòng Minh linh rạo rực, cảm giác như lần đầu tiên được ví trí no 1 môn toán. Nếu vậy, nếu nó cứ duy trì cách học này, bỏ thêm chút thời gian nữa, điểm tốt môn Hóa hoàn toàn là điều có thể rồi.

Buổi chữa bài diễn ra trong không khí “êm đềm yên ả” với một đoạn hội thoại được lặp lại n lần như sau:

“Đã biết chỗ sai của em ở câu này là gì chưa?”

“Dạ rồi”.

“Ghi chú điều cần lưu ý trong vở của em đi. Em còn câu hỏi gì về bài chữa không?”

“Dạ không”.

“Vậy sang câu tiếp theo”.

Cứ như vậy một mạch đến câu cuối của đề thi. Lúc Minh Linh loay hoay ghi chép những dòng lưu ý sau cùng chợt nghe thấy thầy hỏi:

“Từ hôm cô đi đến giờ cô đã gọi điện về cho em chưa?”

Minh Linh kì quái nhìn thầy. Thầy đang nói đến ai?

“Ý tôi là mẹ em”. – Duy Linh đính chính.

Từ hôm đó tới giờ mẹ chưa gọi về lần nào. Đừng nói mẹ, ngay cả bố một cuộc điện thoại cũng không có.

Minh Linh lắc đầu: “Dạ chưa”.

“Em lại đây!” – Thầy đổi giọng gọi nó lại gần.

Minh Linh lấy lại tâm trạng, không hỏi nhiều bước ra khỏi bàn đến gần thầy, ánh mắt ngờ vực, đừng nói tinh thần trách nhiệm của thầy trỗi dậy xong rồi thầy lại muốn dạy nó tiếp nhé!

“Cho em!” – Thầy lấy trong túi áo vest một hộp gỗ nhỏ xinh đặt lên tay nó.

Minh Linh ngạc nhiên: “Đây là gì ạ?”

“Phần thưởng cho em vì đã làm tốt bài thi lần này” – Nghĩ gì thầy lại tiếp – “Đợi tôi về rồi mở”.

Nó cong môi, đến ánh mắt cũng bộc lộ niềm vui, nhẹ giọng: “Em cảm ơn thầy”.

Duy Linh hít một ngụm khí lớn, đẩy nhanh thoáng biến chuyển khó nhận thấy trong ánh mắt. Anh vẫn cảm thấy bộ dạng chống đối ngỗ nghịch của Minh Linh phù hợp với mình hơn.

Kết thúc buổi học cuối cùng, trời bên ngoài đã tối sầm, mưa thì cứ rả rích ướt át mãi không ngừng. Minh Linh mắt thấy thầy sắp ra khỏi cửa, chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Thầy đã ăn tối chưa ạ?”

Duy Linh dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô trò nhỏ đang bối rối không ngừng, anh cười khẽ.

“Nếu tôi trả lời chưa có phải em định mời tôi ở lại dùng cơm tối không?”

Minh Linh không hiểu tại sao thầy lại cứ đặc biệt thích dùng các kiểu câu gây ngượng ngùng cho người khác như thế này. Nó chỉ nghĩ nếu vì đến dạy cho nó mà đến giờ thầy vẫn chưa ăn cơm thì Minh Linh rất áy náy. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, nó nấu một tí là xong nhưng còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy thầy nói “Ý tốt của em tôi nhận. Để lần khác đi”. Dứt lời nhanh chóng rảo bước ra ngoài. Minh Linh chạy theo thầy than thầm một tiếng, lại để người khác nghĩ mình không thành tâm rồi sao. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó cũng không lên tiếng đả động đến chuyện cơm tối nữa.

Thầy đi rồi Minh Linh mới mở hộp gỗ thầy tặng, kéo sợi dây chuyền ra ngoài. Mặt dây hình đàn guitar tinh xảo đẹp đẽ hiện ra trước mắt. Nó ngẩn người.

*

Duy Linh nhìn đồng hồ, cảm nhận rõ ràng mình đang bị thời gian gò bó với lượng công việc khổng lồ. Bố anh đang bắt đầu chuyển một số hạng mục quan trọng sang cho anh. Áp lực công việc ngày càng tăng, Duy Linh ước chừng mình không thể mãi ôm đồm tất cả mọi thứ cùng lúc. Nhưng nếu xin nghỉ bây giờ sẽ rất ảnh hưởng đến lớp anh đang chủ nhiệm. Còn mấy tháng nữa, anh cố được đến đâu thì cứ cố vậy.

Điện thoại rung liên hồi, báo cuộc gọi đến, điện thoại quốc tế. Duy Linh chưa cần nghe đã biết đầu dây bên kia là ai gọi, nhanh chóng nhấc máy.

“Duy Linh?”

“Vâng, là em”.

“Kết quả bài kiểm tra giao hẹn của em với Minh Linh thế nào?”

“Khá tốt, em nghĩ từ giờ không cần em hướng dẫn Minh Linh cũng có thể tự định hình và học tốt Hóa được rồi”.

“Ừ, vất vả cho em rồi. Còn tình hình bài kiểm tra cuối kì và thi khảo sát thì sao?”

“Đến ngày họp phụ huynh em mới nhận kết quả từ nhà trường. Vào chủ nhật tuần sau. Cô có kịp về không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng “Cô không nghĩ bố của Minh Linh lại bị nặng như vậy, tốc độ phục hồi mặc dù được nhận định là nhanh nhưng cô vẫn lo lắng tâm trạng con bé sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy chuyện này vẫn nên để sang tuần sau cô mới có thể quyết định được.”

“Vẫn chưa tìm được người tối hôm đó sao ạ?”

“Phía cảnh sát nói đây vốn chỉ là một vụ án đánh người cướp của bình thường, họ sẽ cố gắng bắt được thủ phạm nhanh nhất có thể. Hẳn là chỉ có phường trộm cướp mới có thể lấy đi công sức nghiên cứu đúng thời điểm như vậy. Ngay khi mới hoàn thành.”

“Cô có cần em tìm hiểu một chút không?”

“Không cần, cô đã cho người tìm hiểu rồi. Thời gian này nhờ em để ý đến Minh Linh giúp cô. Tường Vi với Minh Anh không may lại đi công tác, cô không biết nhờ ai để ý đến con bé nữa”.

“Cô yên tâm”.

“Ừ, vậy cảm ơn em. Cô cúp máy đây”.

“Vâng, em chào cô”.

Cuộc điện thoại này vừa kết thúc cuộc điện thoại khác liền nhanh chóng gọi đến, nhìn tên hiển thị trên màn hình, Duy Linh cau mày.

Nhờ lợi thế về bảng báo giá, quá trình đàm phán điều kiện hợp đồng của M.P.A và F.M không ngoài dự đoán vô cùng thuận lợi, chỉ còn đợi ngày là có thể kí kết hợp đồng chính thức. Hơn nữa nhờ có chuyện bí mật chuyển giao người phụ trách này mà Uyên đã bắt được tay trong. Thực là một công đôi việc.

Saly tạm thời chẳng thể xuất hiện làm phiền cô, công việc cũng thuận lợi, tất cả đều ổn chỉ duy… Thảo Uyên chớp mắt, ngắt dòng suy nghĩ đang chạy tới nơi làm cô phiền não, rút chìa khóa, xuống xe.

Nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà cô. Thảo Uyên nén nụ cười châm chọc trên khóe môi. Cuối cùng cũng đến rồi à?

“Lâu rồi không gặp”. – Người phía trước chìa tay ra bắt, giọng nói lạnh nhạt.

“Giữa chúng ta có thể thân quen đến mức bắt tay như bạn bè cũ gặp nhau sao? Theo trí nhớ của tôi thì chưa từng có chuyện như vậy”. – Thảo Uyên im lặng quan sát nét mặt của người đối diện.

“Đúng vậy, tôi chưa từng nghĩ giữa chúng ta sẽ có bất kì mối liên hệ nào đặc biệt. Cũng chưa từng nghĩ tới cô gái nổi tiếng nhất của khoa khi đó lại là một người dùng thủ đoản bẩn thỉu đi phá hoại tình yêu của người khác. Cô nói xem, có phải chuyện này được di truyền từ mẹ sang con không. Mẹ như vậy nên con cũng như vậy phải không”.

“Bang”. – Thảo Uyên bạt tai một cái thật mạnh lên má người đối diện, ánh mắt cô lạnh lùng – “Nếu đã biết tôi là người thủ đoạn như vậy thì hãy cẩn thận lời nói của cô”.

Thư nín nhịn, bỏ qua cảm giác nóng rát của cái tát vừa rồi: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không lí giải được tại sao giữa tôi và cô trước giờ không có xích mích cá nhân gì mà cô lại có thể làm như thế. Cho tới khi biết chuyện kia. Mẹ cô đã là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình tôi rồi sinh ra đứa con rơi như cô, đến cô cũng muốn theo chân mẹ phải không?” – Nói những lời cay độc như vậy mà giọng Thư bình thản nhẹ nhàng như tâm tình chuyện xưa. – “Nhờ có sự thương xót của bố mẹ tôi cô mới có tiền để ăn học, mới có ngày hôm nay. Vậy mà cô còn không biết điều. Cô tiếp cận Duy Linh chỉ vì muốn trả thù tôi, trả thù gia đình tôi. Cô nghĩ xem nếu anh ấy biết được chuyện này, biết được gia cảnh của cô. Cô nào có xứng đáng với anh ấy”.

Thảo Uyên thấy mi mắt giật liên hồi, trong lòng thoáng có dự cảm không hay. Cô bấm móng tay vào sâu trong lòng bàn tay, giọng điệu rõ ràng:

“Tôi không nhận bất kì một đồng tiền giết người nào. Cô biết tại sao lại gọi là đồng tiền giết người không? Kẻ thứ ba?” – Thảo Uyên bật cười thành tiếng – “Đúng vậy, mẹ tôi vì tin lầm người nên mới thành kẻ thứ ba, phải ra đi trong đau đớn và phản bội. Cô không có tư cách nhắc đến mẹ tôi, cả gia đình cô cũng không ai có đủ tư cách đó.”

“Cô thừa nhận cô tiếp cận Duy Linh vì muốn trả thù tôi?” – Thư nôn nóng, cô đã phải nhẫn nhịn chịu một cái tát đau, không thể cái gì cũng không đạt được.

Thảo Uyên chưa lên tiếng trả lời đã thấy một bóng hình quen thuộc nhanh chóng xuất hiện kéo tay cô ra phía sau anh.

“Duy Linh!” – Thư nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng chực chờ bộc phát.

“Em mệt thì về nghỉ đi, đừng cố gắng đứng dưới mưa. Thảo Uyên dạo này sức khỏe cũng không được tốt lắm, anh đưa cô ấy vào nhà trước. Em lát về cẩn thận”.

Nói rồi nhẹ nhàng lấy chìa khóa trên tay Thảo Uyên mở cửa đưa cô vào nhà.

Thư tức đến giậm chân, mắt cô đỏ lên, anh đã nghe thấy hết vậy mà vẫn nắm tay cô ta, nắm chặt tay cô ta. Thứ lẳng lơ không thân phận đó lại còn dám tát cô, Thư cắn môi đến bật máu, chỉ biết đứng trân nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, chẳng lẽ mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi sao?

Tay Duy Linh vẫn nắm chặt lấy tay cô nhưng Thảo Uyên không hề thấy ấm áp, bàn tay nắm chặt của anh không lưu lại hơi ấm, ánh mắt anh nhìn cô cũng lạnh hẳn đi. Cô biết anh đã bị tổn thương. Câu hỏi đó không cần cô thừa nhận, ai trong hai người cũng đều đã có câu trả lời.

“Em xin lỗi”. – Thảo Uyên rút tay mình ra khỏi tay anh.

“Em không cần phải xin lỗi tôi”.

Thảo Uyên mở to mắt nhìn anh, đây chính là điều cô lo sợ nhất, thà anh trách móc cô, giận dỗi cô mọi thứ sẽ vẫn còn hi vọng. Nhưng anh nói, cô không cần xin lỗi anh.

Anh đi vào phòng tắm, lấy khăn khô giúp cô lau những hạt mưa ẩn hiện trên gương mặt. Cả hai người đều im lặng, cứ ngỡ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Duy Linh đặt khăn bông lên bàn rồi rót nước ấm đưa Thảo Uyên, giọng anh bình thản như đã suy xét thấu đáo mọi chuyện: “Tôi biết em là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ cách mấy em vẫn nên biết em cần chăm sóc tốt bản thân mới có thể làm những điều to lớn khác. Hi vọng sau này em sẽ không còn làm mình cũng như người khác chịu thương tổn vì những vết hoen đến từ quá khứ nữa. Chuyện gì đã qua em hãy để nó qua đi. Tôi về đây”.

“Duy Linh!” – Thảo Uyên đứng bật dậy, cố kìm nén những giọt nước mắt giăng kín làm mắt cô bỏng rát, nhỏ giọng – “Đây là kết cục anh muốn sao?”

“Đây không phải kết cục tôi muốn mà là kết cục em đã lựa chọn”. – Duy Linh không quay đầu lại, rõ ràng nói từng từ một, dứt lời liền mở cửa bước ra ngoài

Nhắm chặt mắt, những giọt nước trong suốt cứ thế lăn dài trên gò má. Thảo Uyên cảm nhận sâu sắc cơ thể mình như vừa bị khoét đi một mảng lớn, chỉ còn đau đớn và khiếm khuyết.

Duy Linh, anh ấy thật quá lạnh lùng.


/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status