Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVết thương của tiểu hồ ly Tuyết Từ đã lành rồi. Nhưng thật ra nó hiểu cách báo ân, biết được Tô Hi đã cứu nó nên đối xử với Tô Hi rất thân thiết, có một thời gian nó cứ quấn lấy Tô Hi, còn chiếm luôn cái ôm của Tô Hi, chiếm luôn cả vị trí của Vệ Phong.
Vệ thế tử lại xách nó ra khỏi lồng ngực của Tô Hi rồi nói: “Vết thương của nó lành rồi, khi nào nàng mới tiễn nó đi đây?”
Không phải Tô Hi không nghĩ đến vấn đề này, nhưng không biết có phải hồ ly nghe hiểu được thế nào mà mỗi lần nàng có suy nghĩ đó, là nó lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, nhìn đến nỗi nàng không đành lòng. Nàng chần chừ một lát, mở to mắt nhìn về phía Vệ Phong, nói: “Đình Chu biểu ca, chúng ta không thể giữ nó lại sao?”
Vệ Phong không hề châm chước đáp: “Không thể.” Hắn nói xong thì thấy cô nương kia ủ rũ gục đầu xuống, hắn bèn đổi giọng điệu khác và nói: “Ấu Ấu, bây giờ nàng đang có thai, không nên nuôi mấy động vật như này.”
Chuyện này nàng đã hỏi Chu đại phu rồi, Chu đại phu bảo chỉ cần tắm rửa cho tiểu hồ ly sạch sẽ thì không sao cả. Có điều Tô Hi suy nghĩ, vì sự an toàn, Vệ Phong nói không phải không có lý, đứa con trong bụng nàng vẫn quan trọng hơn.
Nàng do dự hồi lâu, sau đó mới tiếc nuối nói: “……Được rồi.”
Vì vậy, hai người chọn một ngày đi xe ngựa lên biệt viện núi Long An một chuyến, thả tiểu hồ ly về lại đỉnh núi.
Tuyết đọng trên đỉnh núi còn chưa tan, xung quanh trắng xoá. Tuyết Từ trở nên nơi quen thuộc nên hơi kích động, chạy hai vòng xung quanh cây mai Hoàng Hương. Sau đó, nó như cảm thấy có gì không đúng, bèn quay đầu nhìn thì thấy Tô Hi đã lên xe ngựa. Nó vội vàng chạy về phía của Tô Hi, nhưng xe ngựa đã chầm chậm chạy xuống dưới chân núi.
Tuyết Từ đuổi theo đằng sau xe ngựa, để lại dấu chân lộn xộn trên nền tuyết. Nó chạy về phía xe ngựa rồi kêu một tiếng, âm thanh hơi buồn bã.
Có lẽ nó không biết tại sao mình lại bị vứt bỏ.
Tô Hi vén một góc màn lên nhìn, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng ửng đỏ, trong lòng thì cảm thấy cực kỳ có lỗi. Nàng cúi đầu dụi mắt, bởi vì nàng đã đồng ý với Vệ Phong sẽ không nuôi Tuyết Từ nên bây giờ cũng không thể hối tiếc được.
Nhưng cả đoạn đường đi, nàng đều gục đầu xuống, ỉu xìu buồn bã.
Dáng vẻ thất vọng như thế khiến người ta không thể chịu nổi. Đi được nửa đoạn đường, Vệ Phong bất đắc dĩ vén màn lên rồi nói: “Dừng xe.”
Tô Hi ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy đầy sự khó hiểu và mong đợi: “Đình Chu biểu ca?”
Vệ Phong dựa vào vách xe, vắt chéo hai chân, như không quan tâm nói: “Nếu nàng muốn nuôi Tuyết Từ thì cũng được.”
Hai mắt Tô Hi sáng lên, vui vẻ hỏi: “Thật ạ?” Nàng vội vàng ôm eo của hắn, cong môi, ngọt ngào làm nũng: “Thiếp biết chàng tốt nhất mà.”
Cô nương này đúng là học được mấy trò ranh mãnh. Nàng biết hắn thích kiểu này, nên lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần nàng làm nũng là hắn lại mềm lòng.
Vệ Phong nâng cái gáy nàng lên rồi cúi đầu hôn xuống, bắt lấy lưỡi nàng dây dưa. Từ sau khi Tô Hi có thai, hai người cũng chưa quan hệ. Ba tháng đầu rất bất lợi với thai nhi, bây giờ đã qua ba tháng, một khi chạm vào thân thể mềm mại của nàng thì hắn lại không nhịn được.
Một lúc lâu sau, Vệ Phong mới buông lưỡi nàng ta, sau đó nhấm nháp đôi môi của nàng nói: “Sau này nàng không thể chơi với nó hơn nửa canh giờ.”
Tuyết Từ có thể giao cho đám nha hoàn nuôi, nhưng có phải nửa canh giờ quá ít rồi hay không? Tô Hi thương lượng: “Một canh giờ có được không?”
Vệ Phong không nói gì. Nàng thấy hắn vén màn lên, định kêu xa phụ chạy tiếp, bèn vội vàng nắm lấy tay của hắn và nói: “Được, được, thiếp đồng ý, chỉ nửa canh giờ được chưa.”
Lúc này ánh mắt của Vệ Phong mới thả lỏng, nói với Thường Lộc đứng ngoài: “Đưa con hồ ly kia trở về.”
Cứ như vậy, cuối cùng tiểu hồ ly Tuyết Từ cũng được giữ lại.
*
Mấy ngày tiếp theo, Vệ Phong đều không ở trong phủ.
Chiêu Nguyên Đế có ý muốn để Vệ Phong phụ giúp việc nước, trong việc mọi việc bận rộn mà hắn cũng mới bắt đầu nên thường bận bịu đến tận nửa đêm.
Tô Hi có thai nên vô cùng ham ngủ, có đôi khi nàng không chờ được hắn mà rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi trước. Ban ngày Vệ Phong lại thức dậy sớm, nàng vừa mở mắt thì hắn đã vào cung, hai người vốn không thấy mặt nhau.
Nếu không phải ngày nào trên đầu giường cũng có xiêm y mà hắn thay ra, thì Tô Hi còn tưởng rằng đã vài ngày hắn không về nhà rồi.
Tô Hi tính toán, đã bốn năm ngày nàng chưa gặp Vệ Phong.
Còn chưa phải lên làm Hoàng Đế mà đã bận rộn vậy rồi, nếu sau này làm Hoàng Đế, chẳng phải ngay cả thời gian ở cùng nàng cũng chẳng có sao? Tô Hi phiền muộn chống cằm, nghĩ thầm đêm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chờ Vệ Phong trở về, hắn bận rộn như vậy không biết thân thể có chịu nổi không?
Đến buổi tối, Tô Hi dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa xong thì đến thư phòng chọn một quyển sách, ngồi trên giường đợi Vệ Phong về.
Nàng mặc một chiếc áo sam màu trắng bạc và quần ống rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu anh đào hoạ tiết hoa sen của hàng thêu Tô Châu. Nàng đợi cả hai canh giờ, Mặt Trăng bên ngoài đã ngả về Tây mà vẫn chưa thấy Vệ Phong về.
Nàng buồn ngủ đến độ ngáp ngắn ngáp dài, Ngân Nhạn không nhìn nổi nữa, bèn khuyên nhủ: “Hay là tiểu thư đi nghỉ sớm đi, không phải chỉ mình người cần nghỉ ngơi đâu, đứa bé cũng phải nghỉ ngơi nữa.”
Tô Hi miễn cưỡng mở mắt ra, buồn ngủ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Nàng nói: “Nhưng nếu ta ngủ rồi thì sẽ không gặp được Vệ Phong, đã mấy ngày ta không gặp hắn rồi.” Nàng cũng nhớ hắn mà.
Cho dù Ngân Nhạn và Ngân Hạc khuyên thế nào thì nàng đều cố chấp ngồi trên giường đợi Vệ Phong về. Tận cho đến khi trời sáng, Tô Hi cũng không đợi được Vệ Phong.
Cả đêm hắn không về nhà.
Tô Hi không ngủ cả đêm, đã không chịu nổi rồi mà ngã lên giường. Lúc gần ngủ nàng còn không nhịn được mà suy nghĩ, Vệ Phong không về nhà mà không sai người nói với nàng một tiếng, làm nàng uổng công đợi cả đêm…Thật là.
Nàng ngủ một mạch đến chập tối, ánh nắng chiều xuyên qua ngạch cửa sổ khắc hoa đi vào phòng, cả phòng tối mờ. Tô Hi không thở nổi, nàng xoay người thì phát hiện mình được Vệ Phong ôm vào trong lòng.
Hắn về từ lúc nào vậy? Tô Hi chớp mắt, vốn định đẩy hắn ra nhưng thấy hắn ngủ say, bên dưới đôi mắt là một quầng đen nhạt, thế là bàn tay lập tức dừng giữa không trung. Đêm qua hắn không ngủ ngon sao? Vẫn luôn ở trong cung sao?
Nàng giơ tay lên, không nhịn được mà vuốt ve đôi mắt của hắn, lúc ngủ Vệ Phong rất yên lặng, còn điềm đạm hơn nhiều so với ban ngày, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú như cũ.
Tô Hi đang nhìn, người trước mặt bỗng mở mắt ra.
Tay nàng cứng ngắc, như có tật giật mình rút tay về.
Vệ Phong vừa tỉnh giấc, có lẽ tinh thần còn chưa tỉnh táo nên theo quán tính ôm nàng thêm chặt hơn, chân dài gác lên người nàng, giọng nói trầm thấp: “Nghe nha hoàn bảo cả đêm qua nàng không ngủ?”
Tô Hi gật đầu, hắn lại hỏi: “Đợi ta sao?”
Tô Hi vẫn gật đầu. Ngay sau đó, nàng bỗng bị hắn đánh một cái lên mông, nàng nũng nịu hét lên: “Sao chàng lại đánh thiếp?”
Vệ Phong chợt xoa mông cho nàng, thật ra lực tay của hắn không mạnh, chỉ dùng một chút sức mà thôi. Hắn dỗ dành: “Lần sau nàng nhớ ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu mà để ta biết nàng lại không ngủ cả đêm thì ta sẽ nghiêm trị bốn nha hoàn bên cạnh nàng đấy.”
“Còn không phải do chàng cả đêm không về sao……..” Tô Hi thì thầm, bây giờ mới nhớ mà hỏi: “Tối qua chàng đi đâu đấy?”
Vệ Phong thở dài một hơi, tựa lên trán của nàng: “Bệ hạ xử lý chính vụ ở ngự thư phòng, cả đêm không ngủ. Ta ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ hạ không lên tiếng, sao ta dám tự tiện về được chứ?”
Tô Hi có thể hiểu được, nhưng vẫn nói: “Vậy thì chàng cũng phải nói với thiếp một tiếng chứ.”
Vệ Phong hôn lên gương mặt nhỏ của nàng, cười nói được. Tối qua hắn muốn kêu Lý Hồng về phủ nói một tiếng, chẳng qua Chiêu Nguyên Đế mãi vẫn không thả người, nên hắn không có cơ hội sai Lý Hồng. Hắn nghĩ gần đây cô nương này rất thích ngủ, chắc là sẽ ngủ sớm thôi, ai biết nàng lại ngốc như vậy, đợi hắn suốt cả đêm.
Chỉ mới một đêm mà cằm hắn đã mọc râu lúng phúng, châm chích đâm vào người. Da thịt của Tô Hi mềm mỏng, sao chịu được hắn cọ như vậy, nàng lập tức đẩy hắn ra, “Chàng nhanh đi tắm đi, sau đó cạo râu đi, đâm vào người thiếp đau muốn chết.”
Vệ Phong đè đôi tay của nàng lại, không những không đi cạo râu mà ngược lại còn cọ lên mặt của nàng, “Đau thế nào? Hửm, cô nhóc nhõng nhẽo.”
Tô Hi khó chịu hờn dỗi: “Vệ Phong!”
Hai người ở trường ầm ĩ một hồi rồi Vệ Phong mới đến tịnh phòng thay đồ rửa mặt. Sau đó là cùng dùng bữa tối, Tô Hi nghĩ rằng mấy ngày rồi Vệ Phong không ngủ ngon, nên đã đuổi hắn lên giường từ lâu.
Có lẽ do ban ngày ngủ nhiều quá, nên buổi tối nàng không hề buồn ngủ chút nào. Tô Hi lăn qua lộn lại nửa ngày cũng không ngủ được.
Nàng nằm trong ngực hắn lộn xộn, thân thể mềm mại cọ lên người hắn, dễ dàng dẫn đến lau súng cướp cò. Vệ Phong chống trên người nàng, hai mắt sáng rực nhìn nàng, “Ấu Ấu, không bằng chúng ta tới làm chuyện khác đi.”
Chuyện khác là chuyện gì? Đương nhiên Tô Hi biết, khuôn mặt nhỏ của nàng thẹn thùng không thôi, ngập ngừng nói: “Đại phu bảo không được……”
Vệ Phong cắn mang tai của nàng, nói: “Ta đã hỏi rồi, đại phu bảo sau ba tháng là có thể.”
Thế mà hắn lại hỏi đại phu chuyện này sao? Tô Hi tức giận liếc hắn một cái, ngượng ngùng nói: “Chàng, sao chàng lại có thể hỏi những chuyện này chứ?”
Ai ngờ vẻ mặt Vệ thế tử không đổi, hắn nói: “Nam nữ yêu nhau, chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?”
Tô Hi không còn gì để nói. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy dưới chân chợt lạnh lẽo, quần đã bị hắn tuột xuống. Nàng hoảng sợ nói: “Khoan đã, từ từ……”
Vệ Phong áp sát bên tai của cô, không đợi nàng nói câu gì thì đã lên tiếng: “Ta sẽ cẩn thận hơn.”
Hắn nói xong thì cúi người xuống, nâng cặp đùi của nàng lên, đôi môi mỏng dán lên chỗ mềm mại phớt hồng của nàng. Tô Hi lập tức cắn ngón tay, khẽ ưm một tiếng: “Đừng mà…….”
*
Sau đầu mùa xuân, Chiêu Nguyên Đế tổ chức một cuộc săn bắt mùa xuân.
Chiêu Nguyên Đế đưa thế gia ở Kinh thành đến bãi săn Tây Bắc, giao hết sự vụ trong triều lại cho các đại thần nội các xử lý. Tuy nói là thế nhưng có điều hầu hết mọi chuyện đều do Vệ Phong làm chủ. Vì thế lần săn bắt mùa xuân này tất nhiên Vệ Phong không đi được, Tô Hi đang mang thai cũng không đi, thế là phu thê hai người ở lại Kinh thành.
Còn Dự Vương thế tử Vệ Uyên cũng đi chung. Chiêu Nguyên Đế sai y đi thu xếp bãi săn, y và Vệ Phong đều có nhiệm vụ riêng.
Sau chuyện này, Vệ Phong lại vẫn đi sớm về khuya. Có điều không còn tình huống cả đêm không trở về như lần trước nữa. Tô Hi biết hắn bận, nên ngày đính hôn của Nhị ca Tô Chỉ cũng không gọi hắn, mà tự mình trở về nhà.
Tô Hi cùng Ân thị đến Tống gia phủ Trần Quốc Công để gặp Tống Khả Khanh. Lần cuối hai người gặp nhau đã là mấy năm trước, nhưng Tống Khả Khanh vẫn còn chút ấn tượng với nàng. Nàng ấy ngượng ngùng cười với Tô Hi, bởi vì bàn bạc chuyện hôn nhân nên hai người các nàng gần như chưa nói câu nào.
Có vài lời khó nói trước mặt bọn nàng, vì thế phu nhân Trần Quốc Công kêu Tống Khả Khanh dẫn Tô Hi đến hậu viện.
Sau khi hai người rời khỏi, phu nhân Trần Quốc Công là Sầm thị mới do dự nói: “Nghe bảo không bao lâu nữa thì lệnh lang sẽ phải xuất chinh. Đường xá biên quan xa xôi, trèo đèo lội suối, chỉ sợ trong chốc lát không thể về được……..”
Ân thị nói: “Chỉ ca nhi nói với ta cuối năm là có thể trở về, còn có thể về ăn Tết nữa. Ta đã để ý rồi, trước Tết có mấy ngày tốt cho việc động thổ và cưới chồng……”
Ý tứ lời này rất rõ ràng. Trễ nhất là chờ đến cuối năm nay, sau khi Tô Chỉ từ biên quan trở về thì sẽ làm lễ. Tuổi tác của Tống Khả Khanh đã lớn, sang năm đã mười tám rồi, câu này của bà như cho phu nhân Trần Quốc Công một viên thuốc an thần. Bà ấy suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bên phía này, Tô Hi và Tống Khả Khanh đi dạo quanh sân, sau đó trở lại nhà chính, lúc đó Ân thị đã chuẩn bị chào tạm biệt với Sầm thị.
Tô Khả Khanh đối xử chu đáo nhiệt tình, cũng không khiến người khác thấy khó chịu, cũng là quý nữ thế gia nhưng nàng ấy lại mang đến cảm giác khác hẳn với Phó Nghi. Đoan trang rộng lượng, không hề có vẻ kiêu căng chút nào.
Sau khi ra khỏi phủ Trần Quốc Công, Tô Hi thấy sắc trời không còn sớm nên không về Tô phủ mà nói với mẫu thân Ân thị một tiếng, rồi trực tiếp về phủ Tấn Vương. Lúc nàng về tới thì Vệ Phong còn chưa trở về, nàng đi trên con đường lát đá xanh về Vân Tân Trai, thấy đằng trước có hai người đang đi tới.
Bên trái là Nhị cô nương Vệ Chiêu Chiêu, bên phải là một phụ nhân ba mươi mấy tuổi, mặc áo bì giáp không tay màu vàng. Hai người họ như đang đi dạo quanh vườn, vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hoà hợp. Tô Hi đứng xa nên không thấy rõ diện mạo của phụ nhân đó, chỉ nhớ hình như chưa từng gặp bà ta. Sau khi về Vân Tân Trai, nàng kêu Ngân Li ra ngoài hỏi thăm thử.
Chỉ trong chốc lát, Ngân Li đã trở lại.
Thì ra vị phụ nhân đó chính là muội muội của Tấn Vương phi Viên thị, cũng chính là dì của Vệ Chiêu Chiêu.
Vệ Chiêu Chiêu đã đến tuổi lấy chồng rồi, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của Viên thị thì chắc chắn không thể tìm chồng cho nàng ta được. Vệ Chiêu Chiêu cũng gấp gáp, nên mới mời dì ba tới phủ. Người dì ba ấy lấy tri phủ Thanh Châu – Đàm Thanh Thiên.
Tô Hi có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Chiêu Chiêu. Có điều Viên thị lấy chồng ở Thanh Châu, khoảng cách đến kinh thành mất cả mấy trăm dặm, bà ta cũng không quen biết giới phu nhân trong kinh thành, nếu nhờ bà ta tìm chồng thì chuyện hôn nhân cũng không thể nào tốt đẹp được.
Trừ khi nàng ta muốn lấy chồng ở Thanh Châu.
Tô Hi chống cằm. Nàng là đại tẩu của Vệ Chiêu Chiêu, những việc này nàng vốn có thể giúp được, có điều nàng nhớ tới nhiều lần Vệ Chiêu Chiêu châm chọc mình, nàng bĩu môi, hay là thôi đi. Nàng cũng là người thù dai lắm.
Vệ thế tử lại xách nó ra khỏi lồng ngực của Tô Hi rồi nói: “Vết thương của nó lành rồi, khi nào nàng mới tiễn nó đi đây?”
Không phải Tô Hi không nghĩ đến vấn đề này, nhưng không biết có phải hồ ly nghe hiểu được thế nào mà mỗi lần nàng có suy nghĩ đó, là nó lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, nhìn đến nỗi nàng không đành lòng. Nàng chần chừ một lát, mở to mắt nhìn về phía Vệ Phong, nói: “Đình Chu biểu ca, chúng ta không thể giữ nó lại sao?”
Vệ Phong không hề châm chước đáp: “Không thể.” Hắn nói xong thì thấy cô nương kia ủ rũ gục đầu xuống, hắn bèn đổi giọng điệu khác và nói: “Ấu Ấu, bây giờ nàng đang có thai, không nên nuôi mấy động vật như này.”
Chuyện này nàng đã hỏi Chu đại phu rồi, Chu đại phu bảo chỉ cần tắm rửa cho tiểu hồ ly sạch sẽ thì không sao cả. Có điều Tô Hi suy nghĩ, vì sự an toàn, Vệ Phong nói không phải không có lý, đứa con trong bụng nàng vẫn quan trọng hơn.
Nàng do dự hồi lâu, sau đó mới tiếc nuối nói: “……Được rồi.”
Vì vậy, hai người chọn một ngày đi xe ngựa lên biệt viện núi Long An một chuyến, thả tiểu hồ ly về lại đỉnh núi.
Tuyết đọng trên đỉnh núi còn chưa tan, xung quanh trắng xoá. Tuyết Từ trở nên nơi quen thuộc nên hơi kích động, chạy hai vòng xung quanh cây mai Hoàng Hương. Sau đó, nó như cảm thấy có gì không đúng, bèn quay đầu nhìn thì thấy Tô Hi đã lên xe ngựa. Nó vội vàng chạy về phía của Tô Hi, nhưng xe ngựa đã chầm chậm chạy xuống dưới chân núi.
Tuyết Từ đuổi theo đằng sau xe ngựa, để lại dấu chân lộn xộn trên nền tuyết. Nó chạy về phía xe ngựa rồi kêu một tiếng, âm thanh hơi buồn bã.
Có lẽ nó không biết tại sao mình lại bị vứt bỏ.
Tô Hi vén một góc màn lên nhìn, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng ửng đỏ, trong lòng thì cảm thấy cực kỳ có lỗi. Nàng cúi đầu dụi mắt, bởi vì nàng đã đồng ý với Vệ Phong sẽ không nuôi Tuyết Từ nên bây giờ cũng không thể hối tiếc được.
Nhưng cả đoạn đường đi, nàng đều gục đầu xuống, ỉu xìu buồn bã.
Dáng vẻ thất vọng như thế khiến người ta không thể chịu nổi. Đi được nửa đoạn đường, Vệ Phong bất đắc dĩ vén màn lên rồi nói: “Dừng xe.”
Tô Hi ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy đầy sự khó hiểu và mong đợi: “Đình Chu biểu ca?”
Vệ Phong dựa vào vách xe, vắt chéo hai chân, như không quan tâm nói: “Nếu nàng muốn nuôi Tuyết Từ thì cũng được.”
Hai mắt Tô Hi sáng lên, vui vẻ hỏi: “Thật ạ?” Nàng vội vàng ôm eo của hắn, cong môi, ngọt ngào làm nũng: “Thiếp biết chàng tốt nhất mà.”
Cô nương này đúng là học được mấy trò ranh mãnh. Nàng biết hắn thích kiểu này, nên lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần nàng làm nũng là hắn lại mềm lòng.
Vệ Phong nâng cái gáy nàng lên rồi cúi đầu hôn xuống, bắt lấy lưỡi nàng dây dưa. Từ sau khi Tô Hi có thai, hai người cũng chưa quan hệ. Ba tháng đầu rất bất lợi với thai nhi, bây giờ đã qua ba tháng, một khi chạm vào thân thể mềm mại của nàng thì hắn lại không nhịn được.
Một lúc lâu sau, Vệ Phong mới buông lưỡi nàng ta, sau đó nhấm nháp đôi môi của nàng nói: “Sau này nàng không thể chơi với nó hơn nửa canh giờ.”
Tuyết Từ có thể giao cho đám nha hoàn nuôi, nhưng có phải nửa canh giờ quá ít rồi hay không? Tô Hi thương lượng: “Một canh giờ có được không?”
Vệ Phong không nói gì. Nàng thấy hắn vén màn lên, định kêu xa phụ chạy tiếp, bèn vội vàng nắm lấy tay của hắn và nói: “Được, được, thiếp đồng ý, chỉ nửa canh giờ được chưa.”
Lúc này ánh mắt của Vệ Phong mới thả lỏng, nói với Thường Lộc đứng ngoài: “Đưa con hồ ly kia trở về.”
Cứ như vậy, cuối cùng tiểu hồ ly Tuyết Từ cũng được giữ lại.
*
Mấy ngày tiếp theo, Vệ Phong đều không ở trong phủ.
Chiêu Nguyên Đế có ý muốn để Vệ Phong phụ giúp việc nước, trong việc mọi việc bận rộn mà hắn cũng mới bắt đầu nên thường bận bịu đến tận nửa đêm.
Tô Hi có thai nên vô cùng ham ngủ, có đôi khi nàng không chờ được hắn mà rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi trước. Ban ngày Vệ Phong lại thức dậy sớm, nàng vừa mở mắt thì hắn đã vào cung, hai người vốn không thấy mặt nhau.
Nếu không phải ngày nào trên đầu giường cũng có xiêm y mà hắn thay ra, thì Tô Hi còn tưởng rằng đã vài ngày hắn không về nhà rồi.
Tô Hi tính toán, đã bốn năm ngày nàng chưa gặp Vệ Phong.
Còn chưa phải lên làm Hoàng Đế mà đã bận rộn vậy rồi, nếu sau này làm Hoàng Đế, chẳng phải ngay cả thời gian ở cùng nàng cũng chẳng có sao? Tô Hi phiền muộn chống cằm, nghĩ thầm đêm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chờ Vệ Phong trở về, hắn bận rộn như vậy không biết thân thể có chịu nổi không?
Đến buổi tối, Tô Hi dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa xong thì đến thư phòng chọn một quyển sách, ngồi trên giường đợi Vệ Phong về.
Nàng mặc một chiếc áo sam màu trắng bạc và quần ống rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu anh đào hoạ tiết hoa sen của hàng thêu Tô Châu. Nàng đợi cả hai canh giờ, Mặt Trăng bên ngoài đã ngả về Tây mà vẫn chưa thấy Vệ Phong về.
Nàng buồn ngủ đến độ ngáp ngắn ngáp dài, Ngân Nhạn không nhìn nổi nữa, bèn khuyên nhủ: “Hay là tiểu thư đi nghỉ sớm đi, không phải chỉ mình người cần nghỉ ngơi đâu, đứa bé cũng phải nghỉ ngơi nữa.”
Tô Hi miễn cưỡng mở mắt ra, buồn ngủ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Nàng nói: “Nhưng nếu ta ngủ rồi thì sẽ không gặp được Vệ Phong, đã mấy ngày ta không gặp hắn rồi.” Nàng cũng nhớ hắn mà.
Cho dù Ngân Nhạn và Ngân Hạc khuyên thế nào thì nàng đều cố chấp ngồi trên giường đợi Vệ Phong về. Tận cho đến khi trời sáng, Tô Hi cũng không đợi được Vệ Phong.
Cả đêm hắn không về nhà.
Tô Hi không ngủ cả đêm, đã không chịu nổi rồi mà ngã lên giường. Lúc gần ngủ nàng còn không nhịn được mà suy nghĩ, Vệ Phong không về nhà mà không sai người nói với nàng một tiếng, làm nàng uổng công đợi cả đêm…Thật là.
Nàng ngủ một mạch đến chập tối, ánh nắng chiều xuyên qua ngạch cửa sổ khắc hoa đi vào phòng, cả phòng tối mờ. Tô Hi không thở nổi, nàng xoay người thì phát hiện mình được Vệ Phong ôm vào trong lòng.
Hắn về từ lúc nào vậy? Tô Hi chớp mắt, vốn định đẩy hắn ra nhưng thấy hắn ngủ say, bên dưới đôi mắt là một quầng đen nhạt, thế là bàn tay lập tức dừng giữa không trung. Đêm qua hắn không ngủ ngon sao? Vẫn luôn ở trong cung sao?
Nàng giơ tay lên, không nhịn được mà vuốt ve đôi mắt của hắn, lúc ngủ Vệ Phong rất yên lặng, còn điềm đạm hơn nhiều so với ban ngày, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú như cũ.
Tô Hi đang nhìn, người trước mặt bỗng mở mắt ra.
Tay nàng cứng ngắc, như có tật giật mình rút tay về.
Vệ Phong vừa tỉnh giấc, có lẽ tinh thần còn chưa tỉnh táo nên theo quán tính ôm nàng thêm chặt hơn, chân dài gác lên người nàng, giọng nói trầm thấp: “Nghe nha hoàn bảo cả đêm qua nàng không ngủ?”
Tô Hi gật đầu, hắn lại hỏi: “Đợi ta sao?”
Tô Hi vẫn gật đầu. Ngay sau đó, nàng bỗng bị hắn đánh một cái lên mông, nàng nũng nịu hét lên: “Sao chàng lại đánh thiếp?”
Vệ Phong chợt xoa mông cho nàng, thật ra lực tay của hắn không mạnh, chỉ dùng một chút sức mà thôi. Hắn dỗ dành: “Lần sau nàng nhớ ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu mà để ta biết nàng lại không ngủ cả đêm thì ta sẽ nghiêm trị bốn nha hoàn bên cạnh nàng đấy.”
“Còn không phải do chàng cả đêm không về sao……..” Tô Hi thì thầm, bây giờ mới nhớ mà hỏi: “Tối qua chàng đi đâu đấy?”
Vệ Phong thở dài một hơi, tựa lên trán của nàng: “Bệ hạ xử lý chính vụ ở ngự thư phòng, cả đêm không ngủ. Ta ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ hạ không lên tiếng, sao ta dám tự tiện về được chứ?”
Tô Hi có thể hiểu được, nhưng vẫn nói: “Vậy thì chàng cũng phải nói với thiếp một tiếng chứ.”
Vệ Phong hôn lên gương mặt nhỏ của nàng, cười nói được. Tối qua hắn muốn kêu Lý Hồng về phủ nói một tiếng, chẳng qua Chiêu Nguyên Đế mãi vẫn không thả người, nên hắn không có cơ hội sai Lý Hồng. Hắn nghĩ gần đây cô nương này rất thích ngủ, chắc là sẽ ngủ sớm thôi, ai biết nàng lại ngốc như vậy, đợi hắn suốt cả đêm.
Chỉ mới một đêm mà cằm hắn đã mọc râu lúng phúng, châm chích đâm vào người. Da thịt của Tô Hi mềm mỏng, sao chịu được hắn cọ như vậy, nàng lập tức đẩy hắn ra, “Chàng nhanh đi tắm đi, sau đó cạo râu đi, đâm vào người thiếp đau muốn chết.”
Vệ Phong đè đôi tay của nàng lại, không những không đi cạo râu mà ngược lại còn cọ lên mặt của nàng, “Đau thế nào? Hửm, cô nhóc nhõng nhẽo.”
Tô Hi khó chịu hờn dỗi: “Vệ Phong!”
Hai người ở trường ầm ĩ một hồi rồi Vệ Phong mới đến tịnh phòng thay đồ rửa mặt. Sau đó là cùng dùng bữa tối, Tô Hi nghĩ rằng mấy ngày rồi Vệ Phong không ngủ ngon, nên đã đuổi hắn lên giường từ lâu.
Có lẽ do ban ngày ngủ nhiều quá, nên buổi tối nàng không hề buồn ngủ chút nào. Tô Hi lăn qua lộn lại nửa ngày cũng không ngủ được.
Nàng nằm trong ngực hắn lộn xộn, thân thể mềm mại cọ lên người hắn, dễ dàng dẫn đến lau súng cướp cò. Vệ Phong chống trên người nàng, hai mắt sáng rực nhìn nàng, “Ấu Ấu, không bằng chúng ta tới làm chuyện khác đi.”
Chuyện khác là chuyện gì? Đương nhiên Tô Hi biết, khuôn mặt nhỏ của nàng thẹn thùng không thôi, ngập ngừng nói: “Đại phu bảo không được……”
Vệ Phong cắn mang tai của nàng, nói: “Ta đã hỏi rồi, đại phu bảo sau ba tháng là có thể.”
Thế mà hắn lại hỏi đại phu chuyện này sao? Tô Hi tức giận liếc hắn một cái, ngượng ngùng nói: “Chàng, sao chàng lại có thể hỏi những chuyện này chứ?”
Ai ngờ vẻ mặt Vệ thế tử không đổi, hắn nói: “Nam nữ yêu nhau, chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?”
Tô Hi không còn gì để nói. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy dưới chân chợt lạnh lẽo, quần đã bị hắn tuột xuống. Nàng hoảng sợ nói: “Khoan đã, từ từ……”
Vệ Phong áp sát bên tai của cô, không đợi nàng nói câu gì thì đã lên tiếng: “Ta sẽ cẩn thận hơn.”
Hắn nói xong thì cúi người xuống, nâng cặp đùi của nàng lên, đôi môi mỏng dán lên chỗ mềm mại phớt hồng của nàng. Tô Hi lập tức cắn ngón tay, khẽ ưm một tiếng: “Đừng mà…….”
*
Sau đầu mùa xuân, Chiêu Nguyên Đế tổ chức một cuộc săn bắt mùa xuân.
Chiêu Nguyên Đế đưa thế gia ở Kinh thành đến bãi săn Tây Bắc, giao hết sự vụ trong triều lại cho các đại thần nội các xử lý. Tuy nói là thế nhưng có điều hầu hết mọi chuyện đều do Vệ Phong làm chủ. Vì thế lần săn bắt mùa xuân này tất nhiên Vệ Phong không đi được, Tô Hi đang mang thai cũng không đi, thế là phu thê hai người ở lại Kinh thành.
Còn Dự Vương thế tử Vệ Uyên cũng đi chung. Chiêu Nguyên Đế sai y đi thu xếp bãi săn, y và Vệ Phong đều có nhiệm vụ riêng.
Sau chuyện này, Vệ Phong lại vẫn đi sớm về khuya. Có điều không còn tình huống cả đêm không trở về như lần trước nữa. Tô Hi biết hắn bận, nên ngày đính hôn của Nhị ca Tô Chỉ cũng không gọi hắn, mà tự mình trở về nhà.
Tô Hi cùng Ân thị đến Tống gia phủ Trần Quốc Công để gặp Tống Khả Khanh. Lần cuối hai người gặp nhau đã là mấy năm trước, nhưng Tống Khả Khanh vẫn còn chút ấn tượng với nàng. Nàng ấy ngượng ngùng cười với Tô Hi, bởi vì bàn bạc chuyện hôn nhân nên hai người các nàng gần như chưa nói câu nào.
Có vài lời khó nói trước mặt bọn nàng, vì thế phu nhân Trần Quốc Công kêu Tống Khả Khanh dẫn Tô Hi đến hậu viện.
Sau khi hai người rời khỏi, phu nhân Trần Quốc Công là Sầm thị mới do dự nói: “Nghe bảo không bao lâu nữa thì lệnh lang sẽ phải xuất chinh. Đường xá biên quan xa xôi, trèo đèo lội suối, chỉ sợ trong chốc lát không thể về được……..”
Ân thị nói: “Chỉ ca nhi nói với ta cuối năm là có thể trở về, còn có thể về ăn Tết nữa. Ta đã để ý rồi, trước Tết có mấy ngày tốt cho việc động thổ và cưới chồng……”
Ý tứ lời này rất rõ ràng. Trễ nhất là chờ đến cuối năm nay, sau khi Tô Chỉ từ biên quan trở về thì sẽ làm lễ. Tuổi tác của Tống Khả Khanh đã lớn, sang năm đã mười tám rồi, câu này của bà như cho phu nhân Trần Quốc Công một viên thuốc an thần. Bà ấy suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bên phía này, Tô Hi và Tống Khả Khanh đi dạo quanh sân, sau đó trở lại nhà chính, lúc đó Ân thị đã chuẩn bị chào tạm biệt với Sầm thị.
Tô Khả Khanh đối xử chu đáo nhiệt tình, cũng không khiến người khác thấy khó chịu, cũng là quý nữ thế gia nhưng nàng ấy lại mang đến cảm giác khác hẳn với Phó Nghi. Đoan trang rộng lượng, không hề có vẻ kiêu căng chút nào.
Sau khi ra khỏi phủ Trần Quốc Công, Tô Hi thấy sắc trời không còn sớm nên không về Tô phủ mà nói với mẫu thân Ân thị một tiếng, rồi trực tiếp về phủ Tấn Vương. Lúc nàng về tới thì Vệ Phong còn chưa trở về, nàng đi trên con đường lát đá xanh về Vân Tân Trai, thấy đằng trước có hai người đang đi tới.
Bên trái là Nhị cô nương Vệ Chiêu Chiêu, bên phải là một phụ nhân ba mươi mấy tuổi, mặc áo bì giáp không tay màu vàng. Hai người họ như đang đi dạo quanh vườn, vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hoà hợp. Tô Hi đứng xa nên không thấy rõ diện mạo của phụ nhân đó, chỉ nhớ hình như chưa từng gặp bà ta. Sau khi về Vân Tân Trai, nàng kêu Ngân Li ra ngoài hỏi thăm thử.
Chỉ trong chốc lát, Ngân Li đã trở lại.
Thì ra vị phụ nhân đó chính là muội muội của Tấn Vương phi Viên thị, cũng chính là dì của Vệ Chiêu Chiêu.
Vệ Chiêu Chiêu đã đến tuổi lấy chồng rồi, nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của Viên thị thì chắc chắn không thể tìm chồng cho nàng ta được. Vệ Chiêu Chiêu cũng gấp gáp, nên mới mời dì ba tới phủ. Người dì ba ấy lấy tri phủ Thanh Châu – Đàm Thanh Thiên.
Tô Hi có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Chiêu Chiêu. Có điều Viên thị lấy chồng ở Thanh Châu, khoảng cách đến kinh thành mất cả mấy trăm dặm, bà ta cũng không quen biết giới phu nhân trong kinh thành, nếu nhờ bà ta tìm chồng thì chuyện hôn nhân cũng không thể nào tốt đẹp được.
Trừ khi nàng ta muốn lấy chồng ở Thanh Châu.
Tô Hi chống cằm. Nàng là đại tẩu của Vệ Chiêu Chiêu, những việc này nàng vốn có thể giúp được, có điều nàng nhớ tới nhiều lần Vệ Chiêu Chiêu châm chọc mình, nàng bĩu môi, hay là thôi đi. Nàng cũng là người thù dai lắm.
/149
|