Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoĐằng trước, Vệ Quý Thường đang chơi cờ với Hàn Bác Ngạn của phủ Văn Uyên Các đại học sĩ, Vệ Phong không tham gia.
Lúc cung nhân nói câu này thì đúng lúc Tô nhị gia Tô Chỉ đứng bên cạnh.
Tô Chỉ nghe vậy thì cau mày lại, nhìn sang phía cung nhân kia.
Vệ Phong đặt chén trà trên bàn đỏ, biểu cảm nghiêm túc, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cung nhân cụp đầu, nói: “Hình như là một nha hoàn bưng trà đi không vững, vô tình làm đổ lên người phu nhân ạ……”
Vệ Phong đứng lên: “Có nghiêm trọng không?”
Cung nhân ấp a ấp úng: “Tiểu nhân không hầu hạ bên cạnh nên không rõ lắm, Thế tử gia vẫn nên đích thân đến xem thử đi ạ.”
Vệ Phong lập tức đi ra khỏi lầu Tân Nhạn.
Tô Chỉ lo lắng cho muội muội Tô Hi nên cũng đi theo, người cung nhân kia bỗng cản hắn lại, khó xử nói: “Tô nhị gia, Bồng Doanh Điện là tẩm điện hậu cung, chỉ sợ ngài không tiện đi vào…..”
Tô Chỉ không thể không dừng bước. Vệ Phong ở đằng trước nghe được bỗng xoay người lại, thấy Tô Chỉ yên lặng đứng cách hắn vài bước. Nhưng trong hắn chỉ lo cho Tô Hi nên cũng không nói chuyện với Tô Chỉ mà chỉ nói: “Tô nhị ca cứ ở đây trước đi, để ta đi xem tình hình của Ấu Ấu thế nào.”
Tô Chỉ gật đầu, dừng một lúc rồi nói: “Nhớ chăm sóc Ấu Ấu.”
Bồng Doanh Điện ở bên cạnh Chiêu Dương Điện, cách lầu Tân Nhạn một đoạn. Vệ Phong cũng rất quen thuộc với đoạn đường này, đi xuyên qua một hành lang thật dài, ở đằng trước không xa là cổng chính của Bồng Doanh Điện.
Nhìn từ xa, cổng điện đóng chặt, ngoài cửa Lăng Hoa rỗng sơn đỏ không một bóng người. Bây giờ nữ quyến đều ở Ngự Hoa Viên, lúc nãy Vệ Phong mới tới thì thấy Hoàng Hậu nương nương dẫn nhóm nữ quyến đi ngắm hoa, vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi ở đây không có ai. Hắn hỏi cung nhân ở đằng sau: “Đã mời thái y chưa?”
Bước chân của cung nhân hơi khựng lại, may là gã đi sau Vệ Phong nên hắn không thấy được sự khác thường của gã, “Đã mời thái y rồi ạ, sẽ đến ngay thôi.”
Vệ Phong gật đầu, không nói thêm nữa.
Hắn nhanh chóng đi đến cạnh cửa rồi giơ tay gõ, gọi một tiếng “Ấu Ấu”.
Bên trong không có ai trả lời, nhưng thật ra hắn nghe được tiếng bước chân. Hình như là tiếng nha hoàn đang bận rộn.
Vệ Phong không do dự mà đẩy cửa đi vào.
*
Bên kia, Tô Hi đợi mãi cũng không thấy Phó Nghi về. Nước trà trên váy mã diện màu trắng của nàng đã khô, để lại từng mảng vàng sẫm, nhăn dúm cực kỳ xấu. Giày thêu mới của nàng khi nãy cũng bị bắn trúng, bây giờ vẫn còn chưa khô.
Tô Hi thích sạch, còn hơi có sự ám ảnh sạch sẽ, thường ngày đều chỉn chu gọn gàng, bây giờ bỗng luộm thuộc như vậy khiến nàng không thể chịu nổi.
Nàng cau mày, phủi lá trà Vũ Di trên váy mã diện xuống, cảm thấy cả người nhớp nháp, rất không thoải mái. Nàng hỏi Ngân Nhạn: “Phó Nghi còn chưa về sao? Đã đi lâu vậy rồi mà.”
Ngân Nhạn đi sang bên cạnh lấy một chiếc khăn sạch, thấm nước rồi lau đỡ vệt trà trên váy cho nàng, nói: “Tiểu thư đừng nói vội, để nô tỳ đi ra ngoài xem thử, ngài ở đây chờ một lát nhé.”
Tô Hi gật đầu, cầm lấy khăn trong tay Ngân Nhạn và nói: “Ta tự lau được rồi, ngươi đi xem thử xem.”
Ngân Nhạn bảo “vâng”, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Theo như quy định trong cung, xe ngựa bên ngoài không thể đi vào hậu cung, đằng trước sẽ có chỗ cho xe ngựa đậu riêng. Nếu Phó Nghi quay lại lấy xiêm y thì chắc phải ở chỗ chuồng ngựa. Ngân Nhạn hỏi đường xong thì lập tức đi về hướng đó, lúc bước ra Chiêu Dương Điên thì nàng ấy thấy hai người đứng cuối đường.
Một người là Dự Vương thế tử Vệ Uyên, người còn lại là Đại công tử phủ Lư Dương Hầu.
Hai người đang đứng đối diện với nhau.
Bởi vì đứng xa nên nàng ấy không nghe rõ hai người họ nói gì. Ngân Nhạn luôn tuân thủ nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì thế nàng ấy không đi về hướng đó. Huống hồ tiểu thư nhà mình còn đang đợi nàng ấy lấy xiêm y quay lại, nàng ấy cũng không dám trì hoãn mà đi đường vòng xa hơn.
Bên kia, Vệ Uyên đối diện với Lệ Diễn, hai con ngươi sâu thẳm, như vô tình liếc nhìn tay áo của Lệ Diễn, sâu xa nói: “Khi nãy vừa so tài bắn cung xong là Lệ công tử lập tức rời đi, sao vậy, ngay cả mũi tên mà Lệ công tử cũng không lấy được sao?”
Dáng người Lệ Diễn thẳng tắp, cảm xúc trên mặt được khống chế rất tốt, không hề gợn sóng. Bàn tay giấu trong áo của gã siết chặt lại. Thị vệ của Vệ Uyên xuống tay rất nặng, đêm hôm trước đã làm cánh tay của gã bị thương, để lại vết thương dài ba tấc, đến nay vẫn chưa lành hẳn.
Bởi vì vừa rồi kéo cung tên dùng quá sức nên miệng vết thương bị nứt ra và không ngừng chảy máu, cũng may hôm nay gã mặc xiêm y tối màu, mặc dù đã đẫm máu nhưng vẫn chưa bị phát hiện.
Lệ Diễn nói: “Dự Vương thế tử suy nghĩ nhiều rồi, Lệ mỗ chỉ đi thay quần áo mà thôi.”
Không thể không nói, Lệ Diễn đúng thật là bình tĩnh đến không lộ chút sơ hở nào cả, cho dù là Vệ Uyên cũng suýt nữa bị gã lừa.
Vệ Uyên khẽ cười nhưng ý cười không đến đáy mắt, hệt như tuyết mùa đông bị ánh trăng chiếu vào, tản ra ánh sáng trắng dày đặc. Y nói: “Ồ, là do ta suy nghĩ nhiều ư? Vậy lát có rảnh thì Lệ công tử lại đến so tài bắn cung với ta đi?”
Lệ Diễn hơi do dự, rồi gật đầu nói được, “Nếu Dự Vương thế tử không còn việc gì nữa thì Lệ mỗ xin cáo lui.”
Gã nói xong thì lướt ngang qua Vệ Uyên định rời đi.
Ở bên kia đang so tài bắn cung, không biết có ai bỗng bắn trật, ánh sáng bạc loé lên bên vai rồi bay về phía này. Tia sáng nhạt trong mắt Vệ Uyên chợt lập loè, không hề báo trước mà nắm lấy cánh tay phải của Lệ Diễn, kéo gã sang một bên rồi nói: “Lệ công tử cẩn thận.”
Chỗ Vệ Uyên vừa siết chặt tình cờ đúng là ngay miệng vết thương của Lệ Diễn, sức lực không nhẹ, còn ấn mạnh vào chỗ gã bị chảy máu.
Sắc mặt Lệ Diễn tái nhợt, khẽ cắn răng kìm nén tiếng kêu rên.
Mũi tên kia rơi xuống đằng sau cách Lệ Diễn vài bước chân, cho dù khi nãy gã không né thì chắc chắn mũi tên cũng không trúng gã được.
Người bắn cung bên kia chạy sang nhặt mũi tên, sau đó nói xin lỗi với Lệ Diễn và Vệ Uyên.
Vệ Uyên vẫn siết chặt cánh tay của Lệ Diễn không buông, trái lại còn càng nắm chặt hơn, trên mặt là nụ cười nhạt: “Lệ công tử không sao chứ? Sao sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm?”
Lệ Diễn gằn một tiếng ra từ trong cổ họng. Lúc sắp bật thốt ra miệng thì lại bị gã nuốt vào trong. Cánh tay phải của gã đã đau đến tê nhức, gần như không còn cảm giác gì nữa. Trán gã lấm tấm mồ hôi, hồi lâu không nói được câu nào.
Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng xuân hàn se lạnh, tuyệt đối không đến mức phải đổ mồ hôi.
Vệ Uyên phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm, sắc mặt càng thêm nặng nề, tận sâu trong đáy mắt là mây đen dày đặc, hệt như cất giấu một cơn bão.
Hai người cứ giằng co như thế, không ai cử động. Tận cho đến khi Lệ Diễn lùi về sau, giọng nói khàn đặc, hơi yếu ớt nói: “Lệ mỗ không sao, cảm ơn Dự Vương thế tử đã quan tâm, cáo từ.” Gã nói xong thì rút tay mình ra rồi đi về hướng bên kia.
Sau khi Lệ Diễn rời khỏi, Vệ Uyên cụp mắt, mở bàn tay ra rồi nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình.
Lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi, vết máu lốm đốm.
Tay phải bị thương, đợt săn bắt mùa xuân kia gã đúng lúc cũng ở lại Kinh Thành, ngay cả vóc dáng cũng khá giống người đêm đó Trần Cần nhìn thấy. Vệ Uyên khẽ khép lòng bàn tay lại, siết chặt đến khi kêu một tiếng “rắc”.
Vì để chứng minh suy đoán của mình mà khi nãy y đã sai Trần Cần nhanh chóng đi điều tra một việc, ngày Phó Nghi đến chùa Đại Từ dâng hương thì Lệ Diễn cũng đúng lúc ra ngoài.
Ngoại trừ việc này, trước khi Phó Nghi đến phủ Dự Vương thì phủ Lư Dương Hầu từng cầu thân với phủ Khánh Quốc Công, có điều phủ Khánh Quốc Công không đồng ý.
Chuyện này cũng không phá huỷ mối quan hệ giữa hai nhà, Lệ gia và Phó gia vẫn là bà con, quan hệ vẫn rất tốt.
Lệ Diễn và Phó Nghi là biểu ca biểu muội thân thiết, lớn lên với nhau từ nhỏ, nói đến tình cảm thì tất nhiên không cần phải bàn cãi nữa.
Gân xanh trên mu bàn tay của Vệ Uyên nổi lên, sắc mặt rất khó coi.
……Đôi nam nữ dâm loạn này! Đợi sau khi địa vị của y vững chắc, nhất định sẽ không tha cho hai người bọn họ!
Nếu không phải Phó Nghi nói với y là có cách đối phó với Vệ Phong thì y tuyệt đối không có khả năng để nàng ta sống tới bây giờ.
Nhưng không biết bên Phó Nghi có thành không? Khi nãy y thấy một cung nhân gọi Vệ Phong đi, chắc là cũng đã đến nơi rồi. Có điều Vệ Phong không phải là người dễ mắc mưu, vì để giữa chừng không xảy ra trục trặc, Vệ Uyên xoay người đi về phía Bồng Doanh Điện, định đích thân qua xem thử.
*
Chiêu Dương Điện. Tô Hi ngồi chờ mãi mà không thấy Phó Nghi quay lại, ngay cả Ngân Nhạn cũng không biết đã đi đến đâu rồi.
Nàng mím môi, trong lòng bỗng dưng bất an, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy. Nàng xách làn váy, đang định bất chấp vệt trà trên váy mà đi ra ngoài, bỗng thấy Ngân Nhạn đang đi từ ngoài vào, đến trước mặt nàng và nói: “Tiểu thư.”
Tô Hi hỏi: “Sao, có thấy Phó Nghi không?”
Ngân Nhạn lắc đầu, nói: “Nô tỳ tìm một vòng rồi mà không thấy bóng dáng của Dự Vương thế tử phu nhân đâu. Nô tỳ hỏi cung nhân gần chuồng ngựa nhưng bọn họ cũng bảo không thấy Dự Vương thế tử phu nhân đến đó.
Tô Hi khẽ cau mày. Không phải Phó Nghi bảo quay lại xe ngựa lấy xiêm y sao? Nếu nàng ta không đến chuồng ngựa, vậy thì đi đâu? Tô Hi bỗng có một linh cảm không tốt lắm, Phó Nghi lừa nàng ở lại đây lâu như vậy mà muốn làm gì? Nàng cũng không kịp nghĩ mà vội vàng chạy ra hỏi Chiêu Dương Điện, hỏi cung tì ngoài điện: “Khi nãy Dự Vương thế tử phu nhân đi hướng nào?”
Cung tì chỉ về một hướng. Tô Hi nhanh chóng chạy đến đó, trước đó không xa chính là Bồng Doanh Điện, hoàn toàn ngược đường với lại chuồng ngựa. Tại sao Phó Nghi lại đến đây?
Trên hành lang có một cung tì mặc xiêm y màu hồng phấn đang đi đến, vừa nhìn thấy Tô Hi thì chợt sững sờ, sau đó khẽ “A” lên một tiếng.
Tô Hi cũng không để ý đến nàng ta, nhưng bỗng nghe nàng ta thì thầm: “Chẳng phải Tấn Vương thế tử phu nhân ở Bồng Doanh Điện sao?”
Tô Hi chợt dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, “Ngươi nói cái gì?”
Cung tì kia khom lưng hành lễ với Tô Hi, cung kính nói: “Bẩm phu nhân, khi nãy nô tỳ nghe bảo là người bị phỏng, đang nghỉ ngơi ở Bồng Doanh Điện. Tấn Vương thế tử còn đến xem người nữa mà.”
Tô Hi nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý định của Phó Nghi rồi. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, vội nắm làn váy, nhanh chóng đi đến Bồng Doanh Điện.
Vệ Phong sẽ không thật sự đến xem nàng chứ? Phó Nghi cũng ở Bồng Doanh Điện sao? Nàng ta muốn làm gì Vệ Phong?
Mặc kệ là gì thì chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tô Hi vừa sốt ruột vừa tức Phó Nghi đến ê răng. Bây giờ nàng mới hiểu ra, lúc nãy nàng bị đổ nước trà không phải là tai nạn mà là Phó Nghi cố tình. Nàng ta thật to gan, trong cung mà cũng dám làm ra mấy chuyện xấu đó…….
Đằng trước chính là Bồng Doanh Điện, bên ngoài không có nha hoàn lại càng khiến Tô Hi hoảng sợ. Nàng gần như là chạy lao tới, Ngân Nhạn đằng sau không ngừng kêu lên bảo nàng chú ý thai nhi. Nhưng nàng cũng không quan tâm mà đi đến trước rồi chợt đẩy cửa Lăng Hoa ra ——
Lúc cung nhân nói câu này thì đúng lúc Tô nhị gia Tô Chỉ đứng bên cạnh.
Tô Chỉ nghe vậy thì cau mày lại, nhìn sang phía cung nhân kia.
Vệ Phong đặt chén trà trên bàn đỏ, biểu cảm nghiêm túc, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cung nhân cụp đầu, nói: “Hình như là một nha hoàn bưng trà đi không vững, vô tình làm đổ lên người phu nhân ạ……”
Vệ Phong đứng lên: “Có nghiêm trọng không?”
Cung nhân ấp a ấp úng: “Tiểu nhân không hầu hạ bên cạnh nên không rõ lắm, Thế tử gia vẫn nên đích thân đến xem thử đi ạ.”
Vệ Phong lập tức đi ra khỏi lầu Tân Nhạn.
Tô Chỉ lo lắng cho muội muội Tô Hi nên cũng đi theo, người cung nhân kia bỗng cản hắn lại, khó xử nói: “Tô nhị gia, Bồng Doanh Điện là tẩm điện hậu cung, chỉ sợ ngài không tiện đi vào…..”
Tô Chỉ không thể không dừng bước. Vệ Phong ở đằng trước nghe được bỗng xoay người lại, thấy Tô Chỉ yên lặng đứng cách hắn vài bước. Nhưng trong hắn chỉ lo cho Tô Hi nên cũng không nói chuyện với Tô Chỉ mà chỉ nói: “Tô nhị ca cứ ở đây trước đi, để ta đi xem tình hình của Ấu Ấu thế nào.”
Tô Chỉ gật đầu, dừng một lúc rồi nói: “Nhớ chăm sóc Ấu Ấu.”
Bồng Doanh Điện ở bên cạnh Chiêu Dương Điện, cách lầu Tân Nhạn một đoạn. Vệ Phong cũng rất quen thuộc với đoạn đường này, đi xuyên qua một hành lang thật dài, ở đằng trước không xa là cổng chính của Bồng Doanh Điện.
Nhìn từ xa, cổng điện đóng chặt, ngoài cửa Lăng Hoa rỗng sơn đỏ không một bóng người. Bây giờ nữ quyến đều ở Ngự Hoa Viên, lúc nãy Vệ Phong mới tới thì thấy Hoàng Hậu nương nương dẫn nhóm nữ quyến đi ngắm hoa, vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi ở đây không có ai. Hắn hỏi cung nhân ở đằng sau: “Đã mời thái y chưa?”
Bước chân của cung nhân hơi khựng lại, may là gã đi sau Vệ Phong nên hắn không thấy được sự khác thường của gã, “Đã mời thái y rồi ạ, sẽ đến ngay thôi.”
Vệ Phong gật đầu, không nói thêm nữa.
Hắn nhanh chóng đi đến cạnh cửa rồi giơ tay gõ, gọi một tiếng “Ấu Ấu”.
Bên trong không có ai trả lời, nhưng thật ra hắn nghe được tiếng bước chân. Hình như là tiếng nha hoàn đang bận rộn.
Vệ Phong không do dự mà đẩy cửa đi vào.
*
Bên kia, Tô Hi đợi mãi cũng không thấy Phó Nghi về. Nước trà trên váy mã diện màu trắng của nàng đã khô, để lại từng mảng vàng sẫm, nhăn dúm cực kỳ xấu. Giày thêu mới của nàng khi nãy cũng bị bắn trúng, bây giờ vẫn còn chưa khô.
Tô Hi thích sạch, còn hơi có sự ám ảnh sạch sẽ, thường ngày đều chỉn chu gọn gàng, bây giờ bỗng luộm thuộc như vậy khiến nàng không thể chịu nổi.
Nàng cau mày, phủi lá trà Vũ Di trên váy mã diện xuống, cảm thấy cả người nhớp nháp, rất không thoải mái. Nàng hỏi Ngân Nhạn: “Phó Nghi còn chưa về sao? Đã đi lâu vậy rồi mà.”
Ngân Nhạn đi sang bên cạnh lấy một chiếc khăn sạch, thấm nước rồi lau đỡ vệt trà trên váy cho nàng, nói: “Tiểu thư đừng nói vội, để nô tỳ đi ra ngoài xem thử, ngài ở đây chờ một lát nhé.”
Tô Hi gật đầu, cầm lấy khăn trong tay Ngân Nhạn và nói: “Ta tự lau được rồi, ngươi đi xem thử xem.”
Ngân Nhạn bảo “vâng”, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Theo như quy định trong cung, xe ngựa bên ngoài không thể đi vào hậu cung, đằng trước sẽ có chỗ cho xe ngựa đậu riêng. Nếu Phó Nghi quay lại lấy xiêm y thì chắc phải ở chỗ chuồng ngựa. Ngân Nhạn hỏi đường xong thì lập tức đi về hướng đó, lúc bước ra Chiêu Dương Điên thì nàng ấy thấy hai người đứng cuối đường.
Một người là Dự Vương thế tử Vệ Uyên, người còn lại là Đại công tử phủ Lư Dương Hầu.
Hai người đang đứng đối diện với nhau.
Bởi vì đứng xa nên nàng ấy không nghe rõ hai người họ nói gì. Ngân Nhạn luôn tuân thủ nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì thế nàng ấy không đi về hướng đó. Huống hồ tiểu thư nhà mình còn đang đợi nàng ấy lấy xiêm y quay lại, nàng ấy cũng không dám trì hoãn mà đi đường vòng xa hơn.
Bên kia, Vệ Uyên đối diện với Lệ Diễn, hai con ngươi sâu thẳm, như vô tình liếc nhìn tay áo của Lệ Diễn, sâu xa nói: “Khi nãy vừa so tài bắn cung xong là Lệ công tử lập tức rời đi, sao vậy, ngay cả mũi tên mà Lệ công tử cũng không lấy được sao?”
Dáng người Lệ Diễn thẳng tắp, cảm xúc trên mặt được khống chế rất tốt, không hề gợn sóng. Bàn tay giấu trong áo của gã siết chặt lại. Thị vệ của Vệ Uyên xuống tay rất nặng, đêm hôm trước đã làm cánh tay của gã bị thương, để lại vết thương dài ba tấc, đến nay vẫn chưa lành hẳn.
Bởi vì vừa rồi kéo cung tên dùng quá sức nên miệng vết thương bị nứt ra và không ngừng chảy máu, cũng may hôm nay gã mặc xiêm y tối màu, mặc dù đã đẫm máu nhưng vẫn chưa bị phát hiện.
Lệ Diễn nói: “Dự Vương thế tử suy nghĩ nhiều rồi, Lệ mỗ chỉ đi thay quần áo mà thôi.”
Không thể không nói, Lệ Diễn đúng thật là bình tĩnh đến không lộ chút sơ hở nào cả, cho dù là Vệ Uyên cũng suýt nữa bị gã lừa.
Vệ Uyên khẽ cười nhưng ý cười không đến đáy mắt, hệt như tuyết mùa đông bị ánh trăng chiếu vào, tản ra ánh sáng trắng dày đặc. Y nói: “Ồ, là do ta suy nghĩ nhiều ư? Vậy lát có rảnh thì Lệ công tử lại đến so tài bắn cung với ta đi?”
Lệ Diễn hơi do dự, rồi gật đầu nói được, “Nếu Dự Vương thế tử không còn việc gì nữa thì Lệ mỗ xin cáo lui.”
Gã nói xong thì lướt ngang qua Vệ Uyên định rời đi.
Ở bên kia đang so tài bắn cung, không biết có ai bỗng bắn trật, ánh sáng bạc loé lên bên vai rồi bay về phía này. Tia sáng nhạt trong mắt Vệ Uyên chợt lập loè, không hề báo trước mà nắm lấy cánh tay phải của Lệ Diễn, kéo gã sang một bên rồi nói: “Lệ công tử cẩn thận.”
Chỗ Vệ Uyên vừa siết chặt tình cờ đúng là ngay miệng vết thương của Lệ Diễn, sức lực không nhẹ, còn ấn mạnh vào chỗ gã bị chảy máu.
Sắc mặt Lệ Diễn tái nhợt, khẽ cắn răng kìm nén tiếng kêu rên.
Mũi tên kia rơi xuống đằng sau cách Lệ Diễn vài bước chân, cho dù khi nãy gã không né thì chắc chắn mũi tên cũng không trúng gã được.
Người bắn cung bên kia chạy sang nhặt mũi tên, sau đó nói xin lỗi với Lệ Diễn và Vệ Uyên.
Vệ Uyên vẫn siết chặt cánh tay của Lệ Diễn không buông, trái lại còn càng nắm chặt hơn, trên mặt là nụ cười nhạt: “Lệ công tử không sao chứ? Sao sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm?”
Lệ Diễn gằn một tiếng ra từ trong cổ họng. Lúc sắp bật thốt ra miệng thì lại bị gã nuốt vào trong. Cánh tay phải của gã đã đau đến tê nhức, gần như không còn cảm giác gì nữa. Trán gã lấm tấm mồ hôi, hồi lâu không nói được câu nào.
Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng xuân hàn se lạnh, tuyệt đối không đến mức phải đổ mồ hôi.
Vệ Uyên phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm, sắc mặt càng thêm nặng nề, tận sâu trong đáy mắt là mây đen dày đặc, hệt như cất giấu một cơn bão.
Hai người cứ giằng co như thế, không ai cử động. Tận cho đến khi Lệ Diễn lùi về sau, giọng nói khàn đặc, hơi yếu ớt nói: “Lệ mỗ không sao, cảm ơn Dự Vương thế tử đã quan tâm, cáo từ.” Gã nói xong thì rút tay mình ra rồi đi về hướng bên kia.
Sau khi Lệ Diễn rời khỏi, Vệ Uyên cụp mắt, mở bàn tay ra rồi nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình.
Lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi, vết máu lốm đốm.
Tay phải bị thương, đợt săn bắt mùa xuân kia gã đúng lúc cũng ở lại Kinh Thành, ngay cả vóc dáng cũng khá giống người đêm đó Trần Cần nhìn thấy. Vệ Uyên khẽ khép lòng bàn tay lại, siết chặt đến khi kêu một tiếng “rắc”.
Vì để chứng minh suy đoán của mình mà khi nãy y đã sai Trần Cần nhanh chóng đi điều tra một việc, ngày Phó Nghi đến chùa Đại Từ dâng hương thì Lệ Diễn cũng đúng lúc ra ngoài.
Ngoại trừ việc này, trước khi Phó Nghi đến phủ Dự Vương thì phủ Lư Dương Hầu từng cầu thân với phủ Khánh Quốc Công, có điều phủ Khánh Quốc Công không đồng ý.
Chuyện này cũng không phá huỷ mối quan hệ giữa hai nhà, Lệ gia và Phó gia vẫn là bà con, quan hệ vẫn rất tốt.
Lệ Diễn và Phó Nghi là biểu ca biểu muội thân thiết, lớn lên với nhau từ nhỏ, nói đến tình cảm thì tất nhiên không cần phải bàn cãi nữa.
Gân xanh trên mu bàn tay của Vệ Uyên nổi lên, sắc mặt rất khó coi.
……Đôi nam nữ dâm loạn này! Đợi sau khi địa vị của y vững chắc, nhất định sẽ không tha cho hai người bọn họ!
Nếu không phải Phó Nghi nói với y là có cách đối phó với Vệ Phong thì y tuyệt đối không có khả năng để nàng ta sống tới bây giờ.
Nhưng không biết bên Phó Nghi có thành không? Khi nãy y thấy một cung nhân gọi Vệ Phong đi, chắc là cũng đã đến nơi rồi. Có điều Vệ Phong không phải là người dễ mắc mưu, vì để giữa chừng không xảy ra trục trặc, Vệ Uyên xoay người đi về phía Bồng Doanh Điện, định đích thân qua xem thử.
*
Chiêu Dương Điện. Tô Hi ngồi chờ mãi mà không thấy Phó Nghi quay lại, ngay cả Ngân Nhạn cũng không biết đã đi đến đâu rồi.
Nàng mím môi, trong lòng bỗng dưng bất an, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy. Nàng xách làn váy, đang định bất chấp vệt trà trên váy mà đi ra ngoài, bỗng thấy Ngân Nhạn đang đi từ ngoài vào, đến trước mặt nàng và nói: “Tiểu thư.”
Tô Hi hỏi: “Sao, có thấy Phó Nghi không?”
Ngân Nhạn lắc đầu, nói: “Nô tỳ tìm một vòng rồi mà không thấy bóng dáng của Dự Vương thế tử phu nhân đâu. Nô tỳ hỏi cung nhân gần chuồng ngựa nhưng bọn họ cũng bảo không thấy Dự Vương thế tử phu nhân đến đó.
Tô Hi khẽ cau mày. Không phải Phó Nghi bảo quay lại xe ngựa lấy xiêm y sao? Nếu nàng ta không đến chuồng ngựa, vậy thì đi đâu? Tô Hi bỗng có một linh cảm không tốt lắm, Phó Nghi lừa nàng ở lại đây lâu như vậy mà muốn làm gì? Nàng cũng không kịp nghĩ mà vội vàng chạy ra hỏi Chiêu Dương Điện, hỏi cung tì ngoài điện: “Khi nãy Dự Vương thế tử phu nhân đi hướng nào?”
Cung tì chỉ về một hướng. Tô Hi nhanh chóng chạy đến đó, trước đó không xa chính là Bồng Doanh Điện, hoàn toàn ngược đường với lại chuồng ngựa. Tại sao Phó Nghi lại đến đây?
Trên hành lang có một cung tì mặc xiêm y màu hồng phấn đang đi đến, vừa nhìn thấy Tô Hi thì chợt sững sờ, sau đó khẽ “A” lên một tiếng.
Tô Hi cũng không để ý đến nàng ta, nhưng bỗng nghe nàng ta thì thầm: “Chẳng phải Tấn Vương thế tử phu nhân ở Bồng Doanh Điện sao?”
Tô Hi chợt dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, “Ngươi nói cái gì?”
Cung tì kia khom lưng hành lễ với Tô Hi, cung kính nói: “Bẩm phu nhân, khi nãy nô tỳ nghe bảo là người bị phỏng, đang nghỉ ngơi ở Bồng Doanh Điện. Tấn Vương thế tử còn đến xem người nữa mà.”
Tô Hi nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý định của Phó Nghi rồi. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, vội nắm làn váy, nhanh chóng đi đến Bồng Doanh Điện.
Vệ Phong sẽ không thật sự đến xem nàng chứ? Phó Nghi cũng ở Bồng Doanh Điện sao? Nàng ta muốn làm gì Vệ Phong?
Mặc kệ là gì thì chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tô Hi vừa sốt ruột vừa tức Phó Nghi đến ê răng. Bây giờ nàng mới hiểu ra, lúc nãy nàng bị đổ nước trà không phải là tai nạn mà là Phó Nghi cố tình. Nàng ta thật to gan, trong cung mà cũng dám làm ra mấy chuyện xấu đó…….
Đằng trước chính là Bồng Doanh Điện, bên ngoài không có nha hoàn lại càng khiến Tô Hi hoảng sợ. Nàng gần như là chạy lao tới, Ngân Nhạn đằng sau không ngừng kêu lên bảo nàng chú ý thai nhi. Nhưng nàng cũng không quan tâm mà đi đến trước rồi chợt đẩy cửa Lăng Hoa ra ——
/149
|