Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoSau khi thánh chỉ ban xuống, Tô Hi và Vệ Phong vào cung một chuyến để sửa ngọc phả (1), sau đó chính thức bái kiến Đế Hậu. Lưu Hoàng Hậu tặng Tô Hi một chiếc vòng tay tứ long hí châu trám vàng (2), lời nói thân thiết gần gũi, cũng không tỏ vẻ cao cao tại thượng. Có lẽ vì Vệ Quý Thường chưa cưới vợ nên Hoàng Hậu đối xử với nàng hệt như con dâu vậy, kéo tay nàng nói về việc nhà hồi lâu, tận đến khi chiều hôm buông xuống thì mới thả nàng về.
(1) sách ghi chép thế thứ (thứ tự thế hệ) dòng họ của hoàng tộc.
Bên kia, Chiêu Nguyên Đế cũng có chuyện muốn nói với Vệ Phong.
Lúc Tô Hi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện, đúng lúc Vệ Phong cũng từ Ngự Thư Phòng đến đón nàng. Tô Hi đi bước nhỏ, bỏ tay vào trong tay áo nắm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ ngửa lên và hỏi: “Bệ hạ nói với chàng chuyện gì vậy?”
Vệ Phong nhéo lòng bàn tay của nàng, mỗi lần thấy nàng ôm cái bụng to tướng bước đi thì trong lòng hắn đều sợ hãi, “Bệ hạ hỏi ta có muốn dọn đến Đông Cung không.” Hắn nói xogn thì dừng lại một lát, nhìn cô nương bên cạnh, thấy nàng trông mong nhìn mình thì khẽ cười, nói tiếp: “Ta bảo nàng có thai, chỉ sợ chuyển tới chuyển lui không tiện nên tạm thời hoãn lại.”
Tô Hi âm thầm thở phào. Tuy trong cung rất tốt nhưng tóm lại cũng không tự do như bên ngoài, ở lâu quá cũng rất tẻ nhạt. Hôm nay nàng chỉ nói chuyện với Hoàng Hậu một lát thôi mà đã cảm thấy bị bó buộc rồi. May là chỉ có một lát thế thôi, nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Vệ Phong nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng, sao mà không biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn khều chiếc mũi thẳng của nàng một cái, “Mới có nhiêu đây thôi mà nàng đã chán ghét rồi, sau này làm Hoàng Hậu thì thế nào đây?”
Trong lòng Tô Hi nao nao. Nàng đúng là đã quên chuyện này, sau này Vệ Phong lên ngôi thì chẳng phải ngày nào nàng cũng phải ở trong cung sao? Có lẽ tất cả đều là lẽ đương nhiên nhưng nàng lại quên tính cả bản thân mình vào. Có điều nàng nhanh chóng hoàn hồn, ôm cánh tay của Vệ Phong, nhấp môi: “Chuyện đó đâu có giống.”
Vệ Phong bình tĩnh “Ồ” một tiếng, thong thả hỏi: “Sao không giống?”
Tô Hi suy nghĩ một lát, lặng lẽ thả lỏng tay Vệ Phong ra, sau đó che khuôn mặt nhỏ của mình lại, lo hắn sẽ nhéo mình nữa: “Đình Chu biểu ca đã nghe qua câu này chưa?”
Vệ Phong ngước mắt: “Câu nào cơ?”
Tô Hi chớp mắt, nghiêm túc nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó đó.”
Quả nhiên, Vệ thế tử trầm mặt, lại không nhịn được mà bật cười to, phải dạy dỗ cô nương này mới được, bèn vẫy tay rồi nói: “Ấu Ấu, nàng qua đây.”
Tô Hi lắc đầu như trống bỏi, cũng rất khôn khéo: “Đừng mà.”
Vệ Phong hỏi: “Nàng nói ai là gà, ai là chó hả?”
Hai tròng đen trong mắt Tô Hi xoay tròn, nàng không trả lời mà giải thích: “Ý của thiếp là chàng ở đâu thì thiếp sẽ ở đó đó.”
Chỉ biết nói mấy lời ngon ngọt là giỏi. Nhưng mà Vệ thế tử lại thích thế mới chết, hắn nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng rồi kéo nàng đến trước mặt, sau đó cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi của nàng, vui vẻ nói: “Chứ không nàng còn muốn đi đâu nữa hả?”
Tô Hi đẩy hắn ra, hờn dỗi nói: “Chỗ này là hoàng cung đó.”
Vệ thế tử vẫn tỉnh bơ, “Trong Hoàng cung thì không thể hôn tức phụ của mình sao?”
Tô Hi đã chứng kiến da mặt dày của hắn. Nàng cũng không nói lại hắn, cũng may sắp ra tới cổng lớn của Hoàng cung, xung quanh không có ai cả. Tô Hi liếc Vệ Phong một cái, nhanh chóng kéo hắn đi ra ngoài, đỡ khiến người ta phải chê cười.
*
Bên phía phủ Dự Vương.
Sau khi tin lập trữ truyền tới, Vệ Uyên sa sầm mặt mày ngồi một mình trong thư phòng. Bầu không khí trong phòng áp lực và yên lặng đến đáng sợ, ai cũng không dám bước lên rước hoạ vào người, sợ lỡ như không cẩn thận sẽ bị y giận cá chém thớt.
Chợt nghe trong phòng vang lên một tiếng thật to. Hạ nhân bên ngoài thư phòng giật bắn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt đối phương.
Nhưng chuyện này còn chưa phải là hết.
Vệ Uyên đá lăn cái bàn gỗ tử đàn, sau đó lại đập phá hết mọi thứ trên Đa Bảo Các (2), sắc mặt tối sầm đến độ có thể nhỏ mực ra luôn.
(2) Đa Bảo Các: là tên của loại tủ dành riêng cho việc trưng bày đồ cổ. Nó là một loại đồ nội thất rất phổ biến chỉ xuất hiện vào thời nhà Thanh (hình minh hoạ bên dưới).
Nhưng lại có người không sợ chết. Trắc thất Bạch thị vừa nghe nói tâm trạng của Vệ Uyên không tốt nên làm mấy món điểm tâm thơm ngon bỏ vào trong hộ đồ ăn hoạ tiết cành hoa sen quấn nhau, mang tới cho hắn. Nàng ta có thân hình quyến rũ, bởi vì đã sinh hai đứa nên bộ ngực căng tròn, vóc dáng cân đối, vòng eo nhỏ nhắn hệt như chưa từng sinh con. Thường ngày Vệ Uyên hay đến viện của nàng ta nhất.
Bây giờ nàng ta đứng trước mặt Vệ Uyên, đặt hộp đồ ăn trên ghế thêu bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chuyện gì mà khiến Thế tử gia tức giận như vậy? Thiếp thân có làm mấy món điểm tâm, Thế tử gia nếm thử xem, xin người bớt giận, tức giận sẽ có hại cho thân thể đấy ạ.”
Lần trước Vệ Uyên vừa bỏ Phó Nghi, cộng thêm y rất cưng chiều nàng ta, vì thế nàng ta cho rằng bản thân có cơ thể lên chính thê, nên càng thêm ân cần chu đáo trước mặt Vệ Uyên.
Đáng tiếc lúc này nàng ta lại đụng vào họng súng. Tâm trạng Vệ Uyên không tốt nên chả thèm phản ứng nàng ta, chỉ ngồi trên ghế rồi lạnh lùng nói: “Cút.”
Bạch thị cũng chả có ánh mắt gì cả, Vệ Uyên đã nói rõ ràng như thế rồi mà nàng ta vẫn tự mở hộp rồi bày thức ăn ra, sau đó đưa một cái đĩa điểm tâm thơm ngon màu trắng sang, nói: “Đây là bánh hoa quế bột củ sen thiếp thân tự tay làm, ngày thường Thế tử gia thích nhất món này mà, thiếp thân còn cố ý làm nhiều thêm chút…..”
Nàng ta còn chưa dứt lời, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh băng của y. Vệ Uyên nói: “Ta bảo ngươi cút! Ngươi còn không nghe thấy sao?”
Bạch thị giật mình, bị y nhìn khiến trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn một mực nói: “Thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn…
Vệ Uyên duỗi tay bóp lấy cổ của nàng ta, trên mặt là mây đen, đầy uy hiếp nói: “Ta lặp lại lần nữa, không muốn chết thì cút ngay.”
Sắc mặt Bạch thị trắng bệch, chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng thế này của y bao giờ.
Chuyện lập trữ chưa được công khai, phụ nhân trong khuê phòng như Bạch thị tất nhiên không thể hiểu rõ nguyên nhân Vệ Uyên tức giận được. Nàng ta tránh khỏi tay của Vệ Uyên, toàn bộ điểm tâm đều bị lật đổ. Nàng ta không dám nói thêm câu gì mà sợ sệt hoảng hốt chạy ra khỏi thư phòng.
Đêm đó, Vệ Uyên ngồi suốt một đêm trong thư phòng.
Trong căn phòng chỉ có ngọn đèn dầu mờ ảo, không ai biết y ngồi trong đó suy nghĩ điều gì.
*
Sau khi lập trữ, tất cả nhìn như không có gì thay đổi, nhưng quan viên tới thăm hỏi phủ Tấn Vương nhiều hơn lúc trước một chút.
Chiêu Nguyên Đế ra lệnh cho Vệ Phong bắt đầu phụ chính, nhiều việc còn trực tiếp giao cho Vệ Phong xử lý. Chiêu Nguyên Đế đã lớn tuổi, cũng dần lực bất tòng tâm, cũng muốn thoái vị sớm chút để an hưởng tuổi già với Lưu Hoàng Hậu.
Tô Hi nhớ lại, hình như đầu năm sau là Chiêu Nguyên Đế sẽ thoái vị, không bao lâu nữa thì Vệ Phong sẽ thuận lợi đăng cơ.
Khi ấy với Tô Hi mà nói thì Vệ Phong chỉ là một biểu ca họ hàng xa, nàng vốn chưa từng để mắt đến hắn. Điều duy nhất có liên quan chính là ký ức không vui vẻ mấy lúc còn nhỏ. Ai biết sống lại lần nữa, người này lại trở thành phu quân của nàng.
Hơn nữa, lúc đó nàng đâu biết được rằng, Vệ thế tử ngoài mặt thì trăng sáng gió nhẹ mà bên trong lại “Ác liệt và xảo quyệt” đến thế……
Tô Hi còn đang phân tâm thì bỗng có một chiếc bánh bao đầy màu sắc nhào tới, ngọt ngào gọi: “Hi cô cô.”
Vệ Đức Âm ngửa gương mặt bầu bĩnh lên, nằm sấp trên đùi của Tô Hi, trông ngóng nhìn nàng, “Đức Âm muốn ra ngoài chơi, cô cô dẫn ta ra cung được không?”
Muốn nói có chuyện gì thay đổi thì đó chính là Tô Hi phải đi lại chăm chỉ hơn ở trong cung. Cứ cách hai ba ngày là nàng phải tới Chiêu Dương Điện thỉnh an Lưu Hoàng Hậu. Dù sao Vệ Phong cũng đã thành con thừa tự của Đế Hậu, nên cần phải làm tròn đạo hiếu. Đúng lúc Vệ Phong cũng vùi mặt trong cung từ sáng đến tối, nên sau khi Tô Hi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện thì thường sẽ đợi hắn một lúc, sau đó hai người cùng về phủ Tấn Vương.
Hôm nay là ngày thỉnh an. Lưu Hoàng Hậu nghe thấy Vệ Đức Âm xưng hô như vậy thì nhăn mày, nghiêm túc nói: “Đức Âm, con không thể gọi là ‘Hi cô cô’ mà phải gọi là ‘Hoàng tẩu’. Sau này nếu con còn gọi sai nữa thì mẫu hậu sẽ trừng phạt con đấy.”
Trước đây Lưu Hoàng Hậu cũng đã chú ý tới xưng hô của Vệ Đức Âm, có điều lúc đó Vệ Đức Âm còn nhỏ nên bà cũng không quan tâm lắm. Bây giờ Vệ Phong đã là con thừa tự của mình, vì thế bà không thể để con bé gọi sai nữa, cô cô và ca ca thì ra thể thống gì? Làm rối hết cả vai vế.
Vệ Đức Âm hơi chu miệng, thì thào: “Nhưng mà Bách Vũ ca ca gọi như vậy mà….”
Bây giờ Hoàng Hậu không dung túng cho con bé nữa, nói rõ ràng: “Đó là vì vai vế của con cao hơn Bách ca nhi, sau này không thể gọi là Bách Vũ ca ca nữa. Bách ca nhi gặp con thì phải gọi con một tiếng ‘cô cô’ mới đúng.”
Đầu óc Vệ Đức Âm nhất thời không nghĩ được, chớp đôi mắt to một lúc lâu, “Vậy con phải gọi Bách vũ ca ca là gì?”
Hoàng Hậu nương nương yên lặng trong giây lát rồi nói: “Cháu trai.”
Tô Hi không kìm được khẽ cười, sờ đầu nhỏ của Vệ Đức Âm. Khó tưởng tượng sau này Bách ca nhi gặp con bé có thể gọi nó là “cô cô” không đây.
Lúc này Vệ Đức Âm còn chưa hiểu rõ lắm ‘cháu trai’ nghĩa là gì, nó chỉ “à” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Tô Hi, ngoan ngoãn nói: “Hoàng tẩu.”
Bây giờ Hoàng Hậu mới vừa lòng. Tiếp đó Vệ Đức Âm quấn lấy đòi Tô Hi dẫn con bé ra cung, bảo là ra cung nhưng thật ra là đi gặp Tô Bách Vũ.
Đã lâu rồi Tô Bách Vũ chưa vào cùng nên Vệ Đức Âm nhớ thằng bé, cũng học theo: “Muội muốn tìm cháu trai Bách Vũ đi chơi.”
Tô Hi nín cười, nhìn Hoàng Hậu nương nương một cái, thấy bà không phản đối thì mới nói với Vệ Đức Âm: “Tháng sau là sinh nhật của Bách ca nhi, đến lúc đó tỷ sẽ dẫn muội đi tìm đệ ấy có được không?”
Vệ Đức Âm suy tư một hồi, tuy rằng cảm thấy thời gian có hơi lâu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau, có một lần Tô Hi đến Chiêu Dương Điện thỉnh an, đúng lúc gặp được Lữ Huệ Xu và phu nhân Lục thị của Uy Viễn tướng quân cũng có mặt. Lữ Huệ Xu và Vệ Quý Thường đã đính hôn, hôn kỳ đã xác định vào cuối năm nay, vì vậy Hoàng Hậu mời phu nhân phủ Uy Viễn tướng quân tới để bàn bạc hôn sự.
Tô Hi ngồi trên ghế hoa hồng, Lữ Huệ Xu ngồi đối diện. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Lữ Huệ Xu đính hôn, nàng ấy có hơi không tự nhiên, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn.
Tô Hi lặng lẽ chớp mắt nhìn nàng ta. Qua buổi trưa, khi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện, Lữ Huệ Xu mới thở phào nhẹ nhõm.
Phu nhân Uy Viễn tướng quân đi đằng trước. Tô Hi và nàng ấy đi ở đằng sau. Tô Hi nghiêng đầu nhìn nàng ấy cười.
Lữ Huệ Xu bị nàng ấy nhìn đến ngượng ngùng không thôi, cố ý hỏi: “Ấu Ấu, trên mặt tỷ có dính gì sao?”
Về hôn sự của nàng ấy và Vệ Quý Thường nói đến cũng là một hiểu lầm. Có một ngày Lưu Hoàng và phu nhân Uy Viễn tướng quân cùng đến chùa Minh Giác lễ Phật, mỗi người viết xuống ngày sinh tháng đẻ của Vệ Quý Thường và Lữ Huệ Xu, sau đó xin trụ trì Minh Không tính mệnh cho hai người.
Lúc gửi về thì vô tình đưa ngược, đúng lúc này lại phát hiện bát tự hai người rất hợp nhau, đều là quý nhân trong số mệnh của nhau, gặp nhau rồi thì sẽ thuận buồm xuôi gió, phu vinh thê quý. Sau khi trở về từ chùa Minh, Lưu Hoàng Hậu đều ghi nhớ chuyện này, còn sai người đến phủ Uy Viễn tướng quân hỏi thăm, sau khi biết được Lữ Huệ Xu chưa đính hôn thì càng thêm quyết định hai người là “Duyên trời tác hợp”.
Chẳng qua bởi vì tình trạng của Vệ Quý Thường nên Lưu Hoàng Hậu sợ Lữ gia không muốn, vì vậy nên muốn tìm hiểu suy nghĩ của Lữ gia trước.
Nói đến cũng trùng hợp, Lữ Huệ Xu và Vệ Quý Thường vừa mới đính hôn không bao lâu thì Uy Viễn tướng quân bỗng khoẻ lại sau nhiều năm bị bệnh phong thấp.
Điều này càng khiến Lục thị kiên định thêm với ý định kết thân.
Sau khi Tô Hi nghe xong thì không khỏi thổn thức, “Còn có chuyện kỳ diệu thế sao?”
Lữ Huệ Xu cười, không tin lắm: “Chắc do trùng hợp thôi, trên đời này làm gì có nhiều duyên phận trời định như thế.”
Tô Hi tò mò, “Xu tỷ tỷ không muốn lấy Đại hoàng tử sao?”
Lữ Huệ Xu suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải là muốn hay không. Mà tỷ chưa từng tiếp xúc với hắn, không biết hắn là người thế nào. Cứ quyết định hôn sự như thế làm tỷ có cảm thấy vội vàng quá.”
Hai người đang nói chuyện, vừa đi ra khỏi cổng lớn Khánh Hi Cung thì thấy hai người đang đi tới. Một người là Vệ Phong, người còn lại chính là Vệ Quý Thường. Vệ Phong mới ra khỏi Ngự Thư Phong, định đón Tô Hi về phủ. Trên đường đi thì gặp Vệ Quý Thường tới thăm Lưu Hoàng Hậu, vì vậy hai người mới đi cùng nhau.
Vệ Quý Thường ngước mắt nhìn về phía bên này, tầm mắt dừng trên người Lữ Huệ Xu, sau đó gật đầu cười.
Lữ Huệ Xu dừng bước, cô nương ngày thường không gò bó mà bây giờ lại có hơi mất tự nhiên, cong gối cúi người với y, nói: “Đại hoàng tử.”
Vệ Quý Thường giơ tay, khẽ đỡ nàng ấy dậy. Y không để cung nhân bên cạnh nói chuyện thay mình, mà chỉ lắc đầu ý bảo nàng không cần đa lễ.
Tô Hi đứng một bên, nhìn Lữ Huệ Xu rồi lại nhìn Vệ Quý Thường, ánh mắt băn khoăn nhìn hai người. Vệ Quý Thường nhẹ nhàng ít nói, luôn giữ bình tĩnh, mang lại một cảm giác lặng yên tươi mát.
Gương mặt của Lữ Huệ Xu xinh xắn, dáng vẻ hào phóng, nếu nói nàng ấy là hoa mai ngạo nghễ nở trong gió tuyết, thì Vệ Quý Thường chính là mảnh tuyết trắng xoá trên hoa mai, một người sinh đẹp sáng rực, còn một người thì yên lặng, thế nhưng lại rất xứng đôi.
Tô Hi còn chưa nhìn đủ thì đã bị Vệ Phong chào hỏi rồi kéo đi.
Lữ Huệ Xu theo bản năng hơi hé miệng, muốn gọi họ lại. Vệ Quý Thường tươi cười, cũng không cản lại.
Lúc ngồi trên xe, Tô Hi nhìn Vệ Phong đầy oán trách: “Đình Chu biểu ca, thiếp còn chưa nói tạm biệt với Xu tỷ tỷ mà, chàng kéo thiếp đi nhanh thế làm gì hả?”
Vệ Phong ngồi đối diện, cười nhạt nói: “Chẳng lẽ để nàng ở lại nhìn chằm chằm vào phu quân của người khác sao?”
Tô Hi lập tức mất chí khí, nói: “Thiếp thấy Đại hoàng tử không xứng đôi với Xu tỷ tỷ …..”
Vệ Phong cúi người, cong ngón tay búng nhẹ lên trán của cô và nói: “Nàng quan tâm chuyện của người khác quá nhỉ?”
Tô Hi lè lưỡi, không phản bác.
Quay lại phủ Tấn Vương, Vệ Phong không lập tức đến thư phòng mà ôm Tô Hi ngồi trên giường sát cửa sổ, kể về chuyện mấy thành trì ở biên giới bị đám người Tây Nhung tới quấy rối. Mấy bộ tộc phía Tây hợp tác với nhau, bao gồm họ Ô, Nghĩa Cừ và bộ tộc Cổn Nhung, có dấu hiệu không an phận lắm, làm phiền bá tánh ở biên quan không dám ra ngoài.
Lúc đầu Tô Hi nghe xong còn mơ màng, dần dần nàng cảm thấy không đúng lắm, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, “Rốt cuộc Đình Chu biểu ca muốn nói chuyện gì với thiếp?”
Vệ Phong thoáng khựng lại, ôm lấy vòng eo tròn vo của nàng, chầm chậm nói: “Ấu Ấu, Bệ hạ sai ta dẫn binh đến biên quan.”
Hoàng đế triều Đại Yến không chỉ phải có tài năng ngang trời dọc đất, mà còn phải có bản lĩnh hành quân đánh giặc. Sống an bình nghĩ đến ngày nguy hiểm, văn võ song toàn, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Chiêu Nguyên Đế với Vệ Phong.
Mấy bộ lạc ở phía Bắc kia đã làm phiền bá tánh biên quan mấy năm nay, Chiêu Nguyên Đế hi vọng Vệ Phong có thể nhân cơ hội này diệt trừ hậu hoạn luôn.
Tô Hi kinh ngạc, không ngờ Chiêu Nguyên Đế lại kêu Vệ Phong xuất chinh vào lúc này, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng đi bao lâu?”
Vệ Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Mấy bộ tộc đó rất yếu đuối, chắc là sẽ không lâu đâu, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Tô Hi mếu máo, có hơi tủi thân: “Nhưng bà đỡ bảo còn hai tháng nữa là thiếp sẽ sinh rồi.” Nàng không thể tưởng tượng nếu lúc nàng sinh con mà không có Vệ Phong bên cạnh. Nếu lỡ như sinh được hai nam hài, một mình nàng thì sẽ chẳng biết nên làm gì.
Vệ Phong tựa lên gương mặt nàng, cánh tay ôm nàng không tự chủ mà siết chặt.
Sao Vệ Phong không nghĩ tới chuyện này được chứ? Hôm nay khi Chiêu Nguyên Đế nói với hắn chuyện này, ban đầu hắn cũng từ chối, hi vọng có thể chờ thêm hai tháng, đợi khi Tô Hi sinh xong rồi hắn xuất chinh. Có điều Chiêu Nguyên Đế lại không để hắn có sự lựa chọn, nhìn hắn và nói: “Đình Chu, ngươi có biết lúc đầu tại sao trẫm không lập ngươi lên ngôi Thái Tử không?”
Năng lực của Vệ Phong cao hơn Vệ Uyên, đây là điều không thể nghi ngờ. Tuy là thế, Chiêu Nguyên Đế vẫn do dự giữa hai người một khoảng thời gian thật lâu.
Vệ Phong cụp mắt, không trả lời.
Chiêu Nguyên Đế nói: Bởi vì ngươi quá đặt nặng nhi nữ tình trường (4), đặt tất cả tâm tư vào trên người của một nữ nhân, vậy thì không thể làm nên chí lớn được.
(4) trong câu tục ngữ “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” = tình cảm của người phụ nữ thì tồn tại lâu, còn anh hùng thì chỉ trong chốc lát (nguồn Wikiquote).
Vệ Phong yên lặng, Chiêu Nguyên Đế tưởng hắn nghe lọt tai, ai ngờ một lát sau, hắn lại thong thả nói: “Nếu thần nhớ không nhầm thì lúc trước khi Bệ hạ phong Hoàng Hậu nương nương lên phượng vị thì cũng có rất nhiều quan viên trong triều phản đối.”
“Ngươi……” Chiêu Nguyên Đế vuốt chòm râu trừng mắt, không ngờ hắn lại trả đũa ông như thế.
Có điều cho dù Vệ Phong có nói thế nào thì Chiêu Nguyên Đế vẫn ra quyết định, sai hắn ngày hôm sau lập tức xuất phát từ cổng thành, đi đến biên quan.
Nếu trái lời đó là kháng chỉ.
Một ngày trước khi lên đường, Tô Hi tiễn Vệ Phong ra cổng phủ Tấn Vương. Vệ Phong cúi đầu, không quan tâm biết bao ánh mắt của đám võ tướng đằng sau mà giơ tay lên vuốt ve lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ trở lại trước khi nàng sinh.”
Nếu không phải vì Tô Hi có thai thì có nói gì hắn cũng nhất định đưa nàng đi theo.
Đôi mắt Tô Hi ươn ướt, cái mũi lại chua xót nhưng vẫn kìm nén không khóc, nàng không muốn để Vệ Phong lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, từ đây đến biên quan phải mất nửa tháng, tính cả đi lẫn về là một tháng, hơn nữa hắn còn phải bài binh bố trận, ra trận giết giặc, hai tháng vốn là không thể về kịp.
Nàng dặn dò: “Đình Chu biểu ca ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân, xiêm y của chàng thiếp để riêng trong cái thùng nhỏ màu đỏ đó, bên trong còn có một đôi giày, là lần trước thiếp may nhưng cứ quên đưa cho chàng…..” Tiểu cô nương nói rất nhiều, cuối cùng đôi mắt đỏ hoe, sau đó hung dữ nói: “Chàng không được bị thương đấy.”
Vệ Phong lo nếu còn chần chừ thì sẽ không đi được, bèn hôn lên môi nàng một cái, đứng đắn nói: “Đợi ta về.”
Mấy vạn binh lính ở bên ngoài thành chờ hắn xuất phát, Tô Hi cũng không dám làm chậm trễ hắn nữa.
Sau khi Vệ Phong đi, bởi vì Tấn Vương phi Viên thị và Vệ Chiêu Chiêu đều đã đến chùa Tĩnh Nguyên rồi, nên trong phủ cũng xem như yên ắng. Huống hồ bây giờ Tô Hi là chính thê của Thái Tử, cho dù Viên thị và Vệ Chiêu Chiêu có ở trong phủ thì cũng chẳng dám làm gì nàng. Cuộc sống của Tô Hi cũng xem như yên ổn.
*
Hôm nay là lần cuối cùng Tô Hi tới Chiêu Dương Điện. Lưu Hoàng Hậu thấy bụng nàng to, đi đường không tiện nên bảo nàng không cần phải vào cung thỉnh an trước khi sinh nữa,
Sau khi ra khỏi Chiêu Dương Điện, Tô Hi thấy một người đang đi tới.
Vệ Uyên mặc áo gấm màu tím sẫm, sắc mặt như thường, thấy Tô Hi thì cười nói: “Đệ muội.”
Tô Hi dừng bước, cong gối xuống và nói: “Gặp qua Dự Vương thế tử.”
Vệ Uyên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ Đình Chu đã là Thái Tử của một nước, đệ muội thấy ta thì không cần hành lễ, ta kham không nổi.”
Tô Hi không hề hấp tấp, ở bên Vệ Phong lâu rồi nên cách nói chuyện cũng giống hệt hắn, “Lớn nhỏ đều có thứ tự, Dự Vương thế tử là đường huynh của Đình Chu biểu ca, ta gặp tất nhiên phải hành lễ với huynh rồi.”
Vệ Uyên nhìn nàng. Thân thể nho nhỏ ôm theo cái bụng tròn trịa, nàng hơi cụp mắt, hai hàng lông mi dài hệt như cây quạt nhỏ, gương mặt xinh xắn, làn da trắng muốt. Tuy bụng đã nhô lên nhưng lại không phệ nệ như những phụ nhân khác, vẻ non nớt trong đôi mắt vẫn chưa tan hết mà đã phải làm nương rồi.
Cảnh tượng nàng bước chậm dưới tán cây hoa đào vẫn như mới hôm qua, chỉ chớp mắt một cái mà đã qua 4-5 năm. Nàng vẫn không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp động lòng người là thế, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Vệ Uyên nhìn nàng trong chốc lát, chợt cười rồi không nói gì nữa mà bước đi.
Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, nàng ra khỏi cung và lên xe ngựa về phủ.
Bên phía này, Vệ Uyên không đến Chiêu Dương Điện mà đến tẩm điện của Vệ Quý Thường.
Vệ Quý Thường bày một bàn cờ trong sân và đang chơi cờ một mình. Lúc hắn thấy Vệ Uyên tới thì thả quân cờ xuống, sau đó mời y ngồi rồi sai hạ nhân đi đun một ấm trà.
Vệ Uyên ngồi xuống đối diện bàn cờ, lướt qua ván cờ trên bàn, cười nói: “Đại hoàng tử đúng là có thú vui tao nhã.”
Vệ Quý Thường không nói gì, tuy không nghe thấy y nói gì nhưng vẫn có thể đọc hiểu khẩu ngữ môi. Hắn giơ tay lên hướng dẫn, hỏi Vệ Uyên có hứng thú chơi ván cờ này với mình hay không.
Vệ Uyên không hề lưỡng lự mà nói: “Rất vui được kính tiếp.”
Vì thế hai người cùng chơi cờ, Vệ Uyên cầm quân đen, Vệ Quý Thường cầm quân trắng, vô thức đã trôi qua nửa canh giờ. Vệ Uyên đặt quân cờ cuối cùng lên bàn cờ, quân trắng lập tức rơi vào đường cùng, bị quân đen vây quanh.
Vệ Quý Thường nhìn kỹ lại, sau đó đứng lên chắp tay, ý là “Thua một cách thuyết phục”.
Vệ Uyên nhướn mày, cũng không nói gì. Chỉ thấy y lấy một quân cờ trắng từ bình chờ của Vệ Quý Thường rồi đặt ở góc trái bên dưới bàn cờ. Thật kỳ diệu, quân trắng nay sống lại lần nữa, thậm chí có phần áp chế cả quân đen. Y ngước lên, đi thẳng vào vấn đề, “Đại hoàng tử cho rằng tài chơi cờ của ta thế nào?”
Vệ Quý Thường lại ngồi xuống, dùng ngón trỏ chấm nước trà bên cạnh, viết xuống hai chữ —- “Xuất sắc”.
Vệ Uyên kiêu ngạo cười, nói: “Quý Thường, ngươi cho rằng hoàn cảnh bây giờ của người có gì khác so với ván cờ này?”
Cung nhân xung quanh đã ý thức được điều gì nên đã lui xuống từ lâu. Bây giờ trong sân chỉ còn hai người. Vệ Quý Thường nghe Vệ Uyên nói xong thì vẻ mặt vẫn ung dung, không hề hoảng loạn mà yên lặng chờ y nói tiếp.
Vệ Uyên cũng không lòng vòng: “Bệ hạ lập Vệ Phong lên làm Thái Tử, ngươi thật sự cam tâm sao? Vốn vị trí kia phải thuộc về ngươi.”
Vệ Quý Thường không nói gì mà cụp mắt nhìn nước trà trong suốt trong cái chung trà màu xanh.
Có lẽ là hiểu tính cách của hắn, vì vậy Vệ Uyên cũng không sốt ruột mà cầm một quân cờ đen lên rồi đặt xuống, một lúc sau lại nói: “Vệ Phong cướp ngôi vị Hoàng đế của ngươi, sau này giang sơn không còn liên quan gì tới ngươi nữa, ta không tin ngươi lại cam tâm tình nguyện dâng hai tay nhường cho hắn.”
Quân đen và quân trắng đang giằng co, không ai nhường ai, rơi vào tình thế khốn cùng.
Vệ Quý Thường cầm quân trắng trong tay, mãi vẫn không tìm thấy đường đi.
Vệ Uyên thấy thế thì khẽ cười, “So với thua thảm hại thì chi bằng chúng ta hợp tác cướp lại. Giả như chuyện thành rồi thì ta sẽ chia cho ngươi nửa phía Nam, hai người bình đẳng, thế nào?”
Một giang sơn chia làm hai, đúng là cách làm của Vệ Uyên. Bởi vì y có đủ tự tin, sau khi giải quyết Vệ Phong thì y sẽ chia nửa lãnh thổ cho Vệ Quý Thường, nhưng sau đó y sẽ từ từ lấy lại.
Bây giờ y chỉ cần một lý do để khởi binh mà thôi.
Vệ Quý Thường nhìn bàn cờ, không biết là đang suy nghĩ câu nói của Vệ Uyên hay đang suy nghĩ làm cách nào để chơi ván cờ này.
Vệ Uyên cũng không ép buộc hắn mà bưng chung trà lên uống một hớp, sau đó đứng dậy và nói: “Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta đi trước.”
Sau khi Vệ Uyên đi rồi, Vệ Quý Thường ném quân trắng trong tay vào lại bình cờ. Không bao lâu sau, một cung nhân đi tới và hỏi: “Điện hạ, có cần dọn bàn cờ này không?”
Vệ Quý Thường suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
*
Chớp mắt một cái mà Vệ Phong đã đi hơn một tháng rồi.
Thời gian đến ngày sinh ngày càng gần, vì thế Tô Hi cũng càng thêm lo sợ bất an. Bụng của nàng ngày càng lớn, đi chưa được mấy bước mà đã thở hổn hển. Ngay cả Chu đại phu cũng đã xác định đây là sinh đôi rồi. Ân thị biết nàng đang sợ điều gì, mấy ngày trước còn dẫn nàng đến chùa Đại Từ lễ Phật, xin cho Tô Hi có thể bình an sinh được một nam một nữ.
Có điều lần này Tô Hi không dám xin sâm nữa, nàng an ủi bản thân rằng cứ thuận theo tự nhiên.
Cứ cách một khoảng thời gian là Vệ Phong sẽ gửi thư về, bên trên kể về cuộc sống nơi biên quan của hắn, cho dù có bận bịu cỡ nào thì hắn vẫn đúng hẹn gửi thư cho Tô Hi.
Tô Hi thỉnh thoảng cũng gửi cho hắn chút đồ, ví như túi tiền nàng thêu, đai lưng, giày vớ, dù sao nàng cũng rất rảnh rỗi. Ngoại trừ thêu đồ cho Vệ Phong thì nàng còn thêu rất nhiều đồ cho hai đứa con, như là đồ lót, mấy chiếc áo nhỏ linh tinh. Cứ như thế, khả năng thêu thùa của nàng cũng tiến bộ rất nhiều.
Thời tiết nhanh chóng trở nên oi bức, thời tiết khô nóng, mùa hè nắng nóng rất khó chịu.
Còn khoảng bảy tám ngày nữa là đến ngày sinh của Tô Hi. Ngày nào đằng sau nàng cũng có ba bốn bà đỡ, nghe bảo trước khi đi thì Vệ Phong đã sắp xếp sẵn rồi, khiến nàng cũng căng thẳng theo, không dám đi đâu mà chỉ dám loanh quanh trong viện.
Đêm đó, Tô Hi nhận được thư của Vệ Phong, trên thư viết rằng mấy bộc tộc Tây Nhung đã đầu hàng. Trong vài ngày tới, đợi sau khi giải quyết hết mấy chuyện vặt vẵn thì hắn có thể xuất phát về Kinh.
Bức thư này được viết nửa tháng trước rồi, nói cách khác, bây giờ Vệ Phong đang trên đường về sao?
Ngay lúc cả triều đang chuẩn bị chào đón Vệ Phong chiến thắng trở về, một ngày nọ, một đại thần bỗng dâng tấu thư, tố cáo Vệ Phong âm thầm liên lạc với thủ lĩnh của bộ tộc Cổn Nhung, nghi ngờ hắn thông đồng với địch bán nước.
(1) sách ghi chép thế thứ (thứ tự thế hệ) dòng họ của hoàng tộc.
Bên kia, Chiêu Nguyên Đế cũng có chuyện muốn nói với Vệ Phong.
Lúc Tô Hi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện, đúng lúc Vệ Phong cũng từ Ngự Thư Phòng đến đón nàng. Tô Hi đi bước nhỏ, bỏ tay vào trong tay áo nắm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ ngửa lên và hỏi: “Bệ hạ nói với chàng chuyện gì vậy?”
Vệ Phong nhéo lòng bàn tay của nàng, mỗi lần thấy nàng ôm cái bụng to tướng bước đi thì trong lòng hắn đều sợ hãi, “Bệ hạ hỏi ta có muốn dọn đến Đông Cung không.” Hắn nói xogn thì dừng lại một lát, nhìn cô nương bên cạnh, thấy nàng trông mong nhìn mình thì khẽ cười, nói tiếp: “Ta bảo nàng có thai, chỉ sợ chuyển tới chuyển lui không tiện nên tạm thời hoãn lại.”
Tô Hi âm thầm thở phào. Tuy trong cung rất tốt nhưng tóm lại cũng không tự do như bên ngoài, ở lâu quá cũng rất tẻ nhạt. Hôm nay nàng chỉ nói chuyện với Hoàng Hậu một lát thôi mà đã cảm thấy bị bó buộc rồi. May là chỉ có một lát thế thôi, nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Vệ Phong nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng, sao mà không biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn khều chiếc mũi thẳng của nàng một cái, “Mới có nhiêu đây thôi mà nàng đã chán ghét rồi, sau này làm Hoàng Hậu thì thế nào đây?”
Trong lòng Tô Hi nao nao. Nàng đúng là đã quên chuyện này, sau này Vệ Phong lên ngôi thì chẳng phải ngày nào nàng cũng phải ở trong cung sao? Có lẽ tất cả đều là lẽ đương nhiên nhưng nàng lại quên tính cả bản thân mình vào. Có điều nàng nhanh chóng hoàn hồn, ôm cánh tay của Vệ Phong, nhấp môi: “Chuyện đó đâu có giống.”
Vệ Phong bình tĩnh “Ồ” một tiếng, thong thả hỏi: “Sao không giống?”
Tô Hi suy nghĩ một lát, lặng lẽ thả lỏng tay Vệ Phong ra, sau đó che khuôn mặt nhỏ của mình lại, lo hắn sẽ nhéo mình nữa: “Đình Chu biểu ca đã nghe qua câu này chưa?”
Vệ Phong ngước mắt: “Câu nào cơ?”
Tô Hi chớp mắt, nghiêm túc nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó đó.”
Quả nhiên, Vệ thế tử trầm mặt, lại không nhịn được mà bật cười to, phải dạy dỗ cô nương này mới được, bèn vẫy tay rồi nói: “Ấu Ấu, nàng qua đây.”
Tô Hi lắc đầu như trống bỏi, cũng rất khôn khéo: “Đừng mà.”
Vệ Phong hỏi: “Nàng nói ai là gà, ai là chó hả?”
Hai tròng đen trong mắt Tô Hi xoay tròn, nàng không trả lời mà giải thích: “Ý của thiếp là chàng ở đâu thì thiếp sẽ ở đó đó.”
Chỉ biết nói mấy lời ngon ngọt là giỏi. Nhưng mà Vệ thế tử lại thích thế mới chết, hắn nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng rồi kéo nàng đến trước mặt, sau đó cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi của nàng, vui vẻ nói: “Chứ không nàng còn muốn đi đâu nữa hả?”
Tô Hi đẩy hắn ra, hờn dỗi nói: “Chỗ này là hoàng cung đó.”
Vệ thế tử vẫn tỉnh bơ, “Trong Hoàng cung thì không thể hôn tức phụ của mình sao?”
Tô Hi đã chứng kiến da mặt dày của hắn. Nàng cũng không nói lại hắn, cũng may sắp ra tới cổng lớn của Hoàng cung, xung quanh không có ai cả. Tô Hi liếc Vệ Phong một cái, nhanh chóng kéo hắn đi ra ngoài, đỡ khiến người ta phải chê cười.
*
Bên phía phủ Dự Vương.
Sau khi tin lập trữ truyền tới, Vệ Uyên sa sầm mặt mày ngồi một mình trong thư phòng. Bầu không khí trong phòng áp lực và yên lặng đến đáng sợ, ai cũng không dám bước lên rước hoạ vào người, sợ lỡ như không cẩn thận sẽ bị y giận cá chém thớt.
Chợt nghe trong phòng vang lên một tiếng thật to. Hạ nhân bên ngoài thư phòng giật bắn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt đối phương.
Nhưng chuyện này còn chưa phải là hết.
Vệ Uyên đá lăn cái bàn gỗ tử đàn, sau đó lại đập phá hết mọi thứ trên Đa Bảo Các (2), sắc mặt tối sầm đến độ có thể nhỏ mực ra luôn.
(2) Đa Bảo Các: là tên của loại tủ dành riêng cho việc trưng bày đồ cổ. Nó là một loại đồ nội thất rất phổ biến chỉ xuất hiện vào thời nhà Thanh (hình minh hoạ bên dưới).
Nhưng lại có người không sợ chết. Trắc thất Bạch thị vừa nghe nói tâm trạng của Vệ Uyên không tốt nên làm mấy món điểm tâm thơm ngon bỏ vào trong hộ đồ ăn hoạ tiết cành hoa sen quấn nhau, mang tới cho hắn. Nàng ta có thân hình quyến rũ, bởi vì đã sinh hai đứa nên bộ ngực căng tròn, vóc dáng cân đối, vòng eo nhỏ nhắn hệt như chưa từng sinh con. Thường ngày Vệ Uyên hay đến viện của nàng ta nhất.
Bây giờ nàng ta đứng trước mặt Vệ Uyên, đặt hộp đồ ăn trên ghế thêu bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chuyện gì mà khiến Thế tử gia tức giận như vậy? Thiếp thân có làm mấy món điểm tâm, Thế tử gia nếm thử xem, xin người bớt giận, tức giận sẽ có hại cho thân thể đấy ạ.”
Lần trước Vệ Uyên vừa bỏ Phó Nghi, cộng thêm y rất cưng chiều nàng ta, vì thế nàng ta cho rằng bản thân có cơ thể lên chính thê, nên càng thêm ân cần chu đáo trước mặt Vệ Uyên.
Đáng tiếc lúc này nàng ta lại đụng vào họng súng. Tâm trạng Vệ Uyên không tốt nên chả thèm phản ứng nàng ta, chỉ ngồi trên ghế rồi lạnh lùng nói: “Cút.”
Bạch thị cũng chả có ánh mắt gì cả, Vệ Uyên đã nói rõ ràng như thế rồi mà nàng ta vẫn tự mở hộp rồi bày thức ăn ra, sau đó đưa một cái đĩa điểm tâm thơm ngon màu trắng sang, nói: “Đây là bánh hoa quế bột củ sen thiếp thân tự tay làm, ngày thường Thế tử gia thích nhất món này mà, thiếp thân còn cố ý làm nhiều thêm chút…..”
Nàng ta còn chưa dứt lời, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh băng của y. Vệ Uyên nói: “Ta bảo ngươi cút! Ngươi còn không nghe thấy sao?”
Bạch thị giật mình, bị y nhìn khiến trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn một mực nói: “Thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn…
Vệ Uyên duỗi tay bóp lấy cổ của nàng ta, trên mặt là mây đen, đầy uy hiếp nói: “Ta lặp lại lần nữa, không muốn chết thì cút ngay.”
Sắc mặt Bạch thị trắng bệch, chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng thế này của y bao giờ.
Chuyện lập trữ chưa được công khai, phụ nhân trong khuê phòng như Bạch thị tất nhiên không thể hiểu rõ nguyên nhân Vệ Uyên tức giận được. Nàng ta tránh khỏi tay của Vệ Uyên, toàn bộ điểm tâm đều bị lật đổ. Nàng ta không dám nói thêm câu gì mà sợ sệt hoảng hốt chạy ra khỏi thư phòng.
Đêm đó, Vệ Uyên ngồi suốt một đêm trong thư phòng.
Trong căn phòng chỉ có ngọn đèn dầu mờ ảo, không ai biết y ngồi trong đó suy nghĩ điều gì.
*
Sau khi lập trữ, tất cả nhìn như không có gì thay đổi, nhưng quan viên tới thăm hỏi phủ Tấn Vương nhiều hơn lúc trước một chút.
Chiêu Nguyên Đế ra lệnh cho Vệ Phong bắt đầu phụ chính, nhiều việc còn trực tiếp giao cho Vệ Phong xử lý. Chiêu Nguyên Đế đã lớn tuổi, cũng dần lực bất tòng tâm, cũng muốn thoái vị sớm chút để an hưởng tuổi già với Lưu Hoàng Hậu.
Tô Hi nhớ lại, hình như đầu năm sau là Chiêu Nguyên Đế sẽ thoái vị, không bao lâu nữa thì Vệ Phong sẽ thuận lợi đăng cơ.
Khi ấy với Tô Hi mà nói thì Vệ Phong chỉ là một biểu ca họ hàng xa, nàng vốn chưa từng để mắt đến hắn. Điều duy nhất có liên quan chính là ký ức không vui vẻ mấy lúc còn nhỏ. Ai biết sống lại lần nữa, người này lại trở thành phu quân của nàng.
Hơn nữa, lúc đó nàng đâu biết được rằng, Vệ thế tử ngoài mặt thì trăng sáng gió nhẹ mà bên trong lại “Ác liệt và xảo quyệt” đến thế……
Tô Hi còn đang phân tâm thì bỗng có một chiếc bánh bao đầy màu sắc nhào tới, ngọt ngào gọi: “Hi cô cô.”
Vệ Đức Âm ngửa gương mặt bầu bĩnh lên, nằm sấp trên đùi của Tô Hi, trông ngóng nhìn nàng, “Đức Âm muốn ra ngoài chơi, cô cô dẫn ta ra cung được không?”
Muốn nói có chuyện gì thay đổi thì đó chính là Tô Hi phải đi lại chăm chỉ hơn ở trong cung. Cứ cách hai ba ngày là nàng phải tới Chiêu Dương Điện thỉnh an Lưu Hoàng Hậu. Dù sao Vệ Phong cũng đã thành con thừa tự của Đế Hậu, nên cần phải làm tròn đạo hiếu. Đúng lúc Vệ Phong cũng vùi mặt trong cung từ sáng đến tối, nên sau khi Tô Hi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện thì thường sẽ đợi hắn một lúc, sau đó hai người cùng về phủ Tấn Vương.
Hôm nay là ngày thỉnh an. Lưu Hoàng Hậu nghe thấy Vệ Đức Âm xưng hô như vậy thì nhăn mày, nghiêm túc nói: “Đức Âm, con không thể gọi là ‘Hi cô cô’ mà phải gọi là ‘Hoàng tẩu’. Sau này nếu con còn gọi sai nữa thì mẫu hậu sẽ trừng phạt con đấy.”
Trước đây Lưu Hoàng Hậu cũng đã chú ý tới xưng hô của Vệ Đức Âm, có điều lúc đó Vệ Đức Âm còn nhỏ nên bà cũng không quan tâm lắm. Bây giờ Vệ Phong đã là con thừa tự của mình, vì thế bà không thể để con bé gọi sai nữa, cô cô và ca ca thì ra thể thống gì? Làm rối hết cả vai vế.
Vệ Đức Âm hơi chu miệng, thì thào: “Nhưng mà Bách Vũ ca ca gọi như vậy mà….”
Bây giờ Hoàng Hậu không dung túng cho con bé nữa, nói rõ ràng: “Đó là vì vai vế của con cao hơn Bách ca nhi, sau này không thể gọi là Bách Vũ ca ca nữa. Bách ca nhi gặp con thì phải gọi con một tiếng ‘cô cô’ mới đúng.”
Đầu óc Vệ Đức Âm nhất thời không nghĩ được, chớp đôi mắt to một lúc lâu, “Vậy con phải gọi Bách vũ ca ca là gì?”
Hoàng Hậu nương nương yên lặng trong giây lát rồi nói: “Cháu trai.”
Tô Hi không kìm được khẽ cười, sờ đầu nhỏ của Vệ Đức Âm. Khó tưởng tượng sau này Bách ca nhi gặp con bé có thể gọi nó là “cô cô” không đây.
Lúc này Vệ Đức Âm còn chưa hiểu rõ lắm ‘cháu trai’ nghĩa là gì, nó chỉ “à” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Tô Hi, ngoan ngoãn nói: “Hoàng tẩu.”
Bây giờ Hoàng Hậu mới vừa lòng. Tiếp đó Vệ Đức Âm quấn lấy đòi Tô Hi dẫn con bé ra cung, bảo là ra cung nhưng thật ra là đi gặp Tô Bách Vũ.
Đã lâu rồi Tô Bách Vũ chưa vào cùng nên Vệ Đức Âm nhớ thằng bé, cũng học theo: “Muội muốn tìm cháu trai Bách Vũ đi chơi.”
Tô Hi nín cười, nhìn Hoàng Hậu nương nương một cái, thấy bà không phản đối thì mới nói với Vệ Đức Âm: “Tháng sau là sinh nhật của Bách ca nhi, đến lúc đó tỷ sẽ dẫn muội đi tìm đệ ấy có được không?”
Vệ Đức Âm suy tư một hồi, tuy rằng cảm thấy thời gian có hơi lâu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau, có một lần Tô Hi đến Chiêu Dương Điện thỉnh an, đúng lúc gặp được Lữ Huệ Xu và phu nhân Lục thị của Uy Viễn tướng quân cũng có mặt. Lữ Huệ Xu và Vệ Quý Thường đã đính hôn, hôn kỳ đã xác định vào cuối năm nay, vì vậy Hoàng Hậu mời phu nhân phủ Uy Viễn tướng quân tới để bàn bạc hôn sự.
Tô Hi ngồi trên ghế hoa hồng, Lữ Huệ Xu ngồi đối diện. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Lữ Huệ Xu đính hôn, nàng ấy có hơi không tự nhiên, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn.
Tô Hi lặng lẽ chớp mắt nhìn nàng ta. Qua buổi trưa, khi đi ra khỏi Chiêu Dương Điện, Lữ Huệ Xu mới thở phào nhẹ nhõm.
Phu nhân Uy Viễn tướng quân đi đằng trước. Tô Hi và nàng ấy đi ở đằng sau. Tô Hi nghiêng đầu nhìn nàng ấy cười.
Lữ Huệ Xu bị nàng ấy nhìn đến ngượng ngùng không thôi, cố ý hỏi: “Ấu Ấu, trên mặt tỷ có dính gì sao?”
Về hôn sự của nàng ấy và Vệ Quý Thường nói đến cũng là một hiểu lầm. Có một ngày Lưu Hoàng và phu nhân Uy Viễn tướng quân cùng đến chùa Minh Giác lễ Phật, mỗi người viết xuống ngày sinh tháng đẻ của Vệ Quý Thường và Lữ Huệ Xu, sau đó xin trụ trì Minh Không tính mệnh cho hai người.
Lúc gửi về thì vô tình đưa ngược, đúng lúc này lại phát hiện bát tự hai người rất hợp nhau, đều là quý nhân trong số mệnh của nhau, gặp nhau rồi thì sẽ thuận buồm xuôi gió, phu vinh thê quý. Sau khi trở về từ chùa Minh, Lưu Hoàng Hậu đều ghi nhớ chuyện này, còn sai người đến phủ Uy Viễn tướng quân hỏi thăm, sau khi biết được Lữ Huệ Xu chưa đính hôn thì càng thêm quyết định hai người là “Duyên trời tác hợp”.
Chẳng qua bởi vì tình trạng của Vệ Quý Thường nên Lưu Hoàng Hậu sợ Lữ gia không muốn, vì vậy nên muốn tìm hiểu suy nghĩ của Lữ gia trước.
Nói đến cũng trùng hợp, Lữ Huệ Xu và Vệ Quý Thường vừa mới đính hôn không bao lâu thì Uy Viễn tướng quân bỗng khoẻ lại sau nhiều năm bị bệnh phong thấp.
Điều này càng khiến Lục thị kiên định thêm với ý định kết thân.
Sau khi Tô Hi nghe xong thì không khỏi thổn thức, “Còn có chuyện kỳ diệu thế sao?”
Lữ Huệ Xu cười, không tin lắm: “Chắc do trùng hợp thôi, trên đời này làm gì có nhiều duyên phận trời định như thế.”
Tô Hi tò mò, “Xu tỷ tỷ không muốn lấy Đại hoàng tử sao?”
Lữ Huệ Xu suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải là muốn hay không. Mà tỷ chưa từng tiếp xúc với hắn, không biết hắn là người thế nào. Cứ quyết định hôn sự như thế làm tỷ có cảm thấy vội vàng quá.”
Hai người đang nói chuyện, vừa đi ra khỏi cổng lớn Khánh Hi Cung thì thấy hai người đang đi tới. Một người là Vệ Phong, người còn lại chính là Vệ Quý Thường. Vệ Phong mới ra khỏi Ngự Thư Phong, định đón Tô Hi về phủ. Trên đường đi thì gặp Vệ Quý Thường tới thăm Lưu Hoàng Hậu, vì vậy hai người mới đi cùng nhau.
Vệ Quý Thường ngước mắt nhìn về phía bên này, tầm mắt dừng trên người Lữ Huệ Xu, sau đó gật đầu cười.
Lữ Huệ Xu dừng bước, cô nương ngày thường không gò bó mà bây giờ lại có hơi mất tự nhiên, cong gối cúi người với y, nói: “Đại hoàng tử.”
Vệ Quý Thường giơ tay, khẽ đỡ nàng ấy dậy. Y không để cung nhân bên cạnh nói chuyện thay mình, mà chỉ lắc đầu ý bảo nàng không cần đa lễ.
Tô Hi đứng một bên, nhìn Lữ Huệ Xu rồi lại nhìn Vệ Quý Thường, ánh mắt băn khoăn nhìn hai người. Vệ Quý Thường nhẹ nhàng ít nói, luôn giữ bình tĩnh, mang lại một cảm giác lặng yên tươi mát.
Gương mặt của Lữ Huệ Xu xinh xắn, dáng vẻ hào phóng, nếu nói nàng ấy là hoa mai ngạo nghễ nở trong gió tuyết, thì Vệ Quý Thường chính là mảnh tuyết trắng xoá trên hoa mai, một người sinh đẹp sáng rực, còn một người thì yên lặng, thế nhưng lại rất xứng đôi.
Tô Hi còn chưa nhìn đủ thì đã bị Vệ Phong chào hỏi rồi kéo đi.
Lữ Huệ Xu theo bản năng hơi hé miệng, muốn gọi họ lại. Vệ Quý Thường tươi cười, cũng không cản lại.
Lúc ngồi trên xe, Tô Hi nhìn Vệ Phong đầy oán trách: “Đình Chu biểu ca, thiếp còn chưa nói tạm biệt với Xu tỷ tỷ mà, chàng kéo thiếp đi nhanh thế làm gì hả?”
Vệ Phong ngồi đối diện, cười nhạt nói: “Chẳng lẽ để nàng ở lại nhìn chằm chằm vào phu quân của người khác sao?”
Tô Hi lập tức mất chí khí, nói: “Thiếp thấy Đại hoàng tử không xứng đôi với Xu tỷ tỷ …..”
Vệ Phong cúi người, cong ngón tay búng nhẹ lên trán của cô và nói: “Nàng quan tâm chuyện của người khác quá nhỉ?”
Tô Hi lè lưỡi, không phản bác.
Quay lại phủ Tấn Vương, Vệ Phong không lập tức đến thư phòng mà ôm Tô Hi ngồi trên giường sát cửa sổ, kể về chuyện mấy thành trì ở biên giới bị đám người Tây Nhung tới quấy rối. Mấy bộ tộc phía Tây hợp tác với nhau, bao gồm họ Ô, Nghĩa Cừ và bộ tộc Cổn Nhung, có dấu hiệu không an phận lắm, làm phiền bá tánh ở biên quan không dám ra ngoài.
Lúc đầu Tô Hi nghe xong còn mơ màng, dần dần nàng cảm thấy không đúng lắm, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, “Rốt cuộc Đình Chu biểu ca muốn nói chuyện gì với thiếp?”
Vệ Phong thoáng khựng lại, ôm lấy vòng eo tròn vo của nàng, chầm chậm nói: “Ấu Ấu, Bệ hạ sai ta dẫn binh đến biên quan.”
Hoàng đế triều Đại Yến không chỉ phải có tài năng ngang trời dọc đất, mà còn phải có bản lĩnh hành quân đánh giặc. Sống an bình nghĩ đến ngày nguy hiểm, văn võ song toàn, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Chiêu Nguyên Đế với Vệ Phong.
Mấy bộ lạc ở phía Bắc kia đã làm phiền bá tánh biên quan mấy năm nay, Chiêu Nguyên Đế hi vọng Vệ Phong có thể nhân cơ hội này diệt trừ hậu hoạn luôn.
Tô Hi kinh ngạc, không ngờ Chiêu Nguyên Đế lại kêu Vệ Phong xuất chinh vào lúc này, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng đi bao lâu?”
Vệ Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Mấy bộ tộc đó rất yếu đuối, chắc là sẽ không lâu đâu, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Tô Hi mếu máo, có hơi tủi thân: “Nhưng bà đỡ bảo còn hai tháng nữa là thiếp sẽ sinh rồi.” Nàng không thể tưởng tượng nếu lúc nàng sinh con mà không có Vệ Phong bên cạnh. Nếu lỡ như sinh được hai nam hài, một mình nàng thì sẽ chẳng biết nên làm gì.
Vệ Phong tựa lên gương mặt nàng, cánh tay ôm nàng không tự chủ mà siết chặt.
Sao Vệ Phong không nghĩ tới chuyện này được chứ? Hôm nay khi Chiêu Nguyên Đế nói với hắn chuyện này, ban đầu hắn cũng từ chối, hi vọng có thể chờ thêm hai tháng, đợi khi Tô Hi sinh xong rồi hắn xuất chinh. Có điều Chiêu Nguyên Đế lại không để hắn có sự lựa chọn, nhìn hắn và nói: “Đình Chu, ngươi có biết lúc đầu tại sao trẫm không lập ngươi lên ngôi Thái Tử không?”
Năng lực của Vệ Phong cao hơn Vệ Uyên, đây là điều không thể nghi ngờ. Tuy là thế, Chiêu Nguyên Đế vẫn do dự giữa hai người một khoảng thời gian thật lâu.
Vệ Phong cụp mắt, không trả lời.
Chiêu Nguyên Đế nói: Bởi vì ngươi quá đặt nặng nhi nữ tình trường (4), đặt tất cả tâm tư vào trên người của một nữ nhân, vậy thì không thể làm nên chí lớn được.
(4) trong câu tục ngữ “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” = tình cảm của người phụ nữ thì tồn tại lâu, còn anh hùng thì chỉ trong chốc lát (nguồn Wikiquote).
Vệ Phong yên lặng, Chiêu Nguyên Đế tưởng hắn nghe lọt tai, ai ngờ một lát sau, hắn lại thong thả nói: “Nếu thần nhớ không nhầm thì lúc trước khi Bệ hạ phong Hoàng Hậu nương nương lên phượng vị thì cũng có rất nhiều quan viên trong triều phản đối.”
“Ngươi……” Chiêu Nguyên Đế vuốt chòm râu trừng mắt, không ngờ hắn lại trả đũa ông như thế.
Có điều cho dù Vệ Phong có nói thế nào thì Chiêu Nguyên Đế vẫn ra quyết định, sai hắn ngày hôm sau lập tức xuất phát từ cổng thành, đi đến biên quan.
Nếu trái lời đó là kháng chỉ.
Một ngày trước khi lên đường, Tô Hi tiễn Vệ Phong ra cổng phủ Tấn Vương. Vệ Phong cúi đầu, không quan tâm biết bao ánh mắt của đám võ tướng đằng sau mà giơ tay lên vuốt ve lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ trở lại trước khi nàng sinh.”
Nếu không phải vì Tô Hi có thai thì có nói gì hắn cũng nhất định đưa nàng đi theo.
Đôi mắt Tô Hi ươn ướt, cái mũi lại chua xót nhưng vẫn kìm nén không khóc, nàng không muốn để Vệ Phong lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, từ đây đến biên quan phải mất nửa tháng, tính cả đi lẫn về là một tháng, hơn nữa hắn còn phải bài binh bố trận, ra trận giết giặc, hai tháng vốn là không thể về kịp.
Nàng dặn dò: “Đình Chu biểu ca ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân, xiêm y của chàng thiếp để riêng trong cái thùng nhỏ màu đỏ đó, bên trong còn có một đôi giày, là lần trước thiếp may nhưng cứ quên đưa cho chàng…..” Tiểu cô nương nói rất nhiều, cuối cùng đôi mắt đỏ hoe, sau đó hung dữ nói: “Chàng không được bị thương đấy.”
Vệ Phong lo nếu còn chần chừ thì sẽ không đi được, bèn hôn lên môi nàng một cái, đứng đắn nói: “Đợi ta về.”
Mấy vạn binh lính ở bên ngoài thành chờ hắn xuất phát, Tô Hi cũng không dám làm chậm trễ hắn nữa.
Sau khi Vệ Phong đi, bởi vì Tấn Vương phi Viên thị và Vệ Chiêu Chiêu đều đã đến chùa Tĩnh Nguyên rồi, nên trong phủ cũng xem như yên ắng. Huống hồ bây giờ Tô Hi là chính thê của Thái Tử, cho dù Viên thị và Vệ Chiêu Chiêu có ở trong phủ thì cũng chẳng dám làm gì nàng. Cuộc sống của Tô Hi cũng xem như yên ổn.
*
Hôm nay là lần cuối cùng Tô Hi tới Chiêu Dương Điện. Lưu Hoàng Hậu thấy bụng nàng to, đi đường không tiện nên bảo nàng không cần phải vào cung thỉnh an trước khi sinh nữa,
Sau khi ra khỏi Chiêu Dương Điện, Tô Hi thấy một người đang đi tới.
Vệ Uyên mặc áo gấm màu tím sẫm, sắc mặt như thường, thấy Tô Hi thì cười nói: “Đệ muội.”
Tô Hi dừng bước, cong gối xuống và nói: “Gặp qua Dự Vương thế tử.”
Vệ Uyên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ Đình Chu đã là Thái Tử của một nước, đệ muội thấy ta thì không cần hành lễ, ta kham không nổi.”
Tô Hi không hề hấp tấp, ở bên Vệ Phong lâu rồi nên cách nói chuyện cũng giống hệt hắn, “Lớn nhỏ đều có thứ tự, Dự Vương thế tử là đường huynh của Đình Chu biểu ca, ta gặp tất nhiên phải hành lễ với huynh rồi.”
Vệ Uyên nhìn nàng. Thân thể nho nhỏ ôm theo cái bụng tròn trịa, nàng hơi cụp mắt, hai hàng lông mi dài hệt như cây quạt nhỏ, gương mặt xinh xắn, làn da trắng muốt. Tuy bụng đã nhô lên nhưng lại không phệ nệ như những phụ nhân khác, vẻ non nớt trong đôi mắt vẫn chưa tan hết mà đã phải làm nương rồi.
Cảnh tượng nàng bước chậm dưới tán cây hoa đào vẫn như mới hôm qua, chỉ chớp mắt một cái mà đã qua 4-5 năm. Nàng vẫn không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp động lòng người là thế, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Vệ Uyên nhìn nàng trong chốc lát, chợt cười rồi không nói gì nữa mà bước đi.
Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, nàng ra khỏi cung và lên xe ngựa về phủ.
Bên phía này, Vệ Uyên không đến Chiêu Dương Điện mà đến tẩm điện của Vệ Quý Thường.
Vệ Quý Thường bày một bàn cờ trong sân và đang chơi cờ một mình. Lúc hắn thấy Vệ Uyên tới thì thả quân cờ xuống, sau đó mời y ngồi rồi sai hạ nhân đi đun một ấm trà.
Vệ Uyên ngồi xuống đối diện bàn cờ, lướt qua ván cờ trên bàn, cười nói: “Đại hoàng tử đúng là có thú vui tao nhã.”
Vệ Quý Thường không nói gì, tuy không nghe thấy y nói gì nhưng vẫn có thể đọc hiểu khẩu ngữ môi. Hắn giơ tay lên hướng dẫn, hỏi Vệ Uyên có hứng thú chơi ván cờ này với mình hay không.
Vệ Uyên không hề lưỡng lự mà nói: “Rất vui được kính tiếp.”
Vì thế hai người cùng chơi cờ, Vệ Uyên cầm quân đen, Vệ Quý Thường cầm quân trắng, vô thức đã trôi qua nửa canh giờ. Vệ Uyên đặt quân cờ cuối cùng lên bàn cờ, quân trắng lập tức rơi vào đường cùng, bị quân đen vây quanh.
Vệ Quý Thường nhìn kỹ lại, sau đó đứng lên chắp tay, ý là “Thua một cách thuyết phục”.
Vệ Uyên nhướn mày, cũng không nói gì. Chỉ thấy y lấy một quân cờ trắng từ bình chờ của Vệ Quý Thường rồi đặt ở góc trái bên dưới bàn cờ. Thật kỳ diệu, quân trắng nay sống lại lần nữa, thậm chí có phần áp chế cả quân đen. Y ngước lên, đi thẳng vào vấn đề, “Đại hoàng tử cho rằng tài chơi cờ của ta thế nào?”
Vệ Quý Thường lại ngồi xuống, dùng ngón trỏ chấm nước trà bên cạnh, viết xuống hai chữ —- “Xuất sắc”.
Vệ Uyên kiêu ngạo cười, nói: “Quý Thường, ngươi cho rằng hoàn cảnh bây giờ của người có gì khác so với ván cờ này?”
Cung nhân xung quanh đã ý thức được điều gì nên đã lui xuống từ lâu. Bây giờ trong sân chỉ còn hai người. Vệ Quý Thường nghe Vệ Uyên nói xong thì vẻ mặt vẫn ung dung, không hề hoảng loạn mà yên lặng chờ y nói tiếp.
Vệ Uyên cũng không lòng vòng: “Bệ hạ lập Vệ Phong lên làm Thái Tử, ngươi thật sự cam tâm sao? Vốn vị trí kia phải thuộc về ngươi.”
Vệ Quý Thường không nói gì mà cụp mắt nhìn nước trà trong suốt trong cái chung trà màu xanh.
Có lẽ là hiểu tính cách của hắn, vì vậy Vệ Uyên cũng không sốt ruột mà cầm một quân cờ đen lên rồi đặt xuống, một lúc sau lại nói: “Vệ Phong cướp ngôi vị Hoàng đế của ngươi, sau này giang sơn không còn liên quan gì tới ngươi nữa, ta không tin ngươi lại cam tâm tình nguyện dâng hai tay nhường cho hắn.”
Quân đen và quân trắng đang giằng co, không ai nhường ai, rơi vào tình thế khốn cùng.
Vệ Quý Thường cầm quân trắng trong tay, mãi vẫn không tìm thấy đường đi.
Vệ Uyên thấy thế thì khẽ cười, “So với thua thảm hại thì chi bằng chúng ta hợp tác cướp lại. Giả như chuyện thành rồi thì ta sẽ chia cho ngươi nửa phía Nam, hai người bình đẳng, thế nào?”
Một giang sơn chia làm hai, đúng là cách làm của Vệ Uyên. Bởi vì y có đủ tự tin, sau khi giải quyết Vệ Phong thì y sẽ chia nửa lãnh thổ cho Vệ Quý Thường, nhưng sau đó y sẽ từ từ lấy lại.
Bây giờ y chỉ cần một lý do để khởi binh mà thôi.
Vệ Quý Thường nhìn bàn cờ, không biết là đang suy nghĩ câu nói của Vệ Uyên hay đang suy nghĩ làm cách nào để chơi ván cờ này.
Vệ Uyên cũng không ép buộc hắn mà bưng chung trà lên uống một hớp, sau đó đứng dậy và nói: “Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta đi trước.”
Sau khi Vệ Uyên đi rồi, Vệ Quý Thường ném quân trắng trong tay vào lại bình cờ. Không bao lâu sau, một cung nhân đi tới và hỏi: “Điện hạ, có cần dọn bàn cờ này không?”
Vệ Quý Thường suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
*
Chớp mắt một cái mà Vệ Phong đã đi hơn một tháng rồi.
Thời gian đến ngày sinh ngày càng gần, vì thế Tô Hi cũng càng thêm lo sợ bất an. Bụng của nàng ngày càng lớn, đi chưa được mấy bước mà đã thở hổn hển. Ngay cả Chu đại phu cũng đã xác định đây là sinh đôi rồi. Ân thị biết nàng đang sợ điều gì, mấy ngày trước còn dẫn nàng đến chùa Đại Từ lễ Phật, xin cho Tô Hi có thể bình an sinh được một nam một nữ.
Có điều lần này Tô Hi không dám xin sâm nữa, nàng an ủi bản thân rằng cứ thuận theo tự nhiên.
Cứ cách một khoảng thời gian là Vệ Phong sẽ gửi thư về, bên trên kể về cuộc sống nơi biên quan của hắn, cho dù có bận bịu cỡ nào thì hắn vẫn đúng hẹn gửi thư cho Tô Hi.
Tô Hi thỉnh thoảng cũng gửi cho hắn chút đồ, ví như túi tiền nàng thêu, đai lưng, giày vớ, dù sao nàng cũng rất rảnh rỗi. Ngoại trừ thêu đồ cho Vệ Phong thì nàng còn thêu rất nhiều đồ cho hai đứa con, như là đồ lót, mấy chiếc áo nhỏ linh tinh. Cứ như thế, khả năng thêu thùa của nàng cũng tiến bộ rất nhiều.
Thời tiết nhanh chóng trở nên oi bức, thời tiết khô nóng, mùa hè nắng nóng rất khó chịu.
Còn khoảng bảy tám ngày nữa là đến ngày sinh của Tô Hi. Ngày nào đằng sau nàng cũng có ba bốn bà đỡ, nghe bảo trước khi đi thì Vệ Phong đã sắp xếp sẵn rồi, khiến nàng cũng căng thẳng theo, không dám đi đâu mà chỉ dám loanh quanh trong viện.
Đêm đó, Tô Hi nhận được thư của Vệ Phong, trên thư viết rằng mấy bộc tộc Tây Nhung đã đầu hàng. Trong vài ngày tới, đợi sau khi giải quyết hết mấy chuyện vặt vẵn thì hắn có thể xuất phát về Kinh.
Bức thư này được viết nửa tháng trước rồi, nói cách khác, bây giờ Vệ Phong đang trên đường về sao?
Ngay lúc cả triều đang chuẩn bị chào đón Vệ Phong chiến thắng trở về, một ngày nọ, một đại thần bỗng dâng tấu thư, tố cáo Vệ Phong âm thầm liên lạc với thủ lĩnh của bộ tộc Cổn Nhung, nghi ngờ hắn thông đồng với địch bán nước.
/149
|