Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi về phủ thì Tô Hi trực tiếp chôn mình trong chăn, bọc kín mít ngay cả một sợi tóc cũng không để lộ.
Cứ vừa nhắm mắt thì liền nhớ tới hình ảnh Vệ Phong hôn nàng.
Tô Hi cắn môi, rõ ràng vừa rồi đã súc miệng bằng trà bạc hà rất nhiều lần nhưng trong miệng vẫn còn vương mùi vị của hắn. Đầu lưỡi tê tê đau, vừa rồi mới trở về còn nghe Ngân Nhạn hỏi sao môi nàng lại sưng lên, còn nàng thì cũng không dám soi gương, chỉ nói trên đường bị muỗi cắn, nhưng trong lòng thì mắng Vệ Phong mấy lần, hối hận lúc đó sao nàng không tát cho hắn thêm vài bạt tai nữa chứ.
Tô Bách Vũ đứng ở đầu giường, không ngừng vươn bàn tay nhỏ ra kéo đệm chăn của nàng, miệng còn luyên thuyên: "Cô cô à, cô cô tức giận sao? Cô cô nói chuyện với cháu đi."
Bởi vì tức giận kẻ tiểu phản bội Tô Bách Vũ này dễ dàng ném nàng cho Vệ Phong, nên trên đường về Tô Hi vẫn luôn phớt lờ nó làm thằng nhóc này sợ hãi cực kỳ, cho rằng bản thân mình xảy ra chuyện gì.
Tô Hi không hé răng giả chết, lúc này không muốn phản ứng với ai cả.
Sau một thời gian dài thì cuối cùng Tô Bách Vũ cũng từ bỏ, nó đứng lên khỏi chiếc giường gỗ đàn hương (*), buồn thiêu ôm mặt. Nó tưởng rằng Tô Hi sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa nên bắt đầu nhận sai: "Có phải cô cô không thích Đại ca ca kia không? Cháu xin lỗi, sau này không để huynh ấy dạy cháu số độc (Sudoku) nữa, sau này chúng ta không chơi cùng huynh ấy nữa, cô cô đừng có tức giận mà, cô cô nói gì đi."
Tô Hi nghe thấy giọng nói nức nở của Tô Bách Vũ, từ sau lúc ba tuổi thì Tô Hi chưa từng thấy tên nhóc này khóc bao giờ, bây giờ hắn như sắp khóc thì chắc chắn rất sợ hãi. Nàng vén chăn lên rồi ngồi dậy, "Bách ca nhi à, vì sao cháu gọi huynh ấy là Đại ca ca vậy? Sao cháu quen biết huynh ấy?"
Kỳ thật Tô Hi cũng không phải tức giận Tô Bách Vũ, chỉ muốn doạ nó tí thôi, để nó đừng cứ ai cũng tin tưởng hết. Nếu giống nay vậy, người khác tuỳ tiện dỗ dành nó thì nó liền ngoan ngoãn rời đi rồi, vậy sau này gặp mẹ mìn chẳng phải dễ dàng bị lừa rồi sao?
Tô Bách Vũ thấy nàng cuối cùng cũng nói chuyện thì cho rằng cô cô tha thứ cho mình, nói: "Cái khoá liên hoàn mà cô cô làm cho cháu, là do vị Đại ca ca giải giúp cháu đó."
Tô Hi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được. Đó là chuyện hai năm trước rồi, nàng làm một cái liên hoàn khoá Lỗ ban, nói chỉ cần Tô Bách Vũ giải được thì liền dẫn nó đi biệt viện Tây Giao thả diều. Lúc đó nàng cho rằng người giúp Bách ca nhi giải liên hoàn khoá là Phó Thiếu Vân, nhưng không nghĩ tới lại là Vệ Phong.
Tâm tình của Tô Hi có hơi phức tạp, không thể nói là cảm giác gì, hai năm trước Vệ Phong còn sửa diều cho nàng nữa đấy.........
Nàng sờ đầu của Tô Bách Vũ, nói: "Cô cô có hơi tức giận thôi, sau này Bách ca nhi không thể tuỳ tiện đi cùng người khác, lỡ như gặp phải người xấu làm gì bất lợi với cháu thì sao, cô cô không thể ở bên cạnh bảo vệ cháu được."
Tô Bách Vũ ngây thơ gật đầu: "Vậy bây giờ cô cô còn tức giận không?"
Đương nhiên là tức giận nhưng chẳng qua không tức giận nó thôi. Tô Hi lắc đầu, vất vả lắm mới dỗ Tô Bách Vũ rời đi, nàng lại lần nữa nằm lên giường nhìn nóc nhà đến ngơ ngẩn.
Buổi tối, Tô Hi rửa mặt sớm rồi đi ngủ, ban đêm còn nằm mơ nữa. Mơ thấy nàng biến thành một con cừu non đang ăn cỏ bên bờ sông, bỗng nhiên có một con sói đen to lớn hung dữ lao về phía nàng, nàng chỉ có thể phát ra tiếng động vật kêu, muốn chạy đi nhưng lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không chạy thoát được.
Con sói đen to lớn đè nàng trên mặt đất, lộ ra hàm răng sắc bén. Ngay lúc nàng cho rằng bản thân mình bị ăn thì con sói bỗng vươn đầu lưỡi ra liếm miệng của nàng nói: "Sau này ngươi còn dám trốn tránh ta thì ta sẽ ăn thịt ngươi........."
Lúc Tô Hi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì Mặt trời bên ngoài đã lên cao nắng chang chang rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là bị điên rồi, thế nhưng còn có thể mơ thấy Vệ Phong biến thành một con sói đen to lớn.
*
Sau khi vào mùa hè thì thời tiết từng ngày càng nóng lên.
Tô Hi nhớ tới Vệ Phong từng nói hắn có sắp xếp nha hoàn trong phủ Tướng quân nên mấy ngày gần đây muốn tìm ra nha hoàn kia. Nhất đẳng nha hoàn bên người nàng thì không cần nghi ngờ, đám người Ngân Nhạn từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, nên chỉ còn dư lại nhị đẳng, nhưng chỉ nói riêng trong Hoa Lộ Thiên Hương thì đã có mấy chục người rồi chứ đừng nói gì cả phủ Tướng Quân chứ.
Cho nên Tô Hi muốn tìm cho bằng được nha hoàn kia, nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng gì cả.
Đã qua mấy ngày nhưng không có chút manh mối nào cả, nên Tô Hi đành tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Dù sao gần đây nàng không ra cửa, một là muốn tránh Vệ Phong, hai là trời càng ngày càng nóng nên không muốn ra ngoài. Bên ngoài quá oi bức, mặt trời chiếu thẳng trên đầu, vừa động đậy lại ra mồ hôi. Nàng vốn dĩ ít ra cửa nên người khác cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ coi tính tình nàng là như thế.
Chớp mắt một cái liền đến ngày thứ năm của tháng Năm, phòng bếp lớn của phủ Tướng Quân đóng gói bánh bột gạo vàng (**), tặng cho mỗi viện vài cái. Tô Hi rời giường ăn nửa cái, bên trong bánh có mứt táo, đậu đỏ và đậu phộng, ăn vào miệng vừa ngọt vừa mền lại vừa thơm, nhất thời nàng không nhịn được lại ăn hết nốt nửa cái còn lại.
Tô Hi có cảm giác rất tội lỗi, nên sáng sớm liền luyện thêm ba mươi động tác nữa.
Lúc tắm rửa xong ra khỏi tịnh thất thì nàng thấy thời gian còn sớm, thế là chọn bộ váy màu vàng quất thêu hoa văn hoa tường vi, sau đó kêu Ngân Lộ búi song hoàn kế, rồi lại gắn một cây trâm chạm ngọc hoa, sau đó thì ra cửa.
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ở sông Tương Thuỷ tổ chức đua thuyền rồng, Chiêu Nguyên Đế sẽ đưa Lưu Hoàng Hậu và vài vị nương nương cùng tham dự, đồng thời còn mời thêm vài đại thần và gia đình thế gia.
Tô gia tất nhiên cũng được mời.
Tô Hi vốn dĩ không muốn đi bởi vì trường hợp này Vệ Phong nhất định cũng có đi. Nhưng cả gia đình đều đi, nếu chỉ mình nàng không đi thì hình như không được.
Trước cửa phủ Tướng Quân có vài chiếc xe ngựa dừng trước cửa, lão thái thái và lão thái gia ngồi chiếc xe thứ nhất, sau đó là đại phòng ngồi một chiếc, tam phòng một chiếc, còn chiếc xe ngựa cuối cùng dành cho các cô nương gia.
Trong xe ngựa chỉ có hai người Tô Hi và Tô Lăng Vân.
Rất nhanh tới bờ sông Tương Thuỷ, xa xa nhìn thấy bên bờ sông có rất nhiều tua lọng màu xanh biếc ngọc trai, ở sau cùng còn có một cái lều nhiều màu chuẩn bị để cho Chiếu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu chút nữa xem đua thuyền rồng.
Lúc này Đế Hậu còn chưa đến nên cả gia đình liền ngồi ở hai cái lều màu trắng dưới cái lều nhiều màu nói chuyện.
Tô Hi vừa xuống xe ngựa thì liền đội nón có rèm che lên, nói một tiếng với Ân thị rồi đi sang bên cạnh tìm Đường vãn và Úc Bảo Đồng chơi.
Đường Vãn xoay qua bên, nhấc một góc của chiếc rèm có mũ lên nhìn, như có ẩn ý nói: "Xem ra có người cầu gì được đó rồi."
Tô Hi nương theo ánh mắt của nàng ấy thì thấy Phó Nghi mặc một cáy váy màu màu xanh lam, đứng đối diện là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc cầu kỳ. Tô Hi nhớ rõ người phụ nữ này, chính là Dự Vương phi Tống thị.
Tô Hi hỏi: "Những lời này của Đường tỷ tỷ là có ý gì vậy?"
Đường Vãn lặng lẽ nói với nàng: "Mấy ngày nay muội không ra cửa cho nên không biết. Dự Vương phi và phu nhân Vinh Quốc Công thân thiết lắm, hôm nay đôi mắt lại cứ ngó Phó Nghi, lại còn nói chuyện với nàng ta nữa, chắc là muốn xem vợ cho Dự Vương thế tử rồi........"
Câu nói kế tiếp không cần nói thì trong lòng mọi người cũng hiểu rõ ràng.
Tô Hi nhàn nhạt gật đầu, bởi vì đã biết rằng Phó Nghi gả cho Dự Vương thế tử từ lâu cho nên cũng không giật mình lắm.
Đường Vãn thấy nàng không hứng thú với đề tài này cho nên không tiếp tục nói nữa mà nói chuyện khác. Ba tiểu cô nương nói chuyện với nhau thì thấy Lục đường ca Tô Vũ của Tô Hi từ xa đi đến đến, nam nhân nhà họ Tô đều cao lớn, mà Tô Vũ cũng không ngoại lệ. Y đứng cách vài bước bên ngoài, gọi một tiếng "Ấu Ấu" trước rồi sau đó nắm tay kề bên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Bảo Đồng biểu muội, huynh có thể nói vài câu với muội không?"
Lần trước Úc Bảo Đồng đã được Tô Hi chỉ điểm nên cũng hiểu Tô Vũ không phải chán ghét nàng ấy, thế nên lúc này thấy y đến cũng có hơi không tự nhiên. Nhưng nàng ấy cũng không phải người xấu hổ, cũng không tiện làm mất mặt mũi của Tô Vũ, nên cũng gật đầu đồng ý.
Úc Bảo Đồng rời đi không bao lâu thì Đường Vãn cũng bị gia đình gọi trở về.
Tô Hi ở một mình buồn chán thế nên cũng đang chuẩn bị về lại lều nhà mình hóng mát, nhưng lại nghe phía sau có tiếng gọi: "Ấu Ấu."
Tô Hi xoay người thấy Phó Thiếu Vân mặc bộ áo gấm màu xanh ngọc đứng ở bờ sông Tương Thuỷ, cơ thể cao lớn đĩnh đạc, ngọc thụ lâm phong (**).
(**) ngọc thụ lâm phong: cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người đàn ông quân tử.
Đã có một thời gian dài nàng chưa gặp qua Phó Thiếu Vân, lần cuối hai người bọn họ gặp mặt nhau hình như là lúc Tết Thượng Nguyên thì phải.
"Thiếu Vân biểu ca." Tô Hi nói.
Phó Thiếu Vân đi đến trước mặt nàng. Tiểu cô nương đội mũ có rèm nên không thấy rõ biểu tình trên mặt, nhưng giọng nói vẫn trước sau mềm mại ngọt ngào như cũ, giống như được bọc một lớp mật ong vậy, vô cớ làm lòng người ta mềm nhũn. Y nói: "Sao chỉ có mình muội vậy?"
Tô Hi cười nói: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ có việc phải đi nên muội cũng định về lại lều hóng mát."
Phó Thiếu Vân cũng cười theo, mặt mày y thanh tuấn, lúc cười rộ lên có cảm giác như tắm mình trong gió xuân vậy. So với hai năm trước thì còn mang thêm sự ổn trọng, "Đã một khoảng thời gian chưa gặp qua, tiệc mừng thọ lần trước của Trưởng Công chúa huynh có việc nên không đi được, nhưng nghe Nghi tỷ nhi nói thì muội có phát minh ra một loại đánh trống truyền hoa lệnh mới đúng không?"
Tô Hi gật đầu, nói lại quy tắc trò chơi đánh trống truyền hoa ngày đó chơi cho y nghe một lần.
Phó Thiếu Vân sau khi nghe xong thì cười nói: "Đúng là thú vị."
Tô Hi nói: "Lần sau nếu Thiếu Vân biểu ca có mặt thì chúng ta sẽ dẫn huynh chơi cùng luôn."
Phó Thiếu Vân nhìn về phía nàng rồi mỉm cười gật đầu.
Bỗng nhiên cả hai đều im lặng. Tô Hi nhấp môi, có lẽ đã lâu rồi không nói chuyện với Phó Thiếu Vân cho nên trước mắt có hơi xấu hổ. Nàng đang chuẩn bị tạm biệt nhưng Phó Thiếu Vân không hề dự đoán trước mà nói: "Ấu Ấu, sao mấy năm nay muội trốn tránh ta vậy?"
Tô Hi giật mình, mở miệng thở dốc, theo bản năng nói: "Muội đâu có........."
Phó Thiếu Vân không phải tên ngốc nên ngắt lời cái cớ của nàng: "Nếu như không có vậy sao mấy năm nay muội không đến phủ Vinh Quốc Công một lần nào chứ?"
Lúc Tô Hi còn nhỏ thì thường xuyên đến phủ Vinh Quốc Công chơi.
Nàng không lên tiếng.
Phó Thiếu Vân bất đắc dĩ cong môi, thấy nàng cam chịu thì lại nói: "Đã nhiều lần huynh đến Tô phủ tìm muội nhưng muội cũng tránh không gặp huynh. Huynh bảo nha hoàn mang điểm tâm cho muội thì đều nghe nói muội thưởng hết cho hạ nhân, huynh làm muội chán ghét lắm sao?"
Tô Hi lắc đầu nói không phải, giải thích nói: "Thiếu Vân biểu ca và muội đều trưởng thành rồi, nếu còn chơi đùa giống như khi còn nhỏ thì sẽ làm người ta bàn tán đó. Hơn nữa........Hơn nữa huynh đưa quá nhiều điểm tâm, muội ăn không hết nên mới thưởng cho hạ nhân."
Phó Thiếu Vân nhìn nàng, biết nàng không nói thật với y.
Tô Hi bị y nhìn có hơi chột dạ, dừng một chút rồi lại nói: "Vì sao Thiếu Vân biểu ca cứ luôn thích đưa đồ ăn cho muội thế?"
"Muội muốn biết sao?" Nàng thấy Phó Thiếu Vân cong môi cười lên.
Tô Hi gật đầu. Vấn đề nàng đã thắc mắc hồi lâu rồi.
Phó Thiếu Vân hỏi: "Ấu Ấu, muội còn nhớ lần đầu gặp mặt của chúng ta là khi nào không?"
Tô Hi nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nghĩ ra, thế là nàng lắc đầu nói: "Muội không nhớ rõ." Đối với nàng mà nói thì đó là chuyện của đời trước rồi, quá mức xa xôi.
Phó Thiếu Vân nói: "Ngày đó là tiệc mừng thọ của lão thái gia, huynh theo phụ thân đến Tô phủ làm khách, lúc đến hậu viện thì vừa lúc nhìn thấy muội ngồi trước cửa hành lang của thượng phòng........"
Lúc đó Tô Hi mới có ba tuổi, là một cô nhóc mập mập tròn tròn bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh lá mạ, trên đầu búi na tra hai bên, đôi mắt hạnh vừa to vừa lớn, ngồi ở hàng lang lắc lư đôi chân nhỏ. Nha hoàn đưa điểm tâm lên trên phòng thì nàng lắc lư lảo đảo chạy đến trước mặt nha hoàn, duỗi cánh tay dài mềm mại nói: "Ấu Ấu muốn một cái, cho Ấu Ấu một cái đi."
Ai cũng đều biết Cửu cô nương là đầu quả tim của lão thái thái và Đại phong, nên nha hoàn không dám trì hoãn mà lấy bánh táo tàu trên đĩa ra đặt trên lòng bàn tay của nàng.
Tô Hi lấy được rồi thì lại lắc lư chạy về hành lang ngồi, đôi mắt cong lên như hai ánh trăng non. Nàng cầm bánh táo tàu cắn một miếng, quai hàm căng phồng lên, bên miệng cũng bị dính ít vụn bánh điểm tâm. Nhưng bộ dáng nhỏ của nàng lại vô cùng thoả mãn, giống như trên đời không có món nào ngon như bánh táo tàu trong tay vậy.
Phó Thiếu Vân nhẹ nhàng cười, nói: "Huynh chưa từng gặp qua nha đầu nào ham ăn như vậy."
Lúc đó y có một cảm giác như muốn đưa hết tất cả món ăn ngon đến trước mặt nàng vậy, để có thể ngày nào cũng nhìn được gương mặt tươi cười thoả mãn của nàng, cho dù nhìn cả đời cũng không chán.
Tô Hi không nghĩ tới nguyên nhân như thế này, nàng vẫn luôn cho rằng Phó Thiếu Vân có tâm bất lương muốn dưỡng béo nàng chứ!
Mặt Tô Hi đỏ lên, có hơi ngượng ngùng nói: "Bây giờ muội không còn ham ăn như vậy nữa.........Thiếu Vân biểu ca sau này không cần tặng đồ ăn cho muội đâu, muội đã lớn thế này rồi, nếu vẫn ham ăn như lúc nhỏ thì còn ra bộ dáng gì nữa chứ.
Phó Thiếu Vân mỉm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng, "Ừ, Ấu Ấu không còn là tiểu nha đầu năm đó nữa."
Tô Hi còn muốn nói gì nữa nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy có một nhóm người đi đến, là vài vị công tử thế gia mặc cẩm y hoa phục. Đi ở chính giữa chính là Vệ Phong.
Vệ Phong người như ngọc thụ, vừa xuất hiện thì nam tử xung quanh chỉ như làm nền.
Giờ phút này tuy mặt hắn không biểu tình nhưng cũng có thể khuấy đảo cả hồ xuân thuỷ, làm mấy cô nương ở ven hồ nhịn không được mà dõi theo hắn.
Tô Hi trì trệ, theo bản năng trốn phía sau người của Phó Thiếu Vân, nhưng suy nghĩ lại, bây giờ nàng đội nón có rèm, nếu như Vệ Phong có nhìn cũng chưa chắc gì nhận ra nàng.
Lúc gần đến thì có một cô nương mặc váy màu vàng nhạt bạo gan tiến lên đến trước mặt Vệ Phong, cúi đầu lấy một sợi gấm ngũ sắc được tết thành dây trường mệnh từ túi thơm ra, đỏ mặt đưa cho hắn nói: "Tiểu nữ đưa cho Vệ thế tử để tiếp tục tuổi thọ."
Tết Đoan Ngọ ở triều Đại Yến có một tập tục đưa nhau dây trường mệnh. Dây trường mệnh dùng dây gấm năm loại màu sắc mà tết thành, đưa cho đối phương là có ý muốn chúc đối phương sống lâu trăm tuổi.
Nếu mà cô nương gia đưa cho nam tử thì chính là biểu đạt có thiện cảm với nam tử này. Nếu mà người nam tử này nhận lấy rồi quấn ngay cánh tay thì đó chính là ý tứ người nam tử này cũng yêu thích cô nương này.
Cho nên vào Tết Đoan Ngọ ngoại trừ đua thuyền rồng thì còn có một hoạt động được nhiều người chú ý quan tâm, đó chính là dây trường mệnh trong tay cô nương gia kia.
Hôm nay Tô Hi cũng tết một dây trường mệnh đặt ở trong túi tiền. Nhưng nàng lại không định tặng cho ai, chỉ tết chơi thôi.
Vị cô nương mặc áo màu vàng nhạt trước mắt đã làm chuyện mà rất nhiều cô nương khác muốn làm, nên ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng ta, muốn biết đến tột cùng Vệ Phong có nhận lấy dây trường mệnh của nàng ta hay không.
Sau khi về phủ thì Tô Hi trực tiếp chôn mình trong chăn, bọc kín mít ngay cả một sợi tóc cũng không để lộ.
Cứ vừa nhắm mắt thì liền nhớ tới hình ảnh Vệ Phong hôn nàng.
Tô Hi cắn môi, rõ ràng vừa rồi đã súc miệng bằng trà bạc hà rất nhiều lần nhưng trong miệng vẫn còn vương mùi vị của hắn. Đầu lưỡi tê tê đau, vừa rồi mới trở về còn nghe Ngân Nhạn hỏi sao môi nàng lại sưng lên, còn nàng thì cũng không dám soi gương, chỉ nói trên đường bị muỗi cắn, nhưng trong lòng thì mắng Vệ Phong mấy lần, hối hận lúc đó sao nàng không tát cho hắn thêm vài bạt tai nữa chứ.
Tô Bách Vũ đứng ở đầu giường, không ngừng vươn bàn tay nhỏ ra kéo đệm chăn của nàng, miệng còn luyên thuyên: "Cô cô à, cô cô tức giận sao? Cô cô nói chuyện với cháu đi."
Bởi vì tức giận kẻ tiểu phản bội Tô Bách Vũ này dễ dàng ném nàng cho Vệ Phong, nên trên đường về Tô Hi vẫn luôn phớt lờ nó làm thằng nhóc này sợ hãi cực kỳ, cho rằng bản thân mình xảy ra chuyện gì.
Tô Hi không hé răng giả chết, lúc này không muốn phản ứng với ai cả.
Sau một thời gian dài thì cuối cùng Tô Bách Vũ cũng từ bỏ, nó đứng lên khỏi chiếc giường gỗ đàn hương (*), buồn thiêu ôm mặt. Nó tưởng rằng Tô Hi sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa nên bắt đầu nhận sai: "Có phải cô cô không thích Đại ca ca kia không? Cháu xin lỗi, sau này không để huynh ấy dạy cháu số độc (Sudoku) nữa, sau này chúng ta không chơi cùng huynh ấy nữa, cô cô đừng có tức giận mà, cô cô nói gì đi."
Tô Hi nghe thấy giọng nói nức nở của Tô Bách Vũ, từ sau lúc ba tuổi thì Tô Hi chưa từng thấy tên nhóc này khóc bao giờ, bây giờ hắn như sắp khóc thì chắc chắn rất sợ hãi. Nàng vén chăn lên rồi ngồi dậy, "Bách ca nhi à, vì sao cháu gọi huynh ấy là Đại ca ca vậy? Sao cháu quen biết huynh ấy?"
Kỳ thật Tô Hi cũng không phải tức giận Tô Bách Vũ, chỉ muốn doạ nó tí thôi, để nó đừng cứ ai cũng tin tưởng hết. Nếu giống nay vậy, người khác tuỳ tiện dỗ dành nó thì nó liền ngoan ngoãn rời đi rồi, vậy sau này gặp mẹ mìn chẳng phải dễ dàng bị lừa rồi sao?
Tô Bách Vũ thấy nàng cuối cùng cũng nói chuyện thì cho rằng cô cô tha thứ cho mình, nói: "Cái khoá liên hoàn mà cô cô làm cho cháu, là do vị Đại ca ca giải giúp cháu đó."
Tô Hi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được. Đó là chuyện hai năm trước rồi, nàng làm một cái liên hoàn khoá Lỗ ban, nói chỉ cần Tô Bách Vũ giải được thì liền dẫn nó đi biệt viện Tây Giao thả diều. Lúc đó nàng cho rằng người giúp Bách ca nhi giải liên hoàn khoá là Phó Thiếu Vân, nhưng không nghĩ tới lại là Vệ Phong.
Tâm tình của Tô Hi có hơi phức tạp, không thể nói là cảm giác gì, hai năm trước Vệ Phong còn sửa diều cho nàng nữa đấy.........
Nàng sờ đầu của Tô Bách Vũ, nói: "Cô cô có hơi tức giận thôi, sau này Bách ca nhi không thể tuỳ tiện đi cùng người khác, lỡ như gặp phải người xấu làm gì bất lợi với cháu thì sao, cô cô không thể ở bên cạnh bảo vệ cháu được."
Tô Bách Vũ ngây thơ gật đầu: "Vậy bây giờ cô cô còn tức giận không?"
Đương nhiên là tức giận nhưng chẳng qua không tức giận nó thôi. Tô Hi lắc đầu, vất vả lắm mới dỗ Tô Bách Vũ rời đi, nàng lại lần nữa nằm lên giường nhìn nóc nhà đến ngơ ngẩn.
Buổi tối, Tô Hi rửa mặt sớm rồi đi ngủ, ban đêm còn nằm mơ nữa. Mơ thấy nàng biến thành một con cừu non đang ăn cỏ bên bờ sông, bỗng nhiên có một con sói đen to lớn hung dữ lao về phía nàng, nàng chỉ có thể phát ra tiếng động vật kêu, muốn chạy đi nhưng lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không chạy thoát được.
Con sói đen to lớn đè nàng trên mặt đất, lộ ra hàm răng sắc bén. Ngay lúc nàng cho rằng bản thân mình bị ăn thì con sói bỗng vươn đầu lưỡi ra liếm miệng của nàng nói: "Sau này ngươi còn dám trốn tránh ta thì ta sẽ ăn thịt ngươi........."
Lúc Tô Hi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì Mặt trời bên ngoài đã lên cao nắng chang chang rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là bị điên rồi, thế nhưng còn có thể mơ thấy Vệ Phong biến thành một con sói đen to lớn.
*
Sau khi vào mùa hè thì thời tiết từng ngày càng nóng lên.
Tô Hi nhớ tới Vệ Phong từng nói hắn có sắp xếp nha hoàn trong phủ Tướng quân nên mấy ngày gần đây muốn tìm ra nha hoàn kia. Nhất đẳng nha hoàn bên người nàng thì không cần nghi ngờ, đám người Ngân Nhạn từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, nên chỉ còn dư lại nhị đẳng, nhưng chỉ nói riêng trong Hoa Lộ Thiên Hương thì đã có mấy chục người rồi chứ đừng nói gì cả phủ Tướng Quân chứ.
Cho nên Tô Hi muốn tìm cho bằng được nha hoàn kia, nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng gì cả.
Đã qua mấy ngày nhưng không có chút manh mối nào cả, nên Tô Hi đành tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Dù sao gần đây nàng không ra cửa, một là muốn tránh Vệ Phong, hai là trời càng ngày càng nóng nên không muốn ra ngoài. Bên ngoài quá oi bức, mặt trời chiếu thẳng trên đầu, vừa động đậy lại ra mồ hôi. Nàng vốn dĩ ít ra cửa nên người khác cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ coi tính tình nàng là như thế.
Chớp mắt một cái liền đến ngày thứ năm của tháng Năm, phòng bếp lớn của phủ Tướng Quân đóng gói bánh bột gạo vàng (**), tặng cho mỗi viện vài cái. Tô Hi rời giường ăn nửa cái, bên trong bánh có mứt táo, đậu đỏ và đậu phộng, ăn vào miệng vừa ngọt vừa mền lại vừa thơm, nhất thời nàng không nhịn được lại ăn hết nốt nửa cái còn lại.
Tô Hi có cảm giác rất tội lỗi, nên sáng sớm liền luyện thêm ba mươi động tác nữa.
Lúc tắm rửa xong ra khỏi tịnh thất thì nàng thấy thời gian còn sớm, thế là chọn bộ váy màu vàng quất thêu hoa văn hoa tường vi, sau đó kêu Ngân Lộ búi song hoàn kế, rồi lại gắn một cây trâm chạm ngọc hoa, sau đó thì ra cửa.
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ở sông Tương Thuỷ tổ chức đua thuyền rồng, Chiêu Nguyên Đế sẽ đưa Lưu Hoàng Hậu và vài vị nương nương cùng tham dự, đồng thời còn mời thêm vài đại thần và gia đình thế gia.
Tô gia tất nhiên cũng được mời.
Tô Hi vốn dĩ không muốn đi bởi vì trường hợp này Vệ Phong nhất định cũng có đi. Nhưng cả gia đình đều đi, nếu chỉ mình nàng không đi thì hình như không được.
Trước cửa phủ Tướng Quân có vài chiếc xe ngựa dừng trước cửa, lão thái thái và lão thái gia ngồi chiếc xe thứ nhất, sau đó là đại phòng ngồi một chiếc, tam phòng một chiếc, còn chiếc xe ngựa cuối cùng dành cho các cô nương gia.
Trong xe ngựa chỉ có hai người Tô Hi và Tô Lăng Vân.
Rất nhanh tới bờ sông Tương Thuỷ, xa xa nhìn thấy bên bờ sông có rất nhiều tua lọng màu xanh biếc ngọc trai, ở sau cùng còn có một cái lều nhiều màu chuẩn bị để cho Chiếu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu chút nữa xem đua thuyền rồng.
Lúc này Đế Hậu còn chưa đến nên cả gia đình liền ngồi ở hai cái lều màu trắng dưới cái lều nhiều màu nói chuyện.
Tô Hi vừa xuống xe ngựa thì liền đội nón có rèm che lên, nói một tiếng với Ân thị rồi đi sang bên cạnh tìm Đường vãn và Úc Bảo Đồng chơi.
Đường Vãn xoay qua bên, nhấc một góc của chiếc rèm có mũ lên nhìn, như có ẩn ý nói: "Xem ra có người cầu gì được đó rồi."
Tô Hi nương theo ánh mắt của nàng ấy thì thấy Phó Nghi mặc một cáy váy màu màu xanh lam, đứng đối diện là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc cầu kỳ. Tô Hi nhớ rõ người phụ nữ này, chính là Dự Vương phi Tống thị.
Tô Hi hỏi: "Những lời này của Đường tỷ tỷ là có ý gì vậy?"
Đường Vãn lặng lẽ nói với nàng: "Mấy ngày nay muội không ra cửa cho nên không biết. Dự Vương phi và phu nhân Vinh Quốc Công thân thiết lắm, hôm nay đôi mắt lại cứ ngó Phó Nghi, lại còn nói chuyện với nàng ta nữa, chắc là muốn xem vợ cho Dự Vương thế tử rồi........"
Câu nói kế tiếp không cần nói thì trong lòng mọi người cũng hiểu rõ ràng.
Tô Hi nhàn nhạt gật đầu, bởi vì đã biết rằng Phó Nghi gả cho Dự Vương thế tử từ lâu cho nên cũng không giật mình lắm.
Đường Vãn thấy nàng không hứng thú với đề tài này cho nên không tiếp tục nói nữa mà nói chuyện khác. Ba tiểu cô nương nói chuyện với nhau thì thấy Lục đường ca Tô Vũ của Tô Hi từ xa đi đến đến, nam nhân nhà họ Tô đều cao lớn, mà Tô Vũ cũng không ngoại lệ. Y đứng cách vài bước bên ngoài, gọi một tiếng "Ấu Ấu" trước rồi sau đó nắm tay kề bên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Bảo Đồng biểu muội, huynh có thể nói vài câu với muội không?"
Lần trước Úc Bảo Đồng đã được Tô Hi chỉ điểm nên cũng hiểu Tô Vũ không phải chán ghét nàng ấy, thế nên lúc này thấy y đến cũng có hơi không tự nhiên. Nhưng nàng ấy cũng không phải người xấu hổ, cũng không tiện làm mất mặt mũi của Tô Vũ, nên cũng gật đầu đồng ý.
Úc Bảo Đồng rời đi không bao lâu thì Đường Vãn cũng bị gia đình gọi trở về.
Tô Hi ở một mình buồn chán thế nên cũng đang chuẩn bị về lại lều nhà mình hóng mát, nhưng lại nghe phía sau có tiếng gọi: "Ấu Ấu."
Tô Hi xoay người thấy Phó Thiếu Vân mặc bộ áo gấm màu xanh ngọc đứng ở bờ sông Tương Thuỷ, cơ thể cao lớn đĩnh đạc, ngọc thụ lâm phong (**).
(**) ngọc thụ lâm phong: cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người đàn ông quân tử.
Đã có một thời gian dài nàng chưa gặp qua Phó Thiếu Vân, lần cuối hai người bọn họ gặp mặt nhau hình như là lúc Tết Thượng Nguyên thì phải.
"Thiếu Vân biểu ca." Tô Hi nói.
Phó Thiếu Vân đi đến trước mặt nàng. Tiểu cô nương đội mũ có rèm nên không thấy rõ biểu tình trên mặt, nhưng giọng nói vẫn trước sau mềm mại ngọt ngào như cũ, giống như được bọc một lớp mật ong vậy, vô cớ làm lòng người ta mềm nhũn. Y nói: "Sao chỉ có mình muội vậy?"
Tô Hi cười nói: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ có việc phải đi nên muội cũng định về lại lều hóng mát."
Phó Thiếu Vân cũng cười theo, mặt mày y thanh tuấn, lúc cười rộ lên có cảm giác như tắm mình trong gió xuân vậy. So với hai năm trước thì còn mang thêm sự ổn trọng, "Đã một khoảng thời gian chưa gặp qua, tiệc mừng thọ lần trước của Trưởng Công chúa huynh có việc nên không đi được, nhưng nghe Nghi tỷ nhi nói thì muội có phát minh ra một loại đánh trống truyền hoa lệnh mới đúng không?"
Tô Hi gật đầu, nói lại quy tắc trò chơi đánh trống truyền hoa ngày đó chơi cho y nghe một lần.
Phó Thiếu Vân sau khi nghe xong thì cười nói: "Đúng là thú vị."
Tô Hi nói: "Lần sau nếu Thiếu Vân biểu ca có mặt thì chúng ta sẽ dẫn huynh chơi cùng luôn."
Phó Thiếu Vân nhìn về phía nàng rồi mỉm cười gật đầu.
Bỗng nhiên cả hai đều im lặng. Tô Hi nhấp môi, có lẽ đã lâu rồi không nói chuyện với Phó Thiếu Vân cho nên trước mắt có hơi xấu hổ. Nàng đang chuẩn bị tạm biệt nhưng Phó Thiếu Vân không hề dự đoán trước mà nói: "Ấu Ấu, sao mấy năm nay muội trốn tránh ta vậy?"
Tô Hi giật mình, mở miệng thở dốc, theo bản năng nói: "Muội đâu có........."
Phó Thiếu Vân không phải tên ngốc nên ngắt lời cái cớ của nàng: "Nếu như không có vậy sao mấy năm nay muội không đến phủ Vinh Quốc Công một lần nào chứ?"
Lúc Tô Hi còn nhỏ thì thường xuyên đến phủ Vinh Quốc Công chơi.
Nàng không lên tiếng.
Phó Thiếu Vân bất đắc dĩ cong môi, thấy nàng cam chịu thì lại nói: "Đã nhiều lần huynh đến Tô phủ tìm muội nhưng muội cũng tránh không gặp huynh. Huynh bảo nha hoàn mang điểm tâm cho muội thì đều nghe nói muội thưởng hết cho hạ nhân, huynh làm muội chán ghét lắm sao?"
Tô Hi lắc đầu nói không phải, giải thích nói: "Thiếu Vân biểu ca và muội đều trưởng thành rồi, nếu còn chơi đùa giống như khi còn nhỏ thì sẽ làm người ta bàn tán đó. Hơn nữa........Hơn nữa huynh đưa quá nhiều điểm tâm, muội ăn không hết nên mới thưởng cho hạ nhân."
Phó Thiếu Vân nhìn nàng, biết nàng không nói thật với y.
Tô Hi bị y nhìn có hơi chột dạ, dừng một chút rồi lại nói: "Vì sao Thiếu Vân biểu ca cứ luôn thích đưa đồ ăn cho muội thế?"
"Muội muốn biết sao?" Nàng thấy Phó Thiếu Vân cong môi cười lên.
Tô Hi gật đầu. Vấn đề nàng đã thắc mắc hồi lâu rồi.
Phó Thiếu Vân hỏi: "Ấu Ấu, muội còn nhớ lần đầu gặp mặt của chúng ta là khi nào không?"
Tô Hi nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nghĩ ra, thế là nàng lắc đầu nói: "Muội không nhớ rõ." Đối với nàng mà nói thì đó là chuyện của đời trước rồi, quá mức xa xôi.
Phó Thiếu Vân nói: "Ngày đó là tiệc mừng thọ của lão thái gia, huynh theo phụ thân đến Tô phủ làm khách, lúc đến hậu viện thì vừa lúc nhìn thấy muội ngồi trước cửa hành lang của thượng phòng........"
Lúc đó Tô Hi mới có ba tuổi, là một cô nhóc mập mập tròn tròn bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh lá mạ, trên đầu búi na tra hai bên, đôi mắt hạnh vừa to vừa lớn, ngồi ở hàng lang lắc lư đôi chân nhỏ. Nha hoàn đưa điểm tâm lên trên phòng thì nàng lắc lư lảo đảo chạy đến trước mặt nha hoàn, duỗi cánh tay dài mềm mại nói: "Ấu Ấu muốn một cái, cho Ấu Ấu một cái đi."
Ai cũng đều biết Cửu cô nương là đầu quả tim của lão thái thái và Đại phong, nên nha hoàn không dám trì hoãn mà lấy bánh táo tàu trên đĩa ra đặt trên lòng bàn tay của nàng.
Tô Hi lấy được rồi thì lại lắc lư chạy về hành lang ngồi, đôi mắt cong lên như hai ánh trăng non. Nàng cầm bánh táo tàu cắn một miếng, quai hàm căng phồng lên, bên miệng cũng bị dính ít vụn bánh điểm tâm. Nhưng bộ dáng nhỏ của nàng lại vô cùng thoả mãn, giống như trên đời không có món nào ngon như bánh táo tàu trong tay vậy.
Phó Thiếu Vân nhẹ nhàng cười, nói: "Huynh chưa từng gặp qua nha đầu nào ham ăn như vậy."
Lúc đó y có một cảm giác như muốn đưa hết tất cả món ăn ngon đến trước mặt nàng vậy, để có thể ngày nào cũng nhìn được gương mặt tươi cười thoả mãn của nàng, cho dù nhìn cả đời cũng không chán.
Tô Hi không nghĩ tới nguyên nhân như thế này, nàng vẫn luôn cho rằng Phó Thiếu Vân có tâm bất lương muốn dưỡng béo nàng chứ!
Mặt Tô Hi đỏ lên, có hơi ngượng ngùng nói: "Bây giờ muội không còn ham ăn như vậy nữa.........Thiếu Vân biểu ca sau này không cần tặng đồ ăn cho muội đâu, muội đã lớn thế này rồi, nếu vẫn ham ăn như lúc nhỏ thì còn ra bộ dáng gì nữa chứ.
Phó Thiếu Vân mỉm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng, "Ừ, Ấu Ấu không còn là tiểu nha đầu năm đó nữa."
Tô Hi còn muốn nói gì nữa nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy có một nhóm người đi đến, là vài vị công tử thế gia mặc cẩm y hoa phục. Đi ở chính giữa chính là Vệ Phong.
Vệ Phong người như ngọc thụ, vừa xuất hiện thì nam tử xung quanh chỉ như làm nền.
Giờ phút này tuy mặt hắn không biểu tình nhưng cũng có thể khuấy đảo cả hồ xuân thuỷ, làm mấy cô nương ở ven hồ nhịn không được mà dõi theo hắn.
Tô Hi trì trệ, theo bản năng trốn phía sau người của Phó Thiếu Vân, nhưng suy nghĩ lại, bây giờ nàng đội nón có rèm, nếu như Vệ Phong có nhìn cũng chưa chắc gì nhận ra nàng.
Lúc gần đến thì có một cô nương mặc váy màu vàng nhạt bạo gan tiến lên đến trước mặt Vệ Phong, cúi đầu lấy một sợi gấm ngũ sắc được tết thành dây trường mệnh từ túi thơm ra, đỏ mặt đưa cho hắn nói: "Tiểu nữ đưa cho Vệ thế tử để tiếp tục tuổi thọ."
Tết Đoan Ngọ ở triều Đại Yến có một tập tục đưa nhau dây trường mệnh. Dây trường mệnh dùng dây gấm năm loại màu sắc mà tết thành, đưa cho đối phương là có ý muốn chúc đối phương sống lâu trăm tuổi.
Nếu mà cô nương gia đưa cho nam tử thì chính là biểu đạt có thiện cảm với nam tử này. Nếu mà người nam tử này nhận lấy rồi quấn ngay cánh tay thì đó chính là ý tứ người nam tử này cũng yêu thích cô nương này.
Cho nên vào Tết Đoan Ngọ ngoại trừ đua thuyền rồng thì còn có một hoạt động được nhiều người chú ý quan tâm, đó chính là dây trường mệnh trong tay cô nương gia kia.
Hôm nay Tô Hi cũng tết một dây trường mệnh đặt ở trong túi tiền. Nhưng nàng lại không định tặng cho ai, chỉ tết chơi thôi.
Vị cô nương mặc áo màu vàng nhạt trước mắt đã làm chuyện mà rất nhiều cô nương khác muốn làm, nên ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng ta, muốn biết đến tột cùng Vệ Phong có nhận lấy dây trường mệnh của nàng ta hay không.
/149
|