*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Ôn đại phu cầm cổ tay bắt mạch cho lão thái gia, sau đó lại lật mí mắt của ông lên kiểm tra rồi thăm hỏi Hách đại phu về bệnh tình của lão thái gia, tiếp đó thì trầm ngâm một lát và nói: “Không biết nguyên nhân lần thứ hai trúng gió của lão tướng quân là gì?”
Nhắc tới chuyện này thì sắc mặt ai nấy ở đây cũng đều khó coi.
Lão thái thái ở một bên lau nước mắt. Ân thị đứng ra giải thích: “Nói ra thì chỉ sợ để đại phu chê cười, gia phụ là bị tức giận đến hôn mê, quá mức phẫn nộ cho nên mới làm hại cơ thể.”
Ôn đại phu gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ông kêu dược đồng lấy giấy bút tới rồi viết tên của hơn 10 loại thuốc, sau đó đưa cho Ân thị và nói: “Xin phu nhân chuẩn bị mấy loại thuốc này, lát nữa lão phu sẽ tắm thuốc và châm cứu trị liệu cho lão Tướng quân. Còn nữa, làm phiền phu nhân chuẩn bị thêm nhiều nước ấm, lúc trị liệu chớ để ai quấy rầy cả.”
Ân thị nghe vậy thì vội vàng kêu Đan Lộ đi lấy thuốc theo đơn trên giấy, sau đó sai Đan Vụ Duyệt đi kêu phòng bếp nấu nước, bà nói: “Xin hỏi thần y là bệnh tình của gia phụ có hy vọng chữa khỏi không?” Vừa nói xong thì bà vội sửa miệng: “Không cần phải khôi phục khoẻ mạnh như trước đây mà chỉ cần gia phụ có thể đi đứng hoạt động giống người bình thường là được rồi…….”
Tuy rằng mỗi ngày Hách đại phu đều châm cứu trị liệu nhưng lão thái gia vẫn không thể cử động. Thật ra miễn cưỡng cũng có thể ăn được cơm. Nhưng đối với một người dành nửa đời trên sa trường, với một lão anh hùng cả đời cao ngất mà nói thì thật là khó chấp nhận được.
Thời còn trẻ có bao nhiêu anh minh thần võ thì lúc này có bấy nhiêu bất lực đau khổ.
Có lần Ân thị đút cơm cho lão thái gia ăn thì nhìn thấy khoé mắt của lão thái gia có rơi một giọt nước mắt. Ân thị sửng sốt, đôi mắt cũng nhoè đi, trong lòng đầy chua xót không nói thành lời.
Vì thế Ân thị mới gấp gáp hy vọng Ôn đại phu có thể chữa trị được cho lão thái gia, để lão thái gia có thể như lúc trước, mỗi ngày dậy sớm đánh quyền trong sân và tản bộ, cho dù không thể lên chinh chiến nơi sa trường nữa nhưng cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Ôn đại phu châm chước nói: “Chuyện này………Bệnh tình của lão Tướng quân tới quá vội vàng nên lão phu cũng không thể bảo đảm. Chẳng qua sau này không thể để lão Tướng quân phải chịu bất kỳ sự kích thích nào nữa, nếu không thì bệnh tình càng thêm nặng, đến lúc đó lão phu không còn cách nào.”
Ân thị ký thác hết tất cả hy vọng lên người của Ôn đại phu, bà nói: “Cầu xin thần y nhất định phải chữa khỏi cho gia phụ.”
Ôn đại phu nói: “Phu nhân yên tâm đi, lão phu chắc chắn sẽ làm hết sức.”
Không bao lâu thì Đan Lộ và Đan Vụ Duyệt chuẩn bị xong thuốc và nước ấm, Ôn đại phu cũng bắt đầu chuẩn bị thuốc tắm và châm cứu cho lão thái gia, bởi vì trong lúc trị liệu không thể có người làm phiền nên Ôn đại phu mời hết mọi người trong phòng ra ngoài.
Tô Hi và Ân thị cùng đứng ở hành lang chờ. Nói thật, trải qua một ngày bôn ba thì Tô Hi thật sự quá mệt mỏi, nhưng nàng nghĩ tới tổ phụ đang chịu khổ bên trong thì cho dù có quay về cũng không thể yên tâm được, không bằng cứ ở đây chờ.
Lão thái thái ăn không tiêu nên Ân thị sai người đưa bà ấy về phòng trước.
Một khắc sau liền thấy Nhị lão gia Tô Dương đang bước vội vã đi từ đối diện tới, lúc ông ta đến trước mặt thì hỏi: “Đệ nghe nói Hi tỷ nhi mời Ôn thần y của Bảo Chi Đường tới hả? Đại tẩu, tình huống của phụ thân thế nào rồi? Có hy vọng được chữa khỏi không?”
Bây giờ Ân thị vẫn còn bực người của Nhị phòng nên nghe thấy ông ta hỏi xong nhưng vẫn không trả lời, lạnh lùng nhìn thẳng về trước, cứ như không nhìn thấy Nhị lão gia vậy.
Nhị lão gia thấy Ân thị không trả lời thì ngược lại nhìn về phía Tô Hi ngồi ở lan can ở dãy nhà giữa hai bên nhà chính thì ăn nói khép nép mà nói: “Hi tỷ nhi, cháu nói với Nhị thúc một câu đi. Thân thể của lão thái gia thế nào rồi? Có phải Ôn đại phu nhất định sẽ chữa trị được cho lão thái gia đúng không?”
Nếu Tô Dương không phải là Nhị thúc của mình thì lúc này Tô Hi đã muốn trợn trắng mắt rồi. Nàng nhìn Tô Dương và nói: “Sao lúc này Nhị thúc mới quan tâm tổ phụ vậy? Ngày ấy lúc nhị thúc chọc tức tổ phụ, sao thúc không nghĩ đến tổ phụ tuổi tác đã cao không thể chịu nổi kích thích nữa? Bây giờ tổ phụ nằm liệt giường không cử động được thì thúc mới nhớ tới lòng hiếu thảo của mình sao……….Nhị thúc quan tâm đến việc Ôn đại phu có thể chữa trị được cho tổ phụ hay không như vậy, có phải bởi vì thúc nghĩ rằng nếu tổ phụ hết bệnh rồi thì thúc sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Nhị lão gia Tô Dương bị nói đến mặt tái nhợt, ông ta nói: “Hi tỷ nhi, sao cháu có thể nói như vậy…..”
Tô Hi mím môi rồi quay đầu đi, lần đầu tiên cứng rắn nói: “Cháu sẽ không tha thứ cho Nhị thúc phụ đâu.”
Cả người Nhị lão gia cứng đờ.
Lúc này, Ân thị đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu Nhị thúc thật sự suy nghĩ cho phụ thân thì nên biết lúc này phụ thân không muốn thấy mặt của thúc. Thay vì lãng phí thời gian đứng ở đây thì chi bằng thúc đến từ đường quỳ lạy cầu xin tổ tiên phù hộ cho thân thể phụ thân khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi đi.”
Nhị lão gia suy nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn thoả hiệp, ông ta nghe lời Ân thị, xoay người đi về phía từ đường.
Một canh giờ sau, Ôn đại phu từ bên trong đi ra và nói: “Được rồi, Đại phu nhân và Cửu cô nương có thể vào.”
Tô Hi vội vàng theo sau Ân thị đi vào. Trong phòng sương khói lượn lờ, lão thái gia nằm trên giường Bạt Bộ, bởi vì mới vừa tắm thuốc và châm cứu xong nên hai mắt nhắm lại, sắc môi trắng bệch, không biết là đang ngủ hay đang tỉnh.
Ôn đại phu viết thang thuốc cho vài ngày để phòng bếp mỗi ngày chuẩn bị, phối hợp với thuốc tắm và châm cứu, mặt khác thì dặn dò một vài điều khác cần chú ý. Thế là Ân thị vội vàng kêu Đan Lộ và Đan Vụ Duyệt dọn dẹp một căn phòng cho khách rồi mời Ôn đại phu sang ở, sau đó thì chân thành cảm ơn Ôn đại phu một phen.
Sau khi Ôn đại phu rời đi thì Ân thị ở lại chăm sóc cho lão thái gia.
Tô Hi cũng ngồi ở bên cạnh. Sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chiều hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà không mờ nhạt cho đến tận lúc bụng nàng truyền đến tiếng rộp rộp, lúc này nàng mới nhớ ra ngoại trừ sáng nay uống một chén cháo táo đỏ ý dĩ (1) thì cả ngày cũng chưa ăn một hột cơm.
Sau khi Ân thị biết thì lo lắng cơ thể của nàng không chịu nổi nên đuổi nàng về Hoa Lộ Thiên Hương: “Con cũng mệt nhọc cả ngày rồi, chỗ này có nương chăm sóc là được rồi. Ấu Ấu ngoan, nương biết con lo lắng cho tổ phụ nhưng con cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Nói xong thì bà lại dặn dò Ngân Nhạn khi trở về thì nhớ chăm sóc Tô Hi cho tốt.
Sau khi Tô Hi trở về Hoa Lộ Thiên Hương thì nàng tắm rửa trước rồi dùng cơm tối, sau khi dùng xong thì sân sau đã đen như mực rồi. Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, ủ rũ nằm xuống cái gối dựa thêu hoa, tay trái đặt trên cái gối mềm sợi tơ bạc để Ngân Nhạn nhuộm móng tay bằng hoa Phượng Tiên (2) cho nàng.
Vào ngày Khất Xảo Tiết này có phong tục nhuộm móng tay bằng hoa Phương Tiên, nói rằng nếu cô nương gia nhuộm móng tay thì sau nửa năm có thể gặp được may mắn.
Ngân Nhạn cẩn thận dùng nước của hoa Phượng Tiên nhuộm móng tay cho Tô Hi rồi nói: “Hôm nay tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút nhé ạ. Mấy ngày nay tiểu thư không ngủ ngon rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ mệt chết mất đấy.”
Chắc cũng do mới vừa thăm lão thái gia về nên Tô Hi chẳng có tâm trạng mấy, nàng chỉ nói một tiếng được: “Một lát ta ngủ ngay, ngươi xuống trước đi, không cần chăm sóc ta đâu.”
Vốn Ngân Nhạn định chờ nàng ngủ rồi mới đi, nhưng thấy thái độ của nàng kiên trì nên chỉ đành lui ra ngoài.
Ngân Nhạn đi không được bao lâu thì Tô Hi mới nhớ ra hôm nay lúc ra ngoài, nàng đã phơi mấy cuốn sách trong thư phòng ở bên ngoài, lúc này còn chưa có dọn vào lại. Khất Xảo Tiết cũng có tập tục phơi sách, đúng lúc sách trong thư phòng của nàng cũng hồi lâu chưa phơi khô. Sáng sớm nay nàng đã kêu mấy nha hoàn cùng nhau dọn sách ra trong sân, sau khi trở về lại quên béng mất chuyện này. Ban đêm sương càng nhiều hơn, nếu để sách bên ngoài qua đêm thì chắc chắn sẽ bị ẩm ngay.
Tô Hi có hơi hối hận vì đã đuổi Ngân Nhạn đi sớm như vậy, phòng hạ nhân lại cách chỗ này quá xa nên nàng cũng lười đi một chuyến. Nha hoàn gác đêm đã đến phòng bếp đun nước ấm, cũng may sách không nhiều lắm nên nàng tự bê thêm vài lượt là có thể dọn xong.
Tô Hi xỏ đôi giày thêu vào rồi lấy lồng đèn đi ra sân, nàng để lồng đèn sang một bên, lúc đang chuẩn bị dọn sách thì thoáng nhìn thấy một bóng người đứng dưới cây bách. Nàng sợ tới mức lùi về sau hai bước, lúc nhìn thấy Vệ Phong đi ra khỏi dưới bóng cây thì vỗ ngực trách cứ: “Sao lúc nào Đình Chu biểu ca cũng chợt đến chợt đi khiến muội giật bắn mình thế hả?”
Vệ Phong đã đổi bộ y phục khác, nhìn có vẻ có tinh thần hơn khi sáng. Hắn nhìn thoáng qua chồng sách trên ghế dài và nói: “Sao muội lại một mình dọn sách thế? Nha hoàn đâu cả rồi?”
Tô Hi nói: “Muội lười gọi mấy nàng ấy, dù sao cũng không nhiều lắm, tự muội dọn cũng được.”
Ánh sáng trong sân không sáng lắm, Vệ Phong thấy biểu cảm của nàng ủ rũ thì lúc này mới nghiêm túc mà đánh giá nàng. Chẳng qua mới hơn nửa tháng thôi mà tiểu nha đầu đã gầy rộc đi một cách trông thấy, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ nay càng nhỏ hơn, cằm nhọn hoắt làm đôi mắt trông lớn hơn, thêm nữa đêm nay nàng ăn mặc lại mỏng nên đứng ở trong gió làm tăng thêm cảm giác yếu đuối làm người ta xót thương.
Vệ Phong cầm lấy sách trên tay của nàng, một tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ của nàng một cái rồi bất mãn nói: “Sao muội lại gầy đi nhiều vậy?”
Tô Hi tránh về sau, nàng ôm mặt để không cho hắn nhéo nữa.
“Sau này không được nhịn ăn đấy, muội phải nuôi lại hết đống thịt bị mất lần này về lại đi.” Vệ Phong nói.
Tô Hi bĩu môi lẩm bẩm: “……..Đình Chu biểu ca quản thúc nhiều ghê.”
Vệ Phong không nghe thấy lời nàng nói, hắn đi về phía trước và hỏi: “Thư phòng ở đâu?”
Tô Hi xách theo đèn lồng đi đằng sau: “Huynh dọn sách giúp muội sao?”
Vệ Phong gật đầu.
Tô Hi nghiêm túc suy nghĩ, cũng không thèm khách sáo với hắn nữa: “Vậy huynh dọn nhanh lên. Bằng không chờ nha hoàn của muội trở về lại phát hiện ra huynh đấy.”
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì bên môi cong lên một nụ cười như có như không, hắn liếc mắt nhìn Tô Hi một cái. Nàng đúng là càng ngày càng không khách sáo gì cả, sai bảo hắn đến thuận miệng luôn rồi.
Tô Hi thấy hắn bất động thì chớp mắt rồi giục: “Sao huynh còn chưa đi nữa? Còn chưa tới thư phòng đâu.”
Vệ Phong hơi cúi người xuống, không hề báo trước mà hôn lên môi nàng một cái, lúc này mới đứng thẳng người và nói: “Đi thôi.”
Tận cho đến khi Vệ Phong đi được vài bước thì Tô Hi mới hoàn hồn lại được, nàng sờ lên môi, trong lòng thầm nói “Đồ dê xồm” rồi mới nhấc chân đi theo sau.
Hôm nay Tô Hi không phơi nhiều sách lắm, hơn nữa một lần Vệ Phong bê được rất nhiều, nên chỉ đi bốn năm lượt là dọn xong cả rồi.
Tuy là như thế nhưng nàng vẫn thấy hắn đổ mồ hôi.
Tô Hi đứng dưới hành lang rồi lấy khăn tay ra, nàng đo chiều cao chênh lệnh của hai người một lát rồi mới đưa khăn tay cho hắn và nói: “Tự huynh lau mồ hôi đi.”
Đúng lúc nha hoàn gác đêm Lũng Xuân từ phòng bếp trở lại, thế là Tô Hi vội vàng đẩy Vệ Phong ra ngoài: “Lũng Xuân về rồi, huynh đi nhanh lên.”
Vệ Phong vẫn đứng bất động.
Lũng Xuân từ đầu hành lang kia đi tới, rất nhanh đã đến trước mặt, tò mò hỏi: “Tiểu thư, người nói chuyện với ai thế ạ?”
Tô Hi đứng che ở cửa, mặt không biến sắc mà nói: “Ta tưởng ngươi ở bên ngoài nên gọi vài tiếng.” Sau khi nói xong thì nàng hỏi ngược lại: “Không phải kêu người đi đun nước sao, sao đi lâu như vậy?”
Lũng Xuân cảm thấy có lỗi, không nghi ngờ gì lời nói của Tô Hi mà còn xấu hổ nói: “Nô tỳ, nô tỳ không cẩn thận ngủ quên mất…..”
Tô Hi không trách nàng, chỉ nói mình đi ngủ trước.
Lũng Xuân gật đầu: “Tiểu thư còn muốn uống nước nữa không ạ?”
Tô Hi lắc đầu: “Không uống, ngươi đứng canh ở bên ngoài đi, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi. Gần đây Kinh Thành yên ổn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lũng Xuân biết ơn được vâng.
Tô Hi khép cánh cửa đằng sau lại, nàng xoay người thì thấy Vệ Phong đang bình tĩnh tự nhiên ngồi trên giường mỹ nhân gỗ tử đàn khắc vằn hoa, vì thế nàng giận điên lên, nếu không phải vì hắn thì sao nàng lại phải nói dối chứ? Nàng phồng má, không thèm để ý tới Vệ Phong mà đi đến giường Bạt Bộ rồi buông màn che xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Vệ Phong ôm nàng từ đằng sau rồi hỏi: “Ấu Ấu, ta dọn sách giúp muội rồi, muội định cảm ơn ta thế sao?”
Tô Hi xoay người nhìn hắn và nói: “Vậy huynh muốn muội phải cảm ơn huynh thế nào đây?”
Vệ Phong lặng yên, chầm chậm nói: “Thì ban ngày ta đã nói với muội rồi đấy.”
Tô Hi nghiêng đầu suy nghĩ, ban ngày Vệ Phong nói nhiều như vậy, sao nàng biết ý hắn muốn chỉ câu nào được chứ?
(*) Vào đêm Thất Tịch, các cô gái ở Trung Quốc sẽ tổ chức các hoạt động như cầu nguyện trước sao Chức Nữ để mong được kéo tay, xem nhện dệt tơ, luồn kim xe chỉ, trồng cây xin con, thờ phụng “Ma hát nhạc”, tế bái Chức Nữ, cúng sao Khôi, phơi đồ, phơi sách, tổ chức sinh nhật cho trâu,…
Nguồn: Lost Bird
(1) cháo táo đỏ hạt ý dĩ:
(2) cách nhuộm móng tay thời xưa
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Ôn đại phu cầm cổ tay bắt mạch cho lão thái gia, sau đó lại lật mí mắt của ông lên kiểm tra rồi thăm hỏi Hách đại phu về bệnh tình của lão thái gia, tiếp đó thì trầm ngâm một lát và nói: “Không biết nguyên nhân lần thứ hai trúng gió của lão tướng quân là gì?”
Nhắc tới chuyện này thì sắc mặt ai nấy ở đây cũng đều khó coi.
Lão thái thái ở một bên lau nước mắt. Ân thị đứng ra giải thích: “Nói ra thì chỉ sợ để đại phu chê cười, gia phụ là bị tức giận đến hôn mê, quá mức phẫn nộ cho nên mới làm hại cơ thể.”
Ôn đại phu gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ông kêu dược đồng lấy giấy bút tới rồi viết tên của hơn 10 loại thuốc, sau đó đưa cho Ân thị và nói: “Xin phu nhân chuẩn bị mấy loại thuốc này, lát nữa lão phu sẽ tắm thuốc và châm cứu trị liệu cho lão Tướng quân. Còn nữa, làm phiền phu nhân chuẩn bị thêm nhiều nước ấm, lúc trị liệu chớ để ai quấy rầy cả.”
Ân thị nghe vậy thì vội vàng kêu Đan Lộ đi lấy thuốc theo đơn trên giấy, sau đó sai Đan Vụ Duyệt đi kêu phòng bếp nấu nước, bà nói: “Xin hỏi thần y là bệnh tình của gia phụ có hy vọng chữa khỏi không?” Vừa nói xong thì bà vội sửa miệng: “Không cần phải khôi phục khoẻ mạnh như trước đây mà chỉ cần gia phụ có thể đi đứng hoạt động giống người bình thường là được rồi…….”
Tuy rằng mỗi ngày Hách đại phu đều châm cứu trị liệu nhưng lão thái gia vẫn không thể cử động. Thật ra miễn cưỡng cũng có thể ăn được cơm. Nhưng đối với một người dành nửa đời trên sa trường, với một lão anh hùng cả đời cao ngất mà nói thì thật là khó chấp nhận được.
Thời còn trẻ có bao nhiêu anh minh thần võ thì lúc này có bấy nhiêu bất lực đau khổ.
Có lần Ân thị đút cơm cho lão thái gia ăn thì nhìn thấy khoé mắt của lão thái gia có rơi một giọt nước mắt. Ân thị sửng sốt, đôi mắt cũng nhoè đi, trong lòng đầy chua xót không nói thành lời.
Vì thế Ân thị mới gấp gáp hy vọng Ôn đại phu có thể chữa trị được cho lão thái gia, để lão thái gia có thể như lúc trước, mỗi ngày dậy sớm đánh quyền trong sân và tản bộ, cho dù không thể lên chinh chiến nơi sa trường nữa nhưng cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Ôn đại phu châm chước nói: “Chuyện này………Bệnh tình của lão Tướng quân tới quá vội vàng nên lão phu cũng không thể bảo đảm. Chẳng qua sau này không thể để lão Tướng quân phải chịu bất kỳ sự kích thích nào nữa, nếu không thì bệnh tình càng thêm nặng, đến lúc đó lão phu không còn cách nào.”
Ân thị ký thác hết tất cả hy vọng lên người của Ôn đại phu, bà nói: “Cầu xin thần y nhất định phải chữa khỏi cho gia phụ.”
Ôn đại phu nói: “Phu nhân yên tâm đi, lão phu chắc chắn sẽ làm hết sức.”
Không bao lâu thì Đan Lộ và Đan Vụ Duyệt chuẩn bị xong thuốc và nước ấm, Ôn đại phu cũng bắt đầu chuẩn bị thuốc tắm và châm cứu cho lão thái gia, bởi vì trong lúc trị liệu không thể có người làm phiền nên Ôn đại phu mời hết mọi người trong phòng ra ngoài.
Tô Hi và Ân thị cùng đứng ở hành lang chờ. Nói thật, trải qua một ngày bôn ba thì Tô Hi thật sự quá mệt mỏi, nhưng nàng nghĩ tới tổ phụ đang chịu khổ bên trong thì cho dù có quay về cũng không thể yên tâm được, không bằng cứ ở đây chờ.
Lão thái thái ăn không tiêu nên Ân thị sai người đưa bà ấy về phòng trước.
Một khắc sau liền thấy Nhị lão gia Tô Dương đang bước vội vã đi từ đối diện tới, lúc ông ta đến trước mặt thì hỏi: “Đệ nghe nói Hi tỷ nhi mời Ôn thần y của Bảo Chi Đường tới hả? Đại tẩu, tình huống của phụ thân thế nào rồi? Có hy vọng được chữa khỏi không?”
Bây giờ Ân thị vẫn còn bực người của Nhị phòng nên nghe thấy ông ta hỏi xong nhưng vẫn không trả lời, lạnh lùng nhìn thẳng về trước, cứ như không nhìn thấy Nhị lão gia vậy.
Nhị lão gia thấy Ân thị không trả lời thì ngược lại nhìn về phía Tô Hi ngồi ở lan can ở dãy nhà giữa hai bên nhà chính thì ăn nói khép nép mà nói: “Hi tỷ nhi, cháu nói với Nhị thúc một câu đi. Thân thể của lão thái gia thế nào rồi? Có phải Ôn đại phu nhất định sẽ chữa trị được cho lão thái gia đúng không?”
Nếu Tô Dương không phải là Nhị thúc của mình thì lúc này Tô Hi đã muốn trợn trắng mắt rồi. Nàng nhìn Tô Dương và nói: “Sao lúc này Nhị thúc mới quan tâm tổ phụ vậy? Ngày ấy lúc nhị thúc chọc tức tổ phụ, sao thúc không nghĩ đến tổ phụ tuổi tác đã cao không thể chịu nổi kích thích nữa? Bây giờ tổ phụ nằm liệt giường không cử động được thì thúc mới nhớ tới lòng hiếu thảo của mình sao……….Nhị thúc quan tâm đến việc Ôn đại phu có thể chữa trị được cho tổ phụ hay không như vậy, có phải bởi vì thúc nghĩ rằng nếu tổ phụ hết bệnh rồi thì thúc sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Nhị lão gia Tô Dương bị nói đến mặt tái nhợt, ông ta nói: “Hi tỷ nhi, sao cháu có thể nói như vậy…..”
Tô Hi mím môi rồi quay đầu đi, lần đầu tiên cứng rắn nói: “Cháu sẽ không tha thứ cho Nhị thúc phụ đâu.”
Cả người Nhị lão gia cứng đờ.
Lúc này, Ân thị đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu Nhị thúc thật sự suy nghĩ cho phụ thân thì nên biết lúc này phụ thân không muốn thấy mặt của thúc. Thay vì lãng phí thời gian đứng ở đây thì chi bằng thúc đến từ đường quỳ lạy cầu xin tổ tiên phù hộ cho thân thể phụ thân khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi đi.”
Nhị lão gia suy nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn thoả hiệp, ông ta nghe lời Ân thị, xoay người đi về phía từ đường.
Một canh giờ sau, Ôn đại phu từ bên trong đi ra và nói: “Được rồi, Đại phu nhân và Cửu cô nương có thể vào.”
Tô Hi vội vàng theo sau Ân thị đi vào. Trong phòng sương khói lượn lờ, lão thái gia nằm trên giường Bạt Bộ, bởi vì mới vừa tắm thuốc và châm cứu xong nên hai mắt nhắm lại, sắc môi trắng bệch, không biết là đang ngủ hay đang tỉnh.
Ôn đại phu viết thang thuốc cho vài ngày để phòng bếp mỗi ngày chuẩn bị, phối hợp với thuốc tắm và châm cứu, mặt khác thì dặn dò một vài điều khác cần chú ý. Thế là Ân thị vội vàng kêu Đan Lộ và Đan Vụ Duyệt dọn dẹp một căn phòng cho khách rồi mời Ôn đại phu sang ở, sau đó thì chân thành cảm ơn Ôn đại phu một phen.
Sau khi Ôn đại phu rời đi thì Ân thị ở lại chăm sóc cho lão thái gia.
Tô Hi cũng ngồi ở bên cạnh. Sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chiều hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà không mờ nhạt cho đến tận lúc bụng nàng truyền đến tiếng rộp rộp, lúc này nàng mới nhớ ra ngoại trừ sáng nay uống một chén cháo táo đỏ ý dĩ (1) thì cả ngày cũng chưa ăn một hột cơm.
Sau khi Ân thị biết thì lo lắng cơ thể của nàng không chịu nổi nên đuổi nàng về Hoa Lộ Thiên Hương: “Con cũng mệt nhọc cả ngày rồi, chỗ này có nương chăm sóc là được rồi. Ấu Ấu ngoan, nương biết con lo lắng cho tổ phụ nhưng con cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Nói xong thì bà lại dặn dò Ngân Nhạn khi trở về thì nhớ chăm sóc Tô Hi cho tốt.
Sau khi Tô Hi trở về Hoa Lộ Thiên Hương thì nàng tắm rửa trước rồi dùng cơm tối, sau khi dùng xong thì sân sau đã đen như mực rồi. Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, ủ rũ nằm xuống cái gối dựa thêu hoa, tay trái đặt trên cái gối mềm sợi tơ bạc để Ngân Nhạn nhuộm móng tay bằng hoa Phượng Tiên (2) cho nàng.
Vào ngày Khất Xảo Tiết này có phong tục nhuộm móng tay bằng hoa Phương Tiên, nói rằng nếu cô nương gia nhuộm móng tay thì sau nửa năm có thể gặp được may mắn.
Ngân Nhạn cẩn thận dùng nước của hoa Phượng Tiên nhuộm móng tay cho Tô Hi rồi nói: “Hôm nay tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút nhé ạ. Mấy ngày nay tiểu thư không ngủ ngon rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ mệt chết mất đấy.”
Chắc cũng do mới vừa thăm lão thái gia về nên Tô Hi chẳng có tâm trạng mấy, nàng chỉ nói một tiếng được: “Một lát ta ngủ ngay, ngươi xuống trước đi, không cần chăm sóc ta đâu.”
Vốn Ngân Nhạn định chờ nàng ngủ rồi mới đi, nhưng thấy thái độ của nàng kiên trì nên chỉ đành lui ra ngoài.
Ngân Nhạn đi không được bao lâu thì Tô Hi mới nhớ ra hôm nay lúc ra ngoài, nàng đã phơi mấy cuốn sách trong thư phòng ở bên ngoài, lúc này còn chưa có dọn vào lại. Khất Xảo Tiết cũng có tập tục phơi sách, đúng lúc sách trong thư phòng của nàng cũng hồi lâu chưa phơi khô. Sáng sớm nay nàng đã kêu mấy nha hoàn cùng nhau dọn sách ra trong sân, sau khi trở về lại quên béng mất chuyện này. Ban đêm sương càng nhiều hơn, nếu để sách bên ngoài qua đêm thì chắc chắn sẽ bị ẩm ngay.
Tô Hi có hơi hối hận vì đã đuổi Ngân Nhạn đi sớm như vậy, phòng hạ nhân lại cách chỗ này quá xa nên nàng cũng lười đi một chuyến. Nha hoàn gác đêm đã đến phòng bếp đun nước ấm, cũng may sách không nhiều lắm nên nàng tự bê thêm vài lượt là có thể dọn xong.
Tô Hi xỏ đôi giày thêu vào rồi lấy lồng đèn đi ra sân, nàng để lồng đèn sang một bên, lúc đang chuẩn bị dọn sách thì thoáng nhìn thấy một bóng người đứng dưới cây bách. Nàng sợ tới mức lùi về sau hai bước, lúc nhìn thấy Vệ Phong đi ra khỏi dưới bóng cây thì vỗ ngực trách cứ: “Sao lúc nào Đình Chu biểu ca cũng chợt đến chợt đi khiến muội giật bắn mình thế hả?”
Vệ Phong đã đổi bộ y phục khác, nhìn có vẻ có tinh thần hơn khi sáng. Hắn nhìn thoáng qua chồng sách trên ghế dài và nói: “Sao muội lại một mình dọn sách thế? Nha hoàn đâu cả rồi?”
Tô Hi nói: “Muội lười gọi mấy nàng ấy, dù sao cũng không nhiều lắm, tự muội dọn cũng được.”
Ánh sáng trong sân không sáng lắm, Vệ Phong thấy biểu cảm của nàng ủ rũ thì lúc này mới nghiêm túc mà đánh giá nàng. Chẳng qua mới hơn nửa tháng thôi mà tiểu nha đầu đã gầy rộc đi một cách trông thấy, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ nay càng nhỏ hơn, cằm nhọn hoắt làm đôi mắt trông lớn hơn, thêm nữa đêm nay nàng ăn mặc lại mỏng nên đứng ở trong gió làm tăng thêm cảm giác yếu đuối làm người ta xót thương.
Vệ Phong cầm lấy sách trên tay của nàng, một tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ của nàng một cái rồi bất mãn nói: “Sao muội lại gầy đi nhiều vậy?”
Tô Hi tránh về sau, nàng ôm mặt để không cho hắn nhéo nữa.
“Sau này không được nhịn ăn đấy, muội phải nuôi lại hết đống thịt bị mất lần này về lại đi.” Vệ Phong nói.
Tô Hi bĩu môi lẩm bẩm: “……..Đình Chu biểu ca quản thúc nhiều ghê.”
Vệ Phong không nghe thấy lời nàng nói, hắn đi về phía trước và hỏi: “Thư phòng ở đâu?”
Tô Hi xách theo đèn lồng đi đằng sau: “Huynh dọn sách giúp muội sao?”
Vệ Phong gật đầu.
Tô Hi nghiêm túc suy nghĩ, cũng không thèm khách sáo với hắn nữa: “Vậy huynh dọn nhanh lên. Bằng không chờ nha hoàn của muội trở về lại phát hiện ra huynh đấy.”
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì bên môi cong lên một nụ cười như có như không, hắn liếc mắt nhìn Tô Hi một cái. Nàng đúng là càng ngày càng không khách sáo gì cả, sai bảo hắn đến thuận miệng luôn rồi.
Tô Hi thấy hắn bất động thì chớp mắt rồi giục: “Sao huynh còn chưa đi nữa? Còn chưa tới thư phòng đâu.”
Vệ Phong hơi cúi người xuống, không hề báo trước mà hôn lên môi nàng một cái, lúc này mới đứng thẳng người và nói: “Đi thôi.”
Tận cho đến khi Vệ Phong đi được vài bước thì Tô Hi mới hoàn hồn lại được, nàng sờ lên môi, trong lòng thầm nói “Đồ dê xồm” rồi mới nhấc chân đi theo sau.
Hôm nay Tô Hi không phơi nhiều sách lắm, hơn nữa một lần Vệ Phong bê được rất nhiều, nên chỉ đi bốn năm lượt là dọn xong cả rồi.
Tuy là như thế nhưng nàng vẫn thấy hắn đổ mồ hôi.
Tô Hi đứng dưới hành lang rồi lấy khăn tay ra, nàng đo chiều cao chênh lệnh của hai người một lát rồi mới đưa khăn tay cho hắn và nói: “Tự huynh lau mồ hôi đi.”
Đúng lúc nha hoàn gác đêm Lũng Xuân từ phòng bếp trở lại, thế là Tô Hi vội vàng đẩy Vệ Phong ra ngoài: “Lũng Xuân về rồi, huynh đi nhanh lên.”
Vệ Phong vẫn đứng bất động.
Lũng Xuân từ đầu hành lang kia đi tới, rất nhanh đã đến trước mặt, tò mò hỏi: “Tiểu thư, người nói chuyện với ai thế ạ?”
Tô Hi đứng che ở cửa, mặt không biến sắc mà nói: “Ta tưởng ngươi ở bên ngoài nên gọi vài tiếng.” Sau khi nói xong thì nàng hỏi ngược lại: “Không phải kêu người đi đun nước sao, sao đi lâu như vậy?”
Lũng Xuân cảm thấy có lỗi, không nghi ngờ gì lời nói của Tô Hi mà còn xấu hổ nói: “Nô tỳ, nô tỳ không cẩn thận ngủ quên mất…..”
Tô Hi không trách nàng, chỉ nói mình đi ngủ trước.
Lũng Xuân gật đầu: “Tiểu thư còn muốn uống nước nữa không ạ?”
Tô Hi lắc đầu: “Không uống, ngươi đứng canh ở bên ngoài đi, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi. Gần đây Kinh Thành yên ổn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lũng Xuân biết ơn được vâng.
Tô Hi khép cánh cửa đằng sau lại, nàng xoay người thì thấy Vệ Phong đang bình tĩnh tự nhiên ngồi trên giường mỹ nhân gỗ tử đàn khắc vằn hoa, vì thế nàng giận điên lên, nếu không phải vì hắn thì sao nàng lại phải nói dối chứ? Nàng phồng má, không thèm để ý tới Vệ Phong mà đi đến giường Bạt Bộ rồi buông màn che xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Vệ Phong ôm nàng từ đằng sau rồi hỏi: “Ấu Ấu, ta dọn sách giúp muội rồi, muội định cảm ơn ta thế sao?”
Tô Hi xoay người nhìn hắn và nói: “Vậy huynh muốn muội phải cảm ơn huynh thế nào đây?”
Vệ Phong lặng yên, chầm chậm nói: “Thì ban ngày ta đã nói với muội rồi đấy.”
Tô Hi nghiêng đầu suy nghĩ, ban ngày Vệ Phong nói nhiều như vậy, sao nàng biết ý hắn muốn chỉ câu nào được chứ?
(*) Vào đêm Thất Tịch, các cô gái ở Trung Quốc sẽ tổ chức các hoạt động như cầu nguyện trước sao Chức Nữ để mong được kéo tay, xem nhện dệt tơ, luồn kim xe chỉ, trồng cây xin con, thờ phụng “Ma hát nhạc”, tế bái Chức Nữ, cúng sao Khôi, phơi đồ, phơi sách, tổ chức sinh nhật cho trâu,…
Nguồn: Lost Bird
(1) cháo táo đỏ hạt ý dĩ:
(2) cách nhuộm móng tay thời xưa
/149
|