Editor: Mắm || Beta-er: Ngáo, Song Ngư
(1) Sương mù ngàn sào (sào: đơn vị đo độ dài)
Khi Tô Hi theo Vệ Phong vào phòng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng.
Nàng có vóc người duyên dáng, khung xương nhỏ nhắn, ngọc bội hồ lô trắng trên chiếc váy hoa hải đường màu đỏ khẽ đung đưa theo bước chân của nàng, đi một cách từ tốn, khí chất duyên dáng đoan trang. Hơn nữa hôm qua vừa trải qua việc kia nên đôi mắt nàng sóng sánh nước, mang đầy vẻ dịu dàng, hai lúm đồng tiền động lòng người, vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ sau khi được yêu thương nồng nhiệt. Nét ngây thơ của thiếu nữ hòa quyện với sự ngượng ngùng quyến rũ của nàng dâu mới khiến người ta khó dời mắt được.
Tam gia phủ Tấn vương Vệ Ương vừa nhìn thấy nàng thì thấy trước mắt sáng ngời, ngay cả Nhị gia Vệ Tấn cũng sửng sốt đến mức nhìn không chớp mắt.
Vệ Phong mặc y phục màu đỏ thẫm cùng với hoa văn cẩm bào của Tô Hi, hai người đứng cạnh nhau giữa Ký An Đường tự nhiên làm mọi người nghĩ tới tám chữ “Kim Đồng Ngọc Nữ, bồng tất sanh huy (2)”.
(2) Bồng tất sanh huy: nhà tranh rực rỡ, nhà tranh tỏa sáng, trong một câu có thể dịch kiểu “ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên”. Hiểu nôm na là “Rồng đến nhà tôm” (nguồn tangthuvien)
Tấn Vương Vệ Liên Khôn thấy Vệ Phong và Tô Hi nắm tay nhau vào phòng thì nhướng mày nghiêm túc ho khan một tiếng.
Vào phòng thỉnh an mà nắm tay nhau thì ra thể thống gì.
Tô Hi không rõ ra sao, một lúc sau định rút tay nhưng lại bị Vệ Phong nắm chặt hơn.
Trắc phi Đổng thị nhìn thấy cảnh này thì che miệng trêu ghẹo: “Hiếm khi ta mới thật sự nhìn thấy Thế tử gia săn sóc người khác như vậy đấy.”
Chân của Tô Hi mềm nhũn không còn sức, Vệ Phong nắm tay nàng có thể cho nàng thêm một chút sức lực, cho nàng dựa vào để đi lại không khó khăn. Nhưng rơi vào mắt người khác, đó là biểu hiện của đôi trẻ đang lúc tân hôn tình nùng mật ý. Tô Hi nghe ra ý tại ngôn ngoại (3) của Đổng thị, mặt nàng trở nên nóng bừng rồi nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Vệ Phong.
(3) Ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy (từ điển Hán Nôm).
Nha hoàn bưng khay sơn mài màu đỏ tới, Tô Hi nhận lấy chén nhỏ rồi lần lượt kính trà Tấn Vương và Tấn Vương phi.
Tuy Tô Hi rất căng thẳng nhưng vẫn giữ đúng mực. Nàng rũ mắt xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn thoạt nhìn trông rất vô hại.
Tấn vương và Tấn Vương phi thay nhau lì xì cho nàng. Mặc dù Tấn Vương phi Viên thị nghĩ mối hôn sự này không phải điều bà ta mong muốn nhưng thứ nhất đây là do hoàng thượng tứ hôn, thứ hai Tô Hi cũng chưa gây chuyện gì đắc tội với bà, trong phòng lại có nhiều người như vậy, vì thế bà sẽ không làm gì khiến Tô Hi phải mất mặt.
Sau đó là kính trà Trắc phi. Trắc phi Đổng thị khá thân thiện, trời sinh cho khuôn mặt tươi cười, nhận chén trà từ Tô Hi thì liền nói, “Thế tử phi rất xinh đẹp. Hôm qua, khi A Hâm trở lại đã không ngừng nói bên tai ta rằng tẩu tử xinh đẹp thế nào. Hôm nay vừa thấy quả thật đúng là khiến mắt sáng ngời, thật hiếm có người lại xinh đẹp đến vậy.” Nói xong đưa cho nàng bao lì xì.
Tô Hi đã từng nghe rất nhiều lời tương tự nên không đến mức lúng túng. Nàng ngượng ngùng mỉm cười cảm ơn Đổng thị.
Trưởng bối trong Tấn vương phủ khá nhiều, với mấy người trạc tuổi mình Tô Hi cũng chuẩn bị quà tặng.
Vệ Hâm là người hoạt bát, sau khi nhận lấy bức họa 《 Vạn Can Yên Vũ 》mà Tô Hi đưa thì trợn tròn hai mắt ngạc nhiên nói, “Đây đích thực là bức họa của Nhậm tiên sinh, nghe nói đã thất truyền từ lâu, sao đại tẩu lại biết muội thích bức họa của Nhâm tiên sinh vậy?”
Không nói đến việc Vệ Hâm yêu thích bức họa của Nhậm tiên sinh mà chỉ cần nhìn vào cái gọi là thất truyền đã lâu thì bức tranh này đã đáng giá ngàn vàng rồi.
Tô Hi mỉm cười không nói. Hôm qua sau khi gặp qua nữ quyến trong Tấn vương phủ, nàng đã nghe Tuyết Tình kể về sở thích của họ, quà tặng hôm nay cũng coi như là hợp ý mọi người. Bức tranh 《 Vạn Can Yên Vũ 》 này là nàng vô tình có được, đặt trong của hồi môn mà nàng mang từ nhà tới, nàng không nghiên cứu sâu về tranh nên để ở chỗ của nàng sẽ bị mai một, chẳng bằng đưa cho một người hiểu biết thì hơn.
Bên này Vệ Chiêu đang cầm chuôi của một thanh đoản kiếm bằng ngọc. Tuy nàng không thích đoản kiếm nhưng lại thích đá quý. Trên thanh đoản kiếm này khảm tổng cộng 24 viên hồng ngọc, thân kiếm nhỏ nhắn thanh thoát rất phù hợp để các cô nương mang theo.
Vệ Chiêu và Tô Hi trạc tuổi nhau nhưng nàng ấy chưa đính hôn, nàng nhìn thoáng qua Tô Hi nói: “Đại tẩu ra tay thật hào phóng.”
Thế gia vọng tộc đều để ý tỉ mỉ. Quà tặng của Tô Hi quý giá vốn không có gì, trái lại chứng minh nàng coi trọng người của Tấn vương phủ. Nhưng Vệ Chiêu vừa nói như vậy, ngược lại có ý chỉ Tô Hi là kẻ nông cạn. Ra tay hào phóng cũng có nghĩa là tiêu tiền như nước, không hiểu việc quản gia.
Tấn Vương phi Viên thị uống trà, nhìn về phía Tô Hi.
Tô Hi trầm mặc một lúc, chợt khẽ cười nói: “Nếu Nhị muội thích thì quà tặng có đắt hơn nữa cũng đáng giá.” Sau đó nàng dừng một chút lại nói: “Nhị muội không ngại thì nhìn lại xem thanh đoản kiếm này đi.”
Vệ Chiêu cụp mắt nhìn xuống, chẳng qua chỉ là một thanh đoản kiếm, còn không phải có chạm hoa văn thôi sao? Nàng ta thấy trên vỏ kiếm có khắc vài chữ nhưng chưa thấy rõ là chữ gì thì Vệ Hâm bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên: “Đây là tác phẩm của Cố Thập Bát tiên sinh!”
Cố Thập Bát tiên sinh đứng hàng thứ mười tám trong nhà, vì khi còn nhỏ nhà nghèo nên ông đã kiếm sống bằng nghề rèn sắt, sau đó trở thành bậc thầy số một số hai về rèn kiếm ở Đại Yến. Lưỡi kiếm mà Cố Thập Bát tiên sinh làm ra vừa sắc bén lại đẹp đẽ, người tới cửa nhà ông ấy rất đông, vì lão thái gia và Cố thập bát tiên sinh là bạn cũ nhiều năm nên Tô Hi mới có được thanh đoản kiếm này.
Quả nhiên, Vệ Chiêu im lặng, lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn đại tẩu.”
Sau khi kính trà và nói chuyện xong thì đã đến buổi trưa nên cả nhà cùng nhau dùng bữa.
Phủ Tấn Vương có quy tắc khi ăn không được nói nên bữa cơm này diễn ra trong im lặng.
Tô Hi vốn không phải người nói nhiều, sáng sớm hôm nay phải trưng ra khuôn mặt tươi cười nói nhiều nên đã mệt mỏi từ lâu, vừa lúc hợp ý nàng. Sau khi ăn cơm xong, Vệ Phong thay nàng múc một chén canh đậu phụ cá trích. Vì buổi sáng cũng là Vệ Phong lấy canh cho nàng nên bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra có cái gì không ổn, yên tâm thoải mái nhận lấy.
Trắc phi Đổng thị, Vệ Hâm và Vệ Chiêu ngồi đối diện đều nhìn lại nàng.
Tô Hi không hiểu gì cả. Làm sao vậy?
Vệ Hâm ngạc nhiên nói: “Không nghĩ tới Đại ca cũng sẽ chăm sóc người khác như vậy.” Đừng nói đến việc chăm sóc, trước đây khi cả nhà cùng nhau dùng bữa thì chiếc đũa của nàng rơi cạnh chân Vệ Phong, hắn cũng không chớp mắt cái nào. Ăn xong liền rời đi, không thân thiết với ai cả.
Nghe vậy, Tô Hi liếc nhìn Vệ Phong bên cạnh. Chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, không chút dao động như thể không nghe thấy những lời Vệ Hâm nói.
Tô Hi nhếch miệng mỉm cười với Vệ Hâm rồi cúi đầu uống canh. Nàng thầm nghĩ chuyện mấy người không biết còn nhiều lắm, người này còn ăn cả đồ ăn trong miệng nàng nữa kìa.
Ăn bữa trưa xong, từ Ký An Đường đi ra, Nhị phòng và Vân Tân Trai tiện đường nên Nhị gia Vệ Tấn và Liêu thị đi cùng với bọn họ.
Nhà Liêu thị ở Tấn Châu, lúc Vệ Tấn ở đất phong đã có thê tử, phụ thân của nàng ta là một vị quan địa phương. Lúc nói chuyện, giọng nói của nàng ta mang nặng khẩu âm Tấn Châu, nhiều lần Tô Hi không nghe được nàng ta nói cái gì, tốc độ nói của nàng ta rất nhanh, Tô Hi cũng không định ngắt lời của nàng ta, dọc suốt một đường chỉ cười để không đến mức lúng túng.
Liêu thị an ủi nàng nói: “Tiểu cô tử nhanh mồm nhanh miệng, nếu nói cái gì không đúng thì đại tẩu cũng không nên để bụng.”
Tô Hi nghe hiểu ý sau của nàng ta, liên kết với chuyện vừa nãy thì nàng có thể đoán ra ý nàng ta đang chỉ là gì, mím môi cười, “Ta không để ý đâu.”
Quả thực là nàng không để trong lòng. Tình hình hiện tại so với tưởng tượng của nàng trước khi đến Tấn vương phủ đã tốt hơn nhiều. Huống chi lời Vệ Chiêu nói cũng không coi là chuyện gì lớn, tự nàng có thể giải quyết được nên sẽ không cảm thấy uất ức. Đời trước nàng còn nghe qua những lời khó nghe hơn nhiều.
Liêu thị đi hơi chậm lại, nghiêng đầu thấy khóe miệng nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền mềm mại vui vẻ, quả thực không giống như đang tức giận.
Liêu thị không nói chuyện đó nữa, đi mấy bước lại nói: “Lần trước nữ quyến trong phủ chúng ta không tham dự cuộc săn bắt mùa xuân, nghe nói đại tẩu đã đàn bài 《 Hoàn Quy 》được hoàng thượng tán thưởng không thôi, các đại tài tử cũng khen không dứt miệng. Chỉ tiếc chúng ta không được nghe, chẳng biết ngày nào đó đại tẩu có thể đàn một bản không? Để đôi tai của người trên kẻ dưới trong phủ cũng được hưởng phúc?”
Lời này của Liêu thị nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Tô Hi đã lấy Vệ Phong, nàng là Thế tử phi của phủ Tấn vương, sao có thể hiến khúc khảy đàn cho người trong phủ nghe, việc đó chỉ con hát mới làm.
Tô Hi không đồng ý, đang cụp mắt nghĩ cách từ chối thì Vệ Phong đi tới từ phía sau, thản nhiên cầm tay nàng nói: “Lần trước không phải nàng đã nói về sau chỉ có thể đánh đàn cho ta nghe sao?”
Tô Hi ngẩn người rồi sau đó cong mắt, khéo léo gật đầu.
Vệ Phong gật đầu rất hài lòng. Phía trước là Vân Tân Trai, hắn nắm lấy ngón tay của nàng, đôi mắt đen thâm trầm lạnh nhạt nhìn về phía Liêu thị nói: “Thân thể đại tẩu ngươi không khỏe, sau này mấy chuyện kiểu như vậy đừng làm phiền đến nàng, nếu ngươi muốn nghe đàn thì để hôm khác ta mời người đến phủ đàn cho ngươi.”
Liêu thị không ngờ bị từ chối dễ dàng như vậy, mà còn do chính miệng Vệ Phong từ chối. Nàng ta nhìn hai người đi xa, ngực không khỏi đau xót, rốt cuộc Tô thị này là thần thánh phương nào mà hôm qua vừa vào cửa, hôm nay Vệ thế tử đã cưng chiều nàng như bảo bối rồi?
Vệ Tấn ở một bên nhìn bóng lưng của Tô Hi đã đi xa, nghĩ đến từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng thì lại càng ngây ngốc sững sờ.
*
Trở lại Vân Tân Trai, Tô Hi mềm nhũn nằm gục xuống giường, nàng cố đứng đó cả buổi sáng, xương sống, thắt lưng và chân của nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Hơn nữa, chỗ kia vẫn đau, đi một bước lại đau, nàng nhịn đến bây giờ thật không dễ dàng.
Tô Hi dịch chiếc mông nhỏ đáng thương về phía chiếc gối hoa, còn nơi nào là dáng vẻ đoan trang cao quý trước mặt người ngoài nữa, rõ ràng là một tiểu vô lại thích làm nũng. Nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Phong, không nói một câu nào nhưng ý tứ oán trách trong mắt lại rất rõ ràng.
Vệ Phong mềm lòng, ngồi ở mép giường ôm nàng đặt trên đùi, bàn tay hướng đến chân của nàng xoa bóp, “Nàng còn đau không?”
Cả người Tô Hi cứng đờ, nhanh chóng đẩy tay hắn ra, “Chàng nói xem?” Nếu không phải tại hắn thì chính nàng phải mệt như vậy sao?
Vệ phong khẽ cong môi, cắn tai nàng rồi thấp giọng nói: “Ấu Ấu, nàng phải thông cảm cho ta, nếu không phải do nàng không từ mà biệt ba năm thì chúng ta cũng không đến mức phải đợi đến hiện tại mới thành thân.”
Tô Hi hoảng sợ, “Nhưng… nhưng lúc đó thiếp chỉ mới mười hai tuổi.” Hắn nhẫn tâm xuống tay với nàng sao?
Vệ Phong cúi đầu trầm ngâm một chút như thể đang chăm chú tự hỏi vấn đề này, “Ta chỉ đợi tối đa đến lúc nàng mười bốn tuổi được thôi.”
Ở Đại Yến có rất nhiều cô nương thành thân trước tuổi cập kê, chờ đến lúc mười lăm tuổi sẽ lại về nhà mẹ đẻ làm lễ cập kê, chuyện này cũng không hiếm lạ gì. Nếu như khi đó Vệ Phong thực sự xin Hoàng thượng tứ hôn, rất có khả năng Tô Hi vừa tròn mười bốn tuổi thì đã bị hắn ăn sạch rồi.
Tô Hi vừa nghĩ tới khi đó mình mới bắt đầu có kinh nguyệt, vẫn là tiểu cô nương chưa dậy thì hết. Ánh mắt nàng nhìn Vệ Phong lập tức thay đổi, cảm thấy hắn rất giống cầm thú lưu manh. Nhưng nàng không hề nghĩ tới, kể cả đến bây giờ, dù nàng cũng không lớn hơn năm mười bốn tuổi là bao nhưng thân thể nàng vẫn mềm mại như thế, còn hắn đã là một người đàn ông trưởng thành về mọi mặt.
Tô Hi vặn vẹo người bò ra khỏi vòng tay hắn. “Thiếp mặc kệ, thiếp đang đau. Lần sau chàng không được hăng hái như vậy nữa.”
Vệ Phong nắm lấy eo nàng, cho các nha hoàn trong phòng lui ra rồi đặt nàng lên giường, “Vậy nên cứ để ta bôi thuốc giúp nàng.”
Chẳng biết có phải hắn đã sớm chuẩn bị không, nàng chỉ thấy hắn đi đến một bên tủ chạm hoa lấy ra một lọ thuốc, sau đó quay lại mép giường rồi vỗ nhẹ cái mông vểnh mềm mại của Tô Hi, “Đừng giả bộ, ngoan, nằm xuống.”
Tô Hi cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng nàng vẫn giãy giụa đến cùng, “Tự thiếp bôi không được sao…Hay là để Ngân Nhạn bôi đi.”
Vệ Phong giữ mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, khẽ cười nói: “Ấu Ấu, trên người nàng còn chỗ nào mà ta chưa nhìn thấy sao?”
Tô Hi bỗng nhiên ngước mắt lên, chẳng biết nhớ tới cái gì mà khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
Vệ Phong vẫn chưa trêu nàng đủ, lại thì thầm bên tai nàng nói: “Ta không chỉ xem hết mà còn ăn sạch nữa.”
Tô Hi dường như nghe thấy trong đầu mình nổ “Đùng” một tiếng. Nàng đoạt lấy bình nhỏ trong tay Vệ Phong, nhấc chân lên đá hắn, thẹn quá hóa giận nói: “Vệ Phong, chàng đừng có quá đáng nữa.”
Con thỏ nhỏ cũng biết tức giận, Vệ Phong hiểu được tình thế, hắn cầm lấy nắm đấm của nàng trong lòng bàn tay, vòng tay ôm lấy thân hình lả lướt mềm mại ấy, dán mặt lên gò má của nàng nói: “Không phải chân nàng mềm sao? Ngoan một chút, để vi phu hầu hạ nàng cho tốt.”
Giọng nói của hắn ở ngay bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả ra sau tai Tô Hi làm nửa người nàng đều nhũn ra.
Huống chi hắn lại tự xưng là “Vi phu” … Tô Hi rụt vai một cái, không lên tiếng.
Vệ Phong thấy nàng không phản kháng nữa, trong mắt chứa ý cười, lấy cái gương bốn chân hình tám cánh hoa làm bằng gỗ cây nho đặt ở đối diện hai người.
Tô Hi ngây thơ hỏi: “Dùng gương làm gì vậy?”
Vệ Phong chậm rãi “À” một tiếng, không trả lời câu hỏi của nàng, chuyển chủ đề: “Ấu Ấu, về sau không cần cố gắng lấy lòng người trong phủ. Bên chỗ Ký An Đường, nếu nàng không muốn phải dậy sớm thỉnh an mỗi ngày thì ta sẽ bảo người báo lại Tấn Vương phi một tiếng.”
Tô Hi im lặng, ngập ngừng nói: “Thiếp không cố ý lấy lòng bọn họ, thiếp chỉ nghĩ rằng bọn họ đều là người nhà của chàng, thiếp đã gả cho chàng thì tất nhiên phải kính trọng bọn họ.” Ít nhất không thể để cho người ngoài nói ra nói vào. Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, “Về phần mỗi ngày dậy sớm thỉnh an… Cũng không phải việc khó gì, mỗi ngày thiếp dậy sớm hơn một chút là được. Trước đây khi đi học, thiếp còn dậy sớm hơn thế này mà.”
Vệ Phong khẽ dừng lại, nhìn tiểu cô nương đáng yêu của hắn. Má nàng ửng hồng, đang cụp mi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại rất êm tai.
Cái cảm giác muốn vò nát nàng sau đó cất vào tim của hắn lại bùng lên lần nữa.
(1) Sương mù ngàn sào (sào: đơn vị đo độ dài)
Khi Tô Hi theo Vệ Phong vào phòng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng.
Nàng có vóc người duyên dáng, khung xương nhỏ nhắn, ngọc bội hồ lô trắng trên chiếc váy hoa hải đường màu đỏ khẽ đung đưa theo bước chân của nàng, đi một cách từ tốn, khí chất duyên dáng đoan trang. Hơn nữa hôm qua vừa trải qua việc kia nên đôi mắt nàng sóng sánh nước, mang đầy vẻ dịu dàng, hai lúm đồng tiền động lòng người, vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ sau khi được yêu thương nồng nhiệt. Nét ngây thơ của thiếu nữ hòa quyện với sự ngượng ngùng quyến rũ của nàng dâu mới khiến người ta khó dời mắt được.
Tam gia phủ Tấn vương Vệ Ương vừa nhìn thấy nàng thì thấy trước mắt sáng ngời, ngay cả Nhị gia Vệ Tấn cũng sửng sốt đến mức nhìn không chớp mắt.
Vệ Phong mặc y phục màu đỏ thẫm cùng với hoa văn cẩm bào của Tô Hi, hai người đứng cạnh nhau giữa Ký An Đường tự nhiên làm mọi người nghĩ tới tám chữ “Kim Đồng Ngọc Nữ, bồng tất sanh huy (2)”.
(2) Bồng tất sanh huy: nhà tranh rực rỡ, nhà tranh tỏa sáng, trong một câu có thể dịch kiểu “ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên”. Hiểu nôm na là “Rồng đến nhà tôm” (nguồn tangthuvien)
Tấn Vương Vệ Liên Khôn thấy Vệ Phong và Tô Hi nắm tay nhau vào phòng thì nhướng mày nghiêm túc ho khan một tiếng.
Vào phòng thỉnh an mà nắm tay nhau thì ra thể thống gì.
Tô Hi không rõ ra sao, một lúc sau định rút tay nhưng lại bị Vệ Phong nắm chặt hơn.
Trắc phi Đổng thị nhìn thấy cảnh này thì che miệng trêu ghẹo: “Hiếm khi ta mới thật sự nhìn thấy Thế tử gia săn sóc người khác như vậy đấy.”
Chân của Tô Hi mềm nhũn không còn sức, Vệ Phong nắm tay nàng có thể cho nàng thêm một chút sức lực, cho nàng dựa vào để đi lại không khó khăn. Nhưng rơi vào mắt người khác, đó là biểu hiện của đôi trẻ đang lúc tân hôn tình nùng mật ý. Tô Hi nghe ra ý tại ngôn ngoại (3) của Đổng thị, mặt nàng trở nên nóng bừng rồi nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Vệ Phong.
(3) Ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy (từ điển Hán Nôm).
Nha hoàn bưng khay sơn mài màu đỏ tới, Tô Hi nhận lấy chén nhỏ rồi lần lượt kính trà Tấn Vương và Tấn Vương phi.
Tuy Tô Hi rất căng thẳng nhưng vẫn giữ đúng mực. Nàng rũ mắt xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn thoạt nhìn trông rất vô hại.
Tấn vương và Tấn Vương phi thay nhau lì xì cho nàng. Mặc dù Tấn Vương phi Viên thị nghĩ mối hôn sự này không phải điều bà ta mong muốn nhưng thứ nhất đây là do hoàng thượng tứ hôn, thứ hai Tô Hi cũng chưa gây chuyện gì đắc tội với bà, trong phòng lại có nhiều người như vậy, vì thế bà sẽ không làm gì khiến Tô Hi phải mất mặt.
Sau đó là kính trà Trắc phi. Trắc phi Đổng thị khá thân thiện, trời sinh cho khuôn mặt tươi cười, nhận chén trà từ Tô Hi thì liền nói, “Thế tử phi rất xinh đẹp. Hôm qua, khi A Hâm trở lại đã không ngừng nói bên tai ta rằng tẩu tử xinh đẹp thế nào. Hôm nay vừa thấy quả thật đúng là khiến mắt sáng ngời, thật hiếm có người lại xinh đẹp đến vậy.” Nói xong đưa cho nàng bao lì xì.
Tô Hi đã từng nghe rất nhiều lời tương tự nên không đến mức lúng túng. Nàng ngượng ngùng mỉm cười cảm ơn Đổng thị.
Trưởng bối trong Tấn vương phủ khá nhiều, với mấy người trạc tuổi mình Tô Hi cũng chuẩn bị quà tặng.
Vệ Hâm là người hoạt bát, sau khi nhận lấy bức họa 《 Vạn Can Yên Vũ 》mà Tô Hi đưa thì trợn tròn hai mắt ngạc nhiên nói, “Đây đích thực là bức họa của Nhậm tiên sinh, nghe nói đã thất truyền từ lâu, sao đại tẩu lại biết muội thích bức họa của Nhâm tiên sinh vậy?”
Không nói đến việc Vệ Hâm yêu thích bức họa của Nhậm tiên sinh mà chỉ cần nhìn vào cái gọi là thất truyền đã lâu thì bức tranh này đã đáng giá ngàn vàng rồi.
Tô Hi mỉm cười không nói. Hôm qua sau khi gặp qua nữ quyến trong Tấn vương phủ, nàng đã nghe Tuyết Tình kể về sở thích của họ, quà tặng hôm nay cũng coi như là hợp ý mọi người. Bức tranh 《 Vạn Can Yên Vũ 》 này là nàng vô tình có được, đặt trong của hồi môn mà nàng mang từ nhà tới, nàng không nghiên cứu sâu về tranh nên để ở chỗ của nàng sẽ bị mai một, chẳng bằng đưa cho một người hiểu biết thì hơn.
Bên này Vệ Chiêu đang cầm chuôi của một thanh đoản kiếm bằng ngọc. Tuy nàng không thích đoản kiếm nhưng lại thích đá quý. Trên thanh đoản kiếm này khảm tổng cộng 24 viên hồng ngọc, thân kiếm nhỏ nhắn thanh thoát rất phù hợp để các cô nương mang theo.
Vệ Chiêu và Tô Hi trạc tuổi nhau nhưng nàng ấy chưa đính hôn, nàng nhìn thoáng qua Tô Hi nói: “Đại tẩu ra tay thật hào phóng.”
Thế gia vọng tộc đều để ý tỉ mỉ. Quà tặng của Tô Hi quý giá vốn không có gì, trái lại chứng minh nàng coi trọng người của Tấn vương phủ. Nhưng Vệ Chiêu vừa nói như vậy, ngược lại có ý chỉ Tô Hi là kẻ nông cạn. Ra tay hào phóng cũng có nghĩa là tiêu tiền như nước, không hiểu việc quản gia.
Tấn Vương phi Viên thị uống trà, nhìn về phía Tô Hi.
Tô Hi trầm mặc một lúc, chợt khẽ cười nói: “Nếu Nhị muội thích thì quà tặng có đắt hơn nữa cũng đáng giá.” Sau đó nàng dừng một chút lại nói: “Nhị muội không ngại thì nhìn lại xem thanh đoản kiếm này đi.”
Vệ Chiêu cụp mắt nhìn xuống, chẳng qua chỉ là một thanh đoản kiếm, còn không phải có chạm hoa văn thôi sao? Nàng ta thấy trên vỏ kiếm có khắc vài chữ nhưng chưa thấy rõ là chữ gì thì Vệ Hâm bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên: “Đây là tác phẩm của Cố Thập Bát tiên sinh!”
Cố Thập Bát tiên sinh đứng hàng thứ mười tám trong nhà, vì khi còn nhỏ nhà nghèo nên ông đã kiếm sống bằng nghề rèn sắt, sau đó trở thành bậc thầy số một số hai về rèn kiếm ở Đại Yến. Lưỡi kiếm mà Cố Thập Bát tiên sinh làm ra vừa sắc bén lại đẹp đẽ, người tới cửa nhà ông ấy rất đông, vì lão thái gia và Cố thập bát tiên sinh là bạn cũ nhiều năm nên Tô Hi mới có được thanh đoản kiếm này.
Quả nhiên, Vệ Chiêu im lặng, lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn đại tẩu.”
Sau khi kính trà và nói chuyện xong thì đã đến buổi trưa nên cả nhà cùng nhau dùng bữa.
Phủ Tấn Vương có quy tắc khi ăn không được nói nên bữa cơm này diễn ra trong im lặng.
Tô Hi vốn không phải người nói nhiều, sáng sớm hôm nay phải trưng ra khuôn mặt tươi cười nói nhiều nên đã mệt mỏi từ lâu, vừa lúc hợp ý nàng. Sau khi ăn cơm xong, Vệ Phong thay nàng múc một chén canh đậu phụ cá trích. Vì buổi sáng cũng là Vệ Phong lấy canh cho nàng nên bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra có cái gì không ổn, yên tâm thoải mái nhận lấy.
Trắc phi Đổng thị, Vệ Hâm và Vệ Chiêu ngồi đối diện đều nhìn lại nàng.
Tô Hi không hiểu gì cả. Làm sao vậy?
Vệ Hâm ngạc nhiên nói: “Không nghĩ tới Đại ca cũng sẽ chăm sóc người khác như vậy.” Đừng nói đến việc chăm sóc, trước đây khi cả nhà cùng nhau dùng bữa thì chiếc đũa của nàng rơi cạnh chân Vệ Phong, hắn cũng không chớp mắt cái nào. Ăn xong liền rời đi, không thân thiết với ai cả.
Nghe vậy, Tô Hi liếc nhìn Vệ Phong bên cạnh. Chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, không chút dao động như thể không nghe thấy những lời Vệ Hâm nói.
Tô Hi nhếch miệng mỉm cười với Vệ Hâm rồi cúi đầu uống canh. Nàng thầm nghĩ chuyện mấy người không biết còn nhiều lắm, người này còn ăn cả đồ ăn trong miệng nàng nữa kìa.
Ăn bữa trưa xong, từ Ký An Đường đi ra, Nhị phòng và Vân Tân Trai tiện đường nên Nhị gia Vệ Tấn và Liêu thị đi cùng với bọn họ.
Nhà Liêu thị ở Tấn Châu, lúc Vệ Tấn ở đất phong đã có thê tử, phụ thân của nàng ta là một vị quan địa phương. Lúc nói chuyện, giọng nói của nàng ta mang nặng khẩu âm Tấn Châu, nhiều lần Tô Hi không nghe được nàng ta nói cái gì, tốc độ nói của nàng ta rất nhanh, Tô Hi cũng không định ngắt lời của nàng ta, dọc suốt một đường chỉ cười để không đến mức lúng túng.
Liêu thị an ủi nàng nói: “Tiểu cô tử nhanh mồm nhanh miệng, nếu nói cái gì không đúng thì đại tẩu cũng không nên để bụng.”
Tô Hi nghe hiểu ý sau của nàng ta, liên kết với chuyện vừa nãy thì nàng có thể đoán ra ý nàng ta đang chỉ là gì, mím môi cười, “Ta không để ý đâu.”
Quả thực là nàng không để trong lòng. Tình hình hiện tại so với tưởng tượng của nàng trước khi đến Tấn vương phủ đã tốt hơn nhiều. Huống chi lời Vệ Chiêu nói cũng không coi là chuyện gì lớn, tự nàng có thể giải quyết được nên sẽ không cảm thấy uất ức. Đời trước nàng còn nghe qua những lời khó nghe hơn nhiều.
Liêu thị đi hơi chậm lại, nghiêng đầu thấy khóe miệng nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền mềm mại vui vẻ, quả thực không giống như đang tức giận.
Liêu thị không nói chuyện đó nữa, đi mấy bước lại nói: “Lần trước nữ quyến trong phủ chúng ta không tham dự cuộc săn bắt mùa xuân, nghe nói đại tẩu đã đàn bài 《 Hoàn Quy 》được hoàng thượng tán thưởng không thôi, các đại tài tử cũng khen không dứt miệng. Chỉ tiếc chúng ta không được nghe, chẳng biết ngày nào đó đại tẩu có thể đàn một bản không? Để đôi tai của người trên kẻ dưới trong phủ cũng được hưởng phúc?”
Lời này của Liêu thị nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Tô Hi đã lấy Vệ Phong, nàng là Thế tử phi của phủ Tấn vương, sao có thể hiến khúc khảy đàn cho người trong phủ nghe, việc đó chỉ con hát mới làm.
Tô Hi không đồng ý, đang cụp mắt nghĩ cách từ chối thì Vệ Phong đi tới từ phía sau, thản nhiên cầm tay nàng nói: “Lần trước không phải nàng đã nói về sau chỉ có thể đánh đàn cho ta nghe sao?”
Tô Hi ngẩn người rồi sau đó cong mắt, khéo léo gật đầu.
Vệ Phong gật đầu rất hài lòng. Phía trước là Vân Tân Trai, hắn nắm lấy ngón tay của nàng, đôi mắt đen thâm trầm lạnh nhạt nhìn về phía Liêu thị nói: “Thân thể đại tẩu ngươi không khỏe, sau này mấy chuyện kiểu như vậy đừng làm phiền đến nàng, nếu ngươi muốn nghe đàn thì để hôm khác ta mời người đến phủ đàn cho ngươi.”
Liêu thị không ngờ bị từ chối dễ dàng như vậy, mà còn do chính miệng Vệ Phong từ chối. Nàng ta nhìn hai người đi xa, ngực không khỏi đau xót, rốt cuộc Tô thị này là thần thánh phương nào mà hôm qua vừa vào cửa, hôm nay Vệ thế tử đã cưng chiều nàng như bảo bối rồi?
Vệ Tấn ở một bên nhìn bóng lưng của Tô Hi đã đi xa, nghĩ đến từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng thì lại càng ngây ngốc sững sờ.
*
Trở lại Vân Tân Trai, Tô Hi mềm nhũn nằm gục xuống giường, nàng cố đứng đó cả buổi sáng, xương sống, thắt lưng và chân của nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Hơn nữa, chỗ kia vẫn đau, đi một bước lại đau, nàng nhịn đến bây giờ thật không dễ dàng.
Tô Hi dịch chiếc mông nhỏ đáng thương về phía chiếc gối hoa, còn nơi nào là dáng vẻ đoan trang cao quý trước mặt người ngoài nữa, rõ ràng là một tiểu vô lại thích làm nũng. Nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Phong, không nói một câu nào nhưng ý tứ oán trách trong mắt lại rất rõ ràng.
Vệ Phong mềm lòng, ngồi ở mép giường ôm nàng đặt trên đùi, bàn tay hướng đến chân của nàng xoa bóp, “Nàng còn đau không?”
Cả người Tô Hi cứng đờ, nhanh chóng đẩy tay hắn ra, “Chàng nói xem?” Nếu không phải tại hắn thì chính nàng phải mệt như vậy sao?
Vệ phong khẽ cong môi, cắn tai nàng rồi thấp giọng nói: “Ấu Ấu, nàng phải thông cảm cho ta, nếu không phải do nàng không từ mà biệt ba năm thì chúng ta cũng không đến mức phải đợi đến hiện tại mới thành thân.”
Tô Hi hoảng sợ, “Nhưng… nhưng lúc đó thiếp chỉ mới mười hai tuổi.” Hắn nhẫn tâm xuống tay với nàng sao?
Vệ Phong cúi đầu trầm ngâm một chút như thể đang chăm chú tự hỏi vấn đề này, “Ta chỉ đợi tối đa đến lúc nàng mười bốn tuổi được thôi.”
Ở Đại Yến có rất nhiều cô nương thành thân trước tuổi cập kê, chờ đến lúc mười lăm tuổi sẽ lại về nhà mẹ đẻ làm lễ cập kê, chuyện này cũng không hiếm lạ gì. Nếu như khi đó Vệ Phong thực sự xin Hoàng thượng tứ hôn, rất có khả năng Tô Hi vừa tròn mười bốn tuổi thì đã bị hắn ăn sạch rồi.
Tô Hi vừa nghĩ tới khi đó mình mới bắt đầu có kinh nguyệt, vẫn là tiểu cô nương chưa dậy thì hết. Ánh mắt nàng nhìn Vệ Phong lập tức thay đổi, cảm thấy hắn rất giống cầm thú lưu manh. Nhưng nàng không hề nghĩ tới, kể cả đến bây giờ, dù nàng cũng không lớn hơn năm mười bốn tuổi là bao nhưng thân thể nàng vẫn mềm mại như thế, còn hắn đã là một người đàn ông trưởng thành về mọi mặt.
Tô Hi vặn vẹo người bò ra khỏi vòng tay hắn. “Thiếp mặc kệ, thiếp đang đau. Lần sau chàng không được hăng hái như vậy nữa.”
Vệ Phong nắm lấy eo nàng, cho các nha hoàn trong phòng lui ra rồi đặt nàng lên giường, “Vậy nên cứ để ta bôi thuốc giúp nàng.”
Chẳng biết có phải hắn đã sớm chuẩn bị không, nàng chỉ thấy hắn đi đến một bên tủ chạm hoa lấy ra một lọ thuốc, sau đó quay lại mép giường rồi vỗ nhẹ cái mông vểnh mềm mại của Tô Hi, “Đừng giả bộ, ngoan, nằm xuống.”
Tô Hi cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng nàng vẫn giãy giụa đến cùng, “Tự thiếp bôi không được sao…Hay là để Ngân Nhạn bôi đi.”
Vệ Phong giữ mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, khẽ cười nói: “Ấu Ấu, trên người nàng còn chỗ nào mà ta chưa nhìn thấy sao?”
Tô Hi bỗng nhiên ngước mắt lên, chẳng biết nhớ tới cái gì mà khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
Vệ Phong vẫn chưa trêu nàng đủ, lại thì thầm bên tai nàng nói: “Ta không chỉ xem hết mà còn ăn sạch nữa.”
Tô Hi dường như nghe thấy trong đầu mình nổ “Đùng” một tiếng. Nàng đoạt lấy bình nhỏ trong tay Vệ Phong, nhấc chân lên đá hắn, thẹn quá hóa giận nói: “Vệ Phong, chàng đừng có quá đáng nữa.”
Con thỏ nhỏ cũng biết tức giận, Vệ Phong hiểu được tình thế, hắn cầm lấy nắm đấm của nàng trong lòng bàn tay, vòng tay ôm lấy thân hình lả lướt mềm mại ấy, dán mặt lên gò má của nàng nói: “Không phải chân nàng mềm sao? Ngoan một chút, để vi phu hầu hạ nàng cho tốt.”
Giọng nói của hắn ở ngay bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả ra sau tai Tô Hi làm nửa người nàng đều nhũn ra.
Huống chi hắn lại tự xưng là “Vi phu” … Tô Hi rụt vai một cái, không lên tiếng.
Vệ Phong thấy nàng không phản kháng nữa, trong mắt chứa ý cười, lấy cái gương bốn chân hình tám cánh hoa làm bằng gỗ cây nho đặt ở đối diện hai người.
Tô Hi ngây thơ hỏi: “Dùng gương làm gì vậy?”
Vệ Phong chậm rãi “À” một tiếng, không trả lời câu hỏi của nàng, chuyển chủ đề: “Ấu Ấu, về sau không cần cố gắng lấy lòng người trong phủ. Bên chỗ Ký An Đường, nếu nàng không muốn phải dậy sớm thỉnh an mỗi ngày thì ta sẽ bảo người báo lại Tấn Vương phi một tiếng.”
Tô Hi im lặng, ngập ngừng nói: “Thiếp không cố ý lấy lòng bọn họ, thiếp chỉ nghĩ rằng bọn họ đều là người nhà của chàng, thiếp đã gả cho chàng thì tất nhiên phải kính trọng bọn họ.” Ít nhất không thể để cho người ngoài nói ra nói vào. Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, “Về phần mỗi ngày dậy sớm thỉnh an… Cũng không phải việc khó gì, mỗi ngày thiếp dậy sớm hơn một chút là được. Trước đây khi đi học, thiếp còn dậy sớm hơn thế này mà.”
Vệ Phong khẽ dừng lại, nhìn tiểu cô nương đáng yêu của hắn. Má nàng ửng hồng, đang cụp mi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại rất êm tai.
Cái cảm giác muốn vò nát nàng sau đó cất vào tim của hắn lại bùng lên lần nữa.
/149
|