*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo, Song Ngư
(1) những bài thuốc dùng các thuốc cay ấm chữa cảm, đau khớp, v.v.
Khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng tối om. Miệng Tô Hi khô khốc, sáng nay nàng chỉ ăn món cay nên lúc này họng rất khó chịu. Nàng muốn mở miệng gọi người rót cho mình một chén nước nhưng không phát ra được tiếng nào, vì thế đành vén chăn lên đi xuống giường. Vậy mà vừa đứng lên đã không vững, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Tô Hi hừ nhẹ một tiếng, té ngã khiến mông nàng đau. Đầu nàng thì đau như búa bổ, nàng cũng không thèm xoa mà cố gắng vịn vào chiếc bàn ba chân cạnh đầu giường để đứng dậy.
Ngoài phòng trời mưa càng ngày càng nhỏ, từ mưa to tầm tã chuyển thành mưa phùn. Mưa suốt cả ngày nên trong sân có rất nhiều vũng nước lớn nhỏ khác nhau.
Vệ Phong che ô từ bên ngoài trở về, hắn đi trên hành lang rồi đưa chiếc ô giấy song hoàn (2) cho Lý Hồng phía sau cầm, thấy nha hoàn của Tô Hi đều đứng bên ngoài thì hỏi: “Phu nhân đâu? Sao các ngươi không vào hầu hạ?”
Ngân Ly khuỵu gối nói: “Bẩm Thế tử gia, phu nhân ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đứng ngoài cửa để tránh quấy rầy phu nhân.”
Vệ Phong hỏi: “Phu nhân ngủ từ lúc nào?”
Ngân Ly suy nghĩ rồi đáp: “Buổi trưa phu nhân trở lại thì ngủ ngay ạ.”
Hôm nay là ngày Ngân Ly trực, dù sao Ngân Ly vẫn trẻ tuổi, suy nghĩ không chu đáo bằng Ngân Nhạn và Ngân Hạc. Nàng ấy cứ nghĩ Tô Hi đang ngủ nên không vào phòng quấy rầy. Nhưng nàng ấy cũng không nghĩ xem tại sao đến giờ mà Tô Hi vẫn ngủ, chỉ cho rằng mấy ngày trước Tô Hi quá mệt mỏi nên lúc này mới ngủ lâu như vậy.
Vệ Phong cau mày, ngủ từ buổi trưa đến bây giờ, đã là mấy canh giờ rồi? Dù nàng có mệt mỏi thì cũng không thể ngủ lâu như vậy. Hắn đang định vào phòng thì nghe thấy trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng đồ bị ngã vỡ, vẻ mặt khựng lại rồi bước nhanh vào trong phòng.
Sau mười hai bức bình phong gỗ tử đàn hoa văn trúc vận thường thanh, hắn thấy Tô Hi ngã ngồi giữa một đống mảnh sứ vỡ, nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh màu trắng, tóc xõa trên vai, sắc mặt trắng bệch đầy nước mắt, dáng vẻ luống cuống bất lực. Nàng ngước mắt lên thấy Vệ Phong đi tới, bèn nói: “…Thiếp không cố ý đâu.”
Như một đứa trẻ đang nhận lỗi.
Vệ Phong cụp mắt, thấy lòng bàn tay trái của nàng bị những mảnh vụn kia cắt trúng, máu đỏ cực kỳ gai mắt. Sắc mặt hắn thay đổi, vội vã bế nàng lên khỏi mặt đất, kiểm tra thân nhiệt của nàng qua chiếc áo mỏng, hắn nhíu mày: “Sao người nàng nóng vậy?”
Tô Hi vừa nằm trong ngực hắn, lập tức có cảm giác an tâm không thể giải thích được. Nàng không quan tâm đến việc tay bị thương mà vùi mặt trong lòng hắn, trán tựa lên ngực của hắn, làm nũng: “Thiếp khó chịu, Đình Chu biểu ca, thiếp muốn uống nước.”
Vệ Phong đặt nàng lên giường, xoay người lại lạnh lùng nói: “Phu nhân bị như vậy mà các ngươi đang làm cái gì?”
Ngân Ly đã sợ đến độ thừ người. Nàng ấy chỉ cho rằng tiểu thư đang ngủ mà thôi, sao có thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện? Nàng ấy vội vàng quỳ xuốngm dập đầu nói: “Đều do nô tỳ chăm sóc không chu đáo, xin Thế tử gia thứ tội…”
Vệ Phong không nhìn nàng, gọi Tuyết Tình và Tuyết Trúc đến, một người đi rót nước, một người đi mời đại phu Chu Trung Hiền của phủ Tấn vương.
Trước khi đại phu tới, Vệ Phong cầm bàn tay trái bị trầy xước của Tô Hi lên, dùng khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên đó, lại bôi thuốc và băng bó cho nàng. Hắn chạm nhẹ lên trán nàng, trán cực kỳ nóng khiến sắc mặt hắn càng thêm xấu, bèn hỏi nha hoàn trong phòng: “Hôm nay phu nhân đã đi những đâu?”
Ngân Ly nói: “Buổi sáng sau khi phu nhân đến Ký An Đường thỉnh an xong thì không đi đâu nữa ạ.”
Đúng lúc này Tuyết Tình bưng trà lại đây, Vệ Phong đỡ Tô Hi từ trên giường dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, cầm chén trà từ tay Tuyết Tình rồi tự mình đút cho nàng, thấp giọng dỗ dành: “Ấu Ấu, nào, uống chút nước đi.”
Hai gò má của Tô Hi đỏ bừng, nàng khẽ ngước mắt lên rồi uống hết chén nước trong tay Vệ Phong. Nàng khó chịu cọ trong ngực hắn, hơi thở vừa nóng vừa khó chịu, nói:
“Thiếp còn muốn uống nữa.”
Vệ Phong bèn kêu Tuyết Tình rót thêm một chén nước khác.
Sau khi Tô Hi uống xong mới cảm giác dễ chịu hơn đôi chút. Không bao lâu sau đại phu Chu Trung Hiền tới, ông ấy bắt mạch cho nàng rồi nói: “Bẩm Thế tử gia, Thế tử phi bị khi lạnh vào người, hơn nữa ăn uống không hợp lý nên mới dẫn đến bị cảm lạnh và phát sốt. Lát nữa lão phu sẽ kê cho phu nhân một phương thuốc tân ôn giải biểu, sắc cho phu nhân uống hai thang là sẽ không có gì đáng ngại.”
Vệ Phong đặt cổ tay của Tô Hi vào trong chăn, nhìn về phía Chu Trung Hiền, “Ăn uống không hợp lý là thế nào?”
Chu Trung Hiền trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Không biết hôm nay phu nhân đã ăn những món gì ạ?”
Bên này Ngân Nhạn mới nghe tin Tô Hi ngã bệnh thì vội vàng từ nhà sau chạy tới. Sáng nay nàng đi cùng Tô Hi nên nàng ấy biết chuyện gì xảy ra, lập tức quỳ gối trước mặt Vệ Phong kể hết mọi chuyện hôm nay. “Sau khi trở về thì phu nhân nói muốn nghỉ ngơi. Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên để phu nhân dính mưa, lại càng không nên sơ ý, không chăm sóc tốt cho phu nhân.”
Sau khi Chu đại phu nghe xong, bèn nói: “Nếu thường ngày phu nhân hiếm khi ăn đồ cay, hôm nay vô tình ăn phải cộng thêm bị mắc mưa, đây có thể là nguyên nhân gây bệnh.” Ông ấy nói xong rồi sai dược đồng lấy giấy bút đến viết đơn thuốc.
Lúc lâu sau, Vệ Phong hỏi: “Khi phu nhân dầm mưa trở về, người của Ký An Đường đâu?”
Ngân Nhạn cúi đầu nói: “Nô tỳ không thấy ai đi ra cả.”
Vệ Phong không nói lời nào, sắc mặt sa sầm. Quả thật Viên thị có thể làm ra chuyện này, chỉ là hắn không ngờ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, bà ta đã không chờ nổi mà ra oai phủ đầu với Tô Hi rồi. Cũng chỉ có cô bé ngốc Tô Hi này mới cam tâm vì hắn chịu đựng sự uất ức này.
Ngay từ đầu Vệ Phong đã đoán là sẽ xảy ra chuyện kiểu này nên mới bảo Tô Hi không cần đi Ký An Đường thỉnh an mỗi sáng. Nhưng Tô Hi vẫn kiên trì, hắn cũng mặc nàng. Hắn biết nàng không muốn vì chuyện này mà khiến hắn khó xử, nàng cũng muốn làm tốt bổn phận của người con dâu, hắn không muốn làm trái tâm ý của nàng, nhưng không nghĩ tới Viên thị này không biết phân biệt tốt xấu. Ngày đầu tiên thỉnh an đã khiến bảo bối của hắn phải dầm mưa trở về.
Sắc mặt Vệ Phong nặng nề, ngồi ở mép giường, đưa tay lên chạm nhẹ một cái vào trán Tô Hi, vẫn nóng như trước. Hắn nhíu chặt mày, đi sang bên kia thấm ướt khăn đắp lên trán nàng, nhỏ giọng hỏi bên ngoài: “Thuốc sắc được chưa?”
Không lâu sau, Tuyết Tình bưng thuốc tới, nói: “Thế tử gia, thuốc đây ạ.”
Vệ Phong cầm chén thuốc, múc một muỗng rồi thổi nguội đưa đến miệng Tô Hi.
Từ nhỏ Tô Hi đã sợ đắng nên không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, vừa uống một hớp là không chịu uống nữa. Mặc kệ Vệ Phong khuyên như thế nào, nàng vẫn ngậm chặt miệng, lắc đầu nức nở nói: “Đắng…”
Vệ Phong không còn cách nào ép nàng cũng không thể để nàng không uống thuốc. Không thể làm gì khác hơn là hắn tự uống một hớp sau đó nắm lấy cằm của nàng, sau đó cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng rồi đưa thuốc vào trong miệng nàng.
Tuyết Tình đứng cạnh giường hoảng hốt không thôi, lần đầu tiên nàng ta thấy Thế tử gia lại săn sóc tỉ mỉ cho một người như thế.
Đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi nhăn lại như cái bánh bao, đầu nàng nóng đến độ không rõ chuyện gì cả. Nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó rất đáng ghét cứ đút thuốc vào trong miệng nàng mãi. Nàng theo bản năng muốn đẩy ra nhưng lại bị đút thêm vài lần, cuối cùng thứ mềm mại đó càn quét một vòng quanh miệng nàng đến khi lưỡi nàng tê dại thì mới buông nàng ra.
Một lúc sau, Vệ Phong cho nàng ăn một viên kẹo mạch nha. Nàng chép miệng một cái, lông mày nhíu chặt mới từ từ dãn ra.
*
Sau khi uống thuốc, Tô Hi lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng hôm sau, cuối cùng trán nàng cũng hết nóng nhưng cơ thể vẫn bủn rủn vô lực. Tô Hi ngồi dậy rồi nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã sáng. Đột nhiên nàng nhớ tới việc đi Ký An Đường thỉnh an, không biết lúc này đã qua giờ Thìn (7-9 giờ sáng) chưa?
Nàng mang giày thêu vào định đứng lên, đúng lúc Vệ Phong luyện quyền xong đang từ ngoài bước vào, thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của nàng thì hỏi: “Nàng sao vậy?”
Chuyện hôm qua Tô Hi không nhớ rõ lắm, nàng chỉ nhớ hình như mình bị sốt, sau đó Vệ Phong trở lại rồi mớm thuốc mà đại phu kê cho nàng. Nàng ngập ngừng, hơi chần chừ nói: “Thiếp chưa đi Ký An Đường thỉnh an…”
Sắc mặt Vệ Phong không đổi, đi tới đặt tay lên trán nàng kiểm tra rồi nói: “Không cần đi, nàng ăn sáng cùng ta đã.” Trán nàng vẫn còn hơi nóng, hắn bảo Tuyết Tình mang thuốc vừa sắc bưng lên.
Không phải đi? Tô Hi chớp mắt mấy cái, là nàng nghe lầm hay là Vệ Phong nói sai rồi? Nàng muốn hỏi chuyện gì xảy ra nhưng Vệ Phong lại ung dung bình thản đến phòng tắm thay quần áo, nàng không biết phải làm gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi rửa mặt trước.
Chờ đến lúc Vệ Phong đi ra thì nàng hỏi: “Chàng đã xin phép Tấn Vương phi giúp thiếp sao?”
Vệ Phong ngồi xuống bàn, đáp: “Ta không.”
“Vậy tại sao chàng lại bảo thiếp không phải đi…” Tô Hi lo lắng, hôm qua nàng còn nói rằng hôm nay sẽ đến sớm một chút nhưng lúc này đã gần đến giờ Thìn rồi, nhất định không tới kịp nữa. Nàng chu miệng, oán giận nói: “Sao chàng không gọi thiếp dậy?”
Vệ Phong kéo tay nàng để nàng ngồi bên cạnh, cúi đầu hôn nàng một cái, chặn cái miệng nhỏ của nàng lại.
Quả nhiên, Tô Hi không nói nữa.
Vệ Phong múc một chén cháo trắng đưa tới trước mặt nàng và nói: “Trước tiên dùng bữa sáng đã, lát sau nàng còn phải uống thuốc.”
Tô Hi cúi đầu ăn cháo, ăn xong nàng lại phải uống một chén thuốc. Nàng vốn không thích uống thuốc nhưng nghĩ tới cách hôm qua Vệ Phong mớm thuốc cho nàng, lại thấy trong phòng còn vài nha hoàn đang đứng thì nàng lập tức uống sạch chén thuốc.
Bên phía Ký An Đường.
Tấn Vương phi Viên thị đợi hồi lâu mà không thấy Tô Hi đến, sắc mặt bà ta càng ngày càng xấu, nói: “Bây giờ mới là ngày thứ hai mà nàng ta dám không đến thỉnh an. Cổ ma ma, ngươi đi Vân Tân Trai hỏi xem có chuyện gì, nàng có coi ta ra gì không?”
Cổ ma ma gật đầu đáp “Vâng”, sau đó đi đến Vân Tân Trai.
Không lâu sau bà ta đã quay lại, cúi đầu thưa: “Bẩm Vương phi, nghe hạ nhân ở Vân Tân Trai nói hôm qua Thế tử phi bị bệnh, sốt rất cao, sáng sớm hôm nay còn chưa khỏe lại.”
Tấn Vương phi Viên thị không bất ngờ lắm. Hôm qua đột nhiên trời mưa to như vậy, Tô Hi mắc mưa bị cảm lạnh là điều không thể tránh khỏi. Bà ta đặt tách trà xuống nói: “Đã bị bệnh mà sao không đến xin ta cho nghỉ?”
Cổ ma ma chần chờ một lúc, bèn đáp: “Thế tử gia đã nói trong lòng người rõ ràng, không cần phải xin nghỉ.”
Tấn Vương phi biến sắc, “Làm càn! Lời này của hắn là có ý gì?”
Cổ ma ma cúi đầu không nói.
Vệ Chiêu Chiêu mặc một chiếc váy màu mận nhạt đứng đằng sau, đi tới vuốt lưng Viên thị, thản nhiên nói: “Chuyện này còn phải nghĩ sao? Nương, nhất định là đại tẩu không muốn đến thỉnh an người nên lén nói với Đại ca, Đại ca đồng ý với nàng nên lúc này mới nói thế với người.”
Sau khi cơn tức của Viên thị qua đi, sắc mặt nhanh chóng trở lại như bình thường, vẫn là vị Tấn Vương phi cao cao tại thượng kia, bà nói: “Nếu cơ thể khó chịu thì cứ để cho nàng nghỉ ngơi hai ngày. Cổ ma ma báo cho nàng ta một tiếng, chờ khi cơ thể khỏe hơn thì lại kêu nàng ta đến thỉnh an.”
Cổ ma ma vâng lời đi ngay.
Ba ngày sau, trong Ký An Đường vẫn không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu. Tấn Vương phi Viên thị nhìn thoáng qua người trong phòng, chỉ có Trắc phi Đổng thị và con dâu Liêu thị, bèn nói: “Thế tử phi bị bệnh còn chưa khỏi sao?”
Liêu thị nở nụ cười cười, nói: “Hôm qua con dâu còn thấy Đại tẩu tản bộ ở sân sau, chắc là cũng khỏe hơn rồi.”
Đã khỏi bệnh lại không đến Ký An Đường thỉnh an, việc này là không được. Tô Hi cũng nghĩ như vậy, mấy ngày trước thì thôi, có thể nói là chưa hết cảm lạnh nhưng bây giờ nàng khỏe rồi, nếu không đi thỉnh an nữa thì có phải không tuân thủ đạo hiếu không?
Sáng nay nàng đã định đi, nhưng lại bị Vệ Phong cản lại. Vệ Phong nói: “Sau này nàng không cần đi thỉnh an nữa.”
Tô Hi kinh ngạc khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Vệ Phong ôm nàng lên đùi, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chăm nhiều ngày như vậy, cuối cùng sắc mặt nàng cũng đỡ hơn. “Không phải nàng không muốn dậy sớm sao? Như vậy chẳng phải rất tốt ư?”
Tô Hi đáp: “Tốt thì tốt… Nhưng…”
Tuy Tô Hi suy nghĩ đơn giản nhưng nàng hiểu mình nên làm gì. Ví dụ như nếu lúc này Hoàng đế muốn lập trữ, mặc dù nàng biết sau này Chiêu Nguyên đế sẽ lập Vệ Phong nhưng nếu nàng không hòa thuận với mẹ chồng thì sẽ truyền ra thanh danh bất hiếu gây bất lợi cho hắn. Nàng không muốn gây thêm rắc rối cho Vệ Phong chỉ vì bản thân mình.
Vệ Phong không biết trong cái đầu dưa nhỏ của nàng nghĩ đến mấy chuyện này, hắn sờ đầu nàng và nói: “Không có nhưng gì hết, nàng chỉ cần ở yên trong Vân Tân Trai là được.”
Hai người yên ổn ở đây nhưng Ký An Đường bên kia lại không như vậy được. Ngày hôm nay Tấn Vương phi Viên thị tới Vân Tân Trai, đi sau bà là Cổ ma ma và Liêu thị, thấy Tô Hi đang ở trong sân đùa nghịch cạnh một chậu hoa cúc tím thì lạnh lùng nói: “Tô gia dạy dỗ nữ nhi thật tốt, thành thân chưa đến bảy, tám ngày mà đã không biết đến thỉnh an trưởng bối. Trước kia là bị bệnh, hôm nay thì thế nào? Chẳng lẽ Tô gia không có trưởng bối, không ai dạy ngươi phải sớm chiều phụng dưỡng sao?”
Nha hoàn canh cửa không kịp báo lại thì đã bị người của Viên thị ngăn lại, đến khi các nàng tới trước mặt thì Tô Hi mới biết.
Động tác của Tô Hi khựng lại. Những lời này của Viên thị chẳng phải là đang chửi xéo trưởng bối của Tô Hi ư? Nàng nhíu mày, người hiền lành cũng biết tức giận. “Mẫu thân nói vậy cũng coi là người được dạy dỗ tốt sao?”
Viên thị giận dữ, “Ngươi…”
“Là ta không cho nàng đi.” Vừa hay hôm nay Vệ Phong không ra ngoài, hắn đi từng trong ra, sắc mặt không đổi nói
Vệ Phong đi đến phía sau Tô Hi, nhận lấy bình nước tưới hoa trong tay nàng, nhìn Viên thị và nói: “Thân thể Ấu Ấu không tốt, không nên dậy quá sớm mỗi ngày. Bên cạnh Vương phi đã có người hầu hạ, sau này sớm chiều thưa gửi kia Ấu Ấu không đi cũng được.”
Viên thị nói: “Lời này là ai nói? Trừ khi nàng không phải con dâu của ta, bằng không sớm chiều chăm sóc bề trên là không thiếu được.”
Vệ Phong im lặng giây lát, cười nhẹ nói: “Nếu là ý của Bệ hạ thì sao?”
Viên thị ngẩn ra, cho là mình nghe lầm, “Cái gì?”
Tô Hi đứng bên cạnh cũng giật mình. Sao lại liên quan đến Bệ hạ? Bệ hạ nhiều việc như vậy, sao có thể quan tâm đến cả chuyện nhà của bọn họ nữa?
Chỉ thấy Vệ Phong ra lệnh cho Lý Hồng đến thư phòng của hắn. Không bao lâu sau, Lý Hồng cầm trong tay một hộp gỗ tử đàn hình vuông với hoa văn rồng vàng đưa cho Vệ Phong. Vệ Phong không nhận, nhìn thoáng qua Viên thị phía đối diện rồi nói: “Đưa cho Vương phi xem.”
Viên thị nửa tin nửa ngờ nhận lấy cái hộp trong tay Lý Hồng, trong lòng bà ta không tin, chỉ cho là Vệ Phong cố ý lừa bịp. Lẽ nào Bệ hạ sẽ ban cho hắn một thánh chỉ, kêu Tô Hi sau này không phải đến thỉnh an mình nữa? Bà ta nhếch mép cười nhẹ một cái, nhưng khi mở hộp ra, thấy rõ nội dung bên trên tấm lụa màu vàng thì bà ta lập tức không cười nổi nữa.
Bên trong là một thánh chỉ.
Phía dưới thánh chỉ là dấu ngọc tỷ của Chiêu Nguyên Đế.
Viên thị mở thánh chỉ ra xem thì thấy nội dung bên trên viết ——
“Tô thị Vệ gia hiền dịu đôn hậu, hiền lành thục đức…” Viên thị siết chặt trục bằng ngọc, sau khi thấy rõ câu cuối cùng thì khuôn mặt hung dữ của bà ta cứng đờ. Trên đó viết: “Đặc biệt phong làm nhị phẩm quận phu nhân, ban cho đất đai thực phẩm.”
(2) chiếc ô giấy song hoàn
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo, Song Ngư
(1) những bài thuốc dùng các thuốc cay ấm chữa cảm, đau khớp, v.v.
Khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng tối om. Miệng Tô Hi khô khốc, sáng nay nàng chỉ ăn món cay nên lúc này họng rất khó chịu. Nàng muốn mở miệng gọi người rót cho mình một chén nước nhưng không phát ra được tiếng nào, vì thế đành vén chăn lên đi xuống giường. Vậy mà vừa đứng lên đã không vững, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Tô Hi hừ nhẹ một tiếng, té ngã khiến mông nàng đau. Đầu nàng thì đau như búa bổ, nàng cũng không thèm xoa mà cố gắng vịn vào chiếc bàn ba chân cạnh đầu giường để đứng dậy.
Ngoài phòng trời mưa càng ngày càng nhỏ, từ mưa to tầm tã chuyển thành mưa phùn. Mưa suốt cả ngày nên trong sân có rất nhiều vũng nước lớn nhỏ khác nhau.
Vệ Phong che ô từ bên ngoài trở về, hắn đi trên hành lang rồi đưa chiếc ô giấy song hoàn (2) cho Lý Hồng phía sau cầm, thấy nha hoàn của Tô Hi đều đứng bên ngoài thì hỏi: “Phu nhân đâu? Sao các ngươi không vào hầu hạ?”
Ngân Ly khuỵu gối nói: “Bẩm Thế tử gia, phu nhân ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đứng ngoài cửa để tránh quấy rầy phu nhân.”
Vệ Phong hỏi: “Phu nhân ngủ từ lúc nào?”
Ngân Ly suy nghĩ rồi đáp: “Buổi trưa phu nhân trở lại thì ngủ ngay ạ.”
Hôm nay là ngày Ngân Ly trực, dù sao Ngân Ly vẫn trẻ tuổi, suy nghĩ không chu đáo bằng Ngân Nhạn và Ngân Hạc. Nàng ấy cứ nghĩ Tô Hi đang ngủ nên không vào phòng quấy rầy. Nhưng nàng ấy cũng không nghĩ xem tại sao đến giờ mà Tô Hi vẫn ngủ, chỉ cho rằng mấy ngày trước Tô Hi quá mệt mỏi nên lúc này mới ngủ lâu như vậy.
Vệ Phong cau mày, ngủ từ buổi trưa đến bây giờ, đã là mấy canh giờ rồi? Dù nàng có mệt mỏi thì cũng không thể ngủ lâu như vậy. Hắn đang định vào phòng thì nghe thấy trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng đồ bị ngã vỡ, vẻ mặt khựng lại rồi bước nhanh vào trong phòng.
Sau mười hai bức bình phong gỗ tử đàn hoa văn trúc vận thường thanh, hắn thấy Tô Hi ngã ngồi giữa một đống mảnh sứ vỡ, nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh màu trắng, tóc xõa trên vai, sắc mặt trắng bệch đầy nước mắt, dáng vẻ luống cuống bất lực. Nàng ngước mắt lên thấy Vệ Phong đi tới, bèn nói: “…Thiếp không cố ý đâu.”
Như một đứa trẻ đang nhận lỗi.
Vệ Phong cụp mắt, thấy lòng bàn tay trái của nàng bị những mảnh vụn kia cắt trúng, máu đỏ cực kỳ gai mắt. Sắc mặt hắn thay đổi, vội vã bế nàng lên khỏi mặt đất, kiểm tra thân nhiệt của nàng qua chiếc áo mỏng, hắn nhíu mày: “Sao người nàng nóng vậy?”
Tô Hi vừa nằm trong ngực hắn, lập tức có cảm giác an tâm không thể giải thích được. Nàng không quan tâm đến việc tay bị thương mà vùi mặt trong lòng hắn, trán tựa lên ngực của hắn, làm nũng: “Thiếp khó chịu, Đình Chu biểu ca, thiếp muốn uống nước.”
Vệ Phong đặt nàng lên giường, xoay người lại lạnh lùng nói: “Phu nhân bị như vậy mà các ngươi đang làm cái gì?”
Ngân Ly đã sợ đến độ thừ người. Nàng ấy chỉ cho rằng tiểu thư đang ngủ mà thôi, sao có thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện? Nàng ấy vội vàng quỳ xuốngm dập đầu nói: “Đều do nô tỳ chăm sóc không chu đáo, xin Thế tử gia thứ tội…”
Vệ Phong không nhìn nàng, gọi Tuyết Tình và Tuyết Trúc đến, một người đi rót nước, một người đi mời đại phu Chu Trung Hiền của phủ Tấn vương.
Trước khi đại phu tới, Vệ Phong cầm bàn tay trái bị trầy xước của Tô Hi lên, dùng khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên đó, lại bôi thuốc và băng bó cho nàng. Hắn chạm nhẹ lên trán nàng, trán cực kỳ nóng khiến sắc mặt hắn càng thêm xấu, bèn hỏi nha hoàn trong phòng: “Hôm nay phu nhân đã đi những đâu?”
Ngân Ly nói: “Buổi sáng sau khi phu nhân đến Ký An Đường thỉnh an xong thì không đi đâu nữa ạ.”
Đúng lúc này Tuyết Tình bưng trà lại đây, Vệ Phong đỡ Tô Hi từ trên giường dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, cầm chén trà từ tay Tuyết Tình rồi tự mình đút cho nàng, thấp giọng dỗ dành: “Ấu Ấu, nào, uống chút nước đi.”
Hai gò má của Tô Hi đỏ bừng, nàng khẽ ngước mắt lên rồi uống hết chén nước trong tay Vệ Phong. Nàng khó chịu cọ trong ngực hắn, hơi thở vừa nóng vừa khó chịu, nói:
“Thiếp còn muốn uống nữa.”
Vệ Phong bèn kêu Tuyết Tình rót thêm một chén nước khác.
Sau khi Tô Hi uống xong mới cảm giác dễ chịu hơn đôi chút. Không bao lâu sau đại phu Chu Trung Hiền tới, ông ấy bắt mạch cho nàng rồi nói: “Bẩm Thế tử gia, Thế tử phi bị khi lạnh vào người, hơn nữa ăn uống không hợp lý nên mới dẫn đến bị cảm lạnh và phát sốt. Lát nữa lão phu sẽ kê cho phu nhân một phương thuốc tân ôn giải biểu, sắc cho phu nhân uống hai thang là sẽ không có gì đáng ngại.”
Vệ Phong đặt cổ tay của Tô Hi vào trong chăn, nhìn về phía Chu Trung Hiền, “Ăn uống không hợp lý là thế nào?”
Chu Trung Hiền trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Không biết hôm nay phu nhân đã ăn những món gì ạ?”
Bên này Ngân Nhạn mới nghe tin Tô Hi ngã bệnh thì vội vàng từ nhà sau chạy tới. Sáng nay nàng đi cùng Tô Hi nên nàng ấy biết chuyện gì xảy ra, lập tức quỳ gối trước mặt Vệ Phong kể hết mọi chuyện hôm nay. “Sau khi trở về thì phu nhân nói muốn nghỉ ngơi. Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên để phu nhân dính mưa, lại càng không nên sơ ý, không chăm sóc tốt cho phu nhân.”
Sau khi Chu đại phu nghe xong, bèn nói: “Nếu thường ngày phu nhân hiếm khi ăn đồ cay, hôm nay vô tình ăn phải cộng thêm bị mắc mưa, đây có thể là nguyên nhân gây bệnh.” Ông ấy nói xong rồi sai dược đồng lấy giấy bút đến viết đơn thuốc.
Lúc lâu sau, Vệ Phong hỏi: “Khi phu nhân dầm mưa trở về, người của Ký An Đường đâu?”
Ngân Nhạn cúi đầu nói: “Nô tỳ không thấy ai đi ra cả.”
Vệ Phong không nói lời nào, sắc mặt sa sầm. Quả thật Viên thị có thể làm ra chuyện này, chỉ là hắn không ngờ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, bà ta đã không chờ nổi mà ra oai phủ đầu với Tô Hi rồi. Cũng chỉ có cô bé ngốc Tô Hi này mới cam tâm vì hắn chịu đựng sự uất ức này.
Ngay từ đầu Vệ Phong đã đoán là sẽ xảy ra chuyện kiểu này nên mới bảo Tô Hi không cần đi Ký An Đường thỉnh an mỗi sáng. Nhưng Tô Hi vẫn kiên trì, hắn cũng mặc nàng. Hắn biết nàng không muốn vì chuyện này mà khiến hắn khó xử, nàng cũng muốn làm tốt bổn phận của người con dâu, hắn không muốn làm trái tâm ý của nàng, nhưng không nghĩ tới Viên thị này không biết phân biệt tốt xấu. Ngày đầu tiên thỉnh an đã khiến bảo bối của hắn phải dầm mưa trở về.
Sắc mặt Vệ Phong nặng nề, ngồi ở mép giường, đưa tay lên chạm nhẹ một cái vào trán Tô Hi, vẫn nóng như trước. Hắn nhíu chặt mày, đi sang bên kia thấm ướt khăn đắp lên trán nàng, nhỏ giọng hỏi bên ngoài: “Thuốc sắc được chưa?”
Không lâu sau, Tuyết Tình bưng thuốc tới, nói: “Thế tử gia, thuốc đây ạ.”
Vệ Phong cầm chén thuốc, múc một muỗng rồi thổi nguội đưa đến miệng Tô Hi.
Từ nhỏ Tô Hi đã sợ đắng nên không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, vừa uống một hớp là không chịu uống nữa. Mặc kệ Vệ Phong khuyên như thế nào, nàng vẫn ngậm chặt miệng, lắc đầu nức nở nói: “Đắng…”
Vệ Phong không còn cách nào ép nàng cũng không thể để nàng không uống thuốc. Không thể làm gì khác hơn là hắn tự uống một hớp sau đó nắm lấy cằm của nàng, sau đó cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng rồi đưa thuốc vào trong miệng nàng.
Tuyết Tình đứng cạnh giường hoảng hốt không thôi, lần đầu tiên nàng ta thấy Thế tử gia lại săn sóc tỉ mỉ cho một người như thế.
Đắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi nhăn lại như cái bánh bao, đầu nàng nóng đến độ không rõ chuyện gì cả. Nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó rất đáng ghét cứ đút thuốc vào trong miệng nàng mãi. Nàng theo bản năng muốn đẩy ra nhưng lại bị đút thêm vài lần, cuối cùng thứ mềm mại đó càn quét một vòng quanh miệng nàng đến khi lưỡi nàng tê dại thì mới buông nàng ra.
Một lúc sau, Vệ Phong cho nàng ăn một viên kẹo mạch nha. Nàng chép miệng một cái, lông mày nhíu chặt mới từ từ dãn ra.
*
Sau khi uống thuốc, Tô Hi lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng hôm sau, cuối cùng trán nàng cũng hết nóng nhưng cơ thể vẫn bủn rủn vô lực. Tô Hi ngồi dậy rồi nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã sáng. Đột nhiên nàng nhớ tới việc đi Ký An Đường thỉnh an, không biết lúc này đã qua giờ Thìn (7-9 giờ sáng) chưa?
Nàng mang giày thêu vào định đứng lên, đúng lúc Vệ Phong luyện quyền xong đang từ ngoài bước vào, thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của nàng thì hỏi: “Nàng sao vậy?”
Chuyện hôm qua Tô Hi không nhớ rõ lắm, nàng chỉ nhớ hình như mình bị sốt, sau đó Vệ Phong trở lại rồi mớm thuốc mà đại phu kê cho nàng. Nàng ngập ngừng, hơi chần chừ nói: “Thiếp chưa đi Ký An Đường thỉnh an…”
Sắc mặt Vệ Phong không đổi, đi tới đặt tay lên trán nàng kiểm tra rồi nói: “Không cần đi, nàng ăn sáng cùng ta đã.” Trán nàng vẫn còn hơi nóng, hắn bảo Tuyết Tình mang thuốc vừa sắc bưng lên.
Không phải đi? Tô Hi chớp mắt mấy cái, là nàng nghe lầm hay là Vệ Phong nói sai rồi? Nàng muốn hỏi chuyện gì xảy ra nhưng Vệ Phong lại ung dung bình thản đến phòng tắm thay quần áo, nàng không biết phải làm gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi rửa mặt trước.
Chờ đến lúc Vệ Phong đi ra thì nàng hỏi: “Chàng đã xin phép Tấn Vương phi giúp thiếp sao?”
Vệ Phong ngồi xuống bàn, đáp: “Ta không.”
“Vậy tại sao chàng lại bảo thiếp không phải đi…” Tô Hi lo lắng, hôm qua nàng còn nói rằng hôm nay sẽ đến sớm một chút nhưng lúc này đã gần đến giờ Thìn rồi, nhất định không tới kịp nữa. Nàng chu miệng, oán giận nói: “Sao chàng không gọi thiếp dậy?”
Vệ Phong kéo tay nàng để nàng ngồi bên cạnh, cúi đầu hôn nàng một cái, chặn cái miệng nhỏ của nàng lại.
Quả nhiên, Tô Hi không nói nữa.
Vệ Phong múc một chén cháo trắng đưa tới trước mặt nàng và nói: “Trước tiên dùng bữa sáng đã, lát sau nàng còn phải uống thuốc.”
Tô Hi cúi đầu ăn cháo, ăn xong nàng lại phải uống một chén thuốc. Nàng vốn không thích uống thuốc nhưng nghĩ tới cách hôm qua Vệ Phong mớm thuốc cho nàng, lại thấy trong phòng còn vài nha hoàn đang đứng thì nàng lập tức uống sạch chén thuốc.
Bên phía Ký An Đường.
Tấn Vương phi Viên thị đợi hồi lâu mà không thấy Tô Hi đến, sắc mặt bà ta càng ngày càng xấu, nói: “Bây giờ mới là ngày thứ hai mà nàng ta dám không đến thỉnh an. Cổ ma ma, ngươi đi Vân Tân Trai hỏi xem có chuyện gì, nàng có coi ta ra gì không?”
Cổ ma ma gật đầu đáp “Vâng”, sau đó đi đến Vân Tân Trai.
Không lâu sau bà ta đã quay lại, cúi đầu thưa: “Bẩm Vương phi, nghe hạ nhân ở Vân Tân Trai nói hôm qua Thế tử phi bị bệnh, sốt rất cao, sáng sớm hôm nay còn chưa khỏe lại.”
Tấn Vương phi Viên thị không bất ngờ lắm. Hôm qua đột nhiên trời mưa to như vậy, Tô Hi mắc mưa bị cảm lạnh là điều không thể tránh khỏi. Bà ta đặt tách trà xuống nói: “Đã bị bệnh mà sao không đến xin ta cho nghỉ?”
Cổ ma ma chần chờ một lúc, bèn đáp: “Thế tử gia đã nói trong lòng người rõ ràng, không cần phải xin nghỉ.”
Tấn Vương phi biến sắc, “Làm càn! Lời này của hắn là có ý gì?”
Cổ ma ma cúi đầu không nói.
Vệ Chiêu Chiêu mặc một chiếc váy màu mận nhạt đứng đằng sau, đi tới vuốt lưng Viên thị, thản nhiên nói: “Chuyện này còn phải nghĩ sao? Nương, nhất định là đại tẩu không muốn đến thỉnh an người nên lén nói với Đại ca, Đại ca đồng ý với nàng nên lúc này mới nói thế với người.”
Sau khi cơn tức của Viên thị qua đi, sắc mặt nhanh chóng trở lại như bình thường, vẫn là vị Tấn Vương phi cao cao tại thượng kia, bà nói: “Nếu cơ thể khó chịu thì cứ để cho nàng nghỉ ngơi hai ngày. Cổ ma ma báo cho nàng ta một tiếng, chờ khi cơ thể khỏe hơn thì lại kêu nàng ta đến thỉnh an.”
Cổ ma ma vâng lời đi ngay.
Ba ngày sau, trong Ký An Đường vẫn không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu. Tấn Vương phi Viên thị nhìn thoáng qua người trong phòng, chỉ có Trắc phi Đổng thị và con dâu Liêu thị, bèn nói: “Thế tử phi bị bệnh còn chưa khỏi sao?”
Liêu thị nở nụ cười cười, nói: “Hôm qua con dâu còn thấy Đại tẩu tản bộ ở sân sau, chắc là cũng khỏe hơn rồi.”
Đã khỏi bệnh lại không đến Ký An Đường thỉnh an, việc này là không được. Tô Hi cũng nghĩ như vậy, mấy ngày trước thì thôi, có thể nói là chưa hết cảm lạnh nhưng bây giờ nàng khỏe rồi, nếu không đi thỉnh an nữa thì có phải không tuân thủ đạo hiếu không?
Sáng nay nàng đã định đi, nhưng lại bị Vệ Phong cản lại. Vệ Phong nói: “Sau này nàng không cần đi thỉnh an nữa.”
Tô Hi kinh ngạc khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Vệ Phong ôm nàng lên đùi, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chăm nhiều ngày như vậy, cuối cùng sắc mặt nàng cũng đỡ hơn. “Không phải nàng không muốn dậy sớm sao? Như vậy chẳng phải rất tốt ư?”
Tô Hi đáp: “Tốt thì tốt… Nhưng…”
Tuy Tô Hi suy nghĩ đơn giản nhưng nàng hiểu mình nên làm gì. Ví dụ như nếu lúc này Hoàng đế muốn lập trữ, mặc dù nàng biết sau này Chiêu Nguyên đế sẽ lập Vệ Phong nhưng nếu nàng không hòa thuận với mẹ chồng thì sẽ truyền ra thanh danh bất hiếu gây bất lợi cho hắn. Nàng không muốn gây thêm rắc rối cho Vệ Phong chỉ vì bản thân mình.
Vệ Phong không biết trong cái đầu dưa nhỏ của nàng nghĩ đến mấy chuyện này, hắn sờ đầu nàng và nói: “Không có nhưng gì hết, nàng chỉ cần ở yên trong Vân Tân Trai là được.”
Hai người yên ổn ở đây nhưng Ký An Đường bên kia lại không như vậy được. Ngày hôm nay Tấn Vương phi Viên thị tới Vân Tân Trai, đi sau bà là Cổ ma ma và Liêu thị, thấy Tô Hi đang ở trong sân đùa nghịch cạnh một chậu hoa cúc tím thì lạnh lùng nói: “Tô gia dạy dỗ nữ nhi thật tốt, thành thân chưa đến bảy, tám ngày mà đã không biết đến thỉnh an trưởng bối. Trước kia là bị bệnh, hôm nay thì thế nào? Chẳng lẽ Tô gia không có trưởng bối, không ai dạy ngươi phải sớm chiều phụng dưỡng sao?”
Nha hoàn canh cửa không kịp báo lại thì đã bị người của Viên thị ngăn lại, đến khi các nàng tới trước mặt thì Tô Hi mới biết.
Động tác của Tô Hi khựng lại. Những lời này của Viên thị chẳng phải là đang chửi xéo trưởng bối của Tô Hi ư? Nàng nhíu mày, người hiền lành cũng biết tức giận. “Mẫu thân nói vậy cũng coi là người được dạy dỗ tốt sao?”
Viên thị giận dữ, “Ngươi…”
“Là ta không cho nàng đi.” Vừa hay hôm nay Vệ Phong không ra ngoài, hắn đi từng trong ra, sắc mặt không đổi nói
Vệ Phong đi đến phía sau Tô Hi, nhận lấy bình nước tưới hoa trong tay nàng, nhìn Viên thị và nói: “Thân thể Ấu Ấu không tốt, không nên dậy quá sớm mỗi ngày. Bên cạnh Vương phi đã có người hầu hạ, sau này sớm chiều thưa gửi kia Ấu Ấu không đi cũng được.”
Viên thị nói: “Lời này là ai nói? Trừ khi nàng không phải con dâu của ta, bằng không sớm chiều chăm sóc bề trên là không thiếu được.”
Vệ Phong im lặng giây lát, cười nhẹ nói: “Nếu là ý của Bệ hạ thì sao?”
Viên thị ngẩn ra, cho là mình nghe lầm, “Cái gì?”
Tô Hi đứng bên cạnh cũng giật mình. Sao lại liên quan đến Bệ hạ? Bệ hạ nhiều việc như vậy, sao có thể quan tâm đến cả chuyện nhà của bọn họ nữa?
Chỉ thấy Vệ Phong ra lệnh cho Lý Hồng đến thư phòng của hắn. Không bao lâu sau, Lý Hồng cầm trong tay một hộp gỗ tử đàn hình vuông với hoa văn rồng vàng đưa cho Vệ Phong. Vệ Phong không nhận, nhìn thoáng qua Viên thị phía đối diện rồi nói: “Đưa cho Vương phi xem.”
Viên thị nửa tin nửa ngờ nhận lấy cái hộp trong tay Lý Hồng, trong lòng bà ta không tin, chỉ cho là Vệ Phong cố ý lừa bịp. Lẽ nào Bệ hạ sẽ ban cho hắn một thánh chỉ, kêu Tô Hi sau này không phải đến thỉnh an mình nữa? Bà ta nhếch mép cười nhẹ một cái, nhưng khi mở hộp ra, thấy rõ nội dung bên trên tấm lụa màu vàng thì bà ta lập tức không cười nổi nữa.
Bên trong là một thánh chỉ.
Phía dưới thánh chỉ là dấu ngọc tỷ của Chiêu Nguyên Đế.
Viên thị mở thánh chỉ ra xem thì thấy nội dung bên trên viết ——
“Tô thị Vệ gia hiền dịu đôn hậu, hiền lành thục đức…” Viên thị siết chặt trục bằng ngọc, sau khi thấy rõ câu cuối cùng thì khuôn mặt hung dữ của bà ta cứng đờ. Trên đó viết: “Đặc biệt phong làm nhị phẩm quận phu nhân, ban cho đất đai thực phẩm.”
(2) chiếc ô giấy song hoàn
/149
|