Đảo Hải Nam ở Tam Á còn được gọi là "Hawai của Phương Đông", phải nói hòn đảo phía nam của Trung Quốc đúng thật là thiên đường của nhân gian, biển xanh cát trắng, gió biển nhẹ nhàng. Đến Tam Á du lịch, trải nghiệm cảm giác bước qua những hàng dừa thẳng tắp vào buổi hoàng hôn, nghe âm thanh gió thổi qua từng tán lá, ánh nắng chiều hắt lên ngọn cây. Ánh mặt trời, nước biển, bờ cát tạo thành quang cảnh có một không hai ở Tam Á, có thể khiến mọi người đến đây hoàn toàn buông lỏng tâm tình.
Hành động điên cuồng lần này của Chung Ly khiến Chu Tô cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì chồng cô vốn là một người đàn ông trầm ổn. Khi còn bé có thể là đứa trẻ chuyên bày trò nghịch ngợm phá phách nhưng đến khi lớn lên, càng nhiều tuổi thì dần dần yêu thích sự yên tĩnh, bình thường nếu ở nhà cũng chỉ thích ở thư phòng lẳng lặng đọc sách, cả ngày không ra khỏi cửa cũng không cảm thấy nhàm chán. Nhưng Chu Tô thì lại khác, nếu như bắt cô cả ngày ở nhà đọc sách nhất định sẽ nghẹn đến phát điên, hơn nữa thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy không đi thăm thú hưởng thụ quả đáng tiếc. Cho dù là trong sách có "Hoàng Kim Ốc" hay "Nhan Như Ngọc" (*) nhưng theo Chu Tô thấy đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nói thật, nếu như không phải bây giờ không còn nhiều thời gian trên cõi đời này nữa, bây giờ chắc còn không ai biết cô đang bay nhảy phương trời nào nữa kìa.
(*) Ý nói trong kho tang sử sách cũng có nói về rất nhiều bảo vật trân quý hay đủ loại nhân vật con người.
Nhưng mà bất ngờ hay không hiểu gì về hành động của Chung Ly, Chu Tô cũng không quan tâm nữa bởi vì cô đang thực sự hài lòng. Bốn năm trước Chu Tô đã đến Tam Á nhưng lúc đó bởi vì có nhiệm vụ nên chỉ vội vã làm xong việc sau đó quay về Bắc Kinh ngay, lần này đương nhiên là phải tận hứng rồi, chỉ là cả ngày đối mặt Chung Ly nên phải vạn phần cẩn thận chuyện uống thuốc.
Sáng sớm, hai người mặc quần áo đôi, thoải mái nắm tay nhau ra khỏi cửa khách sạn. Bộ quần áo này là tối hôm qua Chu Tô nhìn thấy ở chợ đêm bày bán ven đường, cảm thấy rất vừa ý nên đã mua. Quần thụng màu xanh lục dài đến bắp chân, một ống xẻ tà từ đầu gối trở lên, nối liền với một chiếc áo yếm quây ngang ngực, mảnh vải làm áo được thắt nơ ngang hông, những sợi dây thắt được rủ xuống một cách thanh lịch nhằm che bớt chỗ da thịt lộ ra do xẻ tà ở chân, sợi dây yếm cũng được thắt thành nơ bướm ngay sau chiếc cổ trắng nõn của Chu Tô tạo nên vẻ sang trọng lại hấp dẫn. Cuối cùng kết hợp với một chiếc nón cỏ đan bằng tay thật lớn trên đầu, cảm giác vô cùng hợp rơ. (Quả thật tớ không giỏi tưởng tượng miêu tả đâu nên bạn nào tưởng tượng ra bộ quần áo của Chu Tô như thế nào thì cứ tự mình tưởng tượng nhé. :P)
Bộ của Chung Ly có chung hoa văn họa tiết với bộ của Chu Tô gồm một chiếc áo phông rộng rãi và một chiếc quần cộc, kết hợp với một đôi xăng đan xỏ ngón màu vàng chói lọi dưới chân khiến Chu Tô nhìn vào cười đứt cả hơi.
Nhưng Chung Ly vẫn tràn đầy tự tin, vui vẻ nói: "Xem ra anh cũng có tố chất của một lãng tử đấy chứ."
Không muốn mất quá nhiều thời gian nên vợ chồng Chung Ly cầm bản đồ tìm đến nơi được gọi là "Chân trời góc biển" như lời đồn. “Chân trời góc biển" nói chính xác là nói về hai tảng đá lớn ở phía nam vịnh Tam Á. Những tảng đá giống như lâu ngày không được mặt trời chiếu tới, có những tảng đá lập thành từng cụm cũng có những tảng đá cách xa cụm kia, kéo dài tưởng chừng như vô tận trên bờ biển. Trong đó có một hòn đá lớn nhất có khắc hai chữ "Chân trời", bên cạnh lại có một khối có khắc hai chữ "Góc bể", tạo thành điểm đến du lịch chân trời góc biển nổi tiếng. Bên trái hai tảng đá, lại có một tảng đá cao vút, từ dưới nhìn lên cảm giác như cao đến tận trời, trên mặt đá có khắc bốn chữ lớn "Nam Thiên Nhất Trụ". Vào lúc thủy triều đột ngột dâng, sóng biển đánh mạnh những dãy đá ngầm, văng lên dãy bọt biển trắng xóa. Nhìn cảnh này quả thật khiến mọi người có cảm nhận chân thực nhất về sự vĩ đại của biển cả.
Chu Tô dùng cả hai tay giữ chặt mũ cỏ trên đầu, híp mắt nhìn khung cảnh hùng vĩ, có chút ủ rũ nói: "Cái gì vậy? Kém xa so với ảnh chụp trong máy tính. Chữ trên đá nhìn qua cũng biết là do con người tự khắc nên, chả có gì thú vị."
"Không đúng…" Chung Ly dùng một tay kéo Chu Tô đến bên cạnh mình, một tay chỉ: "Em xem, hai khối đá lớn ở bờ biển, bên cạnh một cái cột chống trời, chúng dựa vào nhau, cùng nhau chống chọi lại sóng gió, nói chung nhìn vào quả thực có cảm giác ‘Chân trời góc biển’ phải không?"
"Cho nên nói chân trời góc biển ngụ ý nói là hai người nương tựa vào nhau, không xa rời sao?"
"Ừ!" Chung Ly cười cười, dùng tay gạt những sợi tóc bị gió thổi tung trên trán Chu Tô, nhìn cô một cách âu yếm nói: "Cho nên trong tình yêu chỉ cần có sự kiên trì bên nhau, chỗ nào cũng là chân trời góc biển, em biết không Chu Tô?"
Chu Tô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình ngay lúc này, trong khoảnh khắc đó cô có cảm giác có chút không giống trước kia. Rõ ràng là không giống, trước kia Chung Ly luôn mang một bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ kể cả cô nhưng bây giờ động một chút anh ấy sẽ nói những lời yêu thương hay đại loại như thiên trường địa cửu với Chu Tô. Trước kia, nếu như bọn họ có mâu thuẫn, Chung Ly luôn buồn bực không vui nhưng không bao giờ nói ra, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt không quan tâm khiến Chu Tô bực mình đi tìm những điểm đến nổi tiếng để chụp ảnh, nhưng bây giờ anh luôn nói, anh tin tưởng em.
Nhưng ngay cả Chu Tô cũng bắt đầu không tin những lời chính mình nói ra, bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu cô chính xác đã lừa gạt anh.
"Đang ở một nơi lãng mạn như vậy, em đừng ngơ ngẩn, mất hết cả phong vị." Chung Ly nhéo má Chu Tô: "Vợ yêu à, hưởng thụ ngày nghỉ của chúng ta đi!"
Mấy ngày nay, bọn họ giống như hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa ở bờ biển, xây lâu đài cát, nhặt vỏ ốc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của những du khách khác, họ cùng nhau tách bạch khỏi thế giới, hưởng thụ cuộc sống tình yêu chỉ có hai người.
Hải sản nướng của đảo Hải Nam cũng là một điều thu hút du khách của hòn đảo này, tên gọi đầy ý nghĩa, màu sắc và hương vị miễn chê. Buổi tối Chung Ly gọi một bàn thức ăn, nào là phở Toán Dung hình trôn ốc chưng cách thủy, hàu đá áo xanh, cua ba mắt và cua Cửu Thiên, bào ngư xào lăn, tôm biển chiên giòn vàng rộn, bất kỳ món nào cũng kích thích thị giác cũng như vị giác của người xem.
Chung Ly còn gọi thêm ba suất bia, uống một ngụm lớn, nhìn Chu Tô đang do dự cười, cho một chiếc càng cua ba mắt thật lớn vào đĩa của cô: "Em không phải là thích ăn đồ ăn ngon tứ phương sao? Bây giờ cứ ăn thoải mái, tất cả chỗ này là của chúng ta."
Chu Tô mỉm cười, gắp lên chiếc càng cua màu sắc bắt mắt kia, do dự không dám bỏ vào miệng. Mới vừa rồi, lúc về khách sạn Chu Tô đã bí mật uống thuốc, đối với loại thuốc này sau khi uống mà ăn quá nhiều chất đạm sẽ xảy ra phản ứng không tốt ngay tức thì.
"Thế nào, không thoải mái sao?"
"Không. Chỉ là em cảm giác hơi mệt nên không muốn ăn quá nhiều đồ ăn." Chu Tô để đũa xuống.
"Vậy cũng phải ăn chút gì chứ. Em xem anh đã gọi bao nhiêu đồ ăn ngon như thế này, một mình anh làm sao ăn hết?" Chung Ly vừa nói vừa chỉ vào một bàn đầy hải sản.
Không có biện pháp từ chối nữa, Chu Tô đụng đũa mỗi món một ít, tuyệt đối không dám ăn nhiều.
Chỉ như vậy nhưng đến tối, thừa dịp Chung Ly ngủ say Chu Tô mới có thể vào nhà vệ sinh nôn thoải mái.
Ngồi xổm bên bồn cầu, Chu Tô vùi đầu ở giữa hai chân, thở dài một tiếng thật dài, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp toàn thân. Sàn nhà lạnh lẽo, thân thể cũng lạnh lẽo. Chu Tô biết cảm giác hạnh phúc này chỉ là ảo ảnh, giống như ước mơ hão huyền, có thể duy trì bao lâu, không thể suy nghĩ nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Hành động điên cuồng lần này của Chung Ly khiến Chu Tô cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì chồng cô vốn là một người đàn ông trầm ổn. Khi còn bé có thể là đứa trẻ chuyên bày trò nghịch ngợm phá phách nhưng đến khi lớn lên, càng nhiều tuổi thì dần dần yêu thích sự yên tĩnh, bình thường nếu ở nhà cũng chỉ thích ở thư phòng lẳng lặng đọc sách, cả ngày không ra khỏi cửa cũng không cảm thấy nhàm chán. Nhưng Chu Tô thì lại khác, nếu như bắt cô cả ngày ở nhà đọc sách nhất định sẽ nghẹn đến phát điên, hơn nữa thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy không đi thăm thú hưởng thụ quả đáng tiếc. Cho dù là trong sách có "Hoàng Kim Ốc" hay "Nhan Như Ngọc" (*) nhưng theo Chu Tô thấy đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nói thật, nếu như không phải bây giờ không còn nhiều thời gian trên cõi đời này nữa, bây giờ chắc còn không ai biết cô đang bay nhảy phương trời nào nữa kìa.
(*) Ý nói trong kho tang sử sách cũng có nói về rất nhiều bảo vật trân quý hay đủ loại nhân vật con người.
Nhưng mà bất ngờ hay không hiểu gì về hành động của Chung Ly, Chu Tô cũng không quan tâm nữa bởi vì cô đang thực sự hài lòng. Bốn năm trước Chu Tô đã đến Tam Á nhưng lúc đó bởi vì có nhiệm vụ nên chỉ vội vã làm xong việc sau đó quay về Bắc Kinh ngay, lần này đương nhiên là phải tận hứng rồi, chỉ là cả ngày đối mặt Chung Ly nên phải vạn phần cẩn thận chuyện uống thuốc.
Sáng sớm, hai người mặc quần áo đôi, thoải mái nắm tay nhau ra khỏi cửa khách sạn. Bộ quần áo này là tối hôm qua Chu Tô nhìn thấy ở chợ đêm bày bán ven đường, cảm thấy rất vừa ý nên đã mua. Quần thụng màu xanh lục dài đến bắp chân, một ống xẻ tà từ đầu gối trở lên, nối liền với một chiếc áo yếm quây ngang ngực, mảnh vải làm áo được thắt nơ ngang hông, những sợi dây thắt được rủ xuống một cách thanh lịch nhằm che bớt chỗ da thịt lộ ra do xẻ tà ở chân, sợi dây yếm cũng được thắt thành nơ bướm ngay sau chiếc cổ trắng nõn của Chu Tô tạo nên vẻ sang trọng lại hấp dẫn. Cuối cùng kết hợp với một chiếc nón cỏ đan bằng tay thật lớn trên đầu, cảm giác vô cùng hợp rơ. (Quả thật tớ không giỏi tưởng tượng miêu tả đâu nên bạn nào tưởng tượng ra bộ quần áo của Chu Tô như thế nào thì cứ tự mình tưởng tượng nhé. :P)
Bộ của Chung Ly có chung hoa văn họa tiết với bộ của Chu Tô gồm một chiếc áo phông rộng rãi và một chiếc quần cộc, kết hợp với một đôi xăng đan xỏ ngón màu vàng chói lọi dưới chân khiến Chu Tô nhìn vào cười đứt cả hơi.
Nhưng Chung Ly vẫn tràn đầy tự tin, vui vẻ nói: "Xem ra anh cũng có tố chất của một lãng tử đấy chứ."
Không muốn mất quá nhiều thời gian nên vợ chồng Chung Ly cầm bản đồ tìm đến nơi được gọi là "Chân trời góc biển" như lời đồn. “Chân trời góc biển" nói chính xác là nói về hai tảng đá lớn ở phía nam vịnh Tam Á. Những tảng đá giống như lâu ngày không được mặt trời chiếu tới, có những tảng đá lập thành từng cụm cũng có những tảng đá cách xa cụm kia, kéo dài tưởng chừng như vô tận trên bờ biển. Trong đó có một hòn đá lớn nhất có khắc hai chữ "Chân trời", bên cạnh lại có một khối có khắc hai chữ "Góc bể", tạo thành điểm đến du lịch chân trời góc biển nổi tiếng. Bên trái hai tảng đá, lại có một tảng đá cao vút, từ dưới nhìn lên cảm giác như cao đến tận trời, trên mặt đá có khắc bốn chữ lớn "Nam Thiên Nhất Trụ". Vào lúc thủy triều đột ngột dâng, sóng biển đánh mạnh những dãy đá ngầm, văng lên dãy bọt biển trắng xóa. Nhìn cảnh này quả thật khiến mọi người có cảm nhận chân thực nhất về sự vĩ đại của biển cả.
Chu Tô dùng cả hai tay giữ chặt mũ cỏ trên đầu, híp mắt nhìn khung cảnh hùng vĩ, có chút ủ rũ nói: "Cái gì vậy? Kém xa so với ảnh chụp trong máy tính. Chữ trên đá nhìn qua cũng biết là do con người tự khắc nên, chả có gì thú vị."
"Không đúng…" Chung Ly dùng một tay kéo Chu Tô đến bên cạnh mình, một tay chỉ: "Em xem, hai khối đá lớn ở bờ biển, bên cạnh một cái cột chống trời, chúng dựa vào nhau, cùng nhau chống chọi lại sóng gió, nói chung nhìn vào quả thực có cảm giác ‘Chân trời góc biển’ phải không?"
"Cho nên nói chân trời góc biển ngụ ý nói là hai người nương tựa vào nhau, không xa rời sao?"
"Ừ!" Chung Ly cười cười, dùng tay gạt những sợi tóc bị gió thổi tung trên trán Chu Tô, nhìn cô một cách âu yếm nói: "Cho nên trong tình yêu chỉ cần có sự kiên trì bên nhau, chỗ nào cũng là chân trời góc biển, em biết không Chu Tô?"
Chu Tô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình ngay lúc này, trong khoảnh khắc đó cô có cảm giác có chút không giống trước kia. Rõ ràng là không giống, trước kia Chung Ly luôn mang một bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ kể cả cô nhưng bây giờ động một chút anh ấy sẽ nói những lời yêu thương hay đại loại như thiên trường địa cửu với Chu Tô. Trước kia, nếu như bọn họ có mâu thuẫn, Chung Ly luôn buồn bực không vui nhưng không bao giờ nói ra, lúc nào cũng bày ra một bộ mặt không quan tâm khiến Chu Tô bực mình đi tìm những điểm đến nổi tiếng để chụp ảnh, nhưng bây giờ anh luôn nói, anh tin tưởng em.
Nhưng ngay cả Chu Tô cũng bắt đầu không tin những lời chính mình nói ra, bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu cô chính xác đã lừa gạt anh.
"Đang ở một nơi lãng mạn như vậy, em đừng ngơ ngẩn, mất hết cả phong vị." Chung Ly nhéo má Chu Tô: "Vợ yêu à, hưởng thụ ngày nghỉ của chúng ta đi!"
Mấy ngày nay, bọn họ giống như hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa ở bờ biển, xây lâu đài cát, nhặt vỏ ốc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của những du khách khác, họ cùng nhau tách bạch khỏi thế giới, hưởng thụ cuộc sống tình yêu chỉ có hai người.
Hải sản nướng của đảo Hải Nam cũng là một điều thu hút du khách của hòn đảo này, tên gọi đầy ý nghĩa, màu sắc và hương vị miễn chê. Buổi tối Chung Ly gọi một bàn thức ăn, nào là phở Toán Dung hình trôn ốc chưng cách thủy, hàu đá áo xanh, cua ba mắt và cua Cửu Thiên, bào ngư xào lăn, tôm biển chiên giòn vàng rộn, bất kỳ món nào cũng kích thích thị giác cũng như vị giác của người xem.
Chung Ly còn gọi thêm ba suất bia, uống một ngụm lớn, nhìn Chu Tô đang do dự cười, cho một chiếc càng cua ba mắt thật lớn vào đĩa của cô: "Em không phải là thích ăn đồ ăn ngon tứ phương sao? Bây giờ cứ ăn thoải mái, tất cả chỗ này là của chúng ta."
Chu Tô mỉm cười, gắp lên chiếc càng cua màu sắc bắt mắt kia, do dự không dám bỏ vào miệng. Mới vừa rồi, lúc về khách sạn Chu Tô đã bí mật uống thuốc, đối với loại thuốc này sau khi uống mà ăn quá nhiều chất đạm sẽ xảy ra phản ứng không tốt ngay tức thì.
"Thế nào, không thoải mái sao?"
"Không. Chỉ là em cảm giác hơi mệt nên không muốn ăn quá nhiều đồ ăn." Chu Tô để đũa xuống.
"Vậy cũng phải ăn chút gì chứ. Em xem anh đã gọi bao nhiêu đồ ăn ngon như thế này, một mình anh làm sao ăn hết?" Chung Ly vừa nói vừa chỉ vào một bàn đầy hải sản.
Không có biện pháp từ chối nữa, Chu Tô đụng đũa mỗi món một ít, tuyệt đối không dám ăn nhiều.
Chỉ như vậy nhưng đến tối, thừa dịp Chung Ly ngủ say Chu Tô mới có thể vào nhà vệ sinh nôn thoải mái.
Ngồi xổm bên bồn cầu, Chu Tô vùi đầu ở giữa hai chân, thở dài một tiếng thật dài, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp toàn thân. Sàn nhà lạnh lẽo, thân thể cũng lạnh lẽo. Chu Tô biết cảm giác hạnh phúc này chỉ là ảo ảnh, giống như ước mơ hão huyền, có thể duy trì bao lâu, không thể suy nghĩ nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
/36
|