Sau khi từ chức, cuối cùng cô cũng bỏ đi suy nghĩ sống thoải mái, bỏ đi tư tưởng tình nguyện là người bình thường trước đây.
Cuộc đời Mộc Duyệt đã định trước sẽ không suôn sẻ, nếu không cậu cũng không thành như bây giờ. Nếu cô ở bên cậu, không bị giết thì cũng hoàn toàn mất cậu, mà cô đều không muốn hai kết cục này xảy ra!
Cô muốn Mộc Duyệt nguyên vẹn đứng cạnh mình, nắm tay mình và mỉm cười, cô muốn những người kia không còn gây ra tội ác nữa!
Đương nhiên Mộc Duyệt cũng nhận ra những thay đổi của cô, mặc dù khi đối mặt với cậu, cô vẫn vui vẻ nghịch ngợm như một đứa trẻ, nhưng cậu biết Dịch Nhiễm đã bị câu liên luỵ.
Cậu chỉ có thể ở nhà, không đi đâu hết.
Vì cậu không muốn đi học, cũng không muốn gặp bất kỳ ai, cậu co đầu rụt cổ trong căn nhà hai phòng ngủ này, sống lay lắt, đón nhận tình cảm của người yêu mà sống.
Hôm nay trời mưa cả ngày, cậu đang định đến công ty đón cô, chắc chắn cô quên mang ô, lúc nào cô cũng mơ mơ hồ hồ như thế.
Nghĩ thế, cậu đứng dậy mặc áo khoác, cầm ô chuẩn bị tắt đèn đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này cửa mở ra, người cô ướt đẫm.
“Sao chị không gọi điện trước, đợi một lát em sẽ qua đón mà.”
“Chị nghĩ sẽ không mưa lâu nên chạy về luôn, kết quả được nửa đường thì ướt hết.”
Hai người cười đùa giễu cợt đối phương, vẻ mặt lo lắng cho nhau trông rất buồn cười.
Trong phòng tắm, Dịch Nhiễm đang tắm nhưng cậu lại nhìn đến mất hồn, không phải vì có ý nghĩ gì khác mà là trong sọt quần áo đặt ở cửa phòng tắm có quần áo dính chút máu.
Mùi mưa, mùi bụi và mùi máu tanh nồng khó ngửi, mùi hương quen thuộc mà buồn nôn.
Nước mưa.
Không ngờ hôm nay lại đột nhiên mưa lớn, thật là đúng lúc.
“Mộc Duyệt, ngây người gì thế?”
Cô bước ra thấy cậu đang ngẩn người thì đi tới ôm lấy cậu, đặt lên má cậu một nụ hôn.
Cô không cho cậu đến trường vì cô biết có người vẫn luôn theo dõi họ.
Cậu cũng biết, cô như đang đi trên lớp băng mỏng, nếu bất cẩn sẽ đánh mất người kia.
Cậu nói với cô: “Chị liều mạng như vậy có đáng không?”
Cô dừng động tác đang ăn lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao lại hỏi như thế?”
Cậu mỉm cười, gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Nếu cuối cùng em rời xa chị thì chị có hận em không?”
Đối phương bỏ bát đũa xuống, bước tới phía sau cậu: “Sao em lại nghĩ vậy, nếu không yêu thì sao chị lại khiến bản thân mình trở nên như thế này? Em nhỏ tuổi hơn chị thì chị càng nên trưởng thành hơn. Không, dù em lớn hơn chị thì chị cũng có khả năng bảo vệ người yêu mình, nếu em thật sự muốn đi thì cứ nói, chị không phải người không nói lý, hiểu không? Mộc Duyệt.”
Cậu biết cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng cậu muốn từ bỏ sự vật lộn này.
Sao cậu có thể nhu nhược thế chứ, cậu bắt đầu học tập, không muốn trở thành gánh nặng của cô.
Mặc dù cậu luôn nhìn thấy những vết sẹo mà cô che giấu, nhưng không vạch trần.
Đám phụ nữ kia cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy thôi.
Công việc của Dịch Nhiễm thuận lợi, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là cô còn thông minh và có năng lực hơn cậu nghĩ.
Cậu muốn tham gia thi đại học lần nữa, hai người rất bận nhưng đều quan tâm đến nhau.
Một ngày nọ, cậu đi siêu thị mua đồ về thì thấy ở chỗ cầu thang không hay sử dụng có người. Cậu nhìn thấy một góc, đó không phải Dịch Nhiễm thì còn là ai, không phải là những người bám riết lấy cậu không buông lại tới đó chứ!
Người đàn ông đau đớn rên lên rồi ngã xuống đất kêu gào khóc lóc.
“Về nói với chủ nhân các người, Dịch Nhiễm tôi sẽ không bao giờ để các người tới gần Mộc Duyệt, muốn bắt cậu ấy đi, đừng có mơ!”
Ba người đàn ông mặt mũi bầm dập nằm trên đất gào thét: “Người phụ nữ xấu xí, ra tay nặng thế! Aiya…”
“Nói lại lần nữa xem.” Dịch Nhiễm mỉm cười, siết chặt nắm đấm, định đánh chúng lần nữa!
Mộc Duyệt tiến lên ngăn cô lại.
“Mộc Duyệt, không ai theo dõi em chứ?”
Cậu lắc đầu, dắt tay cô vào thang máy.
Thì ra cô luôn bị thương là do đám người đó cho người tới bắt cóc cậu rồi bị cô đánh cho tơi bời, nhưng đám người kia thật sự chỉ làm loạn một chút vậy thôi sao?
Trong số họ cũng có kẻ độc ác: “Chị bị thương không dám nói cho em là vì em quá hiền, em khóc thì chị sẽ đau lòng.” Cô cầm ngược lại tay cậu, mỉm cười rạng rỡ: “Chị nói em nghe, bọn họ buồn cười lắm, không dám xuất hiện trước mặt em nên đi gây phiền phức cho chị, nhưng đều bị chị dạy dỗ một trận, một người tới chị đánh một người, hai người tới chị đánh cả hai. Trông chị có vẻ dễ bắt nạt vậy thôi, một khi chị đã trở nên tàn nhẫn thì đến chị còn sợ nữa là.”
Cô lại gần cậu, áp vào tai cậu nói: “Cho nên đừng nghĩ đến việc tự tử, chị không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Phụ nữ một khi điên lên sẽ trở thành loài động vật rất đáng sợ đấy.” Cô nói.
Nụ cười đầy hạnh phúc trên gương mặt cô khiến cậu nhìn mà đầu váng mắt hoa.
Cậu không biết “phụ nữ một khi điên lên” mà cô nói đến là bản thân cô hay người khác.
Có lẽ cô đã biết điều gì đó nên mới cảnh cáo cậu như vậy.
Họ sống trong xã hội pháp trị nhưng pháp luật cũng không phải là tất cả.
Pháp luật ràng buộc tất cả mọi người nhưng không thể ràng buộc đám côn đồ.
Mỗi lần phát hiện có người muốn đánh ngất Mộc Duyệt là cô lại muốn đánh nhau một trận, đám phụ nữ đó chỉ dám âm thầm ra tay, dù sao xâm hại một người đàn ông cũng không phải chuyện gì vẻ vang, chỉ có thể giải quyết bí mật. Mộc Duyệt chỉ muốn thoát khỏi bọn họ, cô không biết vì sao Mộc Duyệt không phản kháng, hay là không phản kháng được?
Nhưng nghĩ lại, thi thoảng Mộc Duyệt tâm sự, cô cũng hiểu được ở trong gia đình, cậu không được coi trọng.
Cảnh ngộ Mộc Duyệt gặp phải là một vụ bê bối phải che giấu. Cậu phải là Mộc Duyệt rạng rỡ, xinh đẹp trên Weibo chứ không phải người đàn ông đã bị nhiễm mọi sắc màu đen tối, đục ngầu bây giờ.
19 tuổi, còn trẻ biết bao, lẽ ra cậu phải đang ngồi trong lớp học ở trường, chơi bóng trên sân tập, yên đương vụng trộm chứ không phải như kẻ lang thang trong xã hội như một du hồn, bị bóng đêm hắc ám ăn mòn quá sớm.
Hôm nay cô trang điểm, muốn dẫn Mộc Duyệt đi chơi, cậu vừa mới ra khỏi một biển câu hỏi, lưng mỏi eo nhức, bị cô kéo đi còn có chút mờ mịt.
“Em định làm mọt sách giải đề đấy à?” Cô sờ vào mái tóc rối bù của cậu, vẻ mặt trêu chọc.
“Đừng động vào nữa, rối hết tóc rồi chị.”
“Được được được, chị chải giúp em.” Cô cầm lược chải lại mái tóc xoăn cho cậu, cậu lại lẩm bẩm: “Sau này vào đại học, tốt nghiệp xong em sẽ vào công ty chị đang làm để làm việc.”
“Có chí hướng vậy à, được. Nhưng em đẹp trai vậy mà sao điểm lại kém thế, không tương xứng với ngoại hình gì cả.”
Cậu bị ghét bỏ thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Em không phải chị.”
“Chị cũng học kém mà.” Cô nói, bản thân cô cũng không thích học, nếu không sẽ không phải ra sức cực khổ như vậy.
Cô cầm tay cậu hôn lên đó, cậu muốn rụt lại nhưng không thành. Sức cô đúng là ngày càng khoẻ hơn, đám côn đồ kia thực ra chỉ là bao cát của cô thôi đúng không?!
“Đúng là em đã có chút thay đổi, học được cách phản kháng, lại còn kiêu ngạo nữa, có phải chị đã chiều hư em rồi không?”
Nghe cô nói như vậy, tai cậu lập tức đỏ bừng!
Nhưng cậu thật sự không có thiên phú trong việc học tập, đến văn bằng đại học cũng không có, sau này phải tìm việc thế nào khi mà bước đệm đầu tiên cũng không có, làm sao nuôi được gia đình?
Dịch Nhiễm cười lớn: “Hahaha, không phải em vẫn còn tư tưởng của trai thẳng đấy chứ? Em nuôi chị? Nuôi con? Em nuôi cũng được thôi, nhưng phải nuôi được bản thân trước đã.”
Cậu cảm thấy xấu hổ, không phải vì bị hiểu lầm là trai thẳng, mà vì cậu chỉ nghĩ một cách rất tự nhiên rằng mình phải nuôi gia đình.
Vốn dĩ cậu phải đóng góp, xây dựng gia đình mà, có gì lạ đâu?
Không có gì lạ! Cô lại hôn cậu một lần nữa, nở nụ cười rạng rỡ: “Chị nuôi em, cũng có phải không nuôi nổi đâu mà.”
Mộc Duyệt cười thành tiếng: “Chị ăn nhiều như vậy, em bị chết đói thì sao?”
Cô nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy chị sẽ cố gắng chăm chỉ hơn để được thăng chức, tăng lương.”
Cậu sững sờ: “Dịch Nhiễm, chị đúng là một người chăm chỉ!”
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Mộc Duyệt kết thúc, cuối cùng hai người cũng có thời gian bên nhau. Mộc Duyệt cũng nghe lời, không quan tâm lắm đến kết quả thi, mặc dù có chút thất vọng sau khi công bố kết quả, cậu không được vào trường mình mong muốn.
Cô hỏi cậu: “Muốn thi lại không?”
Cậu lắc đầu.
Cậu đi học chỉ để cô yên tâm.
Còn cô lại là vì cậu, tuổi còn trẻ mà không ở trường.
Vì công ty Dịch Nhiễm đang thay đổi mô hình nên cô phải theo bộ phận nghiên cứu chạy đi khắp nơi. Vì để làm tốt công việc mà cô đã phải rất cố gắng, vị trí bây giờ miễn cưỡng được coi là quản lý cấp cao.
Đương nhiên Mộc Duyệt sẽ không gây thêm phiền phức cho cô.
Nhưng Dịch Nhiễm rất không yên lòng, đám người kia vẫn chưa chịu từ bỏ.
Mộc Duyệt nhìn camera ở góc tường, tuy cậu hiểu sự lo lắng của Dịch Nhiễm nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng vì cô, cậu cũng cố chịu đựng.
Trần Tuyết Diệm đã lâu không gặp, một ngày nọ bỗng nhiên gọi tới, cậu đã bỏ số điện thoại cũ, sao chị ấy lại có số mới của cậu?
[Mộc Duyệt, chúng ta có thể gặp nhau không?]
Cuộc đời Mộc Duyệt đã định trước sẽ không suôn sẻ, nếu không cậu cũng không thành như bây giờ. Nếu cô ở bên cậu, không bị giết thì cũng hoàn toàn mất cậu, mà cô đều không muốn hai kết cục này xảy ra!
Cô muốn Mộc Duyệt nguyên vẹn đứng cạnh mình, nắm tay mình và mỉm cười, cô muốn những người kia không còn gây ra tội ác nữa!
Đương nhiên Mộc Duyệt cũng nhận ra những thay đổi của cô, mặc dù khi đối mặt với cậu, cô vẫn vui vẻ nghịch ngợm như một đứa trẻ, nhưng cậu biết Dịch Nhiễm đã bị câu liên luỵ.
Cậu chỉ có thể ở nhà, không đi đâu hết.
Vì cậu không muốn đi học, cũng không muốn gặp bất kỳ ai, cậu co đầu rụt cổ trong căn nhà hai phòng ngủ này, sống lay lắt, đón nhận tình cảm của người yêu mà sống.
Hôm nay trời mưa cả ngày, cậu đang định đến công ty đón cô, chắc chắn cô quên mang ô, lúc nào cô cũng mơ mơ hồ hồ như thế.
Nghĩ thế, cậu đứng dậy mặc áo khoác, cầm ô chuẩn bị tắt đèn đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này cửa mở ra, người cô ướt đẫm.
“Sao chị không gọi điện trước, đợi một lát em sẽ qua đón mà.”
“Chị nghĩ sẽ không mưa lâu nên chạy về luôn, kết quả được nửa đường thì ướt hết.”
Hai người cười đùa giễu cợt đối phương, vẻ mặt lo lắng cho nhau trông rất buồn cười.
Trong phòng tắm, Dịch Nhiễm đang tắm nhưng cậu lại nhìn đến mất hồn, không phải vì có ý nghĩ gì khác mà là trong sọt quần áo đặt ở cửa phòng tắm có quần áo dính chút máu.
Mùi mưa, mùi bụi và mùi máu tanh nồng khó ngửi, mùi hương quen thuộc mà buồn nôn.
Nước mưa.
Không ngờ hôm nay lại đột nhiên mưa lớn, thật là đúng lúc.
“Mộc Duyệt, ngây người gì thế?”
Cô bước ra thấy cậu đang ngẩn người thì đi tới ôm lấy cậu, đặt lên má cậu một nụ hôn.
Cô không cho cậu đến trường vì cô biết có người vẫn luôn theo dõi họ.
Cậu cũng biết, cô như đang đi trên lớp băng mỏng, nếu bất cẩn sẽ đánh mất người kia.
Cậu nói với cô: “Chị liều mạng như vậy có đáng không?”
Cô dừng động tác đang ăn lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao lại hỏi như thế?”
Cậu mỉm cười, gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Nếu cuối cùng em rời xa chị thì chị có hận em không?”
Đối phương bỏ bát đũa xuống, bước tới phía sau cậu: “Sao em lại nghĩ vậy, nếu không yêu thì sao chị lại khiến bản thân mình trở nên như thế này? Em nhỏ tuổi hơn chị thì chị càng nên trưởng thành hơn. Không, dù em lớn hơn chị thì chị cũng có khả năng bảo vệ người yêu mình, nếu em thật sự muốn đi thì cứ nói, chị không phải người không nói lý, hiểu không? Mộc Duyệt.”
Cậu biết cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng cậu muốn từ bỏ sự vật lộn này.
Sao cậu có thể nhu nhược thế chứ, cậu bắt đầu học tập, không muốn trở thành gánh nặng của cô.
Mặc dù cậu luôn nhìn thấy những vết sẹo mà cô che giấu, nhưng không vạch trần.
Đám phụ nữ kia cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy thôi.
Công việc của Dịch Nhiễm thuận lợi, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là cô còn thông minh và có năng lực hơn cậu nghĩ.
Cậu muốn tham gia thi đại học lần nữa, hai người rất bận nhưng đều quan tâm đến nhau.
Một ngày nọ, cậu đi siêu thị mua đồ về thì thấy ở chỗ cầu thang không hay sử dụng có người. Cậu nhìn thấy một góc, đó không phải Dịch Nhiễm thì còn là ai, không phải là những người bám riết lấy cậu không buông lại tới đó chứ!
Người đàn ông đau đớn rên lên rồi ngã xuống đất kêu gào khóc lóc.
“Về nói với chủ nhân các người, Dịch Nhiễm tôi sẽ không bao giờ để các người tới gần Mộc Duyệt, muốn bắt cậu ấy đi, đừng có mơ!”
Ba người đàn ông mặt mũi bầm dập nằm trên đất gào thét: “Người phụ nữ xấu xí, ra tay nặng thế! Aiya…”
“Nói lại lần nữa xem.” Dịch Nhiễm mỉm cười, siết chặt nắm đấm, định đánh chúng lần nữa!
Mộc Duyệt tiến lên ngăn cô lại.
“Mộc Duyệt, không ai theo dõi em chứ?”
Cậu lắc đầu, dắt tay cô vào thang máy.
Thì ra cô luôn bị thương là do đám người đó cho người tới bắt cóc cậu rồi bị cô đánh cho tơi bời, nhưng đám người kia thật sự chỉ làm loạn một chút vậy thôi sao?
Trong số họ cũng có kẻ độc ác: “Chị bị thương không dám nói cho em là vì em quá hiền, em khóc thì chị sẽ đau lòng.” Cô cầm ngược lại tay cậu, mỉm cười rạng rỡ: “Chị nói em nghe, bọn họ buồn cười lắm, không dám xuất hiện trước mặt em nên đi gây phiền phức cho chị, nhưng đều bị chị dạy dỗ một trận, một người tới chị đánh một người, hai người tới chị đánh cả hai. Trông chị có vẻ dễ bắt nạt vậy thôi, một khi chị đã trở nên tàn nhẫn thì đến chị còn sợ nữa là.”
Cô lại gần cậu, áp vào tai cậu nói: “Cho nên đừng nghĩ đến việc tự tử, chị không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Phụ nữ một khi điên lên sẽ trở thành loài động vật rất đáng sợ đấy.” Cô nói.
Nụ cười đầy hạnh phúc trên gương mặt cô khiến cậu nhìn mà đầu váng mắt hoa.
Cậu không biết “phụ nữ một khi điên lên” mà cô nói đến là bản thân cô hay người khác.
Có lẽ cô đã biết điều gì đó nên mới cảnh cáo cậu như vậy.
Họ sống trong xã hội pháp trị nhưng pháp luật cũng không phải là tất cả.
Pháp luật ràng buộc tất cả mọi người nhưng không thể ràng buộc đám côn đồ.
Mỗi lần phát hiện có người muốn đánh ngất Mộc Duyệt là cô lại muốn đánh nhau một trận, đám phụ nữ đó chỉ dám âm thầm ra tay, dù sao xâm hại một người đàn ông cũng không phải chuyện gì vẻ vang, chỉ có thể giải quyết bí mật. Mộc Duyệt chỉ muốn thoát khỏi bọn họ, cô không biết vì sao Mộc Duyệt không phản kháng, hay là không phản kháng được?
Nhưng nghĩ lại, thi thoảng Mộc Duyệt tâm sự, cô cũng hiểu được ở trong gia đình, cậu không được coi trọng.
Cảnh ngộ Mộc Duyệt gặp phải là một vụ bê bối phải che giấu. Cậu phải là Mộc Duyệt rạng rỡ, xinh đẹp trên Weibo chứ không phải người đàn ông đã bị nhiễm mọi sắc màu đen tối, đục ngầu bây giờ.
19 tuổi, còn trẻ biết bao, lẽ ra cậu phải đang ngồi trong lớp học ở trường, chơi bóng trên sân tập, yên đương vụng trộm chứ không phải như kẻ lang thang trong xã hội như một du hồn, bị bóng đêm hắc ám ăn mòn quá sớm.
Hôm nay cô trang điểm, muốn dẫn Mộc Duyệt đi chơi, cậu vừa mới ra khỏi một biển câu hỏi, lưng mỏi eo nhức, bị cô kéo đi còn có chút mờ mịt.
“Em định làm mọt sách giải đề đấy à?” Cô sờ vào mái tóc rối bù của cậu, vẻ mặt trêu chọc.
“Đừng động vào nữa, rối hết tóc rồi chị.”
“Được được được, chị chải giúp em.” Cô cầm lược chải lại mái tóc xoăn cho cậu, cậu lại lẩm bẩm: “Sau này vào đại học, tốt nghiệp xong em sẽ vào công ty chị đang làm để làm việc.”
“Có chí hướng vậy à, được. Nhưng em đẹp trai vậy mà sao điểm lại kém thế, không tương xứng với ngoại hình gì cả.”
Cậu bị ghét bỏ thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Em không phải chị.”
“Chị cũng học kém mà.” Cô nói, bản thân cô cũng không thích học, nếu không sẽ không phải ra sức cực khổ như vậy.
Cô cầm tay cậu hôn lên đó, cậu muốn rụt lại nhưng không thành. Sức cô đúng là ngày càng khoẻ hơn, đám côn đồ kia thực ra chỉ là bao cát của cô thôi đúng không?!
“Đúng là em đã có chút thay đổi, học được cách phản kháng, lại còn kiêu ngạo nữa, có phải chị đã chiều hư em rồi không?”
Nghe cô nói như vậy, tai cậu lập tức đỏ bừng!
Nhưng cậu thật sự không có thiên phú trong việc học tập, đến văn bằng đại học cũng không có, sau này phải tìm việc thế nào khi mà bước đệm đầu tiên cũng không có, làm sao nuôi được gia đình?
Dịch Nhiễm cười lớn: “Hahaha, không phải em vẫn còn tư tưởng của trai thẳng đấy chứ? Em nuôi chị? Nuôi con? Em nuôi cũng được thôi, nhưng phải nuôi được bản thân trước đã.”
Cậu cảm thấy xấu hổ, không phải vì bị hiểu lầm là trai thẳng, mà vì cậu chỉ nghĩ một cách rất tự nhiên rằng mình phải nuôi gia đình.
Vốn dĩ cậu phải đóng góp, xây dựng gia đình mà, có gì lạ đâu?
Không có gì lạ! Cô lại hôn cậu một lần nữa, nở nụ cười rạng rỡ: “Chị nuôi em, cũng có phải không nuôi nổi đâu mà.”
Mộc Duyệt cười thành tiếng: “Chị ăn nhiều như vậy, em bị chết đói thì sao?”
Cô nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy chị sẽ cố gắng chăm chỉ hơn để được thăng chức, tăng lương.”
Cậu sững sờ: “Dịch Nhiễm, chị đúng là một người chăm chỉ!”
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Mộc Duyệt kết thúc, cuối cùng hai người cũng có thời gian bên nhau. Mộc Duyệt cũng nghe lời, không quan tâm lắm đến kết quả thi, mặc dù có chút thất vọng sau khi công bố kết quả, cậu không được vào trường mình mong muốn.
Cô hỏi cậu: “Muốn thi lại không?”
Cậu lắc đầu.
Cậu đi học chỉ để cô yên tâm.
Còn cô lại là vì cậu, tuổi còn trẻ mà không ở trường.
Vì công ty Dịch Nhiễm đang thay đổi mô hình nên cô phải theo bộ phận nghiên cứu chạy đi khắp nơi. Vì để làm tốt công việc mà cô đã phải rất cố gắng, vị trí bây giờ miễn cưỡng được coi là quản lý cấp cao.
Đương nhiên Mộc Duyệt sẽ không gây thêm phiền phức cho cô.
Nhưng Dịch Nhiễm rất không yên lòng, đám người kia vẫn chưa chịu từ bỏ.
Mộc Duyệt nhìn camera ở góc tường, tuy cậu hiểu sự lo lắng của Dịch Nhiễm nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng vì cô, cậu cũng cố chịu đựng.
Trần Tuyết Diệm đã lâu không gặp, một ngày nọ bỗng nhiên gọi tới, cậu đã bỏ số điện thoại cũ, sao chị ấy lại có số mới của cậu?
[Mộc Duyệt, chúng ta có thể gặp nhau không?]
/9
|