Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 229 - 230

/281


Chương 229: Một điều kiện

“Em giúp tôi đeo.” Hắn bình thản mở miệng bá đạo kiên quyết.

“Anh tự đi mà đeo.” Nàng lãnh đạm, muốn đem cravat trả lại cho hắn.

Hắn không có tiếp nhận, hai tay cắm trong túi, phun ra một câu “Nếu em giúp tôi đeo, tôi đáp ứng em một điều kiện.”

Nàng trước mắt sáng ngời, quay đầu nhìn hắn, không chút suy nghĩ liền hỏi “Điều kiện gì cũng được?”

“Đương nhiên, tôi nói chuyện có nghĩa.” Hắn nhìn chăm chú vào nàng sáng rọi đôi mắt, không khỏi cười ngân “Vậy em muốn cái gì ? Tiền tài, châu báu, biệt thự, xe thể thao, kể cả là muốn mở một tạp chí xã, tôi đều có thể đồng ý với em………”

“Không cần, những thứ đó tôi đều không muốn.” Nàng lắc lắc đầu, suy nghĩ bay lộn, hắn vừa mới nói cái gì, tạp chí xã? Hắn có thể mở một nhà tạp chí xã cho nàng.

Người này điên rồi, vẫn là tiền không có chỗ để tiêu, càng có lẽ là đang trêu chọc nàng. Nàng liếc mắt, nghĩ đến một chuyện, lập tức liếm liếm môi “Tôi nghĩ muốn anh làm một chuyện.”

Hắn nhướn mày, một chút bỡn cợt theo đôi mắt xẹt qua, nhẹ thở một câu “Đêm nay trở về rồi nói, hiện tại tôi nghĩ em nên đi làm.”

Đi làm? Nàng nháy mắt nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nguy rồi, tám giờ bốn mươi ba phút. Nàng vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm lấy túi tiền, khi chạy qua người hắn lại bị hắn túm lại.

“Tôi tiện đường, để tôi đưa em.”

“Không được, như vậy dễ khiến cho người khác chú ý.” Nàng vừa lắc đầu vừa cố chạy, muốn bỏ tay hắn ra, hắn lại càng nắm chặt thêm.

“Tôi đưa em đến con đường đối diện, không có ai để ý đâu.” Hắn phân trần, kéo nàng ra khỏi phòng, nàng nghĩ đến cửa còn chưa có khóa, lại quay lại khóa cửa.

Tạp chí xã đang trong thời kỳ căng thẳng, nàng cũng không muốn vì đi muộn mà bị khiển trách, hắn nói không sai, nàng chỉ cần đến cách tạp chí xã xa một chút rồixuống xe, hẳn là không có vấn đề.

Ai bảo hắn không xin phép nàng đã tự ý vào nhà nàng, cái này coi như là hắn chuộc lỗi thôi. Tự an ủi mình như vậy, nàng khóa kỹ cửa, đi tới gần xe của Doãn Lạc Hàn đã sẵn sàng dưới lầu.

Đến cách tạp chí xã một chút, nàng kiên trì đòi xuống xe, Doãn Lạc Hàn bất đắc dĩ đành ngừng xe lại, nàng xuống xe, đột nhiên nghe được hắn ở sau người kêu tên mình.

“Mân Mân………”

Tim của nàng đột nhiên đập lỡ mất một nhịp, lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi tên mình rõ ràng mà thân thiết như vậy, chậm chạp quay người lại, nhìn cửa kính xe thể thao mở ra, hé ra gương mặt anh tuấn tuyệt luân xuất hiện ở trước mắt.

“Buổi tối tôi sẽ về nhà sớm một chút, hôm nay em hãy nghĩ xem em thích cái gì.” Đôi môi hắn nhếch lên đường cong tuyệt đẹp, lập tức khởi động xe.

Gì chứ? Hắn nghĩ mình và hắn là vợ chồng sao? Còn nói cái gì về nhà, nàng tức giận nhìn xe hắn đã đi xa lắc lắc mạnh đầu, vừa thấy thời gian còn có bảy phút, nàng vội vàng chạy như điên đến tạp chí xã.

Có thể là ông trời chiếu cố, hôm nay người đi thang máy cũng không nhiều, khi nàng đến văn phòng, còn kém một phút đồng hồ, thở phào, cũng may có xe của Doãn Lạc Hàn, bằng không hôm nay khẳng định sẽ đến muộn.

Nàng vừa nghĩ vừa thở, lòng còn sợ hãi chạy đến trước bàn công tác, buông túi xuống, theo thường lệ mở máy tính, ngẩng đầu nhìn phòng Phùng Tĩnh Như, nàng còn chưa tới.

Không thể nào, Phùng Tĩnh Như hôm nay đến muộn? Nàng không thể tin được nhìn thời gian dưới máy tính, quả thật đã chín giờ hai phút, nàng cầm lấy một đống tài liệu xốc lại, một lát sau, nghe được một tiếng bước chân quen thuộc, Phùng Tĩnh Như đã đến.

Mân Huyên ngẩng đầu, nhìn Phùng Tĩnh Như bụng mang dạ chửa chạy hướng văn phòng, trên má có chút đỏ ửng, không khỏi có chút thông cảm, nàng hiện tại là phụ nữ có thai, bụng lớn như vậy, còn muốn đến đi làm, thật sự là vất vả.

Nàng đợi năm phút, đứng dậy đi tới văn phòng Phùng Tĩnh Như, nghe được một tiếng “Vào đi” , đẩy cửa đi vào.

“Phùng tiểu thư, chào buổi sáng.”

“Ừ, Mân Huyên, chào buổi sáng, cô đã đến rồi.” Phùng Tĩnh Như vẫn còn thở dốc, dùng khăn tay lau mặt, chỉ vào đống văn kiện trên bàn.“Cô giải quyết cẩn thận chỗ này giúp tôi.”

“Được, Phùng tiểu thư.” Mân Huyên đi tới, cầm lấy tập văn kiện, thân thiết nhìn Phùng Tĩnh Như “Phùng tiểu thư, tôi đi lấy cho cô chén nước, cô nghỉ ngơi một chút, chú ý giữ gìn thân thể.”

Phùng Tĩnh Như khẽ liếm môi, gật đầu mỉm cười “Cám ơn!”

Mân Huyên rất nhanh rót lấy một cốc nước ấm đặt trên bàn “Phùng tiểu thư, không có việc gì, tôi đi ra ngoài làm việc.”

“Mân Huyên, đừng vội đi.” Phùng Tĩnh Như uống mấy ngụm nước ấm, ngẩng mặt nói.

Mân Huyên dừng bước, nhìn Phùng Tĩnh Như trong mắt lóe lên ý cười, không biết nàng muốn nói cái gì.

Phùng Tĩnh Như cúi đầu nhìn bụng “Chắc cô cũng thấy rồi đấy, tôi càng ngày càng không tiện đi lại. Cấp trên đã phê chuẩn đơn từ chức của tôi, để tôi một tuần để đi, cấp trên muốn tôi đề cử người làm Phó chủ biên, tôi trịnh trọng đề cử cô.”

Đây là chuyện hoàn toàn không dự đoán được, Mân Huyên có chút mơ hồ, Phùng Tĩnh Như rời cương vị công tác, hơn nữa còn đề cử nàng làm Phó chủ biên sao?

“Phùng tiểu thư, cám ơn cô đã cất nhắc, tôi mới đến không lâu, khả năng……”

“Mân Huyên, năng lực của cô tôi đã tận mắt nhìn thấy, vì thế, tôi rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.” Phùng Tĩnh Như buông chén xuống, dựa vào ghế “Nếu không có gì thay đổi, người của bộ phận nhân sự mấy ngày nữa sẽ tới, cho nên từ giờ tới lúc đó tôi sẽ bàn giao công việc lại cho cô, cô cần để ý một chút, về sau làm việc chỉ cần không chú ý sẽ rất dễ mắc lỗi đó.”Chương 230: Điện thoại nặc danh

“Mân Huyên, năng lực của cô tôi đã tận mắt nhìn thấy, vì thế, tôi rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.” Phùng Tĩnh Như buông chén xuống, dựa vào ghế “Nếu không có gì thay đổi, người của bộ phận nhân sự mấy ngày nữa sẽ tới, cho nên từ giờ tới lúc đó tôi sẽ bàn giao công việc lại cho cô, cô cần để ý một chút, về sau làm việc chỉ cần không chú ý sẽ rất dễ mắc lỗi đó.”

Dựa vào cửa ban công, Mân Huyên đầu óc trống rỗng, nàng hoàn toàn không dự đoán được Phùng Tĩnh Như sẽ đề cử chính mình, nàng mới đến được có hai tháng, thật sự khó tin đây lại là chuyện thật.

Quay trở lại đến bàn làm việc, Kỉ Tích Vân chạy đến, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Mân Huyên, nhịn không được hỏi “Mân Huyên, cô làm sao vậy? Trông cô lạ lắm.”

“Không sao, tôi đang nghĩ đến công việc Phùng tiểu thư vừa giao phó thôi.” Mân Huyên quay đầu lại, lắc lắc đầu, nàng hiện tại không thể đem chuyện này nói cho Tích Vân, bên phòng nhân sự còn chưa có thông cáo gì, nếu không may cuối cùng Phó chủ biên lại không phải là nàng, đến lúc đó chẳng phải là thực xấu hổ đi.

“Mân Huyên, cô biết gì không?” Kỉ Tích Vân đột nhiên vẻ mặt thần bí tiến gần đến nàng thì thầm “Hiện tại trong văn phòng có tin đồn, nói là Phùng Tĩnh Như từ chức, cô ấy đề cử cô thay thế. Vừa rồi có phải cô ấy nói với cô chuyện này không?”

Không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy, nhìn bộ dáng Kỉ Tích Vân dường như rất muốn biết, Mân Huyên miễn cưỡng cười cười, rốt cuộc có nên nói cho Tích Vân biết không đây, tốt hơn có lẽ vẫn nên giữ kín, để chuyện này lan ra ngoài chưa chắc đã tốt.

Nàng lắc lắc đầu, dùng tiếng nói bình tĩnh nói “Không có, tôi không thấy cô ấy nói gì đến chuyện này.”

“Ồ, chuyện này cô ấy lẽ ra phải đích thân nói với cô mới đúng, nói như vậy, có lẽ chuyện tôi nghe được chỉ là tin đồn vô căn cứ.” Kỉ Tích Vân nói thầm vài câu, ngồi trở lại vị trí của mình.

Cũng may đã đuổi được Tích Vân, nàng dùng sức thở ra một hơi, vỗ vỗ hai má, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thì hơn.

Tới gần giờ tan tầm, tâm trạng của nàng không hiểu sao có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, dùng khăn tay lau vài lần, không hiểu tại sao lại như vậy.

Kim Chính Vũ nói sẽ đến đón nàng, hiện tại thời gian còn có năm phút đồng hồ, không biết hắn có tới không, nếu hắn cùng nàng ăn bữa tối, sau lại muốn lên nhà nàng hoặc tiễn nàng đến lầu, không may đụng phải Doãn Lạc Hàn chẳng phải sẽ có chuyện lớn sao? Chẳng lẽ vì lo nghĩ chuyện này mà nàng mới hoảng sợ như vậy?

Văn kiện trên tay đã làm gần xong, nàng dọn dẹp bàn làm việc, có vài đồng nghiệp đã đứng dậy, thời gian vừa vặn đến giờ tan tầm.

Đóng máy tính, cầm lấy túi, cùng Kỉ Tích Vân đáp thang máy đi xuống lầu, cánh tay bị dùng sức túm vài cái, Kỉ Tích Vân hưng phấn thanh âm truyền đến.

“Mân Huyên, cô xem, là người lần trước đưa cô đi làm, nhất định là bạn trai của cô rồi!”

Mân Huyên nhìn soái khí thân ảnh dựa vào xe thể thao, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, tiểu tử này đến thật đúng giờ.

“Bạn trai tôi cũng đến đón, vậy tôi đi trước đây.” Kỉ Tích Vân vẫy vẫy tay với nàng, như con chim nhỏ chạy vội tới thân ảnh cách đó không xa.

“Tạm biệt!” Mân Huyên một bên đáp lại Kỉ Tích Vân, một bên chạy hướng Kim Chính Vũ.

Khi nàng cách hắn chỉ còn vài bước chân, hắn đột nhiên chạy lại, ôm chặt lấy nàng “Mân Mân, tôi rất nhớ em!”

“Chính Vũ, ở đây không tiện, sẽ bị người ta nhìn thấy đó.” Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lại sợ hắn tức giận, vội vàng chuyển đề tài “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Vậy chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn nào.” Kim Chính Vũ mở cửa xe cho nàng, chờ nàng ngồi vào, đóng cửa, lại sang bên kia xe ngồi vào ghế lái, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ tươi cười “Mân Mân, mấy ngày nay không gặp, em có nhớ tôi không ?”

“Hoàn hảo!” Nàng không yên lòng trả lời, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Doãn Lạc Hàn kia, nghe khẩu khí buổi sáng của hắn, hắn đêm nay chắc chắn lại muốn đến nhà nàng ngủ.

“Da mặt thực là dày mà!” Nàng bất mãn khẽ lẩm bẩm, hiện tại Doãn Lạc Hàn thay đổi làm nàng có chút khó hiểu, hắn không phải rất ghét nàng sao? Như thế nào hiện tại chẳng khác gì tên vô lại, mỗi đêm đều tới nhà nàng, thật sự là làm cho người ta không hiểu được mà.

“Mân Mân, em nói gì vậy?” Hắn nhìn nàng một cái, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.

“Không có gì.” Nàng thè lưỡi, hiện tại ở bên Kim Chính Vũ, như thế nào lại nghĩ tới tên ma quỷ kia chứ.

Ăn xong, nàng không muốn để Kim Chính Vũ và Doãn Lạc Hàn có cơ hội gặp mặt, kiên quyết muốn tự về, Kim Chính Vũ đương nhiên không đồng ý, nói con gái một mình ở ngoài đường buổi tối không an toàn, nhất quyết lái xe đưa nàng về.

“Mân Mân, tôi hỏi em có nhớ tôi không, em lại trả lời là hoàn hảo. Em thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?” Kim Chính Vũ cụp mi mắt, giọng nói có chút cô đơn.

“Không phải vậy, Chính Vũ, tôi không có ý này, cậu không cần nghĩ nhiều.” Nàng đau đầu lấy tay vỗ về, nàng đã nói muốn thử cố gắng thích hắn, đương nhiên nàng sẽ giữ lời.

“Nói cho tôi biết, em rốt cuộc có cảm giác gì với tôi không?” Hắn trong suốt ánh mắt có chút ý tứ hàm súc, hai tay nắm chặt tay lái “Tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa nhận lời tôi? Chẳng lẽ em đã yêu người khác ư?”

“Không có, không giống như cậu nói.” Nàng lớn tiếng phản bác, nhưng là âm lượng nói ra lại làm nàng giật mình, tựa hồ toát ra vài phần lo lắng.

Nàng nhìn được Kim Chính Vũ ánh mắt bất chợt có chút ảm đạm, hắn cũng nhìn ra sự khác thường của nàng.

Nàng định giải thích, nhưng là hắn lại mở miệng trước “Thì ra đúng là như vậy, điện thoại nặc danh kia là nói thật.”

“Điện thoại nặc danh? Điện thoại nặc danh gì?” Nàng không hiểu hỏi, ý niệm trong đầu chợt lóe, sẽ không là Lăng Ngải Phù gọi điện thoại nặc danh cho Kim Chính Vũ đi.

“Nói cho tôi biết là ai? Tôi có điểm gì kém người đó?” Kim Chính Vũ tức giận nói, vừa lúc xe đến lầu.

 

 

/281

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status