Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 235 - 236

/281


Chương 235: Đột nhiên xuất hiện

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nàng thật sự không thể nghĩ ra cách gì nữa, chỉ có thể nghe ý kiến của hắn.

 

Chính Vũ nhìn nàng thật sâu, kéo tay nàng “Mân Mân, chỉ cần chúng ta đính hôn, mời họ hàng thân thích trong nước, cha tôi lúc đó sẽ không thể phản đối gì nữa.”

Lại là là chuyện đính hôn, nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu, khẽ chớp chớp mắt “Tôi……”

“Tôi cho em một ngày để suy nghĩ, hiện tại em hãy cho tôi câu trả lời đi.” Hắn nắm tay nàng, nháy sáng trong suốt đôi mắt tràn ngập hy vọng.

Nàng chậm chạp không thể mở miệng, nói nàng còn nghĩ chưa thông, Kim Chính Vũ chắc chắn sẽ tức giận, vậy hiện tại nàng nên nói gì đây? Nàng nên nói cái gì?

“Mân Mân, em nghĩ đi, thực ra chúng ta cũng chỉ là đính hôn chứ đâu phải kết hôn. Chúng ta vẫn sẽ giống như bây giờ ở bên cạnh nhau, chỉ cần làm như vậy để cha tôi không thể can thiệp nữa. Em yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bắt ép em phải làm chuyện em không muốn, như vậy, em có thể đồng ý với tôi chứ?”

Nàng hiểu rõ Chính Vũ nói được làm được, thực tế, Chính Vũ nói cũng rất đúng, mấy ngày nay cha hắn không ngừng tạo áp lực cho hắn, hơn nữa hắn là người thừa kế Kim thị, nếu không vì nàng hắn đã sớm trở lại Hàn Quốc. Năm năm qua hắn luôn lặng thầm dõi theo nàng, hắn vì nàng mà làm nhiều như vậy, nàng còn có thể từ chối hắn cái gì?

“Tôi………….tôi đồng ý…….. đính hôn.” Tiếng nói của nàng ngắt quãng, khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn một câu.

“Oh my god! Mân Mân, cuối cùng em cũng đồng ý rồi” Kim Chính Vũ gần như nhảy dựng lên, ôm lấy thắt lưng nàng quay vòng vòng trong văn phòng.

“Haizz Kim Chính Vũ, mau thả tôi xuống, tôi chóng mặt rồi.” Nàng lấy tay vỗ hắn, giờ khắc này nàng cũng bị lây theo sự vui vẻ của hắn, cười khanh khách.

“Không! Cả đời này tôi sẽ ôm em như vậy.” Chính Vũ thoải mái cười lớn, tiếng nói vui tột đỉnh, tiếng cười ở văn phòng vang vang.

Hắn lại càng không ngừng xoay quanh, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, Kim Chính Vũ, bao năm qua đều là cậu bảo vệ tôi, giờ sẽ đến lượt tôi làm một chút gì đó cho cậu, tôi sẽ không để cậu chịu thương tổn.

Quay một lúc, hắn từ từ thả nàng xuống, nàng đứng không vững, loạng choạng như là vừa uống rượu, vội vàng chống tay lên bàn làm việc, quay đầu nhìn Kim Chính Vũ, mà tiểu tử kia đang đứng giữa văn phòng cũng đã loạng choạng trái phải như sắp ngã xuống thảm.

Hắn nhìn nàng ngây ngô cười “Mân Mân, thật tốt quá, cuối cùng em cũng là của tôi rồi!”

“Tôi không phải đem mình đi bán, tôi chỉ là của chính mình thôi.” Nàng không đồng ý xoa thắt lưng, cười khanh khách, ánh mắt lơ đãng nháy mắt dừng ở thân ảnh cao lớn đang dựa vào cửa văn phòng.

Một đôi mắt u ám thâm thúy thẳng ngoắc nhìn nàng, cảm giác lạnh bỗng lan tỏa khắp người, gương mặt tươi cười của nàng thoáng chốc khựng lại, hắn như thế nào đã ở nơi này.

“Lạc, anh đã đến rồi.” Kim Chính Vũ nhìn theo ánh mắt của nàng thấy Doãn Lạc Hàn đứng đó, cố gắng chống đỡ cơn chóng mặt tiến lại gần “Anh tới từ bao giờ vậy? Tại sao lại không nói gì chứ.”

“Tôi sợ quấy rầy hai người nên đành đứng đây đợi.” Hắn chậm rãi đi thong thả bước lại gần, đôi môi lạnh lùng nói như muốn cho người nào đó nghe.

Tên đáng ghét còn coi trộm! Nàng lãnh đạm vuốt tóc, một loại cảm xúc không rõ ràng bỗng dâng lên, nàng vỗ vỗ trán, không đúng, nàng còn không rõ ràng cái gì, nàng cùng hắn không có quan hệ gì, nàng yêu ai, ở bên ai là chuyện của nàng, tại sao lại phải chột dạ cơ chứ.

Kim Chính Vũ đập tay lên bả vai Doãn Lạc Hàn, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha, hắn quay sang nhìn nàng “Mân Mân, đừng ngạc nhiên, là tôi gọi Lạc đến.”

“Gọi anh ta tới làm gì?” Nàng hỏi giọng không nóng không lạnh, thong thả đi tới một bên sô pha ngồi.

“Đương nhiên là gọi Lạc tới giúp chúng ta bày mưu tính kế.” Chính Vũ hoàn toàn không phát giác ra sự khác thường của nàng, quay đầu nhìn Doãn Lạc Hàn “Lạc, chuyện của cha tôi anh có thể giúp không?”

Doãn Lạc Hàn dựa vào sô pha, trầm thấp tiếng nói hỏi “Cậu muốn tôi giúp như thế nào?”

Nàng nhìn hắn, vểnh tai lắng nghe, quan hệ của hắn và Chính Vũ rất tốt, để xem hắn giúp được gì.

Chính Vũ xoa cằm, trầm tư “Lạc, tôi muốn nghe ý kiến của anh, anh là cao thủ đàm phán, mỗi lần anh cùng cha tôi nói chuyện, ông đều nghe theo anh.”

“Chính Vũ, đó là mấy chuyện trên thương trường, còn chuyện chúng ta đang nói đến là chuyện cá nhân mà.” Doãn Lạc Hàn ánh mắt sắc nhọn dường như vô tình lướt qua nàng.

Nàng nắm hai tay lại, nhìn hắn một cái, rồi lại nhớ ra sáng hôm đó tỉnh lại nghe thấy hắn cùng cha Kim Chính Vũ nói chuyện, nhưng thoạt nhìn hình như Chính Vũ cũng chưa biết chuyện. Hắn vì cái gì không nói cho Chính Vũ biết? Rốt cục nội dung cuộc điện thoại hôm đó là gì?

“Lạc, anh nhầm rồi.” Chính Vũ khẽ mơn man ngón tay trên sô pha “Thương trường như chiến trường, như vậy anh hẳn là hiểu cha tôi mới đúng, nói gì thì ông ấy cũng là dượng của anh, từ trước tới giờ anh nói chuyện với ông ấy đều hữu dụng hơn bất cứ người nào, anh mau giúp tôi nói với ông ấy….. Bằng không cũng có ngày tôi bị bức chết……”

Chính Vũ chỉ tay vào đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn làm việc, hắn hiểu rõ ý của cha hắn, nếu chỗ văn kiện đó không xử lý xong, cha có thể nói hắn không thể tiếp quản được chi nhánh ở Trung Quốc, sau đó sẽ phái người thay thế hắn, điều hắn về Hàn Quốc.

Doãn Lạc Hàn thanh âm bình thản chân thật kiên quyết “Được, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, cố gắng hết sức giúp cậu.”

 Chương 236: Cuộc hẹn bốn người

Doãn Lạc Hàn thanh âm bình thản chân thật kiên quyết “Được, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, cố gắng hết sức giúp cậu.”

“ Thật tốt quá, Lạc!” Chính Vũ khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Doãn Lạc Hàn, chỉ cần có những lời này, hắn giống như uống thuốc an thần trăm phần trăm yên tâm.

“Không cần khách khí.” Doãn Lạc Hàn nhếch môi, nổi lên một ánh cười bạc, ánh mắt đang nhìn Chính Vũ xuyên qua Mân Huyên “ Tôi nghĩ tôi phải đi rồi, hình như tôi đến không đúng lúc lắm. “

Hắn mang theo ngữ khí trêu chọc, rõ ràng là chỉ chuyện vừa rồi Chính Vũ thân mật ôm nàng, nàng lãnh đạm không nhìn, cũng không muốn nói gì.

Doãn Lạc Hàn đứng lên, Chính Vũ cũng đứng lên theo ” Lạc, chúng ta cùng nhau xuống lầu, trùng hợp tôi muốn cùng Mân Mân đi ăn tối. “

Doãn Lạc Hàn thản nhiên giãn lông mày, không nói liền đồng ý, Chính Vũ liền quay lại lấy chiếc áo khoác.

Hắn hai tay cắm vào túi, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm nàng, tầm mắt sắc bén như lưỡi dao xẹt qua hai má non mịn của nàng, máu toàn thân nàng tựa hồ đông lại trong nháy mắt.

Nàng lấy lại tinh thần, đi mau vài bước tránh hắn, chạy vội tới bên cạnh Chính Vũ, mất tự nhiên choàng tay hắn “Mân Mân” Kim Chính Vũ bị động tác thân mật bất thình lình của nàng làm sửng sốt, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng.

“Chính Vũ, đi nhanh đi, tôi có chút đói bụng.” Nàng cúi đầu nói, kéo cánh tay hắn rất nhanh đến ngoài cửa.

Xuyên qua hành lang, đi vào thang máy, phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Kim Chính Vũ quay đầu nhìn Doãn Lạc Hàn, như là đang đợi hắn cùng vào thang máy.

Thang máy đến rất nhanh, ba người hai trước một sau đi vào, song song đứng trong thang máy, tuy rằng ở giữa là Kim Chính Vũ, nhưng là nàng vẫn như cũ cảm giác được tầm mắt lạnh băng bắn thẳng đến trên người nàng.

Doãn Lạc Hàn này hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Như thế nào lại dùng ánh mắt này nhìn nàng, nàng nói thầm, theo bản năng nắm chặt tay Kim Chính Vũ, nhất thời làm cho Chính Vũ nghiêng đầu chú ý “Mân Mân, em làm sao vậy?”

“Không sao, không sao.” Nàng lắc đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười, dù sao một hồi đến dưới lầu sẽ cùng tên ma quỷ kia tách ra, lòng của nàng thoáng thả lỏng.

Thang máy phát ra một tiếng vang trong trẻo, ba người vẫn như cũ hai trước một sau đi ra khỏi thang máy, chậm rãi đi qua đại sảnh, nàng lưng người thẳng tắp, nàng có thể cảm giác được giờ phút này hắn – cặp mắt thâm hàn không coi ai ra gì – đang ở phía sau chăm chú nhìn nàng.

Chỉ chốc lát, ba người đi ra khỏi khách sạn, Kim Chính Vũ quay đầu nhìn Doãn Lạc Hàn, lộ ra ánh mắt tràn đầy tươi cười “Lạc, tôi cùng Mân Mân muốn đi ăn bữa tối ánh nến đèn cầy, anh có muốn đi cùng không?”

Doãn Lạc Hàn khẽ nhướn mày, con ngươi đen thâm trầm rất nhanh xẹt qua gương mặt nàng, đôi môi khẽ mở “Chính Vũ, không ngại sao?”

Thực ra cũng chỉ là một lời mời xã giao, không nghĩ tới Lạc lại trả lời như vậy, Kim Chính Vũ dừng lại một chút, lập tức thoải mái cười cười “Đương nhiên không ngại, chúng ta đã lâu không có cùng nhau đi ăn mà.”

Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai “Nói cũng đúng, chúng ta đã lâu không có đi ăn. Tôi gọi điện thoại kêu Chỉ Dao cùng nhau lại đây, cô ấy và Lăng tiểu thư có vẻ hợp nhau.”

Hắn nói xong đi gọi điện thoại, nhìn hắn xoay người nói điện thoại, Mân Huyên thật muốn kêu to, người này thật sự là đáng ghét, người khác đi hẹn hò hắn cũng muốn đi theo, da mặt thực không phải dầy bình thường.    * ý chị Mân là dầy siêu cấp  *

Nhưng hết thảy đều là do nàng tưởng tượng, hắn đánh xong điện thoại, hướng tới Chính Vũ tay làm chữ OK, nàng biết hôm nay “cuộc hẹn bốn người” là không thể tránh né. Bất quá nghĩ đến Chỉ Dao, nàng lại vui vẻ, hai người đã lâu không cùng ăn bữa tối, tin tưởng thời điểm Chỉ Dao đến nàng cũng thực vui vẻ.

Hai chiếc xe thể thao trước sau đậu trước cửa ở một nhà hàng Tây Ban Nha, Mân Huyên vừa xuống xe đã thấy Chỉ Dao đang đi giày cao gót hưng phấn mà chạy tới.

Chỉ Dao nắm chặt tay Mân Huyên, lộ ra khuôn mặt vui vẻ tươi cười “Mân Mân, hôm nay chúng ta bốn người cùng nhau ăn bữa tối ánh nến đèn cầy đúng không? Hì hì, vừa nãy Lạc ca ca gọi điện thoại nói cho mình biết, mình còn không tin, thật tốt quả, bốn người cùng nhau ăn bữa tối, thật sự là đặc biệt nha.”

“Đúng vậy, là rất đặc biệt.” Mân Huyên tươi cười, bữa tối ánh nến đèn cầy từ trước tới giờ đều là 2 người cùng thưởng thức, làm gì có đạo lý bốn người cùng nhau chứ?

“Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy? Kim Chính Vũ cùng Doãn Lạc Hàn đậu xe xong, cùng nhau đi tới.

“Không có gì, đang nói chuyện con gái thôi.” Chỉ Dao khéo léo nhăn mũi, nàng còn vì chuyện lần trước ở phòng nghỉ khách sạn cùng Kim Chính Vũ xảy ra tranh chấp mà canh cánh trong lòng.

“Chúng ta đi vào thôi.” Doãn Lạc Hàn nãy giờ không lên tiếng nhắc nhở, bốn người cùng nhau vào nhà hàng.

Vừa vào phòng ăn, một gã quản lí bước lên trước, hướng tới Doãn Lạc Hàn, thắt lưng khom xuống “Doãn tiên sinh, ngài gọi điện thoại đặt trước bốn người bữa tối ánh nền đèn cầy đã chuẩn bị xong, mời đi bên này.”

Doãn Lạc Hàn khẽ gật đầu, đối phương ngay lập tức dẫn đường. Bọn họ ngồi xuống một chỗ tầm nhìn tốt nhất trong phòng ăn, vừa quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ đã bị cảnh đêm thu hút, cả thành phố như là bị dẫm nát trong lòng bàn chân.

Bốn người ngồi vào chỗ của mình xong, chuẩn bị gọi món, Mân Huyên vừa ngẩng đầu bên trái là Chỉ Dao khuôn mặt nhỏ nhắn cười duyên, bên phải là Doãn Lạc Hàn khuôn mặt lạnh lùng, mà Chính Vũ ngồi kế bên nàng, thì ra bốn người là một cặp một cặp mà ngồi.

Chỉ Dao quay sang nhìn nàng, khẽ nháy mắt “Mân Mân, chuyện của cậu cùng Chính Vũ cũng thành rồi, khi nào thì đính hôn?”

“Chúng mình … ” Nàng vừa trả lời, ai ngờ Chính Vũ lại giành trước nói “Cuối tuần sau.”

 

 

 

/281

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status