Chương 31 Không nên ảo tưởng Nhất thời, nàng không thể mở miệng phản bác hắn, trốn tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng từng tự nhận là che dấu vô cùng tốt, không ngờ hắn đã sớm nhìn thấu.Thấy nàng không nói gì, Lôi Thiếu Đằng càng thêm tin tưởng, cầm tay nàng lên. “Mân Mân, chúng ta quên tất cả những chuyện không vui đi được không, một lần nữa bắt đầu, anh sẽ bù lại…”“Không, tôi không muốn.” Nàng đột nhiên quay đầu lại, “Tôi thừa nhận ba năm qua tôi vẫn còn ôm một tia ảo tưởng không nên có, nhưng tất cả đều đã qua. Thứ đã bỏ lỡ, vĩnh viễn cũng không thể lấy lại.”“Mân Mân, anh biết em còn giận anh, để anh giải thích.” Hắn cầm chặt tay nàng, trong mắt lộ ra một tia khủng hoảng, “Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, anh sẽ làm tất cả mọi chuyện, ngươi rời khỏi tên đàn ông kia đi, anh ta không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nếu anh ta thật sự thích em, sẽ không để người con gái mình yêu bôn ba khắp nơi làm thuê.”“Tôi hạnh phúc hay bất hạnh không phải do anh, hơn nữa anh cũng không có tư cách quản chuyện của tôi.” Nàng vội vàng cướp lời hắn, dù sao chuyện này là nàng lừa hắn.Lôi Thiếu Đằng cụp mắt, do dự một lúc, “Em có biết ngày đó anh nhìn thấy dấu hôn trên cổ em khó chịu thế nào không? Anh thấy anh sai rồi, anh vẫn nghĩ chờ anh tốt nghiệp xong cùng Ngải Phù giải trừ hôn ước, sẽ giải thích hết với em, như vậy em vẫn chờ anh.”Nàng cắn môi, hắn để ý nàng, kỳ thật trong lòng hắn vẫn có nàng, nàng nhận ra buồn bã cùng chua xót trong lời hắn nói, không phải cố ý ngụy trang, hư tình giả ý.“Mân Mân, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?” Hắn nói cẩn thận, ánh mắt vẫn dán chặt vào người nàng.Nàng cắn môi do dự, hắn thuộc về Ngải Phù, chỉ cần một ngày hắn không giải trừ hôn ước, hắn vẫn cứ thuộc về Ngải Phù, từ lúc ngồi vào xe, có một giọng nói vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói này bên tai nàng, khiến nàng hoảng sợ, nàng không dám đáp ứng hắn.Nàng đột nhiên giằng khỏi tay hắn, đẩy cửa xe, bước như trốn chạy.“Mân Mân, anh sẽ không ép buộc em, anh cho em một ngày suy nghĩ. Nhớ kỹ, anh sẽ vẫn chờ em.”Hắn không đuổi theo, nhưng lời nói lại rõ ràng chui vào tai.Một ngày, lại là “một ngày”. Vì sao hôm nay lại có tận hai người cùng nhắc đến từ này.Nàng bước như chạy về phía trước, càng không ngừng chạy, Doãn Lạc Hàn vừa mới dùng ba trăm vạn ép nàng làm tình phụ của hắn, hiện tại Lôi Thiếu Đằng muốn nàng gạt mọi người, âm thầm cùng hắn qua lại.Nàng chỉ là một cô gái bình thường, cũng khát khao có một người thật lòng muốn kết giao với mình, chẳng lẽ như thế cũng là điều quá xa vời sao?Bất tri bất giác, vừa ngẩng đầu, phía trước đã là ngôi nhà màu trắng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Vì tránh Ngải Phù cùng dì, bình thường tối đến nàng mới về, ban ngày rất ít khi trở về, hiện tại đương nhiên cũng không muốn trở về.Nàng bước nhanh qua cửa lớn bằng sắt, tiến đến điểm dừng xe bus trước mặt. Ẩn ẩn, có một loại cảm giác cực kì bất an dần lan ra, nàng chợt dừng bước, xoay người trở về. Chương 32 Phong ba kéo đến (thượng)Xuyên qua đại sảnh không một bóng người, nàng bước nhanh lên cầu thang. Người nữ giúp việc đang quét cầu thang vừa nhìn thấy nàng, trên mặt là ngạc nhiên cùng kích động. Nàng lướt qua cô ta, đi đến phòng ngủ của mình. Vừa nhìn thấy cửa phòng ngủ mở toang, nàng vội cuồng chân, chạy tới.Thân ảnh Ngải Phù xuất hiện trong phòng nàng, đang mặc một bộ váy Chanel mới nhất, xoay người trước gương, thỏa mãn ngắm nghía chính mình.Làn váy tơ tằm điểm xuyết hoa vă n hình lá sen, toát lên vẻ lãng mạn, thiết kế tinh xảo mà độc đáo như vậy, Mân Huyên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra đấy là bộ váy tháng trước Chỉ Dao đưa cho nàng. Lần đó đi mua sắm cùng Chỉ Dao, Chỉ Dao chọn được hai bộ váy khác nhau, đem một bộ cho nàng.Trở về, nàng mặc bộ váy đi qua đi lại trong phòng. Đây là mốt mới nhất của năm, đương nhiên phải rất giá trị. Là con gái, nàng cũng thích quần áo đẹp, nhưng cho tới bây giờ vẫn tự hiểu, căn bản mình không thể mua nổi những loại hàng hiệu như thế.Trong số tất cả quần áo Chỉ Dao đưa, bộ này nàng thích nhất, nàng âm thầm tính mặc váy này đi dự tiệc đính hôn của Chỉ Dao.Nghe được tiếng bước chân, Ngải Phù ngẩng đầu không chút ngượng ngùng liếc nàng một cái, ngạo mạn lắc mông tiếp tục soi gương.“Bộ váy này tôi xem cũng không tệ lắm, vừa nhìn đã biết là đứa bạn có tiền của chị đưa. Người chị chỉ hợp với mấy loại quần áo rẻ tiền, bộ váy này chỉ hợp với người có khí chất như tôi.” Mân Huyên cắn môi không đáp lại, trước đây, nàng từng phát hiện quần áo Chỉ Dao đưa nàng cứ dần không cánh mà bay, hôm sau lại nhìn thấy Ngải Phù mặc thứ y hệt, mới biết thì ra Ngải Phù thừa lúc ban ngày nàng không có nhà cầm đi. Nàng không đi tìm Ngải Phù, không đối mặt chất vấn, vì những thứ quần áo đó bình thường cũng không có cơ hội mặc, thêm nữa, dù nói thế nào, Ngải Phù cũng là em họ nàng, đành phải mở một mắt, nhắm một mắt, kệ Ngải Phù thường xuyên lấy quần áo sang quý khỏi tủ.Nhưng lần này khác, đây là bộ nàng để ý nhất, thích nất, nàng bước vào , nhìn chằm chằm Ngải Phù chỉ lo soi gương kia.“Thứ khác, em có thể tùy ý lựa chon, nhưng cái này không được, chị không thể cho em.”Thấy Mân Huyên có thái độ khác thường, dám cùng mình mặt đối mặt, cố ý khiêu khích, Ngải Phù bắt đầu tức giận.Nàng ta nhìn Mân Huyên, ánh mắt tràn ngập hèn mọn: “Chị có tư cách gì nói những lời này với tôi. Hiện tại chị ăn, mặc, dùng, tất cả đều của nhà tôi, tôi chỉ lấy một bộ quần áo của chị, chị cũng không đồng ý. Lăng Mân Huyên, chị phải xác định lại địa vị hiện tại của mình, cùng lắm chỉ là kẻ đáng thương được nhà tôi thu lưu mà thôi, đừng coi mình vẫn là đồ công chúa cao ngạo trước đây.”“Chị…”“Còn có, mặc kệ chị có đồng ý hay không, bộ quần áo tôi đã mặc trên người, chị nếu nói muốn, hiện tại có thể động tay cởi khỏi người tôi.”Ngải Phù cười lạnh vài tiếng, tay dang rộng ra, ra vẻ chờ đợi nàng đến cởi.Chương 33 Phong ba kéo đến (hạ) Chanel là nhãn hiệu nổi tiếng mà các phu nhân tiểu thư quyền quý tranh giành, Lăng Ngải Phù nàng đương nhiên cũng muốn mặc hàng hiệu mới nhất ở trước mặt mọi người khoe ra một phen, nhưng bực mình là, mỗi lần chạy đến cửa hàng, nàng đều chậm một bước, cuối cùng mới nghe được đối thủ âm thầm cạnh tranh cùng nàng là đại tiểu thư tập đoàn Giản thị- Giản Chỉ Dao.Mỗi lần tung ra sản phẩm mới, tổng giám đốc Chanel sẽ tự mình gọi điện thoại cho Giản Chỉ Dao, lộ ra tin tức, mà Giản Chỉ Dao có thể nhận được loại đãi ngộ này hoàn toàn nhờ vào vị hôn phu của cô ta, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh – Doãn Lạc Hàn.Nàng cho rằng Chỉ Dao thường mua trước nàng, vì âm thầm nghe Lăng Mân Huên cố ý xui khiến, nghĩ vậy, nàng càng thêm thống hận Lăng Mân Huyên, muốn dùng tất cả những bộ quần áo trong tủ để phát tiết lửa giận cùng vũ nhục trong lòng.Mân Huyên nắm chặt hai tay trước ngực, chậm rãi không tiến lên, vì nàng không thể làm ra những chuyện như vậy, chỉ có thể hiện lên vẻ tức giận trên mặt. Ngải Phù châm biếm bĩu môi, nhấc đôi giày cao ba tấc bước qua nàng.Mân Huyên nhìn thấy đủ loại mảnh vải la liệt trên sàn, lại nhìn thấy trên giường một đống quần áo, này là…Nàng vội vàng cầm lên một chiếc, nhớ rõ đây là áo hàng hiệu Tuyết Phưởng, hiện tại cổ áo bị rạch sâu xuống, nếu mặc lên người nhất định sẽ hở ngực. Một bộ khác còn khó coi hơn, vốn là bộ váy lịch sự tao nhã, hiện tại thành váy ngắn, hơn nữa còn thiếu vải đến mức chỉ đủ miễn cưỡng che đến mông. Mấy bộ còn lại cũng bị sửa đến vô cùng thê thảm.“Đều là hàng hiệu được thiết kế tỉ mỉ.” Mân Huyên khó có thể tin, tay run run, uất hận: “Ngải Phù, vì sao em lại sửa chúng thế này? Hơn nữa vất linh tinh như vậy, chứng tỏ em không định mặc, như vậy em lấy quần áo của chị…”“Đúng vậy.” Ngải Phù nâng đầu, hai con mắt khinh miệt nhìn Mân Huyên, hào phóng thừa nhận, “Tôi nhìn qua quần áo của chị, mười bộ chỉ có một bộ tôi hài lòng, cuối cùng mặc trên người. Còn chín bộ đều được tôi thiết kế cho hợp với kiểu dáng của tôi, nhưng mà lại phát hiện khả năng thiết kế của tôi còn kém cỏi, sửa quần áo xong chỉ có thể kêu người giúp việc ném vào thùng rác.”Thùng rác? Nói như vậy, quần áo trong tủ của nàng, ngoài bộ Ngải Phù mặc trên người, còn lại đều bị sửa lung tung rồi ném vào thùng rác.Không thể tin tất cả những gì vừa nghe được, Man Huyên trừng mắt nhìn Ngải Phù, lớn tiếng chất vấn: “Sao em có thể như vậy, chị vẫn nghĩ đều bị em lấy mặc. Quần áo chưa mặc lần nào, nhãn hiệu đều nguyên vẹn không trầy xước gì. Nếu em không thích, em có thể mang đi tặng, vì sao lại vất đi? Em như vậy là lãng phí, em biết không? Mỗi bộ quý giá thế nào, không phải em không biết, sao em có thể… sao em có thể…”“Vậy thì sao?” Ngải Phù xoay người, “Quần áo trong tủ chị vừa đơn điệu vừa già nua, Lăng Ngải Phù tôi chỉ thích quần áo xứng với khí chất của tôi, những thứ tôi nhìn không vừa mắt, thà rằng tôi vất đi, còn hơn để chướng mắt tôi.”Mân Huyên hiểu những lời ám chỉ của Ngải Phù, cô ta lại mượn cớ nhắc nhở thân phận ăn nhờ ở đậu của nàng.Nàng lặng im cắn môi, ba năm trước bước chân vào Lăng trạch, biết một nhà ba người của chú không hoan nghênh mình, nên nàng cũng không cùng bọn họ ăn cơm, chính mình dùng tiền làm thêm mua chút thức ăn, tự mình nuôi mình.Cuộc sống của nàng đều do nàng một mình xoay xở, không ngửa tay xin người khác, nhiều lắm cũng chỉ ở nhờ Lăng trạch, ở một gian phòng, dùng một ít điện nước mà thôi. Mà những thứ đó nàng cũng nghĩ cách bù lại, lúc rảnh rỗi thì giúp người giúp việc quét tước toàn bộ Lăng trạch, hoặc là dọn dẹp sân vườn.Chẳng lẽ những việc đó Ngải Phù không nhìn thấy sao? Ánh mắt nhìn lại quần áo bị sửa không ra cái dạng gì, mọi sự ẩn nhẫn trước nay bùng phát như núi lửa phun trào.
/281
|