Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 251 - 252

/281


Chương 251: Chủ mưu

“Tôi nói rồi, đưa máy ảnh cho tôi.” Doãn Lạc Hàn muốn tiến lên trước giật lấy máy ảnh, lại nhìn Mân Huyên trong lòng, đầu gối và mắt cá chân của nàng đã sưng lên rõ rệt, trong lòng tê tái, hắn không chịu được hét lên “Chết tiệt, ai cho phép cô đánh cô ấy thành ra như vậy? Là lão hồ ly Lăng Chính Đào phải không?”

Cơn đau từ đầu gối và mắt cá chân làm nàng không thể đứng vững được, hắn ôm chặt nàng, từ tấm thân rắn chắc của hắn mang đến cho nàng một cảm giác an toan khó tả, hắn ôn nhu chỉnh lại mái tóc rối của nàng.

Vừa nghe nhắc đến tên Lăng Chính Đào, Ngải Phù phút chốc trở nên lo lắng, đôi mắt mông lung….. 

Hành động của Ngải Phù đều nằm trong dự đoán của Doãn Lạc Hàn, hắn khinh miệt ném ánh mắt  về phía Ngải Phù “Nếu như cô dám đem chuyện này ra công bố, cô và nhất là cha cô sẽ được nếm hậu quả khi chọc giận đến tôi.”

Ngải Phù nghe thế liền phản bác “Chuyện này không liên quan đến bố em…… Không liên quan……Ông ấy không bảo em làm gì hết…… tất cả là ý của em, là em tự theo dõi Mân Huyên…… do em tự làm……”

Ngải Phù vừa nói, vừa lùi về phía sau thân xe, dường như đang sợ hãi một điều gì khác.

Mân Huyên run run cắn môi, Ngải Phù nói vậy rõ ràng là chú ở sau lưng bày mưu tính kế. Nàng tự nhận là chính mình chưa bao giờ đắc tội với chú, chú vì cái gì lại phải làm như vậy?

Ngãi Phù vì sao mà sợ hãi đến cực độ như vậy, có điều gì đó thật không bình thường……..

Doãn Lạc Hàn không nhanh không chậm, giọng nói có chút sát khí mà vang lên “Sự thật đã rõ ràng, nếu như ông còn chưa xuất hiện, tôi nghĩ dự án đầu tư tới có thể không cần tiếp tục”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một bóng người vội vàng chạy tới, là Lăng Chính Đào!

Chú….  tại sao lại ở chỗ này? Hướng ông ta tới hiển nhiên không phải từ cửa bãi đỗ xe, chẳng lẽ Doãn Lạc Hàn đã sớm biết rằng chú tránh ở chỗ tối nhìn lén?

Nàng mở to hai mắt, quay sang nhìn Doãn Lạc Hàn, ánh mắt của hắn như thể muốn nói “ Anh đã sớm biết rồi”. Nàng trong lòng căng thẳng, thì ra kẻ chủ mưu là chú, chú sai Ngải Phù làm hết thẩy những điều này, mục đích là gì? Chẳng lẽ cả hai người họ không vừa mắt với nàng?

“Doãn tổng tài, tôi vừa mới chạy tới, không biết tiểu nữ rốt cuộc làm chuyện gì vậy?” Lăng Chính Đào không thèm liếc nhìn Mân Huyên một cái, một mặt nhìn Doãn Lạc Hàn, trên mặt luôn nở một nụ cười gượng gạo.

Doãn Lạc Hàn buông ánh mắt khinh miệt, thoáng một chút sát khí “Tiểu thư nhà ông theo dõi sinh hoạt cá nhân của tôi, muốn uy hiếp tôi, lại đả thương người phụ nữ của tôi.”

“Thật vậy sao?” Lăng Chính Đào vội vàng đi về phía Ngải Phù, không chút suy nghĩ vung tay tát mạnh một cái “Ngải Phù, mày cũng thật là to gan, cho dù mày có ngưỡng mộ Doãn tổng tài cũng không thể làm chuyện như vậy!”

“Đừng….. đừng đánh con………… con không làm ……” Ngải Phù giống như một đứa trẻ liều mạng giơ chiếc túi lên che người.

Ngải Phù…… Như thế nào càng ngày càng không thích hợp, Mân Huyên nhìn chằm chằm Ngải Phù, phải chăng thần kinh Ngải Phù đang không ổn định… Mân Huyên thật không thể tưởng tượng được điều này lại xảy ra với Ngải Phù.

“Về những việc mà tiểu thư đã làm, không biết ông tính thế nào?” Ánh mắt Doãn Lạc Hàn tối đen nhìn Lăng Chính Đào như một mũi dao chằm chằm vào hắn.

“Đương nhiên là trực tiếp tiêu hủy.” Vừa nói Lăng Chính Đào vừa giật lấy camera trên tay Ngải Phù, hắn hung hăng quăng camera xuống đất rồi dẫm đạp thật mạnh như thể thay Doãn Lạc Hàn xả giận.

“A……” Ngải Phù đột nhiên thét chói tai chạy tới cái camera đã dập nát, miệng không ngừng kêu to “Của con!! Của con……. Tại sao cha lại phá nó? Cái này là để uy hiếp Lăng Mân Huyên, nếu không còn  nó thì sẽ không có ai chịu lấy con, Thiếu Đằng không cần con, là do chị ta anh ấy mới phản bội con…. Do con ả Mân Huyên này…”

Ngải Phù chạy tới chỗ Lăng Chính Đào, nắm lấy áo hắn mà gào lên, nàng như là không còn biết Lăng Chính Đào là ai nữa, liều mạng lay lay, biểu tình trên gương mặt chẳng khác gì lúc đá Mân Huyên, chỉ toàn là thù hận.

Lăng Chính Đào giữ chặt hai tay Ngải Phù, quay sang Doãn Lạc Hàn nói “Thật đáng xấu hổ thưa Doãn tổng, tiểu nữ từ sau đêm yến hội, thần kinh có chút vấn đề, đã đi khám, mỗi ngày đều uống thuốc. Hôm nay nhân lúc tôi không để ý nên đã bỏ chạy ra đây làm phiền đến Ngài, tôi sẽ mang ngay nha đầu này về.”

Doãn Lạc Hàn bản năng ôm sát Mân Huyên vào lòng, giọng trầm ấm mang một chút cảnh cáo “Lăng tổng, tôi hy vọng chuyện hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết, nếu như có người thứ năm nào biết, tôi nghĩ hẳn Lăng tổng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra .”

“Điều đó là tất nhiên, những chuyện hôm nay tôi và tiểu nữ sẽ tuyệt đối không hé răng nửa lời.”Lăng Chính Đào gật đầu lia lại, hắn biết đối đầu Doãn Lạc Hàn mà nói là chỉ có thiệt chứ không có hơn, tập đoàn Lăng thị đã bắt đầu xuống dốc từ năm trước, tiền lương cho công nhân tháng này đã không có, mấy ngày trước hắn và Đường Thịnh vừa mới kí một hợp đồng, chỉ cần Đường Thịnh tập đoàn giúp Lăng thị không bị phá sản, 30% cổ phần Lăng thị sẽ thuộc về Đường Thịnh. Vận mệnh của Lăng thị lúc này hoàn toàn dựa vào Đường Thịnh, hắn không thể đắc tội với Doãn Lạc Hàn.

“Ngải Phù, được rồi, bố đưa con về.” Lăng Chính Đào vừa trấn an vừa lôi Ngải Phù ra hướng bãi đỗ xe.

Thần kinh Ngải Phù thật sự có vấn đề……. Mân Huyên cắn môi dưới, nàng đoán không sai. Ngải Phù hôm nay thật sự rất quá dị, nàng luôn luôn lặp đi lặp lại nàng phải cùng Thiếu Đằng kết hôn, xem ra đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng trở nên mất trí.

Nhìn chú túm Ngải Phù đi xa, nội tâm Mân Huyên vô cùng phức tạp. Từ khi Ngải Phù còn nhỏ chú đã dạy Ngải Phù có những suy nghĩ rất sai lầm về cuộc sống, dạy Ngải Phù bằng mọi giá phải được gả vào nhà giàu có, phải trở thành một phu nhân. Kỳ thật nàng biết, tất cả đều là do chú tính toán, chú vốn muốn thông qua đám cưới với Lôi thị để đạt được dã tâm có địa vị trong xã hội thượng lưu của mình… Đều là do chú đã làm hại Ngải Phù rồi….Chương 252: Muốn bảo vệ

Nhìn chú túm Ngải Phù đi xa, nội tâm Mân Huyên vô cùng phức tạp. Từ khi Ngải Phù còn nhỏ chú đã dạy Ngải Phù có những suy nghĩ rất sai lầm về cuộc sống, dạy Ngải Phù bằng mọi giá phải được gả vào nhà giàu có, phải trở thành một phu nhân. Kỳ thật nàng biết, tất cả đều là do chú tính toán, chú vốn muốn thông qua đám cưới với Lôi thị để đạt được dã tâm có địa vị trong xã hội thượng lưu của mình… Đều là do chú đã làm hại Ngải Phù rồi….

“Em có sao không? Chúng ta về thôi.” Thấp thuần tiếng nói vang lên bên tai, nàng không nhìn hắn, quay đầu nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, bất chợt ánh mắt dừng lại ở một thân ảnh đứng ở sau một cái cột, đó là……

Nàng thở gấp, thẳng tắp nhìn chằm chằm thân ảnh đó, đồng tử dần dần phóng đại, kìm lòng không đậu khẽ gọi ra tiếng “Chính Vũ……”

Cánh tay ôm lấy eo nàng bỗng trở nên căng thẳng, Doãn Lạc Hàn nghe thấy cái tên ấy cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhưng chẳng thấy gì, quay sang nàng thở dài nói “Em mệt quá rồi, mau mau trở về nghỉ ngơi thôi.”

Doãn Lạc Hàn vừa nhìn sang thì thân ảnh kia lại biến mất, nàng lo lắng muốn chạy tới, thân thể lại chao đảo, cũng may Doãn Lạc Hàn nhanh chóng ôm lấy nàng, thấp thuần tiếng nói nhẹ nhàng phả vào tai “Đầu gối và mắt cá chân của em phải băng bó thôi.”

“Nhưng……” Nàng còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã ngăn lại “Có chuyện gì anh sẽ xử lý, đừng lo, sẽ không ai có thể làm tổn thương em được nữa.”

Nàng bỗng thấy ấm áp, ánh mắt hắn nhìn nàng dịu dàng vô cùng, lời vừa nói ra chắc nịch cùng ôn nhu: Hắn muốn bảo vệ nàng.

Hắn ôm nàng, bước nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, nàng cụp mi mắt không khỏi suy nghĩ miên man, nếu không may người vừa rồi thật sự là Chính Vũ, khi hắn trước mặt bọn họ lớn tiếng chất vấn nàng, Doãn Lạc Hàn sẽ thừa nhận tất cả chuyện này đều là do hắn khơi mào sao? Hắn sẽ như vậy sao?

Chính Vũ là em họ vô cùng thân thiết của hắn, chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ không ra mặt giúp nàng, nàng căm giận nghĩ, hết thảy đều do hắn khơi mào, dựa vào cái gì nàng lại phải một mình gánh vác…..

Hắn đem nàng ôm vào nhà trọ, lướt qua phòng khách, thẳng vào phòng ngủ, cẩn thận đặt ở trên giường, giúp nàng cởi váy, xem vết thương, đầu gối đã sưng tấy rướm máu trông rất đáng sợ, lại kiểm tra mắt cá chân, cũng may, mắt cá chân dù sưng đỏ nhưng cũng không nghiêm trọng như đầu gối.

“Cô ta thật sự dám đánh em….” Hắn nhìn đầu gối nàng bị thương, nhíu mày, không khỏi khẽ nghiến răng “Cô ta đúng là loại phụ nữ đáng sợ, anh sẽ cho bọn họ phải trả giá đắt.”

Hắn đứng dậy đi lấy một cuộn băng y tế, bắt đầu băng bó cho nàng. Nàng từ đầu tới cuối không nói gì, giống như một con búp bê mặc hắn bài bố “Ngày mai anh sẽ phái người giúp em xin phép nghỉ, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn nhấc nàng ngồi trên giường, lấy hai túi nước đá chườm đầu gối và mắt cá chân cho nàng.

Nhà? Đây thật sự là nhà sao? Nàng trong lòng cười lạnh, nàng đã phải sống những ngày tháng lén lút cùng mặc cảm tội lỗi không thôi. Mặc kệ như thế nào, kế hoạch của nàng nhất định không thay đổi.

Thấy nàng vẫn không lên tiếng, hắn dừng tay ngẩng mặt nhìn nàng “Tại sao lại không nói lời nào? Có phải vẫn còn đau lắm không?”

“Không sao, tôi ổn.” Nàng lắc lắc đầu, che giấu cảm xúc vừa nổi lên.

Hắn vuốt nhẹ má nàng, gỡ mấy sợi tóc trên mặt nàng vén ra sau tai, nhẹ giọng nói nhỏ “Em cứ ngồi im, đừng lộn xộn, anh đi tắm một chút sẽ quay lại ngay.”

Nàng dịu ngoan gật đầu, nhắm mắt lại như là rất rất mệt, tựa đầu vào chiếc gối sau lưng, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của hắn trên chiếc thảm, rồi tiếng đóng cửa nhà tắm.

Nàng mở to mắt, cầm chiếc di động gọi cho Kim Chính Vũ, nhưng là điện thoại vẫn như cũ báo trạng thái tắt máy… Người vừa rồi có phải Kim Chính Vũ không? Nếu đúng, Chính Vũ thích nàng như vậy, nhìn nàng ở bên Doãn Lạc Hàn, hắn chắc hẳn sẽ lao tới chứ không phải né tránh.

Như vậy, người kia có thể là ai? Nàng nhìn chằm chằm trần nhà thất thần. Giả như lúc ấy Chính Vũ xuất hiện, nàng sẽ làm như thế nào? Có lẽ sẽ kinh hoàng mà nói năng lộn xộn thôi.

Đều là do Doãn Lạc Hàn, hắn tại sao có thể như vậy chứ……. Chú hôm nay đã hứa sẽ giữ kín chuyện này, nhưng ai mà biết ông ấy có thể tuân thủ lời hứa đến bao giờ? Nàng phải rời đi, nàng thật sự phải rời đi, chuyện hôm nay coi như một lời cảnh báo, nàng thật không tưởng tượng được nếu Chỉ Dao và Chính Vũ biết chuyện này, nàng sẽ phải làm như thế nào.

Nàng miên man suy nghĩ , mí mắt nặng dần, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ say.

Trong mơ nàng cứ chạy, chạy mãi, giống như là đang chạy trốn, rồi nàng bỗng dừng lại, đột nhiên nghe tiếng Chỉ Dao phía sau sương mù truyền đến “Mân Huyên, sao cậu có thể như vậy chứ…… Cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu rõ ràng biết mình muốn trở thành vợ của Lạc ca ca, nhưng cậu lại sau lưng mình ở bên Lạc ca ca…… Cậu thật xấu xa…… Mình hận cậu……”

“Không, không, Chỉ Dao, cậu hãy nghe mình nói…… Không phải như thế…… Không phải như thế…… cậu nghe mình giải thích……” Nàng kêu to ngồi dậy, thấy mình đang ở trong phòng ngủ, nàng mới biết đó chỉ là một giấc mơ.

Thân thể bỗng bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Doãn Lạc Hàn thân thiết hỏi “Em gặp ác mộng sao?”

Nàng trầm mặc không nói, nàng chỉ có Chỉ Dao là bạn thân nhất, nàng rất sợ, sợ Chỉ Dao biết chuyện này sẽ không tha thứ cho mình.

Hắn u ám phức tạp đôi mắt nhìn gương mặt thống khổ bên cạnh, khẽ lau mồ hôi trên trán nàng, ở bãi đỗ xe thấy nàng bị Lăng Ngải Phù đá đến mức sắp khuỵu xuống, tận mắt thấy đầu gối nàng đỏ sưng lên, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy đau, rất đau…

Không chút do dự tiến đến, kéo Lăng Ngải Phù ra, chạy tới đỡ lấy nàng khi nàng đã sắp té ngã, trong lòng hắn có tiếng nói mãnh liệt vang lên, hắn phải bảo vệ người con gái này, hắn phải bảo vệ nàng cả đời.

Hắn nghe nàng nói mớ, giọng nói khiếp sợ và bất lực, hắn biết tâm nàng hiện tại bị giày vò đến mức nào. Giờ khắc này, ý nghĩ muốn bảo vệ nàng lại mạnh mẽ xuất hiện rõ ràng trong đầu. Hắn biết đây không phải là một cảm xúc nhất thời, đây là một loại tiềm thức bản năng, hắn muốn ở bên người con gái này, muốn thấy nàng vui vẻ, càng muốn bảo vệ nàng, không cho nàng bị thương tổn.

 

/281

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status