Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 76 - 78

/281


Chương 76   Thì ra có quen biết

“Ừ.” Lão bá hơi khoát tay hướng hạ nhân, toát ra vài phần uy  nghiêm. Mân Huyên vẫn không thể tin được lão bá thật là chủ nhân của cơ  ngơi này.

Trên mặt cỏ đình viện đặt một cây dù lớn, một người ra dáng  quản gia tiến đến, lão bá nói khẽ với đối phương gì đó, chỉ nhìn quản  gia tiếp nhận bánh ngọt trong tay nàng để lên bàn.

“Lăng tiểu thư, đây là tiền bánh ngọt.”

Quản gia đưa cho nàng một tờ tiền giá trị lớn, nàng nhận lấy, muốn lấy ví ra tìm tiền lẻ trả lại.

“Mân Huyên, không cần thối lại, cháu ngồi ở đâu nói chuyện với ta.”

Lão bá khoát tay, ý bảo Mân Huyên ngồi ở ghế bên cạnh.

“Không được, thứ này nên trả cho bác.”

Mân Huyên lắc đầu, kiên trì đem tiền lẻ đặt lên bàn, nhìn thoáng qua thời gian, “Lão bá, cháu phải đi.”

Nhìn Mân Huyên có vẻ vội vàng phải đi, lão bá có chút thất vọng, “Mân Huyên, không thể ngồi lại sao?”

Mân Huyên không đành lòng nhìn lão bá như vậy, kéo ghé ra ngồi xuống: “Dạ được.”

Quản gia đưa người giúp việc mang bánh ngọt tránh ra, Mân Huyên  nhìn khắp bốn phía đình viện, nàng vẫn nghĩ lão bá chỉ là người thường,  không ngờ bác ấy lại có nhiều tiền như vậy. Trong ấn tượng của nàng, có  tiền đồng nghĩa với bạo ngược, nàng làm thêm đã nhiều năm, khắc sâu cảm  nhận điều này.

Ánh mắt dò hỏi của lão bá nhìn chằm chằm Mân Huyên nãy giờ vẫn  không lên tiếng, “Mân Huyên, sao cháu không nói lời nào? Không phải vì  ta ở căn biệt thự này, cháu liền cảm thấy câu nệ đi.”

“Mân Huyên cúi đầu nhìn khăn trải bàn tinh xảo, “Sẽ không, lão bá, cháu chỉ là… Chỉ là không biết nên nói gì.”

“Mân Huyên, ta ở trong căn phòng lớn như vậy một chút cũng không vui vẻ.”

Lão bá thở dài, trong giọng nói có chút cô đơn. “Bọn họ cũng không trở về thăm ta.”

Thì ra lão bá cũng có phiền não của mình, tâm Mân Huyên lập tức  cảm thấy trắc ẩn, thử an ủi: “Bọn họ khả năng công tác công tác quá bận  rộn, hoặc là không rảnh, bác cũng có thể đi thăm bọn họ.”

“Ha ha, đúng vậy . Hai tháng trước ta đi Australia thăm con gái  ta, còn có cháu ngoại đáng yêu.” Trên mặt lão bá tràn ngập tươi cười,  đột nhiên lại nhớ ra cái gì, lập tức lại biến mất: “Chính là thằng con  trai ta, đối ta có chút hiểm lầm, rõ ràng sống trong cùng một thành phố,  nhưng là bình thường nó cũng không về thăm ta, cũng xác thực nói nó hận  ta.”

“Cha con trong lúc đó hẳn là không có cái gì thâm cừu đại hận, giải thích rõ ràng không phải được rồi.” Mân Huyên thử gợi ý.

“Vô dụng, ta đã giải thích quá nhiều lần, nó căn bản nghe không vào, gần nhất quan hệ giữa ta và nó càng ngày càng xấu.”

Lão bá vịn tay vào ghế, khuôn mặt không giấu nổi u sầu.

Mân Huyên cũng khó nói, nàng không biết khuyên giải lão bá như  thế nào. Nhưng mà nghĩ lại, con lão bá cũng quá cực đoan, hắn chẳng lẽ  không biết trên đời này có rất nhiều trẻ mồ côi như nàng, căn bản không  thể có tình thương của cha, vĩnh viễn chỉ biết hâm mộ người khác sao?

“Lão gia.” Quản gia đi tới, khom người. “Trà chiều đã chuẩn bị xong.”

Lão bá thu hồi thương cảm trên măt, bình tĩnh gật đầu. “Rồi, bưng lên đi.”

Quản gia vẫy tay, chờ người giúp việc nữ bưng ra, cẩn thận đặt bốn cái đĩa nhỏ lên bàn.

Mân Huyên kinh ngạc nhìn mấy chiếc đĩa bánh ngọt trước mặt, một mùi thơm dễ chịu bay vào mũi, bánh ngọt hẳn là mới nướng đi ra.

Nàng nhớ rõ mình đưa tới chiếc bánh ngọt ba tầng, cũng không phải đĩa bánh ngọt trước mắt.

Như vậy trong nhà lão bá có đầu bếp làm bánh riêng, hơn nữa kĩ  thuật làm bánh còn hơn hẳn cửa hàng bánh ngọt, lão bá vì sao phải đặt  bánh ở cửa hàng bánh ngọt đậu.

Lão bá nhìn vẻ hoài nghi trong mắt Mân Huyên, tươi cười đầy  mặt: “Ha ha, Mân Huyên, cháu nhìn ra rồi, kì thật là ta cố ý gọi điện  thoại đến cửa hàng bánh của cháu, chỉ tên cho cháu đưa bánh mới được.”

“Kia… kia bánh ngọt…” nàng giật mình, chỉ vào đĩa bánh kia. Nàng thích nhất ăn loại bánh này.

Lão bá cười tủm tỉm nhìn nàng, đơn giản hào phóng thừa nhận.  “Đúng vậy, bánh ngọt này đương nhiên được chuẩn bị đặc biệt cho cháu.”

“Lão bá, cháu,… cháu có điểm không rõ.”

Mân Huyên liếm liếm môi, khó tin nói đứt quãng: “Bác vì sao  phải như vậy…. Cháu và bác chỉ gặp mặt một lần… Cháu không đáng bác ưu  đãi như vậy…”

Lão bá phất phất tay, ý bảo quản gia cùng người làm lui ra, ý  vị thâm trường nhìn nàng: “Mân Huyên, cháu có biết vì sao ta đối tốt với  cháu như vậy sao? Bởi vì ta biết ba ba cháu, trước đây chúng ta là bạn  rất tốt.”

“Bác biết ba ba cháu, nhưng mà tới bây giờ cháu chưa từng nghe  ba ba nhắc tới người bạn nào như bác.” Mân Huyên không khỏi nghi hoặc  nói, theo đạo lí mà nói, ba ba nếu có một người bạn nhiều tiền như vậy,  khẳng định sẽ nhắc với nàng.

Lão bá hơi cúi đầu, khàn khàn nói: “Khả năng đã lâu không liên hệ, ba ba cháu cũng đã quên.”

Mân Huyên gật gật đầu, lần sau đi thăm ba ba sẽ thuận tiện hỏi một chút chẳng phải sẽ biết.

Lão bá cầm lấy muỗng nhỏ đưa cho nàng, “Mân Huyên, cháu nếm thử xem, xem bánh ngọt ăn được không?”

“Vâng, cám ơn bác.” Nàng mỉm cười, biết đối phương là bạn của ba ba, một lòng nghi hoặc cũng đè xuống.

Mân Hyên đang vùi đầu nhấm nháp bánh ngọt, đột nhiên nghe thấy lão bá thử hỏi: “Đúng rồi, Mân Huyên, cháu có bạn trai chưa?”

Nàng không thể trả lời, chỉ có thể lắc lắc đầu, trán dần toát  ra mồ hôi lạnh. Nàng hiện tại là tình phụ của Doãn Lạc Hàn, căn bản  không có tư cách có người yêu.

Lão bá cười cười, lại nói tiếp, “Ha ha, không sao, ta biết rất  nhiều tiểu tử, gia thế tốt, diện mạo cũng đẹp trai… Còn có con trai ta…”

“Không… Không… Không cần…” Nàng liên tục lắc đầu, miệng còn đồ ăn, nói chuyện ấp úng.

Chương 77  Vô cùng khác thường

“Không… Không… Không cần…”Nàng liên tục lắc đầu,  miệng còn đồ ăn, nói chuyện ấp úng. “Cháu cảm thấy kết giao bạn trai còn  quá sớm, chờ cháu tốt nghiệp rồi tính chuyện này sau.”

“Ừ, cũng tốt, hiện tại nên lấy học hành làm trọng.” Lão bá đồng  ý, hơi gật đầu, “Ha ha… Là ta quá nóng vội. Mân Huyên, bao lâu nữa cháu  tốt nghiệp, công việc tìm được chưa, có cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần, lão bá, cháu muốn tìm việc bằng năng lực của chính  mình.” Nàng vất cả ăn xong bánh ngọt, lại nhấp mấy ngụm hồng trà, dùng  khăn tay xoa xoa môi, “Lão bá, cháu thực sự cần phải đi.”

“Ừ, ta biết cháu bề bộn nhiều việc, đi thôi.” Lão bá cười ha ha  gật gật đầu, “Người trẻ tuổi nên có tinh thần phấn đấu, Mân Huyên,  thành tích của cháu vĩ đại, lại là đứa nhỏ chịu được gian khổ, ta tin  tưởng về sau cháu sẽ có sự nghiệp của chính mình.”

“Lão bá, cháu không tốt được như bác nói.” Mân Huyên đứng lên,  đẩy ghế ra, “Cám ơn trà chiều của bác, còn có bánh ngọt thơm ngon, ngày  khác rãnh rỗi, cháu mời bác đi uống trà.”

Vẫy vẫy tay tạm biệt, nàng xoay người bước lên mặt cỏ hướng  cánh cổng đi đến. Nhìn giờ giấc đã gần năm giờ, công việc vệ sinh trong  cửa hàng mới làm được một nửa, nàng hiện tại phải chạy trở về làm xong  kịp tan tầm, hơn nữa nàng còn muốn về trước khi Doãn Lạc Hàn trở về,  chuẩn bị bữa tối cho hắn, tuy rằng nàng cũng không muốn làm vậy.

***

Màn đêm dần buông xuống thành phố, nơi nơi là ánh sáng điện như ngọc quý,  tô điểm thêm hắc ám.

Mân Huyên đứng ở ngã tư, lo lắng chờ đèn đỏ. Buổi chiều trở lại  cửa hàng bánh ngọt, nàng bận túi bụi, nơi nơi đều có dấu chân cùng rác  rưởi vất bừa bãi, nàng lau dọn suốt hai giờ, sau đó lại bị quản lí sai  bảo, phải lau nốt cửa kính đang làm dở.

Khi vào phòng thay đồ thay quần áo, nàng cảm giác bụng có chút  khó chịu, nhìn ngày, mùng chín, nàng sao lại quên chứ, vội vàng lấy một  túi băng vệ sinh đi WC.

Đợi đến khi nàng được tan tầm, không khỏi có chút mê hoặc, tên  kia luôn không có tính nhẫn nại, về biệt thự không thấy nàng, khẳng định  sẽ gọi điện thoại đến, nhưng mà di động tới giờ vẫn chưa vang lên.

Chẳng lẽ hắn bận quá, hôm nay tăng ca? Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Đèn đỏ biến mất, thay bằng đèn xanh, nàng vội vàng đi qua vạch,  bụng còn có chút đau, làm phụ nữ thật thống khổ, hàng tháng đều phải  trải qua loại đau đớn này, dù sao hiện tại hắn cũng không trở lại biệt  thự, bước chân không khỏi chậm lại rất nhiều.

Nàng ôm bụng, từng bước một chậm rãi hướng biệt thự chạy tới.

Lúc mở cổng ra, nàng nhìn thấy xung quanh biệt thự, đèn đều bật  lên, lại nhìn hướng biệt thự, bên trong cũng đã đèn đuốc huy hoàng, như  thế nào mà…

Nàng nhịn đau, nhanh hơn cước bộ, chạy đến chỗ thay giày, nhìn  thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn đang ngồi thoải mái trên chiếc sô pha xa hoa,  nhíu mày gõ bàn phím.

Xem ra tâm tình hắn không được vui vẻ, nàng đổi giày, hồi hộp bước vào, “Thật có lỗi, tôi về muộn.”

Hắn không ngẩng đầu lên, ngón tay lướt trên bàn phím cũng không  có ý chậm lại, thanh âm bình tĩnh chậm rãi theo bạc môi phun ra. “Tôi  đói bụng, đi làm bữa tối.”

Này không giống lắm, thấy nàng về muộn, không có trào phúng  cũng không có gì hờn giận hoặc tra hỏi, hết thảy quỷ dị làm nàng có chút  kinh hãi.

Nàng sửng sốt một hồi, quyết định đi từng bước tính từng bước,  buông xuống ba lô trên lưng, vội vàng xuyên qua phòng khách, đi vào  phòng bếp.

Tủ lạnh đầy thức ăn, thoạt nhìn lúc dì Thẩm đi vắng đã mua dự  trữ rất nhiều, nàng lấy ra thịt bò, cà rốt, rau cần, rất nhanh liền làm  xong một phần Spaghetti bò. Sau đó lại thuận tay làm một bát canh ngô  ngọt ngon miệng.

Nàng đem spaghetti cùng canh bưng lên bàn ăn, sau đó lại đi vào  phòng bếp, cởi tạp dề xuống, lúc đi ra, thấy hắn còn chưa lại đây.

Nàng xem thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, chẳng may đợi  nguội đi, nói không chừng hắn lại phát giận, vì thế đi đến phòng khách,  thật cẩn thận mới mở miệng: “Bữa tối làm xong.”

“Ừm.” Lông mi hắn khẽ rung động, buông máy tính trên đầu gối, hai chân thong thả bước qua nàng. “Em cũng lại đây luôn.”

Muốn nàng đi qua làm gì, sáng nay nàng phản bác hắn như vậy,  lớn tiếng cãi hắn, hiện tại không phải hắn muốn trả thù nàng chứ, sau đó  mượn cớ nhục nhã nàng đi, nếu là như thế, nàng tuyệt đối không tiếp tục  im lặng, nàng đã chịu đủ.

Nàng tuy rằng bán đứng thân thể của chính mình, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của bản thân, sẽ không cứ như vậy mặc hắn tra tấn.

Nàng tự nhận trước đây, nàng cùng hắn không có cái gì gọi là  thâm cừu đại hận, hắn nhục nhã nàng hết lần này đến lần khác, vì sao hắn  phải như vậy? Trừ phi hắn là biến thái, có khuynh hướng thích ngược đãi  người khác.

Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng đã theo hắn đến nhà ăn, đứng ở một  bên nhìn hắn ngồi xuống ghế, uống trước một ngụm canh ngô ngọt, nàng  nhìn miệng hắn, âm thầm chuẩn bị tinh thần nghe hắn nói, kết quả không  có.

Hắn lại cầm lấy dĩa chọn mấy sợi mì, mắt thấy hắn đã ăn một  lúc, vẫn như cũ không nói gì, hắn phút chốc ngẩng đầu, khuôn mặt tinh  xảo như cẩm thạch nổi lên một nụ cười yếu ớt.

“Em làm đồ ăn không có khả năng chỉ làm một phần, tại bếp hẳn là còn một ít, ngồi xuống cùng nhau ăn.”

Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ mình hoa mắt, nàng không nhìn lầm  đi, hắn thế nhưng đang cười, là ảo giác của nàng đi. Ma vương Doãn Lạc  Hàn cả ngày trưng bộ mặt âm trầm lạnh lùng với nàng, sao có khả năng đối  nàng như vậy. Chương 78  Tâm huyết dâng trào

Nàng bưng một phần Spaghetti cùng nước canh y hệt hắn ra, ngồi  xuống đối diện hắn, nàng vụng trộm liếc hắn một cái, mái tóc màu nâu che  mất mắt hắn, thấy không rõ biểu tình giờ phút này của hắn.

Nhưng mà mùi thức ăn thơm nức rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của nàng, bắt đầu hưởng dụng bữa tối phong phú “hiếm có khó tìm”.

Nhất thời ai cũng không nói chuyện, tĩnh tâm dùng xong bữa tối,  khi nàng ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình không chớp  mắt, thì ra hắn đã sớm ăn xong rồi.

“Chúng ta còn có chuyện quan trong còn chưa làm đâu.” Đôi mắt  thâm thúy của hắn đầy lửa nóng, tiếng nói trầm thấp nghe vô cùng ái  muội.

Không biết mở miệng như thế nào, nàng tránh ánh nhìn của hắn,  vội vàng đứng lên, thu dọn bàn ăn. “Tôi đi trước thu thập một chút.”

Một lát sau, nàng rửa xong bát đĩa, thu dọn phòng bếp sạch sẽ  mới đi ra. Tới phòng khách, nàng cúi đầu suy nghĩ, không chú ý một thân  ảnh đang đi đến, thiếu chút nữa đụng vào ngực đối phương.

“Sao lại lâu như vậy, anh cứ chờ em.” Hắn nắm lấy bờ vai mảnh  khảnh của nàng, đôi mắt u ám dưới ánh sáng hiện lên vẻ quyết đoán mị  hoặc lòng người.

“Chờ tôi?” Nàng theo bản năng lui về sau vài bước, “Khả năng  hôm nay tôi không có phương tiện, bởi vì sinh lí kì của tôi đến rồi, hôm  nay là ngày đầu tiên.”

Đối với hắn mà nói, đó là một tin tức bất ngờ, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, không nói được một lời.

Nàng thản nhiên mà đối diện hắn, chính mình đang nói thật, hôm  nay sinh lí kì thật sự đến, đến đúng vào lúc nàng không hy vọng lên  giường với hắn nhất.

Đầu ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng vén lên sợi tóc vương bên má,  hắn nghiêng người, mắt thấy hắn chuẩn bị hôn mình, nàng theo bản năng  xoay mặt, “Không được!”

Thời gian dường như đứng lại, hô hấp của nàng bị hút đi, hơi  thở như lông vũ của hắn vuốt ve gương mặt nàng, dẫn dụ một luồng điện  không thể nói ra lời.

“Em xem ra rất sợ anh.” Sau một lúc trầm mặc, hắn đột nhiên buông xuống một câu.

Vô nghĩa! Nàng cực lực nhịn xuống cảm giác trợn trắng mắt,  tránh đi sự đụng chạm của hắn, nàng đã nếm qua một lần mệt, đã sớm mang  cảnh giác đối mặt hắn.

Ngày đó bị hắn đá trúng thắt lưng đến bây giờ vẫn còn ân ẩn  đau, trừ phi nàng là con ngốc, nếu không rất khó bởi vì hôm nay hắn nói  mấy câu, nở một nụ cười rồi chú ý đến hắn.

Hắn thu hồi bàn tay đặt trên vai nàng, hai tay đút túi quần,  ngữ khí vẫn giữ vẻ ôn hòa. “Em đã ngày đầu tiên, hẳn là không quá thoải  mái, lên lầu đi ngủ sớm một chút.”

Tim nàng đập thình thịch gật gật đầu, chậm rãi đi đến cầu  thang, hoàn toàn nghĩ không ra vì sao hắn lại thay đổi chóng mặt như  thế, chẳng lẽ đầu hắn bị đụng vào đâu, hay là bị đánh vào?

Nàng đang còn miên man suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói khàn  khàn của hắn vang bên tai, “Có lẽ trước đây chúng ta trong lúc đó có  chút hiểu lầm, anh không nên đối xử với em như vậy, anh thừa nhận là gần  đây áp lực công việc quá lớn, có thể nói chuyện, làm việc có chút quá  khích. Kỳ thật chúng ta không có thâm cừu đại hận, không tất yếu phải  làm cả hai không thoải mái, dù sao chúng ta còn một năm thời gian ở  chung.”

Nàng không dám quay đầu lại, tâm tình mâu thuẫn, hiện tại căn  bản không thể phán đoán lời hắn nói là đúng hay sai, hai chân không khỏi  hướng lên tầng hai, nàng muốn chạy trốn khỏi bầu không khí quái dị này.

“Có lẽ bây giờ em còn không tin, nhưng anh tin tưởng thời gian  sẽ chứng minh tất cả.” Tiếng nói của hắn tựa hồ như xuyên qua tường,  nàng chạy lên tầng hai rồi vẫn còn nghe thấy hắn nói tiếp.

Nhìn thân ảnh đi như chạy lên lầu, đồng tử sâu không thấy đáy  lóe lên tia sáng quỷ dị, gương mặt tuấn mĩ lộ ra nụ cười tà ác, tất cả  mọi chuyện không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, bao gồm cả người đàn  bà quật cường mà không chịu phục tùng đó, hắn sẽ làm nàng nghe lời, coi  hắn như thần thánh, vĩnh viễn cũng đừng tưởng lại có gan dám khiêu chiến  hắn.

Trở lại căn phòng yên lặng, tim nàng đập thình thịch từng hồi,  tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai tay xoa xoa má, thế nhưng nóng dọa  người.

Không có khả năng, không có khả năng chỉ vì mấy câu nói của hắn  mà tim mình lại đập nhanh vậy, không được, không thể như vậy, hắn là ai  cơ chứ, hắn là Doãn Lạc Hàn biến thái, không chỉ chiếm lấy thân thể  nàng, hắn còn muốn chiếm lấy lòng nàng, không được, nàng tuyệt không để  cho hắn thực hiện được.

Nàng vỗ vỗ ngực ngồi vào trước bàn học, mở ra sách vở, lại nhìn không rõ chữ nào, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Trong lòng lại có một thanh âm vang lên, hắn vừa rồi nói rất  đúng, giữa bọn họ căn bản vốn không có gì gọi là oán hận cất chứa, hắn  lãnh khốc với mình như vậy, hoặc là chân tướng như hắn nói, vì công việc  quá áp lực, dù sao muốn quản lí một tập đoàn xuyên quốc gia lớn như  vậy, mỗi ngày chắc chắn phải có rất nhiều chuyện cần xử lí.

Hiện tại hắn chủ động nói ra, giải thích nguyên nhân, nàng hẳn là nên tha thứ hắn…

Vì thế, không tự chủ được đi theo tiếng nói kia dẫn dắt, nàng  nên làm như thế nào, vỗ vỗ cái trán đau nhức, nàng mờ mịt đứng lên…

Có lẽ đúng như hắn nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả, nàng mỏi mắt mong chờ.

Ngày hôm sau, nàng dậy thật sớm, gọi điện thoại cho Từ Bang,  hỏi cụ thể thời gian Doãn Lạc Hàn đi làm, còn có thời gian lái xe tới  đón, nàng đoán hôm nay khoảng tám giờ hắn sẽ rời giường, nàng làm xong  bữa sáng đặt lên bàn đúng vào tám giờ, sau đó cầm lấy ba lô ra cửa.

Đi ra cổng lớn, hướng đạ lộ bên phải đi qua, nhìn thấy chiếc  Lamborghini lướt qua, nàng xoay người, nhìn thấy nó rẽ vào cổng biệt  thự, lấy ra di động nhìn giờ, vừa đúng, thoạt nhìn bữa sáng nàng làm đã  hợp với thời gian hắn rời giường.

Dùng sức vỗ vỗ đầu, chính mình nhất định là điên rồi mới có thể  hao tâm tổn trí lấy lòng hắn như vừa rồi, nàng vẫn không được quên đủ  loại hành động đáng giận hắn đối với nàng.

Doãn Lạc Hàn chậm rãi đi xuống cầu thang, ngửi thấy mùi đồ ăn,  cách vách kính trong suốt, nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn nhà ăn.

Hắn lạnh nhạt cười một tiếng, hắn chưa bao giờ ăn bữa sáng, sở  dĩ yêu cầu người đàn bà kia làm bữa sáng, chỉ là trong lúc nhất thời tâm  huyết dâng trào mà thôi.


/281

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status