CHƯƠNG 155: Hắn khóc saoNhìn thấy nàng ăn thực sự vui vẻ, Kim Chính Vũ ôn nhu nhìn dáng vẻ phấn khởi cùng duyên dáng của nàng, đưa một quả việt quất cho nàng: “em thích ăn, liền ăn nhiều một chút”.Việt quất là loại quả Trung quốc mà nàng thích nhấtduf sao thì cúng không cần trả tiền, không ăn cũng lãng phí.Tay Kim Chính Vũ lại đưa tới cho nàng một quả nữa, nàng cứ vậy mà ăn hết quả này đến quả khác.Chỉ chốc lát đã ăn hết, Kim Chính Vũ trìu mến cầm một tờ giấy lau khóe miệng còn dính việt quất của nàng.Đột nhiên, nàng cảm thấy Kim Chính Vũ trước mắt có một chút cao lớn lên, tựa như không có lúc nào là không lộ ra vẻ thương tiếc đối với chính mình.Nàng có thể làm cái gì đây?Nàng hai bàn tay trắng, ngay cả việc thích người khác thì cúng chỉ là mong muốn xa vời mà không thể thành. Nàng chỉ có khả năng cẩn thận mà quý trọng tình cảm này thôi. Đến tột cùng chính nàng đối với Kim Chính Vũ, như là đối với Chỉ Giao như vậy vẫn đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng vẫn là dần dần nàng cảm thấy thích hắn. Nàng lại bị chính mình làm cho hồ đồ.Đơn giản là không nghĩ tới nữa đi, như bây giờ có phải là rất vui vẻ và thỏa mãn sao. Kim chính vũ đứng dậy đi vào toilet, hắn ở trong đó, không lâu đã truyền đến âm thang nước chảy.Đã sạch sẽ, nàng phấn khởi nặn ra một chút tươi cười.Sau một lát, hắn từ trong toilet thong thả đi ra, “Mân Mân, lần trước chúng ta nói chuyện với nhau còn chưa có chấm dứt”“ Cậu là chỉ chúng ta, lần trước nhớ lại sự việc trước kia ở cô nhi viện” Mân Huyên khéo léo cau cái mũi, rất nhanh đã nghĩ đến.“Ân” hắn ngạc nhiên, chuyên chú nhìn nàng, tựa hồ là đang đợi nàng mở miệng. “Nga, đúng vậy. tôi nghĩ tưởng, lần trước nói đến đâu nhỉ?” Nàng suy nghĩ một hồi, chần chờ đã mở miệng,“Dường như nói đến cậu muốn tôi đáp ứng một việc, thì sẽ không cả ngày đi theo sau tôi nữa.”“là chuyện gì?”hắn cúi đầu , mái tóc màu nâu kia đã che khuất đi sự trong suốt của hai trong mắt, tiếng nói có chút giồng như bình thường nhưng cũng dễ dàng nhận ra vài phần chua sót bên trong. “Chuyện gì?” Nàng lại là sửng sốt, liều mạng hồi tưởng, trước mắt sáng ngời,“A! tôi nhớ ra rồi, dừng như vẫn là sự việc cậu muốn lấy tôi.Haha…Khi đó cậu đúng là đồ ngốc đàng yêu, hơn 10 tuổi tiểu hài tử như thế nào biết thích cùng yêu đâu, bất quá là tôi cứu cậu một lần, cậu sẽ lấy thân ra để báo đáp.Haha….” Hắn như trước cúi đầu, bản thân lộ ra vẻ chua sót dị thường, “ Buồn cười sao?em cảm thấy chuyện này buồn cười lắm sao?Căn bản là em chưa từng để nó trong lòng, buồn cười chính tôi, đến tột cùng lại tuân thủ điều này, ước định buồn cười, là tôi rất không biết….” Hắn toan khổ miệng như là lây bệnh nàng, nàng cảm giác được ngực của mình bị cái gì đó đâm vào thật đau, rơi đến môi nhẹ nhàng nói “Kim Chính Vũ…cậu không phải là sẽ làm như tôi nói.”Nếu một ngày nào đó cậu có chín mươi chín cô bạn gái, cái này chứng tỏ là cậu thực sự đã trưởng thành, như vậy tôi sẽ gả cho cậu, làm vợ của cậu…”Bất quá là nàng lúc ấy bị hắn làm phiềnthuaanj miệng qua loa nói vậy với hắn thôi.Thất sao? Hắn sẽ là không thực hiện lời này trong năm năm đi.Hán như vậy không có bình thường đi, qua lại một cái lại là một người bạn gái, bất quá là vì nàng lúc ấy thuận miệng nói ra thôi.Nàng không thể tin được……“Vậy em cho rằng thế nào?” đôi mắt của hắn lúc này lóng lánh cùng với thần sắc thực sự tái nhợt.Nàng nói đúng, nàng thật sự nói đúng. Hắn kết giao với chín mươi mấy cô bạn gáilaf vì lời tuyên bố đó của nàng..Như vậy, hắn thường xuyên ở nàng trước mặt nàng nhắc tới con số “Mân Mân, còn có ba cái”“Còn có hai cái”“Một cái”, này đó không phải hắn thần kinh đáp sai, mà là hắn có ý ám chỉ cho nàng biết.“Em hiện tại nghĩ tới, đáp án của em là cái gì? Em cảm thấy tôi làm điều này thực buồn cười có phải không? Em nghĩ thế nào, hãy cho tôi biết” Hắn xuất thần dừng ở trên người nàng, hai bàn tay nắm thật chặt lại. Hắn dường như đang chờ đợi sự tuyên án từ nàng.Nàng không biết, chuyện này tới quá đột nhiên, nàng còn đang ở trong trạng thái không thể tin được cùng với một sự khiếp sợ bên trong, nàng không thể làm ra câu trả lười. Cũng hiểu được, nếu nàng xử lý không tốt, khả năng sẽ vĩnh viễn mất đi kim chính vũ, cho nên cần phải cẩn thận nói chuyện.Đồng thời còn có một sự thật tàn khốc khác lại nhắc nhở nàng, nàng không có tư cách nhận bất luận tình yêu của người nào, nàng không thuần khiết , đã làm vấy bẩn chính mình, vậy làm sao có thể nhận tình cảm này.Những điều đó như là loại chất độc giống nhau cắn cắn vào nơi mềm mại nhất trong tâm hồn nàng. Ya nghĩa đó là một mảnh hỗn loạn không có thời gian, nàng di chuyển thân người không khỏi nói ra lời cự tuyệt : “Kim Chính Vũ, tôi nghĩ lời kia chính là vui đùa, lúc trước có nói, nhưng lời nói không thể cho là thật. Chúng ta hiện tại đều là người trưởng thành, tôi nghĩ cậu hẳn là…”“Em không cần phải nói, tôi đã biết…”Hắn đột nhiên cắt đứt lời nói của nàng, thân ảnh hắn nghiêng đi vô hình như ngưng tụ nhiều áp lực thống khổ cùng với sự tuyệt vọng. “Kim chính vũ, chúng ta vẫn là bạn……” tiếng nói của nàng nghẹn ngào, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, một tầng sương mù đã bao phủ quanh viền mắt.Không phải như thế, nàng không nghĩ nói những lời này. Trên thực tế nàng càng muốn nói là, kim chính vũ, tôi đối với cậu có cảm giác, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu……Nhưng nàng không dám nói, càng xác thực nói, nàng không phải là cô gái thuần khiết không tỳ vết, nàng không xứng đang vơi Kim Chính…… Nàng thật sự không xứng với hắn……“Mặc kệ em thấy thế nào, cho rằng tôi khờ, thần kinh có vấn đề, như thế nào có thể đem chuyện năm xưa trở thành lời nói thật sao. Tôi muốn nói là tôi không hối hận vì đã làm được điều đó, bởi vì tôi thực sự khẳng định , từ thời khắc em cứu tôi 5 năm đó, tâm của tôi liền dừng trên người em….Trong 5 năm nay, tôi đã từng không ít lần từ Hàn Quốc xa xôi trở về…tôi đứng ở chỗ tối nhìn em. Người khác thì sẽ được nghỉ, còn em thì phải đi làm thêm, nhưng là em nhất định sẽ không biết…em đi đến đâu…tôi cúng đi theo phía sau em…cúng giống như 5 năm trước tôi luôn đi theo đằng sau em…vĩnh viễn đều đã đi phía sau em…” “Kim chính vũ, cầu xin cậu, cầu xin cậu không cần hơn nữa……” Nàng lớn tiếng đánh gãy lời nói của hắn, khống chế không được mà khóc nức nở, yên lặng để hắn nói xong. thực xin lỗi…… cùng với cậu, tôi không phải là một cô gái tốt, tôi tình nguyện hiện tại cự tuyệt cậu…… Thực xin lỗi…… Tôi không xứng……“”Em vì cái gì mà khóc, nói cho tôi biết nghe đến những điều này, em vì cái gì mà rơi nước mắt…” Hắn đột nhiên xoay người lại, đáy của đôi mắt như đã chất đầy những giọt nước trong suốt, hắn đã khóc sao?Nàng cũng không biết hắn khóc ,bởi vì nàng cự tuyệt sao? Nàng thực sự làm tổn thương hắn sao.Nàng cũng không biết là hắn đã khóc, bởi vì nàng cự tuyệt sao? Nàng thật sự làm tổn thương hắn sao?“Kim chính vũ, cậu không cần như vậy, chúng ta……”“Lăng Mân Huyên,em không cần nói.” Hắn ngưng mi mắt toát ra vẻ đau thương tự giễu,“Cái ước định kia, tôi kết giao với chín mươi chín cô bạn gái……em thấy nó trở thành một truyện cười có đúng không? Được rồi…… Coi như tôi hôm nay cái gì cũng chưa có nói…… Tôi cũng chưa từng tới……”“Kim chính vũ…… Tôi……” Nàng còn muốn nói cái gì đó, muốn nói một điều gì đó để an ủi hắn, nhưng là nàng nói không nên lời, trong cổ họng như bị mắc cái gì đó, nàng chỉ có thể như vậy mà phát ra vài tiếng đau xót ở trong lòng.Hắn đứng thẳng mong mỏi nàng liếc mắt một cái, hắn dứt khoát xoay người đi ra hướng cửa phòng bệnh.Một tiếng đóng cửa rất nhỏ, lại tựa như đập mạnh vào trong lòng nàng khiến cho thân thể không khỏi một trận phát run. Hắn đi rồi sao? Sẽ không lại xuất hiện trước mặt nàng nữa sao? Vì cái kia mà thích phát giận, nói chuyện không tốt,lại săn sóc nàng thật tỉ mỉ Kim Chính Vũ thực sự sẽ không để ý đến nàng nữa sao?Lạnh….Một cảm giác theo đáy lòng lộ ra đến lạnh lẽo xâm nhập nàng, theo bản năng ôm lấy chăn, nàng nhắm mắt lại, mí mắt khép lại , những giọt nước mắt nóng bỏng theo đó mà chảy xuống.Nếu không có cùng Doãn Lạc Hàn ký cái hiệp ước kia, nàng sẽ không một chút do dự mà đáp ứng, nhưng là hiện tại nàng không thể, nếu mà nàng đáp ứng đó là lừa gạt, đợi cho Kim Chính Vũ biết được chân tướng, hắn sẽ xem thường nàng, khi đó thương tổn lại càng lớn hơn nữa, cho nên hiện tại, chẳng bằng cự tuyệt.Thực xin lỗi…… Kim chính vũ,Cậu luôn ở trong tâm của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng, địa vị của cậu bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế.Nàng trùm chăn, nằm yên toàn bộ buổi chiềutieengs bước chân ở phong bệnh đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, trong lúc đó có bác sĩ, y tá, còn có cả Chỉ Dao. Bọn họ nghĩ là nàng mệt mỏi, không có làm phiền nàng, chỉ khi nào xốc chăn lên, sẽ phát hiện thấy khuôn mặt của nàng đã phủ đầy nước mắt, tựa hồ như thế nào khóc cũng khóc không xong.Di động đặt ở bên gối đột nhiên đổ chuông, nàng mở hai con mắt còn ướt đẫm, nghe tiếng chuông có thể biết đó là Doãn Lạc Hàn, nàng cầm điện thoại lên ấn tiếp nghe.Điện thoại vừa được tiếp, tiếng của hắn hổn hển truyền đến : “nghe nói Kim Chính Vũ cũng tới phòng bệnh”“ Đúng…” Nàng mơ hồ đáp, thanh âm thực sự rất khàn khàn, cũng còn không có nghĩ đến cùng hắn nói nhiều lời, Kim Chính Vũ đến phong bệnh khẳng định là Chỉ Dao nói cho hắn biết đi.“Em là có ý tứ gì? Nói chuyện!” Hắn âm trầm nói, lộ ra một chút tia giận giữ.Nàng mím chặt môi, lấy thanh âm vững vàng nói: “Cậu ta đến một hồi rồi đi”Hắn trầm mặc vài giây, tai nghe được tiếng nói dị thường của nàng: “giọng của em sao lại như vậy? sẽ không phải là khóc chứ? Cánh tay đang bị thương là em ở trước mặt Kim Chính Vũ làm nũng sao?”Bên tai vang lên giọng điệu đùa cợt của hắn, nàng không để ý, cũng xem thường, không lên tiếng.Nếu nàng không sớm biết rằng tên Doãn Lạc Hàn này là đang chán ghét nàng,thì có lẽ nàng đã nghĩ là hiện tại hắn đang ghen.“Lang Mân Huyên, em tốt nhất nhớ kỹ, nếu như bị tôi biết em cùng với nam nhân khác có quan hệ mờ ám, em hẳn là biết hậu quả.” Hắn cắn răng cảnh cáo , rồi trự tiếp cúp điện thoại.Nàng vẫn vậy khép di động lại, đặt điện thoại ở dưới gối đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ,có lẽ chỉ ở trong mộng, nàng mới tạm thời có thể trốn tránh được hết thảy những sự tàn khốc này.Di động bị một đạo đại lực ném đến bàn làm việc, cánh tay dài đảo qua văn kiện ở trên bàn đã lên tiếng mà rơi xuống, Doãn Lạc Hàn cúi đầu xoa xoa chóp mũi, hắn càng ngày càng muốn làm những việc mà chính hắn cũng không hiểu nổi, hiện tại cảm xúc hoàn toàn không chịu bị khống chế, thừng nói với nghĩ hoàn toàn không giống nhau.Vừa rồi chỉ dao đã tới , nàng muốn buổi tối cùng hắn dùng cơm, lúc gần đi có nói một câu ngắn gọn khiến cho hắn có một loại cảm giác không thoải mái, Chính Vũ để ý nữ nhân kia.Không có gì cùng lắm thì, nữ nhân so sánh với Chính Vũ , đương nhiên là người sau quan trọng hơn, hắn như vậy mà tự nói cho chính mình, nếu Chính Vũ thích, hắn có thể đem nữ nhân đó đưa cho Chính Vũ.Nhưng sao lại thế này? Sau khi Chỉ Dao rời đi, tâm thần hắn không yên, ở trước mắt xem văn kiện nhưng lại chậm rãi nghĩ đến hình ảnh Chính Vũ với nữ nhân kia ở cùng một chỗ, cả người hắn như là có rất nhiều tâm trạng thực khó chịu.Tay phải kìm lòng không đậu liền gọi điện thoại cho nàng, tiếng nói trong veo quen thuộc lộ ra một chút dấu vết đã khóc , nghe vào lỗ tai không hiểu sao làm cho hắn phiền toái bất an, cảm xúc của nàng tựa hồ thật không ổn định.Trực giác nói cho hắn, nguyên nhan nàng khóc thực sự có khả năng liên quan đến Chính Vũ, chết tiệ, Chính Vũ rốt cuộc cùng nàng nói cái gì?Trước kia là như thế nào mà hắn đã không đem quan hệ của Chính Vũ và nàng để trong lòng, nghĩ rằng nàng lần trước là lái xe cho Chính Vũ, song bất quá là quan hệ bạn bè bình thường.Nhưng hiện tại, hắn phát hiện ra Chính Vũ có thật nhiều tâm tư đối với nàng. Điều này không khỏi làm cho lòng hắn thêm nghi ngờ? sẽ là nguyên nhân kia sao?Hắn vuốt cằm, người hướng về phía trước, nối điện thoại tới phòng trợ “Từ trợ lý, anh lập tức đến văn phòng tôi.”“Vâng, tổng tài.” Từ Bang không chút do dự trả lời.Văn phòng tổng tài cùng văn phòng trợ lý đặc biệt chỉ cách nhau bức tường, nên không đến hai phút, thân ảnh của Từ Bang đã xuất hiện trong phòng tổng tài.Lông mi Doãn Lạc Hàn buông xuống, trong tay cầm bút đánh liên tục xuống mặt bàn, như là đang âm thầm mưu tính điều gì, qua một lúc lâu, tiếng nói của hắn thản nhiên truyền đến:“Từ trợ lý, anh tái liên hệ với nơi lần trước giúp tôi điều tra, gọi bọn họ tra một chút Chính Vũ mấy năm nay về nước tìm một cô gái , tôi muốn biết tư liệu về người này”Từ Bang mặt không chút thay đổi, nhưng giờ trên mặt lại xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn đứng sững sờ ở đó, không thể tưởng được tổng tài lại muốn hắn điều tra chuyện của biểu thiếu gia.Không nghe tiếng Từ Bang đáp lại, Doãn Lạc Hàn nhăn mi lại, tăng thêm trọng lượng âm thanh.“Từ trợ lý –”Từ bang nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung kính cúi đầu.“Dạ, tổng tài, tôi lập tức đi.”Doãn lạc hàn không nhìn lại hắn, vùi đầu vào đóng văn kiện, Từ Bang xoay người đi rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, hắn xoay người thiếu chút nữa đụng phải Quý Dương.“Phó tổng tài.”“Từ trợ lý, anh sao lại thế này? Có điểm không thích hợp.” với ánh mắt lợi hại Quý Dương đã nhìn ra một chút dị thường ở Từ bang :“Anh đi vào, Lạc nói với anh cái gì?
/281
|