*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh xoay người, không để ý đến Hà Tân Tiên và Trương Lữ Y mà nhìn sang Thượng trưởng lão: “Bẩm Thượng trưởng lão, đệ tử có nội tình muốn bẩm báo.” Sau đó lại thêm vào một câu: “Có liên quan đến đại trận hộ sơn trên núi Long Hổ ạ.”
“Đại trận hộ sơn như thế nào?”
Từ sau đêm yêu thú tập kích, Vinh Tuệ Khanh đã lưu ý đến tình hình của đại trận hộ sơn trên núi Long Hổ, âm thầm dò hỏi vài đệ tử giữ trận, từ đó đoán ra đại trận hộ sơn đã xảy ra vấn đề gì.
“Thượng trưởng lão, các vị trưởng lão, xin hỏi các vị có thấy lạ kì làm sao yêu thú lại có thể phá được đại trận hộ sơn của núi Long Hổ, đột ngột tập kích hay chăng?” Vinh Tuệ Khanh đứng thẳng3người dậy, cao giọng đưa ra câu hỏi.
Đó cũng là điểm mà các vị tu sĩ cao cấp của Long Hổ Môn vẫn luôn nghi ngờ.
Đại trận hộ sơn của núi Long Hổ là do tổ tiên lưu lại, có thể ngăn chặn công kích của Nguyên Anh trở xuống. Lúc yêu thú tập kích, yêu thú lợi hại nhất cũng chỉ tương đương tu vi kỳ Kim Đan, không thể dựa vào sức mạnh mà đột phá đại trận hộ sơn.
“Có lẽ yêu thú đó là một đại sư trận pháp?” Một trưởng lão mắt lấp lóe đề ra nghi vấn.
Vinh Tuệ Khanh cười: “Yêu thú đó còn chưa tu thành hình người, nếu nói nó tinh thông trận pháp, đệ tử không tin được.” Nói rồi, Vinh Tuệ Khanh đem chứng cứ mình đã thu thập cất ở trong túi càn khôn ra, nâng lên cao, nói:0“Mọi người hãy nhìn xem, đây là những gì đệ tử tìm được ở trận nhãn của đại trận hộ sơn núi Long Hổ. Đại trận hộ sơn đã bị người từ trong nội bộ phá hỏng, cho nên mới có thể để cho yêu thú thừa dịp đêm tối, thần không biết quỷ không hay đột phá trận pháp, đến nội môn Long Hổ Môn mà chém giết không chút kiêng dè!”
Những người có mặt ở đó đều giật mình, ngay cả Mạnh Lâm Chân cũng sững sờ, đầu mày cau lại, chiếc quạt ngừng trên tay, cả người cứng nhắc như tượng gỗ.
“Cho nên đệ tử nghĩ rằng, Môn chủ và các vị trưởng lão hẳn nên đặt chú ý lên kẻ nội tặc đã phá hỏng đại trận hộ sơn, mà không phải suy nghĩ xa xôi, cho là một đệ tử kỳ Luyện Khí lại5có thể câu kết với yêu thú, thừa cơ giết hại lão Môn chủ.” Vinh Tuệ Khanh xòe hai tay: “Nói thật thì, ngay cả mặt mũi của lão Môn chủ như thế nào, đệ tử còn chưa từng gặp qua, căn bản không hề biết ông ấy ở nơi nào. Xin hỏi đệ tử có tài cán gì có thể tạo ra một vụ án lớn như vậy?”
Thượng trưởng lão vốn không tin Vinh Tuệ Khanh đã làm ra chuyện như vậy, nghe cô nói xong liền nhanh chóng phụ họa: “Nói rất có lý! Nói rất có lý! Chúng ta vẫn nên điều tra xem con rùa rụt cổ kia là ai lại to gan tày trời, dám ăn cây táo rào cây sung, phá hỏng đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn ta!”
Lời vừa dứt, một nam đệ tử bình thường tiến lên phía trước,4cúi đầu hành lễ với Trương Lữ Y và các vị trưởng lão, hộ pháp, đường chủ: “Khởi bẩm Môn chủ, vị Vinh sư muội này từng thăm dò tình hình của đại trận hộ sơn từ đệ tử và những đệ tử chủ quản đại trận hộ sơn khác.”
Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi: Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, theo đó gật đầu nói: “Đúng vậy...”
Đệ tử nọ không để tâm đến Vinh Tuệ Khanh, lại tiếp tục nói: “... Sau đó không bao lâu, yêu thú lại đột phá đại trận hộ sơn, giết đến hậu sơn Long Hổ Môn!”
Vinh Tuệ Khanh lập tức biến sắc. Vừa rồi cô còn nghĩ trên thế gian này người tốt vẫn còn nhiều hơn người xấu, lập tức lại xuất hiện một người đứng ra tát vào mặt cô!
Phải, cô đã thăm dò tình hình đại9trận hộ sơn, cơ mà đó là sau khi yêu thú tập kích, không phải trước khi!
Nhưng từ trong miệng người này nói ra, những cái khác thì là thật, chỉ có vấn đề quan trọng nhất là thời gian lại bị dịch lên trước mười mấy ngày.
Thế là cô từ một người điều tra sau khi chuyện xảy ra lại biến thành một người âm mưu trước sự việc.
Tang chứng này quả thật là không có chút sơ hở nào!
Vinh Tuệ Khanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tiến lên trước một bước lại nói: “Vị sư huynh này xin đừng nói tùy tiện. Rõ ràng sau khi yêu thú tập kích ta mới đến hỏi huynh, vì sao huynh lại có thể ngậm máu phun người, nói thành trước lúc đó như vậy? Huynh có biết huynh đổi trắng thay đen như vậy sẽ hại chết ta không chứ?!”
Đệ tử nọ quay đầu ấp tay với Vinh Tuệ Khanh, lại lấy ra một cái túi ném xuống trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu nói: “Vinh... sư muội, thật xin lỗi. Ta không thể lừa dối lương tâm, nhận linh thạch của ngươi.” Nói rồi lại bật khóc: “Những ngày này đệ tử luôn mơ thấy ác mộng, nhìn thấy những đồng môn sư huynh đệ đã bị yêu thú giết chết đến khóc lóc kể lể oan khuất của họ. Đệ tử thực sự không chịu đựng nổi nữa, xin Môn chủ thành toàn!” Nói xong lại quay người quỳ xuống trước mặt Trương Lữ Y, cầm dao tự đâm vào ngực mình, ngã xuống chết tại chỗ.
Máu đỏ chảy ra từ ngực gã ta ào ạt, uốn lượn đến chân Vinh Tuệ Khanh, di chuyển vòng quanh ngay chỗ cô đứng, hình thành một vòng tròn máu, vây cô ở giữa.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc luống cuống đứng đấy, lần đầu tiên, cô không thốt ra được lời nào.
Cô nhớ đến lúc ở bên ngoài phố Hồ Lô tại thành Vĩnh Chương, cô cũng từng gặp qua tình huống thế này. Bị Đại Ngưu và Bách Hủy đẩy đến đường cùng không thể chối cãi, suýt chút đã cho rằng mình sắp bỏ mạng, là nhờ Thánh nữ thần điện Quang Minh đột nhiên xuất hiện, trừng phạt những kẻ ăn nói hàm hồ kia, đồng thời cứu mình một mạng.
Nhưng lần này, Vinh Tuệ Khanh vô thức nhìn lên bầu trời ở bên ngoài.
Trời xanh vạn dặm, không có Diệu Âm Điểu kéo theo chiếc xe lụa bay giữa bầu trời...
Vận may của cô quả nhiên đã dùng hết vào đêm hôm đó rồi sao?
Thần thúc? Thần thúc đâu? Thúc ở đâu?
Nhưng tình hình lúc này không cho cô tiếp tục suy nghĩ thêm.
Trương Lữ Y ở vị trí Môn chủ đã trầm giọng hỏi: “Vinh Tuệ Khanh, ngươi còn lời nào có thể nói?”
Lông mày Thượng trưởng lão giật giật, xoay người cung tay nói với Trương Lữ Y: “Môn chủ, lời từ một phía không thể không tin cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Chuyện này rốt cuộc như thế nào, bởi vì vị đệ tử kia đã tự vẫn, chân tướng đã không còn ai hay biết. Theo ta, chuyện này nên dừng ở đây đi. Ta tin tưởng lời nói của Vinh Tuệ Khanh hơn, mọi người thì sao?” Ông nhìn những tu sĩ Kim Đan tại đây.
Những tu sĩ ấy đều chậm rãi gật đầu: “Đúng là mỗi người đều có lý của mình. Nếu đệ tử kia không chết, thì còn có thể có biện pháp phân biệt ai nói đúng, ai dối trá. Nhưng người đó đã chết rồi, chuyện này thành ra không còn manh mối.”
Trương Lữ Y không ngờ vở kịch sắp xếp không có sai sót nào lại bị mấy lão già này chuyển hướng đi, nghẹn họng không thể nói gì. Bàn tay bạch ngọc siết chặt thành quyền, trầm giọng: “Vậy được, ngay cả khi đại trận hộ sơn không phải do cô ta phá hỏng, nhưng chuyện cô ta tự mình dẫn yêu thú đến trước cửa động phủ của cha ta là không thể phủ nhận rồi chứ?”
Vinh Tuệ Khanh không ngờ những tu sĩ Kim Đan của Long Hổ Môn lại bằng lòng đứng về phía cô. Cô có chút không tin vào vận may của chính mình, ngây ngốc đứng đó, mất hồn mất vía.
Lại một đệ tử đi lên hành lễ với mọi người ở trước: “Khởi bẩm Môn chủ, vào đêm yêu thú tập kích, xác thực Vinh Tuệ Khanh đã dẫn yêu thú đến trước động phủ của lão Môn chủ. Đệ tử tận mắt chứng kiến.”
Thượng trưởng lão nghe vậy liền vội vàng ném một lá bùa Định Thân lên người đệ tử nọ, chặn đứng gã, đồng thời nói lớn tiếng: “Má thật, có còn ai nữa không? Lại hết người này đến người khác! Các ngươi muốn dồn cô nhóc này vào chỗ chết thì trực tiếp nói thẳng, cần gì phải lôi ra những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả lão Thượng ta đây cũng nóng lòng thay các ngươi!”
Đây là đề phòng đệ tử đó lại tự sát ngay tại chỗ giống như người vừa nãy.
Mới rồi ông đã bảo vệ Vinh Tuệ Khanh một lần, lần này còn có thể bảo vệ được hay không, ông không dám đoán chắc nữa.
Trương Lữ Y vô cùng căm phẫn với hành vi ỷ mình lớn tuổi của Thượng trưởng lão, đứng dậy khỏi ghế Môn chủ, gắt giọng: “Thượng trưởng lão, xin hãy tự trọng!” Sau đó, dùng tay chỉ vào Vinh Tuệ Khanh: “Nói bọn ta dùng thủ đoạn để khinh miệt cô ta, cô ta xứng sao? Ngài cũng vừa nói, cô ta chẳng qua là một đệ tử kỳ Luyện Khí nho nhỏ, nếu không vì nể tình là đệ tử Long Hổ Môn, bọn ta cần gì phải bõ công đưa ra bao nhiêu chứng cứ? Còn không bằng giết ngay cô ta?”
Mạnh Lâm Chân khẽ hừ một tiếng, từ phía sau tiến tới, chắp tay nói với Trương Lữ Y: “Môn chủ chớ nóng. Lúc ta đến, sư phụ đã đặc biệt dặn dò ta, có thể giúp được thì phải giúp. Về chuyện này, ta lại nghĩ ra một biện pháp có thể quay ngược trở lại tình hình lúc đó.”
Trương Lữ Y mừng rỡ. Nàng ta đợi biết bao lâu cuối cùng cũng đợi được Mạnh Lâm Chân nói ra câu này, vội đáp: “Mong Mạnh sư huynh thi triển tài năng, để chúng ta có thể mở rộng tầm mắt.”
Mạnh Lâm Chân khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh đệ tử vừa bị Thượng trưởng lão hạ bùa Định Thân, hỏi gã: “Vào hôm yêu thú tập kích, ngươi có thật sự tận mắt chứng kiến Vinh Tuệ Khanh dẫn yêu thú đến động phủ của lão Môn chủ hay không?”
Đệ tử nọ đã bị khóa cứng thân thể, đến gật đầu cũng không thể gật, không khỏi sốt ruột.
Mạnh Lâm Chân cười nói: “Ta quên ngươi đã bị định thân rồi. Như vậy đi. Nếu phải, ngươi hãy nháy mắt ba cái.”
Đệ tử nọ lập tức nháy mắt ba cái, sau đó lại trừng to mắt, sợ lại nháy thêm cái nữa.
“Được. Ngươi hãy nhắm mắt lại, hồi tưởng tình hình ngày hôm đó, phải nhớ lại ngay từ lúc mới bắt đầu, không được bỏ qua bất kì chi tiết nào.” Mạnh Lâm Chân vừa nói vừa lấy một tấm gương lăng hoa hình bầu dục từ trong túi càn khôn ra. Mặt gương không lớn, xung quanh điêu khắc hình lá cây cổ xưa, bên dưới còn có một cái đế bằng gỗ lim. Kích cỡ chỉ bằng khoảng gương trang điểm đặt trong khuê phòng.
Mạnh Lâm Chân vuốt nhẹ chiếc kính, trong giọng nói mang theo vẻ thương tiếc và quý mến: “Kính này tên Lang Hoán, lấy máu từ tim làm vật dẫn có thể tái hiện chuyện trong quá khứ.” Nói rồi, tay phải nửa nâng Lang Hoán Bảo Kính lên, tay trái đưa ra, ánh sáng vụt lóe, lòng bàn tay kẹp lấy con dao găm mỏng như cánh ve đâm vào ngực của đệ tử bị định thân kia.
Trên dao găm thấm máu từ tim của đệ tử nọ, từng giọt nhỏ vào mặt Lang Hoán Bảo Kính.
“Năm Canh Thân, tháng Đinh Dậu, ngày Giáp Tý, giờ Tân Hợi, yêu thú tập kích Long Hổ Môn. Hiện ra!” Hai tay Mạnh Lâm Chân chợt nâng cao Lang Hoán Bảo Kính, nhắm ngay khoảng không ở chính giữa đại sảnh chính điện Môn chủ.
Vinh Tuệ Khanh xoay người, không để ý đến Hà Tân Tiên và Trương Lữ Y mà nhìn sang Thượng trưởng lão: “Bẩm Thượng trưởng lão, đệ tử có nội tình muốn bẩm báo.” Sau đó lại thêm vào một câu: “Có liên quan đến đại trận hộ sơn trên núi Long Hổ ạ.”
“Đại trận hộ sơn như thế nào?”
Từ sau đêm yêu thú tập kích, Vinh Tuệ Khanh đã lưu ý đến tình hình của đại trận hộ sơn trên núi Long Hổ, âm thầm dò hỏi vài đệ tử giữ trận, từ đó đoán ra đại trận hộ sơn đã xảy ra vấn đề gì.
“Thượng trưởng lão, các vị trưởng lão, xin hỏi các vị có thấy lạ kì làm sao yêu thú lại có thể phá được đại trận hộ sơn của núi Long Hổ, đột ngột tập kích hay chăng?” Vinh Tuệ Khanh đứng thẳng3người dậy, cao giọng đưa ra câu hỏi.
Đó cũng là điểm mà các vị tu sĩ cao cấp của Long Hổ Môn vẫn luôn nghi ngờ.
Đại trận hộ sơn của núi Long Hổ là do tổ tiên lưu lại, có thể ngăn chặn công kích của Nguyên Anh trở xuống. Lúc yêu thú tập kích, yêu thú lợi hại nhất cũng chỉ tương đương tu vi kỳ Kim Đan, không thể dựa vào sức mạnh mà đột phá đại trận hộ sơn.
“Có lẽ yêu thú đó là một đại sư trận pháp?” Một trưởng lão mắt lấp lóe đề ra nghi vấn.
Vinh Tuệ Khanh cười: “Yêu thú đó còn chưa tu thành hình người, nếu nói nó tinh thông trận pháp, đệ tử không tin được.” Nói rồi, Vinh Tuệ Khanh đem chứng cứ mình đã thu thập cất ở trong túi càn khôn ra, nâng lên cao, nói:0“Mọi người hãy nhìn xem, đây là những gì đệ tử tìm được ở trận nhãn của đại trận hộ sơn núi Long Hổ. Đại trận hộ sơn đã bị người từ trong nội bộ phá hỏng, cho nên mới có thể để cho yêu thú thừa dịp đêm tối, thần không biết quỷ không hay đột phá trận pháp, đến nội môn Long Hổ Môn mà chém giết không chút kiêng dè!”
Những người có mặt ở đó đều giật mình, ngay cả Mạnh Lâm Chân cũng sững sờ, đầu mày cau lại, chiếc quạt ngừng trên tay, cả người cứng nhắc như tượng gỗ.
“Cho nên đệ tử nghĩ rằng, Môn chủ và các vị trưởng lão hẳn nên đặt chú ý lên kẻ nội tặc đã phá hỏng đại trận hộ sơn, mà không phải suy nghĩ xa xôi, cho là một đệ tử kỳ Luyện Khí lại5có thể câu kết với yêu thú, thừa cơ giết hại lão Môn chủ.” Vinh Tuệ Khanh xòe hai tay: “Nói thật thì, ngay cả mặt mũi của lão Môn chủ như thế nào, đệ tử còn chưa từng gặp qua, căn bản không hề biết ông ấy ở nơi nào. Xin hỏi đệ tử có tài cán gì có thể tạo ra một vụ án lớn như vậy?”
Thượng trưởng lão vốn không tin Vinh Tuệ Khanh đã làm ra chuyện như vậy, nghe cô nói xong liền nhanh chóng phụ họa: “Nói rất có lý! Nói rất có lý! Chúng ta vẫn nên điều tra xem con rùa rụt cổ kia là ai lại to gan tày trời, dám ăn cây táo rào cây sung, phá hỏng đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn ta!”
Lời vừa dứt, một nam đệ tử bình thường tiến lên phía trước,4cúi đầu hành lễ với Trương Lữ Y và các vị trưởng lão, hộ pháp, đường chủ: “Khởi bẩm Môn chủ, vị Vinh sư muội này từng thăm dò tình hình của đại trận hộ sơn từ đệ tử và những đệ tử chủ quản đại trận hộ sơn khác.”
Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi: Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, theo đó gật đầu nói: “Đúng vậy...”
Đệ tử nọ không để tâm đến Vinh Tuệ Khanh, lại tiếp tục nói: “... Sau đó không bao lâu, yêu thú lại đột phá đại trận hộ sơn, giết đến hậu sơn Long Hổ Môn!”
Vinh Tuệ Khanh lập tức biến sắc. Vừa rồi cô còn nghĩ trên thế gian này người tốt vẫn còn nhiều hơn người xấu, lập tức lại xuất hiện một người đứng ra tát vào mặt cô!
Phải, cô đã thăm dò tình hình đại9trận hộ sơn, cơ mà đó là sau khi yêu thú tập kích, không phải trước khi!
Nhưng từ trong miệng người này nói ra, những cái khác thì là thật, chỉ có vấn đề quan trọng nhất là thời gian lại bị dịch lên trước mười mấy ngày.
Thế là cô từ một người điều tra sau khi chuyện xảy ra lại biến thành một người âm mưu trước sự việc.
Tang chứng này quả thật là không có chút sơ hở nào!
Vinh Tuệ Khanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tiến lên trước một bước lại nói: “Vị sư huynh này xin đừng nói tùy tiện. Rõ ràng sau khi yêu thú tập kích ta mới đến hỏi huynh, vì sao huynh lại có thể ngậm máu phun người, nói thành trước lúc đó như vậy? Huynh có biết huynh đổi trắng thay đen như vậy sẽ hại chết ta không chứ?!”
Đệ tử nọ quay đầu ấp tay với Vinh Tuệ Khanh, lại lấy ra một cái túi ném xuống trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu nói: “Vinh... sư muội, thật xin lỗi. Ta không thể lừa dối lương tâm, nhận linh thạch của ngươi.” Nói rồi lại bật khóc: “Những ngày này đệ tử luôn mơ thấy ác mộng, nhìn thấy những đồng môn sư huynh đệ đã bị yêu thú giết chết đến khóc lóc kể lể oan khuất của họ. Đệ tử thực sự không chịu đựng nổi nữa, xin Môn chủ thành toàn!” Nói xong lại quay người quỳ xuống trước mặt Trương Lữ Y, cầm dao tự đâm vào ngực mình, ngã xuống chết tại chỗ.
Máu đỏ chảy ra từ ngực gã ta ào ạt, uốn lượn đến chân Vinh Tuệ Khanh, di chuyển vòng quanh ngay chỗ cô đứng, hình thành một vòng tròn máu, vây cô ở giữa.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc luống cuống đứng đấy, lần đầu tiên, cô không thốt ra được lời nào.
Cô nhớ đến lúc ở bên ngoài phố Hồ Lô tại thành Vĩnh Chương, cô cũng từng gặp qua tình huống thế này. Bị Đại Ngưu và Bách Hủy đẩy đến đường cùng không thể chối cãi, suýt chút đã cho rằng mình sắp bỏ mạng, là nhờ Thánh nữ thần điện Quang Minh đột nhiên xuất hiện, trừng phạt những kẻ ăn nói hàm hồ kia, đồng thời cứu mình một mạng.
Nhưng lần này, Vinh Tuệ Khanh vô thức nhìn lên bầu trời ở bên ngoài.
Trời xanh vạn dặm, không có Diệu Âm Điểu kéo theo chiếc xe lụa bay giữa bầu trời...
Vận may của cô quả nhiên đã dùng hết vào đêm hôm đó rồi sao?
Thần thúc? Thần thúc đâu? Thúc ở đâu?
Nhưng tình hình lúc này không cho cô tiếp tục suy nghĩ thêm.
Trương Lữ Y ở vị trí Môn chủ đã trầm giọng hỏi: “Vinh Tuệ Khanh, ngươi còn lời nào có thể nói?”
Lông mày Thượng trưởng lão giật giật, xoay người cung tay nói với Trương Lữ Y: “Môn chủ, lời từ một phía không thể không tin cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Chuyện này rốt cuộc như thế nào, bởi vì vị đệ tử kia đã tự vẫn, chân tướng đã không còn ai hay biết. Theo ta, chuyện này nên dừng ở đây đi. Ta tin tưởng lời nói của Vinh Tuệ Khanh hơn, mọi người thì sao?” Ông nhìn những tu sĩ Kim Đan tại đây.
Những tu sĩ ấy đều chậm rãi gật đầu: “Đúng là mỗi người đều có lý của mình. Nếu đệ tử kia không chết, thì còn có thể có biện pháp phân biệt ai nói đúng, ai dối trá. Nhưng người đó đã chết rồi, chuyện này thành ra không còn manh mối.”
Trương Lữ Y không ngờ vở kịch sắp xếp không có sai sót nào lại bị mấy lão già này chuyển hướng đi, nghẹn họng không thể nói gì. Bàn tay bạch ngọc siết chặt thành quyền, trầm giọng: “Vậy được, ngay cả khi đại trận hộ sơn không phải do cô ta phá hỏng, nhưng chuyện cô ta tự mình dẫn yêu thú đến trước cửa động phủ của cha ta là không thể phủ nhận rồi chứ?”
Vinh Tuệ Khanh không ngờ những tu sĩ Kim Đan của Long Hổ Môn lại bằng lòng đứng về phía cô. Cô có chút không tin vào vận may của chính mình, ngây ngốc đứng đó, mất hồn mất vía.
Lại một đệ tử đi lên hành lễ với mọi người ở trước: “Khởi bẩm Môn chủ, vào đêm yêu thú tập kích, xác thực Vinh Tuệ Khanh đã dẫn yêu thú đến trước động phủ của lão Môn chủ. Đệ tử tận mắt chứng kiến.”
Thượng trưởng lão nghe vậy liền vội vàng ném một lá bùa Định Thân lên người đệ tử nọ, chặn đứng gã, đồng thời nói lớn tiếng: “Má thật, có còn ai nữa không? Lại hết người này đến người khác! Các ngươi muốn dồn cô nhóc này vào chỗ chết thì trực tiếp nói thẳng, cần gì phải lôi ra những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả lão Thượng ta đây cũng nóng lòng thay các ngươi!”
Đây là đề phòng đệ tử đó lại tự sát ngay tại chỗ giống như người vừa nãy.
Mới rồi ông đã bảo vệ Vinh Tuệ Khanh một lần, lần này còn có thể bảo vệ được hay không, ông không dám đoán chắc nữa.
Trương Lữ Y vô cùng căm phẫn với hành vi ỷ mình lớn tuổi của Thượng trưởng lão, đứng dậy khỏi ghế Môn chủ, gắt giọng: “Thượng trưởng lão, xin hãy tự trọng!” Sau đó, dùng tay chỉ vào Vinh Tuệ Khanh: “Nói bọn ta dùng thủ đoạn để khinh miệt cô ta, cô ta xứng sao? Ngài cũng vừa nói, cô ta chẳng qua là một đệ tử kỳ Luyện Khí nho nhỏ, nếu không vì nể tình là đệ tử Long Hổ Môn, bọn ta cần gì phải bõ công đưa ra bao nhiêu chứng cứ? Còn không bằng giết ngay cô ta?”
Mạnh Lâm Chân khẽ hừ một tiếng, từ phía sau tiến tới, chắp tay nói với Trương Lữ Y: “Môn chủ chớ nóng. Lúc ta đến, sư phụ đã đặc biệt dặn dò ta, có thể giúp được thì phải giúp. Về chuyện này, ta lại nghĩ ra một biện pháp có thể quay ngược trở lại tình hình lúc đó.”
Trương Lữ Y mừng rỡ. Nàng ta đợi biết bao lâu cuối cùng cũng đợi được Mạnh Lâm Chân nói ra câu này, vội đáp: “Mong Mạnh sư huynh thi triển tài năng, để chúng ta có thể mở rộng tầm mắt.”
Mạnh Lâm Chân khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh đệ tử vừa bị Thượng trưởng lão hạ bùa Định Thân, hỏi gã: “Vào hôm yêu thú tập kích, ngươi có thật sự tận mắt chứng kiến Vinh Tuệ Khanh dẫn yêu thú đến động phủ của lão Môn chủ hay không?”
Đệ tử nọ đã bị khóa cứng thân thể, đến gật đầu cũng không thể gật, không khỏi sốt ruột.
Mạnh Lâm Chân cười nói: “Ta quên ngươi đã bị định thân rồi. Như vậy đi. Nếu phải, ngươi hãy nháy mắt ba cái.”
Đệ tử nọ lập tức nháy mắt ba cái, sau đó lại trừng to mắt, sợ lại nháy thêm cái nữa.
“Được. Ngươi hãy nhắm mắt lại, hồi tưởng tình hình ngày hôm đó, phải nhớ lại ngay từ lúc mới bắt đầu, không được bỏ qua bất kì chi tiết nào.” Mạnh Lâm Chân vừa nói vừa lấy một tấm gương lăng hoa hình bầu dục từ trong túi càn khôn ra. Mặt gương không lớn, xung quanh điêu khắc hình lá cây cổ xưa, bên dưới còn có một cái đế bằng gỗ lim. Kích cỡ chỉ bằng khoảng gương trang điểm đặt trong khuê phòng.
Mạnh Lâm Chân vuốt nhẹ chiếc kính, trong giọng nói mang theo vẻ thương tiếc và quý mến: “Kính này tên Lang Hoán, lấy máu từ tim làm vật dẫn có thể tái hiện chuyện trong quá khứ.” Nói rồi, tay phải nửa nâng Lang Hoán Bảo Kính lên, tay trái đưa ra, ánh sáng vụt lóe, lòng bàn tay kẹp lấy con dao găm mỏng như cánh ve đâm vào ngực của đệ tử bị định thân kia.
Trên dao găm thấm máu từ tim của đệ tử nọ, từng giọt nhỏ vào mặt Lang Hoán Bảo Kính.
“Năm Canh Thân, tháng Đinh Dậu, ngày Giáp Tý, giờ Tân Hợi, yêu thú tập kích Long Hổ Môn. Hiện ra!” Hai tay Mạnh Lâm Chân chợt nâng cao Lang Hoán Bảo Kính, nhắm ngay khoảng không ở chính giữa đại sảnh chính điện Môn chủ.
/384
|