*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả các đệ tử Hoan Hỉ Tông, loại tông môn trứ danh vì sản xuất lô đỉnh, cũng chưa từng nhìn thấy nữ tu xinh đẹp như vậy.
Không, dung nhan của cô đã không thể dùng hai chữ “xinh đẹp” để hình dung nữa.
Chỉ là thần sắc của cô mang sự ngạo mạn không nói thành lời, có vẻ hơi khó gần, không bằng các sư tỷ sư muội nói cười tự nhiên, khả ái thân thiện trong tông môn của bọn họ.
Nữ tu như vậy chỉ để nhìn cho đỡ ghiền mà thôi.
Đương nhiên cũng có những tên cá biệt tự cho mình là rất hơn người, tướng mạo có hơi đoan chính thì đã thấy mình tiên phong đạo cốt, hơn nữa có chút tu vi là cho rằng mình hơi xem trọng bất cứ nữ tu nào thì người ta sẽ cảm động đến3rơi nước mắt, lấy thân báo đáp.
“Vị cô nương này, cô nương có cần ta hỗ trợ hay không? Ta là Môn chủ Chấp Pháp Môn của Thanh Vân Tông. Gã đàn ông bên cạnh cô phạm tội trên địa bàn Thanh Vân Tông, bọn ta sẽ không dễ dàng tha thứ. Mong rằng cô nương phối hợp, giao y ra đây. Ta nể mặt cô nương, nhất định sẽ không làm khó y.”
Một tu sĩ mày kiếm mắt sáng, mặc trang phục của Thanh Vân Tông mỉm cười bước lên trước.
Vinh Tuệ Khanh ngẩng mặt, lạnh lùng liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần. Thúc ấy có phạm tội hay không, ta biết rõ ràng nhất.”
Nói xong cô nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, nhốt mình và La Thần vào trong trận pháp mà mình đã thiết lập, chờ Tư An trở về nói chuyện.
Những0người ở đây, cô chỉ tin tưởng Tư An.
Nhưng mà Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông dường như cũng là kẻ có đầu óc mà nhỉ?
Vinh Tuệ Khanh tuy nhắm mắt tu luyện, thế nhưng trong đầu mãi không thể tập trung tinh thần, vô số ý nghĩ trôi đến trôi đi ở trong đầu, từng ý nghĩ nổi lên lại chìm xuống, tâm tư thật khó yên bình.
Mà ở đỉnh núi cách đó không xa, Đại Ngưu tựa vào sau một tảng đá, nhìn cảnh tượng cô ra tay xoay chuyển tình thế này, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nhìn thấy nữ tu trên con đường nhỏ đằng trước dần tỉnh lại, Đại Ngưu vội vàng lùi về sau từng bước, rời khỏi đỉnh núi, chạy như bay về chỗ tụ họp của tu sĩ Vạn Càn quán.
Hắn chạy trốn rất nhanh, bên5tai vù vù tiếng gió thổi, trái tim càng là đập lên thình thịch.
Hình ảnh những ma quân vừa rồi biến mất như bọt biển đó, in đậm vào trong đầu óc hắn. Nhất thời hắn cũng chẳng biết rõ, những ma quân này rốt cuộc là chân thực hay ảo giác.
Chạy như điên suốt một mạch trở lại chỗ ở của tu sĩ Vạn Càn quán, Đại Ngưu một mình tiến vào bên trong lều của mình và Bách Hủy, ôm đầu gối ngồi xuống, đầu dựa vào giữa hai chân.
Cho dù những ma quân này đó đều là giả, thế nhưng Đại Ngưu biết có một ma quân trong đó là thật. Ma quân đó bây giờ đang ở trong đan điền của hắn, bị linh lực của lão già râu bạc bao vây, để cho hắn luyện hóa.
Nếu như ma quân này cũng là giả,4vì sao ma quân trong thức hải Đại Ngưu lại là thật?
Lẽ nào chỉ có một là thật, cái khác đều là giả? Có phải chính là như vậy hay không?
Đại Ngưu có cảm giác dường như mình đã nhìn thấy chân tướng, trong lòng vui mừng, lại là sợ hãi, còn có mấy phần kích động muốn thử xem.
Đây là cơ duyên trời cao cho hắn. Hắn bỏ lỡ một lần thì chẳng thể lại bỏ qua lần thứ hai nữa!
Mà trên đỉnh núi bên này, Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc đã chờ được đám người Tư An trở lại.
Sắc mặt Tư An trong vẻ bình tĩnh mang theo một chút u ám còn chưa tan biến.
Vinh Tuệ Khanh trong lòng sa sầm, xem ra chuyện đệ tử Phật tông quả thực không phải là ảo giác.
“Cô nương, vị nam tử này đã phạm tội lớn ở9Thanh Vân Tông, bọn ta cần phải xích y lại, trở về tông môn đỉnh cấp để chịu thẩm tra.”
Giọng nói của Tư An mặc dù lạnh nhạt, thế nhưng lại mang theo quyết đoán không cho kẻ khác hoài nghi.
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, đứng lên từ dưới đất, nhìn thoáng qua đám người phía sau Tư An, hỏi: “Xin hỏi nơi này có tu sĩ tinh thông thuật khôi lỗi (con rối) hay không?”
Tư An sững người, không rõ vì sao Vinh Tuệ Khanh phải hỏi như vậy.
“Con rối có liên quan đến chuyện chúng ta đang bàn hay sao?” Một tu sĩ sau lưng Tư An không kìm được mà hỏi ngược lại.
Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu: “Ta chỉ muốn hỏi tiền bối hoặc đạo hữu tinh thông thuật khôi lỗi một câu, nếu là con rối giết người, phạm tội rồi, vậy thì kẻ gánh trách nhiệm rốt cuộc là chủ nhân con rối này hay là bản thân nó đây?”
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói xong, rất nhiều tu sĩ đều cười ồ lên.
“Tiểu cô nương này thật là thú vị. Còn hỏi con rối phạm tội, do ai gánh chịu trách nhiệm?”
“Đúng vậy, đã nói là con rối rồi, chẳng lẽ con rối kia còn có thể hành động trái lại ý thức của chủ nhân sao? Cô nương cũng biết, tu sĩ tu luyện khôi lỗi, điều thứ nhất phải học chính là khống chế. Nếu như ngay cả con rối mình luyện ra cũng không thể khống chế, vậy còn nói viển vông tu đạo khôi lỗi gì đây?”
Một tu sĩ thậm chí lấy ra từ trong túi càn khôn một con rối hình khỉ con, ném về phía khe núi, hét lớn: “Đi lấy một chút lấy Hầu Nhi Tửu về đây!”
Con khỉ kia linh hoạt nhảy nhót vọt vào khe núi, vịn dây leo trên vách núi mà trèo xuống, dường như thật sự đi tìm “Hầu Nhi Tửu” gì đó.
Vinh Tuệ Khanh đang chờ những lời này, quay đầu liền cười nói với Tư An: “Tư An đại nhân, vị đạo hữu đây nói rất hay. Con rối giết người, người gánh chịu trách nhiệm là chủ nhân, không phải là con rối. Những lời này, cũng áp dụng vào trường hợp của Thần thúc.”
Tư An càng thêm nhíu mày, khoanh hai tay lại, bàn tay chống má trái: “Cô nương có ý gì?” Lẽ nào La Thần là con rối? Hay là cô nhóc kia chỉ hướng điều khác, ám chỉ hành vi của nam tử kia bị người ta khống chế, giống như là con rối.
Con rối? Tư An nghĩ đến một chuyện, trong lòng hơi có suy nghĩ, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
Nếu như khả năng mà Vinh Tuệ Khanh ám chỉ chính là thực tế đã xảy ra, hắn cũng phải ứng đối cẩn thận mới được.
“Nam tử bên cạnh cô đây, tuy rằng tu vi không cao thế nhưng thần thông không nhỏ. Chuyện này liên quan trọng đại, y mang trên thân mấy trăm mạng người, ta phải đắc tội rồi.” Tư An cười nói một câu, quay đầu dặn dò hộ vệ mà mình dẫn đến: “Bắt nam tử kia đến đây.”
Dứt lời, hắn tiện tay ném ra một tấm bùa Phá Trận.
Tuy rằng Tư An không hiểu trận pháp thế nhưng hắn là người thừa kế vị trí Tông chủ của một tông môn đỉnh cấp, pháp bảo, phù lục trên người nhiều không đếm xuể.
Ầm ầm!
Một ánh sáng trắng lóe lên, Vinh Tuệ Khanh vậy mà chỉ lảo đảo một chút trong trận pháp liền khôi phục trở lại.
Nguyên lý của bùa Phá Trận rất đơn giản, chính là nói chuyện bằng thực lực. Thực lực của ai cao, thì trận pháp của kẻ đó càng hữu hiệu.
Vinh Tuệ Khanh cũng không ủng hộ điều này. Cô biết, nếu phàm nhân không tu vi cũng tu tập được trận pháp thì đã nói rõ chỗ căn bản của trận pháp không ở tu hành mà là ở tố chất trời sinh và truyền thừa kiến thức.
Bùa Phá Trận của Tư An tuy rằng ẩn chứa linh lực rất cao lại vẫn không thể phá được trận pháp của Vinh Tuệ Khanh.
Bởi vì cô lại một lần nữa khởi động trận pháp Tiểu Đỗ Môn, bảo vệ mình và La Thần.
Bọn họ vốn ở bên trong trận pháp Tiểu Đỗ Môn, người bên ngoài đáng lẽ phải không nhìn thấy họ.
Thế nhưng lần này, bọn họ cần được người bên ngoài nhìn thấy để tránh những người này gây ra công kích không đáng có. Tu vi của hai người kém quá xa với những người đó, hơn nữa La Thần dường như đã bị trọng thương, nếu để những người bên ngoài đó liên hợp lại, cho dù là chạy trốn, hợp sức lại với nhau cưỡng ép phá trận, thì cô và La Thần cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Cho nên Vinh Tuệ Khanh hơi cải tiến trận pháp Tiểu Đỗ Môn, xóa đi công năng tàng hình, chỉ để lại hai công năng cực kì quan trọng là phòng hộ và bảo vệ.
Bùa Phá Trận của Tư An tuy rằng có linh lực không kém thế nhưng không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với trận pháp Tiểu Đỗ Môn của Vinh Tuệ Khanh.
Tư An “ồ” một tiếng, không ngờ bùa Phá Trận của mình lại không có tác dụng.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Tư An đại nhân chớ vội. Nghe ta nói hết đã. Ta có chứng cứ chứng minh, Thần thúc là bị kẻ gian khống chế bằng Huyễn Tâm Trận, không thể tự chủ, cho nên mới bị lợi dụng, giết đệ tử Phật tông. Dụng ý chủ yếu là muốn đối phó ta, không cho ta tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai, tránh cho tạo thành tổn thất đến địa vị và thân phận của kẻ đó.”
Vinh Tuệ Khanh vừa nói xong, mọi người trên đỉnh núi liền bàn tán xôn xao.
“Thật có chứng cứ sao? Là ai lợi hại như vậy? Có thể điều khiển một tu sĩ Kim Đan thành con rối?”
Mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt đều nhìn về phía Tư An.
Tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh có tu vi rất cao, thế nhưng còn chưa đến mức có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan làm con rối được.
Thế nhưng tu sĩ Hóa Thần thì khác.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ đã bước vào cảnh giới bán tiên, cho dù luyện hóa tu sĩ Nguyên Anh làm khôi lỗi cũng dư sức, một tu sĩ Kim Đan càng là chuyện nhỏ.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ đưa mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Tư An, vô số thuyết âm mưu bỗng chốc nảy ra trong đầu các vị tu sĩ.
“... Nếu quả thật là do Tư An khống chế, vậy chẳng phải là tông môn đỉnh cấp không vừa mắt với bọn cấp dưới như chúng ta, cho nên phái người xuống ‘tẩy trừ’?”
“Hay là, mấy lão yêu quái tông môn đỉnh cấp này, một bên vừa làm bàn tay đen phía sau màn, vừa phái người đến làm kẻ chấp pháp, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thực sự là sâu không lường được...”
Tư An lập tức cảm thấy lửa đốt sau lưng, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn quét qua những tu sĩ kia một lượt.
Có vài tu sĩ không kịp thu dọn suy nghĩ trong đầu thì đã bị Tư An nhìn thấu tất cả, lòng dạ vô cùng hoảng loạn, cúi đầu lui về trong đám đông phía sau.
Tư An nhìn thấy hết thảy, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn quay đầu lại, như cười như không mà nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh: “Cô nương, lời nói của cô thật là có lực sát thương lớn nhỉ.”
Vinh Tuệ Khanh cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ý của cô hoàn toàn không phải như bọn họ nghĩ.
“Tư An đại nhân, ngài hiểu lầm. Kẻ có thể khống chế tu sĩ Kim Đan chắc gì phải là tu sĩ Hóa Thần.” Vinh Tuệ Khanh cố ý dừng lại, đôi mắt nhìn lướt qua đám tu sĩ, quả nhiên thành công gợi lên sự hứng thú của mọi người.
Nhiều người đều đang lắng tai nghe.
“Ha? Còn có cách gì có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan làm con rối?” Tư An nhàn nhạt hỏi, không tin một chữ nào.
Vinh Tuệ Khanh lấy từ trong túi càn khôn ra một con Huyễn Vân Thú, nắm cổ nó giơ lên, nói với Tư An: “Chính là trận pháp, Huyễn Tâm Trận do con linh thú này cung ứng linh lực. Nó có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan, để cho người đó trở thành con rối của trận pháp hoặc là Trận Pháp Sư, giúp cho Trận Pháp Sư làm chuyện mình muốn làm, hoặc là không làm được.”
Ngay cả các đệ tử Hoan Hỉ Tông, loại tông môn trứ danh vì sản xuất lô đỉnh, cũng chưa từng nhìn thấy nữ tu xinh đẹp như vậy.
Không, dung nhan của cô đã không thể dùng hai chữ “xinh đẹp” để hình dung nữa.
Chỉ là thần sắc của cô mang sự ngạo mạn không nói thành lời, có vẻ hơi khó gần, không bằng các sư tỷ sư muội nói cười tự nhiên, khả ái thân thiện trong tông môn của bọn họ.
Nữ tu như vậy chỉ để nhìn cho đỡ ghiền mà thôi.
Đương nhiên cũng có những tên cá biệt tự cho mình là rất hơn người, tướng mạo có hơi đoan chính thì đã thấy mình tiên phong đạo cốt, hơn nữa có chút tu vi là cho rằng mình hơi xem trọng bất cứ nữ tu nào thì người ta sẽ cảm động đến3rơi nước mắt, lấy thân báo đáp.
“Vị cô nương này, cô nương có cần ta hỗ trợ hay không? Ta là Môn chủ Chấp Pháp Môn của Thanh Vân Tông. Gã đàn ông bên cạnh cô phạm tội trên địa bàn Thanh Vân Tông, bọn ta sẽ không dễ dàng tha thứ. Mong rằng cô nương phối hợp, giao y ra đây. Ta nể mặt cô nương, nhất định sẽ không làm khó y.”
Một tu sĩ mày kiếm mắt sáng, mặc trang phục của Thanh Vân Tông mỉm cười bước lên trước.
Vinh Tuệ Khanh ngẩng mặt, lạnh lùng liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần. Thúc ấy có phạm tội hay không, ta biết rõ ràng nhất.”
Nói xong cô nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, nhốt mình và La Thần vào trong trận pháp mà mình đã thiết lập, chờ Tư An trở về nói chuyện.
Những0người ở đây, cô chỉ tin tưởng Tư An.
Nhưng mà Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông dường như cũng là kẻ có đầu óc mà nhỉ?
Vinh Tuệ Khanh tuy nhắm mắt tu luyện, thế nhưng trong đầu mãi không thể tập trung tinh thần, vô số ý nghĩ trôi đến trôi đi ở trong đầu, từng ý nghĩ nổi lên lại chìm xuống, tâm tư thật khó yên bình.
Mà ở đỉnh núi cách đó không xa, Đại Ngưu tựa vào sau một tảng đá, nhìn cảnh tượng cô ra tay xoay chuyển tình thế này, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nhìn thấy nữ tu trên con đường nhỏ đằng trước dần tỉnh lại, Đại Ngưu vội vàng lùi về sau từng bước, rời khỏi đỉnh núi, chạy như bay về chỗ tụ họp của tu sĩ Vạn Càn quán.
Hắn chạy trốn rất nhanh, bên5tai vù vù tiếng gió thổi, trái tim càng là đập lên thình thịch.
Hình ảnh những ma quân vừa rồi biến mất như bọt biển đó, in đậm vào trong đầu óc hắn. Nhất thời hắn cũng chẳng biết rõ, những ma quân này rốt cuộc là chân thực hay ảo giác.
Chạy như điên suốt một mạch trở lại chỗ ở của tu sĩ Vạn Càn quán, Đại Ngưu một mình tiến vào bên trong lều của mình và Bách Hủy, ôm đầu gối ngồi xuống, đầu dựa vào giữa hai chân.
Cho dù những ma quân này đó đều là giả, thế nhưng Đại Ngưu biết có một ma quân trong đó là thật. Ma quân đó bây giờ đang ở trong đan điền của hắn, bị linh lực của lão già râu bạc bao vây, để cho hắn luyện hóa.
Nếu như ma quân này cũng là giả,4vì sao ma quân trong thức hải Đại Ngưu lại là thật?
Lẽ nào chỉ có một là thật, cái khác đều là giả? Có phải chính là như vậy hay không?
Đại Ngưu có cảm giác dường như mình đã nhìn thấy chân tướng, trong lòng vui mừng, lại là sợ hãi, còn có mấy phần kích động muốn thử xem.
Đây là cơ duyên trời cao cho hắn. Hắn bỏ lỡ một lần thì chẳng thể lại bỏ qua lần thứ hai nữa!
Mà trên đỉnh núi bên này, Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc đã chờ được đám người Tư An trở lại.
Sắc mặt Tư An trong vẻ bình tĩnh mang theo một chút u ám còn chưa tan biến.
Vinh Tuệ Khanh trong lòng sa sầm, xem ra chuyện đệ tử Phật tông quả thực không phải là ảo giác.
“Cô nương, vị nam tử này đã phạm tội lớn ở9Thanh Vân Tông, bọn ta cần phải xích y lại, trở về tông môn đỉnh cấp để chịu thẩm tra.”
Giọng nói của Tư An mặc dù lạnh nhạt, thế nhưng lại mang theo quyết đoán không cho kẻ khác hoài nghi.
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, đứng lên từ dưới đất, nhìn thoáng qua đám người phía sau Tư An, hỏi: “Xin hỏi nơi này có tu sĩ tinh thông thuật khôi lỗi (con rối) hay không?”
Tư An sững người, không rõ vì sao Vinh Tuệ Khanh phải hỏi như vậy.
“Con rối có liên quan đến chuyện chúng ta đang bàn hay sao?” Một tu sĩ sau lưng Tư An không kìm được mà hỏi ngược lại.
Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu: “Ta chỉ muốn hỏi tiền bối hoặc đạo hữu tinh thông thuật khôi lỗi một câu, nếu là con rối giết người, phạm tội rồi, vậy thì kẻ gánh trách nhiệm rốt cuộc là chủ nhân con rối này hay là bản thân nó đây?”
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói xong, rất nhiều tu sĩ đều cười ồ lên.
“Tiểu cô nương này thật là thú vị. Còn hỏi con rối phạm tội, do ai gánh chịu trách nhiệm?”
“Đúng vậy, đã nói là con rối rồi, chẳng lẽ con rối kia còn có thể hành động trái lại ý thức của chủ nhân sao? Cô nương cũng biết, tu sĩ tu luyện khôi lỗi, điều thứ nhất phải học chính là khống chế. Nếu như ngay cả con rối mình luyện ra cũng không thể khống chế, vậy còn nói viển vông tu đạo khôi lỗi gì đây?”
Một tu sĩ thậm chí lấy ra từ trong túi càn khôn một con rối hình khỉ con, ném về phía khe núi, hét lớn: “Đi lấy một chút lấy Hầu Nhi Tửu về đây!”
Con khỉ kia linh hoạt nhảy nhót vọt vào khe núi, vịn dây leo trên vách núi mà trèo xuống, dường như thật sự đi tìm “Hầu Nhi Tửu” gì đó.
Vinh Tuệ Khanh đang chờ những lời này, quay đầu liền cười nói với Tư An: “Tư An đại nhân, vị đạo hữu đây nói rất hay. Con rối giết người, người gánh chịu trách nhiệm là chủ nhân, không phải là con rối. Những lời này, cũng áp dụng vào trường hợp của Thần thúc.”
Tư An càng thêm nhíu mày, khoanh hai tay lại, bàn tay chống má trái: “Cô nương có ý gì?” Lẽ nào La Thần là con rối? Hay là cô nhóc kia chỉ hướng điều khác, ám chỉ hành vi của nam tử kia bị người ta khống chế, giống như là con rối.
Con rối? Tư An nghĩ đến một chuyện, trong lòng hơi có suy nghĩ, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
Nếu như khả năng mà Vinh Tuệ Khanh ám chỉ chính là thực tế đã xảy ra, hắn cũng phải ứng đối cẩn thận mới được.
“Nam tử bên cạnh cô đây, tuy rằng tu vi không cao thế nhưng thần thông không nhỏ. Chuyện này liên quan trọng đại, y mang trên thân mấy trăm mạng người, ta phải đắc tội rồi.” Tư An cười nói một câu, quay đầu dặn dò hộ vệ mà mình dẫn đến: “Bắt nam tử kia đến đây.”
Dứt lời, hắn tiện tay ném ra một tấm bùa Phá Trận.
Tuy rằng Tư An không hiểu trận pháp thế nhưng hắn là người thừa kế vị trí Tông chủ của một tông môn đỉnh cấp, pháp bảo, phù lục trên người nhiều không đếm xuể.
Ầm ầm!
Một ánh sáng trắng lóe lên, Vinh Tuệ Khanh vậy mà chỉ lảo đảo một chút trong trận pháp liền khôi phục trở lại.
Nguyên lý của bùa Phá Trận rất đơn giản, chính là nói chuyện bằng thực lực. Thực lực của ai cao, thì trận pháp của kẻ đó càng hữu hiệu.
Vinh Tuệ Khanh cũng không ủng hộ điều này. Cô biết, nếu phàm nhân không tu vi cũng tu tập được trận pháp thì đã nói rõ chỗ căn bản của trận pháp không ở tu hành mà là ở tố chất trời sinh và truyền thừa kiến thức.
Bùa Phá Trận của Tư An tuy rằng ẩn chứa linh lực rất cao lại vẫn không thể phá được trận pháp của Vinh Tuệ Khanh.
Bởi vì cô lại một lần nữa khởi động trận pháp Tiểu Đỗ Môn, bảo vệ mình và La Thần.
Bọn họ vốn ở bên trong trận pháp Tiểu Đỗ Môn, người bên ngoài đáng lẽ phải không nhìn thấy họ.
Thế nhưng lần này, bọn họ cần được người bên ngoài nhìn thấy để tránh những người này gây ra công kích không đáng có. Tu vi của hai người kém quá xa với những người đó, hơn nữa La Thần dường như đã bị trọng thương, nếu để những người bên ngoài đó liên hợp lại, cho dù là chạy trốn, hợp sức lại với nhau cưỡng ép phá trận, thì cô và La Thần cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Cho nên Vinh Tuệ Khanh hơi cải tiến trận pháp Tiểu Đỗ Môn, xóa đi công năng tàng hình, chỉ để lại hai công năng cực kì quan trọng là phòng hộ và bảo vệ.
Bùa Phá Trận của Tư An tuy rằng có linh lực không kém thế nhưng không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với trận pháp Tiểu Đỗ Môn của Vinh Tuệ Khanh.
Tư An “ồ” một tiếng, không ngờ bùa Phá Trận của mình lại không có tác dụng.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Tư An đại nhân chớ vội. Nghe ta nói hết đã. Ta có chứng cứ chứng minh, Thần thúc là bị kẻ gian khống chế bằng Huyễn Tâm Trận, không thể tự chủ, cho nên mới bị lợi dụng, giết đệ tử Phật tông. Dụng ý chủ yếu là muốn đối phó ta, không cho ta tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai, tránh cho tạo thành tổn thất đến địa vị và thân phận của kẻ đó.”
Vinh Tuệ Khanh vừa nói xong, mọi người trên đỉnh núi liền bàn tán xôn xao.
“Thật có chứng cứ sao? Là ai lợi hại như vậy? Có thể điều khiển một tu sĩ Kim Đan thành con rối?”
Mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt đều nhìn về phía Tư An.
Tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh có tu vi rất cao, thế nhưng còn chưa đến mức có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan làm con rối được.
Thế nhưng tu sĩ Hóa Thần thì khác.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ đã bước vào cảnh giới bán tiên, cho dù luyện hóa tu sĩ Nguyên Anh làm khôi lỗi cũng dư sức, một tu sĩ Kim Đan càng là chuyện nhỏ.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ đưa mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Tư An, vô số thuyết âm mưu bỗng chốc nảy ra trong đầu các vị tu sĩ.
“... Nếu quả thật là do Tư An khống chế, vậy chẳng phải là tông môn đỉnh cấp không vừa mắt với bọn cấp dưới như chúng ta, cho nên phái người xuống ‘tẩy trừ’?”
“Hay là, mấy lão yêu quái tông môn đỉnh cấp này, một bên vừa làm bàn tay đen phía sau màn, vừa phái người đến làm kẻ chấp pháp, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thực sự là sâu không lường được...”
Tư An lập tức cảm thấy lửa đốt sau lưng, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn quét qua những tu sĩ kia một lượt.
Có vài tu sĩ không kịp thu dọn suy nghĩ trong đầu thì đã bị Tư An nhìn thấu tất cả, lòng dạ vô cùng hoảng loạn, cúi đầu lui về trong đám đông phía sau.
Tư An nhìn thấy hết thảy, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn quay đầu lại, như cười như không mà nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh: “Cô nương, lời nói của cô thật là có lực sát thương lớn nhỉ.”
Vinh Tuệ Khanh cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ý của cô hoàn toàn không phải như bọn họ nghĩ.
“Tư An đại nhân, ngài hiểu lầm. Kẻ có thể khống chế tu sĩ Kim Đan chắc gì phải là tu sĩ Hóa Thần.” Vinh Tuệ Khanh cố ý dừng lại, đôi mắt nhìn lướt qua đám tu sĩ, quả nhiên thành công gợi lên sự hứng thú của mọi người.
Nhiều người đều đang lắng tai nghe.
“Ha? Còn có cách gì có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan làm con rối?” Tư An nhàn nhạt hỏi, không tin một chữ nào.
Vinh Tuệ Khanh lấy từ trong túi càn khôn ra một con Huyễn Vân Thú, nắm cổ nó giơ lên, nói với Tư An: “Chính là trận pháp, Huyễn Tâm Trận do con linh thú này cung ứng linh lực. Nó có thể khống chế một tu sĩ Kim Đan, để cho người đó trở thành con rối của trận pháp hoặc là Trận Pháp Sư, giúp cho Trận Pháp Sư làm chuyện mình muốn làm, hoặc là không làm được.”
/384
|