*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng nếu như hồn phách biến mất tăm thì sao đây? Cô phải đi đâu tìm?
Vinh Tuệ Khanh bàng hoàng cõi lòng không biết phải làm thế nào cho phải.
Giọng nói của Lang Thất vọng vào từ bên ngoài động phủ tràn đầy vui sướng, lọt vào trong tai Vinh Tuệ Khanh lại biến thành châm chích.
Môi vừa hé một chút, Vinh Tuệ Khanh lại ngậm miệng. Bỏ đi, trong lòng cô khó chịu cũng không thể khiến người khác phải khó chịu theo được. Vả lại, La Thần cũng chưa chết, chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi. Về phần hồn phách, cô muốn nghiên cứu kĩ càng thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Vinh Tuệ Khanh lần nữa vực dậy tinh thần, buông đầu gối của mình ra, bò qua giường huyền ngọc, đặt3lên trán La Thần một nụ hôn, khẽ nói bên tai y: “Thần thúc, ta sẽ bảo vệ thật tốt cơ thể của người... Linh hồn của người phải nhớ quay về đấy nhé...”
Nét mặt La Thần không thay đổi, vẫn nhắm mắt bình thản ngủ trên giường huyền ngọc.
Vinh Tuệ Khanh lưu luyến nhìn y không chớp mắt hồi lâu mới thở dài một hơi, xuống khỏi giường huyền ngọc rồi đi ra gian bên ngoài.
Lang Thất căm tức nhìn Xích Báo đang cười đến gập cả người, mắng to: “... Có gì đáng cười hả?! Đều là cặn bã hết! Nếu không nể mặt là đồng môn, ông đây...”
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, hờ hững tiếp lời: “Ông đây cái gì? Ông đây là ai?”
Lang Thất lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười, khom lưng nghiêng vai0đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh: “Ông đây đương nhiên là chỉ lão đại rồi. Mà lão đại hôm nay thế nào ạ? Lang Thất vô cùng mong nhớ ngài ấy, chẳng biết khi nào mới có thể lần nữa nhìn thấy được dáng vẻ như chim liền cánh của lão đại và chủ nhân...”
Thực sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Vinh Tuệ Khanh nghe xong mày liễu dựng thẳng, chỉ vào cổng động phủ mà mắng: “Đi ra ngoài! Trông cửa!”
Lang Thất sững sờ, tròng mắt quay vòng nhìn lướt qua Xích Báo và Khẳng Khẳng đang đứng bên cạnh, sau đó buồn khổ mà hóa thành một con cho to, cụp đuôi chạy đến nằm ở cửa, sợ bị Tuyết Lang Nữ vẫn bị nó tán tỉnh gần đây thấy được. Vậy cũng quá mất mặt, đời5này nó đừng hòng thẳng lưng trước mặt Tuyết Lang Nữ đó nữa...
Vinh Tuệ Khanh hỏi Khẳng Khẳng và Xích Báo: “Lang Thất sao vậy? Tuyết Lang Nữ là ai?”
Từ góc tường Khẳng Khẳng xông đến, nhảy lên trên cái bàn bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, líu ríu giới thiệu cho cô: “Tuyết Lang là linh sủng của một nữ tu Thanh Vân Tông. Vì là con cái, Lang Thất bèn đặt tên người ta là Tuyết Lang Nữ, ngày ngày chạy đi xum xoe, thế nhưng người ta không để ý đến nó...”
Xích Báo tiếp lời: “Cho đến hôm nay rốt cuộc đã để ý, nói với nó một chữ, cút...”
Tâm trạng của Vinh Tuệ Khanh lập tức khá hơn nhiều, cô lắc đầu cười: “Cái tính tình này của Lang Thất, thật không biết làm thế nào mà4có được nữa...”
Ở ngoài cửa Lang Thất nghe thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi chua xót. Nhìn móng vuốt lông lá xồm xàm và cả hình dạng bốn chân của mình, nó thầm nghĩ: “Mi cho là ông đây muốn như vậy sao? Đều là cặn bã hết! Kẻ no sao hiểu nỗi lòng người đói cơm...”
Đang lúc tự mình thương mình, Lang Thất lại nghe có người cất tiếng gọi ở bên ngoài động phủ: “Xin hỏi Vinh cô nương có ở đây không? Ta là Lỗ Oánh Oánh, đệ tử thuộc hàng chữ Hoàng, hôm nay đến đây để thăm hỏi sư muội.” Còn có một tiếng sói tru trầm trầm xen lẫn trong giọng nói trong trẻo.
Lang Thất mừng rỡ, lập tức muốn xông ra nhưng liếc thấy hình dạng của mình lại rút chân về.9Nó quay trở lại phòng khách trong động phủ, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, bên ngoài có nữ tu thuộc lớp đệ tử chữ Hoàng của Thanh Vân Tông đến chơi, chủ nhân có muốn gặp thử một lần hay không?”
Vinh Tuệ Khanh từng nghe Phác Cung Doanh giới thiệu qua, đệ tử bên trong Thanh Vân Tông dựa theo tu vi mà sắp xếp làm bốn đẳng cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Đệ tử chữ Hoàng có tu vi Trúc Cơ, chữ Huyền là tu vi Kim Đan, chữ Địa thì là tu vi Nguyên Anh, mà chữ Thiên chính là tu vi Hóa Thần. Trên nữa, Thanh Vân Tông còn chưa xuất hiện đệ tử có tu vi cao hơn. Thực ra cho dù là Hóa Thần, mấy nghìn năm qua Thanh Vân Tông cũng chỉ có một vị tu sĩ tiền bối thành công Hóa Thần, sau đó liền đi vân du khắp nơi, đến nay chưa về.
Vinh Tuệ Khanh là tu sĩ Trúc Cơ, mới nhập môn, vị nữ tu nọ nếu là thuộc hàng chữ Hoàng thì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, gọi cô là “sư muội” cũng hợp lý.
Vinh Tuệ Khanh nhìn Lang Thất, thấy nó đã hóa thành hình dạng sói mà không còn giữ hình dáng chó giữ nhà nữa thì hơi kinh ngạc.
Lang Thất cúi đầu, có phần ngượng ngùng: “... Tuyết Lang Nữ cũng đến.”
Sau đó nó ngẩng đầu, cõi long tràn hi vọng mà nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Tuyết Lang Nữ là linh sủng của Lỗ Oánh Oánh, nó cũng đi theo.”
Vinh Tuệ Khanh chợt hiểu ra, không trêu chọc Lang Thất nữa mà dặn dò rằng: “Ta mở cấm chế của động phủ, ngươi dẫn bọn họ vào đi.”
Lang Thất mừng rỡ, kích động đến bốn chân nhẹ bẫng, vui vẻ phóng ra ngoài như một cơn gió.
Không lâu sau, Lang Thất dẫn một con tuyết lang lông trắng chạy vào, phía sau còn có một nữ tu, cũng mặc y phục màu trắng, mặt mày như tranh vẽ, đôi mắt nhu hòa long lanh đáy nước
“Nhìn phong thái của Vinh sư muội mà xem, công chúa Đại Chu chúng ta cũng không có tướng mạo xinh đẹp như vậy. Vinh sư muội, ta đây liền tự kiêu một chút, làm sư tỷ của muội.” Lỗ Oánh Oánh nói, che tay áo mà nở nụ cười.
Vinh Tuệ Khanh cũng cười theo. Cô nhớ được Lỗ Oánh Oánh này, trong nguyên tác Lỗ Oánh Oánh cũng có ý giao hảo với nữ chính, sau đó liên tiếp ngấm ngầm mưu hại chết cô. Mãi đến cuối cùng nữ chính mới nhận rõ bộ mặt thật của nàng ta, phơi bày tính tình tráo trở hai mặt của nàng ta ra trước mặt mọi người ở Thanh Vân Tông, làm cho nàng ta rớt đài, đồng thời phế bỏ tu vi của nàng ta.
Lần này thì sao? Nàng ta có còn khẩu phật tâm xà như vậy không?
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận quan sát từng hành động cử chỉ của Lỗ Oánh Oánh.
“Lỗ sư tỷ, mời ngồi bên này đi.” Vinh Tuệ Khanh dẫn nàng ta đi đến một căn phòng nhỏ bên cạnh đại sảnh, cùng nàng ta ngồi trên một băng ghế đá.
Lỗ Oánh Oánh cũng quan sát tỉ mỉ dáng dấp của Vinh Tuệ Khanh, kinh ngạc được kìm nén trong lòng lại không kìm được mà hỏi ra: “Vinh cô nương, xin thứ cho ta mạo muội, hỏi một câu không nên hỏi...”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười ngắt lời nàng ta: “Lỗ sư tỷ nếu đã biết không nên hỏi thì chớ hỏi nữa. Đến đây, chỗ muội có linh trà, sư tỷ nếm thử xem?”
Lỗ Oánh Oánh không ngờ mình lại bị Vinh Tuệ Khanh chặn lời ngay mặt như vậy, trong lòng càng thêm không yên. Vinh Tuệ Khanh này rốt cuộc có phải là con ả nhát gan kiếp trước hay không? Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ cái tên tương đồng ra, dáng dấp và tính tình đều không giống.
Vinh Tuệ Khanh tự nâng chung trà lên uống một hớp, hỏi: “Hôm nay Lỗ sư tỷ đến đây, là có chuyện gì sao?”
Lỗ Oánh Oánh có hơi bối rối, gượng cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta chỉ là đến gặp sư muội cho biết mà thôi.”
Vinh Tuệ Khanh tươi cười rạng rỡ, Lỗ Oánh Oánh quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Vội vàng uống hết tách trà, Lỗ Oánh Oánh đứng ngồi không yên, rất muốn cáo từ, thế nhưng lại nghĩ đến tiểu sư thúc còn chưa đến. Nếu như nàng ta đi rồi, để cho Vinh Tuệ Khanh lọt vào mắt tiểu sư thúc một lần nữa, vậy nàng ta sống lại đời này thì còn hi vọng gì nữa đây?
Vinh Tuệ Khanh không biết Lỗ Oánh Oánh đang nghĩ gì, nhưng cô nhìn ra được Lỗ Oánh Oánh dường như đang chờ ai đó.
“Vinh cô nương có ở đây không?” Một con hạc trắng đột nhiên phá cấm chế động phủ của Vinh Tuệ Khanh, bay đến bên ngoài phòng khách, một giọng nam trầm có hơi khàn khàn truyền vào.
Lỗ Oánh Oánh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn về cửa động hình quả trứng.
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đứng dậy, nói với Lỗ Oánh Oánh: “Lỗ sư tỷ xin chờ chốc lát, muội đi một chút sẽ trở lại.”
Lỗ Oánh Oánh bỗng nhiên đứng bật dậy, ba bước nhập làm hai mà giành đi trước Vinh Tuệ Khanh, đến gian ngoài đại sảnh, nàng ta nói: “Đây là giọng nói của tiểu sư thúc, sư thúc đến thăm muội đấy.”
Vinh Tuệ Khanh đi theo nàng ta, hủy bỏ cấm chế phía trước động phủ, để cho “tiểu sư thúc” trong lời của Lỗ Oánh Oánh tiến vào.
Một người thư sinh mặc nhu sam màu xám bạc thong thả bước đến, dáng vóc cao gầy, gương mặt tuấn tú lại vô cùng nho nhã, tràn đầy phong thái người đọc sách. Vinh Tuệ Khanh lập tức sinh lòng hảo cảm, tựa như gặp được đàn anh chu đáo, khéo hiểu lòng người trong trường học ở kiếp trước vậy...
“Xin hỏi các hạ là...?” Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi. Cô có thể cảm nhận được đối phương là tu sĩ Kim Đan, thế nhưng có vẻ là vừa mới kết đan, hẳn là Kim Đan sơ kỳ.
Lỗ Oánh Oánh vội vàng tiến lên trước, hành lễ với vị nho sinh kia, quay đầu giới thiệu cho Vinh Tuệ Khanh: “Đây là tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng của chúng ta.”
Nói xong, ánh mắt nàng ta đưa tình mà nhìn Lục Kỳ Hoằng: “Trước đây tiểu sư thúc là đại sư huynh của chúng ta, là người đứng đầu trong hàng đệ tử chữ Hoàng. Đến nay đã kết đan, đã lên thành hàng chữ Huyền, trở thành sư thúc của chúng ta.”
Lục Kỳ Hoằng mỉm cười ôn hòa, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta là đệ tử mới nhất trong hàng chữ Huyền, cho nên tất cả mọi người đều gọi ta là tiểu sư thúc.”
Tuy rằng thái độ ôn hòa nhưng trong đôi mắt của hắn vẫn thể hiện rõ ràng là choáng ngợp vì dung mạo của Vinh Tuệ Khanh.
Lỗ Oánh Oánh thấy thế, ánh mắt ảm đạm, càng nhích lại gần Lục Kỳ Hoằng thêm một chút.
“Thì ra là Lục sư thúc. Xin hỏi Lục sư thúc đến tệ xá, là có việc gì?” Vinh Tuệ Khanh chắp tay thi lễ, cử chỉ phóng khoáng mà cởi mở, mang vẻ dứt khoát như là nam nhi.
Lục Kỳ Hoằng thầm gật đầu trong lòng. Không phải vừa thấy đàn ông sẽ xương cốt yếu mềm, cũng không toát ra chút ý nghĩ muốn trèo cao nào, tuy rằng không biết tâm trí trong tu hành của cô gái này ra sao nhưng chí ít cô sẽ không phạm sai lầm dính đến nam sắc. Biết bao nữ tu có thiên phú đều không qua được cửa ải “nam sắc” này mà tu vi không tiến thêm nữa.
Nam tu giới tu hành đến tu vi nhất định, phong thái và bề ngoài sẽ mang theo vẻ xuất trần một cách tự nhiên, hơn nam giới thế tục nhiều.
Mà nữ tu giới tu hành cũng giống vậy, mỹ nữ nhiều như mây.
Nhưng mà so với nam tu, nữ tu trời sinh là có cách trở ở một chữ “tình”, bất kể là nữ tu có tu vi cao bao nhiêu, cuối cùng vẫn có thể thất bại ở trên chữ “tình”.
Hi vọng rằng Vinh Tuệ Khanh này sẽ là ngoại lệ.
Lục Kỳ Hoằng cười gật đầu nói: “Ngày mai là ngày chính thức bắt đầu khảo hạch nhập môn của tông môn cấp hai, Thiếu tông chủ bảo ta đến đây nói với cô nương một tiếng. Mặt khác, đây là minh bài của La Thần, cô hãy nhận lấy giúp y trước, chờ y khôi phục lại cô nương đưa cho y cũng không muộn.”
Vinh Tuệ Khanh biết đây là Phác Cung Doanh đáp ứng chuyện của cô, bèn nhận lấy minh bài, cảm ơn Lục Kỳ Hoằng rồi hỏi: “Lục sư thúc còn có việc gì nữa sao?”
Thế nhưng nếu như hồn phách biến mất tăm thì sao đây? Cô phải đi đâu tìm?
Vinh Tuệ Khanh bàng hoàng cõi lòng không biết phải làm thế nào cho phải.
Giọng nói của Lang Thất vọng vào từ bên ngoài động phủ tràn đầy vui sướng, lọt vào trong tai Vinh Tuệ Khanh lại biến thành châm chích.
Môi vừa hé một chút, Vinh Tuệ Khanh lại ngậm miệng. Bỏ đi, trong lòng cô khó chịu cũng không thể khiến người khác phải khó chịu theo được. Vả lại, La Thần cũng chưa chết, chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi. Về phần hồn phách, cô muốn nghiên cứu kĩ càng thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Vinh Tuệ Khanh lần nữa vực dậy tinh thần, buông đầu gối của mình ra, bò qua giường huyền ngọc, đặt3lên trán La Thần một nụ hôn, khẽ nói bên tai y: “Thần thúc, ta sẽ bảo vệ thật tốt cơ thể của người... Linh hồn của người phải nhớ quay về đấy nhé...”
Nét mặt La Thần không thay đổi, vẫn nhắm mắt bình thản ngủ trên giường huyền ngọc.
Vinh Tuệ Khanh lưu luyến nhìn y không chớp mắt hồi lâu mới thở dài một hơi, xuống khỏi giường huyền ngọc rồi đi ra gian bên ngoài.
Lang Thất căm tức nhìn Xích Báo đang cười đến gập cả người, mắng to: “... Có gì đáng cười hả?! Đều là cặn bã hết! Nếu không nể mặt là đồng môn, ông đây...”
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, hờ hững tiếp lời: “Ông đây cái gì? Ông đây là ai?”
Lang Thất lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười, khom lưng nghiêng vai0đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh: “Ông đây đương nhiên là chỉ lão đại rồi. Mà lão đại hôm nay thế nào ạ? Lang Thất vô cùng mong nhớ ngài ấy, chẳng biết khi nào mới có thể lần nữa nhìn thấy được dáng vẻ như chim liền cánh của lão đại và chủ nhân...”
Thực sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Vinh Tuệ Khanh nghe xong mày liễu dựng thẳng, chỉ vào cổng động phủ mà mắng: “Đi ra ngoài! Trông cửa!”
Lang Thất sững sờ, tròng mắt quay vòng nhìn lướt qua Xích Báo và Khẳng Khẳng đang đứng bên cạnh, sau đó buồn khổ mà hóa thành một con cho to, cụp đuôi chạy đến nằm ở cửa, sợ bị Tuyết Lang Nữ vẫn bị nó tán tỉnh gần đây thấy được. Vậy cũng quá mất mặt, đời5này nó đừng hòng thẳng lưng trước mặt Tuyết Lang Nữ đó nữa...
Vinh Tuệ Khanh hỏi Khẳng Khẳng và Xích Báo: “Lang Thất sao vậy? Tuyết Lang Nữ là ai?”
Từ góc tường Khẳng Khẳng xông đến, nhảy lên trên cái bàn bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, líu ríu giới thiệu cho cô: “Tuyết Lang là linh sủng của một nữ tu Thanh Vân Tông. Vì là con cái, Lang Thất bèn đặt tên người ta là Tuyết Lang Nữ, ngày ngày chạy đi xum xoe, thế nhưng người ta không để ý đến nó...”
Xích Báo tiếp lời: “Cho đến hôm nay rốt cuộc đã để ý, nói với nó một chữ, cút...”
Tâm trạng của Vinh Tuệ Khanh lập tức khá hơn nhiều, cô lắc đầu cười: “Cái tính tình này của Lang Thất, thật không biết làm thế nào mà4có được nữa...”
Ở ngoài cửa Lang Thất nghe thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi chua xót. Nhìn móng vuốt lông lá xồm xàm và cả hình dạng bốn chân của mình, nó thầm nghĩ: “Mi cho là ông đây muốn như vậy sao? Đều là cặn bã hết! Kẻ no sao hiểu nỗi lòng người đói cơm...”
Đang lúc tự mình thương mình, Lang Thất lại nghe có người cất tiếng gọi ở bên ngoài động phủ: “Xin hỏi Vinh cô nương có ở đây không? Ta là Lỗ Oánh Oánh, đệ tử thuộc hàng chữ Hoàng, hôm nay đến đây để thăm hỏi sư muội.” Còn có một tiếng sói tru trầm trầm xen lẫn trong giọng nói trong trẻo.
Lang Thất mừng rỡ, lập tức muốn xông ra nhưng liếc thấy hình dạng của mình lại rút chân về.9Nó quay trở lại phòng khách trong động phủ, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, bên ngoài có nữ tu thuộc lớp đệ tử chữ Hoàng của Thanh Vân Tông đến chơi, chủ nhân có muốn gặp thử một lần hay không?”
Vinh Tuệ Khanh từng nghe Phác Cung Doanh giới thiệu qua, đệ tử bên trong Thanh Vân Tông dựa theo tu vi mà sắp xếp làm bốn đẳng cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Đệ tử chữ Hoàng có tu vi Trúc Cơ, chữ Huyền là tu vi Kim Đan, chữ Địa thì là tu vi Nguyên Anh, mà chữ Thiên chính là tu vi Hóa Thần. Trên nữa, Thanh Vân Tông còn chưa xuất hiện đệ tử có tu vi cao hơn. Thực ra cho dù là Hóa Thần, mấy nghìn năm qua Thanh Vân Tông cũng chỉ có một vị tu sĩ tiền bối thành công Hóa Thần, sau đó liền đi vân du khắp nơi, đến nay chưa về.
Vinh Tuệ Khanh là tu sĩ Trúc Cơ, mới nhập môn, vị nữ tu nọ nếu là thuộc hàng chữ Hoàng thì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, gọi cô là “sư muội” cũng hợp lý.
Vinh Tuệ Khanh nhìn Lang Thất, thấy nó đã hóa thành hình dạng sói mà không còn giữ hình dáng chó giữ nhà nữa thì hơi kinh ngạc.
Lang Thất cúi đầu, có phần ngượng ngùng: “... Tuyết Lang Nữ cũng đến.”
Sau đó nó ngẩng đầu, cõi long tràn hi vọng mà nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Tuyết Lang Nữ là linh sủng của Lỗ Oánh Oánh, nó cũng đi theo.”
Vinh Tuệ Khanh chợt hiểu ra, không trêu chọc Lang Thất nữa mà dặn dò rằng: “Ta mở cấm chế của động phủ, ngươi dẫn bọn họ vào đi.”
Lang Thất mừng rỡ, kích động đến bốn chân nhẹ bẫng, vui vẻ phóng ra ngoài như một cơn gió.
Không lâu sau, Lang Thất dẫn một con tuyết lang lông trắng chạy vào, phía sau còn có một nữ tu, cũng mặc y phục màu trắng, mặt mày như tranh vẽ, đôi mắt nhu hòa long lanh đáy nước
“Nhìn phong thái của Vinh sư muội mà xem, công chúa Đại Chu chúng ta cũng không có tướng mạo xinh đẹp như vậy. Vinh sư muội, ta đây liền tự kiêu một chút, làm sư tỷ của muội.” Lỗ Oánh Oánh nói, che tay áo mà nở nụ cười.
Vinh Tuệ Khanh cũng cười theo. Cô nhớ được Lỗ Oánh Oánh này, trong nguyên tác Lỗ Oánh Oánh cũng có ý giao hảo với nữ chính, sau đó liên tiếp ngấm ngầm mưu hại chết cô. Mãi đến cuối cùng nữ chính mới nhận rõ bộ mặt thật của nàng ta, phơi bày tính tình tráo trở hai mặt của nàng ta ra trước mặt mọi người ở Thanh Vân Tông, làm cho nàng ta rớt đài, đồng thời phế bỏ tu vi của nàng ta.
Lần này thì sao? Nàng ta có còn khẩu phật tâm xà như vậy không?
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận quan sát từng hành động cử chỉ của Lỗ Oánh Oánh.
“Lỗ sư tỷ, mời ngồi bên này đi.” Vinh Tuệ Khanh dẫn nàng ta đi đến một căn phòng nhỏ bên cạnh đại sảnh, cùng nàng ta ngồi trên một băng ghế đá.
Lỗ Oánh Oánh cũng quan sát tỉ mỉ dáng dấp của Vinh Tuệ Khanh, kinh ngạc được kìm nén trong lòng lại không kìm được mà hỏi ra: “Vinh cô nương, xin thứ cho ta mạo muội, hỏi một câu không nên hỏi...”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười ngắt lời nàng ta: “Lỗ sư tỷ nếu đã biết không nên hỏi thì chớ hỏi nữa. Đến đây, chỗ muội có linh trà, sư tỷ nếm thử xem?”
Lỗ Oánh Oánh không ngờ mình lại bị Vinh Tuệ Khanh chặn lời ngay mặt như vậy, trong lòng càng thêm không yên. Vinh Tuệ Khanh này rốt cuộc có phải là con ả nhát gan kiếp trước hay không? Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ cái tên tương đồng ra, dáng dấp và tính tình đều không giống.
Vinh Tuệ Khanh tự nâng chung trà lên uống một hớp, hỏi: “Hôm nay Lỗ sư tỷ đến đây, là có chuyện gì sao?”
Lỗ Oánh Oánh có hơi bối rối, gượng cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta chỉ là đến gặp sư muội cho biết mà thôi.”
Vinh Tuệ Khanh tươi cười rạng rỡ, Lỗ Oánh Oánh quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Vội vàng uống hết tách trà, Lỗ Oánh Oánh đứng ngồi không yên, rất muốn cáo từ, thế nhưng lại nghĩ đến tiểu sư thúc còn chưa đến. Nếu như nàng ta đi rồi, để cho Vinh Tuệ Khanh lọt vào mắt tiểu sư thúc một lần nữa, vậy nàng ta sống lại đời này thì còn hi vọng gì nữa đây?
Vinh Tuệ Khanh không biết Lỗ Oánh Oánh đang nghĩ gì, nhưng cô nhìn ra được Lỗ Oánh Oánh dường như đang chờ ai đó.
“Vinh cô nương có ở đây không?” Một con hạc trắng đột nhiên phá cấm chế động phủ của Vinh Tuệ Khanh, bay đến bên ngoài phòng khách, một giọng nam trầm có hơi khàn khàn truyền vào.
Lỗ Oánh Oánh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn về cửa động hình quả trứng.
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đứng dậy, nói với Lỗ Oánh Oánh: “Lỗ sư tỷ xin chờ chốc lát, muội đi một chút sẽ trở lại.”
Lỗ Oánh Oánh bỗng nhiên đứng bật dậy, ba bước nhập làm hai mà giành đi trước Vinh Tuệ Khanh, đến gian ngoài đại sảnh, nàng ta nói: “Đây là giọng nói của tiểu sư thúc, sư thúc đến thăm muội đấy.”
Vinh Tuệ Khanh đi theo nàng ta, hủy bỏ cấm chế phía trước động phủ, để cho “tiểu sư thúc” trong lời của Lỗ Oánh Oánh tiến vào.
Một người thư sinh mặc nhu sam màu xám bạc thong thả bước đến, dáng vóc cao gầy, gương mặt tuấn tú lại vô cùng nho nhã, tràn đầy phong thái người đọc sách. Vinh Tuệ Khanh lập tức sinh lòng hảo cảm, tựa như gặp được đàn anh chu đáo, khéo hiểu lòng người trong trường học ở kiếp trước vậy...
“Xin hỏi các hạ là...?” Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi. Cô có thể cảm nhận được đối phương là tu sĩ Kim Đan, thế nhưng có vẻ là vừa mới kết đan, hẳn là Kim Đan sơ kỳ.
Lỗ Oánh Oánh vội vàng tiến lên trước, hành lễ với vị nho sinh kia, quay đầu giới thiệu cho Vinh Tuệ Khanh: “Đây là tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng của chúng ta.”
Nói xong, ánh mắt nàng ta đưa tình mà nhìn Lục Kỳ Hoằng: “Trước đây tiểu sư thúc là đại sư huynh của chúng ta, là người đứng đầu trong hàng đệ tử chữ Hoàng. Đến nay đã kết đan, đã lên thành hàng chữ Huyền, trở thành sư thúc của chúng ta.”
Lục Kỳ Hoằng mỉm cười ôn hòa, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta là đệ tử mới nhất trong hàng chữ Huyền, cho nên tất cả mọi người đều gọi ta là tiểu sư thúc.”
Tuy rằng thái độ ôn hòa nhưng trong đôi mắt của hắn vẫn thể hiện rõ ràng là choáng ngợp vì dung mạo của Vinh Tuệ Khanh.
Lỗ Oánh Oánh thấy thế, ánh mắt ảm đạm, càng nhích lại gần Lục Kỳ Hoằng thêm một chút.
“Thì ra là Lục sư thúc. Xin hỏi Lục sư thúc đến tệ xá, là có việc gì?” Vinh Tuệ Khanh chắp tay thi lễ, cử chỉ phóng khoáng mà cởi mở, mang vẻ dứt khoát như là nam nhi.
Lục Kỳ Hoằng thầm gật đầu trong lòng. Không phải vừa thấy đàn ông sẽ xương cốt yếu mềm, cũng không toát ra chút ý nghĩ muốn trèo cao nào, tuy rằng không biết tâm trí trong tu hành của cô gái này ra sao nhưng chí ít cô sẽ không phạm sai lầm dính đến nam sắc. Biết bao nữ tu có thiên phú đều không qua được cửa ải “nam sắc” này mà tu vi không tiến thêm nữa.
Nam tu giới tu hành đến tu vi nhất định, phong thái và bề ngoài sẽ mang theo vẻ xuất trần một cách tự nhiên, hơn nam giới thế tục nhiều.
Mà nữ tu giới tu hành cũng giống vậy, mỹ nữ nhiều như mây.
Nhưng mà so với nam tu, nữ tu trời sinh là có cách trở ở một chữ “tình”, bất kể là nữ tu có tu vi cao bao nhiêu, cuối cùng vẫn có thể thất bại ở trên chữ “tình”.
Hi vọng rằng Vinh Tuệ Khanh này sẽ là ngoại lệ.
Lục Kỳ Hoằng cười gật đầu nói: “Ngày mai là ngày chính thức bắt đầu khảo hạch nhập môn của tông môn cấp hai, Thiếu tông chủ bảo ta đến đây nói với cô nương một tiếng. Mặt khác, đây là minh bài của La Thần, cô hãy nhận lấy giúp y trước, chờ y khôi phục lại cô nương đưa cho y cũng không muộn.”
Vinh Tuệ Khanh biết đây là Phác Cung Doanh đáp ứng chuyện của cô, bèn nhận lấy minh bài, cảm ơn Lục Kỳ Hoằng rồi hỏi: “Lục sư thúc còn có việc gì nữa sao?”
/384
|